Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1322
Xoay cái ly trong tay, ngón tay của anh cũng nhẹ nhàng chạm vào cái ly ấm lạnh.
"Cô ta không có bao nhiêu ân oán với vợ tôi, thậm chí cũng không quen biết vợ tôi, thế nhưng, cô ta lại biết một người khác. Lúc trước cùng bị bắt với vợ tôi, còn có một người khác, là một người phụ nữ."
Đột nhiên Mạc Mính nắm chặt cái ly trong tay.
"Trầm Tiểu Vi?"
(Xin lỗi mọi người, hóa ra Thẩm Vi tên thật là Trầm Tiểu Vi, vậy mà mấy lần trước có vài đoạn Trầm Vi mình toàn sửa thành Thẩm Vi)
"Không, hiện tại cô ấy tên là Thẩm Vi." Sở Luật nhắc nhở Mạc Mính, còn nữa, thật ra anh có chút không hiểu người đàn ông tên Mạc Mính này: "Lúc trước tôi hận Hạ Nhược Tâm, nhưng cũng chưa hề nghĩ tới thật sự chụp một cái nón xanh như vậy lên đầu mình, vậy mà anh lại làm được, làm cho đầu mình đủ loại lông xanh, cảm giác đội lông xanh trên đầu rất tốt sao, anh rất hưởng thụ hay là giống như vợ tôi nói, anh căn bản là một tên biến thái?"
Mặt mũi Mạc Mính trở nên âm trầm: "Ý anh là gì?"
"Không có ý gì." Sở Luật dùng hai tay vòng lấy ngực mình: "Mạc Mính, có thật là anh để năm tên đàn ông luân phiên vợ mình không?" Anh nói toạt ra, kỳ thực đến hiện tại anh đều không quá mức tin tưởng. Tuy thời gian anh biết Mạc Mính không lâu, tiếp xúc không nhiều nhưng dựa theo hiểu rõ của anh đối với người đàn ông này thì hẳn là không phải. Nói trắng ra, bọn họ đều là cùng một loại người, vô cùng coi trọng mặt mũi của mình, làm việc có thể lòng dạ độc ác nhưng vĩnh viễn không thể nào thật sự để người đàn ông khác chiếm tiện nghi của vợ mình.
Nói trắng ra, bọn họ không thể đánh mất danh dự.
"Anh đang nói đùa sao?" Mạc Mính cảm giác mình bị vũ nhục: "Anh cũng làm không được, làm sao tôi có thể làm được?"
"Vợ tôi nói, anh biến thái."
Sở Luật một mực nhắc tới vợ, đây là đang bắt nạt Mạc Mính không có vợ, vợ chạy trốn sao?
"Tôi không có." Ngón tay Mạc Mính trở nên căng thẳng, lại tiếp tục bưng cái ly trên bàn lên, dùng sức rót cho mình một ly rượu.
"Cho nên, anh cẩn thận điều tra một chút xem." Sở Luật đưa tay ra vỗ lên vai Mạc Mính một cái: "Tôi vừa nghe qua chuyện này đã thấy cổ quái, anh là người trong cuộc hẳn là càng rõ ràng."
"Còn chuyện Thượng Quan gia, tôi hi vọng anh không cần lo."
"Anh yên tâm." Mạc Mính cười gằn: "Tôi không có quan hệ gì với Thượng Quan gia, nếu như có yêu cầu, anh có thể tìm tôi hỗ trợ!" Anh đưa tay ra, đặt cái ly trước mắt mình.
"Nếu như cần, tôi sẽ." Sở Luật cũng bưng ly lên, đụng nhẹ một cái vào ly của anh ta, hai người đàn ông đạt thành một thỏa thuận.
Thượng Quan gia ngã vô cùng nhanh, có thể nói, còn tương đối nhanh, chẳng qua chỉ là mấy ngày, Sở gia, còn thêm Lục gia, nhà họ Ngô, thậm chí ngay cả Giang Nam cũng là chen một chân vào. Vì lẽ đó gần như là không tới một tuần lễ, có thể nói là gia tộc Thượng Quan gia có một xí nghiệp không tệ bị sụp đổ rối tinh rối mù, mà sản nghiệp Thượng Quan gia cũng để Sở Luật kiếm được không ít lợi nhuận, đặc biệt có một mảnh đất chính là thứ Sở Luật cần.
Sở Luật chuẩn bị xây dựng ở đó một trung tâm thương mại cỡ lớn, thứ anh thiếu chính là một vùng, một mảnh đất, còn có một cơ hội.
Cho nên nói, cướp đi đồ của người khác, con đường này đúng là tốt đẹp. Chỉ là dù thế nào anh cũng không thích cho nên không có việc gì thì đừng nghĩ đắc tội anh. Kết cục khi đắc tội anh không dễ vượt qua, nếu như người đó không muốn sống, hoàn toàn có thể.
Hạ Nhược Tâm mới vừa đến phòng vẽ tranh, cô nhìn bảng biểu một chút, sắp đến thời gian cô hẹn Thẩm Vi rồi cho nên bước nhanh hơn, đi về phía trước, sợ mình đến muộn. Nhưng mà khi cô đến thì Thẩm Vi vẫn chưa đến.
Cô không thể làm gì khác hơn là tự mình ngồi xuống, bắt đầu đợi, qua nửa giờ, Thẩm Vi cũng không đến, sau một canh giờ, chị ấy vẫn không đến. Cô gọi điện thoại cho Thẩm Vi, kết quả lại là tắt máy, cô lại gọi đến chỗ Tam Ca.
Vẫn còn may, kết nối được, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Tam Ca, em là Hạ Nhược Tâm..."
"Sao vậy?" Đột nhiên Tam Ca nở nụ cười, nụ cười kia làm cho thủ hạ của anh không khỏi rùng mình, thật là đáng sợ.
Sau đó không lâu, toàn bộ nụ cười trên mặt Tam Ca đều thu lại, cũng không có nói thêm gì với thủ hạ của mình đã chạy đi. Cho dù là thủ hạ anh có thời gian phản ứng lại, đã không thấy bóng dáng của lão đại bọn họ.
Mà lúc này, hai người phụ nữ mặt đối mặt ở trạm xe, gió thỉnh thoảng lại thổi bay góc áo của hai người, lạnh lẽo, vắng ngắt.
"Đã lâu không gặp." Thượng Quan Đồng cười khẩy, trên mặt không có trang điểm đã gần như vô cùng già nua. Thực ra có thể không già nua sao, Thẩm Vi mới hai mươi tám tuổi nhưng cô ta đã ba mươi hai rồi, đàn ông ba mươi tuổi vẫn rất trẻ trung, càng thấy thành thục, nhưng còn phụ nữ vừa qua ba mươi tuổi, thời gian dường như bay, trong nháy mắt biến mất ở khóe mắt, khóe môi, còn có trán của cô ta.
Trước đó không lâu cô ta mới phát hiện trên trán mình lại có nếp nhăn, khóe mắt cũng có nếp nhăn, phụ nữ hơn ba mươi tuổi sớm hẳn là kết hôn sinh con nhưng đến bây giờ cô ta vẫn chưa lập gia đình, càng không có con cái.
Thế nhưng dáng vẻ trước mắt của Thẩm Vi vẫn như trước, cô vẫn xinh đẹp, không phải là loại vẻ đẹp đơn thuần sạch sẽ, hiện tại lại nhiễm thêm một tia yêu khí như hồ ly tinh, vẻ xinh đẹp quyến rũ kia trong lúc vung tay nhấc chân đều làm đàn ông điên cuồng, cũng làm cho phụ nữ oán hận và đố kị.
Giữa các cô chỉ là cách biệt không tới năm tuổi, nhưng tướng mạo hiện tại mới biết hóa ra cô ta lại thua Trầm Tiểu Vi đã từng bị cô ta cướp đi tất cả, ngay cả thời gian ban đầu đều là như vậy.
Thẩm Vi vén tóc mình ra sau tai, mái tóc quăn quen thuộc, cũng là màu tóc nhuộm quen thuộc, cô hơi híp hai mắt: "Ừ, đã lâu không gặp, phong thái của Thượng Quan tiểu thư đây vẫn như trước."
Trong nháy mắt, mặt mũi Thượng Quan Đồng trở nên vặn vẹo, cô ta vẫn cười lạnh lẽo: "Trầm Tiểu Vi, phong thái của tôi như trước, nhưng còn cô, cảm giác bị năm người đàn ông luân phiên nhau cưỡi rất tốt phải không? Cô còn muốn mùi vị như vậy hay không, tôi có thể tác thành cho cô."
Cô ta cho rằng chuyện như vậy có thể kích thích Thẩm Vi, có thể làm cho Thẩm Vi thống khổ, làm cho cô khó chịu, nếu như cô ta nghĩ cô sẽ sợ lời nói như vậy, vậy thì sai rồi.
Gió tiếp tục thổi tới mặt Thẩm Vi, gò má Thẩm Vi có thêm chút ánh sáng mềm mại, xem như là không có tác dụng của mỹ phẩm, nhưng loại trắng nõn tự nhiên và trẻ tuổi này làm cho trong lòng và trên mặt Thượng Quan Đồng càng thêm đố kị, mặt cô ta còn muốn trở nên vặn vẹo.
Đột nhiên, Thẩm Vi hơi cong môi lên, độ cong kia, gần như là kích thích trực tiếp lên mặt Thượng Quan Đồng.
"Nếu như Thượng Quan tiểu thư muốn biết rõ, tôi có thể giới thiệu phục vụ, Giang Nam chúng tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô Quan hạ cố đến chơi. Tuy Thượng Quan tiểu thư có chút tuổi già sắc suy, chẳng qua chỉ cần có tiền, số lượng nhiều cũng có thể, đương nhiên nếu Thượng Quan tiểu thư muốn một đêm ngự năm nam cũng không phải không được."
"Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, Thượng Quan tiểu thư phải có tiền, còn phải có rất nhiều tiền, chỉ là tôi thấy Thượng Quan tiểu thư đây hiện tại hẳn là không có tiền đi cho nên chuyện tìm đàn ông có lẽ cô cũng chỉ có thể tưởng tượng."
"Cô ta không có bao nhiêu ân oán với vợ tôi, thậm chí cũng không quen biết vợ tôi, thế nhưng, cô ta lại biết một người khác. Lúc trước cùng bị bắt với vợ tôi, còn có một người khác, là một người phụ nữ."
Đột nhiên Mạc Mính nắm chặt cái ly trong tay.
"Trầm Tiểu Vi?"
(Xin lỗi mọi người, hóa ra Thẩm Vi tên thật là Trầm Tiểu Vi, vậy mà mấy lần trước có vài đoạn Trầm Vi mình toàn sửa thành Thẩm Vi)
"Không, hiện tại cô ấy tên là Thẩm Vi." Sở Luật nhắc nhở Mạc Mính, còn nữa, thật ra anh có chút không hiểu người đàn ông tên Mạc Mính này: "Lúc trước tôi hận Hạ Nhược Tâm, nhưng cũng chưa hề nghĩ tới thật sự chụp một cái nón xanh như vậy lên đầu mình, vậy mà anh lại làm được, làm cho đầu mình đủ loại lông xanh, cảm giác đội lông xanh trên đầu rất tốt sao, anh rất hưởng thụ hay là giống như vợ tôi nói, anh căn bản là một tên biến thái?"
Mặt mũi Mạc Mính trở nên âm trầm: "Ý anh là gì?"
"Không có ý gì." Sở Luật dùng hai tay vòng lấy ngực mình: "Mạc Mính, có thật là anh để năm tên đàn ông luân phiên vợ mình không?" Anh nói toạt ra, kỳ thực đến hiện tại anh đều không quá mức tin tưởng. Tuy thời gian anh biết Mạc Mính không lâu, tiếp xúc không nhiều nhưng dựa theo hiểu rõ của anh đối với người đàn ông này thì hẳn là không phải. Nói trắng ra, bọn họ đều là cùng một loại người, vô cùng coi trọng mặt mũi của mình, làm việc có thể lòng dạ độc ác nhưng vĩnh viễn không thể nào thật sự để người đàn ông khác chiếm tiện nghi của vợ mình.
Nói trắng ra, bọn họ không thể đánh mất danh dự.
"Anh đang nói đùa sao?" Mạc Mính cảm giác mình bị vũ nhục: "Anh cũng làm không được, làm sao tôi có thể làm được?"
"Vợ tôi nói, anh biến thái."
Sở Luật một mực nhắc tới vợ, đây là đang bắt nạt Mạc Mính không có vợ, vợ chạy trốn sao?
"Tôi không có." Ngón tay Mạc Mính trở nên căng thẳng, lại tiếp tục bưng cái ly trên bàn lên, dùng sức rót cho mình một ly rượu.
"Cho nên, anh cẩn thận điều tra một chút xem." Sở Luật đưa tay ra vỗ lên vai Mạc Mính một cái: "Tôi vừa nghe qua chuyện này đã thấy cổ quái, anh là người trong cuộc hẳn là càng rõ ràng."
"Còn chuyện Thượng Quan gia, tôi hi vọng anh không cần lo."
"Anh yên tâm." Mạc Mính cười gằn: "Tôi không có quan hệ gì với Thượng Quan gia, nếu như có yêu cầu, anh có thể tìm tôi hỗ trợ!" Anh đưa tay ra, đặt cái ly trước mắt mình.
"Nếu như cần, tôi sẽ." Sở Luật cũng bưng ly lên, đụng nhẹ một cái vào ly của anh ta, hai người đàn ông đạt thành một thỏa thuận.
Thượng Quan gia ngã vô cùng nhanh, có thể nói, còn tương đối nhanh, chẳng qua chỉ là mấy ngày, Sở gia, còn thêm Lục gia, nhà họ Ngô, thậm chí ngay cả Giang Nam cũng là chen một chân vào. Vì lẽ đó gần như là không tới một tuần lễ, có thể nói là gia tộc Thượng Quan gia có một xí nghiệp không tệ bị sụp đổ rối tinh rối mù, mà sản nghiệp Thượng Quan gia cũng để Sở Luật kiếm được không ít lợi nhuận, đặc biệt có một mảnh đất chính là thứ Sở Luật cần.
Sở Luật chuẩn bị xây dựng ở đó một trung tâm thương mại cỡ lớn, thứ anh thiếu chính là một vùng, một mảnh đất, còn có một cơ hội.
Cho nên nói, cướp đi đồ của người khác, con đường này đúng là tốt đẹp. Chỉ là dù thế nào anh cũng không thích cho nên không có việc gì thì đừng nghĩ đắc tội anh. Kết cục khi đắc tội anh không dễ vượt qua, nếu như người đó không muốn sống, hoàn toàn có thể.
Hạ Nhược Tâm mới vừa đến phòng vẽ tranh, cô nhìn bảng biểu một chút, sắp đến thời gian cô hẹn Thẩm Vi rồi cho nên bước nhanh hơn, đi về phía trước, sợ mình đến muộn. Nhưng mà khi cô đến thì Thẩm Vi vẫn chưa đến.
Cô không thể làm gì khác hơn là tự mình ngồi xuống, bắt đầu đợi, qua nửa giờ, Thẩm Vi cũng không đến, sau một canh giờ, chị ấy vẫn không đến. Cô gọi điện thoại cho Thẩm Vi, kết quả lại là tắt máy, cô lại gọi đến chỗ Tam Ca.
Vẫn còn may, kết nối được, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Tam Ca, em là Hạ Nhược Tâm..."
"Sao vậy?" Đột nhiên Tam Ca nở nụ cười, nụ cười kia làm cho thủ hạ của anh không khỏi rùng mình, thật là đáng sợ.
Sau đó không lâu, toàn bộ nụ cười trên mặt Tam Ca đều thu lại, cũng không có nói thêm gì với thủ hạ của mình đã chạy đi. Cho dù là thủ hạ anh có thời gian phản ứng lại, đã không thấy bóng dáng của lão đại bọn họ.
Mà lúc này, hai người phụ nữ mặt đối mặt ở trạm xe, gió thỉnh thoảng lại thổi bay góc áo của hai người, lạnh lẽo, vắng ngắt.
"Đã lâu không gặp." Thượng Quan Đồng cười khẩy, trên mặt không có trang điểm đã gần như vô cùng già nua. Thực ra có thể không già nua sao, Thẩm Vi mới hai mươi tám tuổi nhưng cô ta đã ba mươi hai rồi, đàn ông ba mươi tuổi vẫn rất trẻ trung, càng thấy thành thục, nhưng còn phụ nữ vừa qua ba mươi tuổi, thời gian dường như bay, trong nháy mắt biến mất ở khóe mắt, khóe môi, còn có trán của cô ta.
Trước đó không lâu cô ta mới phát hiện trên trán mình lại có nếp nhăn, khóe mắt cũng có nếp nhăn, phụ nữ hơn ba mươi tuổi sớm hẳn là kết hôn sinh con nhưng đến bây giờ cô ta vẫn chưa lập gia đình, càng không có con cái.
Thế nhưng dáng vẻ trước mắt của Thẩm Vi vẫn như trước, cô vẫn xinh đẹp, không phải là loại vẻ đẹp đơn thuần sạch sẽ, hiện tại lại nhiễm thêm một tia yêu khí như hồ ly tinh, vẻ xinh đẹp quyến rũ kia trong lúc vung tay nhấc chân đều làm đàn ông điên cuồng, cũng làm cho phụ nữ oán hận và đố kị.
Giữa các cô chỉ là cách biệt không tới năm tuổi, nhưng tướng mạo hiện tại mới biết hóa ra cô ta lại thua Trầm Tiểu Vi đã từng bị cô ta cướp đi tất cả, ngay cả thời gian ban đầu đều là như vậy.
Thẩm Vi vén tóc mình ra sau tai, mái tóc quăn quen thuộc, cũng là màu tóc nhuộm quen thuộc, cô hơi híp hai mắt: "Ừ, đã lâu không gặp, phong thái của Thượng Quan tiểu thư đây vẫn như trước."
Trong nháy mắt, mặt mũi Thượng Quan Đồng trở nên vặn vẹo, cô ta vẫn cười lạnh lẽo: "Trầm Tiểu Vi, phong thái của tôi như trước, nhưng còn cô, cảm giác bị năm người đàn ông luân phiên nhau cưỡi rất tốt phải không? Cô còn muốn mùi vị như vậy hay không, tôi có thể tác thành cho cô."
Cô ta cho rằng chuyện như vậy có thể kích thích Thẩm Vi, có thể làm cho Thẩm Vi thống khổ, làm cho cô khó chịu, nếu như cô ta nghĩ cô sẽ sợ lời nói như vậy, vậy thì sai rồi.
Gió tiếp tục thổi tới mặt Thẩm Vi, gò má Thẩm Vi có thêm chút ánh sáng mềm mại, xem như là không có tác dụng của mỹ phẩm, nhưng loại trắng nõn tự nhiên và trẻ tuổi này làm cho trong lòng và trên mặt Thượng Quan Đồng càng thêm đố kị, mặt cô ta còn muốn trở nên vặn vẹo.
Đột nhiên, Thẩm Vi hơi cong môi lên, độ cong kia, gần như là kích thích trực tiếp lên mặt Thượng Quan Đồng.
"Nếu như Thượng Quan tiểu thư muốn biết rõ, tôi có thể giới thiệu phục vụ, Giang Nam chúng tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô Quan hạ cố đến chơi. Tuy Thượng Quan tiểu thư có chút tuổi già sắc suy, chẳng qua chỉ cần có tiền, số lượng nhiều cũng có thể, đương nhiên nếu Thượng Quan tiểu thư muốn một đêm ngự năm nam cũng không phải không được."
"Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, Thượng Quan tiểu thư phải có tiền, còn phải có rất nhiều tiền, chỉ là tôi thấy Thượng Quan tiểu thư đây hiện tại hẳn là không có tiền đi cho nên chuyện tìm đàn ông có lẽ cô cũng chỉ có thể tưởng tượng."
Bình luận facebook