Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Link vào nhóm đọc trước và nhiều hơn Chương 184: Anh ghét bị lừa gạt
Nội dung Chương có chứa hình ảnh
Hướng Thu Vân ậm ừ, hai tay buông thõng hai bên người nắm chặt quần áo, mím môi đi ra khỏi phòng làm việc.
Kết quả là vừa vặn gặp được Lâm Tuyết Nghi ở cửa.
“Hừ!” Lâm Tuyết Nghi lại khịt mũi với cô, dùng vai đụng cô thật mạnh, định vặn eo đi vào phòng quản lý.
Hướng Thu Vân khịt mũi, đi nhanh duỗi một chân ra.
Bang!
Lâm Tuyết Nghi hơi nghiêng đầu không nhìn đường, khi cô vấp phải thế này thì cô ngã sấp mặt xuống đất.
“Là người làm mũi?” Hướng Thu Vân nhìn cô trịch thượng, nhếch môi. “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Nói xong, cô mặc kệ Lâm Tuyết Nghi đang đỏ bừng hai mắt vì tức giận, đi thẳng đến phòng cuối hành lang lấy dụng cụ dọn dẹp.
VietWriter
Lâm Tuyết Nghi tức giận đến mức dậm chân mấy cái, đau điếng, khóe mắt chảy nước mắt , nắm chặt bàn tay bị thương, hung hăng nhìn bóng lưng của Hướng Thu Vân, cô mỉm cười.
Cô muốn xem Hướng Thu Vân kiêu ngạo với cô như thế nào!
Hướng Thu Vân cầm dụng cụ dọn dẹp lên Thiên Đài, liếc nhìn xung quanh, sắc mặt tối sầm lại.
Bữa ăn còn lại trên bàn đều bị đổ trên mặt đất, chai rượu đều bị vỡ, trên bàn cũng bị ném xuống đất, kem trên bánh kem vương vãi khắp nơi.
Cái hồ bơi đáng lẽ ra trong như pha lê lại đầy rác, trông thật kinh khủng, phải một lúc nữa mới xả hết nước và sạch hết.
Hướng Thu Vân nhìn lên bầu trời đầy mây, hít một hơi thật dài, bắt đầu dùng công cụ lau chùi.
Trên mặt đất đâu đâu cũng có những chai rượu vỡ, cô phải để ý đến, nhưng dù vậy, khi bỏ rác vào túi rác, một số mảnh vỡ rất nhỏ đã cắt vào tay cô.
May mắn thay, nó chỉ là một vài lỗ nhỏ, và không có nhiều máu chảy ra.
Rốt cục thu dọn rác rưởi trên mặt đất, rồi dùng cây lau nhà lau sạch, đã gần hai giờ trôi qua, Hướng Thu Vân mệt đến mức cổ, thắt lưng và tứ chi đều đau nhức, hai chân giống như bị đổ đầy chì, nặng đến nỗi cô gần như không thể đi được. Không thể cử động.
Hướng Thu Vân nhìn về phía xa, thành phố rực rỡ sắc màu khiến vô số người mê đắm, nhưng lại khiến cô cảm thấy chán ghét.
Cô bóp bắp chân chua xót, đi đến bên hồ bơi, vớt rác trong đó ra, cho vào túi rác, sau đó thả mình xuống nước trong hồ bơi, kéo theo thân thể mệt mỏi chịu đựng cơn buồn ngủ đi làm sạch sẽ hồ bơi.
Ban đêm trời lạnh, chỉ có thể mặc đồng phục đến đây lau, hơi lạnh một chút, cô đặt cây lau nhà lên người, chắp tay thổi một hơi ấm vào lòng bàn tay.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất, từ xa đến gần, đặc biệt đột ngột trên Thiên Đài yên lặng.
Hướng Thu Vân vừa quay đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ đang đóng cửa Thiên Đài, ánh sáng ở cửa Thiên Đài rất tối, không thể nhìn rõ người phụ nữ, chỉ có thể nhìn đường nét của bóng dáng.
Cô cau mày hét lên với người phụ nữ: "Đừng khóa cửa, tôi lau xong rồi khoá sau."
Người phụ nữ chỉ ngước nhìn cô, phớt lờ cô và tiếp tục khóa cửa.
Hướng Thu Vân sau đó nhận ra có gì đó không ổn, cô ném cây lau nhà trên tay, sải bước chạy về phía người phụ nữ, "Cô làm sao vậy?"
Thấy cô chạy đến, người phụ nữ đi nhanh hơn, chị ta nhanh chóng khóa cửa rồi bỏ chạy.
Cơ thể cô mệt lả như xe hết xăng, không cần cố gắng nữa cô kéo ghế ngồi xuống.
Gió dữ dội và cuồng bạo, xa xa có tiếng sấm yếu ớt, như thể trời sắp mưa.
—————————-
Thời gian điểm đến một giờ rưỡi sáng, Hạ Vũ Hào nằm trên giường nhưng chưa ngủ được nửa giấc.
Anh sững sờ nhìn trần nhà. Từ tối hôm qua đến giờ, lời nói của Chung Khánh Hiên cùng mẹ anh cứ quanh quẩn trong đầu.
"Nếu vẫn không buông bỏ được Hướng Thu Vân, sau này hãy nghĩ kỹ hơn về những việc mình làm, nếu cứ tiếp tục tổn thương người ta như thế này, sớm muộn gì cũng phải hối hận!"
"Vũ Hào, mẹ không biết giữa con và Thu Vân xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như ném Thu Vân tr*n tru*ng * ra ngoài, tôn nghiêm của cô ấy đều mất hết. Con không sợ sau này sẽ hối hận sao?"
Tại sao cả Khánh Hiên và mẹ anh đều nói rằng anh sẽ hối hận?( não tàn)
Theo ý của họ, anh ấy thích Hướng Thu Vân lắm sao?
Nhưng anh không cho rằng mình thích Hướng Thu Vân, đối với anh, cô ấy chỉ là một người một mực chạy theo sau anh, quấn lấy anh mà thôi.
Anh sẽ tức giận vì sự phản bội của cô, không phải anh quá thích cô, mà là anh ghét bị lừa gạt, giống như anh ghét mẹ mình bị bố lừa gạt vậy.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Link vào nhóm đọc trước và nhiều hơn Chương 184: Anh ghét bị lừa gạt
Nội dung Chương có chứa hình ảnh
Hướng Thu Vân ậm ừ, hai tay buông thõng hai bên người nắm chặt quần áo, mím môi đi ra khỏi phòng làm việc.
Kết quả là vừa vặn gặp được Lâm Tuyết Nghi ở cửa.
“Hừ!” Lâm Tuyết Nghi lại khịt mũi với cô, dùng vai đụng cô thật mạnh, định vặn eo đi vào phòng quản lý.
Hướng Thu Vân khịt mũi, đi nhanh duỗi một chân ra.
Bang!
Lâm Tuyết Nghi hơi nghiêng đầu không nhìn đường, khi cô vấp phải thế này thì cô ngã sấp mặt xuống đất.
“Là người làm mũi?” Hướng Thu Vân nhìn cô trịch thượng, nhếch môi. “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Nói xong, cô mặc kệ Lâm Tuyết Nghi đang đỏ bừng hai mắt vì tức giận, đi thẳng đến phòng cuối hành lang lấy dụng cụ dọn dẹp.
VietWriter
Lâm Tuyết Nghi tức giận đến mức dậm chân mấy cái, đau điếng, khóe mắt chảy nước mắt , nắm chặt bàn tay bị thương, hung hăng nhìn bóng lưng của Hướng Thu Vân, cô mỉm cười.
Cô muốn xem Hướng Thu Vân kiêu ngạo với cô như thế nào!
Hướng Thu Vân cầm dụng cụ dọn dẹp lên Thiên Đài, liếc nhìn xung quanh, sắc mặt tối sầm lại.
Bữa ăn còn lại trên bàn đều bị đổ trên mặt đất, chai rượu đều bị vỡ, trên bàn cũng bị ném xuống đất, kem trên bánh kem vương vãi khắp nơi.
Cái hồ bơi đáng lẽ ra trong như pha lê lại đầy rác, trông thật kinh khủng, phải một lúc nữa mới xả hết nước và sạch hết.
Hướng Thu Vân nhìn lên bầu trời đầy mây, hít một hơi thật dài, bắt đầu dùng công cụ lau chùi.
Trên mặt đất đâu đâu cũng có những chai rượu vỡ, cô phải để ý đến, nhưng dù vậy, khi bỏ rác vào túi rác, một số mảnh vỡ rất nhỏ đã cắt vào tay cô.
May mắn thay, nó chỉ là một vài lỗ nhỏ, và không có nhiều máu chảy ra.
Rốt cục thu dọn rác rưởi trên mặt đất, rồi dùng cây lau nhà lau sạch, đã gần hai giờ trôi qua, Hướng Thu Vân mệt đến mức cổ, thắt lưng và tứ chi đều đau nhức, hai chân giống như bị đổ đầy chì, nặng đến nỗi cô gần như không thể đi được. Không thể cử động.
Hướng Thu Vân nhìn về phía xa, thành phố rực rỡ sắc màu khiến vô số người mê đắm, nhưng lại khiến cô cảm thấy chán ghét.
Cô bóp bắp chân chua xót, đi đến bên hồ bơi, vớt rác trong đó ra, cho vào túi rác, sau đó thả mình xuống nước trong hồ bơi, kéo theo thân thể mệt mỏi chịu đựng cơn buồn ngủ đi làm sạch sẽ hồ bơi.
Ban đêm trời lạnh, chỉ có thể mặc đồng phục đến đây lau, hơi lạnh một chút, cô đặt cây lau nhà lên người, chắp tay thổi một hơi ấm vào lòng bàn tay.
Cộp cộp cộp.
Tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất, từ xa đến gần, đặc biệt đột ngột trên Thiên Đài yên lặng.
Hướng Thu Vân vừa quay đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ đang đóng cửa Thiên Đài, ánh sáng ở cửa Thiên Đài rất tối, không thể nhìn rõ người phụ nữ, chỉ có thể nhìn đường nét của bóng dáng.
Cô cau mày hét lên với người phụ nữ: "Đừng khóa cửa, tôi lau xong rồi khoá sau."
Người phụ nữ chỉ ngước nhìn cô, phớt lờ cô và tiếp tục khóa cửa.
Hướng Thu Vân sau đó nhận ra có gì đó không ổn, cô ném cây lau nhà trên tay, sải bước chạy về phía người phụ nữ, "Cô làm sao vậy?"
Thấy cô chạy đến, người phụ nữ đi nhanh hơn, chị ta nhanh chóng khóa cửa rồi bỏ chạy.
Cơ thể cô mệt lả như xe hết xăng, không cần cố gắng nữa cô kéo ghế ngồi xuống.
Gió dữ dội và cuồng bạo, xa xa có tiếng sấm yếu ớt, như thể trời sắp mưa.
—————————-
Thời gian điểm đến một giờ rưỡi sáng, Hạ Vũ Hào nằm trên giường nhưng chưa ngủ được nửa giấc.
Anh sững sờ nhìn trần nhà. Từ tối hôm qua đến giờ, lời nói của Chung Khánh Hiên cùng mẹ anh cứ quanh quẩn trong đầu.
"Nếu vẫn không buông bỏ được Hướng Thu Vân, sau này hãy nghĩ kỹ hơn về những việc mình làm, nếu cứ tiếp tục tổn thương người ta như thế này, sớm muộn gì cũng phải hối hận!"
"Vũ Hào, mẹ không biết giữa con và Thu Vân xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như ném Thu Vân tr*n tru*ng * ra ngoài, tôn nghiêm của cô ấy đều mất hết. Con không sợ sau này sẽ hối hận sao?"
Tại sao cả Khánh Hiên và mẹ anh đều nói rằng anh sẽ hối hận?( não tàn)
Theo ý của họ, anh ấy thích Hướng Thu Vân lắm sao?
Nhưng anh không cho rằng mình thích Hướng Thu Vân, đối với anh, cô ấy chỉ là một người một mực chạy theo sau anh, quấn lấy anh mà thôi.
Anh sẽ tức giận vì sự phản bội của cô, không phải anh quá thích cô, mà là anh ghét bị lừa gạt, giống như anh ghét mẹ mình bị bố lừa gạt vậy.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!