Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Đối với vợ chồng Sở gia thứ gì cũng không thiếu mà nói, có khi quà nhỏ, lại để bọn họ ưa thích, có khi, sẽ còn là cô tự mình làm, tự tay vẽ.
Thỉnh thoảng Tống Uyển nhìn chằm chằm bụng Hạ Nhược Tâm, trong mắt chờ mong không ít.
"A Luật, lúc nào các con chuẩn bị sinh cháu cho ta?" Bà nói rất trực tiếp, cũng có chút vội vàng, con trai nhà người khác đã kết hôn, đều có cháu chơi, mà bà và cha Sở chỉ có mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cho nên, bọn họ đỏ mắt.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sắc mặt tràn đầy bất an, ngón tay cũng không khỏi đặt trên bụng của mình, cô hơi cắn chặt môi của mình, phần môi nếm được nước mắt trong lúc lơ đãng rơi xuống, vậy mà đau như thế.
Hạnh phúc của cô, thật sự là bất cứ lúc nào cũng sẽ mất đi.
"Mẹ, chúng con mới tân hôn, không muốn có con sớm như vậy, để cho chúng con sinh sống hai người mấy năm đi, mẹ yên tâm, cháu của mẹ nhất định sẽ có." Sở Luật ôm Hạ Nhược Tâm, ở trước mặt cha mẹ mình cho tới bây giờ đều không che dấu thân mật của mình với Hạ Nhược Tâm.
Mà Tống Uyển trừng con của mình một chút, anh không vội, thế nhưng bọn họ gấp, cháu trai người ta có thể đi mua xì dầu rồi, thế nhưng cháu của bọn họ còn không biết ngày tháng năm nào mới ra ngoài, lúc nào, bà mới có thể ôm cháu trai hoặc cháu gái.
Sở Luật cúi đầu nhìn Hạ Nhược Tâm trong ngực, tình cờ ở trên tóc cô phát hiện có chút giọt trong suốt, cô khóc, vì cái gì?
Sau khi cha mẹ sở về, Sở Luật mới nâng mặt Hạ Nhược Tâm lên, con mắt của cô hồng hồng, rõ ràng là có dấu vết khóc qua, chỉ là bây giờ cô lại đang cười, nụ cười như vậy, để tim của anh hơi có chút chua xót.
Tại sao khóc? Tay của anh đặt ở trên mặt của cô, muốn xuyên qua cặp mắt của cô nhìn ra cái gì, chẳng qua, trừ một chút hơi nước bên ngoài, chỉ thấy được một tổn thương cực nhẹ.
"Không có gì: " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, dựa đầu của mình vào lồng ngực anh: " A Luật, nếu như em không có cách nào mang thai Bảo Bảo, anh sẽ thất vọng sao?"
Mà ngón tay Sở Luật hơi dừng lại, có phải cô biết cái gì hay không?
"Có phải em có hoài nghi với năng lực chồng mình hay không?" Tay của anh đặt ở trên tóc cô, kỳ lạ là lúc này, thật sự muốn biết, nếu như giữa họ có con, lớn lên giống anh hay là giống cô.
Chỉ là, rất nhanh, anh lại vứt bỏ loại cảm xúc không thể nào này.
Đó không có khả năng.
Hạ Nhược Tâm lại trốn tránh cười một tiếng, cười như thế, thật sự có chút không khỏi chua xót, năng lực của anh, đương nhiên là cô không nghi ngờ, mà cô hoài nghi chính mình.
Nhẹ nhàng thở dài, cô trở ôm eo Sở Luật, phần môi đắng chát.
Sở Luật híp hai mắt lại một chút, bất động nhìn người phụ nữ trong ngực, anh biết cô rất yêu anh, cực yêu, yêu đến loại nào trình độ còn đợi khảo nghiệm của anh. Môi mỏng của anh khẽ mím, đáy mắt tối một chút, sau đó không dấu vết.
Trong bệnh viện, vẻ mặt Sở Luật âm u, đầu ngón tay có một điếu thuốc, nhìn bác sĩ trước mắt: " Cô ấy có còn cơ hội chữa tốt hay không?"
Bác sĩ co rụt thân thể, hai mắt người đàn ông này quá lạnh, mỗi một lần thấy người đàn ông này toàn thân ông đều phát lạnh, giống như gặp được đám xã hội đen muốn chém giết, hơi không như ý liền sẽ bị vặn gãy cổ.
Thỉnh thoảng Tống Uyển nhìn chằm chằm bụng Hạ Nhược Tâm, trong mắt chờ mong không ít.
"A Luật, lúc nào các con chuẩn bị sinh cháu cho ta?" Bà nói rất trực tiếp, cũng có chút vội vàng, con trai nhà người khác đã kết hôn, đều có cháu chơi, mà bà và cha Sở chỉ có mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cho nên, bọn họ đỏ mắt.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sắc mặt tràn đầy bất an, ngón tay cũng không khỏi đặt trên bụng của mình, cô hơi cắn chặt môi của mình, phần môi nếm được nước mắt trong lúc lơ đãng rơi xuống, vậy mà đau như thế.
Hạnh phúc của cô, thật sự là bất cứ lúc nào cũng sẽ mất đi.
"Mẹ, chúng con mới tân hôn, không muốn có con sớm như vậy, để cho chúng con sinh sống hai người mấy năm đi, mẹ yên tâm, cháu của mẹ nhất định sẽ có." Sở Luật ôm Hạ Nhược Tâm, ở trước mặt cha mẹ mình cho tới bây giờ đều không che dấu thân mật của mình với Hạ Nhược Tâm.
Mà Tống Uyển trừng con của mình một chút, anh không vội, thế nhưng bọn họ gấp, cháu trai người ta có thể đi mua xì dầu rồi, thế nhưng cháu của bọn họ còn không biết ngày tháng năm nào mới ra ngoài, lúc nào, bà mới có thể ôm cháu trai hoặc cháu gái.
Sở Luật cúi đầu nhìn Hạ Nhược Tâm trong ngực, tình cờ ở trên tóc cô phát hiện có chút giọt trong suốt, cô khóc, vì cái gì?
Sau khi cha mẹ sở về, Sở Luật mới nâng mặt Hạ Nhược Tâm lên, con mắt của cô hồng hồng, rõ ràng là có dấu vết khóc qua, chỉ là bây giờ cô lại đang cười, nụ cười như vậy, để tim của anh hơi có chút chua xót.
Tại sao khóc? Tay của anh đặt ở trên mặt của cô, muốn xuyên qua cặp mắt của cô nhìn ra cái gì, chẳng qua, trừ một chút hơi nước bên ngoài, chỉ thấy được một tổn thương cực nhẹ.
"Không có gì: " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, dựa đầu của mình vào lồng ngực anh: " A Luật, nếu như em không có cách nào mang thai Bảo Bảo, anh sẽ thất vọng sao?"
Mà ngón tay Sở Luật hơi dừng lại, có phải cô biết cái gì hay không?
"Có phải em có hoài nghi với năng lực chồng mình hay không?" Tay của anh đặt ở trên tóc cô, kỳ lạ là lúc này, thật sự muốn biết, nếu như giữa họ có con, lớn lên giống anh hay là giống cô.
Chỉ là, rất nhanh, anh lại vứt bỏ loại cảm xúc không thể nào này.
Đó không có khả năng.
Hạ Nhược Tâm lại trốn tránh cười một tiếng, cười như thế, thật sự có chút không khỏi chua xót, năng lực của anh, đương nhiên là cô không nghi ngờ, mà cô hoài nghi chính mình.
Nhẹ nhàng thở dài, cô trở ôm eo Sở Luật, phần môi đắng chát.
Sở Luật híp hai mắt lại một chút, bất động nhìn người phụ nữ trong ngực, anh biết cô rất yêu anh, cực yêu, yêu đến loại nào trình độ còn đợi khảo nghiệm của anh. Môi mỏng của anh khẽ mím, đáy mắt tối một chút, sau đó không dấu vết.
Trong bệnh viện, vẻ mặt Sở Luật âm u, đầu ngón tay có một điếu thuốc, nhìn bác sĩ trước mắt: " Cô ấy có còn cơ hội chữa tốt hay không?"
Bác sĩ co rụt thân thể, hai mắt người đàn ông này quá lạnh, mỗi một lần thấy người đàn ông này toàn thân ông đều phát lạnh, giống như gặp được đám xã hội đen muốn chém giết, hơi không như ý liền sẽ bị vặn gãy cổ.
Bình luận facebook