-
Chương 44
Trong tiểu lâu có đèn điện, rất là sáng, Tả Đăng Phong nhìn ngó chung quanh, thấy tất cả cửa phòng tầng một đều mở ra, chắc là trại lính. Ở hàng hiên có cầu thang đi lên tầng hai tầng ba và đi xuống dưới hầm ngầm.
Tả Đăng Phong theo lối thang lầu đi lên, hắn muốn lên giết ba tên quỷ tử cầm súng máy, dẹp sạch chướng ngại cản đường rút lui cho mình.
Vừa chạy lên lầu hai, Tả Đăng Phong nép ngay vào một góc. Vừa đứng vững nhìn vào trong, Tả Đăng Phong lập tức đỏ mắt, vì tên quỷ tử đang mặc quân trang ở đây chính là tên đã giả dạng mã phu xâm nhập Thanh Thủy đạo quan, thiếu tá Liễu Điền.
"Mày là ai?" Liễu Điền đưa tay sang hông muốn rút súng ngắn, hắn không nhận ra Tả Đăng Phong tóc tai rối bù.
Liễu Điền nói bằng tiếng Trung Quốc, Tả Đăng Phong đương nhiên nghe hiểu được, thực ra dù Liễu Điền có nói bằng tiếng Nhật thì hắn cũng vẫn hiểu, nhưng hắn không trả lời, vọt tới đưa tay trái tóm lấy bàn tay định rút súng của Liễu Điền, tay phải liên tục tung quyền vào hai vai cùng hai đầu gối của hắn. Tiếng xương gãy vang lên, Liễu Điền mềm nhũn co quắp ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn.
"Trong sân có địch! Trong sân có địch!" Tả Đăng Phong đá bay khẩu súng của Liễu Điền, rồi hô to bằng tiếng Nhật lên lầu ba. Đóng giữ tiểu lâu có hơn trăm tên lính Nhật, chúng không thể quen thuộc thanh âm của tất cả mọi người, Tả Đăng Phong hô lớn như vậy có ba mục đích. Một là che đi thanh âm của Liễu Điền, hai là khiến tên ôm súng máy trên lầu nhầm tưởng hắn là chiến hữu, cuối cùng là dời sự chú ý của quỷ tử vào trong sân.
Tả Đăng Phong vừa hô xong, ba gian phòng trên lầu ba đều mở cửa, Tả Đăng Phong nhanh chóng vọt lên vung quyền đánh chết cả ba tên cầm súng máy. Sở dĩ hắn sở dĩ dám tùy tiện làm vậy là vì hắn lúc trước ở phía xa đã quan sát rất kỹ, biết rõ súng máy rất nặng, quỷ tử không thể tùy tiện thay đổi hướng súng, còn có một nguyên nhân nữa là hiện giờ ba tên quỷ tử đều dõi mắt vào trong sân tìm địch nhân, căn bản không nghĩ tới kẻ vừa hô tiếng Nhật vừa chạy lên mới là địch nhân thực sự.
Tả Đăng Phong xử xong ba tên ôm súng máy rồi bèn nhìn ra ngoài, phát hiện đa số quỷ tử đang núp sau tường bắn ra ngoài. Tả Đăng Phong lúc này đã nổi sát khí, thấy thế lập tức tiến lên cầm lấy súng máy, bóp cò nghe ‘cạch’ một cái, biết súng chưa lên đạn, nên đóng ổ đạn, kéo cò súng.
Tiếng súng vang lên, nhưng chỉ được vài tiếng.Vì Tả Đăng Phong trước giờ chưa hề dùng súng máy, không ngờ sức giật của súng máy mạnh quá, hắn không khống chế được, nên bắn không trúng, mấy phát đạn vừa rồi đều bắn trật.
"Mẹ nó, Linh Mộc, đừng nổ súng." Đám quân Nhật ở dưới nghe thấy lầu ba nổ súng vội vàng quay lại hét to.
"Ha ha ha." Tả Đăng Phong cười to. May mắn lúc này đang là đêm tối, bằng không quỷ tử nhất sẽ nhận ra kẻ nổ súng trên lầu ba không phải là Linh Mộc. Lúc này bên ngoài tiếng súng cũng vang lên loạn xạ, quỷ tử cũng không còn chú ý tới Tả Đăng Phong nữa. Còn Tả Đăng Phong cười xong cũng lập tức ném khẩu súng máy, mấy thứ đồ dỏm này hắn không biết dùng.
Tả Đăng Phong vọt trở xuống lầu hai, tới góc thang hắn thấy một tên quỷ tử mặc quân phục ngồi xổm bên người Liễu Điền, chĩa súng về phía cầu thang. Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng nghiêng người, cùng lúc tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua lớp áo bông trên đầu vai Tả Đăng Phong bắn lên tường.
"**." Tả Đăng Phong cũng không buồn kiểm tra xem bả vai có bị thương hay không, nhảy vọt tới trước mặt tên quỷ tử kia, tay phải vung đấm, hất tên kia văng vào tường. Đánh một quyền rồi sợ tên kia chưa chết, lại xông tới bổ thêm một cước. Hắn sở dĩ chưa giết Liễu Điền không chỉ vì cần tra tấn hắn, mà còn hai nguyên nhân khác. Một là hiện giờ Liễu Điền đang là quan chỉ huy, bắt được hắn có thể làm nhân chứng. Thứ hai là tên đầu sỏ Đằng Khi không có ở đây, Tả Đăng Phong muốn ép hỏi Liễu Điền tung tích của hắn.
Hạ tên quỷ tử kia xong, Tả Đăng Phong lập tức tóm lấy Liễu Điền đi xuống lầu, quỷ tử ở lầu một đã chạy hết ra ngoài ứng phó địch nhân, trên lầu hai chỉ có Liễu Điền và tên quỷ tử mới bị hạ gục kia mà thôi. Lầu một không còn tên quỷ tử nào nữa, Tả Đăng Phong bèn xách Liễu Điền chạy xuống tầng hầm, tới góc thang, thấy có nhiều tên quỷ tử mặc áo khoác trắng quỷ tử đang đi tới đi lui bên trong. Đám quỷ tử này đều không có súng, thấy Tả Đăng Phong xách Liễu Điền vọt tới đều hoảng sợ lập tức xoay người chạy trốn. Tả Đăng Phong vội buông Liễu Điền đuổi theo, tay đấm chân đá một hồi hạ hết toàn bộ, đạt tam cảnh rồi, đấu với cao thủ võ lâm thì có lẽ còn chưa đủ, chứ giết một ít quỷ tử bình thường này thì dư dả.
Tả Đăng Phong vốn dĩ chỉ là một thư sinh yếu ớt, có được năng lực hôm nay hoàn toàn đều nhờ tu hành Âm dương Sinh Tử Quyết, sử dụng đạo thuật chính là dùng linh khí trong cơ thể chứ không phải sức lực tầm thường, chỉ cần linh khí trong người không hết thì không cần nghỉ ngơi. Vì vậy Tả Đăng Phong giết sạch đám quỷ tử mặc áo khoác trắng kia mà không hề thở dốc chút nào, quay lại xách Liễu Điền đi xuống tầng hầm. Liễu Điền là bùa hộ mệnh, dù tiếng hắn đang rên la hiện giờ còn khó nghe hơn tiếng heo chờ mổ thịt, nhưng Tả Đăng Phong quyết không để hắn ở cách xa mình.
Điều khiến Tả Đăng Phong bất ngờ chính là diện tích tầng hầm còn to hơn nhiều so với diện tích kiến trúc trên mặt đất. Một hành lang dài kéo từ nam tới bắc hơn năm mươi mễ, hai bên hành lang đều gắn cửa sắt, trên cửa không có cửa sổ. Tả Đăng Phong buông Liễu Điền ra, tiện tay kéo một cánh cửa sắt ra, phát hiện trong đó có một cái bàn, trên bàn để một số dụng cụ hắn không biết. Tả Đăng Phong lập tức lấy máy chụp hình ra chụp, rồi đi sang phòng khác. Phòng này để toàn là bình bình lọ lọ, trong bình chứa chất lỏng màu vàng, trong chất lỏng ngâm đủ loại bộ phận cơ thể con người, trong một cái còn ngâm hẳn một cái thai nhi chưa thành hình hoàn toàn. Tả Đăng Phong thầm kinh hãi, những bộ phận cơ thể này đều là quỷ tử lấy từ cơ thể của người Trung Quốc.
Nhưng thứ làm hắn khiếp sợ vẫn còn. Trong gian phòng thứ ba để hai cái bàn dài, trên bàn nằm hai người không một mảnh vải che thân. Người nằm trên bàn bên trái là một chàng trai trẻ, nằm bàn bên phải là một cô gái trẻ. Trên bụng cô gái có dấu khâu đơn giản, bụng chàng trai đã được rọc ra, cơ quan nội tạng đều hiện rõ. Dù đã biết rõ đây là nơi quỷ tử tiến hành thí nghiệm cơ thể con người, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh này khiến Tả Đăng Phong không nhịn được da mặt co rúm, mũi thở gấp. Trên thành bàn của cô gái có một cái nhãn có viết chữ, Tả Đăng Phong cầm máy chụp ảnh qua xem, thấy trên đó ghi chép nội dung thí nghiệm bằng tiếng Nhật. Viết rằng, thí nghiệm lần này chính là lấy toàn bộ nội tạng bên trong bụng ra rồi lại bỏ vào, để xem cơ thể mất bao lâu để điều chỉnh nội tạng lại đúng vị trí bình thường.
Một nam một nữ này đều chưa chết. Chàng trai ở trong trạng thái được gây tê, luôn nhắm mắt, còn cô gái khi nhìn thấy Tả Đăng Phong thì phát ra tiếng cầu cứu yếu ớt. Thực lòng Tả Đăng Phong rất muốn cứu cô, nhưng hắn biết mình không có cách đưa nàng ra ngoài, huống chi dù có đưa cô ra ngoài thì cô cũng không sống được. Nghĩ trong tích tắc, Tả Đăng Phong cầm lấy dao giải phẫu tiễn bọn họ lên đường.
Móc đồng hồ ra xem, Tả Đăng Phong phát hiện thời gian đã qua bốn phút, tuy thời gian còn đủ, nhưng Tả Đăng Phong vẫn tăng tốc, xông vào tất cả các phòng. Hắn phát hiện dãy phòng bên phải là để tiến hành thí nghiệm cơ thể, vì thời gian gấp rút, Tả Đăng Phong cũng không có xem kỹ nội dung thí nghiệm, vì chưa bắt được thêm nạn dân nên các phòng còn lại đều trống không. Dãy phòng bên trái một vài phòng nuôi rất nhiều chuột, có phòng để người sống không mặc quần áo, nhìn kỹ mới thấy trên người họ đều bò đầy bọ chó.
Chụp được ảnh rồi, Tả Đăng Phong bắt đầu trở về. Còn rất nhiều gian phòng hắn chưa vào, nhưng hắn cũng không muốn vào. Cất máy ảnh đi, Tả Đăng Phong xách Liễu Điền chạy trở lên. Hôm nay chỉ làm đến đây thôi, bây giờ phải đem Liễu Điền ra ngoài ép hỏi chỗ ở của Đằng Khi, còn đám quỷ tử này cứ từ từ nghĩ cách thu thập sau.
Vừa ra khỏi tầng hầm, Tả Đăng Phong đã nghe thấy tiếng bọn quỷ tử. Bọn chúng đã phát hiện ra có người xâm nhập, đang tỏa ra tìm kiếm.
"Con heo kia, mày không thoát được đâu!" Liễu Điền nghe thấy tiếng đồng bạn, lập tức kêu to.
"Thực bị con đàn bà này hại chết." Tả Đăng Phong trở tay cho Liễu Điền một tát, xách hắn phóng ngược trở lại tầng hầm. Lúc này chỉ mới qua bảy phút, theo lý thuyết Kỷ Toa và bọn Cổ Chính Xuân chưa được rút lui, nhưng theo tình huống trước mắt thì có lẽ bọn Cổ Chính Xuân không giữ nổi mười phút, đã rút lui rồi. Hồi nãy Tả Đăng Phong dưới mặt đất vẫn nghe bên ngoài có tiếng súng, thì ra là tiếng súng bọn quỷ tử trong sân đuổi giết nạn dân.
Căn cứ thanh âm từ bên ngoài truyền đến, thì bọn quỷ tử cũng không quay vào toàn bộ, chứng tỏ bọn Kỷ Toa không địch nổi đã chạy trốn, nên quỷ tử phân ra một phần đuổi theo, nếu không thì không chỉ có một ít đang ở đây như hiện giờ.
Tả Đăng Phong trong lòng mang ba đời tổ tông Kỷ Toa ra chửi rủa, cực kỳ giận Kỷ Toa nói không giữ lời bỏ mặc hắn, giận mình vì sốt ruột báo thù mà dễ tin người, nhưng có nói thế nào thì trước hết cũng phải nghĩ cách chạy trước đã, nhưng cửa ra tầng hầm đã bị quỷ tử ngăn chặn, hơn nữa đám quỷ tử đã nghe được tiếng kêu của Liễu Điền, đang vội vàng tụ hợp lại đây, bây giờ làm sao mà trốn?
Tả Đăng Phong theo lối thang lầu đi lên, hắn muốn lên giết ba tên quỷ tử cầm súng máy, dẹp sạch chướng ngại cản đường rút lui cho mình.
Vừa chạy lên lầu hai, Tả Đăng Phong nép ngay vào một góc. Vừa đứng vững nhìn vào trong, Tả Đăng Phong lập tức đỏ mắt, vì tên quỷ tử đang mặc quân trang ở đây chính là tên đã giả dạng mã phu xâm nhập Thanh Thủy đạo quan, thiếu tá Liễu Điền.
"Mày là ai?" Liễu Điền đưa tay sang hông muốn rút súng ngắn, hắn không nhận ra Tả Đăng Phong tóc tai rối bù.
Liễu Điền nói bằng tiếng Trung Quốc, Tả Đăng Phong đương nhiên nghe hiểu được, thực ra dù Liễu Điền có nói bằng tiếng Nhật thì hắn cũng vẫn hiểu, nhưng hắn không trả lời, vọt tới đưa tay trái tóm lấy bàn tay định rút súng của Liễu Điền, tay phải liên tục tung quyền vào hai vai cùng hai đầu gối của hắn. Tiếng xương gãy vang lên, Liễu Điền mềm nhũn co quắp ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn.
"Trong sân có địch! Trong sân có địch!" Tả Đăng Phong đá bay khẩu súng của Liễu Điền, rồi hô to bằng tiếng Nhật lên lầu ba. Đóng giữ tiểu lâu có hơn trăm tên lính Nhật, chúng không thể quen thuộc thanh âm của tất cả mọi người, Tả Đăng Phong hô lớn như vậy có ba mục đích. Một là che đi thanh âm của Liễu Điền, hai là khiến tên ôm súng máy trên lầu nhầm tưởng hắn là chiến hữu, cuối cùng là dời sự chú ý của quỷ tử vào trong sân.
Tả Đăng Phong vừa hô xong, ba gian phòng trên lầu ba đều mở cửa, Tả Đăng Phong nhanh chóng vọt lên vung quyền đánh chết cả ba tên cầm súng máy. Sở dĩ hắn sở dĩ dám tùy tiện làm vậy là vì hắn lúc trước ở phía xa đã quan sát rất kỹ, biết rõ súng máy rất nặng, quỷ tử không thể tùy tiện thay đổi hướng súng, còn có một nguyên nhân nữa là hiện giờ ba tên quỷ tử đều dõi mắt vào trong sân tìm địch nhân, căn bản không nghĩ tới kẻ vừa hô tiếng Nhật vừa chạy lên mới là địch nhân thực sự.
Tả Đăng Phong xử xong ba tên ôm súng máy rồi bèn nhìn ra ngoài, phát hiện đa số quỷ tử đang núp sau tường bắn ra ngoài. Tả Đăng Phong lúc này đã nổi sát khí, thấy thế lập tức tiến lên cầm lấy súng máy, bóp cò nghe ‘cạch’ một cái, biết súng chưa lên đạn, nên đóng ổ đạn, kéo cò súng.
Tiếng súng vang lên, nhưng chỉ được vài tiếng.Vì Tả Đăng Phong trước giờ chưa hề dùng súng máy, không ngờ sức giật của súng máy mạnh quá, hắn không khống chế được, nên bắn không trúng, mấy phát đạn vừa rồi đều bắn trật.
"Mẹ nó, Linh Mộc, đừng nổ súng." Đám quân Nhật ở dưới nghe thấy lầu ba nổ súng vội vàng quay lại hét to.
"Ha ha ha." Tả Đăng Phong cười to. May mắn lúc này đang là đêm tối, bằng không quỷ tử nhất sẽ nhận ra kẻ nổ súng trên lầu ba không phải là Linh Mộc. Lúc này bên ngoài tiếng súng cũng vang lên loạn xạ, quỷ tử cũng không còn chú ý tới Tả Đăng Phong nữa. Còn Tả Đăng Phong cười xong cũng lập tức ném khẩu súng máy, mấy thứ đồ dỏm này hắn không biết dùng.
Tả Đăng Phong vọt trở xuống lầu hai, tới góc thang hắn thấy một tên quỷ tử mặc quân phục ngồi xổm bên người Liễu Điền, chĩa súng về phía cầu thang. Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng nghiêng người, cùng lúc tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua lớp áo bông trên đầu vai Tả Đăng Phong bắn lên tường.
"**." Tả Đăng Phong cũng không buồn kiểm tra xem bả vai có bị thương hay không, nhảy vọt tới trước mặt tên quỷ tử kia, tay phải vung đấm, hất tên kia văng vào tường. Đánh một quyền rồi sợ tên kia chưa chết, lại xông tới bổ thêm một cước. Hắn sở dĩ chưa giết Liễu Điền không chỉ vì cần tra tấn hắn, mà còn hai nguyên nhân khác. Một là hiện giờ Liễu Điền đang là quan chỉ huy, bắt được hắn có thể làm nhân chứng. Thứ hai là tên đầu sỏ Đằng Khi không có ở đây, Tả Đăng Phong muốn ép hỏi Liễu Điền tung tích của hắn.
Hạ tên quỷ tử kia xong, Tả Đăng Phong lập tức tóm lấy Liễu Điền đi xuống lầu, quỷ tử ở lầu một đã chạy hết ra ngoài ứng phó địch nhân, trên lầu hai chỉ có Liễu Điền và tên quỷ tử mới bị hạ gục kia mà thôi. Lầu một không còn tên quỷ tử nào nữa, Tả Đăng Phong bèn xách Liễu Điền chạy xuống tầng hầm, tới góc thang, thấy có nhiều tên quỷ tử mặc áo khoác trắng quỷ tử đang đi tới đi lui bên trong. Đám quỷ tử này đều không có súng, thấy Tả Đăng Phong xách Liễu Điền vọt tới đều hoảng sợ lập tức xoay người chạy trốn. Tả Đăng Phong vội buông Liễu Điền đuổi theo, tay đấm chân đá một hồi hạ hết toàn bộ, đạt tam cảnh rồi, đấu với cao thủ võ lâm thì có lẽ còn chưa đủ, chứ giết một ít quỷ tử bình thường này thì dư dả.
Tả Đăng Phong vốn dĩ chỉ là một thư sinh yếu ớt, có được năng lực hôm nay hoàn toàn đều nhờ tu hành Âm dương Sinh Tử Quyết, sử dụng đạo thuật chính là dùng linh khí trong cơ thể chứ không phải sức lực tầm thường, chỉ cần linh khí trong người không hết thì không cần nghỉ ngơi. Vì vậy Tả Đăng Phong giết sạch đám quỷ tử mặc áo khoác trắng kia mà không hề thở dốc chút nào, quay lại xách Liễu Điền đi xuống tầng hầm. Liễu Điền là bùa hộ mệnh, dù tiếng hắn đang rên la hiện giờ còn khó nghe hơn tiếng heo chờ mổ thịt, nhưng Tả Đăng Phong quyết không để hắn ở cách xa mình.
Điều khiến Tả Đăng Phong bất ngờ chính là diện tích tầng hầm còn to hơn nhiều so với diện tích kiến trúc trên mặt đất. Một hành lang dài kéo từ nam tới bắc hơn năm mươi mễ, hai bên hành lang đều gắn cửa sắt, trên cửa không có cửa sổ. Tả Đăng Phong buông Liễu Điền ra, tiện tay kéo một cánh cửa sắt ra, phát hiện trong đó có một cái bàn, trên bàn để một số dụng cụ hắn không biết. Tả Đăng Phong lập tức lấy máy chụp hình ra chụp, rồi đi sang phòng khác. Phòng này để toàn là bình bình lọ lọ, trong bình chứa chất lỏng màu vàng, trong chất lỏng ngâm đủ loại bộ phận cơ thể con người, trong một cái còn ngâm hẳn một cái thai nhi chưa thành hình hoàn toàn. Tả Đăng Phong thầm kinh hãi, những bộ phận cơ thể này đều là quỷ tử lấy từ cơ thể của người Trung Quốc.
Nhưng thứ làm hắn khiếp sợ vẫn còn. Trong gian phòng thứ ba để hai cái bàn dài, trên bàn nằm hai người không một mảnh vải che thân. Người nằm trên bàn bên trái là một chàng trai trẻ, nằm bàn bên phải là một cô gái trẻ. Trên bụng cô gái có dấu khâu đơn giản, bụng chàng trai đã được rọc ra, cơ quan nội tạng đều hiện rõ. Dù đã biết rõ đây là nơi quỷ tử tiến hành thí nghiệm cơ thể con người, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh này khiến Tả Đăng Phong không nhịn được da mặt co rúm, mũi thở gấp. Trên thành bàn của cô gái có một cái nhãn có viết chữ, Tả Đăng Phong cầm máy chụp ảnh qua xem, thấy trên đó ghi chép nội dung thí nghiệm bằng tiếng Nhật. Viết rằng, thí nghiệm lần này chính là lấy toàn bộ nội tạng bên trong bụng ra rồi lại bỏ vào, để xem cơ thể mất bao lâu để điều chỉnh nội tạng lại đúng vị trí bình thường.
Một nam một nữ này đều chưa chết. Chàng trai ở trong trạng thái được gây tê, luôn nhắm mắt, còn cô gái khi nhìn thấy Tả Đăng Phong thì phát ra tiếng cầu cứu yếu ớt. Thực lòng Tả Đăng Phong rất muốn cứu cô, nhưng hắn biết mình không có cách đưa nàng ra ngoài, huống chi dù có đưa cô ra ngoài thì cô cũng không sống được. Nghĩ trong tích tắc, Tả Đăng Phong cầm lấy dao giải phẫu tiễn bọn họ lên đường.
Móc đồng hồ ra xem, Tả Đăng Phong phát hiện thời gian đã qua bốn phút, tuy thời gian còn đủ, nhưng Tả Đăng Phong vẫn tăng tốc, xông vào tất cả các phòng. Hắn phát hiện dãy phòng bên phải là để tiến hành thí nghiệm cơ thể, vì thời gian gấp rút, Tả Đăng Phong cũng không có xem kỹ nội dung thí nghiệm, vì chưa bắt được thêm nạn dân nên các phòng còn lại đều trống không. Dãy phòng bên trái một vài phòng nuôi rất nhiều chuột, có phòng để người sống không mặc quần áo, nhìn kỹ mới thấy trên người họ đều bò đầy bọ chó.
Chụp được ảnh rồi, Tả Đăng Phong bắt đầu trở về. Còn rất nhiều gian phòng hắn chưa vào, nhưng hắn cũng không muốn vào. Cất máy ảnh đi, Tả Đăng Phong xách Liễu Điền chạy trở lên. Hôm nay chỉ làm đến đây thôi, bây giờ phải đem Liễu Điền ra ngoài ép hỏi chỗ ở của Đằng Khi, còn đám quỷ tử này cứ từ từ nghĩ cách thu thập sau.
Vừa ra khỏi tầng hầm, Tả Đăng Phong đã nghe thấy tiếng bọn quỷ tử. Bọn chúng đã phát hiện ra có người xâm nhập, đang tỏa ra tìm kiếm.
"Con heo kia, mày không thoát được đâu!" Liễu Điền nghe thấy tiếng đồng bạn, lập tức kêu to.
"Thực bị con đàn bà này hại chết." Tả Đăng Phong trở tay cho Liễu Điền một tát, xách hắn phóng ngược trở lại tầng hầm. Lúc này chỉ mới qua bảy phút, theo lý thuyết Kỷ Toa và bọn Cổ Chính Xuân chưa được rút lui, nhưng theo tình huống trước mắt thì có lẽ bọn Cổ Chính Xuân không giữ nổi mười phút, đã rút lui rồi. Hồi nãy Tả Đăng Phong dưới mặt đất vẫn nghe bên ngoài có tiếng súng, thì ra là tiếng súng bọn quỷ tử trong sân đuổi giết nạn dân.
Căn cứ thanh âm từ bên ngoài truyền đến, thì bọn quỷ tử cũng không quay vào toàn bộ, chứng tỏ bọn Kỷ Toa không địch nổi đã chạy trốn, nên quỷ tử phân ra một phần đuổi theo, nếu không thì không chỉ có một ít đang ở đây như hiện giờ.
Tả Đăng Phong trong lòng mang ba đời tổ tông Kỷ Toa ra chửi rủa, cực kỳ giận Kỷ Toa nói không giữ lời bỏ mặc hắn, giận mình vì sốt ruột báo thù mà dễ tin người, nhưng có nói thế nào thì trước hết cũng phải nghĩ cách chạy trước đã, nhưng cửa ra tầng hầm đã bị quỷ tử ngăn chặn, hơn nữa đám quỷ tử đã nghe được tiếng kêu của Liễu Điền, đang vội vàng tụ hợp lại đây, bây giờ làm sao mà trốn?
Bình luận facebook