Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 970
Hướng Thu Vân khẽ giật mình, ôm con trai chạy đến trước gương.
Trên mặt cô chỉ còn hai vết sẹo nhạt, nhưng không nhìn kỹ thì không nhìn thấy. Nếu cô trang điểm che đi thì sẽ không nhìn thấy.
Cô khẽ nhếch miệng, cổ họng đột nhiên căng lên.
Hạ Vũ Hào và con trai cũng không quan tâm ngoại hình của cô, nhưng cô không tham gia tiệc rượu và hội phụ huynh. Bởi vì cô sợ những người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Vũ Hào và con trai.
Cô không sợ người khác nói mình, nhưng cô sợ người khác nói ‘Sao mẹ Tiểu Ngôn lại như vậy’, ‘Mặt của vợ Hạ tổng bị làm sao. . .
“Mẹ?” Cậu nhóc nhìn cô khóc thì hoảng sợ: “Sao mẹ lại khóc?”
Xong rồi, có phải cậu làm cho mẹ buồn không?
“Mẹ không sao.” Hướng Thu Vân đặt cậu nhóc xuống nhất, lau đi nước mắt.
Xong rồi, hình như cậu nhóc đã làm cho mẹ khóc. Cậu nhóc chớp mắt, chạy ra ngoài đi tìm ba cầu cứu.
Hướng Thu Vân mãi mãi không hiểu suy nghĩ của con trai nên cũng không quan tâm. Cô đứng cười nói với bác sĩ: “Cám ơn anh, bác sĩ.”
“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, bà Hạ đừng khách sáo.” Bác sĩ nói ra: “Nhưng vết sẹo trên người cô vẫn phải chờ thêm thời gian.”
Hai người đang nói chuyện thì cậu nhóc dắt Hạ Vũ Hào đi vào.
Hạ Vũ Hào đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hướng Thu Vân đã khôi phục thì sửng sốt. Anh dừng lại một lúc, cậu nhóc thúc giục mãi, anh mới chậm rãi đi đến trước mặt Hướng Thu Vân.
“Sao em khóc?” Anh lau nước mắt cho cô, giọng hơi khàn khàn.
Hướng Thu Vân cười cười ôm lấy anh, buồn buồn nói: “Em vui lắm.”
Cô vui vì những năm qua anh không ghét bỏ cô, cô vui vì rốt cục cô có thể đứng ở bên cạnh anh mà không có ai nói xấu ngoại hình cô.
Bác sĩ không ăn cơm trưa, lúc này ăn thức ăn cho chó đến no, anh ta rất biết điều thu dọn đồ đạc, lặng lẽ rời đi.
Nhưng bóng đèn nhỏ không hài lòng, sao mẹ chỉ ôm ba mà không ôm cậu chứ?
Cậu dùng sức chen vào giữa hai người, bầu không khí của hai người rất thích hợp, hai người định hôn nhau thì cậu dùng mông đẩy anh ra: “Mẹ, ôm con nữa!”
***
Cậu nhóc ngửa đầu nở nụ cười với Hướng Thu Vân, giang hai tay nhỏ. Kết quả mẹ vừa ngồi xuống thì cơ thể của cậu bay lên.
Hả?
Cậu nhóc sửng sốt một chút, cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc của ba: “Ba?”
“Con không phải là đứa bé ba tuổi, tự đi ra ngoài đi.” Hạ Vũ Hào xách cổ áo của cậu qua chỗ khác.
Cậu nhóc: “. . .”
Hướng Thu Vân phẫu thuật thành công là chuyện đáng ăn mừng. Đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa, Hướng Thu Vân hẹn cả nhà Hướng Quân và Nhậm Gia Hân, Chung Khánh Hiên ra ngoài ăn cơm.
Trên đường đi, Hướng Thu Vân nghe thấy mấy người đang nói về bọn họ–
“Wow, giá trị nhan sắc của nhà này cao ghê, là người nổi tiếng sao?”
“Cô không biết bọn họ sao? Đó là tổng giám đốc Hạ Vũ Hào của tập đoàn Hạ Thị , còn có vợ và con trai.”
“Nhưng tôi nhớ vợ anh ta bị hủy dung. . .”
Trên mặt cô chỉ còn hai vết sẹo nhạt, nhưng không nhìn kỹ thì không nhìn thấy. Nếu cô trang điểm che đi thì sẽ không nhìn thấy.
Cô khẽ nhếch miệng, cổ họng đột nhiên căng lên.
Hạ Vũ Hào và con trai cũng không quan tâm ngoại hình của cô, nhưng cô không tham gia tiệc rượu và hội phụ huynh. Bởi vì cô sợ những người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Vũ Hào và con trai.
Cô không sợ người khác nói mình, nhưng cô sợ người khác nói ‘Sao mẹ Tiểu Ngôn lại như vậy’, ‘Mặt của vợ Hạ tổng bị làm sao. . .
“Mẹ?” Cậu nhóc nhìn cô khóc thì hoảng sợ: “Sao mẹ lại khóc?”
Xong rồi, có phải cậu làm cho mẹ buồn không?
“Mẹ không sao.” Hướng Thu Vân đặt cậu nhóc xuống nhất, lau đi nước mắt.
Xong rồi, hình như cậu nhóc đã làm cho mẹ khóc. Cậu nhóc chớp mắt, chạy ra ngoài đi tìm ba cầu cứu.
Hướng Thu Vân mãi mãi không hiểu suy nghĩ của con trai nên cũng không quan tâm. Cô đứng cười nói với bác sĩ: “Cám ơn anh, bác sĩ.”
“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, bà Hạ đừng khách sáo.” Bác sĩ nói ra: “Nhưng vết sẹo trên người cô vẫn phải chờ thêm thời gian.”
Hai người đang nói chuyện thì cậu nhóc dắt Hạ Vũ Hào đi vào.
Hạ Vũ Hào đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hướng Thu Vân đã khôi phục thì sửng sốt. Anh dừng lại một lúc, cậu nhóc thúc giục mãi, anh mới chậm rãi đi đến trước mặt Hướng Thu Vân.
“Sao em khóc?” Anh lau nước mắt cho cô, giọng hơi khàn khàn.
Hướng Thu Vân cười cười ôm lấy anh, buồn buồn nói: “Em vui lắm.”
Cô vui vì những năm qua anh không ghét bỏ cô, cô vui vì rốt cục cô có thể đứng ở bên cạnh anh mà không có ai nói xấu ngoại hình cô.
Bác sĩ không ăn cơm trưa, lúc này ăn thức ăn cho chó đến no, anh ta rất biết điều thu dọn đồ đạc, lặng lẽ rời đi.
Nhưng bóng đèn nhỏ không hài lòng, sao mẹ chỉ ôm ba mà không ôm cậu chứ?
Cậu dùng sức chen vào giữa hai người, bầu không khí của hai người rất thích hợp, hai người định hôn nhau thì cậu dùng mông đẩy anh ra: “Mẹ, ôm con nữa!”
***
Cậu nhóc ngửa đầu nở nụ cười với Hướng Thu Vân, giang hai tay nhỏ. Kết quả mẹ vừa ngồi xuống thì cơ thể của cậu bay lên.
Hả?
Cậu nhóc sửng sốt một chút, cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc của ba: “Ba?”
“Con không phải là đứa bé ba tuổi, tự đi ra ngoài đi.” Hạ Vũ Hào xách cổ áo của cậu qua chỗ khác.
Cậu nhóc: “. . .”
Hướng Thu Vân phẫu thuật thành công là chuyện đáng ăn mừng. Đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa, Hướng Thu Vân hẹn cả nhà Hướng Quân và Nhậm Gia Hân, Chung Khánh Hiên ra ngoài ăn cơm.
Trên đường đi, Hướng Thu Vân nghe thấy mấy người đang nói về bọn họ–
“Wow, giá trị nhan sắc của nhà này cao ghê, là người nổi tiếng sao?”
“Cô không biết bọn họ sao? Đó là tổng giám đốc Hạ Vũ Hào của tập đoàn Hạ Thị , còn có vợ và con trai.”
“Nhưng tôi nhớ vợ anh ta bị hủy dung. . .”
Bình luận facebook