Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1210
Sở Luật ăn một ít, lại đem một khối bánh quy đưa Lục Tiêu Họa: “Em ăn đi, dù gì cũng ăn một chút, về nhà là có thể ăn cơm.”
Lục Tiêu Họa nhận lấy, cô ngồi xuống bẻ một mẩu ăn. Cô ăn rất chậm, kỳ thật cũng hơi đói, nhưng có lẽ do gần đây đều thiếu ăn cho nên không ăn cũng không thấy nhiều khó chịu.
Còn Ngô Sa, hiển nhiên là không kiềm chế, lập tức ăn no căng, căng tới đáng sợ.
Ngô Sa cũng là một người có kinh nghiệm trên thương trường, người có thể từ chối Sở Luật rất ít, nếu từ chối thì chính là có của cải tương đương hoặc gan quá lớn, mà Ngô Sa hiển nhiên có cả hai thứ đó.
Mắt nhìn người của cô không tồi, ví như giữa Sở Luật và Lục Tiêu Họa hình như có gì đó không bình thường. Ánh mắt Sở Luật nhìn Lục Tiêu Họa rất khác lạ, không có cái nhìn lạnh lẽo và khoảng cách đối với người khác.
Đương nhiên Lục Tiêu Họa có lẽ cũng không tự nhận thấy cô đối với Sở Luật dường nhưu cũng rất quen thuộc, một sự quen thuộc cổ quái.
Thừa dịp Sở Luật đi lấy nước, Ngô Sa đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Tiêu Họa.
“Tiểu Hoa, giữa em và Sở Luật có phải có chuyện gì?”
“Hả?” Lục Tiêu Họa ngước nhìn. “Sao chị Ngô lại hỏi như vậy?”
“Cảm giác.” Ngô Sa ngồi xuống xoa xoa đùi mình. “Dù cảm giác của chị không đúng mười thành nhưng bảy thành thì lại tuyệt đối. Kỳ thật chị cảm thấy em và Cao Dật không phải quá hợp.”
“Người đàn ông đó…” Cô lắc đầu. “Có khi hiền quá cũng không phải chuyện tốt gì. Ngược lại chị tương đối thích tình tình của Sở Luật, lúc tàn nhẫn ai cũng không so được, khi quyết đoán cũng thế, loại người này tuy rằng không phải tốt để tiếp xúc nhưng danh tiếng của anh ta không tồi, không phải là người sẽ đâm sau lưng người khác.”
“Đúng vậy, anh ta sẽ đâm chính diện.” Lục Tiêu Họa đồng ý với điều Ngô Sa nói, bởi vì cô đã bị Sở Luật đâm không biết bao nhiêu lần.
Ngô Sa nghẹn một chút, sao cô lại có cảm giác lời này của Lục Tiêu Họa mang theo ý gì đó, mà cô vừa muốn hỏi lại nghe được có tiếng giống như tiếng máy bay trên đỉnh đầu.
Cô vội vàng đứng lên, trực tiếp cầm lấy áo khoác của mình không ngừng vẫy vẫy cho phi công thấy.
“Chúng tôi ở đây… chúng tôi ở đây…!”
Cô kêu rất lớn, dùng sức hét sợ người khác không nghe không thấy được mình.
Máy bay ở thật lâu trên không trung, cuối cùng rốt cuộc hạ xuống về hướng bọn họ. Ngô Sa thở dài nhẹ nhõm, còn may là có máy bay đưa về, bằng không cô thật sự không biết mình còn sức để đi về hay không.
Sở Luật đem bình nước về, sau đó đưa Lục Tiêu Họa: “Uống một ít.”
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa cẩm lấy, mở bình uống từng ngụm từng ngụm. Máy bay trực thăng cũng đã dừng trên mặt đất, phi công bên trong vẫy tay với Sở Luật.
“Sở tiên sinh, chúng ta có thể đi chưa?”
“Ừ, có thể.” Sở Luật thu dọn lều trại cùng đồ đạc, động tác rất nhanh khiến Ngô Sa xem có chút trợn mắt há hốc mồm, đây là tốc độ gì a.
“Trước kia anh ta từng đi lính à?” Ngô Sa ngẩn người hỏi, đây thực sự rất chuyên nghiệp, nhưng Sở Luật là một doanh nhân, một doanh nhân thành công, chẳng lẽ trước kia anh ta thật sự đã đi bộ đội. Đương nhiên cô cũng cảm giác mình đang nợ Sở Luật rất lớn, một cái mạng a.
“Phải.” Lục Tiêu Họa đậy lại bình. “Trước kia là bộ đội đặc công, sau đó là doanh nhân.”
Người với người thật không thể so, Ngô Sa cũng không biết là hâm mộ hay ghen ghét, tuy rằng cô là một phụ nữ, cũng không thấy quá hổ thẹn nhưng trong lòng vẫn có một chút bất bình. Cho nên nói có một loại trẻ con gọi là con nhà người ta, có một loại đàn ông gọi là chồng nhà người ta, cũng có một loại ông chủ cũng gọi là ông chủ nhà người ta.
Sở Luật trước tiên đưa Lục Tiêu Họa lên máy bay, sau đó là Ngô Sa, còn anh lên cuối cùng.
“Dường như trước kia tôi đã từng ngồi… cái này?”
Lục Tiêu Họa nhìn xung quanh máy bay, cảm giác rất quen thuộc, trong ký ức trước kia của cô cũng có tình huống này sao?
“Em đã từng ngồi, đó là trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài.” Sở Luật giải đáp nghi ngờ này thay cô, ánh mắt của anh vẫn dừng trên đôi mắt có chút trống rỗng của Lục Tiêu Họa.
Bị cướp đi ký ức kỳ thật cũng là bị cướp đi cuộc đời.
Lục Tiêu Họa quay người qua, cô không rõ: “Một hòn đảo ở nước ngoài, đó là nơi nào?”
“Không phải chuyện vui vẻ gì.” Sở Luật biết cô muốn hỏi gì nhưng anh sẽ không nói cho cô, xác thật là sẽ không vui vẻ.
“Cũng có anh sao?”
Lục Tiêu Họa có cảm giác đầu tiên là có thể có liên quan tới người đàn ông này.
Trong mắt Sở Luật có một tia bi thương lóe rất nhanh, cảm xúc này cũng ẩn đi rất nhanh, cũng trốn đi rất xa, cảm giác chỉ một giây cứ như vậy tan thành mây khói nơi đáy mắt.
“Nếu nói không quan hệ với anh em có tin không?”
Lục Tiêu Họa nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Tôi tin.”
“Vì sao?” Sở Luật rất hài lòng với câu trả lời của cô, có lẽ anh sống không quá mức thất bại, còn có thể nghe được câu tin tưởng của cô.
“Chuyện anh làm anh sẽ thừa nhận.” Lục Tiêu Họa nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, cô không biết mình vì cái gì nói những lời này, nhưng cô có cảm giác người đàn ông này sẽ nói thật.
“Điểm này tôi cũng tin.” Ngô Sa đúng lúc nói chêm vào một câu. Sở Luật tuy không từ thủ đoạn trong làm ăn, cũng tàn nhẫn độc ác một ít, nhưng danh tiếng của anh lại không tồi, anh khinh thường dối trá.
Đây là khen tặng hay là châm chọc? Sở Luật nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Sa một cái.
Ngô Sa xoa xoa cánh tay mình, da đầu bắt đầu tê dại, cô hình như đang bị cảnh cáo. Chỉ là cô cũng không muốn nói gì thêm, mà dường như cô cũng quên mất hiện tại là đang nghe lén người khác nói chuyện.
Đối với Sở Luật đây là nghe lén, nhưng với bản thân Ngô Sa lại không phải, thật sự không phải, bởi vì tiếng máy bay lớn như vậy, bọn họ cũng không nhỏ giọng, cho dù cô không muốn nghe thì cũng vẫn chui vào tai…
Không sót một chữ.
Nhưng nghe họ nói cô lại có chút không hiểu.
“Tiểu Hoa, chẳng lẽ trước em xảy ra chuyện gì em cũng không biết sao mà phải hỏi người khác? Chẳng lẽ em…” Cô chỉ chỉ vào đầu mình. “Nơi này bị thương, mất trí nhớ?”
Sở Luật nheo mắt lại nhìn ngô Sa, sao trước đây anh lại không nghe nói nữ tổng giám đốc tập đoàn Hân Hoa lại là một phụ nữ nhiều chuyện.
Ngô Sa chỉnh lại tóc của mình, cô xấu hổ cười: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, mọi người không cần để ý.”
Đây là chuyện riêng tư của người khác, tuy rằng cô có hứng thú muốn nghe nhưng nếu người khác không nói thì dường như cô cũng không có biện pháp nào.
Lục Tiêu Họa nhận lấy, cô ngồi xuống bẻ một mẩu ăn. Cô ăn rất chậm, kỳ thật cũng hơi đói, nhưng có lẽ do gần đây đều thiếu ăn cho nên không ăn cũng không thấy nhiều khó chịu.
Còn Ngô Sa, hiển nhiên là không kiềm chế, lập tức ăn no căng, căng tới đáng sợ.
Ngô Sa cũng là một người có kinh nghiệm trên thương trường, người có thể từ chối Sở Luật rất ít, nếu từ chối thì chính là có của cải tương đương hoặc gan quá lớn, mà Ngô Sa hiển nhiên có cả hai thứ đó.
Mắt nhìn người của cô không tồi, ví như giữa Sở Luật và Lục Tiêu Họa hình như có gì đó không bình thường. Ánh mắt Sở Luật nhìn Lục Tiêu Họa rất khác lạ, không có cái nhìn lạnh lẽo và khoảng cách đối với người khác.
Đương nhiên Lục Tiêu Họa có lẽ cũng không tự nhận thấy cô đối với Sở Luật dường nhưu cũng rất quen thuộc, một sự quen thuộc cổ quái.
Thừa dịp Sở Luật đi lấy nước, Ngô Sa đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Tiêu Họa.
“Tiểu Hoa, giữa em và Sở Luật có phải có chuyện gì?”
“Hả?” Lục Tiêu Họa ngước nhìn. “Sao chị Ngô lại hỏi như vậy?”
“Cảm giác.” Ngô Sa ngồi xuống xoa xoa đùi mình. “Dù cảm giác của chị không đúng mười thành nhưng bảy thành thì lại tuyệt đối. Kỳ thật chị cảm thấy em và Cao Dật không phải quá hợp.”
“Người đàn ông đó…” Cô lắc đầu. “Có khi hiền quá cũng không phải chuyện tốt gì. Ngược lại chị tương đối thích tình tình của Sở Luật, lúc tàn nhẫn ai cũng không so được, khi quyết đoán cũng thế, loại người này tuy rằng không phải tốt để tiếp xúc nhưng danh tiếng của anh ta không tồi, không phải là người sẽ đâm sau lưng người khác.”
“Đúng vậy, anh ta sẽ đâm chính diện.” Lục Tiêu Họa đồng ý với điều Ngô Sa nói, bởi vì cô đã bị Sở Luật đâm không biết bao nhiêu lần.
Ngô Sa nghẹn một chút, sao cô lại có cảm giác lời này của Lục Tiêu Họa mang theo ý gì đó, mà cô vừa muốn hỏi lại nghe được có tiếng giống như tiếng máy bay trên đỉnh đầu.
Cô vội vàng đứng lên, trực tiếp cầm lấy áo khoác của mình không ngừng vẫy vẫy cho phi công thấy.
“Chúng tôi ở đây… chúng tôi ở đây…!”
Cô kêu rất lớn, dùng sức hét sợ người khác không nghe không thấy được mình.
Máy bay ở thật lâu trên không trung, cuối cùng rốt cuộc hạ xuống về hướng bọn họ. Ngô Sa thở dài nhẹ nhõm, còn may là có máy bay đưa về, bằng không cô thật sự không biết mình còn sức để đi về hay không.
Sở Luật đem bình nước về, sau đó đưa Lục Tiêu Họa: “Uống một ít.”
“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa cẩm lấy, mở bình uống từng ngụm từng ngụm. Máy bay trực thăng cũng đã dừng trên mặt đất, phi công bên trong vẫy tay với Sở Luật.
“Sở tiên sinh, chúng ta có thể đi chưa?”
“Ừ, có thể.” Sở Luật thu dọn lều trại cùng đồ đạc, động tác rất nhanh khiến Ngô Sa xem có chút trợn mắt há hốc mồm, đây là tốc độ gì a.
“Trước kia anh ta từng đi lính à?” Ngô Sa ngẩn người hỏi, đây thực sự rất chuyên nghiệp, nhưng Sở Luật là một doanh nhân, một doanh nhân thành công, chẳng lẽ trước kia anh ta thật sự đã đi bộ đội. Đương nhiên cô cũng cảm giác mình đang nợ Sở Luật rất lớn, một cái mạng a.
“Phải.” Lục Tiêu Họa đậy lại bình. “Trước kia là bộ đội đặc công, sau đó là doanh nhân.”
Người với người thật không thể so, Ngô Sa cũng không biết là hâm mộ hay ghen ghét, tuy rằng cô là một phụ nữ, cũng không thấy quá hổ thẹn nhưng trong lòng vẫn có một chút bất bình. Cho nên nói có một loại trẻ con gọi là con nhà người ta, có một loại đàn ông gọi là chồng nhà người ta, cũng có một loại ông chủ cũng gọi là ông chủ nhà người ta.
Sở Luật trước tiên đưa Lục Tiêu Họa lên máy bay, sau đó là Ngô Sa, còn anh lên cuối cùng.
“Dường như trước kia tôi đã từng ngồi… cái này?”
Lục Tiêu Họa nhìn xung quanh máy bay, cảm giác rất quen thuộc, trong ký ức trước kia của cô cũng có tình huống này sao?
“Em đã từng ngồi, đó là trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài.” Sở Luật giải đáp nghi ngờ này thay cô, ánh mắt của anh vẫn dừng trên đôi mắt có chút trống rỗng của Lục Tiêu Họa.
Bị cướp đi ký ức kỳ thật cũng là bị cướp đi cuộc đời.
Lục Tiêu Họa quay người qua, cô không rõ: “Một hòn đảo ở nước ngoài, đó là nơi nào?”
“Không phải chuyện vui vẻ gì.” Sở Luật biết cô muốn hỏi gì nhưng anh sẽ không nói cho cô, xác thật là sẽ không vui vẻ.
“Cũng có anh sao?”
Lục Tiêu Họa có cảm giác đầu tiên là có thể có liên quan tới người đàn ông này.
Trong mắt Sở Luật có một tia bi thương lóe rất nhanh, cảm xúc này cũng ẩn đi rất nhanh, cũng trốn đi rất xa, cảm giác chỉ một giây cứ như vậy tan thành mây khói nơi đáy mắt.
“Nếu nói không quan hệ với anh em có tin không?”
Lục Tiêu Họa nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Tôi tin.”
“Vì sao?” Sở Luật rất hài lòng với câu trả lời của cô, có lẽ anh sống không quá mức thất bại, còn có thể nghe được câu tin tưởng của cô.
“Chuyện anh làm anh sẽ thừa nhận.” Lục Tiêu Họa nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, cô không biết mình vì cái gì nói những lời này, nhưng cô có cảm giác người đàn ông này sẽ nói thật.
“Điểm này tôi cũng tin.” Ngô Sa đúng lúc nói chêm vào một câu. Sở Luật tuy không từ thủ đoạn trong làm ăn, cũng tàn nhẫn độc ác một ít, nhưng danh tiếng của anh lại không tồi, anh khinh thường dối trá.
Đây là khen tặng hay là châm chọc? Sở Luật nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Sa một cái.
Ngô Sa xoa xoa cánh tay mình, da đầu bắt đầu tê dại, cô hình như đang bị cảnh cáo. Chỉ là cô cũng không muốn nói gì thêm, mà dường như cô cũng quên mất hiện tại là đang nghe lén người khác nói chuyện.
Đối với Sở Luật đây là nghe lén, nhưng với bản thân Ngô Sa lại không phải, thật sự không phải, bởi vì tiếng máy bay lớn như vậy, bọn họ cũng không nhỏ giọng, cho dù cô không muốn nghe thì cũng vẫn chui vào tai…
Không sót một chữ.
Nhưng nghe họ nói cô lại có chút không hiểu.
“Tiểu Hoa, chẳng lẽ trước em xảy ra chuyện gì em cũng không biết sao mà phải hỏi người khác? Chẳng lẽ em…” Cô chỉ chỉ vào đầu mình. “Nơi này bị thương, mất trí nhớ?”
Sở Luật nheo mắt lại nhìn ngô Sa, sao trước đây anh lại không nghe nói nữ tổng giám đốc tập đoàn Hân Hoa lại là một phụ nữ nhiều chuyện.
Ngô Sa chỉnh lại tóc của mình, cô xấu hổ cười: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, mọi người không cần để ý.”
Đây là chuyện riêng tư của người khác, tuy rằng cô có hứng thú muốn nghe nhưng nếu người khác không nói thì dường như cô cũng không có biện pháp nào.
Bình luận facebook