-
Chương 31
Trans: Mỹ Linh
Beta: Cyane
Loại dây chun nhỏ màu đen này ở chợ có thể mua được rất nhiều mà chỉ tốn vài tệ, hơn nữa còn rất mới. Cái mà Văn Trạch Tân đang cầm không biết đã dùng bao lâu rồi, chắc phu nhân cũng không nhớ là mình đã mất dây chun. Bây giờ nó lại được sếp nắm trong tay, mấy ngày trôi qua rồi mà nó vẫn ở đó.
Trợ Lý Giang lái xe trong tâm trạng phức tạp.
Anh ta không ngừng nghĩ đến những ngày tháng ở bên cạnh Văn Trạch Tân. Sau khi tốt nghiệp đại học thì được nhân sự tuyển đến bên cạnh Văn Trạch Tân. Trợ lý trước là do Văn thị sắp xếp, là một người rất đúng mực. Vị trợ lý đó đã chỉ dạy hết mọi thứ cho anh ta, kể cả cách làm việc của Văn Trạch Tân.
Thứ duy nhất là trợ lý ấy không nói là sở thích của Văn Trạch Tân. Lúc đó anh ta cũng đã hỏi cụ thể về vấn đề này, vị trợ lý đó lật tài liệu và nói: “Nhị thiếu không thích thứ gì cả, cũng không có một sở thích nào đặc biệt. Đến cả ăn cơm anh ấy cũng rất thoải mái, mặc dù tính tình không tốt, nhưng anh ấy rất thoải mái.”
“Nhưng tôi nghe mọi người nói rằng anh ấy thích ăn bánh su kem à?”
Vị trợ lý cười và nói: “Là giả đó.”
Giả à?
Vậy cái gì mới là thật?
Bao nhiêu năm nay, trợ lý Giang phát hiện từ trước đến giờ sếp làm việc gì đều có mục đích, những kỹ năng mà anh biết đều là vì lợi nhuận, cũng có khi là vì không cho người khác biết được điểm yếu của mình.
Ví dụ học hút thuốc.
Ví dụ học uống bia.
Ví dụ học đánh bài.
Ví dụ chơi những môn thể thao mạo hiểm.
Ví dụ thưởng thức ngọc và cược đá quý.
Anh có thể hợp nhất dự án của công ty để thu mua một công ty khác, từ bỏ hạng mục mới. Nói một cách đơn giản, cái gì anh cũng có, nhưng lại không có một sở thích nhất định, cũng không thật sự quý trọng một thứ gì. Bởi vì đồ vật dù có tốt đến đâu, đối với anh mà nói thì nó đều có thể lấy để trao đổi.
Huống chi là một dây chun nhỏ, vậy mà lại trân trọng nó đến như vậy.
Chiếc Maybach đi vào dòng xe cộ, không ngờ lúc này lại kẹt xe. Trợ lý Giang ngước đầu lên nhìn vào kính chiếu hậu, người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế sau chống trán, đầu ngón tay vẫn đang cầm dây chun, lông mày khẽ nhếch, có chút không kiên nhẫn với tình trạng kẹt xe, nhưng lại có vẻ ngẩn ngơ.
“Sếp.”
Văn Trạch Tân xoa trán: “Nói đi.”
“Tối nay sếp có hẹn với Tiêu tổng ạ.”
Vân Trạch Tân cất dây chun vào túi, giương mắt lên và nói: “Biết rồi, đã đặt phòng chưa?”
“Đã đặt rồi ạ.”
“Ừ.”
Trợ lý Giang thở phào nhẹ nhõm, thu hồi lại ánh mắt tiếp tục lái xe. Sếp đúng là sếp, cho dù tâm trạng không tốt đến đâu thì cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, sắp mất vợ rồi vẫn có thể xã giao với khuôn mặt không biến sắc.
Chiếc xe Sedan màu đen lái đi chưa được bao lâu thì cũng gặp tình trạng kẹt xe, theo lý mà nói thì vào thời điểm này không hay kẹt xe. Trần Y rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi trên lòng bàn tay.
Vừa nãy ở làng đại học, xe của Văn Trạch Tân chạy vừa nguy hiểm vừa điên cuồng như vậy, nếu như tay lái của anh Thẩm Lẫm không vững, e rằng bây giờ không phải như thế này.
Điện thoại của anh Thẩm Lẫm reo lên, anh ấy nhấc máy lên nghe, là Thẩm Tuyền gọi kêu anh ấy đưa Trần Y về nhà họ Thẩm, cô ấy muốn gặp cô.
Thẩm Lẫm dừng lại, liếc nhìn Trần Y và nói: “Tuyền nhi nói đưa em về nhà họ Thẩm, em có bận việc gì không?”
Trần Y nhìn Thẩm Lẫm nói: “Không ạ”
“Ok.”
Thẩm Lẫm nói một tiếng với Thẩm Tuyền xong tắt máy. Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Lẫm lái xe ít khi nghe nhạc, Trần Y nhẹ giọng nói: “Anh Thẩm Lẫm, cảm ơn anh.”
Thẩm Lẫm lại nhìn Trần Y, cười dịu dàng: “Đừng khách sáo, anh đối xử với em như em gái của anh là vì anh không quen cách Văn Trạch Tân đối xử với em như vậy.”
“Hai em không phải đôi vợ chồng nhắm mắt xuôi tay đã quyết định kết hôn. Xét về khía cạnh nào đó, em và cậu ấy còn là thanh mai trúc mã, cho dù không niệm tình vợ chồng thì cũng nên niệm tình mối quan hệ cũ. Hôm nay anh đã nói như vậy với cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể nghĩ thông, nếu không được thì ly hôn.”
Lúc đầu Trần Y cảm thấy ngạc nhiên vì câu nói của Thẩm Lẫm, sau đó lại cảm thấy câu nói đó có ý nghĩa sâu sắc, giống như đang kích động lương tâm của người nào đó.
Đương nhiên, bây giờ họ giúp cô như vậy là vì Trần Y đã muốn ly hôn.
Nếu như Trần Y không có ý định ly hôn, có lẽ họ cảm thấy cô không xứng để giúp.
Trần Y cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô cười: “Em cũng hy vọng anh ấy sẽ nghĩ thông.”
Thẩm Lẫm cũng cười, lúc này đường sá cuối cùng cũng thông rồi, xe tiếp tục lái hướng về phía nhà họ Thẩm.
Mạc Điềm ở nhà nấu ăn, Thẩm Lẫm cũng không ra ngoài, vừa hay Thẩm Hách cũng vừa mới về, bốn người ngồi ở phòng khách đợi đồ ăn của Mạc Điềm. Không ngờ lại có cảm giác quay lại thời còn đi học, Trần Y đứng dậy đi giúp Mạc Điềm một tay, Thẩm Tuyền chống cằm nhìn Trần Y đi, sau đó nhìn anh trai mình.
Thẩm Lẫm đang đọc sách, nhún vai nói: “Không biết cậu ấy đang nghĩ gì, thái độ có hơi mềm mỏng. Lẽ ra lúc đầu nên ấn vô lăng của anh sau đó mở cửa và đưa em ấy xuống xe mới đúng.”
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Vậy hả? Con người anh ta làm việc khá là cứng rắn đấy.”
Thẩm Lẫm nói: “Mấy năm nay bận nên không có thời gian tụ tập nhiều, con người thay đổi cũng không phải chuyện lạ.”
Thẩm Tuyền trầm ngâm suy nghĩ.
Buổi tối bố Thẩm không về, Trần Y nhân tiện ở lại ăn tối. Vì ngày thứ hai còn phải thi nên ăn cơm xong tài xế của nhà họ Thẩm đưa Trần Y về chung cư.
Lầu 2 nhà hàng Brunei.
Ánh đèn trong phòng hơi mờ, Văn Trạch Tân mặc chiếc áo sơ mi màu đen và quần tây, xắn tay áo lên nghiêng đầu nói chuyện với Tiêu tổng, trên bàn để một văn kiện hợp đồng.
Tiêu tổng đang ôm một mỹ nữ cao lớn mặc bộ sườn xám trong tay.
Trợ Lý Giang đứng lên rót rượu cho hai sếp. Tiêu tổng ngước lên nhìn, cười và nói với Văn Trạch Tân: “Cậu ra ngoài sao không đi cùng với một cô thư ký xinh đẹp mà lại đi cùng với đàn ông vậy?”
Văn Trạch Tân bỏ một tay xuống, cầm ly rượu lên uống một ngụm và nói: “Tôi dễ say rượu, tìm một trợ lý nam để dễ dàng đỡ về.”
“Cậu chém gió à?” Tiêu tổng vỗ vai mỹ nữ trong tay: “Em đi rót rượu cho Văn thiếu gia đi.”
Văn Trạch Tân cúi xuống từ trong gói thuốc lấy một điếu ra đặt lên miệng. Vị mỹ nữ đứng lên bước đi duyên dáng đến bên cạnh anh, nhận lấy bình rượu trong tay trợ lý Giang, nghiêng người rót rượu cho Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân cắn điếu thuốc, lông mày thể hiện có chút không vui.
Mặc dù không từ chối nhưng cũng không hăng hái.
Khi mỹ nữ rót rượu xong chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân ngước lên nhìn, vị mỹ nữ đó sững sờ một giây, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông chứa sự thờ ơ và chán ghét.
Mỹ nữ giật mình, cô ta cười và lùi về một bước. Sau đó cô ta bước tới và nép vào lòng Tiêu tổng. Tiêu tổng một tay ôm cô ấy, một tay chạm vào cánh tay của Văn Trạch Tân: “Cậu sao vậy?”
Văn Trạch Tân dựa vào ghế và nói: “Dạo này đang tu thân dưỡng tính.”
Tiêu tổng ngạc nhiên, sau đó cười lớn: “Ai mà tin chứ ha ha, thôi được rồi hôm nay tôi cho phép cậu tu thân dưỡng tính đó.”
Văn Trạch Tân cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn. Trợ lý Giang tiếp tục lấy bình rượu rót cho Văn Trạch Tân và nói nhỏ: “Sếp nên uống ít thôi.”
Văn Trạch Tân không trả lời, vừa xem hợp đồng vừa uống rượu. Một lát sau, Tiêu tổng ký xong hợp đồng, Văn Trạch Tân cho người đưa Tiêu tổng và mỹ nữ lên lầu nghỉ ngơi.
Trợ lý Giang đóng cửa phòng trở về bàn ăn nhìn Văn Trạch Tân. Anh lại uống thêm một ly nữa, đầu ngón tay xoay ly rượu. Trợ lý Giang có thể thấy được tâm trạng của sếp vẫn chưa ổn.
Hơn nữa không ngờ hôm nay sếp lại không chơi hết mình.
“Về thôi.” Ở lại thêm 10 phút, Văn Trạch Tân đứng lên và bỏ ly rượu xuống. Trợ lý Giang lấy áo khoác đưa cho anh, Văn Trạch Tân lấy hợp đồng đưa cho trợ lý Giang sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài.
Mùi rượu nồng nặc, hai chai rượu trên bàn, Văn Trạch Tân đã uống hết một chai rưỡi.
Anh xoa cổ và đi xuống lầu.
Trợ lý Giang lái xe đến, Văn Trạch Tân sau khi lên xe liền nhắm mắt lại. Trợ lý Giang khởi động xe, hỏi: “Sếp, mình về đâu ạ?”
Văn Trạch Tân cởi một khuy áo ra, nhìn ra cửa sổ nói: “Về nhà.”
Trợ lý Giang nắm chặt vô lăng.
Về nhà?
Là về căn nhà sống chung với phu nhân sao?
Anh ta quay đầu xe lái về phía trung tâm thành phố, cũng may lúc này không kẹt xe. Đi vào khu dân cư sau đó đến trước căn hộ Duplex, đã lâu rồi không đến đây nên trợ lý Giang có cảm giác xa lạ.
Có lẽ chị Lệ luôn đợi Văn Trạch Tân trở về, đèn nhỏ ở ngoài sân vẫn mở, Văn Trạch Tân mở cửa xe đi vào trong. Lúc này chị Lệ chắc đã ngủ say rồi nên không phát hiện Văn Trạch Tân đã về, Văn Trạch Tân dừng lại nhìn căn nhà trống vắng không một bóng người sau đó anh đi lên cầu thang.
Cửa phòng ngủ không đóng.
Anh đi vào, cởi áo khoác ra treo lên giá treo quần áo, cởi bỏ nút áo sơ mi đi đến giường ngủ, chăn được trải rất ngay ngắn. Anh nhìn một hồi, cúi người xuống kéo chăn ra.
Trong chăn không có ai.
Hình ảnh cô bị anh đè trên giường cù lét, dáng vẻ cô xoay người nép vào lòng ngực anh, cô giãy giụa trong vòng tay anh, anh ôm chặt cô, nụ cười ấm áp của cô bỗng hiện ra trong đầu anh.
“Trạch Tân, cậu có bao giờ nghĩ rằng nếu lúc đầu Trần Y gả cho tôi thì em ấy sẽ hạnh phúc hơn không?”
Câu nói này bỗng hiện ra, anh nhớ lại hôm bàn về thỏa thuận kết hôn, Trần Y mặc bộ váy màu trắng ngồi đối diện anh, nụ cười của cô dần tắt đi.
Ánh mắt của cô có gì đó hơi buồn, dường như cô hơi ngạc nhiên đối với thỏa thuận kết hôn này.
Văn Trạch Tân từ từ quỳ xuống, ngón tay nắm chặt tấm chăn. Rốt cuộc mày đang làm gì? Văn Trạch Tân, mày đang làm gì vậy?
Là bạn cùng bàn với nhau 3 năm cấp ba, cô cười vô cùng vui vẻ và đáng yêu.
Kết hôn 1 năm, mày đã làm gì rồi?
Anh đứng lên, bỏ chăn xuống. Chiếc chăn màu xám đã dính một ít máu, anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý Giang.
Không lâu sau, chiếc xe Maybach màu đen lại quay về. Trợ lý Giang chưa kịp xuống xe thì Văn Trạch Tân đã mở cửa lên xe và nói: “Đi đến chung cư của phu nhân.”
Trợ lý Giang: “…Vâng.”
Bên ngoài khu chung cư.
Tài xế của nhà họ Thẩm tiễn Trần Y đến cửa, Trần Y chuẩn bị xuống xe thì điện thoại trong túi reo lên. Cô lấy điện thoại ra xem, là Văn Trạch Tân gọi.
Cô nhìn một lúc quyết định không nghe và để điện thoại ở chế độ rung.
Lúc này đèn xe chiếu qua. Một chiếc xe Maybach màu đen đi tới đậu phía trước xe của nhà họ Thẩm, Văn Trạch Tân nhìn về phía xe của nhà họ Thẩm, đặt điện thoại bên tai xuống.
Tài xế của nhà họ Thẩm nhìn và nói với Trần Y: “Phía trước hình như là Văn nhị thiếu.”
Trần Y: “Ừm.”
Cô đã nhìn thấy người ngồi trên ghế lái là trợ lý Giang, cô nói: “Chú về trước đi.”
“Vâng, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.” Tài xế của nhà họ Thẩm nhìn về phía chiếc xe. Tuy cửa sổ không mở, người ngồi ở hàng ghế sau cũng không thấy rõ tướng mạo, nhưng nhìn hiệu xe có thể biết được là ai.
Trần Y mở cửa và bước xuống, cô đi thẳng về phía cửa không nhìn về phía chiếc xe Maybach. Lúc này, Văn Trạch Tân mở cửa xe bước xuống, gió thổi làm rối tóc anh.
Trần Y đưa bàn tay trắng nhỏ mảnh của cô ra chuẩn bị quẹt thẻ. Khi thẻ gần tới khe quẹt thì một bàn tay từ phía sau vươn ra nắm cổ tay của cô, sau đó lấy thẻ quẹt và quay người cô lại. Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Văn Trạch Tân, sắc mặt của Trần Y tái xanh. Văn Trạch Tân ôm lấy cô nhìn cô một lúc, không nói một lời nào cả.
Trần Y có chút khó chịu, cau mày và bắt đầu giãy giụa.
“Anh làm gì vậy?”
Văn Trạch Tân càng ôm chặt hơn. Một lúc sau, anh đưa bàn tay cô đặt lên môi, cúi đầu hôn nhẹ rồi nói: “Cho anh một cơ hội, để anh yêu em.”
Trần Y dừng lại, cô ngây người nhìn Văn Trạch Tân.
Anh nói: “Anh muốn mang lại hạnh phúc cho em, loại hạnh phúc mà không ai có thể vượt qua được. Bây giờ anh nói anh yêu em nhiều như thế nào em chắc chắn sẽ không tin. Vì vậy, anh chỉ mong em cho anh một cơ hội, cho anh thời gian để người xấu xa như anh chứng minh cho em thấy.”
“Xin em đấy, được không?” Ánh mắt hoa đào của anh rất thẳng thắn.
Ngay lúc đó, Trần Y quên đi việc giãy giụa. Ánh mắt trìu mến của anh nhìn cô, trong mắt anh lúc này cũng chỉ có cô. Trần Y phớt lờ đi ánh mắt đó rồi nhìn sang ánh đèn cách đó không xa, cô nói: “Anh xin em của hiện tại có tác dụng gì chứ, anh nên xin em của quá khứ kìa.”
Văn Trạch Tân: “…”
Beta: Cyane
Loại dây chun nhỏ màu đen này ở chợ có thể mua được rất nhiều mà chỉ tốn vài tệ, hơn nữa còn rất mới. Cái mà Văn Trạch Tân đang cầm không biết đã dùng bao lâu rồi, chắc phu nhân cũng không nhớ là mình đã mất dây chun. Bây giờ nó lại được sếp nắm trong tay, mấy ngày trôi qua rồi mà nó vẫn ở đó.
Trợ Lý Giang lái xe trong tâm trạng phức tạp.
Anh ta không ngừng nghĩ đến những ngày tháng ở bên cạnh Văn Trạch Tân. Sau khi tốt nghiệp đại học thì được nhân sự tuyển đến bên cạnh Văn Trạch Tân. Trợ lý trước là do Văn thị sắp xếp, là một người rất đúng mực. Vị trợ lý đó đã chỉ dạy hết mọi thứ cho anh ta, kể cả cách làm việc của Văn Trạch Tân.
Thứ duy nhất là trợ lý ấy không nói là sở thích của Văn Trạch Tân. Lúc đó anh ta cũng đã hỏi cụ thể về vấn đề này, vị trợ lý đó lật tài liệu và nói: “Nhị thiếu không thích thứ gì cả, cũng không có một sở thích nào đặc biệt. Đến cả ăn cơm anh ấy cũng rất thoải mái, mặc dù tính tình không tốt, nhưng anh ấy rất thoải mái.”
“Nhưng tôi nghe mọi người nói rằng anh ấy thích ăn bánh su kem à?”
Vị trợ lý cười và nói: “Là giả đó.”
Giả à?
Vậy cái gì mới là thật?
Bao nhiêu năm nay, trợ lý Giang phát hiện từ trước đến giờ sếp làm việc gì đều có mục đích, những kỹ năng mà anh biết đều là vì lợi nhuận, cũng có khi là vì không cho người khác biết được điểm yếu của mình.
Ví dụ học hút thuốc.
Ví dụ học uống bia.
Ví dụ học đánh bài.
Ví dụ chơi những môn thể thao mạo hiểm.
Ví dụ thưởng thức ngọc và cược đá quý.
Anh có thể hợp nhất dự án của công ty để thu mua một công ty khác, từ bỏ hạng mục mới. Nói một cách đơn giản, cái gì anh cũng có, nhưng lại không có một sở thích nhất định, cũng không thật sự quý trọng một thứ gì. Bởi vì đồ vật dù có tốt đến đâu, đối với anh mà nói thì nó đều có thể lấy để trao đổi.
Huống chi là một dây chun nhỏ, vậy mà lại trân trọng nó đến như vậy.
Chiếc Maybach đi vào dòng xe cộ, không ngờ lúc này lại kẹt xe. Trợ lý Giang ngước đầu lên nhìn vào kính chiếu hậu, người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế sau chống trán, đầu ngón tay vẫn đang cầm dây chun, lông mày khẽ nhếch, có chút không kiên nhẫn với tình trạng kẹt xe, nhưng lại có vẻ ngẩn ngơ.
“Sếp.”
Văn Trạch Tân xoa trán: “Nói đi.”
“Tối nay sếp có hẹn với Tiêu tổng ạ.”
Vân Trạch Tân cất dây chun vào túi, giương mắt lên và nói: “Biết rồi, đã đặt phòng chưa?”
“Đã đặt rồi ạ.”
“Ừ.”
Trợ lý Giang thở phào nhẹ nhõm, thu hồi lại ánh mắt tiếp tục lái xe. Sếp đúng là sếp, cho dù tâm trạng không tốt đến đâu thì cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, sắp mất vợ rồi vẫn có thể xã giao với khuôn mặt không biến sắc.
Chiếc xe Sedan màu đen lái đi chưa được bao lâu thì cũng gặp tình trạng kẹt xe, theo lý mà nói thì vào thời điểm này không hay kẹt xe. Trần Y rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi trên lòng bàn tay.
Vừa nãy ở làng đại học, xe của Văn Trạch Tân chạy vừa nguy hiểm vừa điên cuồng như vậy, nếu như tay lái của anh Thẩm Lẫm không vững, e rằng bây giờ không phải như thế này.
Điện thoại của anh Thẩm Lẫm reo lên, anh ấy nhấc máy lên nghe, là Thẩm Tuyền gọi kêu anh ấy đưa Trần Y về nhà họ Thẩm, cô ấy muốn gặp cô.
Thẩm Lẫm dừng lại, liếc nhìn Trần Y và nói: “Tuyền nhi nói đưa em về nhà họ Thẩm, em có bận việc gì không?”
Trần Y nhìn Thẩm Lẫm nói: “Không ạ”
“Ok.”
Thẩm Lẫm nói một tiếng với Thẩm Tuyền xong tắt máy. Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Lẫm lái xe ít khi nghe nhạc, Trần Y nhẹ giọng nói: “Anh Thẩm Lẫm, cảm ơn anh.”
Thẩm Lẫm lại nhìn Trần Y, cười dịu dàng: “Đừng khách sáo, anh đối xử với em như em gái của anh là vì anh không quen cách Văn Trạch Tân đối xử với em như vậy.”
“Hai em không phải đôi vợ chồng nhắm mắt xuôi tay đã quyết định kết hôn. Xét về khía cạnh nào đó, em và cậu ấy còn là thanh mai trúc mã, cho dù không niệm tình vợ chồng thì cũng nên niệm tình mối quan hệ cũ. Hôm nay anh đã nói như vậy với cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể nghĩ thông, nếu không được thì ly hôn.”
Lúc đầu Trần Y cảm thấy ngạc nhiên vì câu nói của Thẩm Lẫm, sau đó lại cảm thấy câu nói đó có ý nghĩa sâu sắc, giống như đang kích động lương tâm của người nào đó.
Đương nhiên, bây giờ họ giúp cô như vậy là vì Trần Y đã muốn ly hôn.
Nếu như Trần Y không có ý định ly hôn, có lẽ họ cảm thấy cô không xứng để giúp.
Trần Y cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô cười: “Em cũng hy vọng anh ấy sẽ nghĩ thông.”
Thẩm Lẫm cũng cười, lúc này đường sá cuối cùng cũng thông rồi, xe tiếp tục lái hướng về phía nhà họ Thẩm.
Mạc Điềm ở nhà nấu ăn, Thẩm Lẫm cũng không ra ngoài, vừa hay Thẩm Hách cũng vừa mới về, bốn người ngồi ở phòng khách đợi đồ ăn của Mạc Điềm. Không ngờ lại có cảm giác quay lại thời còn đi học, Trần Y đứng dậy đi giúp Mạc Điềm một tay, Thẩm Tuyền chống cằm nhìn Trần Y đi, sau đó nhìn anh trai mình.
Thẩm Lẫm đang đọc sách, nhún vai nói: “Không biết cậu ấy đang nghĩ gì, thái độ có hơi mềm mỏng. Lẽ ra lúc đầu nên ấn vô lăng của anh sau đó mở cửa và đưa em ấy xuống xe mới đúng.”
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Vậy hả? Con người anh ta làm việc khá là cứng rắn đấy.”
Thẩm Lẫm nói: “Mấy năm nay bận nên không có thời gian tụ tập nhiều, con người thay đổi cũng không phải chuyện lạ.”
Thẩm Tuyền trầm ngâm suy nghĩ.
Buổi tối bố Thẩm không về, Trần Y nhân tiện ở lại ăn tối. Vì ngày thứ hai còn phải thi nên ăn cơm xong tài xế của nhà họ Thẩm đưa Trần Y về chung cư.
Lầu 2 nhà hàng Brunei.
Ánh đèn trong phòng hơi mờ, Văn Trạch Tân mặc chiếc áo sơ mi màu đen và quần tây, xắn tay áo lên nghiêng đầu nói chuyện với Tiêu tổng, trên bàn để một văn kiện hợp đồng.
Tiêu tổng đang ôm một mỹ nữ cao lớn mặc bộ sườn xám trong tay.
Trợ Lý Giang đứng lên rót rượu cho hai sếp. Tiêu tổng ngước lên nhìn, cười và nói với Văn Trạch Tân: “Cậu ra ngoài sao không đi cùng với một cô thư ký xinh đẹp mà lại đi cùng với đàn ông vậy?”
Văn Trạch Tân bỏ một tay xuống, cầm ly rượu lên uống một ngụm và nói: “Tôi dễ say rượu, tìm một trợ lý nam để dễ dàng đỡ về.”
“Cậu chém gió à?” Tiêu tổng vỗ vai mỹ nữ trong tay: “Em đi rót rượu cho Văn thiếu gia đi.”
Văn Trạch Tân cúi xuống từ trong gói thuốc lấy một điếu ra đặt lên miệng. Vị mỹ nữ đứng lên bước đi duyên dáng đến bên cạnh anh, nhận lấy bình rượu trong tay trợ lý Giang, nghiêng người rót rượu cho Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân cắn điếu thuốc, lông mày thể hiện có chút không vui.
Mặc dù không từ chối nhưng cũng không hăng hái.
Khi mỹ nữ rót rượu xong chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân ngước lên nhìn, vị mỹ nữ đó sững sờ một giây, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông chứa sự thờ ơ và chán ghét.
Mỹ nữ giật mình, cô ta cười và lùi về một bước. Sau đó cô ta bước tới và nép vào lòng Tiêu tổng. Tiêu tổng một tay ôm cô ấy, một tay chạm vào cánh tay của Văn Trạch Tân: “Cậu sao vậy?”
Văn Trạch Tân dựa vào ghế và nói: “Dạo này đang tu thân dưỡng tính.”
Tiêu tổng ngạc nhiên, sau đó cười lớn: “Ai mà tin chứ ha ha, thôi được rồi hôm nay tôi cho phép cậu tu thân dưỡng tính đó.”
Văn Trạch Tân cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn. Trợ lý Giang tiếp tục lấy bình rượu rót cho Văn Trạch Tân và nói nhỏ: “Sếp nên uống ít thôi.”
Văn Trạch Tân không trả lời, vừa xem hợp đồng vừa uống rượu. Một lát sau, Tiêu tổng ký xong hợp đồng, Văn Trạch Tân cho người đưa Tiêu tổng và mỹ nữ lên lầu nghỉ ngơi.
Trợ lý Giang đóng cửa phòng trở về bàn ăn nhìn Văn Trạch Tân. Anh lại uống thêm một ly nữa, đầu ngón tay xoay ly rượu. Trợ lý Giang có thể thấy được tâm trạng của sếp vẫn chưa ổn.
Hơn nữa không ngờ hôm nay sếp lại không chơi hết mình.
“Về thôi.” Ở lại thêm 10 phút, Văn Trạch Tân đứng lên và bỏ ly rượu xuống. Trợ lý Giang lấy áo khoác đưa cho anh, Văn Trạch Tân lấy hợp đồng đưa cho trợ lý Giang sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài.
Mùi rượu nồng nặc, hai chai rượu trên bàn, Văn Trạch Tân đã uống hết một chai rưỡi.
Anh xoa cổ và đi xuống lầu.
Trợ lý Giang lái xe đến, Văn Trạch Tân sau khi lên xe liền nhắm mắt lại. Trợ lý Giang khởi động xe, hỏi: “Sếp, mình về đâu ạ?”
Văn Trạch Tân cởi một khuy áo ra, nhìn ra cửa sổ nói: “Về nhà.”
Trợ lý Giang nắm chặt vô lăng.
Về nhà?
Là về căn nhà sống chung với phu nhân sao?
Anh ta quay đầu xe lái về phía trung tâm thành phố, cũng may lúc này không kẹt xe. Đi vào khu dân cư sau đó đến trước căn hộ Duplex, đã lâu rồi không đến đây nên trợ lý Giang có cảm giác xa lạ.
Có lẽ chị Lệ luôn đợi Văn Trạch Tân trở về, đèn nhỏ ở ngoài sân vẫn mở, Văn Trạch Tân mở cửa xe đi vào trong. Lúc này chị Lệ chắc đã ngủ say rồi nên không phát hiện Văn Trạch Tân đã về, Văn Trạch Tân dừng lại nhìn căn nhà trống vắng không một bóng người sau đó anh đi lên cầu thang.
Cửa phòng ngủ không đóng.
Anh đi vào, cởi áo khoác ra treo lên giá treo quần áo, cởi bỏ nút áo sơ mi đi đến giường ngủ, chăn được trải rất ngay ngắn. Anh nhìn một hồi, cúi người xuống kéo chăn ra.
Trong chăn không có ai.
Hình ảnh cô bị anh đè trên giường cù lét, dáng vẻ cô xoay người nép vào lòng ngực anh, cô giãy giụa trong vòng tay anh, anh ôm chặt cô, nụ cười ấm áp của cô bỗng hiện ra trong đầu anh.
“Trạch Tân, cậu có bao giờ nghĩ rằng nếu lúc đầu Trần Y gả cho tôi thì em ấy sẽ hạnh phúc hơn không?”
Câu nói này bỗng hiện ra, anh nhớ lại hôm bàn về thỏa thuận kết hôn, Trần Y mặc bộ váy màu trắng ngồi đối diện anh, nụ cười của cô dần tắt đi.
Ánh mắt của cô có gì đó hơi buồn, dường như cô hơi ngạc nhiên đối với thỏa thuận kết hôn này.
Văn Trạch Tân từ từ quỳ xuống, ngón tay nắm chặt tấm chăn. Rốt cuộc mày đang làm gì? Văn Trạch Tân, mày đang làm gì vậy?
Là bạn cùng bàn với nhau 3 năm cấp ba, cô cười vô cùng vui vẻ và đáng yêu.
Kết hôn 1 năm, mày đã làm gì rồi?
Anh đứng lên, bỏ chăn xuống. Chiếc chăn màu xám đã dính một ít máu, anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý Giang.
Không lâu sau, chiếc xe Maybach màu đen lại quay về. Trợ lý Giang chưa kịp xuống xe thì Văn Trạch Tân đã mở cửa lên xe và nói: “Đi đến chung cư của phu nhân.”
Trợ lý Giang: “…Vâng.”
Bên ngoài khu chung cư.
Tài xế của nhà họ Thẩm tiễn Trần Y đến cửa, Trần Y chuẩn bị xuống xe thì điện thoại trong túi reo lên. Cô lấy điện thoại ra xem, là Văn Trạch Tân gọi.
Cô nhìn một lúc quyết định không nghe và để điện thoại ở chế độ rung.
Lúc này đèn xe chiếu qua. Một chiếc xe Maybach màu đen đi tới đậu phía trước xe của nhà họ Thẩm, Văn Trạch Tân nhìn về phía xe của nhà họ Thẩm, đặt điện thoại bên tai xuống.
Tài xế của nhà họ Thẩm nhìn và nói với Trần Y: “Phía trước hình như là Văn nhị thiếu.”
Trần Y: “Ừm.”
Cô đã nhìn thấy người ngồi trên ghế lái là trợ lý Giang, cô nói: “Chú về trước đi.”
“Vâng, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.” Tài xế của nhà họ Thẩm nhìn về phía chiếc xe. Tuy cửa sổ không mở, người ngồi ở hàng ghế sau cũng không thấy rõ tướng mạo, nhưng nhìn hiệu xe có thể biết được là ai.
Trần Y mở cửa và bước xuống, cô đi thẳng về phía cửa không nhìn về phía chiếc xe Maybach. Lúc này, Văn Trạch Tân mở cửa xe bước xuống, gió thổi làm rối tóc anh.
Trần Y đưa bàn tay trắng nhỏ mảnh của cô ra chuẩn bị quẹt thẻ. Khi thẻ gần tới khe quẹt thì một bàn tay từ phía sau vươn ra nắm cổ tay của cô, sau đó lấy thẻ quẹt và quay người cô lại. Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Văn Trạch Tân, sắc mặt của Trần Y tái xanh. Văn Trạch Tân ôm lấy cô nhìn cô một lúc, không nói một lời nào cả.
Trần Y có chút khó chịu, cau mày và bắt đầu giãy giụa.
“Anh làm gì vậy?”
Văn Trạch Tân càng ôm chặt hơn. Một lúc sau, anh đưa bàn tay cô đặt lên môi, cúi đầu hôn nhẹ rồi nói: “Cho anh một cơ hội, để anh yêu em.”
Trần Y dừng lại, cô ngây người nhìn Văn Trạch Tân.
Anh nói: “Anh muốn mang lại hạnh phúc cho em, loại hạnh phúc mà không ai có thể vượt qua được. Bây giờ anh nói anh yêu em nhiều như thế nào em chắc chắn sẽ không tin. Vì vậy, anh chỉ mong em cho anh một cơ hội, cho anh thời gian để người xấu xa như anh chứng minh cho em thấy.”
“Xin em đấy, được không?” Ánh mắt hoa đào của anh rất thẳng thắn.
Ngay lúc đó, Trần Y quên đi việc giãy giụa. Ánh mắt trìu mến của anh nhìn cô, trong mắt anh lúc này cũng chỉ có cô. Trần Y phớt lờ đi ánh mắt đó rồi nhìn sang ánh đèn cách đó không xa, cô nói: “Anh xin em của hiện tại có tác dụng gì chứ, anh nên xin em của quá khứ kìa.”
Văn Trạch Tân: “…”
Bình luận facebook