Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Mang đầu sa xong, cuối cùng che lại gương mặt hoàn mỹ, mà cô rất may mắn, cô còn có đầu sa che kín tất cả, cô chật vật, sự bi thương của cô, còn có tình yêu của cô.
"Đi thôi, cô dâu mới: " Giang Dao mở cửa, mà ngoài cửa vang lên tiếng nhạc hôn lễ vui sướng, hôn lễ không làm cho tất cả mọi người mong đợi, nhưng cũng là hôn lễ.
Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, một thân áo cưới là chính cô chọn, tất cả đều là chính cô làm, cô không có chụp ảnh cô dâu, không có thử lễ phục, mà cô cũng không có gặp lại anh.
Sở Giang nhìn đồng hồ của mình, mà vợ của ông Tống Uyển thì nóng nảy nhìn ra bên ngoài: " Ông nói đứa bé Sở Luật này xảy ra chuyện gì, người là nó muốn cưới, hiện tại cũng không có tới, nó còn muốn kết hôn nữa hay không, nếu như không có chú rể, đám cưới này còn cử hành sao?"
Cũng không thể để con gái Hạ gia kết hôn một mình? Đây sẽ là kết hôn gì, hai nhà đều là thế gia, chuyện như vậy nhất định sẽ lên đầu đề.
"Không cần lo lắng, Luật sẽ có chừng mực: "Sở Giang chỉ có thể an ủi vợ như thế, ánh mắt lại rơi vào người cô gái mặc áo cô dâu.
Hi vọng, là ông nghĩ sai.
Hạ Nhược Tâm cắn môi của mình, ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô đều mang theo quá nhiều châm chọc và khinh thường, một mình đứng ở chỗ này, không có chú rể, cái gì cũng không có.
Từng giây từng phút, cô nhẹ nhàng hít lấy không khí, chỉ là lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, cô tin tưởng anh sẽ đến, không phải là bởi vì yêu, mà là bởi vì, hận.
Anh hận cô.
Khi tất cả khách khứa đều chờ không còn kiên nhẫn, một người đàn ông mặc tây trang đen đi đến, một tay anh đặt ở trong túi, thân thể cao lớn rắn chắc được âu phục bao vây, tốc độ hữu lực, cước bộ trầm ổn, ngũ quan như là điêu khắc đi ra từ lập thể hoàn mỹ, hai con ngươi hẹp dài, biểu lộ lãnh đạm, phối hợp sóng mũi cao, có chút thâm thúy người phương Tây, còn có môi mỏng khẽ nhếch, kéo theo một sự vô tình tới.
Mà người đàn ông này tuyệt đối là không thích hợp cười.
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô dâu, khóe môi thì gợi lên một ý cười khát máu, Hạ Nhược Tâm.
Mà Sở Giang thì thở dài một hơi, ông cầm tay của vợ, hai vợ chồng tương liếc nhau một chút, nhưng đều từ đối phương thấy được lo lắng, người đã tới, thế nhưng bọn họ vẫn lo lắng, đứa con trai này của bọn họ, tính tình thật sự là quá không thể phỏng đoán.
Sở Luật nhanh chân đi tới, người cao chân mọc, chỉ cần mấy bước liền đi tới bên người Hạ Nhược Tâm, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ chỉ tới bả vai mình, kéo tay của cô.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm đột nhiên run lên một cái, trên cổ tay truyền đến đau đớn, mà con ngươi người đàn ông thâm trầm, cô đã cảm giác được toàn thân lạnh băng.
Anh quả nhiên là hận cô thấu.
"Đi thôi, cô dâu của tôi: "Giọng nói không có chút nhiệt độ nào, không giống như là một người đàn ông sẽ kết hôn.
Hạ Nhược Tâm gần như bị anh kéo tới, cô nhìn thấy tay hai người giao cùng một chỗ, mà ngón tay của cô đã bị cầm có chút trắng bệch.
Cắn chặt môi của mình, cô không muốn phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Giày cao gót giẫm trên mặt thảm đỏ, đột nhiên, chân của cô vấp một chút, thân thể bất ổn ngã xuống trước, mà lúc này Sở Luật buông lỏng tay ra, mặc cho cô ngã.
Phịch một tiếng, cô cứ ngã xuống như vậy, áo cưới màu trắng bay lên, lộ ra hai chân dài nhỏ, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy được đồ lót màu trắng, còn ký giả ở bên cạnh chụp lấy, cô vội vàng kéo váy của mình, chỉ là cảm giác một loại bi ai bị vũ nhục, mà Sở Luật lại lạnh lùng nhìn cô chật vật, khóe môi đột nhiên gợi lên một độ lạnh lẽo. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
"Đi thôi, cô dâu mới: " Giang Dao mở cửa, mà ngoài cửa vang lên tiếng nhạc hôn lễ vui sướng, hôn lễ không làm cho tất cả mọi người mong đợi, nhưng cũng là hôn lễ.
Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, một thân áo cưới là chính cô chọn, tất cả đều là chính cô làm, cô không có chụp ảnh cô dâu, không có thử lễ phục, mà cô cũng không có gặp lại anh.
Sở Giang nhìn đồng hồ của mình, mà vợ của ông Tống Uyển thì nóng nảy nhìn ra bên ngoài: " Ông nói đứa bé Sở Luật này xảy ra chuyện gì, người là nó muốn cưới, hiện tại cũng không có tới, nó còn muốn kết hôn nữa hay không, nếu như không có chú rể, đám cưới này còn cử hành sao?"
Cũng không thể để con gái Hạ gia kết hôn một mình? Đây sẽ là kết hôn gì, hai nhà đều là thế gia, chuyện như vậy nhất định sẽ lên đầu đề.
"Không cần lo lắng, Luật sẽ có chừng mực: "Sở Giang chỉ có thể an ủi vợ như thế, ánh mắt lại rơi vào người cô gái mặc áo cô dâu.
Hi vọng, là ông nghĩ sai.
Hạ Nhược Tâm cắn môi của mình, ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô đều mang theo quá nhiều châm chọc và khinh thường, một mình đứng ở chỗ này, không có chú rể, cái gì cũng không có.
Từng giây từng phút, cô nhẹ nhàng hít lấy không khí, chỉ là lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, cô tin tưởng anh sẽ đến, không phải là bởi vì yêu, mà là bởi vì, hận.
Anh hận cô.
Khi tất cả khách khứa đều chờ không còn kiên nhẫn, một người đàn ông mặc tây trang đen đi đến, một tay anh đặt ở trong túi, thân thể cao lớn rắn chắc được âu phục bao vây, tốc độ hữu lực, cước bộ trầm ổn, ngũ quan như là điêu khắc đi ra từ lập thể hoàn mỹ, hai con ngươi hẹp dài, biểu lộ lãnh đạm, phối hợp sóng mũi cao, có chút thâm thúy người phương Tây, còn có môi mỏng khẽ nhếch, kéo theo một sự vô tình tới.
Mà người đàn ông này tuyệt đối là không thích hợp cười.
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô dâu, khóe môi thì gợi lên một ý cười khát máu, Hạ Nhược Tâm.
Mà Sở Giang thì thở dài một hơi, ông cầm tay của vợ, hai vợ chồng tương liếc nhau một chút, nhưng đều từ đối phương thấy được lo lắng, người đã tới, thế nhưng bọn họ vẫn lo lắng, đứa con trai này của bọn họ, tính tình thật sự là quá không thể phỏng đoán.
Sở Luật nhanh chân đi tới, người cao chân mọc, chỉ cần mấy bước liền đi tới bên người Hạ Nhược Tâm, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ chỉ tới bả vai mình, kéo tay của cô.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm đột nhiên run lên một cái, trên cổ tay truyền đến đau đớn, mà con ngươi người đàn ông thâm trầm, cô đã cảm giác được toàn thân lạnh băng.
Anh quả nhiên là hận cô thấu.
"Đi thôi, cô dâu của tôi: "Giọng nói không có chút nhiệt độ nào, không giống như là một người đàn ông sẽ kết hôn.
Hạ Nhược Tâm gần như bị anh kéo tới, cô nhìn thấy tay hai người giao cùng một chỗ, mà ngón tay của cô đã bị cầm có chút trắng bệch.
Cắn chặt môi của mình, cô không muốn phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Giày cao gót giẫm trên mặt thảm đỏ, đột nhiên, chân của cô vấp một chút, thân thể bất ổn ngã xuống trước, mà lúc này Sở Luật buông lỏng tay ra, mặc cho cô ngã.
Phịch một tiếng, cô cứ ngã xuống như vậy, áo cưới màu trắng bay lên, lộ ra hai chân dài nhỏ, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy được đồ lót màu trắng, còn ký giả ở bên cạnh chụp lấy, cô vội vàng kéo váy của mình, chỉ là cảm giác một loại bi ai bị vũ nhục, mà Sở Luật lại lạnh lùng nhìn cô chật vật, khóe môi đột nhiên gợi lên một độ lạnh lẽo. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận facebook