Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1185
Cô vốn tính chọn một khách sạn ở tạm, nếu về lúc này chắc chắn dì Tần thấy sẽ không tốt, còn không biết sẽ hỏi ra điều gì, nếu không quay về thì phải đi đâu?
Hơn nữa đây là cô nợ Tiểu Vũ Điểm, cũng là nợ Sở Luật. Cô ngồi dậy, chỉnh tốc độ truyền dịch nhanh hơn một chút, sớm truyền xong cũng là sớm được trở về.
Ban đầu dự tính phải một giờ mới truyền dịch xong nhưng chừng nửa giờ đã xong rồi, cảnh sát cũng đã tới đây điều tra, Sở Luật đem sự tình giải thích qua một chút, đương nhiên là gạt bỏ Lục Tiêu Họa ra khỏi câu chuyện.
Y tá rút kim, lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
“36,5 độ.” Y tá nhìn số trên nhiệt kế, rồi nói với Lục Tiêu Họa: “Lục tiểu thư, cô có muốn ở lại bệnh viện quan sát mấy ngay không?”
“Không cần, làm thủ tục xuất viện giúp tôi đi.” Lục Tiêu Họa đứng lên, kỳ thật cũng không có cảm giác có chỗ nào không ổn. Cô không bị thương gì lớn, trên tay chỉ có vết thương nhỏ, còn cổ cũng chỉ lằn nốt, sức lực Hạ Dĩ Hiên cũng không lớn tới mức khiến cô gãy cổ.
Thừa dịp Sở Luật đang nói chuyện với cảnh sát, Lục Tiêu Họa đã làm thủ tục xuất viện, khi Sở Luật quay lại cô đã thu dọn đồ xong, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
“Chúng ta có thể đi rồi.” Lục Tiêu Họa kéo cổ áo lại một chút để che lại vết lằn trên cổ.
Sở Luật gật đầu đưa cô ra khỏi nơi này, bên ngoài vẫn tối đen, gió thổi tới người rất lạnh, Sở Luật lái xe tới, Lục Tiêu Họa cũng ngồi lên, trước tiên cứ rời khỏi bệnh viện rồi nói.
“Hạ Minh Chính xin Thẩm Ý Quân không khai ra Hạ Dĩ Hiên, Thẩm Ý Quân đồng ý rồi.” Sở Luật nhàn nhạt nói, không có ít nhiều vui buồn lộ ra.
Lục Tiêu Họa không biểu cảm gì, mặc kệ Hạ Dĩ Hiên là người như thế nào thì trong lòng Hạ Minh Chính đó chính là con gái ông, cho dù đứa con gái này suýt chút nữa lấy đi cái mạng già của ông.
Chỉ là, Hạ Minh Chính muốn bảo vệ con gái cũng phải nhìn xem có thể hay không, ông ta chỉ thuyết phục Thẩm Ý Quân bên đó, nhưng còn cô nơi này, ông ta chắc chắn biết cô là Lục Tiêu Họa, Lục gia bọn họ sẽ bỏ qua cho Hạ Dĩ Hiên sao?
Cô đưa tay lên cổ, nhẹ nhàng xoa bên ngoài áo, lại là một loại đau đớn như lửa đốt.
“Cô muốn buông tha cho cô ta sao?” Sở Luật hỏi cô, anh vẫn nhìn thẳng lái xe. “Tìm cô ta rất dễ.”
“Sẽ không.” Lục Tiêu Họa không phải thánh mẫu sẽ mềm lòng với một kẻ suýt giết mình. “Hạ Minh Chính cùng tôi có quan hệ gì, bọn họ buông tha là chuyện của bọn họ, nhưng tôi sẽ không bỏ qua.”
“Tôi sẽ giúp cô tìm cô ta.” Giọng Sở Luật lành lạnh nói, chạy hòa thượng chạy không được miếu, anh có thể bắt được cô ta một lần là có thể bắt được lần thứ hai. Lần trước anh biết cô ta chạy, thậm chí giả chết để lừa người khác anh cũng đã bỏ qua không đi bắt, chỉ biết cuộc sống của cô ta giống như chó không được yên ổn, chỉ không thể tưởng tượng là anh đã thả hổ về rừng, lần này sẽ không dễ dàng như vậy.
Anh sẽ không để nguy hiểm tiềm tàng xuất hiện với Lục Tiêu Họa, một lần đã đủ rồi, lại thêm một lần anh thật sự không thể chịu được.
Xe dừng lại, phía trước là một ngã tư, bên trái hướng về Lục gia, bên phải về Sở gia.
“Cô muốn đi đâu?” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa, “Về Lục gia?”
“Không.” Lục Tiêu Họa dựa lưng vào ghế, không muốn cử động nhiều. “Tôi đồng ý với Tiểu Vũ Điểm sẽ gặp bé, tôi nói sẽ giữ lời.”
“Cảm ơn.” Sở Luật thật sự muốn nói cảm ơn, cảm ơn cô còn nhớ lời nói của mình, bằng không anh thật sự không biết giải thích với con gái thế nào, mẹ nói là muốn tới lại không tới.
Tiểu Vũ Điểm đã nhớ, sáng mai bé tỉnh chắc chắn là muốn tìm mẹ, anh sợ bé khóc nhưng lại không thể trói Lục Tiêu Họa đem đến, tuy nói rằng cô thật sự là mẹ của Tiểu Vũ Điểm, là Hạ Nhược Tâm nhưng anh đã quyết định không quấy rầy cuộc sống của cô.
Cửa mở ra, Sở Luật đi vào, anh mở tủ giày nhưng không tìm được đôi dép lê cho phụ nữ.
Lục Tiêu Họa cũng không để ý, cô cởi giày ra rồi đi chân trần bước vào. Trên sàn nhà đều trải thảm dày, cũng không có dụng cụ sắc nhọn linh tinh, Sở Luật đều suy nghĩ rất chu đáo sợ sẽ khiến con gái mình bị thương, tính cho dù bé đi chân trần cũng sẽ rất thoải mái.
“Anh ngủ cùng con gái à?” Sở Luật mở cửa, trong phòng đều là màu hồng phấn, liền biết đây là phòng cho trẻ con nhưng bên trong lại có một bàn làm việc, trên bàn còn có sách, có đồ của Sở Luật, tức là anh cũng ở đây. Một người đàn ông ở trong phòng màu hồng nhạt?
Sở Luật cũng không thấy có gì phải mất mặt, anh đi vào, ngồi xuống, sau đó lấy tay chạm nhẹ vào mặt con gái: “Khi mới tìm được bé về bé rất nhát, thấy ai cũng sợ ngoại trừ tôi, sau đó vẫn luôn ngủ cùng tôi. Chờ bé lớn một chút tôi sẽ để bé ngủ một mình.”
“Thôi.” Anh đứng lên. “Tôi tới phòng cho khách, nơi này có phòng tắm…” Nhưng anh lại nhớ tới vết thương của Lục Tiêu Họa, vết thương trên cổ không nói tới, nhưng vết thương trên mu bàn tay hình như không tốt lắm.
“Đừng rửa vết thương, đừng để nước dính vào.”
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lục Tiêu Họa đem túi xách của mình đặt lên bàn, sau đó đi vào. Từ lần đầu gặp đứa bé này đã hơn hai tháng, cô ngồi xuống cẩn thận ngắm nhìn mặt con gái, Tiểu Vũ Điểm là cái tên do cô đặt nhưng cô lại không có chút ấn tượng nào, bọn họ không chỉ lấy đi ký ức của cô mà thật sự còn cả con gái của cô.
Cô đứng lên, mở cửa phòng tắm, nhưng mu bàn tay lại tê rần, lúc này mới nhớ ra trên mu bàn tay mình đang có băng gạc, dùng một tay cởi quần áo thật sự không tiện. Cô lại đi ra, không tắm nữa, cởi áo khoác ngoài, tóm lại không ngủ được thì chi bằng ở cùng với tiểu gia hỏa này đi.
Cô nắm lấy tay bé lại phát hiện trên tay bé có một sợi dây hồng nhỏ, mà hình như sợi dây còn móc vào thứ gì đó. Cô đưa tay bé lại gần mình, trên đó là một mặt tròn nhỏ, bên trong hẳn có gì đó rất đẹp. ‘Tạch’ một tiếng, cô mở chốt ra, mặt tròn nhỏ ra, bên trong có một ảnh chụp.
Hơn nữa đây là cô nợ Tiểu Vũ Điểm, cũng là nợ Sở Luật. Cô ngồi dậy, chỉnh tốc độ truyền dịch nhanh hơn một chút, sớm truyền xong cũng là sớm được trở về.
Ban đầu dự tính phải một giờ mới truyền dịch xong nhưng chừng nửa giờ đã xong rồi, cảnh sát cũng đã tới đây điều tra, Sở Luật đem sự tình giải thích qua một chút, đương nhiên là gạt bỏ Lục Tiêu Họa ra khỏi câu chuyện.
Y tá rút kim, lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
“36,5 độ.” Y tá nhìn số trên nhiệt kế, rồi nói với Lục Tiêu Họa: “Lục tiểu thư, cô có muốn ở lại bệnh viện quan sát mấy ngay không?”
“Không cần, làm thủ tục xuất viện giúp tôi đi.” Lục Tiêu Họa đứng lên, kỳ thật cũng không có cảm giác có chỗ nào không ổn. Cô không bị thương gì lớn, trên tay chỉ có vết thương nhỏ, còn cổ cũng chỉ lằn nốt, sức lực Hạ Dĩ Hiên cũng không lớn tới mức khiến cô gãy cổ.
Thừa dịp Sở Luật đang nói chuyện với cảnh sát, Lục Tiêu Họa đã làm thủ tục xuất viện, khi Sở Luật quay lại cô đã thu dọn đồ xong, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
“Chúng ta có thể đi rồi.” Lục Tiêu Họa kéo cổ áo lại một chút để che lại vết lằn trên cổ.
Sở Luật gật đầu đưa cô ra khỏi nơi này, bên ngoài vẫn tối đen, gió thổi tới người rất lạnh, Sở Luật lái xe tới, Lục Tiêu Họa cũng ngồi lên, trước tiên cứ rời khỏi bệnh viện rồi nói.
“Hạ Minh Chính xin Thẩm Ý Quân không khai ra Hạ Dĩ Hiên, Thẩm Ý Quân đồng ý rồi.” Sở Luật nhàn nhạt nói, không có ít nhiều vui buồn lộ ra.
Lục Tiêu Họa không biểu cảm gì, mặc kệ Hạ Dĩ Hiên là người như thế nào thì trong lòng Hạ Minh Chính đó chính là con gái ông, cho dù đứa con gái này suýt chút nữa lấy đi cái mạng già của ông.
Chỉ là, Hạ Minh Chính muốn bảo vệ con gái cũng phải nhìn xem có thể hay không, ông ta chỉ thuyết phục Thẩm Ý Quân bên đó, nhưng còn cô nơi này, ông ta chắc chắn biết cô là Lục Tiêu Họa, Lục gia bọn họ sẽ bỏ qua cho Hạ Dĩ Hiên sao?
Cô đưa tay lên cổ, nhẹ nhàng xoa bên ngoài áo, lại là một loại đau đớn như lửa đốt.
“Cô muốn buông tha cho cô ta sao?” Sở Luật hỏi cô, anh vẫn nhìn thẳng lái xe. “Tìm cô ta rất dễ.”
“Sẽ không.” Lục Tiêu Họa không phải thánh mẫu sẽ mềm lòng với một kẻ suýt giết mình. “Hạ Minh Chính cùng tôi có quan hệ gì, bọn họ buông tha là chuyện của bọn họ, nhưng tôi sẽ không bỏ qua.”
“Tôi sẽ giúp cô tìm cô ta.” Giọng Sở Luật lành lạnh nói, chạy hòa thượng chạy không được miếu, anh có thể bắt được cô ta một lần là có thể bắt được lần thứ hai. Lần trước anh biết cô ta chạy, thậm chí giả chết để lừa người khác anh cũng đã bỏ qua không đi bắt, chỉ biết cuộc sống của cô ta giống như chó không được yên ổn, chỉ không thể tưởng tượng là anh đã thả hổ về rừng, lần này sẽ không dễ dàng như vậy.
Anh sẽ không để nguy hiểm tiềm tàng xuất hiện với Lục Tiêu Họa, một lần đã đủ rồi, lại thêm một lần anh thật sự không thể chịu được.
Xe dừng lại, phía trước là một ngã tư, bên trái hướng về Lục gia, bên phải về Sở gia.
“Cô muốn đi đâu?” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa, “Về Lục gia?”
“Không.” Lục Tiêu Họa dựa lưng vào ghế, không muốn cử động nhiều. “Tôi đồng ý với Tiểu Vũ Điểm sẽ gặp bé, tôi nói sẽ giữ lời.”
“Cảm ơn.” Sở Luật thật sự muốn nói cảm ơn, cảm ơn cô còn nhớ lời nói của mình, bằng không anh thật sự không biết giải thích với con gái thế nào, mẹ nói là muốn tới lại không tới.
Tiểu Vũ Điểm đã nhớ, sáng mai bé tỉnh chắc chắn là muốn tìm mẹ, anh sợ bé khóc nhưng lại không thể trói Lục Tiêu Họa đem đến, tuy nói rằng cô thật sự là mẹ của Tiểu Vũ Điểm, là Hạ Nhược Tâm nhưng anh đã quyết định không quấy rầy cuộc sống của cô.
Cửa mở ra, Sở Luật đi vào, anh mở tủ giày nhưng không tìm được đôi dép lê cho phụ nữ.
Lục Tiêu Họa cũng không để ý, cô cởi giày ra rồi đi chân trần bước vào. Trên sàn nhà đều trải thảm dày, cũng không có dụng cụ sắc nhọn linh tinh, Sở Luật đều suy nghĩ rất chu đáo sợ sẽ khiến con gái mình bị thương, tính cho dù bé đi chân trần cũng sẽ rất thoải mái.
“Anh ngủ cùng con gái à?” Sở Luật mở cửa, trong phòng đều là màu hồng phấn, liền biết đây là phòng cho trẻ con nhưng bên trong lại có một bàn làm việc, trên bàn còn có sách, có đồ của Sở Luật, tức là anh cũng ở đây. Một người đàn ông ở trong phòng màu hồng nhạt?
Sở Luật cũng không thấy có gì phải mất mặt, anh đi vào, ngồi xuống, sau đó lấy tay chạm nhẹ vào mặt con gái: “Khi mới tìm được bé về bé rất nhát, thấy ai cũng sợ ngoại trừ tôi, sau đó vẫn luôn ngủ cùng tôi. Chờ bé lớn một chút tôi sẽ để bé ngủ một mình.”
“Thôi.” Anh đứng lên. “Tôi tới phòng cho khách, nơi này có phòng tắm…” Nhưng anh lại nhớ tới vết thương của Lục Tiêu Họa, vết thương trên cổ không nói tới, nhưng vết thương trên mu bàn tay hình như không tốt lắm.
“Đừng rửa vết thương, đừng để nước dính vào.”
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lục Tiêu Họa đem túi xách của mình đặt lên bàn, sau đó đi vào. Từ lần đầu gặp đứa bé này đã hơn hai tháng, cô ngồi xuống cẩn thận ngắm nhìn mặt con gái, Tiểu Vũ Điểm là cái tên do cô đặt nhưng cô lại không có chút ấn tượng nào, bọn họ không chỉ lấy đi ký ức của cô mà thật sự còn cả con gái của cô.
Cô đứng lên, mở cửa phòng tắm, nhưng mu bàn tay lại tê rần, lúc này mới nhớ ra trên mu bàn tay mình đang có băng gạc, dùng một tay cởi quần áo thật sự không tiện. Cô lại đi ra, không tắm nữa, cởi áo khoác ngoài, tóm lại không ngủ được thì chi bằng ở cùng với tiểu gia hỏa này đi.
Cô nắm lấy tay bé lại phát hiện trên tay bé có một sợi dây hồng nhỏ, mà hình như sợi dây còn móc vào thứ gì đó. Cô đưa tay bé lại gần mình, trên đó là một mặt tròn nhỏ, bên trong hẳn có gì đó rất đẹp. ‘Tạch’ một tiếng, cô mở chốt ra, mặt tròn nhỏ ra, bên trong có một ảnh chụp.
Bình luận facebook