-
Chương 57
Edit: Yomost
Beta: Cyane
“Đưa anh.” Văn Trạch Tân duỗi tay cầm thực đơn trong tay cô, rủ mắt nhìn một chút: “Em muốn ăn món gì? Bây giờ chọn món đi.”
Trần Y chần chừ, sau đó xem qua thực đơn, thức ăn phía trên thực đơn này đa số là combo món ăn, thật ra cũng rất phong phú. Cô đang muốn nói chuyện thì phía cửa truyền đến tiếng bước chân, Trần Y ngẩng đầu nhìn sang.
Năm nhân viên nam mặc đồng phục của nhà hàng nào đó bưng đồ ăn lên, rõ ràng là món ăn Văn Trạch Tân đặt trước. Anh quét mắt một vòng quanh mấy người kia, ngay sau đó liếc nhìn Trần Y nói: “Đồ ăn đặt trước đã đến rồi.”
Trần Y mím chặt môi, nhìn nhân viên nam đang chậm rãi để những cái túi giao đồ ăn kia xuống, đột nhiên cô xoay người cướp đơn đặt đồ ăn trong tay Văn Trạch Tân đi.
Dáng vẻ giận dỗi này khiến Văn Trạch Tân yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó anh khẽ cười một tiếng, đứng dậy hơi ôm lấy eo của cô, thấp giọng nói: “Đi nói với đồng nghiệp em một tiếng là có thể ăn cơm rồi, nếu như em thật sự muốn ăn món này thì bây giờ anh đặt cho em.”
Trần Y ngước đôi mắt lên nhìn anh, hừ lạnh: “Sau đó thì sao? Sau đó các cô ấy ăn mấy món này còn chúng ta ăn mấy món kia, người khác sẽ nghĩ thế nào hả?”
Món ngon thì không ăn lại ăn món không ngon, người không biết còn tưởng hai vợ chồng họ đầu độc đó.
Văn Trạch Tân nhíu mày, không trả lời.
Mọi người đều hiểu lý lẽ.
Trần Y đẩy tay anh ra, xoay người đi gọi những người khác. Người này thật sự khiến cô cạn lời, vừa rồi chắc chắn là đoán được thức ăn anh đặt trước sắp đến rồi, cho nên mới đồng ý ăn cùng cô. Đồng nghiệp nghe nói có đồ ăn, hơn nữa là chồng của Trần Y mời khách, còn vụng trộm liếc nhìn logo nhà hàng, trong nháy mắt hoan hô. Mỗi ngày bận rộn như vậy còn không phải là vì ba bữa cơm hay sao.
“Y Y, chồng cô thật tốt, nhà hàng này không tệ đâu.”
“Chậc chậc, tôi nghe nói đây là nhà hàng có nhiều chi nhánh lắm đó.”
“Thay tôi cảm ơn chồng cô nhé, vừa đẹp trai vừa biết cách săn sóc, quan trọng nhất là còn sẵn sàng đi làm với cô nữa, hâm mộ chết thôi.”
Trần Y khẽ mỉm cười, không đáp lời, quay người đi ra. Bàn trà trước mặt Văn Trạch Tân đã bày mấy món ăn, anh ngắm nghía thực đơn rồi nhìn món ăn trong đó.
Trần Y đi qua.
Anh duỗi tay kéo Trần Y đến bên cạnh, ở trước mặt Trần Y lật thực đơn qua lại: “Có món ăn nào em thích ăn không?”
Trần Y liếc mắt một vòng, không lên tiếng.
Văn Trạch Tân thấy thế, tiện tay ném thực đơn lên trên mặt bàn, nói: “Không có cũng đừng tức giận.”
Trần Y: “…”
Tức giận?
“Ở bên ngoài làm việc kiếm sống, còn có thể muốn ăn gì thì ăn đó à?”
Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn cô, cười thành tiếng: “Anh ở đây thì em có thể.”
Tay Trần Y gỡ đũa ra rồi dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục gỡ đũa ra, ánh mắt liếc nhìn mấy món ăn trên bàn, tất cả đều là món mà cô thích ăn. Cô rủ đôi mắt xuống, cầm thìa đặt vào trong bát của anh.
Đồng nghiệp ở đối diện ăn đến mức khí thế ngất trời, có mấy người thích ăn đồ ăn cay, nhà hàng này đem qua đây không ít món cay sử dụng công thức gia truyền độc nhất vô nhị, ăn đến mức các cô ấy ghiền luôn. Cơm nước xong xuôi, có một hai người lại gần, tự mình cảm ơn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn điện thoại, cũng không ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “Cảm ơn vợ tôi là được.”
Đồng nghiệp sững sờ, lập tức lại hiểu rõ.
Lời này là nói: “Tôi không có tốt bụng như vậy, nếu không có vợ tôi thì mấy người không được ăn gì đâu.”
Thế là các cô ấy quay sang nói lời cảm ơn với Trần Y. Trần Y dọn dẹp mặt bàn, cười nói ăn ngon là được rồi. Chờ sau khi các cô ấy đi, Trần Y nhìn người đàn ông bên cạnh một chút.
Không phải anh ở trong vòng tiểu thư thế gia ăn uống với rất cởi mở sao? Ngược lại lại rất lạnh lùng với đồng nghiệp của cô.
Trong khoảng thời gian này, sau khi tới thành phố bên này thì đã xảy ra rất nhiều chuyện. Vừa đến ngày thứ hai đã gặp phải nhóm băng đảng xe gắn máy kia, tiếp theo là làm quen với công việc của công ty chi nhánh, mỗi ngày như vậy lặp đi lặp lại, hai vợ chồng Như Mộng và Đường Lập cũng không thể nói với cô về thủ đô. Văn Trạch Tân xuống bếp, Lâm Tiếu Nhi gửi đồ đạc cho cô, video, đoạn đường du lịch ngắn, vợ chồng Lâm Thiêm, xem các loại tài liệu ôn thi, v.v.
Trần Y đã rất lâu không tỉ mỉ nhớ đến một vài chuyện ở thủ đô rồi.
Nhưng lúc này đột nhiên lại xuất hiện.
Trần Y mím chặt môi, lúc này mới dời ánh mắt đi.
Mặt bàn đã thu dọn xong, gần như sắp phải nghỉ trưa. Chân dài của Văn Trạch Tân bỏ xuống, bóp cằm của cô quay sang: “Anh đi về xử lý công việc, tan tầm tới đón em.”
Trần Y đẩy tay của anh ra: “Anh cũng tiện thể ngủ một giấc đi.”
Tối hôm qua anh gần như không ngủ chút nào.
Lúc này nhìn có phần tái nhợt, ban đầu cô cho là buổi sáng hôm nay ít nhất anh cũng ngủ bù, ai ngờ cô đi làm không bao lâu thì anh đã đi theo.
Khóe môi Văn Trạch Tân nhếch lên: “Ừ.”
Anh buông cô ra, đứng dậy, tiện tay cầm lấy hai chiếc điện thoại và chìa khóa xe trên mặt bàn, tay đút túi quần, đi về phía cửa cầu thang. sau khi Trần Y nhìn anh đi, cũng đứng dậy trở về trong phòng làm việc.
Lúc này tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đang nghỉ trưa, Trần Y không nghỉ ngơi, cô cúi đầu chỉnh sửa tài liệu. Màn hình notebook lóe lên, in ở trên mặt cô.
Vào lúc này di động vang lên, cô nhìn một chút.
Thẩm Tuyền: [Sắp tết rồi, trở về chứ?]
Trần Y: [Ừm, về.]
Thẩm Tuyền: [Hôm nay trong nhà liên hoan, Văn Trạch Tân không có ở đây, anh ta đi tìm cậu rồi à?]
Trần Y: [Ừm.]
Thẩm Tuyền: [Cậu có biết chuyện anh ta mời một người đầu bếp nấu đồ ăn Trung Quốc, muốn học nấu ăn để nấu cho cậu ăn không?]
Trần Y sửng sốt, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn dừng trên giấy caro hồi lâu, cô nhớ tới lời cô nói ngày đó sau khi anh làm bò bít tết. Trần Y chần chờ hồi lâu, gõ chữ.
Trần Y: [Không biết, mời đầu bếp rồi à?]
Thẩm Tuyền: [Đương nhiên.]
Thẩm Tuyền: [Chậc, điểm này còn được đó.]
Trần Y: [Ừm.]
Thẩm Tuyền ở đầu bên kia có chút kinh ngạc, chữ ừm này của Trần Y là tán thành hay chỉ là từ cảm thán vậy. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu Nhi ở đối diện, Lâm Tiếu Nhi thăm dò hỏi: “Trạch Tân đi tìm Y Y rồi hả?”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng, đi rồi ạ.”
Lâm Tiếu Nhi thở phào một hơi: “Đi rồi thì tốt, Y Y trả lại quần áo và túi xách cho mẹ, còn nói gì mà ở bên kia không dùng tới. Mặc dù mẹ rất vui khi nó gửi đặc sản cho mẹ, thế nhưng luôn cảm thấy có chút khách sáo, có hơi đau lòng nữa. Cái thằng Văn Trạch Tân này thế mà lại không theo đuổi được người ta trở về, quá vô dụng.”
Thẩm Tuyền chống trán: “Mẹ, cậu ấy không chỉ gửi cho mẹ, cũng gửi cho con nữa. À, cũng gửi cho nhà họ Trần ở bên kia, cho nên không phải cậu ấy khách sáo với mẹ đâu.”
“Nhưng mà chuyện Văn Trạch Tân còn chưa theo đuổi được con bé là thật.”
Lâm Tiếu Nhi: “Lại không cố gắng, sắp kết hôn một năm tròn rồi. Trước đó chúng ta nhiều lần ép buộc nó như thế, nó vẫn luôn là dáng vẻ đã chết kia, lần này cuối cùng cũng thức thời một chút rồi, đáng tiếc chính là trời cao hoàng đế xa*.”
(*Trời cao hoàng đế xa: ban đầu chỉ những nơi xa xôi mà chính quyền trung ương không thể tới được. Bây giờ nó thường đề cập đến thực tế là tổ chức ở xa cơ quan lãnh đạo, tự làm theo cách riêng của mình trong trường hợp gặp khó khăn.)
Thẩm Tuyền cười một cái, không hé răng.
Văn Trạch Tân người này, giấu quá sâu.
*
Cơm chiều vẫn là Văn Trạch Tân cho người đặt nhà hàng, là một nhà hàng khác, chỉ có điều người thì không đến, đoán chừng bận bịu. Đêm nay Trần Y cũng không có ý định để người khác tăng ca quá muộn, tối hôm qua quả thật muộn quá. Sau khi trở về mọi người nghỉ ngơi một chút đã là một hai giờ rồi, cho nên tối nay sắp xếp tăng ca đến 8 giờ là được rồi.
Vừa đến 8 giờ.
Đoàn người thu dọn đồ đạc để tan tầm, không biết là ai khởi đầu nói muốn đi dạo chợ đêm.
Chợ đêm thực sự đúng là nét đặc sắc của thành phố Hội Diên, đã rất nhiều năm thủ đô không có nét đặc sắc này rồi. Thư ký ôm tài liệu cười nói: “Được đấy, Y Y, cô có muốn cùng đi dạo không?”
Những người còn lại cũng nhìn Trần Y, Trần Y đối diện với ánh mắt các cô ấy, chần chừ một lúc, cười nói: “Được thôi, cùng đi đi.”
“Được, chúng ta để tài liệu ở trong xe đi, đi dạo khoảng một tiếng rồi về.”
Trần Y gật đầu: “Cũng được.”
Đoàn người xuống đến tầng một thì nhìn thấy xe chiếc màu đen lóe đèn xe. Cửa xe mở ra, Văn Trạch Tân đang nghe điện thoại, chân dài anh bước xuống, đóng sầm cửa xe, đi vòng qua mở cửa cho Trần Y. Thư ký cười tủm tỉm nói: “Chúng tôi dự định đi dạo chợ đêm, chồng Y Y, anh có muốn đi cùng không?”
Động tác mở cửa xe của Văn Trạch Tân dừng lại, anh cúi đầu nhìn Trần Y.
Trần Y nhìn anh: “Anh muốn đi cùng không?”
Văn Trạch Tân duỗi tay ra dắt cô, đáp: “Được.”
Một tay khác cúp điện thoại, ngay lập tức bỏ di động vào trong túi quần. Hôm nay anh mặc áo len màu đen với áo vest, phía dưới là quần tây, vừa đi vào bóng đêm như hạc giữa bầy gà, có hơi không hợp. Người cũng nhiều, tới tới lui lui, thư ký ở bên cạnh hỏi Trần Y muốn mua cái này không muốn mua cái kia không, nhìn cái gì cũng rất mới mẻ.
Thỉnh thoảng Trần Y sẽ bị một số món đồ chơi hấp dẫn.
Văn Trạch Tân tay đút túi quần, rủ mắt liếc cô. Lợi dụng lúc cô đang lựa đồ chơi, anh đặt tay của cô vào tay khuỷu tay của mình.
Trần Y cuối cùng vẫn không mua, lúc chuẩn bị đi thì phát hiện mình kéo anh, cô ngẩng đầu liếc anh một cái. Giọng nói Văn Trạch Tân rất thấp: “Chỗ này nhiều người, như vậy tương đối ổn thỏa.”
Trần Y: “…”
Anh quét mắt nhìn một vòng quầy hàng kia: “Không mua à?”
Trần Y lắc đầu.
“Không mua cũng tốt, vừa nhìn là thấy chất lượng kém.”
Trần Y: “…”
Lúc này, thư ký xoay người nhìn lại, cười tò mò hỏi: “Văn tiên sinh, Y Y, vậy hai người ở thủ đô đi dạo ở chỗ nào thế? Địa điểm hẹn hò chắc là không tầm thường nhỉ?”
Hai người trở nên trầm mặc khi bị hỏi đến, Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn Trần Y, mấy giây sau nói: “Cô ấy muốn đi dạo ở đâu thì tôi đều đi cùng.”
Thư ký chợt “Wow” lên.
Trần Y nhếch môi: “Thật sao?”
Cô hỏi ngược lại.
Văn Trạch Tân: “…”
Nói là một tiếng nhưng thực tế đi dạo những hai tiếng thì bọn họ mới trở về, mới vừa đến cửa khách sạn thì di động của Văn Trạch Tân vang lên.
Anh liếc qua màn hình hiển thị trên ô tô, sau đó mặc kệ.
Trần Y ôm tài liệu ra, Văn Trạch Tân nhận lấy tài liệu trong ngực cô rồi đi lên tầng. Thời tiết lạnh, cho nên hành lang cũng có gió lạnh từng cơn, thổi đến mức Trần Y muốn mau mau trở lại trong chăn.
Quét thẻ vào cửa.
Trần Y để tài liệu ở bàn trà, đầu ngón tay Văn Trạch Tân bỏ tài liệu xuống, cởi bỏ một cúc áo vest, đi đến tủ bàn bên kia rót một cốc nước nóng đưa qua đây cho cô, nói: “Anh có chút việc ở thủ đô, phải đi ngay bây giờ.”
Trần Y nhận lấy cốc nước, dừng lại rồi gật đầu: “Được.”
Tóc cô bị gió thổi nên có hơi rối, mũi cũng hơi ửng đỏ, khăn quàng cổ khiến cô rất trắng. Văn Trạch Tân nhìn cô chằm chằm, nhưng cô lại không có nửa phần lưu luyến.
Anh duỗi tay, đè bả vai cô lại, cúi người: “Vợ à.”
Trần Y nhìn anh.
Ánh mắt Văn Trạch Tân quét tới quét lui trên mặt cô: “Đừng nghĩ chuyện ly hôn nữa được không?”
Trần Y dừng lại, cô nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài gió rất lớn, cô nói: “Anh mau đi đi, gió bắt đầu thổi rồi, đừng để lỡ chuyến bay.”
Cô không nói tiếp nữa.
Bàn tay của Văn Trạch Tân không nhịn được mà dùng sức, cuối cùng bớt chút lực, sau đó đứng thẳng người, xoa tóc của cô: “Anh đi đây.”
*
Khoảng thời gian sau đó, Trần Y sống một mình một phòng. Thời tiết ngày càng lạnh, lạnh đến mức có khi ở trong phòng làm việc thì ngón tay cũng cứng đờ, vì vậy một đám người chuyển sang nơi khác, cũng chính là phòng làm việc của Trần Y. Có lúc làm xong lười đến mức chẳng muốn về nghỉ, thư ký đều trực tiếp ở lại gian phòng đối diện phòng Trần Y.
Sau nửa tháng đi công tác, mọi người trở về Hội Thành. Lâm Thiêm phải về Lê Thành ăn tết, hơn nữa còn đưa vợ con về, vì vậy nghỉ sớm.
Cho tới cuối năm, cũng phát thưởng cuối năm rồi cùng với mọi người tụ tập ăn một bữa cơm. Văn phòng chi nhánh thì tất nhiên không xa hoa bằng thủ đô, chỉ có điều công ty ở thủ đô cũng bảo bọn họ trở về tham gia tiệc tối cuối năm.
Lâm Thiêm hỏi mọi người, tất cả mọi người từ chối. Việc từ chối này không tại sao cả, chỉ là do phải đi ăn rồi lại đi về, ngay cả Trần Y là người địa phương ở thủ đô cũng từ chối.
Công ty ở thủ đô cũng khoan dung cho văn phòng chi nhánh, không đến thì phát bao lì xì vậy, nội bộ công ty rút thưởng cũng có thể tham gia.
Trần Y từ chối còn có nguyên nhân chính là Lâm Thiêm tới thủ đô họp xong thì sẽ đưa vợ con về Lê Thành, văn phòng chi nhánh ở đây vừa nhận được mấy hạng mục. Trần Y dự định trước tiên chuẩn bị tài liệu kỹ càng, đầu năm trở về thì có thể bắt tay vào làm luôn, hơn nữa văn phòng chi nhánh còn phải khóa cửa, quét dọn vệ sinh.
Đến lúc này, thời gian nghỉ phép của Trần Y khá trễ, nhưng mà vé máy bay cũng có vé trở về thủ đô, chuyện này ngược lại Trần Y không lo lắng.
Văn Trạch Tân hỏi thăm cô mấy lần, Trần Y vẫn chưa xác định được thời gian, thế nên gửi tin nhắn nói với anh: “Đến lúc đó em về một mình, chưa xác định được thời gian.”
Ở đầu dây bên kia, sau khi Văn Trạch Tân nhìn thấy tin nhắn, anh ném di động lên bàn, không nói tiếng nào.
Trợ lý Giang nhìn thấy, sau đó do dự nói: “Sếp, nếu không như vậy đi, cuộc họp thường niên kết thúc, anh đi qua bên đấy đi, xã giao ở đây giao cho tôi là được rồi.”
“Anh đi qua bên đó với phu nhân đi.”
Văn Trạch Tân dựa lưng vào ghế, khoanh hai tay vào, nhìn trợ lý Giang, giọng điệu lạnh lùng: “Trước tiên cậu quản lý được người dưới tay cậu rồi hãy nói.”
Trợ lý Giang: “…”
Được rồi, thật sự càng đến cuối năm thì sếp càng bận rộn, anh ấy thật sự muốn đi đón phu nhân thế nhưng phải bớt chút thời gian. Anh ta cũng muốn giúp một tay đấy, thế nhưng quả thật là năng lực hiện nay vẫn chưa đủ, có vài người muốn gặp sếp, cũng không phải là gặp anh ta.
Hội Thành.
Lại qua hai ngày nữa, rõ ràng có thể thấy người trên đường phố ít dần, du khách lúc này không còn nhiều như lúc trước nữa. Đại đa số người từ nơi khác đến Hội Thành thật ra cũng rất nhiều, chẳng qua phần lớn đều là ngành dịch vụ, cũng có những người lại làm việc ở thành phố Hội Diên, sau đó mua nhà ở nơi này. Cửa hàng lầu dưới Trần Y ở cũng đóng cửa gần hết, hôm nay Trần Y và thư ký chỉnh sửa tài liệu của công ty chi nhánh xong, chuẩn bị ngày hôm sau đi xem và kiểm tra an toàn thì chính thức nghỉ, mà lúc này đã là 28 tết.
Trần Khánh và Liêu Tịch đã vài lần gửi tin nhắn cho cô, hỏi lúc nào cô về nhà. Trần Y cầm điện thoại trả lời, nói nhanh thôi, cứ như vậy đã đi thẳng đến đầu ngõ.
Lúc này đã hơn 8 giờ tối, trong ngõ nhỏ người ở thưa thớt, đèn đường màu quýt in vào trên mặt đất, thỉnh thoảng quét qua mặt Trần Y, hành lang có chút tối. Trần Y cất điện thoại vào, chuẩn bị giẫm chân một cái để đèn sáng lên. Lúc này từ bên cạnh có một bóng người lóe đến, sau đó một cây gậy được giơ lên, tàn nhẫn đập về phía Trần Y.
Ánh mắt Trần Y nhìn thấy, trái tim đột nhiên như ngừng đập, cô theo phản xạ trốn đi nhưng cây gậy vẫn nện vào bả vai Trần Y.
Xương cốt giống như đứt gãy, Trần Y lùi về sau, ngã xuống đất.
Ánh sáng chiếu đến, cô thấy rõ mặt đối phương: “Dì à…”
Vừa nói xong tiếng dì này, cây gậy lại một lần nữa đập về phía mặt của Trần Y. Trần Y gắng sức tránh sang bên cạnh, “Cốp” một tiếng, cây gậy rơi trên mặt đất.
Bác gái kia cười lạnh một tiếng: “Một người phụ nữ trẻ tuổi như mày sao máu lạnh như thế, không quan tâm chúng tao là mẹ góa con côi, đi chết đi.”
Nói xong cây gậy đập xuống liên tục giống như mưa, Trần Y nắm lấy lan can, lại bị đập vài lần nữa, cô cắn răng chịu đau bắt được cây gậy kia.
Cây gậy đánh tới lòng bàn tay cô, giống như tách lòng bàn tay cô ra vậy. Da thịt Trần Y non mềm hoàn toàn không chịu được, đau đến mức ứa ra nước mắt. Cô gắt gao nắm lấy cây gậy kia, dùng sức lôi đi.
“Con của bà phạm tội, nên chịu pháp luật trừng trị, vốn không phải cầu xin với chúng tôi là có thể được.”
Bác gái kia căn bản là mặc kệ, bà ta là một người chân trần thì sợ gì người mang giày*. Thấy Trần Y bắt được cây gậy, bà ta kéo không được nữa, thế là duỗi tay tới túm lấy Trần Y.
(*Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn. (Không còn gì để mất))
Túm chặt quần áo của Trần Y, tàn nhẫn tát Trần Y. Trần Y dùng cánh tay cản lại, nhấc chân đạp bà ta, đạp trúng bụng đối phương, nhưng móng tay bà ta cũng mạnh mẽ làm xước cánh tay với mặt của Trần Y. Bác gái kia bị đạp ngã trên mặt đất, Trần Y ngã ngồi xuống đất, cô cầm điện thoại di động lên.
Cô chống lại sự đau đớn khắp người mà đứng dậy, vừa chạy lên vừa bấm điện thoại.
Bấm rồi bấm, đầu ngón tay cô dừng lại.
Cô nhìn thấy ngón tay của mình đặt ở bên trên dãy số của Văn Trạch Tân. Vào giờ phút này, Trần Y sửng sốt, bắt đầu từ lúc nào mà anh đã trở thành người duy nhất mà cô nghĩ tới đầu tiên.
Sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, Trần Y dời đầu ngón tay đi, thật nhanh bấm 110, tiếp theo chạy cực nhanh lên tầng. Sau khi bác gái kia đứng dậy, nhoài người về phía trước bắt được ống quần của Trần Y.
Trần Y cúi đầu dùng sức giẫm lên ngón tay của bà ta.
Lúc này, đèn xe chiếu vào trong hành lang, sau đó chiếu vào hai người trong hành lang. Trần Y vô ý thức quay đầu lại, khuôn mặt của cô đẫm nước mắt vì đau cùng với dấu vết lưu lại lúc bị gậy đánh và một vài vết móng tay.
Vào giờ phút ấy Văn Trạch Tân sợ vỡ mật. Anh đẩy cửa xe ra, nhanh chóng xuống xe, trực tiếp tiến lên túm lấy bác gái kia nhấc người lên, bóp cổ của bà ta, tàn nhẫn đặt ở trên lan can.
“A…” Bác gái kia uốn éo giống như côn trùng.
Đôi mắt anh hung ác nham hiểm, ngón tay dùng sức hơn, thậm chí dùng sức đến mức muốn bóp chết người.
Toàn thân Trần Y run lên, kịp phản ứng, cô nhanh chóng chạy xuống, bắt được cánh tay Văn Trạch Tân: “Thả ra, thả ra, Văn Trạch Tân, anh thả bà ta ra, Văn Trạch Tân…”
Cô hốt hoảng nắm lấy anh, vô ý thức chạm vào mặt anh.
Sự mềm mại trong một thoáng đó khiến Văn Trạch Tân tỉnh táo lại, anh nới lỏng một chút sức lực, sau đó ném bà lão kia xuống đất. Mồ hôi túa ra khắp người Trần Y, cô lập tức không còn chút sức lực nào, cơ thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Văn Trạch Tân dùng mu bàn tay nâng eo của cô, tiếp theo ôm lấy cô thật chặt.
Đôi mắt anh rưng rưng, hôn trán của cô: “Con mẹ nó chứ bảo em sớm về nhà, tại sao em lại kéo dài làm gì chứ?”
Beta: Cyane
“Đưa anh.” Văn Trạch Tân duỗi tay cầm thực đơn trong tay cô, rủ mắt nhìn một chút: “Em muốn ăn món gì? Bây giờ chọn món đi.”
Trần Y chần chừ, sau đó xem qua thực đơn, thức ăn phía trên thực đơn này đa số là combo món ăn, thật ra cũng rất phong phú. Cô đang muốn nói chuyện thì phía cửa truyền đến tiếng bước chân, Trần Y ngẩng đầu nhìn sang.
Năm nhân viên nam mặc đồng phục của nhà hàng nào đó bưng đồ ăn lên, rõ ràng là món ăn Văn Trạch Tân đặt trước. Anh quét mắt một vòng quanh mấy người kia, ngay sau đó liếc nhìn Trần Y nói: “Đồ ăn đặt trước đã đến rồi.”
Trần Y mím chặt môi, nhìn nhân viên nam đang chậm rãi để những cái túi giao đồ ăn kia xuống, đột nhiên cô xoay người cướp đơn đặt đồ ăn trong tay Văn Trạch Tân đi.
Dáng vẻ giận dỗi này khiến Văn Trạch Tân yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó anh khẽ cười một tiếng, đứng dậy hơi ôm lấy eo của cô, thấp giọng nói: “Đi nói với đồng nghiệp em một tiếng là có thể ăn cơm rồi, nếu như em thật sự muốn ăn món này thì bây giờ anh đặt cho em.”
Trần Y ngước đôi mắt lên nhìn anh, hừ lạnh: “Sau đó thì sao? Sau đó các cô ấy ăn mấy món này còn chúng ta ăn mấy món kia, người khác sẽ nghĩ thế nào hả?”
Món ngon thì không ăn lại ăn món không ngon, người không biết còn tưởng hai vợ chồng họ đầu độc đó.
Văn Trạch Tân nhíu mày, không trả lời.
Mọi người đều hiểu lý lẽ.
Trần Y đẩy tay anh ra, xoay người đi gọi những người khác. Người này thật sự khiến cô cạn lời, vừa rồi chắc chắn là đoán được thức ăn anh đặt trước sắp đến rồi, cho nên mới đồng ý ăn cùng cô. Đồng nghiệp nghe nói có đồ ăn, hơn nữa là chồng của Trần Y mời khách, còn vụng trộm liếc nhìn logo nhà hàng, trong nháy mắt hoan hô. Mỗi ngày bận rộn như vậy còn không phải là vì ba bữa cơm hay sao.
“Y Y, chồng cô thật tốt, nhà hàng này không tệ đâu.”
“Chậc chậc, tôi nghe nói đây là nhà hàng có nhiều chi nhánh lắm đó.”
“Thay tôi cảm ơn chồng cô nhé, vừa đẹp trai vừa biết cách săn sóc, quan trọng nhất là còn sẵn sàng đi làm với cô nữa, hâm mộ chết thôi.”
Trần Y khẽ mỉm cười, không đáp lời, quay người đi ra. Bàn trà trước mặt Văn Trạch Tân đã bày mấy món ăn, anh ngắm nghía thực đơn rồi nhìn món ăn trong đó.
Trần Y đi qua.
Anh duỗi tay kéo Trần Y đến bên cạnh, ở trước mặt Trần Y lật thực đơn qua lại: “Có món ăn nào em thích ăn không?”
Trần Y liếc mắt một vòng, không lên tiếng.
Văn Trạch Tân thấy thế, tiện tay ném thực đơn lên trên mặt bàn, nói: “Không có cũng đừng tức giận.”
Trần Y: “…”
Tức giận?
“Ở bên ngoài làm việc kiếm sống, còn có thể muốn ăn gì thì ăn đó à?”
Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn cô, cười thành tiếng: “Anh ở đây thì em có thể.”
Tay Trần Y gỡ đũa ra rồi dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục gỡ đũa ra, ánh mắt liếc nhìn mấy món ăn trên bàn, tất cả đều là món mà cô thích ăn. Cô rủ đôi mắt xuống, cầm thìa đặt vào trong bát của anh.
Đồng nghiệp ở đối diện ăn đến mức khí thế ngất trời, có mấy người thích ăn đồ ăn cay, nhà hàng này đem qua đây không ít món cay sử dụng công thức gia truyền độc nhất vô nhị, ăn đến mức các cô ấy ghiền luôn. Cơm nước xong xuôi, có một hai người lại gần, tự mình cảm ơn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn điện thoại, cũng không ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “Cảm ơn vợ tôi là được.”
Đồng nghiệp sững sờ, lập tức lại hiểu rõ.
Lời này là nói: “Tôi không có tốt bụng như vậy, nếu không có vợ tôi thì mấy người không được ăn gì đâu.”
Thế là các cô ấy quay sang nói lời cảm ơn với Trần Y. Trần Y dọn dẹp mặt bàn, cười nói ăn ngon là được rồi. Chờ sau khi các cô ấy đi, Trần Y nhìn người đàn ông bên cạnh một chút.
Không phải anh ở trong vòng tiểu thư thế gia ăn uống với rất cởi mở sao? Ngược lại lại rất lạnh lùng với đồng nghiệp của cô.
Trong khoảng thời gian này, sau khi tới thành phố bên này thì đã xảy ra rất nhiều chuyện. Vừa đến ngày thứ hai đã gặp phải nhóm băng đảng xe gắn máy kia, tiếp theo là làm quen với công việc của công ty chi nhánh, mỗi ngày như vậy lặp đi lặp lại, hai vợ chồng Như Mộng và Đường Lập cũng không thể nói với cô về thủ đô. Văn Trạch Tân xuống bếp, Lâm Tiếu Nhi gửi đồ đạc cho cô, video, đoạn đường du lịch ngắn, vợ chồng Lâm Thiêm, xem các loại tài liệu ôn thi, v.v.
Trần Y đã rất lâu không tỉ mỉ nhớ đến một vài chuyện ở thủ đô rồi.
Nhưng lúc này đột nhiên lại xuất hiện.
Trần Y mím chặt môi, lúc này mới dời ánh mắt đi.
Mặt bàn đã thu dọn xong, gần như sắp phải nghỉ trưa. Chân dài của Văn Trạch Tân bỏ xuống, bóp cằm của cô quay sang: “Anh đi về xử lý công việc, tan tầm tới đón em.”
Trần Y đẩy tay của anh ra: “Anh cũng tiện thể ngủ một giấc đi.”
Tối hôm qua anh gần như không ngủ chút nào.
Lúc này nhìn có phần tái nhợt, ban đầu cô cho là buổi sáng hôm nay ít nhất anh cũng ngủ bù, ai ngờ cô đi làm không bao lâu thì anh đã đi theo.
Khóe môi Văn Trạch Tân nhếch lên: “Ừ.”
Anh buông cô ra, đứng dậy, tiện tay cầm lấy hai chiếc điện thoại và chìa khóa xe trên mặt bàn, tay đút túi quần, đi về phía cửa cầu thang. sau khi Trần Y nhìn anh đi, cũng đứng dậy trở về trong phòng làm việc.
Lúc này tất cả mọi người trong phòng làm việc đều đang nghỉ trưa, Trần Y không nghỉ ngơi, cô cúi đầu chỉnh sửa tài liệu. Màn hình notebook lóe lên, in ở trên mặt cô.
Vào lúc này di động vang lên, cô nhìn một chút.
Thẩm Tuyền: [Sắp tết rồi, trở về chứ?]
Trần Y: [Ừm, về.]
Thẩm Tuyền: [Hôm nay trong nhà liên hoan, Văn Trạch Tân không có ở đây, anh ta đi tìm cậu rồi à?]
Trần Y: [Ừm.]
Thẩm Tuyền: [Cậu có biết chuyện anh ta mời một người đầu bếp nấu đồ ăn Trung Quốc, muốn học nấu ăn để nấu cho cậu ăn không?]
Trần Y sửng sốt, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn dừng trên giấy caro hồi lâu, cô nhớ tới lời cô nói ngày đó sau khi anh làm bò bít tết. Trần Y chần chờ hồi lâu, gõ chữ.
Trần Y: [Không biết, mời đầu bếp rồi à?]
Thẩm Tuyền: [Đương nhiên.]
Thẩm Tuyền: [Chậc, điểm này còn được đó.]
Trần Y: [Ừm.]
Thẩm Tuyền ở đầu bên kia có chút kinh ngạc, chữ ừm này của Trần Y là tán thành hay chỉ là từ cảm thán vậy. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu Nhi ở đối diện, Lâm Tiếu Nhi thăm dò hỏi: “Trạch Tân đi tìm Y Y rồi hả?”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng, đi rồi ạ.”
Lâm Tiếu Nhi thở phào một hơi: “Đi rồi thì tốt, Y Y trả lại quần áo và túi xách cho mẹ, còn nói gì mà ở bên kia không dùng tới. Mặc dù mẹ rất vui khi nó gửi đặc sản cho mẹ, thế nhưng luôn cảm thấy có chút khách sáo, có hơi đau lòng nữa. Cái thằng Văn Trạch Tân này thế mà lại không theo đuổi được người ta trở về, quá vô dụng.”
Thẩm Tuyền chống trán: “Mẹ, cậu ấy không chỉ gửi cho mẹ, cũng gửi cho con nữa. À, cũng gửi cho nhà họ Trần ở bên kia, cho nên không phải cậu ấy khách sáo với mẹ đâu.”
“Nhưng mà chuyện Văn Trạch Tân còn chưa theo đuổi được con bé là thật.”
Lâm Tiếu Nhi: “Lại không cố gắng, sắp kết hôn một năm tròn rồi. Trước đó chúng ta nhiều lần ép buộc nó như thế, nó vẫn luôn là dáng vẻ đã chết kia, lần này cuối cùng cũng thức thời một chút rồi, đáng tiếc chính là trời cao hoàng đế xa*.”
(*Trời cao hoàng đế xa: ban đầu chỉ những nơi xa xôi mà chính quyền trung ương không thể tới được. Bây giờ nó thường đề cập đến thực tế là tổ chức ở xa cơ quan lãnh đạo, tự làm theo cách riêng của mình trong trường hợp gặp khó khăn.)
Thẩm Tuyền cười một cái, không hé răng.
Văn Trạch Tân người này, giấu quá sâu.
*
Cơm chiều vẫn là Văn Trạch Tân cho người đặt nhà hàng, là một nhà hàng khác, chỉ có điều người thì không đến, đoán chừng bận bịu. Đêm nay Trần Y cũng không có ý định để người khác tăng ca quá muộn, tối hôm qua quả thật muộn quá. Sau khi trở về mọi người nghỉ ngơi một chút đã là một hai giờ rồi, cho nên tối nay sắp xếp tăng ca đến 8 giờ là được rồi.
Vừa đến 8 giờ.
Đoàn người thu dọn đồ đạc để tan tầm, không biết là ai khởi đầu nói muốn đi dạo chợ đêm.
Chợ đêm thực sự đúng là nét đặc sắc của thành phố Hội Diên, đã rất nhiều năm thủ đô không có nét đặc sắc này rồi. Thư ký ôm tài liệu cười nói: “Được đấy, Y Y, cô có muốn cùng đi dạo không?”
Những người còn lại cũng nhìn Trần Y, Trần Y đối diện với ánh mắt các cô ấy, chần chừ một lúc, cười nói: “Được thôi, cùng đi đi.”
“Được, chúng ta để tài liệu ở trong xe đi, đi dạo khoảng một tiếng rồi về.”
Trần Y gật đầu: “Cũng được.”
Đoàn người xuống đến tầng một thì nhìn thấy xe chiếc màu đen lóe đèn xe. Cửa xe mở ra, Văn Trạch Tân đang nghe điện thoại, chân dài anh bước xuống, đóng sầm cửa xe, đi vòng qua mở cửa cho Trần Y. Thư ký cười tủm tỉm nói: “Chúng tôi dự định đi dạo chợ đêm, chồng Y Y, anh có muốn đi cùng không?”
Động tác mở cửa xe của Văn Trạch Tân dừng lại, anh cúi đầu nhìn Trần Y.
Trần Y nhìn anh: “Anh muốn đi cùng không?”
Văn Trạch Tân duỗi tay ra dắt cô, đáp: “Được.”
Một tay khác cúp điện thoại, ngay lập tức bỏ di động vào trong túi quần. Hôm nay anh mặc áo len màu đen với áo vest, phía dưới là quần tây, vừa đi vào bóng đêm như hạc giữa bầy gà, có hơi không hợp. Người cũng nhiều, tới tới lui lui, thư ký ở bên cạnh hỏi Trần Y muốn mua cái này không muốn mua cái kia không, nhìn cái gì cũng rất mới mẻ.
Thỉnh thoảng Trần Y sẽ bị một số món đồ chơi hấp dẫn.
Văn Trạch Tân tay đút túi quần, rủ mắt liếc cô. Lợi dụng lúc cô đang lựa đồ chơi, anh đặt tay của cô vào tay khuỷu tay của mình.
Trần Y cuối cùng vẫn không mua, lúc chuẩn bị đi thì phát hiện mình kéo anh, cô ngẩng đầu liếc anh một cái. Giọng nói Văn Trạch Tân rất thấp: “Chỗ này nhiều người, như vậy tương đối ổn thỏa.”
Trần Y: “…”
Anh quét mắt nhìn một vòng quầy hàng kia: “Không mua à?”
Trần Y lắc đầu.
“Không mua cũng tốt, vừa nhìn là thấy chất lượng kém.”
Trần Y: “…”
Lúc này, thư ký xoay người nhìn lại, cười tò mò hỏi: “Văn tiên sinh, Y Y, vậy hai người ở thủ đô đi dạo ở chỗ nào thế? Địa điểm hẹn hò chắc là không tầm thường nhỉ?”
Hai người trở nên trầm mặc khi bị hỏi đến, Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn Trần Y, mấy giây sau nói: “Cô ấy muốn đi dạo ở đâu thì tôi đều đi cùng.”
Thư ký chợt “Wow” lên.
Trần Y nhếch môi: “Thật sao?”
Cô hỏi ngược lại.
Văn Trạch Tân: “…”
Nói là một tiếng nhưng thực tế đi dạo những hai tiếng thì bọn họ mới trở về, mới vừa đến cửa khách sạn thì di động của Văn Trạch Tân vang lên.
Anh liếc qua màn hình hiển thị trên ô tô, sau đó mặc kệ.
Trần Y ôm tài liệu ra, Văn Trạch Tân nhận lấy tài liệu trong ngực cô rồi đi lên tầng. Thời tiết lạnh, cho nên hành lang cũng có gió lạnh từng cơn, thổi đến mức Trần Y muốn mau mau trở lại trong chăn.
Quét thẻ vào cửa.
Trần Y để tài liệu ở bàn trà, đầu ngón tay Văn Trạch Tân bỏ tài liệu xuống, cởi bỏ một cúc áo vest, đi đến tủ bàn bên kia rót một cốc nước nóng đưa qua đây cho cô, nói: “Anh có chút việc ở thủ đô, phải đi ngay bây giờ.”
Trần Y nhận lấy cốc nước, dừng lại rồi gật đầu: “Được.”
Tóc cô bị gió thổi nên có hơi rối, mũi cũng hơi ửng đỏ, khăn quàng cổ khiến cô rất trắng. Văn Trạch Tân nhìn cô chằm chằm, nhưng cô lại không có nửa phần lưu luyến.
Anh duỗi tay, đè bả vai cô lại, cúi người: “Vợ à.”
Trần Y nhìn anh.
Ánh mắt Văn Trạch Tân quét tới quét lui trên mặt cô: “Đừng nghĩ chuyện ly hôn nữa được không?”
Trần Y dừng lại, cô nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài gió rất lớn, cô nói: “Anh mau đi đi, gió bắt đầu thổi rồi, đừng để lỡ chuyến bay.”
Cô không nói tiếp nữa.
Bàn tay của Văn Trạch Tân không nhịn được mà dùng sức, cuối cùng bớt chút lực, sau đó đứng thẳng người, xoa tóc của cô: “Anh đi đây.”
*
Khoảng thời gian sau đó, Trần Y sống một mình một phòng. Thời tiết ngày càng lạnh, lạnh đến mức có khi ở trong phòng làm việc thì ngón tay cũng cứng đờ, vì vậy một đám người chuyển sang nơi khác, cũng chính là phòng làm việc của Trần Y. Có lúc làm xong lười đến mức chẳng muốn về nghỉ, thư ký đều trực tiếp ở lại gian phòng đối diện phòng Trần Y.
Sau nửa tháng đi công tác, mọi người trở về Hội Thành. Lâm Thiêm phải về Lê Thành ăn tết, hơn nữa còn đưa vợ con về, vì vậy nghỉ sớm.
Cho tới cuối năm, cũng phát thưởng cuối năm rồi cùng với mọi người tụ tập ăn một bữa cơm. Văn phòng chi nhánh thì tất nhiên không xa hoa bằng thủ đô, chỉ có điều công ty ở thủ đô cũng bảo bọn họ trở về tham gia tiệc tối cuối năm.
Lâm Thiêm hỏi mọi người, tất cả mọi người từ chối. Việc từ chối này không tại sao cả, chỉ là do phải đi ăn rồi lại đi về, ngay cả Trần Y là người địa phương ở thủ đô cũng từ chối.
Công ty ở thủ đô cũng khoan dung cho văn phòng chi nhánh, không đến thì phát bao lì xì vậy, nội bộ công ty rút thưởng cũng có thể tham gia.
Trần Y từ chối còn có nguyên nhân chính là Lâm Thiêm tới thủ đô họp xong thì sẽ đưa vợ con về Lê Thành, văn phòng chi nhánh ở đây vừa nhận được mấy hạng mục. Trần Y dự định trước tiên chuẩn bị tài liệu kỹ càng, đầu năm trở về thì có thể bắt tay vào làm luôn, hơn nữa văn phòng chi nhánh còn phải khóa cửa, quét dọn vệ sinh.
Đến lúc này, thời gian nghỉ phép của Trần Y khá trễ, nhưng mà vé máy bay cũng có vé trở về thủ đô, chuyện này ngược lại Trần Y không lo lắng.
Văn Trạch Tân hỏi thăm cô mấy lần, Trần Y vẫn chưa xác định được thời gian, thế nên gửi tin nhắn nói với anh: “Đến lúc đó em về một mình, chưa xác định được thời gian.”
Ở đầu dây bên kia, sau khi Văn Trạch Tân nhìn thấy tin nhắn, anh ném di động lên bàn, không nói tiếng nào.
Trợ lý Giang nhìn thấy, sau đó do dự nói: “Sếp, nếu không như vậy đi, cuộc họp thường niên kết thúc, anh đi qua bên đấy đi, xã giao ở đây giao cho tôi là được rồi.”
“Anh đi qua bên đó với phu nhân đi.”
Văn Trạch Tân dựa lưng vào ghế, khoanh hai tay vào, nhìn trợ lý Giang, giọng điệu lạnh lùng: “Trước tiên cậu quản lý được người dưới tay cậu rồi hãy nói.”
Trợ lý Giang: “…”
Được rồi, thật sự càng đến cuối năm thì sếp càng bận rộn, anh ấy thật sự muốn đi đón phu nhân thế nhưng phải bớt chút thời gian. Anh ta cũng muốn giúp một tay đấy, thế nhưng quả thật là năng lực hiện nay vẫn chưa đủ, có vài người muốn gặp sếp, cũng không phải là gặp anh ta.
Hội Thành.
Lại qua hai ngày nữa, rõ ràng có thể thấy người trên đường phố ít dần, du khách lúc này không còn nhiều như lúc trước nữa. Đại đa số người từ nơi khác đến Hội Thành thật ra cũng rất nhiều, chẳng qua phần lớn đều là ngành dịch vụ, cũng có những người lại làm việc ở thành phố Hội Diên, sau đó mua nhà ở nơi này. Cửa hàng lầu dưới Trần Y ở cũng đóng cửa gần hết, hôm nay Trần Y và thư ký chỉnh sửa tài liệu của công ty chi nhánh xong, chuẩn bị ngày hôm sau đi xem và kiểm tra an toàn thì chính thức nghỉ, mà lúc này đã là 28 tết.
Trần Khánh và Liêu Tịch đã vài lần gửi tin nhắn cho cô, hỏi lúc nào cô về nhà. Trần Y cầm điện thoại trả lời, nói nhanh thôi, cứ như vậy đã đi thẳng đến đầu ngõ.
Lúc này đã hơn 8 giờ tối, trong ngõ nhỏ người ở thưa thớt, đèn đường màu quýt in vào trên mặt đất, thỉnh thoảng quét qua mặt Trần Y, hành lang có chút tối. Trần Y cất điện thoại vào, chuẩn bị giẫm chân một cái để đèn sáng lên. Lúc này từ bên cạnh có một bóng người lóe đến, sau đó một cây gậy được giơ lên, tàn nhẫn đập về phía Trần Y.
Ánh mắt Trần Y nhìn thấy, trái tim đột nhiên như ngừng đập, cô theo phản xạ trốn đi nhưng cây gậy vẫn nện vào bả vai Trần Y.
Xương cốt giống như đứt gãy, Trần Y lùi về sau, ngã xuống đất.
Ánh sáng chiếu đến, cô thấy rõ mặt đối phương: “Dì à…”
Vừa nói xong tiếng dì này, cây gậy lại một lần nữa đập về phía mặt của Trần Y. Trần Y gắng sức tránh sang bên cạnh, “Cốp” một tiếng, cây gậy rơi trên mặt đất.
Bác gái kia cười lạnh một tiếng: “Một người phụ nữ trẻ tuổi như mày sao máu lạnh như thế, không quan tâm chúng tao là mẹ góa con côi, đi chết đi.”
Nói xong cây gậy đập xuống liên tục giống như mưa, Trần Y nắm lấy lan can, lại bị đập vài lần nữa, cô cắn răng chịu đau bắt được cây gậy kia.
Cây gậy đánh tới lòng bàn tay cô, giống như tách lòng bàn tay cô ra vậy. Da thịt Trần Y non mềm hoàn toàn không chịu được, đau đến mức ứa ra nước mắt. Cô gắt gao nắm lấy cây gậy kia, dùng sức lôi đi.
“Con của bà phạm tội, nên chịu pháp luật trừng trị, vốn không phải cầu xin với chúng tôi là có thể được.”
Bác gái kia căn bản là mặc kệ, bà ta là một người chân trần thì sợ gì người mang giày*. Thấy Trần Y bắt được cây gậy, bà ta kéo không được nữa, thế là duỗi tay tới túm lấy Trần Y.
(*Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn. (Không còn gì để mất))
Túm chặt quần áo của Trần Y, tàn nhẫn tát Trần Y. Trần Y dùng cánh tay cản lại, nhấc chân đạp bà ta, đạp trúng bụng đối phương, nhưng móng tay bà ta cũng mạnh mẽ làm xước cánh tay với mặt của Trần Y. Bác gái kia bị đạp ngã trên mặt đất, Trần Y ngã ngồi xuống đất, cô cầm điện thoại di động lên.
Cô chống lại sự đau đớn khắp người mà đứng dậy, vừa chạy lên vừa bấm điện thoại.
Bấm rồi bấm, đầu ngón tay cô dừng lại.
Cô nhìn thấy ngón tay của mình đặt ở bên trên dãy số của Văn Trạch Tân. Vào giờ phút này, Trần Y sửng sốt, bắt đầu từ lúc nào mà anh đã trở thành người duy nhất mà cô nghĩ tới đầu tiên.
Sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, Trần Y dời đầu ngón tay đi, thật nhanh bấm 110, tiếp theo chạy cực nhanh lên tầng. Sau khi bác gái kia đứng dậy, nhoài người về phía trước bắt được ống quần của Trần Y.
Trần Y cúi đầu dùng sức giẫm lên ngón tay của bà ta.
Lúc này, đèn xe chiếu vào trong hành lang, sau đó chiếu vào hai người trong hành lang. Trần Y vô ý thức quay đầu lại, khuôn mặt của cô đẫm nước mắt vì đau cùng với dấu vết lưu lại lúc bị gậy đánh và một vài vết móng tay.
Vào giờ phút ấy Văn Trạch Tân sợ vỡ mật. Anh đẩy cửa xe ra, nhanh chóng xuống xe, trực tiếp tiến lên túm lấy bác gái kia nhấc người lên, bóp cổ của bà ta, tàn nhẫn đặt ở trên lan can.
“A…” Bác gái kia uốn éo giống như côn trùng.
Đôi mắt anh hung ác nham hiểm, ngón tay dùng sức hơn, thậm chí dùng sức đến mức muốn bóp chết người.
Toàn thân Trần Y run lên, kịp phản ứng, cô nhanh chóng chạy xuống, bắt được cánh tay Văn Trạch Tân: “Thả ra, thả ra, Văn Trạch Tân, anh thả bà ta ra, Văn Trạch Tân…”
Cô hốt hoảng nắm lấy anh, vô ý thức chạm vào mặt anh.
Sự mềm mại trong một thoáng đó khiến Văn Trạch Tân tỉnh táo lại, anh nới lỏng một chút sức lực, sau đó ném bà lão kia xuống đất. Mồ hôi túa ra khắp người Trần Y, cô lập tức không còn chút sức lực nào, cơ thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Văn Trạch Tân dùng mu bàn tay nâng eo của cô, tiếp theo ôm lấy cô thật chặt.
Đôi mắt anh rưng rưng, hôn trán của cô: “Con mẹ nó chứ bảo em sớm về nhà, tại sao em lại kéo dài làm gì chứ?”
Bình luận facebook