• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tân hôn không tình yêu (1 Viewer)

  • Chương 1347

Da của Tiểu Vũ Điểm y hệt như mẹ, Hạ Nhược Tâm bây giờ cũng đã hơn ban mươi tuổi nhưng làn da của cô không có khác gì so với những cô gái hơn hai mươi tuổi, cho dù bây giờ thích những hoạt động ngoài trời, người có bị sạm đen một chút nhưng chỉ cảm thấy ngày càng khỏe mạnh hơn, bằng không Sở Luật làm sao có thể đồng ý hành động bỏ chồng bỏ con này của cô.

Lâm Thanh không thể không khen ngợi một lần nữa, người thiếu nữ trước mặt có một làn da tuyệt đẹp, đứa con gái do Sở Luật sinh ra quả là khác với những dung mạo bình thường, khác hoàn toàn so với Sở Luật, hơn nữa còn là thiếu nữ thành niên vừa tròn 18 tuổi, mềm mại như một đóa hoa sắp nở rộ, nhưng anh ta rất muốn biết, nàng tiểu thư thiên kim này, từ nhỏ đã được sự bảo hộ của Sở Luật, Lộ An Trạch mà bị mình đè dưới thân thì có cảm giác như thế nào, khi nghĩ như thế, trong ánh mắt của hắn, lại hiện ra một tia sáng tàn ác.

Tiểu Vũ Điểm lại nắm chặt ngón tay đặt ở hai chân, đột nhiên, hình như có thứ gì đó đã rời cô mà đi rồi, nhưng, bây giờ cô cũng không biết đây là những thứ gì.

Đúng lúc, những món mà cô gọi đã được đem lên, cô vội đứng dậy, lấy món ăn và đi ra ngoài, nhưng bản năng đang mách bảo với cô rằng, những điều này rất nguy hiểm, Lâm Thanh cũng là một người nguy hiểm.

Chỉ là, sau này, bất kể ở nơi nào, hình như Lâm Thanh luôn luôn có ý muốn tiếp cận cô, cô muốn tránh, nhưng tránh không kịp, thậm chí cô ấy còn muốn xuất ngoại, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.

Cô biết nếu nói ra thì ba nhất định sẽ hỏi nguyên nhân, nếu ba biết được nguyên nhân chính là tại Lâm Thanh thì ba sẽ giết Lâm Thanh mất.

"Tại sao lại không nói với ba của em?" Một cánh tay của Lâm Thanh để trên tai của Tiểu Vũ Điểm, hơi thở nóng rực đang phà vào khuôn mặt bóng loáng của cô khiến mặt cô đỏ ửng, làm trái tim thiếu nữ của cô cũng chộn rộn theo.

“Chắc em cũng biết tính khí của ông ấy, nếu như em nói ra, nhất định anh sẽ bị ba của em một chân đá ra khỏi công ty, ông ấy thậm chí sẽ đánh gãy tay chân của anh, khiến anh suốt đời cũng không được siêu thoát.”

Tiểu Vũ Điểm mím chặt môi, không nói một lời.

Đúng vậy, Lâm Thanh nói rất đúng, Sở Luật nhất định sẽ làm như vậy, thậm chí còn có thể càng triệt để, càng tàn nhẫn hơn nữa.

“Cho nên, Tiểu Vũ Điểm...” những ngón tay của Lâm Thanh nhẹ nhàng vuốt qua má của Tiểu Vũ Điểm, "Em có phải cũng không nỡ bỏ anh, cũng thích anh phải không, cho nên, kể từ bây giờ," anh cúi dần người xuống, môi cũng hạ trên mặt của Tiểu Vũ Điểm, sau đó hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, “sau này em là của anh rồi.”

Sau này em là của anh rồi.

Em không nỡ, không muốn anh chết phải không?

Em cũng thích anh mà phải không?

Đột nhiên, Tiểu Vũ Điểm từ trên giường ngồi dậy, mà trên trán của cô thấm đầy mồ hôi, cô lau sạch mồ hôi trên mặt, sau đó đi chân trần xuống giường, chạy tới trong nhà vệ sinh. Cô gái trong gương vẫn là dung mạo khi xưa nhưng sắc mặt thì vô cùng không tốt, không phải mọi người thường nói khi yêu sẽ rất vui sướng, rất vui mừng, cũng sẽ có cảm giác tim đập mạnh sao, thế nhưng sao cô lại không có những điều này, cô chỉ cảm thấy có chút sợ hãi, cũng có chút lo lắng, còn có chút bất lực bủa vây trong tim.

Cô mở vòi nước, lấy một ít nước nóng giội lên mặt, một lần lại một lần, mặt của cô không nóng, chỉ là cảm thấy có chút lạnh.

***

“Ăn cái này.” Lâm Thanh gắp một số món bỏ vào chén của Tiểu Vũ Điểm, nhìn cử chỉ thì có chút tùy ý, gọng kính vàng kim trên mặt khiến anh ta có chút vị của học giả, rất có gia giáo, cũng rất có khí chất.

Tiểu Vũ Điểm gắp lên ăn một miếng, suýt chút nữa là phun ra hết cơm vừa mới ăn vào, cái này mặn quá.

Từ lúc nhỏ cô ấy không thể ăn quá mặn, ba mẹ cũng giống cô vậy, cho nên từ nhỏ tới lớn, đúng là chưa bao giờ ăn qua món ăn mặn đến thế.

“Sao thế, không ngon ư?” Lâm Thanh cũng ăn một chút, nhưng dường như lại vô tri vô cảm.

“À, không tệ.” Cuối cùng Tiểu Vũ Điểm không có ói thức ăn đó ra, cô ấy cố gắng nuốt xuống, chỉ là cảm thấy cả người mình có vẻ như không tốt lắm.

“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Lâm Thanh lại gắp khá là nhiều vào trong chén của cô, Tiểu Vũ Điểm nhìn vào đống thức ăn, cắn môi, có chút do dự, cô vốn muốn nói có thể đổi món khác không nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.

Cô nghĩ, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, cũng chỉ ăn có lần này thôi mà.

Uống cái này, Lâm Thanh đưa một ly đồ uống cho cô.

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng nhấp một miếng, đây là đồ uống, không phải nước ép, từ trước đến nay, cô ấy chỉ uống nước lọc, hoặc là nước ép tươi, những loại nước uống này, cô ấy sẽ không động vào.

“Đây là anh đặc biệt lấy cho em đấy, nhớ kĩ, phải uống hết đó.” Lâm Thanh bỏ tay ra khỏi chiếc ly, bên trong đồng tử đen ấy có một chút gì đang lóe lên, nhưng cuối cùng đều bị giấu dưới tròng kính.

“Có thể...” Tiểu Vũ Điểm không muốn uống, cơ thể của cô không thể uống nhiều đồ uống như thế.

“Uống ít một chút cũng không sao, em xem Sở Tương không phải cái gì cũng ăn, cái gì cũng uống đấy sao.” Lâm Thanh lại cầm ly lên, ánh mắt phức tạp dưới tròng kính cũng chỉ chợt lóe lên.

Ừ, chắc uống một chút cũng không sao đâu, Tiểu Vũ Điểm cầm ly lên, sau đó uống từng ngụm một, mùi vị này có chút lạ, hình như là không khó uống chút nào, nhưng cô vẫn thích uống nước ép hơn.

Mẹ nói rằng, uống nước ép càng uống sẽ càng xinh đẹp cho nên cô cũng học theo tính của mẹ, khi cô 40 tuổi cũng có thể được như mẹ vậy.

Chỉ là khi nghĩ đến mẹ, cô cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ, nhất là đã ăn những thứ cô không nên ăn, uống những thứ cô không nên uống.

Lâm Thanh cúi đầu xuống, con ngươi dưới tròng mắt lóe lên một mảng tối tăm, Sở Luật này đúng là không dễ đối phó chút nào, không ngờ Sở Luật lại dạy dỗ con gái tốt như thế, bảo thủ như thế, nhưng bây giờ hai người họ đã là người yêu thực sự rồi.

Nhưng mà không biết bao nhiêu lần cô gái này lại cự tuyệt sự gần gũi của anh, Lâm Thanh này cũng cưa đổ biết bao nhiêu cô gái, không cần nói những người khác, cả Sở Tương có thể cùng anh phát sinh những gì thì cũng đã phát sinh rồi, nhưng mà Sở Chỉ Hy ngay cả tay cũng không cho anh đụng vào.

Anh có nên nói với Sở Luật là ông ta đã nuôi dạy con gái rất ngoan hay nên nói với chính mình, Lâm Thanh ngươi đúng là đứa vô dụng.

Lại một lần, Tiểu Vũ Điểm đeo cặp đi đến nơi đã hẹn với Lâm Thanh.

Cô ngồi đối mặt với Lâm Thanh, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh.

“Sao thế?” Lâm Thanh rót nước cho cô, mình có chỗ nào lạ sao, anh vẫn đang cười, nhưng hình như có một tầng mây ngăn cách lại, khiến người khác nhìn không rõ, cũng không nhìn kỹ.

Tiểu Vũ Điểm nhận lấy cái ly, nhưng lại không uống, cô ấy mở to đôi mắt long lanh của mình, trong con ngươi, là hành động bỏ tay xuống của Lâm Thanh, cùng với nụ cười không chân thật của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom