-
Chương 408
Tả Đăng Phong nói xong, ai nấy đều há hốc mồm. Ai cũng biết cực Bắc có người, nhưng chẳng có ai sống nơi gần cực điểm, vì nơi đó không thích hợp cho con người sinh sống, mà dù nơi đó có thổ dân sinh sống, thì cái kiểu sinh hoạt ăn tươi nuốt sống cũng không thể gọi là văn minh.
"Tả chân nhân suy đoán có lý." Dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, Đại Đầu vẫn đúng lễ tiết phụ họa Tả Đăng Phong.
"Không phải suy đoán, là suy luận." Tả Đăng Phong bỏ phần rượu còn lại vào trong rương gỗ, “Tôi từng trong một cái động đá vôi trong lòng đất Nói với Khánh gặp được một chiếc cổ thuyền thời Thương Chu, được làm bằng gỗ thiết lê, mức độ trơn nhẵn của boong thuyền cực kỳ giống sự trơn nhẵn của khối gỗ này, hơn nữa boong thuyền của cổ thuyền đó là được xẻ từ thân gỗ theo chiều dọc, còn khối gỗ này là các người nhìn thấy bị cắt theo chiều ngang, đương nhiên cắt theo chiều nào còn phụ thuộc vào kích thước của cái cây, nhưng các người thử nghĩ, mặc kệ đó là gỗ gì, xẻ theo chiều dọc lúc nào cũng phải cứng hơn xẻ theo chiều ngang, cư dân trên đảo không thể không biết điều này, nhưng họ vẫn không xẻ dọc, mà lại xẻ ngang, tại sao? vì xẻ ngang sẽ làm bớt việc, vì sao họ dám bớt việc? vì họ hiểu rõ tính chất của loại gỗ này, biết dù nó bị cắt ngang cũng vẫn chịu được sóng to gió lớn, điều này cho thấy họ sống đó rất lâu."
Tả Đăng Phong nói xong, không ai nói được lời nào, tuy Tả Đăng Phong nói rất chậm, nhưng khả năng phân tích của họ vẫn không theo kịp.
"Tả chân nhân học vấn chẳng khác Thiên nhân, chúng tôi không thể nào theo được." Mã Quý lên tiếng trước tiên.
Tả Đăng Phong nhìn Bọ Rầy cười nhạt, hắn biết Bọ Rầy cũng không hiểu kịp lời giải thích của hắn, nói thế chỉ là vì nịnh hót mà thôi, nhưng việc chính của Bọ Rầy là bảo vệ phi công, nói trắng ra là cu li, nên hắn mới chỉ cười.
"Tả chân nhân, ngài cảm thấy văn minh chỗ đó đạt tới trình độ nào?" Vạn Tiểu Đường hỏi.
"Thấp nhất cũng phải ngang với thời Thương Chu." Tả Đăng Phong trả lời. Cổ thuyền trong động đá dưới lòng đất Nói với Khánh là do Ba Vương cơ 灻 sai người xây dựng, trình độ gia công khúc gỗ này không thua kém gì chiếc cổ thuyền.
Mọi người như trút được gánh nặng, những nơi đã từng có người thì luôn có độ nguy hiểm nhỏ đi rất nhiều, ít nhất luôn an toàn hơn những nơi con người chưa bao giờ đặt chân tới, vì con người trời sinh có tính hiếu kỳ, càng vô cùng hiếu kỳ với những nền văn minh đã biến mất, sự hiếu kỳ làm họ mất đi sự lo lắng và sợ hãi.
"Tả chân nhân, sao ngài ủ rũ như vậy? " Cổ Trân trả tư liệu cho Tả Đăng Phong.
"Có một số việc tôi nghĩ không ra." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp lại.
"Việc gì?"
"Khu vực này lạnh như vậy, chỗ nào cũng đều là băng cứng, họ làm thuyền để làm gì?".
"Có lẽ họ muốn có chỗ ấm áp để ở."
"Không thể, khu đó là nơi có nhiệt độ thấp nhất." Đại Đầu xen vào.
"Đúng vậy." Tả Đăng Phong ngẩng đầu xác nhận.
"Đương nhiên. Bắc cực hiếm có núi lửa, dù có cũng dưới đáy biển cực sâu, cho tới nay đó lúc nào cũng vô cùng lạnh giá." Đại Đầu lại lật ra một trang tư liệu cho Tả Đăng Phong.
"Trời đất ngập tràn băng tuyết, họ tạo thuyền để làm gì?" Tả Đăng Phong xua tay không lấy.
"Có phải là làm xe trượt tuyết cho chó kéo hay không?" nữ quân nhân thấp người chen vào.
"Không phải, là ván thuyền, vì tấm gỗ này hơi có độ cong, hai mép còn được mài rất trơn nhẵn." Tả Đăng Phong nói tới đây đột nhiên im bặt, sau đó tặc lưỡi cau mày.
Thấy Tả Đăng Phong sầm mặt, mọi người cũng căng thẳng theo.
"Trong ba chỗ phải tìm có một chỗ là dưới nước, không lẽ tấm ván này là một phần của thuyền kín tương tự với tàu ngầm?" Tả Đăng Phong nói.
"Tả chân nhân nói có lý." Bọ Rầy lại nịnh hót.
"Tàu ngầm từ lúc được phát minh đến nay mới hơn 200 năm, Tả chân nhân, suy nghĩ này của ngài..." Một binh sĩ nam có lẽ trước đây là lính hải quân.
“Tôi cũng chỉ là suy đoán, hi vọng là đoán sai." Tả Đăng Phong lại lôi chai rượu ra.
"Nếu ngài không đoán sai thì sao?" Cổ Trân ngồi xuống cạnh Tả Đăng Phong.
"Vậy thì chúng ta có một phần ba khả năng phải chui xuống đáy biển." Tả Đăng Phong đáp.
"Ái, con mèo chết tiệt!" Tả Đăng Phong nói chưa dứt, Cổ Trân đã ôm mông nhảy nhổm. Khi cô ngồi xuống đã lèn đẩy Thập Tam, Thập Tam không thích cô, nên không chút do dự cào cho cô một cái.
Mọi người cười phá lên, Tả Đăng Phong cũng không khỏi mỉm cười, trong lòng thầm mừng. Cổ Trân nhảy lên đã chứng tỏ mình "Bất lịch sự", hắn không còn sợ ngại tình ngay lý gian.
"Ngồi xuống đi." Tả Đăng Phong cười, hành động của Cổ Trân vừa rồi giống hệt lúc Kỷ Toa nhảy dựng trong bồn tắm bị kết băng, cả tiếng kêu cũng giống.
"Này, ăn sô cô la không?" Mọi người cười vang làm Cổ Trân hơi lúng túng, nhưng cô xử lý rất nhanh, móc trong túi quần soóc cây kẹo sô cô la cho Thập Tam, rồi ngồi trở xuống.
Thường nói không ai đánh vào khuôn mặt tươi cười, Thập Tam tuy không ăn kẹo đối phương đưa, nhưng thấy đối phương cung kính với mình thì quay người đi mặc kệ cô, giúp Cổ Trân giải quyết được sự lúng túng, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cau mày, hắn đã bảo cô ngồi, nếu giờ lại không cho thì có vẻ lật lọng.
“Tôi đã chuẩn bị cho mọi người một ít súng ống đạn dược, phía sau khoang, ai thích thì cứ xuống xem." Tả Đăng Phong chỉ chỉ sau, hắn tìm cách để đẩy Cổ Trân đi, không cho cô ngồi bên cạnh mình.
Đám binh sĩ lập tức lục tục tháo đai an toàn, đi sau khoang, cả Đại Đầu cũng đi, chỉ có Cổ Trân là ngồi im.
"Cô cũng đi xem đi." Tả Đăng Phong nói.
“Tôi dùng cái này." Cổ Trân quơ quơ cây súng dài trong tay.
Tuy súng ống hiện giờ có khác trước đây, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn ra súng của Cổ Trân là súng trường ngắm bắn, loại súng này thân rất dài, bên trên có ống nhắm.
"Tới chỗ cần tới thì đi theo sau tôi, không được cách tôi quá xa." Tả Đăng Phong thuận miệng bảo.
Cổ Trân nghiêng đầu nhìn Tả Đăng Phong, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt rất ám muội và khiêu khích.
"Cô đừng có hiểu lầm, tôi với bà nội cô là quen biết cũ, ngươi là cháu gái của họ, nên tôi bảo vệ cho cô thôi." Tả Đăng Phong giải thích.
"Vậy tôi phải gọi ngài là ông nội à?" Cổ Trân cười đểu.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ nhìn Cổ Trân, hắn là dạng cực kỳ coi trọng đạo đức và luân lý, nhưng chuyện không có đức hắn sẽ không làm, chuyện không có luân lý hắn càng không chạm, nên Cổ Trân không thể làm hắn động tâm, hắn luôn muốn coi cô là một đứa cháu gái bướng bỉnh mà thôi, nhưng tuổi của Cổ Trân hiện giờ còn lớn hơn hắn, khó mà coi một người phụ nữ lớn hơn mình là con cháu được.
"Ánh mắt của ngài đâu có giống ông già trăm tuổi đâu, ngài cũng rất trẻ trung, tại sao lại như vậy?" Cổ Trân tò mò hỏi.
Vạn Tiểu Đường khẽ phì cười, biết Cổ Trân đang ghẹo Tả Đăng Phong, cô dù không quay sang lại, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra cái bản mặt vốn lúc nào cũng âm trầm của Tả Đăng Phong trở nên bất đắc dĩ và lúng túng.
Tả Đăng Phong không đáp, hắn nhắm mắt lại mặc kệ cô, trong tình huống này nói cái gì cũng đều không đúng, tốt nhất là không nói.
Tả Đăng Phong không nói lời nào, Cổ Trân cũng không hỏi nữa, nhưng cô cũng không có ý rời đi, ghế ngồi của máy bay rất lớn, chẳng khác gì ghế sô pha, rất rộng rãi thoải mái.
Một lúc sau, đám Đại Đầu quay lại, không ai lấy súng, chỉ xách theo rất nhiều đạn và lựu đạn, họ đều có súng mình dùng đã quen, chỉ bị thiếu đạn mà thôi.
Lấy đạn dễ dùng hơn. Các binh sĩ không thích loại lựu đạn hắn chuẩn bị cho lắm, vì hiệu quả và độ thuận tiện không cao. Tả Đăng Phong nghe họ nói chuyện mới hiểu thứ họ cần là loại lựu đạn tròn dẹt như phân ngựa, có màu đen bóng, loại này hắn cũng có thấy nhưng không biết, nên không lấy.
Cổ Trân có cách ăn nói và xử sự giống hệt bà nội Kỷ Toa, nhưng không phải vì Kỷ Toa dạy cho cô, vì lúc Kỷ Toa mất cô còn rất nhỏ, nên sự giống nhau này chỉ là do di truyền, nói thông tục chính là huyết thống, ẩn bên trong máu.
Tả Đăng Phong hiểu tính Kỷ Toa, nên đoán ra được Cổ Trân cố kéo quan hệ với hắn không phải có cảm tình với hắn, mà là có mưu đồ khác, hiện giờ bệnh độc khắp nơi, chỉ có người tu hành tử khí đỉnh cao có thể hành động như thường, còn có thể che chở bảo vệ cho người khác, nên các đạo nhân tử khí đỉnh cao đều là đối tượng tranh đoạt của tất cả mọi người, rất được tôn kính, địa vị cực cao, nói trắng ra là, Cổ Trân đối với hắn thấy sang bắt quàng làm họ, chính là nhằm vào thực lực của hắn mà tới.
"Tả chân nhân, chúng ta hiện giờ đã tiến vào không phận nước Nga, trước khi trời tối sẽ bay tới khu không người, những rương này lúc nào thả xuống?" Vạn Tiểu Đường hỏi.
"Khu không người đó cách đây bao xa?"
"Năm ngàn km." Vạn Tiểu Đường đáp.
"Cứ hai trăm km thả một cái, cô chọn chỗ ném cho chính xác, phải ném đúng tuyến đường chúng ta trở về." Tả Đăng Phong nói.
"Trên không không mở cửa máy bay được, nhưng tôi có thể hạ thấp, mở khoang an toàn ra." Vạn Tiểu Đường xốc tấm thảm dưới ca bin, "Dưới này chính là khoang an toàn."
Tả Đăng Phong gật đầu.
Đến sáu giờ chiều, Vạn Tiểu Đường báo máy bay đã tới khu không người, Tả Đăng Phong chuyển rương tới, Vạn Tiểu Đường hạ thấp độ cao, Tả Đăng Phong quăng rương xuống đất, rương nào cũng cột rất nhiều vải đỏ, rơi xuống đất rất dễ thấy.
Suốt một quãng thời gian sau đó, Tả Đăng Phong không ngừng bận rộn, nhưng sao mãi mà không thấy đến đêm, tỉ mỉ nghĩ lại, mới nhớ ra khu vực này của Bắc cực mặt trời không bao giờ lặn, nên không thể có ban đêm.
"Tả chân nhân, bay dưới thấp làm quá hao dầu." Nửa đêm, Vạn Tiểu Đường nói.
"Còn cách chỗ phải tới xa lắm không?" Tả Đăng Phong hỏi, lúc này phía dưới là những con sông băng và cánh đồng tuyết, hiển nhiên đã tiến vào khu vực Bắc cực.
"Một ngàn km, xăng dầu miễn cưỡng có thể kiên trì tới được." Vạn Tiểu Đường cao giọng đáp lại.
"Hạ thấp xuống hai lần nữa thôi." Tả Đăng Phong nghiêm nghị, hai ngàn dặm quá xa, trên đường nhất định phải để lại rương tiếp tế.
Vạn Tiểu Đường không nói gì nữa, sau đó bay thấp xuống hai lần, Tả Đăng Phong đem hai rương còn lại đẩy xuống.
"Xăng dầu đã sắp hết, còn cách chỗ cần tới 250 ngàn mét, phải bỏ máy bay, mọi người chuẩn bị sẵn sàng." Vạn Tiểu Đường nói to.
"Bỏ máy bay?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy không thể nào hạ cánh bình thường được, sức nặng của máy bay sẽ làm tầng băng bị vỡ, nên tôi muốn để cho bụng máy bay tiếp đất luôn, để tăng diện tích tiếp xúc lên đến mức tối đa." Vạn Tiểu Đường cao giọng giải thích.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn chẳng biết gì về máy bay, nên nghe lời Vạn Tiểu Đường là hay nhất.
Mọi người lập tức thu thập hành trang, Tả Đăng Phong cõng rương gỗ, gọi Thập Tam dậy, Cổ Trân cũng nhanh chóng mặc áo khoác vào.
Vạn Tiểu Đường cho máy bay chầm chậm hạ xuống...
"Tả chân nhân suy đoán có lý." Dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, Đại Đầu vẫn đúng lễ tiết phụ họa Tả Đăng Phong.
"Không phải suy đoán, là suy luận." Tả Đăng Phong bỏ phần rượu còn lại vào trong rương gỗ, “Tôi từng trong một cái động đá vôi trong lòng đất Nói với Khánh gặp được một chiếc cổ thuyền thời Thương Chu, được làm bằng gỗ thiết lê, mức độ trơn nhẵn của boong thuyền cực kỳ giống sự trơn nhẵn của khối gỗ này, hơn nữa boong thuyền của cổ thuyền đó là được xẻ từ thân gỗ theo chiều dọc, còn khối gỗ này là các người nhìn thấy bị cắt theo chiều ngang, đương nhiên cắt theo chiều nào còn phụ thuộc vào kích thước của cái cây, nhưng các người thử nghĩ, mặc kệ đó là gỗ gì, xẻ theo chiều dọc lúc nào cũng phải cứng hơn xẻ theo chiều ngang, cư dân trên đảo không thể không biết điều này, nhưng họ vẫn không xẻ dọc, mà lại xẻ ngang, tại sao? vì xẻ ngang sẽ làm bớt việc, vì sao họ dám bớt việc? vì họ hiểu rõ tính chất của loại gỗ này, biết dù nó bị cắt ngang cũng vẫn chịu được sóng to gió lớn, điều này cho thấy họ sống đó rất lâu."
Tả Đăng Phong nói xong, không ai nói được lời nào, tuy Tả Đăng Phong nói rất chậm, nhưng khả năng phân tích của họ vẫn không theo kịp.
"Tả chân nhân học vấn chẳng khác Thiên nhân, chúng tôi không thể nào theo được." Mã Quý lên tiếng trước tiên.
Tả Đăng Phong nhìn Bọ Rầy cười nhạt, hắn biết Bọ Rầy cũng không hiểu kịp lời giải thích của hắn, nói thế chỉ là vì nịnh hót mà thôi, nhưng việc chính của Bọ Rầy là bảo vệ phi công, nói trắng ra là cu li, nên hắn mới chỉ cười.
"Tả chân nhân, ngài cảm thấy văn minh chỗ đó đạt tới trình độ nào?" Vạn Tiểu Đường hỏi.
"Thấp nhất cũng phải ngang với thời Thương Chu." Tả Đăng Phong trả lời. Cổ thuyền trong động đá dưới lòng đất Nói với Khánh là do Ba Vương cơ 灻 sai người xây dựng, trình độ gia công khúc gỗ này không thua kém gì chiếc cổ thuyền.
Mọi người như trút được gánh nặng, những nơi đã từng có người thì luôn có độ nguy hiểm nhỏ đi rất nhiều, ít nhất luôn an toàn hơn những nơi con người chưa bao giờ đặt chân tới, vì con người trời sinh có tính hiếu kỳ, càng vô cùng hiếu kỳ với những nền văn minh đã biến mất, sự hiếu kỳ làm họ mất đi sự lo lắng và sợ hãi.
"Tả chân nhân, sao ngài ủ rũ như vậy? " Cổ Trân trả tư liệu cho Tả Đăng Phong.
"Có một số việc tôi nghĩ không ra." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp lại.
"Việc gì?"
"Khu vực này lạnh như vậy, chỗ nào cũng đều là băng cứng, họ làm thuyền để làm gì?".
"Có lẽ họ muốn có chỗ ấm áp để ở."
"Không thể, khu đó là nơi có nhiệt độ thấp nhất." Đại Đầu xen vào.
"Đúng vậy." Tả Đăng Phong ngẩng đầu xác nhận.
"Đương nhiên. Bắc cực hiếm có núi lửa, dù có cũng dưới đáy biển cực sâu, cho tới nay đó lúc nào cũng vô cùng lạnh giá." Đại Đầu lại lật ra một trang tư liệu cho Tả Đăng Phong.
"Trời đất ngập tràn băng tuyết, họ tạo thuyền để làm gì?" Tả Đăng Phong xua tay không lấy.
"Có phải là làm xe trượt tuyết cho chó kéo hay không?" nữ quân nhân thấp người chen vào.
"Không phải, là ván thuyền, vì tấm gỗ này hơi có độ cong, hai mép còn được mài rất trơn nhẵn." Tả Đăng Phong nói tới đây đột nhiên im bặt, sau đó tặc lưỡi cau mày.
Thấy Tả Đăng Phong sầm mặt, mọi người cũng căng thẳng theo.
"Trong ba chỗ phải tìm có một chỗ là dưới nước, không lẽ tấm ván này là một phần của thuyền kín tương tự với tàu ngầm?" Tả Đăng Phong nói.
"Tả chân nhân nói có lý." Bọ Rầy lại nịnh hót.
"Tàu ngầm từ lúc được phát minh đến nay mới hơn 200 năm, Tả chân nhân, suy nghĩ này của ngài..." Một binh sĩ nam có lẽ trước đây là lính hải quân.
“Tôi cũng chỉ là suy đoán, hi vọng là đoán sai." Tả Đăng Phong lại lôi chai rượu ra.
"Nếu ngài không đoán sai thì sao?" Cổ Trân ngồi xuống cạnh Tả Đăng Phong.
"Vậy thì chúng ta có một phần ba khả năng phải chui xuống đáy biển." Tả Đăng Phong đáp.
"Ái, con mèo chết tiệt!" Tả Đăng Phong nói chưa dứt, Cổ Trân đã ôm mông nhảy nhổm. Khi cô ngồi xuống đã lèn đẩy Thập Tam, Thập Tam không thích cô, nên không chút do dự cào cho cô một cái.
Mọi người cười phá lên, Tả Đăng Phong cũng không khỏi mỉm cười, trong lòng thầm mừng. Cổ Trân nhảy lên đã chứng tỏ mình "Bất lịch sự", hắn không còn sợ ngại tình ngay lý gian.
"Ngồi xuống đi." Tả Đăng Phong cười, hành động của Cổ Trân vừa rồi giống hệt lúc Kỷ Toa nhảy dựng trong bồn tắm bị kết băng, cả tiếng kêu cũng giống.
"Này, ăn sô cô la không?" Mọi người cười vang làm Cổ Trân hơi lúng túng, nhưng cô xử lý rất nhanh, móc trong túi quần soóc cây kẹo sô cô la cho Thập Tam, rồi ngồi trở xuống.
Thường nói không ai đánh vào khuôn mặt tươi cười, Thập Tam tuy không ăn kẹo đối phương đưa, nhưng thấy đối phương cung kính với mình thì quay người đi mặc kệ cô, giúp Cổ Trân giải quyết được sự lúng túng, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cau mày, hắn đã bảo cô ngồi, nếu giờ lại không cho thì có vẻ lật lọng.
“Tôi đã chuẩn bị cho mọi người một ít súng ống đạn dược, phía sau khoang, ai thích thì cứ xuống xem." Tả Đăng Phong chỉ chỉ sau, hắn tìm cách để đẩy Cổ Trân đi, không cho cô ngồi bên cạnh mình.
Đám binh sĩ lập tức lục tục tháo đai an toàn, đi sau khoang, cả Đại Đầu cũng đi, chỉ có Cổ Trân là ngồi im.
"Cô cũng đi xem đi." Tả Đăng Phong nói.
“Tôi dùng cái này." Cổ Trân quơ quơ cây súng dài trong tay.
Tuy súng ống hiện giờ có khác trước đây, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhìn ra súng của Cổ Trân là súng trường ngắm bắn, loại súng này thân rất dài, bên trên có ống nhắm.
"Tới chỗ cần tới thì đi theo sau tôi, không được cách tôi quá xa." Tả Đăng Phong thuận miệng bảo.
Cổ Trân nghiêng đầu nhìn Tả Đăng Phong, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt rất ám muội và khiêu khích.
"Cô đừng có hiểu lầm, tôi với bà nội cô là quen biết cũ, ngươi là cháu gái của họ, nên tôi bảo vệ cho cô thôi." Tả Đăng Phong giải thích.
"Vậy tôi phải gọi ngài là ông nội à?" Cổ Trân cười đểu.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ nhìn Cổ Trân, hắn là dạng cực kỳ coi trọng đạo đức và luân lý, nhưng chuyện không có đức hắn sẽ không làm, chuyện không có luân lý hắn càng không chạm, nên Cổ Trân không thể làm hắn động tâm, hắn luôn muốn coi cô là một đứa cháu gái bướng bỉnh mà thôi, nhưng tuổi của Cổ Trân hiện giờ còn lớn hơn hắn, khó mà coi một người phụ nữ lớn hơn mình là con cháu được.
"Ánh mắt của ngài đâu có giống ông già trăm tuổi đâu, ngài cũng rất trẻ trung, tại sao lại như vậy?" Cổ Trân tò mò hỏi.
Vạn Tiểu Đường khẽ phì cười, biết Cổ Trân đang ghẹo Tả Đăng Phong, cô dù không quay sang lại, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra cái bản mặt vốn lúc nào cũng âm trầm của Tả Đăng Phong trở nên bất đắc dĩ và lúng túng.
Tả Đăng Phong không đáp, hắn nhắm mắt lại mặc kệ cô, trong tình huống này nói cái gì cũng đều không đúng, tốt nhất là không nói.
Tả Đăng Phong không nói lời nào, Cổ Trân cũng không hỏi nữa, nhưng cô cũng không có ý rời đi, ghế ngồi của máy bay rất lớn, chẳng khác gì ghế sô pha, rất rộng rãi thoải mái.
Một lúc sau, đám Đại Đầu quay lại, không ai lấy súng, chỉ xách theo rất nhiều đạn và lựu đạn, họ đều có súng mình dùng đã quen, chỉ bị thiếu đạn mà thôi.
Lấy đạn dễ dùng hơn. Các binh sĩ không thích loại lựu đạn hắn chuẩn bị cho lắm, vì hiệu quả và độ thuận tiện không cao. Tả Đăng Phong nghe họ nói chuyện mới hiểu thứ họ cần là loại lựu đạn tròn dẹt như phân ngựa, có màu đen bóng, loại này hắn cũng có thấy nhưng không biết, nên không lấy.
Cổ Trân có cách ăn nói và xử sự giống hệt bà nội Kỷ Toa, nhưng không phải vì Kỷ Toa dạy cho cô, vì lúc Kỷ Toa mất cô còn rất nhỏ, nên sự giống nhau này chỉ là do di truyền, nói thông tục chính là huyết thống, ẩn bên trong máu.
Tả Đăng Phong hiểu tính Kỷ Toa, nên đoán ra được Cổ Trân cố kéo quan hệ với hắn không phải có cảm tình với hắn, mà là có mưu đồ khác, hiện giờ bệnh độc khắp nơi, chỉ có người tu hành tử khí đỉnh cao có thể hành động như thường, còn có thể che chở bảo vệ cho người khác, nên các đạo nhân tử khí đỉnh cao đều là đối tượng tranh đoạt của tất cả mọi người, rất được tôn kính, địa vị cực cao, nói trắng ra là, Cổ Trân đối với hắn thấy sang bắt quàng làm họ, chính là nhằm vào thực lực của hắn mà tới.
"Tả chân nhân, chúng ta hiện giờ đã tiến vào không phận nước Nga, trước khi trời tối sẽ bay tới khu không người, những rương này lúc nào thả xuống?" Vạn Tiểu Đường hỏi.
"Khu không người đó cách đây bao xa?"
"Năm ngàn km." Vạn Tiểu Đường đáp.
"Cứ hai trăm km thả một cái, cô chọn chỗ ném cho chính xác, phải ném đúng tuyến đường chúng ta trở về." Tả Đăng Phong nói.
"Trên không không mở cửa máy bay được, nhưng tôi có thể hạ thấp, mở khoang an toàn ra." Vạn Tiểu Đường xốc tấm thảm dưới ca bin, "Dưới này chính là khoang an toàn."
Tả Đăng Phong gật đầu.
Đến sáu giờ chiều, Vạn Tiểu Đường báo máy bay đã tới khu không người, Tả Đăng Phong chuyển rương tới, Vạn Tiểu Đường hạ thấp độ cao, Tả Đăng Phong quăng rương xuống đất, rương nào cũng cột rất nhiều vải đỏ, rơi xuống đất rất dễ thấy.
Suốt một quãng thời gian sau đó, Tả Đăng Phong không ngừng bận rộn, nhưng sao mãi mà không thấy đến đêm, tỉ mỉ nghĩ lại, mới nhớ ra khu vực này của Bắc cực mặt trời không bao giờ lặn, nên không thể có ban đêm.
"Tả chân nhân, bay dưới thấp làm quá hao dầu." Nửa đêm, Vạn Tiểu Đường nói.
"Còn cách chỗ phải tới xa lắm không?" Tả Đăng Phong hỏi, lúc này phía dưới là những con sông băng và cánh đồng tuyết, hiển nhiên đã tiến vào khu vực Bắc cực.
"Một ngàn km, xăng dầu miễn cưỡng có thể kiên trì tới được." Vạn Tiểu Đường cao giọng đáp lại.
"Hạ thấp xuống hai lần nữa thôi." Tả Đăng Phong nghiêm nghị, hai ngàn dặm quá xa, trên đường nhất định phải để lại rương tiếp tế.
Vạn Tiểu Đường không nói gì nữa, sau đó bay thấp xuống hai lần, Tả Đăng Phong đem hai rương còn lại đẩy xuống.
"Xăng dầu đã sắp hết, còn cách chỗ cần tới 250 ngàn mét, phải bỏ máy bay, mọi người chuẩn bị sẵn sàng." Vạn Tiểu Đường nói to.
"Bỏ máy bay?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cảm thấy không thể nào hạ cánh bình thường được, sức nặng của máy bay sẽ làm tầng băng bị vỡ, nên tôi muốn để cho bụng máy bay tiếp đất luôn, để tăng diện tích tiếp xúc lên đến mức tối đa." Vạn Tiểu Đường cao giọng giải thích.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn chẳng biết gì về máy bay, nên nghe lời Vạn Tiểu Đường là hay nhất.
Mọi người lập tức thu thập hành trang, Tả Đăng Phong cõng rương gỗ, gọi Thập Tam dậy, Cổ Trân cũng nhanh chóng mặc áo khoác vào.
Vạn Tiểu Đường cho máy bay chầm chậm hạ xuống...
Bình luận facebook