-
Chương 366
Đây là một ngôi nhà nhỏ, phía trước có một cái sân cũng nhỏ. Phía đông sân dành để trồng trọt, phía tây có một chuồng lợn, bên trong có một con heo. Phía nam chuồng lợn là nhà xí. Trong nhà chia làm bốn phần, hai gian hai bên đều là giường, gian phía đông là nơi cất đồ, phía góc có một cái nồi đang nấu, bên trong có khoảng mười cái bánh, chắc là để cúng. Ở ngoài có mấy cái bánh bao, một thằng bé chừng bốn năm tuổi đang ngồi ở bàn ăn bánh bao.
Trước lúc vào nhà, Tả Đăng Phong liếc qua nóc nhà phía đông, Thập Tam hiểu ý, lặng lẽ nhảy lên đó.
"Mau dập đầu cảm ơn ân nhân." Người phụ nữ kéo hai thằng con, bảo chúng dập đầu.
"Chị à, không cần như vậy." Tả Đăng Phong vội đứng lên ngăn cản. Hắn đã từng ra ân với rất nhiều người, người nào cũng giàu hơn người phụ nữ này rất nhiều.
"Chàng trai, nếu năm đó không có cậu, ba mẹ con đã chết đói rồi." Tả Đăng Phong vừa nâng hai đứa bé dậy, người phụ nữ đã quỳ xuống dập đầu.
"Chị à, đừng làm bọn trẻ sợ." Tả Đăng Phong vội quay sang kéo người phụ nữ dậy.
"Chàng trai, thực không ngờ trong đời vẫn còn được gặp lại cậu, tới đây, mau ăn đi." Người phụ nữ đứng dậy, đưa bánh bánh bao cho Tả Đăng Phong.
"Chị à, bà của chị đâu? " Tả Đăng Phong để lại bánh bao xuống bàn, hắn nhớ lần trước gặp người này, bên cạnh chị còn có một bà lão.
“Bệnh mất năm ngoái." Người phụ nữ thở dài. "Chàng trai, mấy năm nay cậu đi đâu?"
"Đi lung tung khắp nơi, qua nhiều nơi lắm." Tả Đăng Phong cười. Hắn nhìn ra được người phụ nữ này thật sự quan tâm tới hắn, lâu lắm rồi hắn mới lại được nhìn thấy điều này.
"Thời buổi bây giờ ở đâu cũng khó, cậu mau ăn đi." Người phụ nữ lại nhét bánh bao vào tay Tả Đăng Phong. Lần trước gặp nhau, Tả Đăng Phong còn rất trẻ. Chỉ qua bốn năm, Tả Đăng Phong thay đổi quá nhiều, áo choàng năm đó rách bươm không nói, tóc cũng bạc trắng hết cả.
"Chị, cuộc sống của chị dễ chịu không?" Tả Đăng Phong nhìn quanh phòng. Đồ đạc tuy sứt sẹo, nhưng cũng có được mấy món. Trong nhà có đồng hồ để bàn cho thấy cuộc sống hiện giờ khá là đầy đủ.
"Tôi tìm được một người đàn ông, tốt xấu cũng có chỗ dựa." người phụ nữ thở dài.
"Anh ấy đâu?" Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi.
"Chưa về. Cậu ăn đi, tôi dọn dẹp một chút." Người phụ nữ nói xong xoay người đi xem nồi bánh, sau đó sang phòng phía đông dọn giường, Tả Đăng Phong vội cản lại.
"Chị à, tí nữa tôi đi bây giờ, không cần chuẩn bị giường đâu." Tả Đăng Phong nói.
"Cậu đừng đi đâu nữa, chờ anh ấy về, tìm việc làm cho cậu, chưa tìm được việc thì cứ ở lại đây." Người phụ nữ không dừng tay, trải chăn đệm ra+.
"Chị, bình thường chị không đi ra ngoài phải không?" Tả Đăng Phong mỉm cười. Lần trước lúc hai người gặp nhau là hắn là nép trong góc tường quan sát đội 1875, người phụ nữ này không biết hắn biết đạo thuật.
"Ít lắm, sao cậu hỏi vậy? " người phụ nữ thuận miệng đáp.
Tả Đăng Phong chỉ cười. Nếu người phụ nữ này thường ra ngoài thì hẳn đã nghe tới lời đồn về hắn, huống hồ mới hồi trưa hắn vung tiền khắp nơi, phá tung buổi văn nghệ do quỷ Nhật tổ chức, đầu đường cuối ngõ ai cũng bàn tán.
Người phụ nữ dọn giường xong thì vào khu bếp nhào bột mì, làm nhân bánh để làm vằn thắn, vừa làm vừa hỏi mấy năm qua Tả Đăng Phong đi đâu, sao trở thành bộ dạng già nua như vậy, sao không tìm chuyện gì mà làm, vân vân, vô cùng dông dài, lải nhải.
Nếu là bình thường, Tả Đăng Phong đã sớm phiền, nhưng lần này hắn không chỉ không thấy phiền mà còn thấy rất ấm áp, cái tính này giống hệt tính chị ba của hắn.
"Chị, anh ấy làm việc gì?" Tả Đăng Phong đưa bánh bao cho thằng bé lớn, trong tay hắn chỉ có nửa cái bánh, ăn xong, thằng bé vẫn thèm thuồng nhìn nửa cái bánh còn lại trong tay em trai.
"Làm lính thôi. Tính tình anh ấy không tốt lắm. Nếu nói năng có gì không phải, mong cậu đừng để trong lòng." Người phụ nữ rào trước.
Tả Đăng Phong gật đầu cười. Người phụ nữ này không phải người ở đây, lại còn có hai con riêng, tìm được một người đàn ông cho họ mái nhà và bữa ăn đã là không dễ, những gia đình có địa vị chắc chắn không có chỗ cho họ.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, người phụ nữ vội đi ra đón.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc quân phục ngụy quân hùng hổ đi vào nhà, ý là ngại bà vợ lại mang thêm phiền phức tới cho mìnyh.
Người đàn ông đi tới cửa thì dừng phắt lại, mở to mắt như nhìn thấy ma.
"Đây là ân nhân cứu mạng ba mẹ con em, còn đây là đại ca của cậu." người phụ nữ giới thiệu hai người với nhau, nói xong mới nhận ra ông xã mình không ổn. "Anh sao vậy?"
"Ngài. Ngài. ngài . . ." Người đàn ông run run chỉ Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu mỉm cười. Người này chắc chắn có mặt trong buổi văn nghệ hồi trưa, nên mới nhận ra hắn.
"Cậu ấy hoàn cảnh khó khăn, không có việc làm, ở lại nhà chúng ta mấy ngày, anh giúp cậu ấy tìm việc làm đi, tìm được việc là cậu ấy đi ngay. " người phụ nữ vội giải thích, chị nghĩ chồng ghét việc chị chứa chấp một tên ăn mày trong nhà.
"Ngài ấy… ngài ấy… ngài ấy… hoàn cảnh khó khăn? " Người đàn ông quay đầu sang nhìn vợ.
"Bước sang năm mới rồi, tôi không có chỗ nào để đi, nên tới đây ăn nhờ bữa sủi cảo, ăn xong tôi đi ngay." Tả Đăng Phong điềm tĩnh.
"Em biết em lại mang tới cho anh phiền toái, nhưng chỉ lần này thôi, sau này anh nói gì em cũng nghe theo anh, có được không." Người phụ nữ nhỏ giọng năn nỉ.
"Ngài có phải chính là… trưa nay… ở quảng trường . . ." Người đàn ông trung niên cả người run cầm cập.
Tả Đăng Phong không đợi ông ta nói xong đã mỉm cười gật đầu, hắn đoán được người trung niên này muốn nói gì.
"Xin ngài tha cho tôi đi, tôi không biết cô ấy là người của ngài, xin tha cho tôii . . ." Người đàn ông trung niên ngã quắp trên mặt đất, nói năng lộn xộn.
"Đại ca, anh hiểu lầm rồi. Đây là đại tỉ kết nghĩa của tôi, tôi chỉ tới đây thăm chị ấy thôi." Tả Đăng Phong vội đi tới kéo người đàn ông dậy. Hắn cảm thấy người này phản ứng hình như hơi quá khích, thực không ngờ trong mắt người đời, hắn lại là một Diêm vương.
"Chàng trai, chuyện này là sao?" người phụ nữ ngạc nhiên.
"Đây là em kết nghĩa của em?" Người đàn ông trung niên không dám tin nhìn hai người.
"Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của em, tình nghĩa còn hơn cả em ruột." người phụ nữ phụ Tả Đăng Phong kéo chồng mình lên.
"Vậy chúng ta chính là thân thích nha." Người đàn ông chớp mắt.
Tả Đăng Phong dở khóc dở cười. Trong đời hắn hận nhất là hán gian, thế mà bây giờ lại đẻ ra chồng của người chị kết nghĩa là hán gian, nhưng hiện giờ hắn đang vui, nên gật đầu.
"Sao em không nói sớm em có người thân này?" Người đàn ông trung niên lấy lại tinh thần nhìn vợ.
"Đây rốt cuộc là sao vậy?" người phụ nữ bị tình hình trước mắt làm cho hồ đồ rồi.
"Tới đây tới đây, huynh đệ. Hương Thảo, mau đi làm mấy món đi, hai anh em tôi uống với nhau mấy ly. " Người đàn ông vô cùng sung sướng. Diêm vương rất đáng sợ, nhưng nếu trở thành người thân của mình thì chính là hỉ sự to lớn.
"Chàng trai, chuyện này rốt cuộc là sao, nói cho tôi nghe một chút." Hương Thảo ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong khẽ cau mày im lặng. Người đàn ông trung niên nhanh mồm thêm mắm dặm muối kể lại các sự tích của Tả Đăng Phong, đương nhiên khuếch đại lên rất nhiều, nói Tả Đăng Phong chỉ động một ngón tay là có thể giết chết trên vạn người, dậm chân một cái, cả phủ Tế Nam phải chấn động, làm người phụ nữ càng nghe càng mù mịt.
Tả Đăng Phong cau mặt, người này thực là quá đáng. Ăn nói khoa trương như vậy, thực là khó nghe.
"Chàng trai, người anh ấy kể thực là cậu à?" Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.
"Áo choàng này là người vợ đã mất may cho tôi, nên tôi không muốn thay ra, chứ tôi không phải là ăn mày." Tả Đăng Phong gật đầu.
Người phụ nữ mơ mơ màng màng đi làm cơm. Một phút trước chị còn nghĩ Tả Đăng Phong nghèo đói thiếu ăn thiếu việc, một phút sau hắn đã trở thành Thần Tiên không gì không làm được, thực làm người ta choáng váng.
Để chị hết mù mờ, Tả Đăng Phong đổ rương ra, cả đầu giường ngập tràn tiền đồng, hai vợ chồng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, suýt chút nữa thì ngất vì sợ.
Hai người nghe lời Tả Đăng Phong cất hết tiền đi, rồi chuẩn bị đồ tết lên bàn. Tả Đăng Phong ngồi ở đầu giường, cùng ông "Anh rể" hán gian đối ẩm. Sủi cảo được đưa lên bàn. Rất lâu rồi, Tả Đăng Phong toàn ăn cơm tiệm và lương khô, không còn nhớ mùi vị cơm nhà nấu, nên những thức ăn này đều là mỹ vị đối với hắn.
Một bình rượu sạch trơn, bầu không khí đã trở nên cực kỳ hòa hợp. Người đàn ông đề nghị Tả Đăng Phong biểu diễn một chút, cho ‘chị’ của cậu được mở mang tầm mắt. Tả Đăng Phong lắc đầu từ chối. Phép thuật không phải mấy trò xiếc đầu đường, hắn cũng không muốn người khác sợ mình.
Uống xong hai bình rượu, người đàn ông trung niên bắt đầu khóc, nói mình có lỗi bất hiếu vì không duy trì được hương hỏa,.... ý chính là vợ mình không thể sinh con, để Tả Đăng Phong giúp đỡ. Tả Đăng Phong quả thật ra tay, chỉ một câu, chính là dọn nhà. Cái nhà này kết cấu có vấn đề.
Tới gần giờ tý, Tả Đăng Phong đứng dậy cáo từ. Hai người đưa tiễn.
"Đại ca, chung quanh đây có chỗ nào bán nhang đèn không? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Đi hướng kia, qua một con đường, ở đầu đường có một tiệm. Cậu định làm gì? " Người đàn ông đã uống khá say.
"Không có gì, mọi người về đi." Tả Đăng Phong lăng không lướt đi. Không phải mua nhang đèn để tế tổ, mà để tế thiên, hắn muốn làm giao dịch với Tam Thanh tổ sư. . .
Trước lúc vào nhà, Tả Đăng Phong liếc qua nóc nhà phía đông, Thập Tam hiểu ý, lặng lẽ nhảy lên đó.
"Mau dập đầu cảm ơn ân nhân." Người phụ nữ kéo hai thằng con, bảo chúng dập đầu.
"Chị à, không cần như vậy." Tả Đăng Phong vội đứng lên ngăn cản. Hắn đã từng ra ân với rất nhiều người, người nào cũng giàu hơn người phụ nữ này rất nhiều.
"Chàng trai, nếu năm đó không có cậu, ba mẹ con đã chết đói rồi." Tả Đăng Phong vừa nâng hai đứa bé dậy, người phụ nữ đã quỳ xuống dập đầu.
"Chị à, đừng làm bọn trẻ sợ." Tả Đăng Phong vội quay sang kéo người phụ nữ dậy.
"Chàng trai, thực không ngờ trong đời vẫn còn được gặp lại cậu, tới đây, mau ăn đi." Người phụ nữ đứng dậy, đưa bánh bánh bao cho Tả Đăng Phong.
"Chị à, bà của chị đâu? " Tả Đăng Phong để lại bánh bao xuống bàn, hắn nhớ lần trước gặp người này, bên cạnh chị còn có một bà lão.
“Bệnh mất năm ngoái." Người phụ nữ thở dài. "Chàng trai, mấy năm nay cậu đi đâu?"
"Đi lung tung khắp nơi, qua nhiều nơi lắm." Tả Đăng Phong cười. Hắn nhìn ra được người phụ nữ này thật sự quan tâm tới hắn, lâu lắm rồi hắn mới lại được nhìn thấy điều này.
"Thời buổi bây giờ ở đâu cũng khó, cậu mau ăn đi." Người phụ nữ lại nhét bánh bao vào tay Tả Đăng Phong. Lần trước gặp nhau, Tả Đăng Phong còn rất trẻ. Chỉ qua bốn năm, Tả Đăng Phong thay đổi quá nhiều, áo choàng năm đó rách bươm không nói, tóc cũng bạc trắng hết cả.
"Chị, cuộc sống của chị dễ chịu không?" Tả Đăng Phong nhìn quanh phòng. Đồ đạc tuy sứt sẹo, nhưng cũng có được mấy món. Trong nhà có đồng hồ để bàn cho thấy cuộc sống hiện giờ khá là đầy đủ.
"Tôi tìm được một người đàn ông, tốt xấu cũng có chỗ dựa." người phụ nữ thở dài.
"Anh ấy đâu?" Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi.
"Chưa về. Cậu ăn đi, tôi dọn dẹp một chút." Người phụ nữ nói xong xoay người đi xem nồi bánh, sau đó sang phòng phía đông dọn giường, Tả Đăng Phong vội cản lại.
"Chị à, tí nữa tôi đi bây giờ, không cần chuẩn bị giường đâu." Tả Đăng Phong nói.
"Cậu đừng đi đâu nữa, chờ anh ấy về, tìm việc làm cho cậu, chưa tìm được việc thì cứ ở lại đây." Người phụ nữ không dừng tay, trải chăn đệm ra+.
"Chị, bình thường chị không đi ra ngoài phải không?" Tả Đăng Phong mỉm cười. Lần trước lúc hai người gặp nhau là hắn là nép trong góc tường quan sát đội 1875, người phụ nữ này không biết hắn biết đạo thuật.
"Ít lắm, sao cậu hỏi vậy? " người phụ nữ thuận miệng đáp.
Tả Đăng Phong chỉ cười. Nếu người phụ nữ này thường ra ngoài thì hẳn đã nghe tới lời đồn về hắn, huống hồ mới hồi trưa hắn vung tiền khắp nơi, phá tung buổi văn nghệ do quỷ Nhật tổ chức, đầu đường cuối ngõ ai cũng bàn tán.
Người phụ nữ dọn giường xong thì vào khu bếp nhào bột mì, làm nhân bánh để làm vằn thắn, vừa làm vừa hỏi mấy năm qua Tả Đăng Phong đi đâu, sao trở thành bộ dạng già nua như vậy, sao không tìm chuyện gì mà làm, vân vân, vô cùng dông dài, lải nhải.
Nếu là bình thường, Tả Đăng Phong đã sớm phiền, nhưng lần này hắn không chỉ không thấy phiền mà còn thấy rất ấm áp, cái tính này giống hệt tính chị ba của hắn.
"Chị, anh ấy làm việc gì?" Tả Đăng Phong đưa bánh bao cho thằng bé lớn, trong tay hắn chỉ có nửa cái bánh, ăn xong, thằng bé vẫn thèm thuồng nhìn nửa cái bánh còn lại trong tay em trai.
"Làm lính thôi. Tính tình anh ấy không tốt lắm. Nếu nói năng có gì không phải, mong cậu đừng để trong lòng." Người phụ nữ rào trước.
Tả Đăng Phong gật đầu cười. Người phụ nữ này không phải người ở đây, lại còn có hai con riêng, tìm được một người đàn ông cho họ mái nhà và bữa ăn đã là không dễ, những gia đình có địa vị chắc chắn không có chỗ cho họ.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, người phụ nữ vội đi ra đón.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc quân phục ngụy quân hùng hổ đi vào nhà, ý là ngại bà vợ lại mang thêm phiền phức tới cho mìnyh.
Người đàn ông đi tới cửa thì dừng phắt lại, mở to mắt như nhìn thấy ma.
"Đây là ân nhân cứu mạng ba mẹ con em, còn đây là đại ca của cậu." người phụ nữ giới thiệu hai người với nhau, nói xong mới nhận ra ông xã mình không ổn. "Anh sao vậy?"
"Ngài. Ngài. ngài . . ." Người đàn ông run run chỉ Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu mỉm cười. Người này chắc chắn có mặt trong buổi văn nghệ hồi trưa, nên mới nhận ra hắn.
"Cậu ấy hoàn cảnh khó khăn, không có việc làm, ở lại nhà chúng ta mấy ngày, anh giúp cậu ấy tìm việc làm đi, tìm được việc là cậu ấy đi ngay. " người phụ nữ vội giải thích, chị nghĩ chồng ghét việc chị chứa chấp một tên ăn mày trong nhà.
"Ngài ấy… ngài ấy… ngài ấy… hoàn cảnh khó khăn? " Người đàn ông quay đầu sang nhìn vợ.
"Bước sang năm mới rồi, tôi không có chỗ nào để đi, nên tới đây ăn nhờ bữa sủi cảo, ăn xong tôi đi ngay." Tả Đăng Phong điềm tĩnh.
"Em biết em lại mang tới cho anh phiền toái, nhưng chỉ lần này thôi, sau này anh nói gì em cũng nghe theo anh, có được không." Người phụ nữ nhỏ giọng năn nỉ.
"Ngài có phải chính là… trưa nay… ở quảng trường . . ." Người đàn ông trung niên cả người run cầm cập.
Tả Đăng Phong không đợi ông ta nói xong đã mỉm cười gật đầu, hắn đoán được người trung niên này muốn nói gì.
"Xin ngài tha cho tôi đi, tôi không biết cô ấy là người của ngài, xin tha cho tôii . . ." Người đàn ông trung niên ngã quắp trên mặt đất, nói năng lộn xộn.
"Đại ca, anh hiểu lầm rồi. Đây là đại tỉ kết nghĩa của tôi, tôi chỉ tới đây thăm chị ấy thôi." Tả Đăng Phong vội đi tới kéo người đàn ông dậy. Hắn cảm thấy người này phản ứng hình như hơi quá khích, thực không ngờ trong mắt người đời, hắn lại là một Diêm vương.
"Chàng trai, chuyện này là sao?" người phụ nữ ngạc nhiên.
"Đây là em kết nghĩa của em?" Người đàn ông trung niên không dám tin nhìn hai người.
"Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của em, tình nghĩa còn hơn cả em ruột." người phụ nữ phụ Tả Đăng Phong kéo chồng mình lên.
"Vậy chúng ta chính là thân thích nha." Người đàn ông chớp mắt.
Tả Đăng Phong dở khóc dở cười. Trong đời hắn hận nhất là hán gian, thế mà bây giờ lại đẻ ra chồng của người chị kết nghĩa là hán gian, nhưng hiện giờ hắn đang vui, nên gật đầu.
"Sao em không nói sớm em có người thân này?" Người đàn ông trung niên lấy lại tinh thần nhìn vợ.
"Đây rốt cuộc là sao vậy?" người phụ nữ bị tình hình trước mắt làm cho hồ đồ rồi.
"Tới đây tới đây, huynh đệ. Hương Thảo, mau đi làm mấy món đi, hai anh em tôi uống với nhau mấy ly. " Người đàn ông vô cùng sung sướng. Diêm vương rất đáng sợ, nhưng nếu trở thành người thân của mình thì chính là hỉ sự to lớn.
"Chàng trai, chuyện này rốt cuộc là sao, nói cho tôi nghe một chút." Hương Thảo ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong khẽ cau mày im lặng. Người đàn ông trung niên nhanh mồm thêm mắm dặm muối kể lại các sự tích của Tả Đăng Phong, đương nhiên khuếch đại lên rất nhiều, nói Tả Đăng Phong chỉ động một ngón tay là có thể giết chết trên vạn người, dậm chân một cái, cả phủ Tế Nam phải chấn động, làm người phụ nữ càng nghe càng mù mịt.
Tả Đăng Phong cau mặt, người này thực là quá đáng. Ăn nói khoa trương như vậy, thực là khó nghe.
"Chàng trai, người anh ấy kể thực là cậu à?" Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.
"Áo choàng này là người vợ đã mất may cho tôi, nên tôi không muốn thay ra, chứ tôi không phải là ăn mày." Tả Đăng Phong gật đầu.
Người phụ nữ mơ mơ màng màng đi làm cơm. Một phút trước chị còn nghĩ Tả Đăng Phong nghèo đói thiếu ăn thiếu việc, một phút sau hắn đã trở thành Thần Tiên không gì không làm được, thực làm người ta choáng váng.
Để chị hết mù mờ, Tả Đăng Phong đổ rương ra, cả đầu giường ngập tràn tiền đồng, hai vợ chồng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, suýt chút nữa thì ngất vì sợ.
Hai người nghe lời Tả Đăng Phong cất hết tiền đi, rồi chuẩn bị đồ tết lên bàn. Tả Đăng Phong ngồi ở đầu giường, cùng ông "Anh rể" hán gian đối ẩm. Sủi cảo được đưa lên bàn. Rất lâu rồi, Tả Đăng Phong toàn ăn cơm tiệm và lương khô, không còn nhớ mùi vị cơm nhà nấu, nên những thức ăn này đều là mỹ vị đối với hắn.
Một bình rượu sạch trơn, bầu không khí đã trở nên cực kỳ hòa hợp. Người đàn ông đề nghị Tả Đăng Phong biểu diễn một chút, cho ‘chị’ của cậu được mở mang tầm mắt. Tả Đăng Phong lắc đầu từ chối. Phép thuật không phải mấy trò xiếc đầu đường, hắn cũng không muốn người khác sợ mình.
Uống xong hai bình rượu, người đàn ông trung niên bắt đầu khóc, nói mình có lỗi bất hiếu vì không duy trì được hương hỏa,.... ý chính là vợ mình không thể sinh con, để Tả Đăng Phong giúp đỡ. Tả Đăng Phong quả thật ra tay, chỉ một câu, chính là dọn nhà. Cái nhà này kết cấu có vấn đề.
Tới gần giờ tý, Tả Đăng Phong đứng dậy cáo từ. Hai người đưa tiễn.
"Đại ca, chung quanh đây có chỗ nào bán nhang đèn không? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Đi hướng kia, qua một con đường, ở đầu đường có một tiệm. Cậu định làm gì? " Người đàn ông đã uống khá say.
"Không có gì, mọi người về đi." Tả Đăng Phong lăng không lướt đi. Không phải mua nhang đèn để tế tổ, mà để tế thiên, hắn muốn làm giao dịch với Tam Thanh tổ sư. . .
Bình luận facebook