Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Eđit: Maya
Người đàn ông đặt tay ở trên bàn, lại vuốt nhẹ mi tâm của mình, ba năm không thấy, nhưng không nghĩ tới khi bọn họ gặp lại trong tình huống này.
Giống như ba năm trước, chính là ngoại trừ bé gái xinh đẹp trong ngực cô.
"Anh còn nhớ tôi?" Khóe môi Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cong lên, ba năm trước, lần đầu tiên cô bán máu, cô vẫn không có quên, là anh, người bác sĩ ngoài ý muốn.
"Cô đều nhớ tôi, sao tôi không nhớ cô chứ?" Người đàn ông cười nhẹ, dựa lưng vào mặt ghế.
Thật ngoài ý muốn, chỉ mới gặp mặt hai lần, lại nhớ rõ đối phương ở trong lòng, cho dù đã qua ba năm, lại gặp nhau một lần nữa, chỉ ánh mắt đầu tiên bọn họ đều nhận ra đối phương.
Anh cũng không quá đẹp trai, nhưng tỉ lệ khuôn mặt vẫn dịu dàng nhu hòa, kỳ thật rất lạnh lùng, nhất là đôi mắt màu trà của anh, luôn lộ ra lạnh lùng không muốn người khác biết.
Hạ Nhược Tâm đưa tay mình ra, cô kéo đầu Tiểu Vũ Điểm vào ngực mình, cô không muốn bé nhìn thấy một màn như vậy.
"Tôi đã nói rồi, sẽ rất đau" Khóe môi người đàn ông mím chặt, nhàn nhạt đánh giá đến khuôn mặt tiều tụy của cô gái ba năm trước, nhưng động tác của cô vẫn giống như ba năm trước.
Anh không thích người bán máu, nhất là phụ nữ.
Nhưng nếu thật sự có chuyện không thể giải quyết, có ai sẽ bán máu của mình?
"Tôi biết, nhưng tôi cần" Hạ Nhược Tâm cúi đầu chống lại ánh mắt to tròn của con gái, tay càng ôm chặt bé vào lòng.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không thoải mái" Bé bĩu môi đỏ hồng lên, kháng nghị nói.
"Bảo bối kiên trì một chút, lập tức sẽ tốt rồi." Cô xoa nhẹ tóc con gái, sau đó nhìn khuôn mặt trầm xuống của bác sĩ.
"Bé chính là bé gái ba năm trước?" Người đàn ông đứng lên, lấy một cây tiêm từ bên cạnh, sau đó lại ngồi xuống lần nữa, khí chất như vậy, quả thật không giống như bác sĩ, cuối cùng có chút lạnh lùng cũng hiện lên trong mắt anh.
"Phải" Hạ Nhược Tâm gật đầu: "Con gái của tôi," Cô nhìn đỉnh đầu con gái mình, trong ánh mắt đầy yêu thương, bé là bảo bối của cô.
"Ba đứa nhỏ đâu?" Anh vừa kéo cánh tay Hạ Nhược Tâm, trên cánh tay tinh tế này hình như còn lưu lại lỗ kim ba năm trước, vẫn không có tiêu trừ.
Cơ thể Hạ Nhược Tâm run lên, lắc đầu: "Chúng tôi đã chia tay" Cô cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói. Nhưng người đàn ông ngẩng đầu nhìn thấy đau đớn trong mắt cô.
Cây kim kia đậm một chút, cũng không đau lắm, ngứa ngứa, tay kia của Hạ Nhược Tâm đặt ở trên đầu con gái, không để bé nhìn thấy cảnh máu me này, lại càng không khiến bé biết nhiều chuyện phức tạp của người lớn.
Thẳng đến rút được một túi máu, anh mới rút kim ra. Người bác sĩ này giống như ba năm trước, bàn tay đặt trên tay cô, anh vẫn không cho rằng, cô sẽ có thêm bàn tay để lo cho bản thân.
Bởi vì tay kia của cô đang ôm chặt đầu bé gái vào ngực
"Con gái lớn lên rất giống cô" Người đàn ông nói, đôi mắt màu trà giống như có ánh sáng nhàn nhạt làm cho cả người anh ấm áp hơn.
Người đàn ông đặt tay ở trên bàn, lại vuốt nhẹ mi tâm của mình, ba năm không thấy, nhưng không nghĩ tới khi bọn họ gặp lại trong tình huống này.
Giống như ba năm trước, chính là ngoại trừ bé gái xinh đẹp trong ngực cô.
"Anh còn nhớ tôi?" Khóe môi Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cong lên, ba năm trước, lần đầu tiên cô bán máu, cô vẫn không có quên, là anh, người bác sĩ ngoài ý muốn.
"Cô đều nhớ tôi, sao tôi không nhớ cô chứ?" Người đàn ông cười nhẹ, dựa lưng vào mặt ghế.
Thật ngoài ý muốn, chỉ mới gặp mặt hai lần, lại nhớ rõ đối phương ở trong lòng, cho dù đã qua ba năm, lại gặp nhau một lần nữa, chỉ ánh mắt đầu tiên bọn họ đều nhận ra đối phương.
Anh cũng không quá đẹp trai, nhưng tỉ lệ khuôn mặt vẫn dịu dàng nhu hòa, kỳ thật rất lạnh lùng, nhất là đôi mắt màu trà của anh, luôn lộ ra lạnh lùng không muốn người khác biết.
Hạ Nhược Tâm đưa tay mình ra, cô kéo đầu Tiểu Vũ Điểm vào ngực mình, cô không muốn bé nhìn thấy một màn như vậy.
"Tôi đã nói rồi, sẽ rất đau" Khóe môi người đàn ông mím chặt, nhàn nhạt đánh giá đến khuôn mặt tiều tụy của cô gái ba năm trước, nhưng động tác của cô vẫn giống như ba năm trước.
Anh không thích người bán máu, nhất là phụ nữ.
Nhưng nếu thật sự có chuyện không thể giải quyết, có ai sẽ bán máu của mình?
"Tôi biết, nhưng tôi cần" Hạ Nhược Tâm cúi đầu chống lại ánh mắt to tròn của con gái, tay càng ôm chặt bé vào lòng.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không thoải mái" Bé bĩu môi đỏ hồng lên, kháng nghị nói.
"Bảo bối kiên trì một chút, lập tức sẽ tốt rồi." Cô xoa nhẹ tóc con gái, sau đó nhìn khuôn mặt trầm xuống của bác sĩ.
"Bé chính là bé gái ba năm trước?" Người đàn ông đứng lên, lấy một cây tiêm từ bên cạnh, sau đó lại ngồi xuống lần nữa, khí chất như vậy, quả thật không giống như bác sĩ, cuối cùng có chút lạnh lùng cũng hiện lên trong mắt anh.
"Phải" Hạ Nhược Tâm gật đầu: "Con gái của tôi," Cô nhìn đỉnh đầu con gái mình, trong ánh mắt đầy yêu thương, bé là bảo bối của cô.
"Ba đứa nhỏ đâu?" Anh vừa kéo cánh tay Hạ Nhược Tâm, trên cánh tay tinh tế này hình như còn lưu lại lỗ kim ba năm trước, vẫn không có tiêu trừ.
Cơ thể Hạ Nhược Tâm run lên, lắc đầu: "Chúng tôi đã chia tay" Cô cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói. Nhưng người đàn ông ngẩng đầu nhìn thấy đau đớn trong mắt cô.
Cây kim kia đậm một chút, cũng không đau lắm, ngứa ngứa, tay kia của Hạ Nhược Tâm đặt ở trên đầu con gái, không để bé nhìn thấy cảnh máu me này, lại càng không khiến bé biết nhiều chuyện phức tạp của người lớn.
Thẳng đến rút được một túi máu, anh mới rút kim ra. Người bác sĩ này giống như ba năm trước, bàn tay đặt trên tay cô, anh vẫn không cho rằng, cô sẽ có thêm bàn tay để lo cho bản thân.
Bởi vì tay kia của cô đang ôm chặt đầu bé gái vào ngực
"Con gái lớn lên rất giống cô" Người đàn ông nói, đôi mắt màu trà giống như có ánh sáng nhàn nhạt làm cho cả người anh ấm áp hơn.