-
Chương 360
"Nhanh vậy?" Tả Đăng Phong cau mày nhìn Diệp Phi Hồng.
"Hai tháng rưỡi rồi." Diệp Phi Hồng cười khổ lắc đầu. Suốt thời gian vừa rồi Tả Đăng Phong cứ điên điên khùng khùng, làu bàu một mình, chỉ trời mắng đất, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn không có quy luật, có lúc liên tục bốn năm ngày không ngủ, có lúc ngủ lèo một ngày một đêm.
"Nhanh vậy!" Tả Đăng Phong lầm bầm. Hắn tưởng chưa tới một tháng. Ai ngờ đã qua hơn hai tháng.
Diệp Phi Hồng gật đầu.
Tả Đăng Phong nhìn quanh, nhưng không có vật tham chiếu nào cho hắn biết đang là mùa gì, nhưng sắc mặt Diệp Phi Hồng trắng xám, bọc mấy lớp áo dày thì có nghĩa bây giờ đang là mùa đông.
"Khổ cực cô rồi. Trong rương của tôi có lương khô, cô với A Mộc cứ ăn thoải mái, tối đa bảy ngày nữa tôi sẽ phá được trận." Tả Đăng Phong đưa rương gỗ cho Diệp Phi Hồng.
"Không cần vội, nếu cần chúng tôi ăn cá cũng được." Diệp Phi Hồng đáp. Cái rương của Tả Đăng Phong rất nặng, cho thấy bên trong có rất nhiều lương khô và nước uống.
"Không có muối làm sao mà ăn. Yên tâm đi, tối đa bảy ngày thôi." Tả Đăng Phong nghiêm nghị. Cũng may A Mộc và Diệp Phi Hồng vốn chủ yếu ăn thịt, chứ nếu là người Trung Nguyên thời gian dài như vậy không ăn rau củ thì chắc đã sớm không chịu được nữa. Nhưng cũng không thể trì hoãn nữa. Trời lạnh lắm rồi. Hắn có linh khí tu vi không cảm thấy gì, nhưng Diệp Phi Hồng và A Mộc thì không chịu nổi.
"Được rồi, anh đừng có vội. " Diệp Phi Hồng ôm rương gỗ xoay người đi.
"Trong túi da kia có rất nhiều đồ trang sức và bảo thạch. Cô chọn lấy mấy món, giữ lại để sau này phòng thân." Tả Đăng Phong nói với theo. Diệp Phi Hồng chưa bao giờ động vào đồ của hắn, cái túi đó cũng vậy.
"Ừ." Diệp Phi Hồng cười.
Tả Đăng Phong nhìn quanh tìm Thập Tam, không thấy nó đâu thì kêu to. Thập Tam nghe tiếng vội từ trong bụi cỏ cạnh con lạc đà chui ra, đến Thập Tam mà cũng phải tìm chỗ sưởi ấm, đủ thấy trời lạnh đến cỡ nào.
"Không có gì, quay lại ngủ đi." Tả Đăng Phong khoát tay. Trời đang là rạng sáng, rất lạnh, bờ hồ dày đặc đầy sương.
Thập Tam chui trở vào trong bụi cỏ. Tả Đăng Phong nhìn trận pháp, hắn đã xác định được đường đi qua vòng ngoài và vòng giữa, hiện chỉ còn vòng trong.
Vòng trong tổng cộng có tám vị trí, trong đó có năm chỗ là vị trí ‘Hư’. Cửa ‘Hư’ này vốn chẳng dùng để làm gì, nhưng nếu bị lạc vào sẽ không thể nào thoát ra được. Trong ba chỗ còn lại, có một chỗ là nơi người Bành quốc năm đó tị nạn, một chỗ là nơi âm tính hỏa xà ngủ đông,chỗ cuối cùng là gì thì hắn không biết.
Trận pháp ở đây kết hợp kỳ môn độn giáp và cô hư pháp, tạo thành trận pháp dịch số đại thành. Người phá được trận này xứng đáng là đệ nhất nhân về trận pháp. Càng về cuối, trận pháp càng khó phân tích, âm dương chỗ nào cũng cân bằng nhau, rất khó tìm ra. Giống như trong một đám động vật tìm ra ba con người. Sau đó túm ba người đàn ông ra, cuối cùng là tìm ra người thông minh nhất trong số ba người đó.
Tả Đăng Phong suy nghĩ suốt ba ngày, không ăn không uống không đi ngoài. Càn. khôn. chấn động. tốn. khảm. cách. cấn. đoái. giáp. ất. bính. đinh. mậu. mình. canh. tân. nhâm. quý. tử. sửu. dần. mão. thần. tị. ngọ. mùi. thân. dậu. tuất. hợi. Dịch số Bát Quái không nằm riêng mà kết hợp ít nhất là hai thứ với nhau, hắn phải tìm ra ba dịch số đúng trong đống mớ kết hợp đó.
Sau ba ngày Tả Đăng Phong rời khỏi trận pháp trở về lều.
"Uống miếng nước, nghỉ chút đi rồi nghĩ tiếp." Diệp Phi Hồng đưa túi nước cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong ngửa cổ uống một hớp, ngửi thấy mùi nước có hương vị của da dê. Có nghĩa nước sạch và đã dùng hết, Diệp Phi Hồng và A Mộc đều uống nước hồ, chừa nước sạch lại cho hắn.
"Lão sư, ăn một chút." A Mộc đi qua đưa cho Tả Đăng Phong một nửa bánh bột ngô.
Tả Đăng Phong cười mỉa mai, vỗ vai thiếu niên. Lão sư là cách gọi chính thống nhất xa xưa nhất. Lão sư nghĩa là nhà giáo, người truyền đạo, đến thời Đường sau đó xuất hiện từ sư phụ, ý là kết hợp của lão sư và phụ thân.
"A Mộc, hồi trước cậu gặp mặt quốc sư rất thường xuyên đúng không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Đương nhiên, sao lão sư hỏi vậy? " A Mộc hỏi. Hơn hai tháng nay cậu theo Diệp Phi Hồng học nói ngôn từ hiện đại, đã khá thuần thục rồi.
"Cậu nhớ lại một chút, bình thường quốc sư thường và bên người một thứ, lúc đưa mọi người vào thánh địa cũng và."
"Quốc sư thường ngày đều và pháp trượng, nhưng hôm thành bị phá, quốc sư vội vã không kịp và" A Mộc nhớ lại.
"Có đeo món trang sức nào không?"
"Có. Vật dụng để làm pháp quốc sư đeo trên người cũng cả mười mấy món." A Mộc gật đầu.
"Sao vậy?" Diệp Phi Hồng ngơ ngác.
"Tôi đã tìm được chỗ âm tính hỏa xà ẩn thân, tôi đang muốn tìm hiểu xem nếu tiến vào đó có thể toàn thân trở ra hay không." Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Diệp Phi Hồng.
"Thật?" Diệp Phi Hồng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Thật, nhưng tôi không thắng được Khương Tử Nha, chỉ hòa với ông ta thôi. " Tả Đăng Phong thở dài. Nếu là nhờ dùng tìm được chỗ ẩn thân của âm tính hỏa xà thì hắn nhất định sẽ hét ầm mừng như điên, nhưng hắn không phải nhờ dịch số, mà dùng tiểu xảo. Trận pháp tam hoàn tổng rộng rộng hai dặm. Vòng ngoài là lớn nhất, vòng trong là nhỏ nhất. Âm tính hỏa xà hình thể to lớn, từ vòng giữa vào vòng trong cơ thể nó bẻ ngoặt vào một đường rẽ, nếu còn quẹo nữa sẽ chạm đến vị trí khác, cho nên nó chỉ có thể đi thẳng về phía trước. Như vậy âm tính hỏa xà sẽ ở ngay vị trí đầu tiên của vòng trong, là vị ‘Cách” trong Bát Quái, vị này cũng là vị thuộc tính hỏa của bát quái.
A Mộc cũng đã từng biểu thị hắn vào trận đã rẽ trái hai lần. Lần rẽ thứ nhất không có vấn đề, nhưng lần rẽ thứ hai thì không ổn. A Mộc sở dĩ vẫn nhớ là rẽ trái vì khi từ vòng giữa vào vòng trong đã sinh ra ảo giác. Khi cậu đi vào trận, bị người đi ở bên trái chen lấn nên mới bị đi nhầm vào cửa ‘Hư’, chứng tỏ chỗ người Bành quốc năm đó tị nạn chính là ở vị ‘Đoái’ ở bên trái chỗ ẩn thân của âm chúc hỏa xà. "Đoái" trong bát quái đại diện cho nước, chính là địa hình La Bố Bạc, nơi ở của người Bành quốc.
"Chúng nó đang ngủ đông, để tôi vào cùng giúp anh đối phó con bò cạp, để anh rảnh tay giết con rắn." Diệp Phi Hồng chỉ khẩu súng máy bên cạnh.
"Cô hiểu lầm ý tôi rồi. Đối phó với hai đứa nó không có gì khó, tôi là sợ vào rồi không ra được. Cô nghĩ đi. Trận pháp này vốn là để nhốt âm tính hỏa xà, nên chắc chắn có cơ quan. Tôi là sợ cái cơ quan đó nhốt tôi ở bên trong." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Vậy sao chúng đi ra được?" Diệp Phi Hồng cau mày.
"Có hai khả năng. Một là khi quốc sư dẫn chúng đi ra, chúng đã nhớ được đường. Hai là trên thân chúng có trận phù. Trận phù này chính là một món đồ nào đó quốc sư thường mang trên người." Tả Đăng Phong đáp.
"Anh thấy khả năng nào lớn hơn? "
"Chia 3-7. Khả năng thứ hai chiếm bảy phần mười. Âm tính hỏa xà chui vào trận pháp ngủ đông thì phải quanh quẹo mấy lần, nếu rời khỏi trận mà cũng phải phiền toái như vậy thì… nó rất có thể không thể nào nhớ được. Theo tôi biết động vật đều hiểu và nhớ con số rất kém." Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn Thập Tam đang chạy tới bên cạnh. Con số Thập Tam nhớ được không quá một bàn tay.
"Quá nguy hiểm, lỡ là khả năng thứ nhất, coi chừng anh không ra được." Diệp Phi Hồng lộ vẻ khó xử.
"Thật ra cũng không nguy hiểm lắm. Nếu là khả năng thứ nhất, tôi sẽ làm chúng trọng thương mà không giết chết. Rắn rất ham sống, tôi chỉ cầm ôm theo đuôi nó là nó mang tôi ra theo. " Tả Đăng Phong cười. Hắn đã quyết định vào trận.
"Lỡ xuất hiện chuyện gì bất ngờ thì sao?" Diệp Phi Hồng vẫn không yên lòng.
"Có thể nghĩ ra được cái gì là tôi đã nghĩ hết rồi, nếu còn có cái gì bất ngờ thì đó là tôi đáng chết." Tả Đăng Phong bắt đầu ăn bánh bột ngô, miếng bánh đã cứng như đá.
"Trận pháp ở đây sao lại lợi hại vậy chứ?!" Diệp Phi Hồng nhìn ra ba vòng đá tảng ở bên ngoài.
"Vì nó là trận pháp trong Thiên Thư do Thần Tiên truyền xuống, vốn không phải thứ thế gian nên có." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
"Trên đời thật có Thần Tiên à?" Diệp Phi Hồng thấy Tả Đăng Phong còn có tâm tư ăn uống, thì đoán ra hắn rất tự tin, nên không cần phải lo thừa.
"Câu này hồi trước cô hỏi rồi. Muốn có thì có, mà muốn không thì không." Tả Đăng Phong cười.
Diệp Phi Hồng cười cợt, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Tả Đăng Phong.
"Thần Tiên là có thật, nhưng họ không can dự chuyện trên thế gian." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, bổ sung một câu. "Dù có ra tay can thiệp, cũng sẽ không để cho ai phát hiện ra điều đó."
"Hóa ra thật có Thần Tiên?" Diệp Phi Hồng trợn mắt.
"Dù thật sự thần tiên có tồn tại, cả ngày dập đầu thắp hương ăn chay niệm phật cũng chẳng được cái gì đâu." Tả Đăng Phong ăn xong bánh, đứng dậy.
"Anh định làm gì?" Diệp Phi Hồng đứng lên theo.
"Còn làm gì nữa, đi vào trận."
"Hai tháng rưỡi rồi." Diệp Phi Hồng cười khổ lắc đầu. Suốt thời gian vừa rồi Tả Đăng Phong cứ điên điên khùng khùng, làu bàu một mình, chỉ trời mắng đất, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn không có quy luật, có lúc liên tục bốn năm ngày không ngủ, có lúc ngủ lèo một ngày một đêm.
"Nhanh vậy!" Tả Đăng Phong lầm bầm. Hắn tưởng chưa tới một tháng. Ai ngờ đã qua hơn hai tháng.
Diệp Phi Hồng gật đầu.
Tả Đăng Phong nhìn quanh, nhưng không có vật tham chiếu nào cho hắn biết đang là mùa gì, nhưng sắc mặt Diệp Phi Hồng trắng xám, bọc mấy lớp áo dày thì có nghĩa bây giờ đang là mùa đông.
"Khổ cực cô rồi. Trong rương của tôi có lương khô, cô với A Mộc cứ ăn thoải mái, tối đa bảy ngày nữa tôi sẽ phá được trận." Tả Đăng Phong đưa rương gỗ cho Diệp Phi Hồng.
"Không cần vội, nếu cần chúng tôi ăn cá cũng được." Diệp Phi Hồng đáp. Cái rương của Tả Đăng Phong rất nặng, cho thấy bên trong có rất nhiều lương khô và nước uống.
"Không có muối làm sao mà ăn. Yên tâm đi, tối đa bảy ngày thôi." Tả Đăng Phong nghiêm nghị. Cũng may A Mộc và Diệp Phi Hồng vốn chủ yếu ăn thịt, chứ nếu là người Trung Nguyên thời gian dài như vậy không ăn rau củ thì chắc đã sớm không chịu được nữa. Nhưng cũng không thể trì hoãn nữa. Trời lạnh lắm rồi. Hắn có linh khí tu vi không cảm thấy gì, nhưng Diệp Phi Hồng và A Mộc thì không chịu nổi.
"Được rồi, anh đừng có vội. " Diệp Phi Hồng ôm rương gỗ xoay người đi.
"Trong túi da kia có rất nhiều đồ trang sức và bảo thạch. Cô chọn lấy mấy món, giữ lại để sau này phòng thân." Tả Đăng Phong nói với theo. Diệp Phi Hồng chưa bao giờ động vào đồ của hắn, cái túi đó cũng vậy.
"Ừ." Diệp Phi Hồng cười.
Tả Đăng Phong nhìn quanh tìm Thập Tam, không thấy nó đâu thì kêu to. Thập Tam nghe tiếng vội từ trong bụi cỏ cạnh con lạc đà chui ra, đến Thập Tam mà cũng phải tìm chỗ sưởi ấm, đủ thấy trời lạnh đến cỡ nào.
"Không có gì, quay lại ngủ đi." Tả Đăng Phong khoát tay. Trời đang là rạng sáng, rất lạnh, bờ hồ dày đặc đầy sương.
Thập Tam chui trở vào trong bụi cỏ. Tả Đăng Phong nhìn trận pháp, hắn đã xác định được đường đi qua vòng ngoài và vòng giữa, hiện chỉ còn vòng trong.
Vòng trong tổng cộng có tám vị trí, trong đó có năm chỗ là vị trí ‘Hư’. Cửa ‘Hư’ này vốn chẳng dùng để làm gì, nhưng nếu bị lạc vào sẽ không thể nào thoát ra được. Trong ba chỗ còn lại, có một chỗ là nơi người Bành quốc năm đó tị nạn, một chỗ là nơi âm tính hỏa xà ngủ đông,chỗ cuối cùng là gì thì hắn không biết.
Trận pháp ở đây kết hợp kỳ môn độn giáp và cô hư pháp, tạo thành trận pháp dịch số đại thành. Người phá được trận này xứng đáng là đệ nhất nhân về trận pháp. Càng về cuối, trận pháp càng khó phân tích, âm dương chỗ nào cũng cân bằng nhau, rất khó tìm ra. Giống như trong một đám động vật tìm ra ba con người. Sau đó túm ba người đàn ông ra, cuối cùng là tìm ra người thông minh nhất trong số ba người đó.
Tả Đăng Phong suy nghĩ suốt ba ngày, không ăn không uống không đi ngoài. Càn. khôn. chấn động. tốn. khảm. cách. cấn. đoái. giáp. ất. bính. đinh. mậu. mình. canh. tân. nhâm. quý. tử. sửu. dần. mão. thần. tị. ngọ. mùi. thân. dậu. tuất. hợi. Dịch số Bát Quái không nằm riêng mà kết hợp ít nhất là hai thứ với nhau, hắn phải tìm ra ba dịch số đúng trong đống mớ kết hợp đó.
Sau ba ngày Tả Đăng Phong rời khỏi trận pháp trở về lều.
"Uống miếng nước, nghỉ chút đi rồi nghĩ tiếp." Diệp Phi Hồng đưa túi nước cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong ngửa cổ uống một hớp, ngửi thấy mùi nước có hương vị của da dê. Có nghĩa nước sạch và đã dùng hết, Diệp Phi Hồng và A Mộc đều uống nước hồ, chừa nước sạch lại cho hắn.
"Lão sư, ăn một chút." A Mộc đi qua đưa cho Tả Đăng Phong một nửa bánh bột ngô.
Tả Đăng Phong cười mỉa mai, vỗ vai thiếu niên. Lão sư là cách gọi chính thống nhất xa xưa nhất. Lão sư nghĩa là nhà giáo, người truyền đạo, đến thời Đường sau đó xuất hiện từ sư phụ, ý là kết hợp của lão sư và phụ thân.
"A Mộc, hồi trước cậu gặp mặt quốc sư rất thường xuyên đúng không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Đương nhiên, sao lão sư hỏi vậy? " A Mộc hỏi. Hơn hai tháng nay cậu theo Diệp Phi Hồng học nói ngôn từ hiện đại, đã khá thuần thục rồi.
"Cậu nhớ lại một chút, bình thường quốc sư thường và bên người một thứ, lúc đưa mọi người vào thánh địa cũng và."
"Quốc sư thường ngày đều và pháp trượng, nhưng hôm thành bị phá, quốc sư vội vã không kịp và" A Mộc nhớ lại.
"Có đeo món trang sức nào không?"
"Có. Vật dụng để làm pháp quốc sư đeo trên người cũng cả mười mấy món." A Mộc gật đầu.
"Sao vậy?" Diệp Phi Hồng ngơ ngác.
"Tôi đã tìm được chỗ âm tính hỏa xà ẩn thân, tôi đang muốn tìm hiểu xem nếu tiến vào đó có thể toàn thân trở ra hay không." Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Diệp Phi Hồng.
"Thật?" Diệp Phi Hồng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Thật, nhưng tôi không thắng được Khương Tử Nha, chỉ hòa với ông ta thôi. " Tả Đăng Phong thở dài. Nếu là nhờ dùng tìm được chỗ ẩn thân của âm tính hỏa xà thì hắn nhất định sẽ hét ầm mừng như điên, nhưng hắn không phải nhờ dịch số, mà dùng tiểu xảo. Trận pháp tam hoàn tổng rộng rộng hai dặm. Vòng ngoài là lớn nhất, vòng trong là nhỏ nhất. Âm tính hỏa xà hình thể to lớn, từ vòng giữa vào vòng trong cơ thể nó bẻ ngoặt vào một đường rẽ, nếu còn quẹo nữa sẽ chạm đến vị trí khác, cho nên nó chỉ có thể đi thẳng về phía trước. Như vậy âm tính hỏa xà sẽ ở ngay vị trí đầu tiên của vòng trong, là vị ‘Cách” trong Bát Quái, vị này cũng là vị thuộc tính hỏa của bát quái.
A Mộc cũng đã từng biểu thị hắn vào trận đã rẽ trái hai lần. Lần rẽ thứ nhất không có vấn đề, nhưng lần rẽ thứ hai thì không ổn. A Mộc sở dĩ vẫn nhớ là rẽ trái vì khi từ vòng giữa vào vòng trong đã sinh ra ảo giác. Khi cậu đi vào trận, bị người đi ở bên trái chen lấn nên mới bị đi nhầm vào cửa ‘Hư’, chứng tỏ chỗ người Bành quốc năm đó tị nạn chính là ở vị ‘Đoái’ ở bên trái chỗ ẩn thân của âm chúc hỏa xà. "Đoái" trong bát quái đại diện cho nước, chính là địa hình La Bố Bạc, nơi ở của người Bành quốc.
"Chúng nó đang ngủ đông, để tôi vào cùng giúp anh đối phó con bò cạp, để anh rảnh tay giết con rắn." Diệp Phi Hồng chỉ khẩu súng máy bên cạnh.
"Cô hiểu lầm ý tôi rồi. Đối phó với hai đứa nó không có gì khó, tôi là sợ vào rồi không ra được. Cô nghĩ đi. Trận pháp này vốn là để nhốt âm tính hỏa xà, nên chắc chắn có cơ quan. Tôi là sợ cái cơ quan đó nhốt tôi ở bên trong." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Vậy sao chúng đi ra được?" Diệp Phi Hồng cau mày.
"Có hai khả năng. Một là khi quốc sư dẫn chúng đi ra, chúng đã nhớ được đường. Hai là trên thân chúng có trận phù. Trận phù này chính là một món đồ nào đó quốc sư thường mang trên người." Tả Đăng Phong đáp.
"Anh thấy khả năng nào lớn hơn? "
"Chia 3-7. Khả năng thứ hai chiếm bảy phần mười. Âm tính hỏa xà chui vào trận pháp ngủ đông thì phải quanh quẹo mấy lần, nếu rời khỏi trận mà cũng phải phiền toái như vậy thì… nó rất có thể không thể nào nhớ được. Theo tôi biết động vật đều hiểu và nhớ con số rất kém." Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn Thập Tam đang chạy tới bên cạnh. Con số Thập Tam nhớ được không quá một bàn tay.
"Quá nguy hiểm, lỡ là khả năng thứ nhất, coi chừng anh không ra được." Diệp Phi Hồng lộ vẻ khó xử.
"Thật ra cũng không nguy hiểm lắm. Nếu là khả năng thứ nhất, tôi sẽ làm chúng trọng thương mà không giết chết. Rắn rất ham sống, tôi chỉ cầm ôm theo đuôi nó là nó mang tôi ra theo. " Tả Đăng Phong cười. Hắn đã quyết định vào trận.
"Lỡ xuất hiện chuyện gì bất ngờ thì sao?" Diệp Phi Hồng vẫn không yên lòng.
"Có thể nghĩ ra được cái gì là tôi đã nghĩ hết rồi, nếu còn có cái gì bất ngờ thì đó là tôi đáng chết." Tả Đăng Phong bắt đầu ăn bánh bột ngô, miếng bánh đã cứng như đá.
"Trận pháp ở đây sao lại lợi hại vậy chứ?!" Diệp Phi Hồng nhìn ra ba vòng đá tảng ở bên ngoài.
"Vì nó là trận pháp trong Thiên Thư do Thần Tiên truyền xuống, vốn không phải thứ thế gian nên có." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
"Trên đời thật có Thần Tiên à?" Diệp Phi Hồng thấy Tả Đăng Phong còn có tâm tư ăn uống, thì đoán ra hắn rất tự tin, nên không cần phải lo thừa.
"Câu này hồi trước cô hỏi rồi. Muốn có thì có, mà muốn không thì không." Tả Đăng Phong cười.
Diệp Phi Hồng cười cợt, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Tả Đăng Phong.
"Thần Tiên là có thật, nhưng họ không can dự chuyện trên thế gian." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, bổ sung một câu. "Dù có ra tay can thiệp, cũng sẽ không để cho ai phát hiện ra điều đó."
"Hóa ra thật có Thần Tiên?" Diệp Phi Hồng trợn mắt.
"Dù thật sự thần tiên có tồn tại, cả ngày dập đầu thắp hương ăn chay niệm phật cũng chẳng được cái gì đâu." Tả Đăng Phong ăn xong bánh, đứng dậy.
"Anh định làm gì?" Diệp Phi Hồng đứng lên theo.
"Còn làm gì nữa, đi vào trận."
Bình luận facebook