-
Chương 87: Ngoại truyện 18
Trans: Tứ Dao | Beta: Dép
Nghe đâu người anh họ này của Cố Trình kế nghiệp một vị thầy nào đó, Trần Y nghe nói vị thầy đó rất có uy tín ở thủ đô. Mà lúc người anh họ đấy ở bên ngoài cô nhất thời không chú ý, vào cửa rồi, Trần Y vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người anh ta, cũng đã từng nghe qua tên họ. Bỗng dưng cô cũng cảm giác được lần này Cố Trình làm thật.
Cho dù Văn Trạch Tân cũng từng nghe tên vị danh y này, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tên của người anh họ là Lương Phong, nói chuyện rất điềm đạm, cũng có chút chậm chạp. Anh ta bắt mạch cho Văn Trạch Tân.
Ngón tay Văn Trạch Tân vén cổ tay áo lên, đặt tay trên tấm nệm lót nhỏ.
Các khớp ngón tay anh rất rõ ràng, da trắng ngần. Bình thường cô không chú ý, giờ nhìn mới thấy đây chính là bàn tay yêu thích của hội cuồng tay. Trần Y nổi chút sắc tâm, không nhịn được nắm lấy tay còn lại của anh.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn cô một chút, nắm chặt lấy.
Lương Phong im lặng tiếp tục xem mạch, sau đó khám một lượt và nói: “Chú ý dạ dày của anh, ngày thường phải chăm dưỡng hơn. Bớt rượu, thuốc lá, ngày ba bữa, tốt nhất là ăn đúng giờ, đúng số lượng, đừng ăn đầy bụng, cũng đừng để đói, uống cà phê ít đi. Những bệnh do ngoại lực ảnh hưởng này rất khó khỏi hoàn toàn, chỉ có thể nhờ vào chăm sóc.”
Ngoại lực ý chỉ hồi ở Myanmar bị người ta đánh chảy máu, rồi còn bị chuốc rượu nên thành vậy.
Văn Trạch Tân bỏ tay áo xuống.
Trần Y cười đáp: “Cảm ơn bác sĩ, ngoài ra còn gì không ạ?”
Lương Phong liếc nhìn Văn Trạch Tân rồi nói: “Còn phương diện sinh lý không có vấn đề gì, cứ thả lỏng tâm trí lên kế hoạch có con, đừng quá căng thẳng, tự nhiên sẽ có.”
Trần Y thở phào.
Cô ngẫm nghĩ rồi xắn tay áo của mình lên, đưa tay ra nói: “Bác sĩ Lương, hay là nhân tiện xem luôn cho tôi đi?”
Bác sĩ Lương đang tính mở miệng.
Văn Trạch Tân nắm lấy tay Trần Y kéo về, kéo luôn cổ tay áo cô xuống, nói: “Em không hề có vấn đề, vấn đề là ở anh.”
Bác sĩ Lương thở phào một hơi, liếc mắt nhìn đôi vợ chồng, gật đầu. Rất nhiều nhà đến tìm anh ta đều đổ vấn đề tại đằng nữ trước, sau cùng kiểm tra lại là do vấn đề của đằng trai.
Đôi vợ chồng này thì lại rất được.
Cố Trình ở bên cạnh cười đáp: “Anh họ à, hình như họ chuẩn bị có con được một khoảng thời gian rồi.”
Dĩ nhiên điều này là Văn Trạch Lệ nói với anh ta.
Lương Phong liếc mắt nhìn Cố Trình: “Đã bảo không phải vội, sao em còn vội hơn cả họ vậy?”
Cố Trình ho một tiếng, cười rộ lên, bưng trà uống một ngụm, trong mắt mang theo vẻ đang xem trò hay. Trần Y cũng hiểu ra ý của hai người bạn này của Văn Trạch Tân, cô nhéo tay Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi Lương Phong: “Bác sĩ Lương ở lại dùng bữa tối nhé?”
Lương Phong vừa nghe xong liền từ tốn chỉ bảo: “Buổi tối cố gắng đừng ăn khuya.”
Văn Trạch Tân: “…”
Cố Trình: “Phụt.”
Tiêu Nhiên cảm thấy quá là nhàm chán, đội mũ lên, Văn Trạch Tân không sao thì chả có gì vui để xem cả.
Một lúc sau, Văn Trạch Tân và Trần Y đứng dậy tiễn mọi người. Cố Trình ló đầu vẫy tay với Văn Trạch Tân và Trần Y: “Vậy chúc Văn nhị thiếu sớm được làm bố nhé.”
Văn Trạch Tân bảo chị Lệ đóng cửa.
Chị Lệ tiến lên đóng cửa lại.
Cố Trình: “… Vãi.”
Nhìn chiếc xe dần xa, Văn Trạch Tân dẫn Trần Y lên lầu nghỉ ngơi. Anh cụp mắt nhìn cô, nói: “Em cứ thư giãn tâm trí.”
Trần Y đáp: “Anh cũng vậy.”
Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng.
*
Sau đó, nên chuẩn bị cho con cái thì chuẩn bị, nên đi làm thì đi, rồi thì Tết đến. Đêm giao thừa là kỉ niệm ba năm ngày cưới của Văn Trạch Tân và Trần Y.
Văn Trạch Tân đưa Trần Y đi du thuyền ra biển. Cả một con tàu ngoại trừ hai thuyền trưởng thì còn có chị Lệ, Như Mộng, Đường Lập, Văn Trạch Tân cùng Trần Y.
Giang Thần để anh nghỉ dài hạn.
Trần Y đứng trên boong tàu, được Văn Trạch Tân ôm vào trong lòng, ngắm mặt trời lặn nơi phương xa, nối liền thành một dải với mặt biển, đẹp không sao tả xiết. Cô nói: “Nếu sinh nhật con chúng ta vào ngày này thì tuyệt.”
Văn Trạch Tân thủ thỉ: “Vậy bây giờ gắng sức nào.”
Vừa nói xong anh đã ôm cô lên, đi đến cabin. Đùa giỡn một lúc khá lâu, chị Lệ bên ngoài gõ cửa nói đến giờ dùng cơm rồi. Trần Y đang cắn gối, cổ đều là mồ hôi.
Cô cứ tưởng rằng anh ổn áp như vậy, sớm muộn cũng sẽ có con cái.
Nhưng thời gian thấm thoát trôi nhanh, công việc của Trần Y ngày càng bận, chứng chỉ đã lấy, hạn công việc và thành tích đều đã đạt, sự nghiệp sau bốn năm kết hôn đã đạt tới đỉnh cao, đầu năm sẽ thăng chức thành đối tác. Văn Thân hai tuổi, con của Thẩm Lệ Thâm cũng đã ba tháng rồi, vậy mà bụng cô vẫn chưa có dấu hiệu.
Mà trong giới cũng bắt đầu lan truyền, Văn Trạch Tân muốn có con đã nhiều năm.
Hôm nay, Trần Y tan làm rồi lái xe về nhà. Ở cổng nhà, cô nhìn thấy Cố Trình dẫn một vị bác sĩ từ trong xe ra. Trần Y tắt máy xe, tiếp đó cửa xe bị gõ, Trần Y hạ cửa xe xuống nhìn Cố Trình.
Cố Trình mỉm cười, ho một tiếng rồi nói: “Hết cách, nhận sự ủy thác của Văn đại thiếu, nhà chúng tôi nhiều bác sĩ nên bảo tôi dẫn một vị qua khám cho anh ấy.”
Trần Y cười đáp: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Cô mở cửa xuống xe, nhìn vào nhà, nói: “Anh ấy mới đi công tác về, chắc là đang ở phòng sách làm việc, tôi đi gọi anh ấy xuống.”
Cố Trình cười đáp: “Được, cảm ơn.”
Có Trần Y, Văn Trạch Tân càng bị dồn vào thế khó, mấy năm nay để bọn họ giày vò như vậy, anh không dám nói một câu. Thực ra Trần Y từng lén đi kiểm tra, cô không có vấn đề gì.
Cô dẫn Cố Trình và bác sĩ vào.
Chị Lệ lau tay đi ra, nhìn thấy cô, chị cười: “Phu nhân về rồi ạ.”
Trần Y bỏ chìa khóa xe xuống, nói: “Chị tiếp khách nhé.”
“Vâng.” Chị Lệ đã quen thuộc với Cố Trình, hai năm nay gặp không ít, chị đi vào phòng bếp chuẩn bị trà. Trần Y cởi áo khoác, lên đến tầng hai. Phòng sách có tiếng nói chuyện, cô bèn đi qua, đứng tại cửa nhìn. Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần, dựa vào bàn, chiếc áo sơ mi đen cùng quần dài càng làm tôn dáng người cao lớn của anh.
Anh ngước mắt nhìn qua đây, đưa tay về hướng cô.
Trần Y vừa cười vừa đi qua đó, đặt tay vào tay anh, nhìn anh.
Văn Trạch Tân nói với bên kia: “Cúp đây.”
Đặt ngay điện thoại lên bàn, Trần Y liếc nhìn điện thoại, người gọi là Giang Thần, cô nói: “Sao anh không ngủ thêm một chút nữa?”
Lần này anh đi công tác nước ngoài về nên bị chênh lệch múi giờ.
Văn Trạch Tân luồn tay ra sau cổ cô, xoa nhẹ, nói: “Ngủ một lúc rồi.”
Trần Y ho một tiếng, bảo: “ Cố Trình tới rồi.”
Văn Trạch Tân nghe xong, ừ một cái. Anh không có biểu cảm gì, hai năm nay có không ít bác sĩ đến khám, anh quen luôn rồi, cũng vì tình hình này mới dẫn tới tin truyền bên ngoài.
Mấy lời đồn như Văn nhị thiếu muốn có con đã nhiều năm.
Anh xoa cằm của Trần Y, nói: “Anh cho rằng nếu một hai năm vẫn không có thì không cần sinh nữa, được không?”
Trần Y nhìn anh đáp: “Vâng.”
Văn Trạch Tân cúi xuống hôn cô.
“Rất tốt, sau này chúng mình chỉ có nhau.”
Không con cái gì cả.
Cơ thể anh không hề chịu thua.
Trần Y nghe được hết tiếng lòng của anh, cô khẽ trợn mắt, nắm tay anh xuống tầng, cố thử thêm chút vậy. Tuy nhiên, dù trong lòng Văn Trạch Tân luôn không muốn có con, nhưng hai năm vừa rồi lại luôn thuận theo ý Trần Y. Bác sĩ đến anh đều để khám, mặc người ta khám đi khám lại.
Cố Trình quả thực rất giống kẻ dẫn mối, ai bảo nhà họ Cố có nhiều người theo nghề thầy thuốc chứ.
Người lần này đến cũng là một họ hàng xa.
Vẫn là xem mạch cho Văn Trạch Tân.
Vẫn nói không có bất cứ chuyện gì, cảm thấy có thể sinh đẻ bình thường, không cần căng thẳng, vân vân… Nói đi nói lại vẫn là cớ đó, sau cùng vẫn chả giải quyết được gì, nói anh hoàn toàn bình thường.
Sau khi tiễn bác sĩ và Cố Trình đi, nhóm bạn của Văn Trạch Tân trở nên nhộn nhịp.
Châu Dương: [Không phải chứ? Lại không phát hiện vấn đề?]
Giang Úc: [Văn Trạch Tân, cậu không được rồi.]
Hứa Điện: [Chậc chậc]
Lý Dịch: [#Vănnhịthiếuthủđôcầuconnhiềunăm#]
Văn Trạch Lệ: [#Lạimộtvịbácsĩđến, Vănnhịthiếucốlênnha#]
Tiêu Nhiên: [Thôi đi.]
Tiêu Nhiên: [Cả nước đều ở đây quan tâm cậu sinh hay không.]
Cố Trình: [Ôi, con của người khác đều biết đi mua nước tương* rồi.]
(*Thuật ngữ mạng chỉ đứa trẻ đã lớn, có thể giúp việc vặt trong gia đình)
Giang Úc: [Cậu đang nói tôi?]
Văn Trạch Lệ: [Con tôi cũng đã biết đi mua rồi.]
Văn Trạch Tân nhìn một cái, mặt hờ hững đặt điện thoại xuống, ôm Trần Y đi về phía phòng ăn để dùng bữa tối. Trần Y cũng nhìn thấy tin nhắn trong nhóm rồi, cô chớp mắt nhìn Văn Trạch Tân.
Người đàn ông này hoàn toàn không để tâm, lần nào bị khịa cũng giữ được bình tĩnh.
Buổi tối.
Trần Y nhiệt tình hơn rất nhiều, Văn Trạch Tân chỉ hận không thể ăn cô luôn, dĩ nhiên anh cũng thật sự không tha cho cô. Hầu như mỗi lần người khiêu khích là Trần Y, người hối hận sau cùng cũng là bản thân cô.
Thế là ngày hôm sau không đi làm nổi.
Văn Trạch Tân cầm điện thoại của cô, xoa đầu cô và nói: “Để anh giúp em xin nghỉ.”
Chân Trần Y run run, vâng một tiếng.
*
Về sau tiết trời ngày càng nóng, Văn Trạch Tân lập kế hoạch năm nay đưa Trần Y đi du lịch tự túc. Trần Y cũng xin văn phòng cho nghỉ phép, khi thu dọn hành lý, cô vươn tay để lấy băng vệ sinh.
Giây sau, cô ngừng tay lại.
Văn Trạch Tân đóng cửa tủ quần áo, cụp mắt nhìn cô, hai vợ chồng không nói chuyện một lúc. Hồi lâu, Trần Y ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt rưng rưng: “Chồng ơi, tháng này bà dì của em chưa tới phải không?”
Văn Trạch Tân dừng một chút, hơi ngồi xuống, lòng bàn tay lau khóe mắt cô, giọng nói mang theo vẻ không nỡ: “Đúng, chậm khoảng mười ngày rồi.”
Trần Y cắn chặt môi dưới.
Cô nắm chặt tay anh.
Văn Trạch Tân hôn lên trán cô, không quên chuẩn bị trước, bảo: “Bọn mình thử qua trước hẵng.”
Nói xong, anh đứng dậy, lấy ra một que thử thai đã chuẩn bị sẵn từ trong tủ. Vì để khá lâu nên không biết còn hạn không, Văn Trạch Tân cầm lên xem. Sau khi xác nhận vẫn còn hạn sử dụng, anh cúi người bế Trần Y lên, đưa cô que thử thai.
Trần Y ngẩn ngơ nhận lấy.
Văn Trạch Tân nhỏ giọng bảo: “Đi thử, không sao cả, có con là duyên phận, dù anh muốn hai người thôi nhưng có thật thì anh cũng sẽ yêu thương con.”
“Dĩ nhiên, anh còn yêu em hơn.”
Nghe đâu người anh họ này của Cố Trình kế nghiệp một vị thầy nào đó, Trần Y nghe nói vị thầy đó rất có uy tín ở thủ đô. Mà lúc người anh họ đấy ở bên ngoài cô nhất thời không chú ý, vào cửa rồi, Trần Y vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người anh ta, cũng đã từng nghe qua tên họ. Bỗng dưng cô cũng cảm giác được lần này Cố Trình làm thật.
Cho dù Văn Trạch Tân cũng từng nghe tên vị danh y này, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tên của người anh họ là Lương Phong, nói chuyện rất điềm đạm, cũng có chút chậm chạp. Anh ta bắt mạch cho Văn Trạch Tân.
Ngón tay Văn Trạch Tân vén cổ tay áo lên, đặt tay trên tấm nệm lót nhỏ.
Các khớp ngón tay anh rất rõ ràng, da trắng ngần. Bình thường cô không chú ý, giờ nhìn mới thấy đây chính là bàn tay yêu thích của hội cuồng tay. Trần Y nổi chút sắc tâm, không nhịn được nắm lấy tay còn lại của anh.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn cô một chút, nắm chặt lấy.
Lương Phong im lặng tiếp tục xem mạch, sau đó khám một lượt và nói: “Chú ý dạ dày của anh, ngày thường phải chăm dưỡng hơn. Bớt rượu, thuốc lá, ngày ba bữa, tốt nhất là ăn đúng giờ, đúng số lượng, đừng ăn đầy bụng, cũng đừng để đói, uống cà phê ít đi. Những bệnh do ngoại lực ảnh hưởng này rất khó khỏi hoàn toàn, chỉ có thể nhờ vào chăm sóc.”
Ngoại lực ý chỉ hồi ở Myanmar bị người ta đánh chảy máu, rồi còn bị chuốc rượu nên thành vậy.
Văn Trạch Tân bỏ tay áo xuống.
Trần Y cười đáp: “Cảm ơn bác sĩ, ngoài ra còn gì không ạ?”
Lương Phong liếc nhìn Văn Trạch Tân rồi nói: “Còn phương diện sinh lý không có vấn đề gì, cứ thả lỏng tâm trí lên kế hoạch có con, đừng quá căng thẳng, tự nhiên sẽ có.”
Trần Y thở phào.
Cô ngẫm nghĩ rồi xắn tay áo của mình lên, đưa tay ra nói: “Bác sĩ Lương, hay là nhân tiện xem luôn cho tôi đi?”
Bác sĩ Lương đang tính mở miệng.
Văn Trạch Tân nắm lấy tay Trần Y kéo về, kéo luôn cổ tay áo cô xuống, nói: “Em không hề có vấn đề, vấn đề là ở anh.”
Bác sĩ Lương thở phào một hơi, liếc mắt nhìn đôi vợ chồng, gật đầu. Rất nhiều nhà đến tìm anh ta đều đổ vấn đề tại đằng nữ trước, sau cùng kiểm tra lại là do vấn đề của đằng trai.
Đôi vợ chồng này thì lại rất được.
Cố Trình ở bên cạnh cười đáp: “Anh họ à, hình như họ chuẩn bị có con được một khoảng thời gian rồi.”
Dĩ nhiên điều này là Văn Trạch Lệ nói với anh ta.
Lương Phong liếc mắt nhìn Cố Trình: “Đã bảo không phải vội, sao em còn vội hơn cả họ vậy?”
Cố Trình ho một tiếng, cười rộ lên, bưng trà uống một ngụm, trong mắt mang theo vẻ đang xem trò hay. Trần Y cũng hiểu ra ý của hai người bạn này của Văn Trạch Tân, cô nhéo tay Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi Lương Phong: “Bác sĩ Lương ở lại dùng bữa tối nhé?”
Lương Phong vừa nghe xong liền từ tốn chỉ bảo: “Buổi tối cố gắng đừng ăn khuya.”
Văn Trạch Tân: “…”
Cố Trình: “Phụt.”
Tiêu Nhiên cảm thấy quá là nhàm chán, đội mũ lên, Văn Trạch Tân không sao thì chả có gì vui để xem cả.
Một lúc sau, Văn Trạch Tân và Trần Y đứng dậy tiễn mọi người. Cố Trình ló đầu vẫy tay với Văn Trạch Tân và Trần Y: “Vậy chúc Văn nhị thiếu sớm được làm bố nhé.”
Văn Trạch Tân bảo chị Lệ đóng cửa.
Chị Lệ tiến lên đóng cửa lại.
Cố Trình: “… Vãi.”
Nhìn chiếc xe dần xa, Văn Trạch Tân dẫn Trần Y lên lầu nghỉ ngơi. Anh cụp mắt nhìn cô, nói: “Em cứ thư giãn tâm trí.”
Trần Y đáp: “Anh cũng vậy.”
Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng.
*
Sau đó, nên chuẩn bị cho con cái thì chuẩn bị, nên đi làm thì đi, rồi thì Tết đến. Đêm giao thừa là kỉ niệm ba năm ngày cưới của Văn Trạch Tân và Trần Y.
Văn Trạch Tân đưa Trần Y đi du thuyền ra biển. Cả một con tàu ngoại trừ hai thuyền trưởng thì còn có chị Lệ, Như Mộng, Đường Lập, Văn Trạch Tân cùng Trần Y.
Giang Thần để anh nghỉ dài hạn.
Trần Y đứng trên boong tàu, được Văn Trạch Tân ôm vào trong lòng, ngắm mặt trời lặn nơi phương xa, nối liền thành một dải với mặt biển, đẹp không sao tả xiết. Cô nói: “Nếu sinh nhật con chúng ta vào ngày này thì tuyệt.”
Văn Trạch Tân thủ thỉ: “Vậy bây giờ gắng sức nào.”
Vừa nói xong anh đã ôm cô lên, đi đến cabin. Đùa giỡn một lúc khá lâu, chị Lệ bên ngoài gõ cửa nói đến giờ dùng cơm rồi. Trần Y đang cắn gối, cổ đều là mồ hôi.
Cô cứ tưởng rằng anh ổn áp như vậy, sớm muộn cũng sẽ có con cái.
Nhưng thời gian thấm thoát trôi nhanh, công việc của Trần Y ngày càng bận, chứng chỉ đã lấy, hạn công việc và thành tích đều đã đạt, sự nghiệp sau bốn năm kết hôn đã đạt tới đỉnh cao, đầu năm sẽ thăng chức thành đối tác. Văn Thân hai tuổi, con của Thẩm Lệ Thâm cũng đã ba tháng rồi, vậy mà bụng cô vẫn chưa có dấu hiệu.
Mà trong giới cũng bắt đầu lan truyền, Văn Trạch Tân muốn có con đã nhiều năm.
Hôm nay, Trần Y tan làm rồi lái xe về nhà. Ở cổng nhà, cô nhìn thấy Cố Trình dẫn một vị bác sĩ từ trong xe ra. Trần Y tắt máy xe, tiếp đó cửa xe bị gõ, Trần Y hạ cửa xe xuống nhìn Cố Trình.
Cố Trình mỉm cười, ho một tiếng rồi nói: “Hết cách, nhận sự ủy thác của Văn đại thiếu, nhà chúng tôi nhiều bác sĩ nên bảo tôi dẫn một vị qua khám cho anh ấy.”
Trần Y cười đáp: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Cô mở cửa xuống xe, nhìn vào nhà, nói: “Anh ấy mới đi công tác về, chắc là đang ở phòng sách làm việc, tôi đi gọi anh ấy xuống.”
Cố Trình cười đáp: “Được, cảm ơn.”
Có Trần Y, Văn Trạch Tân càng bị dồn vào thế khó, mấy năm nay để bọn họ giày vò như vậy, anh không dám nói một câu. Thực ra Trần Y từng lén đi kiểm tra, cô không có vấn đề gì.
Cô dẫn Cố Trình và bác sĩ vào.
Chị Lệ lau tay đi ra, nhìn thấy cô, chị cười: “Phu nhân về rồi ạ.”
Trần Y bỏ chìa khóa xe xuống, nói: “Chị tiếp khách nhé.”
“Vâng.” Chị Lệ đã quen thuộc với Cố Trình, hai năm nay gặp không ít, chị đi vào phòng bếp chuẩn bị trà. Trần Y cởi áo khoác, lên đến tầng hai. Phòng sách có tiếng nói chuyện, cô bèn đi qua, đứng tại cửa nhìn. Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần, dựa vào bàn, chiếc áo sơ mi đen cùng quần dài càng làm tôn dáng người cao lớn của anh.
Anh ngước mắt nhìn qua đây, đưa tay về hướng cô.
Trần Y vừa cười vừa đi qua đó, đặt tay vào tay anh, nhìn anh.
Văn Trạch Tân nói với bên kia: “Cúp đây.”
Đặt ngay điện thoại lên bàn, Trần Y liếc nhìn điện thoại, người gọi là Giang Thần, cô nói: “Sao anh không ngủ thêm một chút nữa?”
Lần này anh đi công tác nước ngoài về nên bị chênh lệch múi giờ.
Văn Trạch Tân luồn tay ra sau cổ cô, xoa nhẹ, nói: “Ngủ một lúc rồi.”
Trần Y ho một tiếng, bảo: “ Cố Trình tới rồi.”
Văn Trạch Tân nghe xong, ừ một cái. Anh không có biểu cảm gì, hai năm nay có không ít bác sĩ đến khám, anh quen luôn rồi, cũng vì tình hình này mới dẫn tới tin truyền bên ngoài.
Mấy lời đồn như Văn nhị thiếu muốn có con đã nhiều năm.
Anh xoa cằm của Trần Y, nói: “Anh cho rằng nếu một hai năm vẫn không có thì không cần sinh nữa, được không?”
Trần Y nhìn anh đáp: “Vâng.”
Văn Trạch Tân cúi xuống hôn cô.
“Rất tốt, sau này chúng mình chỉ có nhau.”
Không con cái gì cả.
Cơ thể anh không hề chịu thua.
Trần Y nghe được hết tiếng lòng của anh, cô khẽ trợn mắt, nắm tay anh xuống tầng, cố thử thêm chút vậy. Tuy nhiên, dù trong lòng Văn Trạch Tân luôn không muốn có con, nhưng hai năm vừa rồi lại luôn thuận theo ý Trần Y. Bác sĩ đến anh đều để khám, mặc người ta khám đi khám lại.
Cố Trình quả thực rất giống kẻ dẫn mối, ai bảo nhà họ Cố có nhiều người theo nghề thầy thuốc chứ.
Người lần này đến cũng là một họ hàng xa.
Vẫn là xem mạch cho Văn Trạch Tân.
Vẫn nói không có bất cứ chuyện gì, cảm thấy có thể sinh đẻ bình thường, không cần căng thẳng, vân vân… Nói đi nói lại vẫn là cớ đó, sau cùng vẫn chả giải quyết được gì, nói anh hoàn toàn bình thường.
Sau khi tiễn bác sĩ và Cố Trình đi, nhóm bạn của Văn Trạch Tân trở nên nhộn nhịp.
Châu Dương: [Không phải chứ? Lại không phát hiện vấn đề?]
Giang Úc: [Văn Trạch Tân, cậu không được rồi.]
Hứa Điện: [Chậc chậc]
Lý Dịch: [#Vănnhịthiếuthủđôcầuconnhiềunăm#]
Văn Trạch Lệ: [#Lạimộtvịbácsĩđến, Vănnhịthiếucốlênnha#]
Tiêu Nhiên: [Thôi đi.]
Tiêu Nhiên: [Cả nước đều ở đây quan tâm cậu sinh hay không.]
Cố Trình: [Ôi, con của người khác đều biết đi mua nước tương* rồi.]
(*Thuật ngữ mạng chỉ đứa trẻ đã lớn, có thể giúp việc vặt trong gia đình)
Giang Úc: [Cậu đang nói tôi?]
Văn Trạch Lệ: [Con tôi cũng đã biết đi mua rồi.]
Văn Trạch Tân nhìn một cái, mặt hờ hững đặt điện thoại xuống, ôm Trần Y đi về phía phòng ăn để dùng bữa tối. Trần Y cũng nhìn thấy tin nhắn trong nhóm rồi, cô chớp mắt nhìn Văn Trạch Tân.
Người đàn ông này hoàn toàn không để tâm, lần nào bị khịa cũng giữ được bình tĩnh.
Buổi tối.
Trần Y nhiệt tình hơn rất nhiều, Văn Trạch Tân chỉ hận không thể ăn cô luôn, dĩ nhiên anh cũng thật sự không tha cho cô. Hầu như mỗi lần người khiêu khích là Trần Y, người hối hận sau cùng cũng là bản thân cô.
Thế là ngày hôm sau không đi làm nổi.
Văn Trạch Tân cầm điện thoại của cô, xoa đầu cô và nói: “Để anh giúp em xin nghỉ.”
Chân Trần Y run run, vâng một tiếng.
*
Về sau tiết trời ngày càng nóng, Văn Trạch Tân lập kế hoạch năm nay đưa Trần Y đi du lịch tự túc. Trần Y cũng xin văn phòng cho nghỉ phép, khi thu dọn hành lý, cô vươn tay để lấy băng vệ sinh.
Giây sau, cô ngừng tay lại.
Văn Trạch Tân đóng cửa tủ quần áo, cụp mắt nhìn cô, hai vợ chồng không nói chuyện một lúc. Hồi lâu, Trần Y ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt rưng rưng: “Chồng ơi, tháng này bà dì của em chưa tới phải không?”
Văn Trạch Tân dừng một chút, hơi ngồi xuống, lòng bàn tay lau khóe mắt cô, giọng nói mang theo vẻ không nỡ: “Đúng, chậm khoảng mười ngày rồi.”
Trần Y cắn chặt môi dưới.
Cô nắm chặt tay anh.
Văn Trạch Tân hôn lên trán cô, không quên chuẩn bị trước, bảo: “Bọn mình thử qua trước hẵng.”
Nói xong, anh đứng dậy, lấy ra một que thử thai đã chuẩn bị sẵn từ trong tủ. Vì để khá lâu nên không biết còn hạn không, Văn Trạch Tân cầm lên xem. Sau khi xác nhận vẫn còn hạn sử dụng, anh cúi người bế Trần Y lên, đưa cô que thử thai.
Trần Y ngẩn ngơ nhận lấy.
Văn Trạch Tân nhỏ giọng bảo: “Đi thử, không sao cả, có con là duyên phận, dù anh muốn hai người thôi nhưng có thật thì anh cũng sẽ yêu thương con.”
“Dĩ nhiên, anh còn yêu em hơn.”
Bình luận facebook