-
Chương 8
Tả Đăng Phong làm cơm tối xong, Vu Tâm Ngữ cũng giặt xong quần áo, hai người cùng ở trong đông phòng ăn cơm, món ăn cực kỳ xa xỉ, cơm với canh súp gà rừng.
“Vu Tâm Ngữ, em thực muốn lấy anh à?” Tả Đăng Phong gắp cái đùi gà cho Vu Tâm Ngữ.
“Anh là đàn ông, anh ăn đi.” Vu Tâm Ngữ gắp đùi gà trả lại, tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Cô dùng hành động thực tiễn để trả lời câu hỏi của Tả Đăng Phong.
“Chuyện hôn nhân không phải trò đùa đâu, chúng ta mới chỉ biết nhau có một tháng, em chẳng biết gì về anh hết.” Tả Đăng Phong lại gắp đùi gà qua.
“Em biết, anh là chính nhân quân tử.” Vu Tâm Ngữ cảm kích nhìn Tả Đăng Phong, không trả lại đùi gà nữa.
“Anh mà là quân tử? làm sao em biết?” Tả Đăng Phong vô cùng xấu hổ. Nếu Vu Tâm Ngữ mà biết hai giờ trước mình ở đằng sau ngó trộm mông của cô ấy, thì không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào.
“Đêm hôm anh tới em cố ý dọa anh, anh phát hiện ra nhưng lại không đánh em, chứng tỏ anh là người rộng lượng. lương thực anh không còn nhiều nhưng vẫn cho em ăn cùng, chứng tỏ anh thiện lương. Em không khỏe, anh cho em uống thuốc, chứng tỏ anh cẩn thận. Lúc em không có ở đây anh cũng không vào phòng của em, chứng tỏ anh biết giữ chữ tín. Anh còn nghĩ rằng em không biết gì về anh không?” Vu Tâm Ngữ cười, liệt kê từng món một.
“Sao em biết anh không vô phòng em?” Tả Đăng Phong nghi ngờ.
“Vì mỗi lần em ra ngoài đều kẹp một sợi tóc trên cửa.” Vu Tâm Ngữ lộ ra ánh mắt giảo hoạt.
“Nếu bị gió lớn thổi bay thì sao?” Tả Đăng Phong không ngờ Vu Tâm Ngữ còn có trò này, từ giờ chắc chắn hắn không còn dám xem thường chỉ số thông minh của cô nữa.
“Vậy anh đành chịu tiếng xấu thay nó thôi.” Vu Tâm Ngữ cười.
Hai người vừa nói vừa cười ăn cơm xong trời vẫn còn chưa tối, Tả Đăng Phong liền đi qua tây phòng nhìn một cái.
“Vào đi, biết anh muốn vào từ lâu rồi.” Vu Tâm Ngữ đi lên trước.
Vu Tâm Ngữ đẩy cửa phòng, mùi ẩm mốc bốc ra, từ đống củi chồng chất ngay trong phòng, đống củi này là do Vu Tâm Ngữ dự phòng cho trường hợp trời mưa dài ngày. Phía nam phòng để đồ đạc rất là lộn xộn, phía bắc phòng là một đống cỏ tranh, chính giữa lõm xuống, không hỏi cũng biết Vu Tâm Ngữ tối nằm đây ngủ.
Trước khi vào phòng, Tả Đăng Phong cũng đã dự trù trước vài tình huống, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Vì gian phòng này quá bừa bãi bẩn thỉu, chẳng ai muốn ở, thà ở trong đông phòng còn hơn, có lẽ vì vậy mà Vu Tâm Ngữ mới có thể dùng địa đạo qua bắc phòng hù dọa họ.
“Địa đạo ở đâu?” Tả Đăng Phong hỏi Vu Tâm Ngữ. Trên quần áo Vu Tâm Ngữ không có mùi cỏ mốc, chứng tỏ bộ đồ này không hề được cất ở đây.
“Bên dưới lớp cỏ.” Vu Tâm Ngữ chỉ chỉ vào đám cỏ.
“Anh về lấy nến.” Tả Đăng Phong xoay người định đi.
“Dưới đó có.” Vu Tâm Ngữ xốc đám cỏ lên, lộ ra một tấm ván gỗ che địa đạo. Tả Đăng Phong theo vào.
Địa đạo không có bậc thang, mà được đào dốc xuống, độ rộng cũng không lớn, không quá một thước rưỡi, chiều sâu khoảng hai thước. Vào trong địa đạo rồi, Vu Tâm Ngữ lấy đá lửa đốt một ngọn nến, dẫn Tả Đăng Phong đi về phía đông. Địa đạo rất hẹp, vách lại thô ráp, nhưng được cái rất khô ráo.
“Cái này là do sư phụ của em đào à?” Tả Đăng Phong hỏi. Trong địa đạo không có khí lưu thông, nên Tả Đăng Phong thấy hơi ngộp.
“Không phải, sư phụ của em thích sạch sẽ, nên sẽ không làm ra cái này, có lẽ là do trước kia lưu lại.” Vu Tâm Ngữ đáp.
Tả Đăng Phong khẽ gật đầu, thời Thanh mạt, hầu như nhà dân nào cũng đào hầm để né cường đạo và thổ phỉ, đạo quan này ở nơi núi sâu, không có địa đạo mới là không bình thường.
Trong địa đạo cũng không có nhiều đồ, đi một lúc mới có một chỗ khá rộng để nghỉ ngơi, trong góc đặt một khay đồ may vá, bên cạnh là một bọc quần áo nhỏ. Bọc đồ đã được mở ra, bên trong chỉ có một đôi giày, không hỏi cũng biết bộ đồ trên người Vu Tâm Ngữ chính là lấy ở đây. Trên đầu chính là cỗ quan tài, nắp quan tài đã mở, bên trong không có gì cả. Nắp quan tài gắn liền với thân quan tài, một người có thể thoải mái đóng mở.
Ra khỏi địa đạo trời đã tối đen, Tả Đăng Phong cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng rốt cục không nghĩ ra đó là cái gì, suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra.
“Sau khi sư phụ của em đi rồi, ở đây có từng bị cướp bóc gì không?” Tả Đăng Phong nhìn Vu Tâm Ngữ đang cúi người che lấp lại cửa địa đạo.
“Không có, lúc đầu có thôn dân vào đây lấy đồ, nhưng đều bị em dọa chạy mất.” Vu Tâm Ngữ đứng lên vặn eo.
“Sao đồ trong đạo quan này lại ít quá vậy?” Tả Đăng Phong lại hỏi. Đây là điểm hắn thấy bất thường nhất, đạo quan này không có nhà bếp, đồ đạc sinh hoạt cũng hiếm hoi, không hề có không khí có người từng ở.
“Không biết.” Vu Tâm Ngữ lắc đầu.
“Sao phòng ở của sư phụ em cũng trống trơn như vậy, đồ đạc bên trong đâu?” Tả Đăng Phong truy vấn.
“Hồi đó đã như vậy rồi.”
“Cả giường cũng không có?” Tả Đăng Phong nhìn xung quanh, bắt đầu thấy căng thẳng.
“Không có!” câu trả lời của Vu Tâm Ngữ làm hắn càng căng thẳng hơn. Vu Tâm Ngữ lúc trước từng nói sư phụ cô không cần ăn. Người không ăn, không ngủ thì có phải là người sống không?
“Sư phụ của em có từng đi vệ sinh hay không?” Tả Đăng Phong từ từ ra khỏi tây phòng.
“Chưa từng thấy qua.” Vu Tâm Ngữ do dự một lát, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi kỳ cục này.
“Thầm thì, âu! Thầm thì, âu!” ngay lúc này, trên cây đại thụ bên ngoài đạo quan vang lên tiếng cú mèo, thanh âm này khiến da đầu Tả Đăng Phong run lên.
“Anh nghĩ cái gì vậy, sư phụ em không phải quỷ đâu, người đứng dưới ánh mặt trời có bóng mà!” Vu Tâm Ngữ rốt cục cũng đoán ra Tả Đăng Phong đang lo lắng cái gì.
“Gian phòng này lạnh quá, em tới phòng anh ngủ đi.” Tả Đăng Phong nghe vậy thấy nhẹ cả người. Áo bông của Vu Tâm Ngữ đã bị giặt hồi chiều, bây giờ không có áo bông, đêm ngủ sẽ bị lạnh.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy cũng không trả lời ngay, mà nhìn Tả Đăng Phong chằm chằm, được một lúc cơ thể cô bắt đầu run lên vì lạnh.
“Anh sẽ không giở trò…” Tả Đăng Phong thấy thế vội mở miệng giải thích.
Hắn còn chưa nói hết câu, Vu Tâm Ngữ đã chìa tay ra, Tả Đăng Phong cầm lấy tay cô dắt cô về đông phòng. Đông phòng ấm áp, Tả Đăng Phong dành phần đầu giường gần lò sưởi và chăn đệm cho Vu Tâm Ngữ, còn mình nằm bên trong.
Hai người không ai nói gì, trước đây giữa họ là quan hệ bạn bè, nhưng từ bây giờ quan hệ này hình như đã thay đổi về bản chất, thay đổi này khiến cả hai đều hồi hộp.
Thời tiết gần vào đông, trời thường tối sớm, nằm từ lúc chưa tới tám giờ mãi đến gần mười hai giờ Tả Đăng Phong mới mơ màng thiếp đi, suốt bốn tiếng đồng hồ này hai người không hề nói chuyện với nhau.
Đến khoảng canh bốn, Tả Đăng Phong cảm giác có người đắp chăn cho mình. Trong phòng chỉ có hắn và Vu Tâm Ngữ, nên Tả Đăng Phong tự nhiên biết rõ là Vu Tâm Ngữ đắp chăn cho hắn.
“Anh không lạnh, em đắp đi.” Tả Đăng Phong khẽ nhổm dậy, thấy chiếc chăn đã sắp tuột hẳn khỏi người Vu Tâm Ngữ, chăn này của hắn là chăn đơn, nên khá nhỏ.
“Nhưng anh đang run kìa.” Vu Tâm Ngữ khẽ nói.
“Không sao cả, nằm xuống, đừng nhúc nhích.” Tả Đăng Phong không tìm ra được lý do để lấp liếm vì sao mình run, nhưng hắn biết không thể để Vu Tâm Ngữ bị lạnh.
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong kiên trì như vậy, nên cũng không từ chối nữa, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói, giọng nói rất nhỏ, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nghe được: “Anh qua đây đi.”
Tả Đăng Phong do dự một chút, cuối cùng cũng dịch qua, nửa đêm về sáng trong phòng thực quá lạnh.
Chui vào trong chăn rồi, Tả Đăng Phong nghiêng người ôm lấy Vu Tâm Ngữ, hắn cũng không có ý gì, chỉ là chăn nhỏ quá, nằm song song sẽ có người bị thiếu.
Vu Tâm Ngữ run lên, không phải vì lạnh, mà vì khẩn trương.
Tuy khẩn trương, nhưng cô không cự tuyệt. Tả Đăng Phong cũng không thừa cơ hội, cánh tay không hề chạm vào những chỗ mẫn cảm của cô.
Vu Tâm Ngữ rất gầy, cánh tay Tả Đăng Phong có thể cảm nhận được cả xương sườn của cô, cảm giác ấy khiến trong lòng hắn đau xót. Từ mười ba tuổi Vu Tâm Ngữ đã phải tự lo toan sống một mình, suốt mười năm bao nhiêu khổ cực, ngay cả phải chôm lương thực của chuột đồng. Tả Đăng Phong thầm hạ quyết tâm, sau nay chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô, tuyệt không để cô lại bị đói bị khổ.
“Anh sẽ không làm bậy với em đâu, ngủ đi.” Tả Đăng Phong nhẹ nhàng nói.
Vu Tâm Ngữ khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Hành động này biểu lộ tâm tình đầy mâu thuẫn của cô, cái gật đầu đầu tiên là gật vô ý thức, cái lắc đầu là chứng tỏ cô đã biết một ít chuyện nam nữ, biết giữa vợ chồng sẽ phát sinh chuyện gì, cuối cùng gật đầu là vì khẩn trương, chứng tỏ cô dù đã biết nên làm gì nhưng chưa hề chuẩn bị tinh thần.
Mấy chuyện này Tả Đăng Phong đều hiểu, nhưng giờ trong lòng hắn chỉ có ý muốn bảo vệ và chăm sóc, hoàn toàn không hề có chút ý niệm bậy bạ nào.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay có phiên chợ, hắn muốn đi mua ít vải và bông để may quần áo mới cho Vu Tâm Ngữ. Vu Tâm Ngữ tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đầy khát vọng ý muốn được cùng đi.
Tả Đăng Phong do dự rất lâu, cuối cùng cũng quyết định dẫn cô theo. Hắn lấy áo bông dự bị của mình mặc cho cô, áo bông to quá, nên trông cô mập mạp hẳn ra, rất xinh xắn dễ thương. Tả Đăng Phong thấy thế đội thêm cho cô một cái mũ, rồi mới dẫn cô ra cửa.
Nhiều năm chưa từng rời núi, Vu Tâm Ngữ rất hưng phấn, vừa đi vừa nhảy cà tưng trên đường, nhưng sau khi ra khỏi núi cô rất khôn, im lặng đi theo sau lưng Tả Đăng Phong.
Chợ nông thôn cũng không đông, mua bán chủ yếu chỉ ít đồ thổ sản. Tả Đăng Phong mua được bông, giấy lụa, sau lại mua cho Vu Tâm Ngữ một xâu hồ lô đường. Vốn định tìm chỗ may áo bông cho Vu Tâm Ngữ, nhưng cô ngăn lại, nói có thể tự may cho mình được. Tả Đăng Phong nhớ lại hôm qua trong địa đạo thấy có khay may vá, nên cũng gật đầu.
Tới gần giữa trưa, hai người bắt đầu trở về, lúc này trong lòng Tả Đăng Phong rất nặng nề, vì hắn nghe được trong chợ người ta bàn tán về việc người Nhật đã xông vào Tế Nam. Điều này khiến trong lòng hắn bồn chồn, xem ra chiến sự thật sắp lan tới đây rồi.
Lúc sắp về tới núi, hai người đi ngang qua thôn trang, thấy người trong trang tụ tập trước một nông trại, đang chỉ trỏ xôn xao bàn tán. Tả Đăng Phong không thích những chỗ náo nhiệt, lại đang đi cùng Vu Tâm Ngữ nên không hề dừng lại, thẳng đường đi qua.
“Tả lãnh đạo, chờ một chút!” ngay khi hai người sắp ra khỏi thôn, sau lưng truyền tới tiếng gọi ầm ĩ, Tả Đăng Phong không cần quay đầu cũng biết đấy là Bảo Trường.
Tả Đăng Phong quay đầu, quả nhiên là Bảo Trường. Hắn nhíu mày đợi người kia tới gần, mở miệng hỏi trước: “Thôi Bảo Trường, chuyện gì vậy?”
“Tả lãnh đạo, anh là từ huyện đến, anh tới xem xử án đi!” Bảo Trường liếc Vu Tâm Ngữ đầy hiếu kỳ. Trong mắt người dân quê, người của huyện tới đều là lãnh đạo.
“Đây là em gái tôi, do cha tôi sai tới chăm sóc cho tôi. Xử án gì?” Tả Đăng Phong giới thiệu Vu Tâm Ngữ qua loa, rồi hỏi.
“Sáng nay Thôi quả phụ phát hiện có một con mèo trong chuồng gà, Trịnh què nhà bên cạnh nói con mèo kia cắn chết gà của hắn, bây giờ hai nhà đang tranh nhau con mèo.” Bảo Trường đáp.
“Con mèo kia có gì đặc biệt?” Tả Đăng Phong nhíu mày. Ở nông thôn, mèo khắp nơi đều có, vốn đâu phải là thứ gì hiếm có mà phải giành nhau.
“Con mèo này quái lắm, không giống mèo thường đâu. Kỳ thật cũng không phải hai nhà khoái gì con mèo, mà chủ yếu là cái vòng cổ to tướng ở cổ nó…”
“Vu Tâm Ngữ, em thực muốn lấy anh à?” Tả Đăng Phong gắp cái đùi gà cho Vu Tâm Ngữ.
“Anh là đàn ông, anh ăn đi.” Vu Tâm Ngữ gắp đùi gà trả lại, tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Cô dùng hành động thực tiễn để trả lời câu hỏi của Tả Đăng Phong.
“Chuyện hôn nhân không phải trò đùa đâu, chúng ta mới chỉ biết nhau có một tháng, em chẳng biết gì về anh hết.” Tả Đăng Phong lại gắp đùi gà qua.
“Em biết, anh là chính nhân quân tử.” Vu Tâm Ngữ cảm kích nhìn Tả Đăng Phong, không trả lại đùi gà nữa.
“Anh mà là quân tử? làm sao em biết?” Tả Đăng Phong vô cùng xấu hổ. Nếu Vu Tâm Ngữ mà biết hai giờ trước mình ở đằng sau ngó trộm mông của cô ấy, thì không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào.
“Đêm hôm anh tới em cố ý dọa anh, anh phát hiện ra nhưng lại không đánh em, chứng tỏ anh là người rộng lượng. lương thực anh không còn nhiều nhưng vẫn cho em ăn cùng, chứng tỏ anh thiện lương. Em không khỏe, anh cho em uống thuốc, chứng tỏ anh cẩn thận. Lúc em không có ở đây anh cũng không vào phòng của em, chứng tỏ anh biết giữ chữ tín. Anh còn nghĩ rằng em không biết gì về anh không?” Vu Tâm Ngữ cười, liệt kê từng món một.
“Sao em biết anh không vô phòng em?” Tả Đăng Phong nghi ngờ.
“Vì mỗi lần em ra ngoài đều kẹp một sợi tóc trên cửa.” Vu Tâm Ngữ lộ ra ánh mắt giảo hoạt.
“Nếu bị gió lớn thổi bay thì sao?” Tả Đăng Phong không ngờ Vu Tâm Ngữ còn có trò này, từ giờ chắc chắn hắn không còn dám xem thường chỉ số thông minh của cô nữa.
“Vậy anh đành chịu tiếng xấu thay nó thôi.” Vu Tâm Ngữ cười.
Hai người vừa nói vừa cười ăn cơm xong trời vẫn còn chưa tối, Tả Đăng Phong liền đi qua tây phòng nhìn một cái.
“Vào đi, biết anh muốn vào từ lâu rồi.” Vu Tâm Ngữ đi lên trước.
Vu Tâm Ngữ đẩy cửa phòng, mùi ẩm mốc bốc ra, từ đống củi chồng chất ngay trong phòng, đống củi này là do Vu Tâm Ngữ dự phòng cho trường hợp trời mưa dài ngày. Phía nam phòng để đồ đạc rất là lộn xộn, phía bắc phòng là một đống cỏ tranh, chính giữa lõm xuống, không hỏi cũng biết Vu Tâm Ngữ tối nằm đây ngủ.
Trước khi vào phòng, Tả Đăng Phong cũng đã dự trù trước vài tình huống, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Vì gian phòng này quá bừa bãi bẩn thỉu, chẳng ai muốn ở, thà ở trong đông phòng còn hơn, có lẽ vì vậy mà Vu Tâm Ngữ mới có thể dùng địa đạo qua bắc phòng hù dọa họ.
“Địa đạo ở đâu?” Tả Đăng Phong hỏi Vu Tâm Ngữ. Trên quần áo Vu Tâm Ngữ không có mùi cỏ mốc, chứng tỏ bộ đồ này không hề được cất ở đây.
“Bên dưới lớp cỏ.” Vu Tâm Ngữ chỉ chỉ vào đám cỏ.
“Anh về lấy nến.” Tả Đăng Phong xoay người định đi.
“Dưới đó có.” Vu Tâm Ngữ xốc đám cỏ lên, lộ ra một tấm ván gỗ che địa đạo. Tả Đăng Phong theo vào.
Địa đạo không có bậc thang, mà được đào dốc xuống, độ rộng cũng không lớn, không quá một thước rưỡi, chiều sâu khoảng hai thước. Vào trong địa đạo rồi, Vu Tâm Ngữ lấy đá lửa đốt một ngọn nến, dẫn Tả Đăng Phong đi về phía đông. Địa đạo rất hẹp, vách lại thô ráp, nhưng được cái rất khô ráo.
“Cái này là do sư phụ của em đào à?” Tả Đăng Phong hỏi. Trong địa đạo không có khí lưu thông, nên Tả Đăng Phong thấy hơi ngộp.
“Không phải, sư phụ của em thích sạch sẽ, nên sẽ không làm ra cái này, có lẽ là do trước kia lưu lại.” Vu Tâm Ngữ đáp.
Tả Đăng Phong khẽ gật đầu, thời Thanh mạt, hầu như nhà dân nào cũng đào hầm để né cường đạo và thổ phỉ, đạo quan này ở nơi núi sâu, không có địa đạo mới là không bình thường.
Trong địa đạo cũng không có nhiều đồ, đi một lúc mới có một chỗ khá rộng để nghỉ ngơi, trong góc đặt một khay đồ may vá, bên cạnh là một bọc quần áo nhỏ. Bọc đồ đã được mở ra, bên trong chỉ có một đôi giày, không hỏi cũng biết bộ đồ trên người Vu Tâm Ngữ chính là lấy ở đây. Trên đầu chính là cỗ quan tài, nắp quan tài đã mở, bên trong không có gì cả. Nắp quan tài gắn liền với thân quan tài, một người có thể thoải mái đóng mở.
Ra khỏi địa đạo trời đã tối đen, Tả Đăng Phong cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng rốt cục không nghĩ ra đó là cái gì, suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra.
“Sau khi sư phụ của em đi rồi, ở đây có từng bị cướp bóc gì không?” Tả Đăng Phong nhìn Vu Tâm Ngữ đang cúi người che lấp lại cửa địa đạo.
“Không có, lúc đầu có thôn dân vào đây lấy đồ, nhưng đều bị em dọa chạy mất.” Vu Tâm Ngữ đứng lên vặn eo.
“Sao đồ trong đạo quan này lại ít quá vậy?” Tả Đăng Phong lại hỏi. Đây là điểm hắn thấy bất thường nhất, đạo quan này không có nhà bếp, đồ đạc sinh hoạt cũng hiếm hoi, không hề có không khí có người từng ở.
“Không biết.” Vu Tâm Ngữ lắc đầu.
“Sao phòng ở của sư phụ em cũng trống trơn như vậy, đồ đạc bên trong đâu?” Tả Đăng Phong truy vấn.
“Hồi đó đã như vậy rồi.”
“Cả giường cũng không có?” Tả Đăng Phong nhìn xung quanh, bắt đầu thấy căng thẳng.
“Không có!” câu trả lời của Vu Tâm Ngữ làm hắn càng căng thẳng hơn. Vu Tâm Ngữ lúc trước từng nói sư phụ cô không cần ăn. Người không ăn, không ngủ thì có phải là người sống không?
“Sư phụ của em có từng đi vệ sinh hay không?” Tả Đăng Phong từ từ ra khỏi tây phòng.
“Chưa từng thấy qua.” Vu Tâm Ngữ do dự một lát, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi kỳ cục này.
“Thầm thì, âu! Thầm thì, âu!” ngay lúc này, trên cây đại thụ bên ngoài đạo quan vang lên tiếng cú mèo, thanh âm này khiến da đầu Tả Đăng Phong run lên.
“Anh nghĩ cái gì vậy, sư phụ em không phải quỷ đâu, người đứng dưới ánh mặt trời có bóng mà!” Vu Tâm Ngữ rốt cục cũng đoán ra Tả Đăng Phong đang lo lắng cái gì.
“Gian phòng này lạnh quá, em tới phòng anh ngủ đi.” Tả Đăng Phong nghe vậy thấy nhẹ cả người. Áo bông của Vu Tâm Ngữ đã bị giặt hồi chiều, bây giờ không có áo bông, đêm ngủ sẽ bị lạnh.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy cũng không trả lời ngay, mà nhìn Tả Đăng Phong chằm chằm, được một lúc cơ thể cô bắt đầu run lên vì lạnh.
“Anh sẽ không giở trò…” Tả Đăng Phong thấy thế vội mở miệng giải thích.
Hắn còn chưa nói hết câu, Vu Tâm Ngữ đã chìa tay ra, Tả Đăng Phong cầm lấy tay cô dắt cô về đông phòng. Đông phòng ấm áp, Tả Đăng Phong dành phần đầu giường gần lò sưởi và chăn đệm cho Vu Tâm Ngữ, còn mình nằm bên trong.
Hai người không ai nói gì, trước đây giữa họ là quan hệ bạn bè, nhưng từ bây giờ quan hệ này hình như đã thay đổi về bản chất, thay đổi này khiến cả hai đều hồi hộp.
Thời tiết gần vào đông, trời thường tối sớm, nằm từ lúc chưa tới tám giờ mãi đến gần mười hai giờ Tả Đăng Phong mới mơ màng thiếp đi, suốt bốn tiếng đồng hồ này hai người không hề nói chuyện với nhau.
Đến khoảng canh bốn, Tả Đăng Phong cảm giác có người đắp chăn cho mình. Trong phòng chỉ có hắn và Vu Tâm Ngữ, nên Tả Đăng Phong tự nhiên biết rõ là Vu Tâm Ngữ đắp chăn cho hắn.
“Anh không lạnh, em đắp đi.” Tả Đăng Phong khẽ nhổm dậy, thấy chiếc chăn đã sắp tuột hẳn khỏi người Vu Tâm Ngữ, chăn này của hắn là chăn đơn, nên khá nhỏ.
“Nhưng anh đang run kìa.” Vu Tâm Ngữ khẽ nói.
“Không sao cả, nằm xuống, đừng nhúc nhích.” Tả Đăng Phong không tìm ra được lý do để lấp liếm vì sao mình run, nhưng hắn biết không thể để Vu Tâm Ngữ bị lạnh.
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong kiên trì như vậy, nên cũng không từ chối nữa, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói, giọng nói rất nhỏ, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nghe được: “Anh qua đây đi.”
Tả Đăng Phong do dự một chút, cuối cùng cũng dịch qua, nửa đêm về sáng trong phòng thực quá lạnh.
Chui vào trong chăn rồi, Tả Đăng Phong nghiêng người ôm lấy Vu Tâm Ngữ, hắn cũng không có ý gì, chỉ là chăn nhỏ quá, nằm song song sẽ có người bị thiếu.
Vu Tâm Ngữ run lên, không phải vì lạnh, mà vì khẩn trương.
Tuy khẩn trương, nhưng cô không cự tuyệt. Tả Đăng Phong cũng không thừa cơ hội, cánh tay không hề chạm vào những chỗ mẫn cảm của cô.
Vu Tâm Ngữ rất gầy, cánh tay Tả Đăng Phong có thể cảm nhận được cả xương sườn của cô, cảm giác ấy khiến trong lòng hắn đau xót. Từ mười ba tuổi Vu Tâm Ngữ đã phải tự lo toan sống một mình, suốt mười năm bao nhiêu khổ cực, ngay cả phải chôm lương thực của chuột đồng. Tả Đăng Phong thầm hạ quyết tâm, sau nay chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô, tuyệt không để cô lại bị đói bị khổ.
“Anh sẽ không làm bậy với em đâu, ngủ đi.” Tả Đăng Phong nhẹ nhàng nói.
Vu Tâm Ngữ khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Hành động này biểu lộ tâm tình đầy mâu thuẫn của cô, cái gật đầu đầu tiên là gật vô ý thức, cái lắc đầu là chứng tỏ cô đã biết một ít chuyện nam nữ, biết giữa vợ chồng sẽ phát sinh chuyện gì, cuối cùng gật đầu là vì khẩn trương, chứng tỏ cô dù đã biết nên làm gì nhưng chưa hề chuẩn bị tinh thần.
Mấy chuyện này Tả Đăng Phong đều hiểu, nhưng giờ trong lòng hắn chỉ có ý muốn bảo vệ và chăm sóc, hoàn toàn không hề có chút ý niệm bậy bạ nào.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay có phiên chợ, hắn muốn đi mua ít vải và bông để may quần áo mới cho Vu Tâm Ngữ. Vu Tâm Ngữ tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đầy khát vọng ý muốn được cùng đi.
Tả Đăng Phong do dự rất lâu, cuối cùng cũng quyết định dẫn cô theo. Hắn lấy áo bông dự bị của mình mặc cho cô, áo bông to quá, nên trông cô mập mạp hẳn ra, rất xinh xắn dễ thương. Tả Đăng Phong thấy thế đội thêm cho cô một cái mũ, rồi mới dẫn cô ra cửa.
Nhiều năm chưa từng rời núi, Vu Tâm Ngữ rất hưng phấn, vừa đi vừa nhảy cà tưng trên đường, nhưng sau khi ra khỏi núi cô rất khôn, im lặng đi theo sau lưng Tả Đăng Phong.
Chợ nông thôn cũng không đông, mua bán chủ yếu chỉ ít đồ thổ sản. Tả Đăng Phong mua được bông, giấy lụa, sau lại mua cho Vu Tâm Ngữ một xâu hồ lô đường. Vốn định tìm chỗ may áo bông cho Vu Tâm Ngữ, nhưng cô ngăn lại, nói có thể tự may cho mình được. Tả Đăng Phong nhớ lại hôm qua trong địa đạo thấy có khay may vá, nên cũng gật đầu.
Tới gần giữa trưa, hai người bắt đầu trở về, lúc này trong lòng Tả Đăng Phong rất nặng nề, vì hắn nghe được trong chợ người ta bàn tán về việc người Nhật đã xông vào Tế Nam. Điều này khiến trong lòng hắn bồn chồn, xem ra chiến sự thật sắp lan tới đây rồi.
Lúc sắp về tới núi, hai người đi ngang qua thôn trang, thấy người trong trang tụ tập trước một nông trại, đang chỉ trỏ xôn xao bàn tán. Tả Đăng Phong không thích những chỗ náo nhiệt, lại đang đi cùng Vu Tâm Ngữ nên không hề dừng lại, thẳng đường đi qua.
“Tả lãnh đạo, chờ một chút!” ngay khi hai người sắp ra khỏi thôn, sau lưng truyền tới tiếng gọi ầm ĩ, Tả Đăng Phong không cần quay đầu cũng biết đấy là Bảo Trường.
Tả Đăng Phong quay đầu, quả nhiên là Bảo Trường. Hắn nhíu mày đợi người kia tới gần, mở miệng hỏi trước: “Thôi Bảo Trường, chuyện gì vậy?”
“Tả lãnh đạo, anh là từ huyện đến, anh tới xem xử án đi!” Bảo Trường liếc Vu Tâm Ngữ đầy hiếu kỳ. Trong mắt người dân quê, người của huyện tới đều là lãnh đạo.
“Đây là em gái tôi, do cha tôi sai tới chăm sóc cho tôi. Xử án gì?” Tả Đăng Phong giới thiệu Vu Tâm Ngữ qua loa, rồi hỏi.
“Sáng nay Thôi quả phụ phát hiện có một con mèo trong chuồng gà, Trịnh què nhà bên cạnh nói con mèo kia cắn chết gà của hắn, bây giờ hai nhà đang tranh nhau con mèo.” Bảo Trường đáp.
“Con mèo kia có gì đặc biệt?” Tả Đăng Phong nhíu mày. Ở nông thôn, mèo khắp nơi đều có, vốn đâu phải là thứ gì hiếm có mà phải giành nhau.
“Con mèo này quái lắm, không giống mèo thường đâu. Kỳ thật cũng không phải hai nhà khoái gì con mèo, mà chủ yếu là cái vòng cổ to tướng ở cổ nó…”
Bình luận facebook