Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1244
"Hạ tiểu thư, anh mới chỉ qua hai lần hôn nhân thôi nhé."
Giọng nói Sở Luật quả nhiên đâm qua màng nhĩ Hạ Nhược Tâm:
"Anh còn có một quãng thời gian kết hôn ngầm, không công bố ra, có điều vợ trước của anh đã không có ở đây."
Hạ Nhược Tâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao găm:
"Sở Luật, tôi bị chết thế nào, trong lòng anh chắc rất rõ."
Mặt Sở Luật khẽ trắng bệch ra, sau đó anhg nhẹ nhàng hít một hơi. Quay người lại lấy ra một điếu thuốc, chuẩn bị đưa lên trước mặt hút.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái đi vào trong phòng tắm, đôi mắt to của Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cô.
"Mẹ..."
Đột nhiên, cô bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình ngoan ngoãn ôm lấy cổ Hạ Nhược Tâm.
"Mẹ, bố làm mẹ giận sao? Mẹ không nên tức giận có được không, Tiểu Vũ Điểm xin lỗi mẹ, bố không phải cố ý đâu."
Hạ Nhược Tâm vuốt vuốt đầu con gái, con bé còn quá nhỏ, mà cô không biết phải giải thích vấn đề này với con bé như thế nào, khó mà nói với nó rằng, tính mạng mẹ con hai người, suýt chút nữa đã bị người đàn ông đó hại chết rồi.
Có nhiều thứ là có thể vãn hồi, nhưng cũng có thứ lại không thể.
Như, quả thận của Tiểu Vũ Điểm, hay còn là... khuôn mặt của cô.
"Được rồi, chúng ta đi tắm thôi nào."
Cô nhìn con gái cười cười, nhưng mà cũng nhớ kỹ, về sau không thể nói thêm bất cứ điều gì trước mặt con, đứa bé này vốn hết sức mẫn cảm, cô sợ bé sẽ đâm ra suy nghĩ nhiều.
Tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trong phòng khách, Tiểu Vũ Điểm đang đưa mắt tìm kiếm Sở Luật. Sở Luật lúc này đang đứng ở trên sân thượng, từ cửa kính nhìn ra có thể nhìn thấy tấm lưng mơ hồ của anh.
Cô ôm con gái ngồi trên ghế sô pha, cùng con bé xem tivi, không lâu sau đó Sở Luật đi vào, nhưng rồi anh cũng không lại gần bởi vì trên người anh đều là mùi thuốc lá, đến hạ Nhược Tâm ở chỗ xa như vậy cũng có thể ngửi thấy được.
Sau đó không lâu, anh đi tới, đã thay bộ áo quần khác, đương nhiên cũng đã tắm rửa sạch sẽ để rũ bỏ mùi thuốc lá kia rồi, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy được bố, liền tụt xuống ghế sô pha cho bố ôm, sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình áp vào vai bố. Cái thói quen này của con gái làm cho Hạ Nhược Tâm có chút ghen tị.
"Chỉ là thói quen thôi mà."
Sở Luật nhẹ nhàng vỗ về con gái, cũng đã phát hiện ánh mắt Hạ Nhược Tâm thất thần, có chút không đành lòng.
"Tôi biết."
Hạ Nhược Tâm hiểu ai đã thay mình trong suốt một năm cô vắng mặt, cô cứ tin rằng con gái không còn, thế nhưng người đàn ông này đã chứng minh được, anh đã đúng.
"Thực xin lỗi."
Chính cô cũng cảm thấy mình vừa rồi đã quá khích mà nói xin lỗi, dù sao bất kể là cô hay là Tiểu Vũ Điểm, có chút tổn thương thì không cách nào vãn hồi rồi, thế nhưng là, so với người đàn ông này mà nói, lời nói của cô, chắn hẳn đã lần nữa xé toang vết thương lòng còn chưa lành trong anh rồi.
Kỳ thật hai người đều là người bị hại, những người vô tội, sao mà đáng thương.
Sở Luật đã đi tới, anh ngồi ở trước mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó cẩn thận vươn tay trên bờ vai của cô:
"Em yên tâm, tất cả rồi sẽ ổn thôi, có nhiều đau khổ hơn đi chăng nữa rồi cũng vượt qua hết thôi."
Hạ Nhược Tâm khép hờ hàng lông mi dài, thoáng chút khổ sở.
Đều đã đi qua, thế nhưng tại sao cô lại có cảm giác không chân thực chút nào vậy? Bàn tay trên vai cô rất ấm áp, hơi ấm giống như đang làm ấm trái tim băng giá của cô, nhưng cũng làm cho cô có cảm giác chua chát mệt mỏi khó chịu.
"Em yên tâm."
Sở Luật thu hồi tay của mình, ôm con gái chặt thêm một chút.
"Anh sẽ không kết hôn thêm nữa đâu, bên cạnh cũng sẽ không còn có thể có những người phụ nữ khác, cũng sẽ không có cơ hội để cho người khác tới đây làm mẹ kế, làm tổn thương đến một sợi tóc con gái anh."
Từ lúc anh tìm được con gái, anh đã quyết định như vậy rồi, anh biết rõ, cái gì gọi là đã có mẹ kế đã có cha ghẻ, anh cả đời này sẽ không bao giờ để con bé bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Anh đã tự hứa rằng, anh sẽ không có thêm bất cứ người phụ nữ nào nữa, đây chính là lời hứa của anh đối với cô, cũng là lời hứa của anh đối với Tiểu Vũ Điểm.
Chỉ là anh thật không ngờ, Hạ Nhược Tâm vẫn ở thế giới này, trong một bộ dáng khác, còn sống.
"Cảm ơn."
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay mình trên đầu gối, lúc này, dòng suy nghĩ của cô vô cùng rối rắm phức tạp.
Đây là tình cảnh hiện tại giữa cô và Sở Luật, rõ ràng là người gần gũi nhất, nhưng là bây giờ tựa hồ như đã trở thành người xa lạ.
***
Phía ngoài tiếng chuông cửa vang lên, cô bảo mẫu nghe được liền vội vàng buông khăn lau xuống đi ra mở cửa. Chỉ là, ba vừa mở của nhìn ra thì thấy một người phụ nữ lạ trước mặt.
"Xin chào, tôi là Cao Giai Nghệ, đến đây để tìm... Sở tiên sinh."
Cao Gia Nghệ mặt có chút đỏ lên, giống như đến để tìm lại mối tình đầu vậy, gương mặt nóng lên, tim cũng đập rộn lên.
"Tiên sinh không có ở nhà."
Cô bảo mẫu nhìn đánh giá Cao Giai Nghệ một hồi lâu rồi dùng thân thể của mình chắn ở cửa ra vào:
"Hơn nữa, thưa tiểu thư, đây là nhà riêng, không được tùy tiện vào được."
Nơi đây còn có bảo an và gác cổng hai tư trên hai tư giờ đấy, bà không rõ cô gái này vào bằng cách nào, chẳng lẽ từ lỗ chó chui vào? Bây giờ những cô gái như thế này a, tuổi còn trẻ đấy, tại sao lại làm thích làm những chuyện như vậy, không tìm được người đàn ông nào khác sao, sao cứ tìm người đàn ông đã có vợ con vậy, muốn làm mẹ kế tiểu thư nhà này sao, tiểu thư nhà này không cần mẹ kế, đương nhiên coi như là có, đó cũng là Lục tiểu thư, có đối tốt được với tiểu thư hay không thì bọn họ cũng có thể thấy được, như Lục tiểu thư kia, gia thế tốt, ngoại hình cũng tốt, đương nhiên đối với tiên sinh nhà mình cũng không có có ý gì.
Nếu như Sở Luật biết rõ bảo mẫu nhà mình nghĩ như vậy, không biết có khó chịu hay không.
Tại sao, đến một người ngoài cũng có thể nhìn ra, Hạ Nhược Tâm đối với anh chỉ là sự vô tâm như thế?
Bảo mẫu rất không khách khí cự tuyệt Cao Giai Nghệ ngoài cửa, cũng không có mời cô vào bên trong ngồi, đây là điều Sở Luật đã căn dặn, bên cạnh anh phụ nữ vốn ít, nếu như không có quan hệ làm việc thì ngoại trừ cô giáo dạy múa ra thì tất cả những người khác coi như không quen.
Nụ cười của Cao Giai Nghệ như cứng lại, cô hôm nay rời giường từ sáu giờ sáng, chọn lựa quần áo cả buổi, trang điểm thật kĩ lưỡng rồi mới đến đây, giờ lại đến cửa cũng không vào được.
Cô cứ đứng ở cửa nhà người ta một hồi lâu, nhưng vẫn không có người nào mở cửa cho cô vào, thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đúng vậy, chưa từ bỏ ý định, có nói gì cũng không thể hết hy vọng được.
Chỉ là thời gian dài, gương mặt trang điểm kĩ càng cũng hơi phí, cho đến khi một chiếc xe từ xa tới gần, trong ánh mắt không có bao nhiêu thần thái đột nhiên sáng lên.
Là anh, là anh đã trở về rồi sao?
Giọng nói Sở Luật quả nhiên đâm qua màng nhĩ Hạ Nhược Tâm:
"Anh còn có một quãng thời gian kết hôn ngầm, không công bố ra, có điều vợ trước của anh đã không có ở đây."
Hạ Nhược Tâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao găm:
"Sở Luật, tôi bị chết thế nào, trong lòng anh chắc rất rõ."
Mặt Sở Luật khẽ trắng bệch ra, sau đó anhg nhẹ nhàng hít một hơi. Quay người lại lấy ra một điếu thuốc, chuẩn bị đưa lên trước mặt hút.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái đi vào trong phòng tắm, đôi mắt to của Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cô.
"Mẹ..."
Đột nhiên, cô bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình ngoan ngoãn ôm lấy cổ Hạ Nhược Tâm.
"Mẹ, bố làm mẹ giận sao? Mẹ không nên tức giận có được không, Tiểu Vũ Điểm xin lỗi mẹ, bố không phải cố ý đâu."
Hạ Nhược Tâm vuốt vuốt đầu con gái, con bé còn quá nhỏ, mà cô không biết phải giải thích vấn đề này với con bé như thế nào, khó mà nói với nó rằng, tính mạng mẹ con hai người, suýt chút nữa đã bị người đàn ông đó hại chết rồi.
Có nhiều thứ là có thể vãn hồi, nhưng cũng có thứ lại không thể.
Như, quả thận của Tiểu Vũ Điểm, hay còn là... khuôn mặt của cô.
"Được rồi, chúng ta đi tắm thôi nào."
Cô nhìn con gái cười cười, nhưng mà cũng nhớ kỹ, về sau không thể nói thêm bất cứ điều gì trước mặt con, đứa bé này vốn hết sức mẫn cảm, cô sợ bé sẽ đâm ra suy nghĩ nhiều.
Tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trong phòng khách, Tiểu Vũ Điểm đang đưa mắt tìm kiếm Sở Luật. Sở Luật lúc này đang đứng ở trên sân thượng, từ cửa kính nhìn ra có thể nhìn thấy tấm lưng mơ hồ của anh.
Cô ôm con gái ngồi trên ghế sô pha, cùng con bé xem tivi, không lâu sau đó Sở Luật đi vào, nhưng rồi anh cũng không lại gần bởi vì trên người anh đều là mùi thuốc lá, đến hạ Nhược Tâm ở chỗ xa như vậy cũng có thể ngửi thấy được.
Sau đó không lâu, anh đi tới, đã thay bộ áo quần khác, đương nhiên cũng đã tắm rửa sạch sẽ để rũ bỏ mùi thuốc lá kia rồi, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy được bố, liền tụt xuống ghế sô pha cho bố ôm, sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình áp vào vai bố. Cái thói quen này của con gái làm cho Hạ Nhược Tâm có chút ghen tị.
"Chỉ là thói quen thôi mà."
Sở Luật nhẹ nhàng vỗ về con gái, cũng đã phát hiện ánh mắt Hạ Nhược Tâm thất thần, có chút không đành lòng.
"Tôi biết."
Hạ Nhược Tâm hiểu ai đã thay mình trong suốt một năm cô vắng mặt, cô cứ tin rằng con gái không còn, thế nhưng người đàn ông này đã chứng minh được, anh đã đúng.
"Thực xin lỗi."
Chính cô cũng cảm thấy mình vừa rồi đã quá khích mà nói xin lỗi, dù sao bất kể là cô hay là Tiểu Vũ Điểm, có chút tổn thương thì không cách nào vãn hồi rồi, thế nhưng là, so với người đàn ông này mà nói, lời nói của cô, chắn hẳn đã lần nữa xé toang vết thương lòng còn chưa lành trong anh rồi.
Kỳ thật hai người đều là người bị hại, những người vô tội, sao mà đáng thương.
Sở Luật đã đi tới, anh ngồi ở trước mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó cẩn thận vươn tay trên bờ vai của cô:
"Em yên tâm, tất cả rồi sẽ ổn thôi, có nhiều đau khổ hơn đi chăng nữa rồi cũng vượt qua hết thôi."
Hạ Nhược Tâm khép hờ hàng lông mi dài, thoáng chút khổ sở.
Đều đã đi qua, thế nhưng tại sao cô lại có cảm giác không chân thực chút nào vậy? Bàn tay trên vai cô rất ấm áp, hơi ấm giống như đang làm ấm trái tim băng giá của cô, nhưng cũng làm cho cô có cảm giác chua chát mệt mỏi khó chịu.
"Em yên tâm."
Sở Luật thu hồi tay của mình, ôm con gái chặt thêm một chút.
"Anh sẽ không kết hôn thêm nữa đâu, bên cạnh cũng sẽ không còn có thể có những người phụ nữ khác, cũng sẽ không có cơ hội để cho người khác tới đây làm mẹ kế, làm tổn thương đến một sợi tóc con gái anh."
Từ lúc anh tìm được con gái, anh đã quyết định như vậy rồi, anh biết rõ, cái gì gọi là đã có mẹ kế đã có cha ghẻ, anh cả đời này sẽ không bao giờ để con bé bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Anh đã tự hứa rằng, anh sẽ không có thêm bất cứ người phụ nữ nào nữa, đây chính là lời hứa của anh đối với cô, cũng là lời hứa của anh đối với Tiểu Vũ Điểm.
Chỉ là anh thật không ngờ, Hạ Nhược Tâm vẫn ở thế giới này, trong một bộ dáng khác, còn sống.
"Cảm ơn."
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay mình trên đầu gối, lúc này, dòng suy nghĩ của cô vô cùng rối rắm phức tạp.
Đây là tình cảnh hiện tại giữa cô và Sở Luật, rõ ràng là người gần gũi nhất, nhưng là bây giờ tựa hồ như đã trở thành người xa lạ.
***
Phía ngoài tiếng chuông cửa vang lên, cô bảo mẫu nghe được liền vội vàng buông khăn lau xuống đi ra mở cửa. Chỉ là, ba vừa mở của nhìn ra thì thấy một người phụ nữ lạ trước mặt.
"Xin chào, tôi là Cao Giai Nghệ, đến đây để tìm... Sở tiên sinh."
Cao Gia Nghệ mặt có chút đỏ lên, giống như đến để tìm lại mối tình đầu vậy, gương mặt nóng lên, tim cũng đập rộn lên.
"Tiên sinh không có ở nhà."
Cô bảo mẫu nhìn đánh giá Cao Giai Nghệ một hồi lâu rồi dùng thân thể của mình chắn ở cửa ra vào:
"Hơn nữa, thưa tiểu thư, đây là nhà riêng, không được tùy tiện vào được."
Nơi đây còn có bảo an và gác cổng hai tư trên hai tư giờ đấy, bà không rõ cô gái này vào bằng cách nào, chẳng lẽ từ lỗ chó chui vào? Bây giờ những cô gái như thế này a, tuổi còn trẻ đấy, tại sao lại làm thích làm những chuyện như vậy, không tìm được người đàn ông nào khác sao, sao cứ tìm người đàn ông đã có vợ con vậy, muốn làm mẹ kế tiểu thư nhà này sao, tiểu thư nhà này không cần mẹ kế, đương nhiên coi như là có, đó cũng là Lục tiểu thư, có đối tốt được với tiểu thư hay không thì bọn họ cũng có thể thấy được, như Lục tiểu thư kia, gia thế tốt, ngoại hình cũng tốt, đương nhiên đối với tiên sinh nhà mình cũng không có có ý gì.
Nếu như Sở Luật biết rõ bảo mẫu nhà mình nghĩ như vậy, không biết có khó chịu hay không.
Tại sao, đến một người ngoài cũng có thể nhìn ra, Hạ Nhược Tâm đối với anh chỉ là sự vô tâm như thế?
Bảo mẫu rất không khách khí cự tuyệt Cao Giai Nghệ ngoài cửa, cũng không có mời cô vào bên trong ngồi, đây là điều Sở Luật đã căn dặn, bên cạnh anh phụ nữ vốn ít, nếu như không có quan hệ làm việc thì ngoại trừ cô giáo dạy múa ra thì tất cả những người khác coi như không quen.
Nụ cười của Cao Giai Nghệ như cứng lại, cô hôm nay rời giường từ sáu giờ sáng, chọn lựa quần áo cả buổi, trang điểm thật kĩ lưỡng rồi mới đến đây, giờ lại đến cửa cũng không vào được.
Cô cứ đứng ở cửa nhà người ta một hồi lâu, nhưng vẫn không có người nào mở cửa cho cô vào, thế nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, đúng vậy, chưa từ bỏ ý định, có nói gì cũng không thể hết hy vọng được.
Chỉ là thời gian dài, gương mặt trang điểm kĩ càng cũng hơi phí, cho đến khi một chiếc xe từ xa tới gần, trong ánh mắt không có bao nhiêu thần thái đột nhiên sáng lên.
Là anh, là anh đã trở về rồi sao?
Bình luận facebook