Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Anh thất thần không phải là vì Lý Mạn Ny cô, mà là vì người khác, có lẽ là vợ anh, một người gọi là Hạ Nhược Tâm.
Cô bỗng có cảm giác nguy hiểm kỳ lạ, mọi chuyện hình như không đơn giản như cô nghĩ. Anh ghét vợ mình thật sự là vì trả thù sao?
Nếu quả thật là vậy thì tại sao cô lại từ trong mắt anh ấy thấy được sự mâu thuẫn kia, một loại mâu thuẫn rời rạc trong tình yêu, hận thù trong nỗi buồn, nỗi buồn trong sự tan vỡ.
Không, không đâu, cô lập tức bỏ ngay cái suy nghĩ ấy, anh ấy yêu cô mới đúng, không thể nào yêu người vợ trước, anh ấy đã nói rồi, hận thì nhất định là hận.
Cô càng ôm chặt eo anh hơn, rõ ràng hai người ở gần như vây, nhưng tại sao, cô cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu được anh, mà cô cũng chưa từng đi vào lòng anh.
Đỗ Tĩnh Đường lau đi nước mưa trên mặt, thật là lạnh. Anh đang đứng cách đó không xa, rốt người cũng tìm được người mà anh muốn tìm, khi thấy bóng dáng cô ấy ngồi trong biệt thự tầng hai mới yên tâm.
Được rồi, cuối cùng trở về, anh thấy mình đúng là ăn no rảnh rỗi, có phòng làm việc tốt không ngồi, trà nóng không uống, hết lần này đến lần khác theo chân một người mà mắc mưa tới nửa giờ.
"Hắt xì!" anh đánh một cái hắt xì, sẽ không bị cảm chứ? Bóp mũi một chút, quả nhiên khó chịu. Có điều, khi nhìn về phía biệt thự Sở gia bên kia, ngay cả đàn ông khỏe mạnh như anh còn bị cảm, huống chi là cô.
Tay anh đặt trong túi, đụng phải cái điện thoại, định cầm lên, nhưng lại thoáng do dự, cuối cùng anh vẫn bỏ ý định gọi cho anh họ.
Anh bắt một chiếc taxi, lại đánh một cơn rùng mình ớn lạnh, con mẹ nó, thât sự là quá lạnh mà.
Mùa mưa này, quả nhiên lạnh.
Anh vừa mới cho tài xế lái xe đi, chợt nghe điện thoại reo, không ngoài ai khác, chính là người anh họ vô tình máu lạnh kia.
"Cô ta về chưa?" âm thanh lạnh lùng, Đỗ Tĩnh Đường bên kia còn chưa kịp nói gì đã lên tiếng.
Ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường thay đổi, "Bây giờ mới hỏi có phải quá muộn rồi không? Anh đã nói cô ấy không chết được, giờ còn hỏi gì nữa?"
Đỗ Tĩnh Đường có chút tức giận nên lời nói cũng không được hay.
"Đỗ Tĩnh Đường, tôi đã không tính toán chuyện cậu để cô ta vào rồi, nhưng cậu cũng đừng quên, cô ta là vợ tôi, là người của tôi, không phải là người cậu nên để ý".
Đỗ Tĩnh Đường để điện thoại ra xa, chân mày nhíu chặt, hiện giờ thật sự chỉ muốn ném điện thoại thật xa, "Sở Luật, anh cho rằng Đỗ Tĩnh Đường tôi là người nào? Vợ bạn không thể lấy ra đùa, câu này đương nhiên tôi hiểu, huống hồ cô ấy là chị dâu tôi, làm sao tôi dám nảy sinh tình cảm gì?" Anh hít một hơi thật sâu, anh ta tại sao lại nghi ngờ nhân cách của anh chứ? Anh vô cùng tức giận.
Anh lại đánh một cái hắt xì, âm thanh có mang chút giọng mũi mới phát hiện giọng mình có chút nặng, vội mềm giọng lại.
"Người kia đã đáng thương lắm rồi anh họ à, anh có thể có thể nhân từ một chút không? Đừng tra tấn cô ấy nữa. Nếu không còn yêu, vậy thì trả tự do cho cô ấy đi." Đỗ Tĩnh Đường vừa xoa xoa mũi mình vừa khuyên Sở Luật: "Anh họ, tôi không biết những gì anh làm trước kia nghĩa là sao, nhưng quả thật không nên đối xử tàn nhẫn với một cô gái như vậy, nếu không sẽ có ngày anh phải hối hận."
Sở Luật chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu."
Nghe đến đây, Đỗ Tĩnh Đường lập tức cúp máy, hôm nay anh nói thẳng thật nhiều.
Sở Luật ném điện thoại, khóe môi lạnh lùng nhếch, "Được lắm Đỗ Tĩnh Đường, cậu dám cúp điện thoại của tôi.""
Cô bỗng có cảm giác nguy hiểm kỳ lạ, mọi chuyện hình như không đơn giản như cô nghĩ. Anh ghét vợ mình thật sự là vì trả thù sao?
Nếu quả thật là vậy thì tại sao cô lại từ trong mắt anh ấy thấy được sự mâu thuẫn kia, một loại mâu thuẫn rời rạc trong tình yêu, hận thù trong nỗi buồn, nỗi buồn trong sự tan vỡ.
Không, không đâu, cô lập tức bỏ ngay cái suy nghĩ ấy, anh ấy yêu cô mới đúng, không thể nào yêu người vợ trước, anh ấy đã nói rồi, hận thì nhất định là hận.
Cô càng ôm chặt eo anh hơn, rõ ràng hai người ở gần như vây, nhưng tại sao, cô cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu được anh, mà cô cũng chưa từng đi vào lòng anh.
Đỗ Tĩnh Đường lau đi nước mưa trên mặt, thật là lạnh. Anh đang đứng cách đó không xa, rốt người cũng tìm được người mà anh muốn tìm, khi thấy bóng dáng cô ấy ngồi trong biệt thự tầng hai mới yên tâm.
Được rồi, cuối cùng trở về, anh thấy mình đúng là ăn no rảnh rỗi, có phòng làm việc tốt không ngồi, trà nóng không uống, hết lần này đến lần khác theo chân một người mà mắc mưa tới nửa giờ.
"Hắt xì!" anh đánh một cái hắt xì, sẽ không bị cảm chứ? Bóp mũi một chút, quả nhiên khó chịu. Có điều, khi nhìn về phía biệt thự Sở gia bên kia, ngay cả đàn ông khỏe mạnh như anh còn bị cảm, huống chi là cô.
Tay anh đặt trong túi, đụng phải cái điện thoại, định cầm lên, nhưng lại thoáng do dự, cuối cùng anh vẫn bỏ ý định gọi cho anh họ.
Anh bắt một chiếc taxi, lại đánh một cơn rùng mình ớn lạnh, con mẹ nó, thât sự là quá lạnh mà.
Mùa mưa này, quả nhiên lạnh.
Anh vừa mới cho tài xế lái xe đi, chợt nghe điện thoại reo, không ngoài ai khác, chính là người anh họ vô tình máu lạnh kia.
"Cô ta về chưa?" âm thanh lạnh lùng, Đỗ Tĩnh Đường bên kia còn chưa kịp nói gì đã lên tiếng.
Ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường thay đổi, "Bây giờ mới hỏi có phải quá muộn rồi không? Anh đã nói cô ấy không chết được, giờ còn hỏi gì nữa?"
Đỗ Tĩnh Đường có chút tức giận nên lời nói cũng không được hay.
"Đỗ Tĩnh Đường, tôi đã không tính toán chuyện cậu để cô ta vào rồi, nhưng cậu cũng đừng quên, cô ta là vợ tôi, là người của tôi, không phải là người cậu nên để ý".
Đỗ Tĩnh Đường để điện thoại ra xa, chân mày nhíu chặt, hiện giờ thật sự chỉ muốn ném điện thoại thật xa, "Sở Luật, anh cho rằng Đỗ Tĩnh Đường tôi là người nào? Vợ bạn không thể lấy ra đùa, câu này đương nhiên tôi hiểu, huống hồ cô ấy là chị dâu tôi, làm sao tôi dám nảy sinh tình cảm gì?" Anh hít một hơi thật sâu, anh ta tại sao lại nghi ngờ nhân cách của anh chứ? Anh vô cùng tức giận.
Anh lại đánh một cái hắt xì, âm thanh có mang chút giọng mũi mới phát hiện giọng mình có chút nặng, vội mềm giọng lại.
"Người kia đã đáng thương lắm rồi anh họ à, anh có thể có thể nhân từ một chút không? Đừng tra tấn cô ấy nữa. Nếu không còn yêu, vậy thì trả tự do cho cô ấy đi." Đỗ Tĩnh Đường vừa xoa xoa mũi mình vừa khuyên Sở Luật: "Anh họ, tôi không biết những gì anh làm trước kia nghĩa là sao, nhưng quả thật không nên đối xử tàn nhẫn với một cô gái như vậy, nếu không sẽ có ngày anh phải hối hận."
Sở Luật chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu."
Nghe đến đây, Đỗ Tĩnh Đường lập tức cúp máy, hôm nay anh nói thẳng thật nhiều.
Sở Luật ném điện thoại, khóe môi lạnh lùng nhếch, "Được lắm Đỗ Tĩnh Đường, cậu dám cúp điện thoại của tôi.""
Bình luận facebook