-
Chương 399
"Làm sao nó chạy ra được?" Tả Đăng Phong còn đang suy nghĩ, Đại Đầu tiếp tục lầm bầm.
"Nó chạy ra không phải tốt hơn sao, chúng ta đi tìm thân hóa nhân sẽ không gặp phải khó khăn gì nữa." Vạn Tiểu Đường xen vào.
"Nước đen trong tầng thứ năm của Kim tự tháp tầng có tính ăn mòn, nó lẽ ra không thể chạy ra được, tôi lo là có người thả nó ra, nếu đúng là như vậy, máy thời gian có thể đã bị người khác lấy mất." Đại Đầu lắc đầu, y có suy nghĩ giống hệt Tả Đăng Phong.
"Trừ sư phụ, sư bá, cậu và bạn của cậu, còn có ai biết vị trí Kim tự tháp không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chúng tôi lúc đó là tám người tới đó, còn thuê một nhóm dân bản xứ, nhưng Kim tự tháp ở sâu trong sa mạc, còn nằm trong lòng đất, nếu đã ra khỏi thì rất khó tìm lại được." Đại Đầu trả lời.
"Cậu cảm thấy có bao nhiêu khả năng người khác tìm được Kim tự tháp?"
"Gần như là không, nếu không có Quan Khí Thuật, không thể nào tìm được vật tham chiếu." Đại Đầu lắc đầu.
" Vật tham chiếu là cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Nó." Đại Đầu chỉ về phía tây trấn.
"Cái gì? Hơi thở của nó chính là vật tham chiếu của cậu?" Tả Đăng Phong bối rối, bất kể máy thời gian còn ở đó hay không, bây giờ tìm ra được Kim tự tháp hay không mới là vấn đề.
"Đúng vậy, lúc đó nó bị vây ở trong lòng đất, tôi đâu có ngờ nó chạy ra ngoài được." Đại Đầu gật đầu.
Tả Đăng Phong đưa tay ôm mặt, thở một hơi dài. Mọi chuyện trở nên khó hơn nhiều so với hắn nghĩ. Rắn hổ mang chạy ra, vật tham chiếu không còn, phía tây đó là sa mạc rộng mênh mông vô bờ, nếu có lạc đà còn có thể chở đồ cấp dưỡng đi vào tìm, nhưng bây giờ tìm đâu ra lạc đà mà không cắn người?
"Tả chân nhân, bây giờ làm sao?" Vạn Tiểu Đường cũng đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
"Mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi một lúc đi." Tả Đăng Phong thả rương gỗ, nóc trạm xăng dầu rộng rãi và bằng phẳng, lại cách mặt đất rất cao, có thể làm chỗ nghỉ chân.
“Tôi nhớ đi sang hướng tây chừng năm ngày, Kim tự tháp là nằm trong sa mạc Gobi, xung quanh có ít cây gai, chắc tôi sẽ tìm ra được." Đại Đầu không chắc chắn lắm.
"Bây giờ mà cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện tìm được cây cối? " Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Đại Đầu, hiện giờ cả thế giới đều không còn cây cỏ, mà tên kia lại đi lấy cây cỏ làm manh mối.
“Để tôi suy nghĩ thêm." Đại Đầu đã thấy sợ, lần này y đi với vai trò hướng đạo, nhưng bây giờ xem ra đã không thể hoàn thành vai trò này rồi.
"Đừng nghĩ nữa, bây giờ chỉ còn có một cách thôi." Tả Đăng Phong rút bình rượu ra, mở nắp.
"Cách gì?" Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu đồng thanh.
"Người dẫn đường." Tả Đăng Phong uống một ngụm.
"Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ!" Đại Đầu mừng rỡ, y hiểu ý của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong ý là muốn để cho con rắn hổ mang dẫn đường cho họ, nếu nó đã chạy ra được, thì nhất định cũng có thể chạy về được.
"Đừng vội mừng, bây giờ phải xem con rắn kia có còn tỉnh táo hay không đã." Tả Đăng Phong thở một hơi dài. Vũ khí nguyên tử của Nhật đã làm cả thế giới bị nhiễm khuẩn độc, nếu con rắn cũng bị lây nhiễm, thì nghĩa là nó không còn thần trí của mình nữa, cũng có nghĩa không thể nhận ra đường đi được nữa.
"Tỉnh táo, chắc chắn là tỉnh táo, trong cơ thể nó có nọc độc mà nọc độc thì luôn có sức đề kháng với đủ loại độc." Đại Đầu hưng phấn, "Hơn nữa hơi thở của nó cho thấy nó rất bình thường."
"Nó có tu vi gì?" Tả Đăng Phong đã yên tâm ba phần mười.
"Lúc cái máy thời gian vỡ cũng thải ra phóng xạ, nó là bị trúng phóng xạ nên mới biến thành cái dạng kia, năng lực không thể dùng tiêu chuẩn của chúng ta để đo lường, nhưng lúc ấy tu vi của nó không cao hơn Linh khí tử khí cấp thấp, vì nó không thể lăng không." Đại Đầu trả lời.
"Nó to cỡ nào?" Tả Đăng Phong gật đầu.
"Không biết nữa, lúc đó nó đã huyễn hóa thành hình người. Chúng ta tới đó xem chút đi." Đại Đầu ngẩng đầu nhìn về hướng tây.
"Nếu không có kế hoạch, thì qua đó chỉ làm đánh rắn động cỏ." Tả Đăng Phong cau mày nhìn Đại Đầu.
Đại Đầu cười yếu ớt, không nói nữa. Vạn Tiểu Đường nhiệm vụ là lái máy bay, không rành xử lý những chuyện kiểu này, nên cũng câm miệng.
"Chuyện đầu tiên phải làm bây giờ là làm sao để bảo đảm không bị mất tung tích của con rắn." Tả Đăng Phong nói. Hắn đã từng khổ sở với âm chúc hỏa xà, đến lúc sắp thành công lại bị hỏa xà chui vào trong cát trốn mất. Bây giờ dù con rắn này có chui vào được trong cát hay không, thì ba người cũng không được để mất dấu, vì nếu mất dấu, là sẽ mất luôn cơ hội duy nhất.
"Quan Khí Thuật có thể nhìn thấy nó." Đại Đầu trả lời ngay.
"Nếu nó chui xuống đây, cậu có còn thấy nó không? " Tả Đăng Phong chỉ xuống dưới chân mình. Hắn tuy không biết Quan Khí Thuật, nhưng biết Quan Khí Thuật có chỗ thiếu hụt, chính là không nhìn xuyên qua được kim loại.
"Bây giờ đã có thiết bị định vị, tôi có thể ở lắp thiết bị định vị trên người nó." Vạn Tiểu Đường tiếp lời.
"Giải thích ra xem."
"Từ mười năm trước đã có thiết bị điện tử cỡ nhỏ, chúng không cần dùng vệ tinh định vị, chỉ cần gắn chúng lên một người, là có thể biết người đó đang ở đâu, trong phạm vi ba trăm dặm rất là có hiệu quả." Vạn Tiểu Đường giải thích.
Tả Đăng Phong im lặng, Vạn Tiểu Đường nói tiếp, "Sản phẩm này chủ yếu dùng để cho các cặp vợ chồng biết chỗ của nhau, đề phòng đối phương giở trò phản bội."
"Ai Cập cũng có thứ này à?" Tả Đăng Phong vui vẻ, nếu biết con rắn đi đâu, có thể lập ra được kế hoạch cụ thể.
"Chắc chắn là có, thành phố lớn nào cũng có." Vạn Tiểu Đường đáp. Những loại chuyện thế này cô rành hơn Đại Đầu, Đại Đầu là đạo sĩ, ở trên núi nhiều hơn ở bên ngoài, không giống cô đi du lịch khắp nơi, hiểu biết rộng rãi.
"Đi, đi tìm thứ đó trước." Tả Đăng Phong đóng nắp bình rượu, cõng rương lên.
Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu cũng thu dọn đồ đạc, ba người một mèo lặng lẽ rời khỏi trấn. Cách trấn tám mươi dặm về hướng đông bắc có một thành phố rất lớn, lúc đến đó thì trời đã mờ sáng. Trong thành phố đâu đâu cũng có người chết, Tả Đăng Phong và hai người lăng không mà đi, nhanh chóng tìm được một cửa hàng bán đồ điện tử sản phẩm rất lớn, cũng dễ dàng tìm được cái thiết bị kia. Thiết bị này gồm có hai phần, một cái màn hình to bằng lòng bàn tay, để hiển thị vị trí, và một món đồ nhỏ để gắn lên người bị theo dõi, đa số được làm thành hình dạng đồ trang sức hoặc cúc áo.
Để an toàn, Tả Đăng Phong và Đại Đầu làm thí nghiệm, Đại Đầu gắn vào một cái cúc áo, trên màn ảnh lập tức xuất hiện vị trí của Đại Đầu và khoảng cách.
Tả Đăng Phong lấy luôn hai cái thiết bị hình cúc áo, một khi ra tay nhất định không được xảy ra sơ sót.
Tả Đăng Phong tìm một bé trai tử thi khoảng chừng hai tuổi, đóng băng cái xác, đưa do Đại Đầu xách về.
Trở lại trạm xăng dầu, Đại Đầu kiểm tra, xác định con rắn vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.
Tả Đăng Phong lấy một cái bình thủy tinh nhỏ, bỏ hai cái cúc áo vào trong đậy chặt, bỏ vào trong miệng thằng bé, dùng linh khí đẩy cái bình vào trong dạ dày. Nếu con rắn nuốt chửng thằng bé, thiết bị định vị sẽ có thể nằm trong bụng nó một thời gian rất lâu.
"Con rắn sẽ ăn nó à?" Vạn Tiểu Đường nhìn thằng bé.
"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu. Quanh đây chẳng có xác chết nào, tình hình như thế đương nhiên là do con rắn kia làm ra. Căn cứ khu bìa rừng chồng chất hài cốt của con âm hỏa xà ngày xưa mà đoán, thì loài rắn cũng có khái niệm địa bàn, xông vào địa bàn của nó nó sẽ tấn công, dù đã ăn no rồi cũng sẽ giết chết.
"Lúc nào thì cho nó ăn?" Vạn Tiểu Đường lại hỏi.
"Sau giờ ngọ, lúc trời nóng là lúc loài rắn hoạt động mạnh, rất thèm ăn." Tả Đăng Phong, hắn sở dĩ tìm đồng thi chính là để cho rắn độc dễ dàng nuốt chửng, vì hắn không biết con rắn to nhỏ cỡ nào, nên đồ ăn đương nhiên là càng nhỏ thì càng tốt.
"Trong sa mạc thân pháp của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, khi nhún chân mượn lực chân sẽ bị lún vào trong cát, chúng ta phải nghĩ ra cách nào đó để tăng diện tích tiếp xúc của hai chân, mới tăng tốc độ di chuyển trong sa mạc lên được." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.
"Nhất định phải bằng phẳng, còn phải cong nữa, và cũng không được quá mềm." Đại Đầu ngẫm nghĩ, tìm chất liệu phù hợp. Một lúc sau y quay sang nhìn đống săm lốp xe bỏ đi quăng trong một góc trạm xăng, "Dùng cao su."
Tả Đăng Phong cảm thấy có thể được, nên cùng y gọt một miếng săm lốp thành hai miếng lót chân để làm thí nghiệm. Miếng lót chân của Tả Đăng Phong dày hai tấc, dài một thước, rộng nửa thước, miếng lót của Đại Đầu hơi nhỏ hơn, miếng săm lốp xe bản thân đã có độ cong nhất định, vừa vặn đảm bảo mũi chân không bị lún vào trong cát, dùng cọng sắt cột nó vào bàn chân. Cát không có tính mài mòn cao với sắt, nên có thể sử dụng được rất lâu, dù cọng sắt bị mài mòn cũng có thể thay thế được.
Sau đó Tả Đăng Phong làm thêm cho Đại Đầu hai miếng dự bị, có miếng lót này, ít nhất cũng dùng được sáu phần mười thân pháp.
Hai người làm xong thì trời đã trưa, trên nóc nhà rất nóng, nên ba người đi vào trong trạm xăng dầu nghỉ ngơi, ăn cơm uống nước xong, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường nhắm mắt ngủ.
Đến hai giờ chiều, Tả Đăng Phong đánh thức hai người, xách tử thi bé trai đi vào trong trấn...
"Nó chạy ra không phải tốt hơn sao, chúng ta đi tìm thân hóa nhân sẽ không gặp phải khó khăn gì nữa." Vạn Tiểu Đường xen vào.
"Nước đen trong tầng thứ năm của Kim tự tháp tầng có tính ăn mòn, nó lẽ ra không thể chạy ra được, tôi lo là có người thả nó ra, nếu đúng là như vậy, máy thời gian có thể đã bị người khác lấy mất." Đại Đầu lắc đầu, y có suy nghĩ giống hệt Tả Đăng Phong.
"Trừ sư phụ, sư bá, cậu và bạn của cậu, còn có ai biết vị trí Kim tự tháp không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Chúng tôi lúc đó là tám người tới đó, còn thuê một nhóm dân bản xứ, nhưng Kim tự tháp ở sâu trong sa mạc, còn nằm trong lòng đất, nếu đã ra khỏi thì rất khó tìm lại được." Đại Đầu trả lời.
"Cậu cảm thấy có bao nhiêu khả năng người khác tìm được Kim tự tháp?"
"Gần như là không, nếu không có Quan Khí Thuật, không thể nào tìm được vật tham chiếu." Đại Đầu lắc đầu.
" Vật tham chiếu là cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Nó." Đại Đầu chỉ về phía tây trấn.
"Cái gì? Hơi thở của nó chính là vật tham chiếu của cậu?" Tả Đăng Phong bối rối, bất kể máy thời gian còn ở đó hay không, bây giờ tìm ra được Kim tự tháp hay không mới là vấn đề.
"Đúng vậy, lúc đó nó bị vây ở trong lòng đất, tôi đâu có ngờ nó chạy ra ngoài được." Đại Đầu gật đầu.
Tả Đăng Phong đưa tay ôm mặt, thở một hơi dài. Mọi chuyện trở nên khó hơn nhiều so với hắn nghĩ. Rắn hổ mang chạy ra, vật tham chiếu không còn, phía tây đó là sa mạc rộng mênh mông vô bờ, nếu có lạc đà còn có thể chở đồ cấp dưỡng đi vào tìm, nhưng bây giờ tìm đâu ra lạc đà mà không cắn người?
"Tả chân nhân, bây giờ làm sao?" Vạn Tiểu Đường cũng đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
"Mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi một lúc đi." Tả Đăng Phong thả rương gỗ, nóc trạm xăng dầu rộng rãi và bằng phẳng, lại cách mặt đất rất cao, có thể làm chỗ nghỉ chân.
“Tôi nhớ đi sang hướng tây chừng năm ngày, Kim tự tháp là nằm trong sa mạc Gobi, xung quanh có ít cây gai, chắc tôi sẽ tìm ra được." Đại Đầu không chắc chắn lắm.
"Bây giờ mà cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện tìm được cây cối? " Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Đại Đầu, hiện giờ cả thế giới đều không còn cây cỏ, mà tên kia lại đi lấy cây cỏ làm manh mối.
“Để tôi suy nghĩ thêm." Đại Đầu đã thấy sợ, lần này y đi với vai trò hướng đạo, nhưng bây giờ xem ra đã không thể hoàn thành vai trò này rồi.
"Đừng nghĩ nữa, bây giờ chỉ còn có một cách thôi." Tả Đăng Phong rút bình rượu ra, mở nắp.
"Cách gì?" Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu đồng thanh.
"Người dẫn đường." Tả Đăng Phong uống một ngụm.
"Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ!" Đại Đầu mừng rỡ, y hiểu ý của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong ý là muốn để cho con rắn hổ mang dẫn đường cho họ, nếu nó đã chạy ra được, thì nhất định cũng có thể chạy về được.
"Đừng vội mừng, bây giờ phải xem con rắn kia có còn tỉnh táo hay không đã." Tả Đăng Phong thở một hơi dài. Vũ khí nguyên tử của Nhật đã làm cả thế giới bị nhiễm khuẩn độc, nếu con rắn cũng bị lây nhiễm, thì nghĩa là nó không còn thần trí của mình nữa, cũng có nghĩa không thể nhận ra đường đi được nữa.
"Tỉnh táo, chắc chắn là tỉnh táo, trong cơ thể nó có nọc độc mà nọc độc thì luôn có sức đề kháng với đủ loại độc." Đại Đầu hưng phấn, "Hơn nữa hơi thở của nó cho thấy nó rất bình thường."
"Nó có tu vi gì?" Tả Đăng Phong đã yên tâm ba phần mười.
"Lúc cái máy thời gian vỡ cũng thải ra phóng xạ, nó là bị trúng phóng xạ nên mới biến thành cái dạng kia, năng lực không thể dùng tiêu chuẩn của chúng ta để đo lường, nhưng lúc ấy tu vi của nó không cao hơn Linh khí tử khí cấp thấp, vì nó không thể lăng không." Đại Đầu trả lời.
"Nó to cỡ nào?" Tả Đăng Phong gật đầu.
"Không biết nữa, lúc đó nó đã huyễn hóa thành hình người. Chúng ta tới đó xem chút đi." Đại Đầu ngẩng đầu nhìn về hướng tây.
"Nếu không có kế hoạch, thì qua đó chỉ làm đánh rắn động cỏ." Tả Đăng Phong cau mày nhìn Đại Đầu.
Đại Đầu cười yếu ớt, không nói nữa. Vạn Tiểu Đường nhiệm vụ là lái máy bay, không rành xử lý những chuyện kiểu này, nên cũng câm miệng.
"Chuyện đầu tiên phải làm bây giờ là làm sao để bảo đảm không bị mất tung tích của con rắn." Tả Đăng Phong nói. Hắn đã từng khổ sở với âm chúc hỏa xà, đến lúc sắp thành công lại bị hỏa xà chui vào trong cát trốn mất. Bây giờ dù con rắn này có chui vào được trong cát hay không, thì ba người cũng không được để mất dấu, vì nếu mất dấu, là sẽ mất luôn cơ hội duy nhất.
"Quan Khí Thuật có thể nhìn thấy nó." Đại Đầu trả lời ngay.
"Nếu nó chui xuống đây, cậu có còn thấy nó không? " Tả Đăng Phong chỉ xuống dưới chân mình. Hắn tuy không biết Quan Khí Thuật, nhưng biết Quan Khí Thuật có chỗ thiếu hụt, chính là không nhìn xuyên qua được kim loại.
"Bây giờ đã có thiết bị định vị, tôi có thể ở lắp thiết bị định vị trên người nó." Vạn Tiểu Đường tiếp lời.
"Giải thích ra xem."
"Từ mười năm trước đã có thiết bị điện tử cỡ nhỏ, chúng không cần dùng vệ tinh định vị, chỉ cần gắn chúng lên một người, là có thể biết người đó đang ở đâu, trong phạm vi ba trăm dặm rất là có hiệu quả." Vạn Tiểu Đường giải thích.
Tả Đăng Phong im lặng, Vạn Tiểu Đường nói tiếp, "Sản phẩm này chủ yếu dùng để cho các cặp vợ chồng biết chỗ của nhau, đề phòng đối phương giở trò phản bội."
"Ai Cập cũng có thứ này à?" Tả Đăng Phong vui vẻ, nếu biết con rắn đi đâu, có thể lập ra được kế hoạch cụ thể.
"Chắc chắn là có, thành phố lớn nào cũng có." Vạn Tiểu Đường đáp. Những loại chuyện thế này cô rành hơn Đại Đầu, Đại Đầu là đạo sĩ, ở trên núi nhiều hơn ở bên ngoài, không giống cô đi du lịch khắp nơi, hiểu biết rộng rãi.
"Đi, đi tìm thứ đó trước." Tả Đăng Phong đóng nắp bình rượu, cõng rương lên.
Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu cũng thu dọn đồ đạc, ba người một mèo lặng lẽ rời khỏi trấn. Cách trấn tám mươi dặm về hướng đông bắc có một thành phố rất lớn, lúc đến đó thì trời đã mờ sáng. Trong thành phố đâu đâu cũng có người chết, Tả Đăng Phong và hai người lăng không mà đi, nhanh chóng tìm được một cửa hàng bán đồ điện tử sản phẩm rất lớn, cũng dễ dàng tìm được cái thiết bị kia. Thiết bị này gồm có hai phần, một cái màn hình to bằng lòng bàn tay, để hiển thị vị trí, và một món đồ nhỏ để gắn lên người bị theo dõi, đa số được làm thành hình dạng đồ trang sức hoặc cúc áo.
Để an toàn, Tả Đăng Phong và Đại Đầu làm thí nghiệm, Đại Đầu gắn vào một cái cúc áo, trên màn ảnh lập tức xuất hiện vị trí của Đại Đầu và khoảng cách.
Tả Đăng Phong lấy luôn hai cái thiết bị hình cúc áo, một khi ra tay nhất định không được xảy ra sơ sót.
Tả Đăng Phong tìm một bé trai tử thi khoảng chừng hai tuổi, đóng băng cái xác, đưa do Đại Đầu xách về.
Trở lại trạm xăng dầu, Đại Đầu kiểm tra, xác định con rắn vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.
Tả Đăng Phong lấy một cái bình thủy tinh nhỏ, bỏ hai cái cúc áo vào trong đậy chặt, bỏ vào trong miệng thằng bé, dùng linh khí đẩy cái bình vào trong dạ dày. Nếu con rắn nuốt chửng thằng bé, thiết bị định vị sẽ có thể nằm trong bụng nó một thời gian rất lâu.
"Con rắn sẽ ăn nó à?" Vạn Tiểu Đường nhìn thằng bé.
"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu. Quanh đây chẳng có xác chết nào, tình hình như thế đương nhiên là do con rắn kia làm ra. Căn cứ khu bìa rừng chồng chất hài cốt của con âm hỏa xà ngày xưa mà đoán, thì loài rắn cũng có khái niệm địa bàn, xông vào địa bàn của nó nó sẽ tấn công, dù đã ăn no rồi cũng sẽ giết chết.
"Lúc nào thì cho nó ăn?" Vạn Tiểu Đường lại hỏi.
"Sau giờ ngọ, lúc trời nóng là lúc loài rắn hoạt động mạnh, rất thèm ăn." Tả Đăng Phong, hắn sở dĩ tìm đồng thi chính là để cho rắn độc dễ dàng nuốt chửng, vì hắn không biết con rắn to nhỏ cỡ nào, nên đồ ăn đương nhiên là càng nhỏ thì càng tốt.
"Trong sa mạc thân pháp của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, khi nhún chân mượn lực chân sẽ bị lún vào trong cát, chúng ta phải nghĩ ra cách nào đó để tăng diện tích tiếp xúc của hai chân, mới tăng tốc độ di chuyển trong sa mạc lên được." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.
"Nhất định phải bằng phẳng, còn phải cong nữa, và cũng không được quá mềm." Đại Đầu ngẫm nghĩ, tìm chất liệu phù hợp. Một lúc sau y quay sang nhìn đống săm lốp xe bỏ đi quăng trong một góc trạm xăng, "Dùng cao su."
Tả Đăng Phong cảm thấy có thể được, nên cùng y gọt một miếng săm lốp thành hai miếng lót chân để làm thí nghiệm. Miếng lót chân của Tả Đăng Phong dày hai tấc, dài một thước, rộng nửa thước, miếng lót của Đại Đầu hơi nhỏ hơn, miếng săm lốp xe bản thân đã có độ cong nhất định, vừa vặn đảm bảo mũi chân không bị lún vào trong cát, dùng cọng sắt cột nó vào bàn chân. Cát không có tính mài mòn cao với sắt, nên có thể sử dụng được rất lâu, dù cọng sắt bị mài mòn cũng có thể thay thế được.
Sau đó Tả Đăng Phong làm thêm cho Đại Đầu hai miếng dự bị, có miếng lót này, ít nhất cũng dùng được sáu phần mười thân pháp.
Hai người làm xong thì trời đã trưa, trên nóc nhà rất nóng, nên ba người đi vào trong trạm xăng dầu nghỉ ngơi, ăn cơm uống nước xong, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường nhắm mắt ngủ.
Đến hai giờ chiều, Tả Đăng Phong đánh thức hai người, xách tử thi bé trai đi vào trong trấn...
Bình luận facebook