Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1251
Cô đưa điện thoại lên tai, điện thoại reo rất lâu cũng không có ai bắt máy, giống như Ngô Sa đột nhiên mất tích vậy, không phải lại đi thám hiểm nữa chứ, vừa mới thoát được một kiếp sao đã lại đi.
"Nhược Tâm, chị có chuyện muốn nói với em.”
Giọng của Ngô Sa có chút kích động, như kiểu nghe được tiếng tim đập ngay họng của cô vậy, có thể từ giọng nói đoán ra được vui buồn của người nói, đây thật sự là tiếng nói từ trái tim đang kích động.
Lục này âm thanh của Ngô Sa hình như đang phấn khích.
Cô chưa kịp hỏi nguyên nhân thì đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh thở dài của Ngô Sa, vốn dĩ là tính đi leo núi, bây giờ là đi không được về sau hình như càng không đi được.
"Sao vậy ạ?" Cảm giác đâu tiên của Hạ Nhược Tâm là nghi hoặc có phải chị ấy bị thương ở chân như cô không, bác sĩ có nói là chân của cô phải mất hai năm mới có thể hồi phục hoàn toàn, không thể đi lại quá nhiều, đương nhiên đừng nghĩ tới việc leo núi, lần đó là cô không lượng sức mình nên hai chân mới bị như vậy, may là không bị thương quá nặng nên không chắc cả đời này cô đều phải ngồi xe lăn rồi.
Giọng của Ngô Sa nhỏ đi: "Chị muốn kết hôn nên muốn mời em tới.”
"Hả..." Hạ Nhược Tâm cho là mình nghe nhầm. "Chị Ngô, chị muốn kết hôn sao?" Việc này còn làm cho người khác kinh ngạc hơn việc nghe cô ấy muốn nói sinh con nữa, Ngô Sa lập chí không gia nhập vào đội ngũ gái có chồng, cô ấy là một người mạnh mẽ, cũng bởi vì quá mạnh mẽ nên không ai muốn bên cạnh cô cả, nhưng giờ cô ấy lại muốn kết hôn, thật sự muốn kết hôn.
"Chị kết hôn với Edward sao?”
Hạ Nhược Tâm cẩn trọng hỏi, hình như lúc cô rời đi Edward vẫn ở đó, người này thật lợi hại vậy mà có thể làm chị ấy rung động.
"Không phải là anh ấy thì còn có thể là ai?"Giọng của Ngô Sa có chút oán giận nhưng nghe được sự vui mừng trong đó, chuyện kết hôn này là cô tình nguyện, chứ nếu muốn ép một người phụ nữ mạnh mẽ như cô vào lễ đường, sợ là cả cảnh sát cũng không làm được.
"Em tới nhanh nhé, chị đợi, được rồi, cứ như vậy nha."Ngô Sa không cho Hạ Nhược Tâm hỏi thêm gì cả.
"Đúng rồi." Ngô Sa như nhớ ra điều gì. "Em nhớ bảo cả Sở Luật tới đây nha, anh ta là ân nhân cứu mạng của chị, em là quý nhân của chị, hai người đều phải đến, không thì chị không kết hôn nữa." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Còn Hạ Nhược Tâm nghe âm thanh cúp điện thoại thì đứng ngốc ở đó. Cô cảm thấy thế giới này thật là điên rồ quá rồi, vài ngày trước Ngô Sa còn thề thốt rằng cô ấy sẽ không lấy chồng, cũng không cần đàn ông, trong giọng là sự khinh thường đàn ông.
Vậy mà mới qua vài ngày, vậy mà giờ chị ấy lại cho cô một trái bom lớn như vậy.
Cô cầm điện thoại lên cũng không cần biết bây giờ là lúc nào, nhấn một dãy số.
Lúc này, trong một phòng họp yên tĩnh, vài người có thể nghe được tiếng thở, đầu tiêu có chút lộn xộn sau đó theo một tiết tấu hài hòa.
Hít.... thở... hít thở...
Đầu mọi người là một tầng mồ hôi mỏng, nhưng không ai dám đưa tay lên lau. "Tí tách"tiếng mồ hôi rơi trên bàn, là mồ hôi của ai vậy, tiếng độngnày càng làm không khí nghiêm trọng hơn, ép tinh thần mọi người đều trở nên bí bách hơn, nếu qua thêm vài phút nữa, không khí trầm lắng hơn chút nữa chắc là có người bị ép đến ngất mất.
Mà thực tế cũng gần như vậy rồi, bởi vì nhìn sắc mặt trắng bệch xanh mét của mọi người ở đây là thấy được, lòng bàn tay đầy mồ hôi, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đến cả thư kí Tiểu Trần đang đứng một bên cũng cảm thấy âm u, rõ ràng là phòng bật máy lạnh, nhưng cô lại toát ra một tầng mồ hôi, người mà không có chút phản ứng nào chỉ có Sở Luât.
Anh dựa người vào chiếc ghế đằng sau, môi mỏng nhếch lên.
"Sao vậy, đều bị câm hết rồi sao? Đây là báo cáo tháng này của các người sao? Đây là tình hình thu chi tháng này của công ty sao?" Anh lấy văn kiện đập lên bàn.
"Tháng này tăng trưởng đạt 5% so với tháng trước...”
Biểu tình trên mặt mọi người đêu rất kì quái, 5%, 5% đấy, còn ít sao, nếu là công ty khác đã sớm tổ chức ăn mừng rồi, vậy sao bay đến tai Sở Luật đã không có tiệc mừng mà còn bị mắng là sao.
Đúng vậy, 5% là con số lớn, nhưng đó là đối với công ty khác chứ không phải là tập đoàn Sở Thị.
Cảng Hàng Ngọc đã được đưa vào hoạt động, mỗi ngày đều diễn ra hoạt động xuất nhập khẩu, cảng biển quan trọng này mỗi ngày số lượng hàng giao dịch rất lớn, nội cái phí thuê thôi cũng đủ cái số 5% này rồi chứ đừng nói đến thứ khác, những mảng kinh doanh khác đi đâu rồi, nếu không có cảng Hàng Ngọc này có phải sẽ đã lỗ?.
Anh tốn năm năm trời, đi gom góp những cảng biển đó, không phải để bù lỗ mà là để kiếm tiền, để công ty có thể xây thêm được một tầng lầu, từ mười tám tầng lên hai mươi tám tầng, nên đừng cho rằng anh hài lòng với hiện tại.
Không, vĩnh viễn không đủ, dã tâm của anh không dừng ở đây được, nhưng mà hiện tại những tên ngốc này đang làm gì cho anh vậy.
"Tổng giám đốc!" Một người quản lý cẩn thận nói. "Bởi vì gần đây thị trường không mấy khởi sắc, lợi nhuận thu vào của các công ty lớn đều không ổn định, công ty chúng ta có thể giữ được sự cân bằng này này là đã vượt qua ngoài mong đợi rồi.”
Những người khác đều bái phục người quản lý của bộ phận này, đồng thời cũng cầu nguyện cho người này.
"Vậy sao?" Hai chữ lạnh như băng vang lên, làm người này đổ mồ hôi.
"Ý của anh là thị trường không khởi sắc thì ta sẽ phải lỗ sao?" Sở Luật đứng dậy, nhả ra từng chữ.
"Ý của anh là, tôi nuôi các người đều là vô dụng, đổi lại là sự hòa vốn chứ không cần nghĩ cách kiếm thêm tiền sao?”
"Ý của anh là, thành tích như vậy không phải các anh không có năng lực mà là tôi bất tài sao? Là tôi tính toán có vần đề, đầu óc bị lão hóa, thời kì mãn kinh đã tới rồi đúng không?”
Lúc này, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nói gì, vốn dĩ là nghe được tiếng cười lạnh của Sở Luật truyền tới, nhưng không ai dám cười, không ai có gan đó.
Sở Luật đứng thẳng người, lấy một tập tài liệu bắt đầu lật qua.
"Nhược Tâm, chị có chuyện muốn nói với em.”
Giọng của Ngô Sa có chút kích động, như kiểu nghe được tiếng tim đập ngay họng của cô vậy, có thể từ giọng nói đoán ra được vui buồn của người nói, đây thật sự là tiếng nói từ trái tim đang kích động.
Lục này âm thanh của Ngô Sa hình như đang phấn khích.
Cô chưa kịp hỏi nguyên nhân thì đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh thở dài của Ngô Sa, vốn dĩ là tính đi leo núi, bây giờ là đi không được về sau hình như càng không đi được.
"Sao vậy ạ?" Cảm giác đâu tiên của Hạ Nhược Tâm là nghi hoặc có phải chị ấy bị thương ở chân như cô không, bác sĩ có nói là chân của cô phải mất hai năm mới có thể hồi phục hoàn toàn, không thể đi lại quá nhiều, đương nhiên đừng nghĩ tới việc leo núi, lần đó là cô không lượng sức mình nên hai chân mới bị như vậy, may là không bị thương quá nặng nên không chắc cả đời này cô đều phải ngồi xe lăn rồi.
Giọng của Ngô Sa nhỏ đi: "Chị muốn kết hôn nên muốn mời em tới.”
"Hả..." Hạ Nhược Tâm cho là mình nghe nhầm. "Chị Ngô, chị muốn kết hôn sao?" Việc này còn làm cho người khác kinh ngạc hơn việc nghe cô ấy muốn nói sinh con nữa, Ngô Sa lập chí không gia nhập vào đội ngũ gái có chồng, cô ấy là một người mạnh mẽ, cũng bởi vì quá mạnh mẽ nên không ai muốn bên cạnh cô cả, nhưng giờ cô ấy lại muốn kết hôn, thật sự muốn kết hôn.
"Chị kết hôn với Edward sao?”
Hạ Nhược Tâm cẩn trọng hỏi, hình như lúc cô rời đi Edward vẫn ở đó, người này thật lợi hại vậy mà có thể làm chị ấy rung động.
"Không phải là anh ấy thì còn có thể là ai?"Giọng của Ngô Sa có chút oán giận nhưng nghe được sự vui mừng trong đó, chuyện kết hôn này là cô tình nguyện, chứ nếu muốn ép một người phụ nữ mạnh mẽ như cô vào lễ đường, sợ là cả cảnh sát cũng không làm được.
"Em tới nhanh nhé, chị đợi, được rồi, cứ như vậy nha."Ngô Sa không cho Hạ Nhược Tâm hỏi thêm gì cả.
"Đúng rồi." Ngô Sa như nhớ ra điều gì. "Em nhớ bảo cả Sở Luật tới đây nha, anh ta là ân nhân cứu mạng của chị, em là quý nhân của chị, hai người đều phải đến, không thì chị không kết hôn nữa." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Còn Hạ Nhược Tâm nghe âm thanh cúp điện thoại thì đứng ngốc ở đó. Cô cảm thấy thế giới này thật là điên rồ quá rồi, vài ngày trước Ngô Sa còn thề thốt rằng cô ấy sẽ không lấy chồng, cũng không cần đàn ông, trong giọng là sự khinh thường đàn ông.
Vậy mà mới qua vài ngày, vậy mà giờ chị ấy lại cho cô một trái bom lớn như vậy.
Cô cầm điện thoại lên cũng không cần biết bây giờ là lúc nào, nhấn một dãy số.
Lúc này, trong một phòng họp yên tĩnh, vài người có thể nghe được tiếng thở, đầu tiêu có chút lộn xộn sau đó theo một tiết tấu hài hòa.
Hít.... thở... hít thở...
Đầu mọi người là một tầng mồ hôi mỏng, nhưng không ai dám đưa tay lên lau. "Tí tách"tiếng mồ hôi rơi trên bàn, là mồ hôi của ai vậy, tiếng độngnày càng làm không khí nghiêm trọng hơn, ép tinh thần mọi người đều trở nên bí bách hơn, nếu qua thêm vài phút nữa, không khí trầm lắng hơn chút nữa chắc là có người bị ép đến ngất mất.
Mà thực tế cũng gần như vậy rồi, bởi vì nhìn sắc mặt trắng bệch xanh mét của mọi người ở đây là thấy được, lòng bàn tay đầy mồ hôi, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đến cả thư kí Tiểu Trần đang đứng một bên cũng cảm thấy âm u, rõ ràng là phòng bật máy lạnh, nhưng cô lại toát ra một tầng mồ hôi, người mà không có chút phản ứng nào chỉ có Sở Luât.
Anh dựa người vào chiếc ghế đằng sau, môi mỏng nhếch lên.
"Sao vậy, đều bị câm hết rồi sao? Đây là báo cáo tháng này của các người sao? Đây là tình hình thu chi tháng này của công ty sao?" Anh lấy văn kiện đập lên bàn.
"Tháng này tăng trưởng đạt 5% so với tháng trước...”
Biểu tình trên mặt mọi người đêu rất kì quái, 5%, 5% đấy, còn ít sao, nếu là công ty khác đã sớm tổ chức ăn mừng rồi, vậy sao bay đến tai Sở Luật đã không có tiệc mừng mà còn bị mắng là sao.
Đúng vậy, 5% là con số lớn, nhưng đó là đối với công ty khác chứ không phải là tập đoàn Sở Thị.
Cảng Hàng Ngọc đã được đưa vào hoạt động, mỗi ngày đều diễn ra hoạt động xuất nhập khẩu, cảng biển quan trọng này mỗi ngày số lượng hàng giao dịch rất lớn, nội cái phí thuê thôi cũng đủ cái số 5% này rồi chứ đừng nói đến thứ khác, những mảng kinh doanh khác đi đâu rồi, nếu không có cảng Hàng Ngọc này có phải sẽ đã lỗ?.
Anh tốn năm năm trời, đi gom góp những cảng biển đó, không phải để bù lỗ mà là để kiếm tiền, để công ty có thể xây thêm được một tầng lầu, từ mười tám tầng lên hai mươi tám tầng, nên đừng cho rằng anh hài lòng với hiện tại.
Không, vĩnh viễn không đủ, dã tâm của anh không dừng ở đây được, nhưng mà hiện tại những tên ngốc này đang làm gì cho anh vậy.
"Tổng giám đốc!" Một người quản lý cẩn thận nói. "Bởi vì gần đây thị trường không mấy khởi sắc, lợi nhuận thu vào của các công ty lớn đều không ổn định, công ty chúng ta có thể giữ được sự cân bằng này này là đã vượt qua ngoài mong đợi rồi.”
Những người khác đều bái phục người quản lý của bộ phận này, đồng thời cũng cầu nguyện cho người này.
"Vậy sao?" Hai chữ lạnh như băng vang lên, làm người này đổ mồ hôi.
"Ý của anh là thị trường không khởi sắc thì ta sẽ phải lỗ sao?" Sở Luật đứng dậy, nhả ra từng chữ.
"Ý của anh là, tôi nuôi các người đều là vô dụng, đổi lại là sự hòa vốn chứ không cần nghĩ cách kiếm thêm tiền sao?”
"Ý của anh là, thành tích như vậy không phải các anh không có năng lực mà là tôi bất tài sao? Là tôi tính toán có vần đề, đầu óc bị lão hóa, thời kì mãn kinh đã tới rồi đúng không?”
Lúc này, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nói gì, vốn dĩ là nghe được tiếng cười lạnh của Sở Luật truyền tới, nhưng không ai dám cười, không ai có gan đó.
Sở Luật đứng thẳng người, lấy một tập tài liệu bắt đầu lật qua.
Bình luận facebook