Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Cô ấy đứng đó, trong mắt hoặc nhiều hoặc ít mang một chút đồng tình, chẳng qua, rất nhanh, lại bị một sự khinh thường thay thế, hại chết em gái của mình có thể thiện lương chỗ nào, nếu như không phải tại cô, hiện tại thiếu gia nhà bọn họ sẽ không thay đổi dạng âm tình bất định như hôm nay.
Cửa phịch một tiếng đóng lại, Hạ Nhược Tâm mới cúi đầu xuống, trong mắt lại tụ tập một đám sương mù, anh thật sự là không giờ khắc nào không nhục nhã cô.
Một thân quần áo nữ giúp việc, một thân phận nữ giúp việc, cô gả cho anh, thế nhưng, anh đang cảnh cáo cô, cô vĩnh viễn không phải là vợ của anh, mà chính là người giúp việc của anh.
Run rẩy cầm quần áo trên giường lên, mặc ở trên người mình, một gương mặt vô cùng thanh lệ, lúc này cũng không tiếp tục vui vẻ, có lẽ, cho tới bây giờ cô đều chưa từng vui vẻ qua.
Đi ra ngoài, giữa hai chân vẫn còn đau đớn đêm qua, lúc nào cũng có thể cho cô nghĩ đến, đêm qua, người đàn ông kia tàn nhẫn đối đãi với cô như thế nào.
"Thiếu phu nhân, về sau tất cả việc nhà đều do cô tới làm, cái này là thiếu gia phân phó: "Nữ giúp việc đâu ra đấy mặt không thay đổi nói, đến nữ giúp việc nơi này cũng đều không có coi cô thành chủ nhân.
Cô ta kêu cô là thiếu phu nhân, thế nhưng, cô giống sao?
Chết lặng gật đầu một cái, cô nâng thân thể vô cùng nặng nề, bắt đầu sinh hoạt, cô ở chỗ này, thậm chí, đến người giúp việc cũng không bằng.
Cô nắm chặt tay đỏ rực của mình, không ngừng xoa nắn, hi vọng như vậy có thể cho mình thêm ấm một chút, chỉ là, cô phát hiện, loại biện pháp này căn bản là vô dụng.
Trên dưới hai tầng biệt thự sang trọng, cô ròng rã bận bịu đã hơn nửa ngày, mới có thể nghỉ ngơi một chút, cô nhìn căn biệt thự cực lớn, lớn chỉ để cho cô cảm giác trống rỗng, cảm giác sợ hãi.
Đây chính là tân hôn của cô.
Cửa có một trận tiếng vang rất nhỏ, thân thể của cô cứng đờ theo bản năng, vừa định muốn ra mở, cũng đã nghe được tiếng Sở Luật lạnh thấu xương
"Thế nào, không muốn nhìn thấy tôi đến thế, không phải là cô muốn gả cho tôi, đến em gái của mình cũng giết, thì ra, lá gan của cô lại nhỏ như vậy??
Mỗi câu mỗi chữ mảy may không cho bất kỳ thể diện gì, cô ở trong mắt anh, ngoại trừ hung thủ giết người, cái gì cũng không có.
"Em không..." Môi của cô nhẹ nhàng khép mở, sau cùng chỉ cười khổ một tiếng, có phải cô nói gì đều không quan trọng hay không, bời vì không có bất kỳ người nào sẽ tin tưởng, bọn họ đều tưởng rằng cô hại chết Hạ Dĩ Hiên, chẳng lẽ chỉ là bởi vì, cô yêu anh sao?
Cái cằm bị nâng lên, cô thậm chí có thể nghe được cằm mình truyền đến tiếng cạch, anh gần như muốn bóp nát cằm cô, cô ngẩng đầu, thấy được trong mắt Sở Luật tinh hồng khát máu, còn có loại hận ý không che dấu.
Anh hận cô, hận tới cực điểm.
"Tiến vào phòng: " Anh cười lạnh một tiếng, mà thân thể Hạ Nhược Tâm đột nhiên run rẩy, trên mặt vô cùng tái nhợt.
"Cô không được quên, tôi cưới cô, cô phải cung cấp thân thể của mình: " Anh hiểu được sợ hãi trong mắt cô, trên mặt và ý cười càng thêm lạnh một chút, quả nhiên anh không thích hợp cười, quả nhiên là tàn nhẫn vô cùng.
Nhất là anh hận người, anh nhất định sẽ để họ là cái xác không hồn.
Hạ Nhược Tâm chỉ nhẹ nhàng đóng hai mắt một chút, dưới dung nhan tái nhợt không màu, rơi xuống mấy giọt nước mắt trong suốt, cô đi vào theo phía sau anh, bước chân của cô rất nặng, rất nặng, mà hai mắt đẫm lệ mông lung, cô mới phát hiện, bọn họ rõ ràng cách chỉ như thế, nhưng cô lại không cách nào bắt anh lại, thậm chí, đến góc áo của anh cũng chưa từng. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Cửa phịch một tiếng đóng lại, Hạ Nhược Tâm mới cúi đầu xuống, trong mắt lại tụ tập một đám sương mù, anh thật sự là không giờ khắc nào không nhục nhã cô.
Một thân quần áo nữ giúp việc, một thân phận nữ giúp việc, cô gả cho anh, thế nhưng, anh đang cảnh cáo cô, cô vĩnh viễn không phải là vợ của anh, mà chính là người giúp việc của anh.
Run rẩy cầm quần áo trên giường lên, mặc ở trên người mình, một gương mặt vô cùng thanh lệ, lúc này cũng không tiếp tục vui vẻ, có lẽ, cho tới bây giờ cô đều chưa từng vui vẻ qua.
Đi ra ngoài, giữa hai chân vẫn còn đau đớn đêm qua, lúc nào cũng có thể cho cô nghĩ đến, đêm qua, người đàn ông kia tàn nhẫn đối đãi với cô như thế nào.
"Thiếu phu nhân, về sau tất cả việc nhà đều do cô tới làm, cái này là thiếu gia phân phó: "Nữ giúp việc đâu ra đấy mặt không thay đổi nói, đến nữ giúp việc nơi này cũng đều không có coi cô thành chủ nhân.
Cô ta kêu cô là thiếu phu nhân, thế nhưng, cô giống sao?
Chết lặng gật đầu một cái, cô nâng thân thể vô cùng nặng nề, bắt đầu sinh hoạt, cô ở chỗ này, thậm chí, đến người giúp việc cũng không bằng.
Cô nắm chặt tay đỏ rực của mình, không ngừng xoa nắn, hi vọng như vậy có thể cho mình thêm ấm một chút, chỉ là, cô phát hiện, loại biện pháp này căn bản là vô dụng.
Trên dưới hai tầng biệt thự sang trọng, cô ròng rã bận bịu đã hơn nửa ngày, mới có thể nghỉ ngơi một chút, cô nhìn căn biệt thự cực lớn, lớn chỉ để cho cô cảm giác trống rỗng, cảm giác sợ hãi.
Đây chính là tân hôn của cô.
Cửa có một trận tiếng vang rất nhỏ, thân thể của cô cứng đờ theo bản năng, vừa định muốn ra mở, cũng đã nghe được tiếng Sở Luật lạnh thấu xương
"Thế nào, không muốn nhìn thấy tôi đến thế, không phải là cô muốn gả cho tôi, đến em gái của mình cũng giết, thì ra, lá gan của cô lại nhỏ như vậy??
Mỗi câu mỗi chữ mảy may không cho bất kỳ thể diện gì, cô ở trong mắt anh, ngoại trừ hung thủ giết người, cái gì cũng không có.
"Em không..." Môi của cô nhẹ nhàng khép mở, sau cùng chỉ cười khổ một tiếng, có phải cô nói gì đều không quan trọng hay không, bời vì không có bất kỳ người nào sẽ tin tưởng, bọn họ đều tưởng rằng cô hại chết Hạ Dĩ Hiên, chẳng lẽ chỉ là bởi vì, cô yêu anh sao?
Cái cằm bị nâng lên, cô thậm chí có thể nghe được cằm mình truyền đến tiếng cạch, anh gần như muốn bóp nát cằm cô, cô ngẩng đầu, thấy được trong mắt Sở Luật tinh hồng khát máu, còn có loại hận ý không che dấu.
Anh hận cô, hận tới cực điểm.
"Tiến vào phòng: " Anh cười lạnh một tiếng, mà thân thể Hạ Nhược Tâm đột nhiên run rẩy, trên mặt vô cùng tái nhợt.
"Cô không được quên, tôi cưới cô, cô phải cung cấp thân thể của mình: " Anh hiểu được sợ hãi trong mắt cô, trên mặt và ý cười càng thêm lạnh một chút, quả nhiên anh không thích hợp cười, quả nhiên là tàn nhẫn vô cùng.
Nhất là anh hận người, anh nhất định sẽ để họ là cái xác không hồn.
Hạ Nhược Tâm chỉ nhẹ nhàng đóng hai mắt một chút, dưới dung nhan tái nhợt không màu, rơi xuống mấy giọt nước mắt trong suốt, cô đi vào theo phía sau anh, bước chân của cô rất nặng, rất nặng, mà hai mắt đẫm lệ mông lung, cô mới phát hiện, bọn họ rõ ràng cách chỉ như thế, nhưng cô lại không cách nào bắt anh lại, thậm chí, đến góc áo của anh cũng chưa từng. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận facebook