• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÂN HÔN (2 Viewers)

  • Chương 36

Trans: Phương




Beta: Cyane




Những người họ hàng đó đều là ác quỷ. Trần Ương đã phí hết tâm tư để thiết lập mối quan hệ với họ, muốn lôi người chú út đã nuôi nấng cô ta suốt bao năm qua xuống, cuối cùng lại bị cắn trả, thật không công bằng mà.



Trần Ương ngây người nhìn Trần Y, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại những ngày tháng đó. Không sai, tính cách của chú thím út và Trần Y có phần mềm yếu, tuy nhiên họ chưa từng đối xử tệ bạc với cô ta, Trần Y ngược lại còn nhiều lần nhường nhịn cô ta, chú thím út thì càng khỏi phải nói.



Chưa bao giờ có sự bất công, thứ Trần Y có, cô ta cũng có.



Là cô ta, là cô ta đã tự tay phá hủy sự dịu dàng này. Trần Ương cúi đầu tạ tội với Trần Y: “Chị, em xin lỗi… Em xin lỗi, cầu xin chị hãy giữ lại chút thể diện cho bố em.”



“Thể diện, mấy người xứng à?” Trần Y lạnh lùng hỏi. Trần Ương nhìn cô, bất giác run sợ. Trần Y thấp giọng nói: “Bác cả để lại cho bố tôi một mớ hỗn độn như vậy, cô còn không biết xấu hổ ở trước mặt chúng tôi diễu võ dương oai à?”



Trần Y đứng dậy, khoanh tay nói với chị Lệ: “Đuổi cô ta ra ngoài.”



Đúng lúc ấy, ánh đèn xe chiếu tới rọi sang bên này, sau đó đèn chiếu xa bật sáng rọi thẳng vào người Trần Ương. Trần Ương quay đầu lại nhìn, ánh đèn chói quá khiến cô ta không thể nào mở mắt được.



Chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, cửa ở hàng ghế sau mở ra, đôi chân dài của Văn Trạch Tân bước xuống. Người đàn ông mặc âu phục màu tối, bước xuống chỉnh lại ống tay áo, dáng vẻ cao lớn khiến người khác sợ hãi.



Trần Ương bất giác run lên, lại quỳ lạy Trần Y: “Chị, chị nói một tiếng với anh rể được không…”



Cô ta biết cầu xin Văn Trạch Tân là vô ích, cần phải cầu xin Trần Y.



Trần Y lùi lại một bước, cười lạnh: “Cô yêu anh ấy đến như vậy thì tự đi mà cầu xin anh ấy đi.”



Nói xong cô quay lưng bước vào nhà. Văn Trạch Tân nhìn thấy Trần Y trong bộ váy ngủ đi dép lê, vạt váy bay bay trong gió, anh đứng bên xe ngắm nhìn một hồi mới bước tới.



Tới gần thì nghe thấy câu nói này.



Anh dừng lại, nhìn xuống Trần Ương.



Trần Ương bắt gặp ánh mắt của anh, cô ta run rẩy.



Văn Trạch Tân như đang nhìn con kiến vậy, nhìn được vài giây thì thờ ơ nói: “Cầu xin chị cô là đúng rồi, tôi chỉ nghe lời chị cô thôi, nhưng phải làm sao đây? Không thành công rồi.”



Trần Ương ngồi gục xuống đất.



Văn Trạch Tân thu hồi ánh nhìn, đưa ngón tay gọi trợ lý Giang. Trợ lý Giang lập tức chạy qua: “Sếp.”



Văn Trạch Tân: “Đưa cô ta ra ngoài xử lý.”



“Vâng.”



Văn Trạch Tân nói xong thì quay người bước vào nhà, đi lên bậc thang bước vào cửa. Phòng khách lớn cùng phòng khách nhỏ đều không có người, nhưng không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, càng thêm một cảm giác dịu dàng với ngôi nhà lạnh lẽo quen thuộc này. Anh dựa vào tủ, gương mặt mang đầy ý cười, chậm rãi tháo cà vạt.



Đằng sau cánh cửa.



Tiếng gào thét của Trần Ương vọng lại, nghe rất thê thảm. Chị Lệ bịt tai nhìn trợ lý Giang nâng cánh tay Trần Ương lên, người đàn ông vốn nhã nhặn lúc này không hiểu sao lại có hơi đáng sợ. Suy cho cùng anh ta đi theo ông chủ thì dù có nhã nhặn đến đâu, cũng sẽ bị nhiễm tính cách của ông chủ thôi.



Trợ lý Giang nhìn Trần Ương, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Có lẽ cô vẫn không biết tình cảm của sếp chúng tôi dành cho phu nhân, từ lúc ban đầu liên hôn thì sếp chúng tôi đã chọn chị cô. Sếp đã quyết định rồi, chỉ cần mỗi chị cô, nếu không theo tính cách của sếp tôi thì cưới ai mà chẳng được?”



“Còn nữa, trong công ty sếp tôi luôn rất hòa thuận với Trần tổng, điều đó nghĩa là anh ấy đang khoan dung với bố vợ mình. Cô lại cứ một mực dùng cách này để ly gián sếp của tôi và gia đình Trần tổng, cho dù hôm nay cô có cầu xin phu nhân chúng tôi thành công thì sếp tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô và người thân của cô đâu.”



“Hãy nghĩ đến số phận của nhà họ Lâm, sếp tôi chỉ là không muốn khiến phu nhân sợ mà thôi.”



“Chạy đi, nhân lúc bây giờ còn có thể chạy thì chạy đi.”



Mặt Trần Ương trắng như giấy, run rẩy sắp ngã, đầu gối như nhũn ra. Trợ lý Giang kéo cô ta lên, ném cô ta cho tên vệ sĩ sau đó đó phủi tay.



Chị Lệ cũng nghe thấy những lời của trợ lý Giang, phút chốc chị đã hiểu ra những điều mà trước đây chị không hiểu.



Trong cái nhà này, phu nhân là quan trọng nhất, chẳng trách…



*



Trở lại phòng, Trần Y ngồi dựa trên chiếc ghế sofa nhỏ, cầm đại một cuốn sách lên đọc. WeChat hiện lên rất nhiều tin nhắn, chuông vang lên ầm ĩ, cô cầm điện thoại lên xem thử.



Lâm Tiếu Nhi cũng gửi tin nhắn cho cô.



Lâm Tiếu Nhi: [Con dâu bảo bối của mẹ ơi, khoảng thời gian này con chịu nhiều oan ức rồi. Hai hôm nay rảnh thì con với Thẩm Tuyền về nhà đi, mẹ sẽ bù đắp cho tụi con.]



Trần Y: [Con cám ơn mẹ.]



Lâm Tiếu Nhi: [Nhớ về đó, không cần dẫn theo Văn Trạch Tân, mẹ không muốn thấy nó.]



Trần Y: [Vâng.]



Sau đó, cô trả lời tin nhắn của Trần Khánh và Liêu Tịch. Chủ yếu họ hỏi cô Trần Ương có đến cầu xin cô không. Trần Y trả lời từng người một, trả lời tin nhắn xong cô trò chuyện với Thẩm Tuyền một lát.



Thẩm Tuyền: [Ngày mai cậu có tới công ty không?]



Trần Y: [Có.]



Thẩm Tuyền: [Xem Văn Trạch Tân xử lý thế nào.]



Xử lý thế nào à? Trần Y hoàn toàn không nghĩ đến, chỉ cần đuổi Trần Ương ra khỏi công ty, rửa sạch tội danh cho Trần Khánh là cô đã mãn nguyện rồi. Sau đó, cô sẽ khuyên Trần Khánh ủy quyền cho Văn Trạch Tân lo liệu công ty.



Khiêm tốn làm một người bình thường vậy.



Lúc này có tiếng gõ cửa, Trần Y siết chặt tay mấy phút mới hỏi: “Ai đó?”



Giọng chị Lệ từ bên ngoài truyền đến, mang theo ý cười: “Phu nhân, xuống ăn khuya nhé? Đã mười một giờ rồi.”



“Tôi không đói.”



“Tôi tự tay làm bánh cuốn, mà làm hơi nhiều. Phu nhân xuống ăn một chút đi, nếu không sẽ rất lãng phí.” Chị Lệ dịu dàng thuyết phục.



Trần Y: “…”



Trần Y mím chặt môi, nghĩ đến món dưa muối lần trước, chị Lệ cũng không dễ dàng gì mới nấu được. Cô bước xuống ghế sofa, cầm áo khoác lên mặc vào rồi ra mở cửa.



Chị Lệ đứng trước cửa, ánh mắt sáng lên: “Ăn chút đi, ăn chút đi, học hành cực khổ mà.”



Chị không đề cập đến việc Trần Ương khi nãy.



Trần Y cười cười: “Được rồi.”



Chị Lệ lập tức quay người bước xuống lầu, Trần Y đi theo sau, đi được hai bước thì thấy người đàn ông ở trong nhà bếp. Anh cởi áo vest, cởi cà vạt, mở cổ áo sơ mi, ngồi cạnh bàn ăn thong thả uống sữa. Ánh đèn nhà bếp tương đối tối, khiến anh trông có chút sạch sẽ.



Trần Y lười không nhìn anh nữa, cô thu hồi tầm mắt.



Văn Trạch Tân thấy cô đi xuống, đứng dậy kéo ghế cho cô, nhưng Trần Y lại bước tới đối diện anh, kéo ghế ra và ngồi xuống. Văn Trạch Tân dừng tay, nhướng mắt nhìn cô.



Một chiếc bàn dài, cô lại nhất định ngồi ở phía đối diện.



Văn Trạch Tân nhướng mày, tay đẩy chiếc ghế vào, hỏi: “Tối nay em ở trong phòng đọc sách à?”



Trần Y nhấp một ngụm sữa: “Vâng.”



Cô trả lời không tập trung.



Tóc cô hơi rối, phía sau búi tóc lên, cần cổ trắng nõn. Văn Trạch Tân cầm lấy con dao nhỏ, cắt bánh cuốn thành từng miếng, thêm vào chút nước sốt, sau đó đứng dậy mang tới trước mặt cô.



Tiếp đó, anh chống tay lên bàn nhìn cô.



Trong căn phòng này, từ khi cô đến, mọi thứ đều trở nên đẹp mắt.



Trần Y giương mắt liếc anh một cái: “Anh làm gì vậy?”



Văn Trạch Tân nhìn cô nói: “Sáng mai đến công ty một chuyến nhé, rồi buổi chiều đi thi.”



Trần Y: “Vâng.”



Cô lại uống một ngụm sữa, vệt sữa dính trên môi cô tạo thành một vòng trắng trắng. Văn Trạch Tân đưa mắt xuống nhìn theo, Trần Y mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có ăn không?”



Văn Trạch Tân dừng lại, mắt nhìn vào chiếc đũa của cô: “Em… đút anh nhé?”



Trần Y cười nhạt.



Cô chỉ cười mà không đáp lại.



Dáng vẻ kiểu như anh nhìn xem em có đút anh không?



Văn Trạch Tân siết chặt quai hàm, vài giây sau anh gãi chân mày, quay về ngồi xuống ghế của mình. Chị Lệ thấy vậy vội vàng mang ra cho anh một phần ăn mới rồi quay trở lại nhà bếp.



Một lúc sau, trong nhà bếp vang lên tiếng động nhẹ.



Hai vợ chồng đang ngồi ở bàn ăn lặng lẽ ăn bữa khuya. Bánh cuốn do chính tay chị Lệ làm quả thực rất ngon, còn ngon hơn mua ở ngoài. Chị Lệ từ trong nhà bếp lén lút ló đầu ra, cười hỏi Trần Y: “Ăn ngon không?”



Trần Y cười trả lời chị Lệ: “Ngon ạ.”



“Vậy thì tốt.” Chị Lệ thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt chị giờ mới ý thức nhìn sang ông chủ. Văn Trạch Tân đưa mắt nhìn Trần Y, tuy rằng không biểu lộ chút gì nhưng ánh mắt rất chuyên tâm.



Anh nói: “Tăng lương.”



Chị Lệ: “!!!”



*



Ăn khuya xong.



Văn Trạch Tân hỏi: “Em có muốn đi tản bộ không?”



Trần Y cầm khăn giấy lau miệng, nói: “Không.”



Cô vứt khăn giấy, đứng dậy rồi đi thẳng lên cầu thang. Cô nói với chị Lệ: “Chị Lệ, chị vất vả rồi.”



Vẻ mặt Chị Lệ tươi rói: “Không vất vả, không vất vả, đều là việc nên làm mà, phu nhân ăn ngon là được.”



Trần Y mỉm cười và đi về phía cầu thang. Chị Lệ đích thân tiễn Trần Y lên lầu, sau đó nhìn sang Văn Trạch Tân. Anh ngồi trên ghế, hoàn toàn bị cho ra rìa.



Bữa ăn khuya này là do Văn Trạch Tân kêu chị Lệ làm.



Ngày trước, ngoài bánh quẩy, Trần Y còn thích ăn sáng bằng bánh cuốn. Có một lần vì ăn bánh cuốn mà Trần Y làm bắn nước lên đồng phục của Văn Trạch Tân.



Chị Lệ do dự, cẩn trọng dè dặt hỏi: “Tiên sinh?”



Cảm giác hòa hợp khi nãy của Văn Trạch Tân bỗng chốc không còn nữa, dường như người vừa nãy nói sẽ tăng lương cho chị không phải là anh vậy. Anh kéo ghế ra, đứng dậy rồi cũng đi về phía cầu thang.



Chị Lệ: “…”



Người chủ nắng mưa thất thường này.



Cửa phòng ngủ chính đóng lại, Văn Trạch Tân đứng ngoài cửa hai tay đút vào túi quần, nhìn về phía cánh cửa đó. Cho dù là cách một lớp cửa, dường như anh vẫn ngửi được mùi nước hoa ở bên trong.



Là loại mà cô hay dùng.



Anh gập đầu ngón tay, gõ cửa.



“Có chuyện gì vậy?”



Văn Trạch Tân: “Lấy áo choàng tắm.”



“Áo choàng tắm cùng với quần áo của anh em đã nhờ chị Lệ đem tới thư phòng rồi, anh qua đó lấy đi.” Giọng Trần Y xuyên qua cửa, nhẹ nhàng mà xa cách.



Văn Trạch Tân nghiến chặt quai hàm.



Anh hơi nghiêng người nhìn ra phía sau.



Chị Lệ tay cầm cây lau nhà, cười khan.



Chị nói: “Phu nhân bảo tôi lấy, tôi phải nghe lời chứ.”



Văn Trạch Tân không nói lời nào, cầm áo choàng tắm đi tới phòng ngủ thứ hai. Thật ra căn nhà mới này ban đầu không có phòng ngủ thứ hai, Văn Trạch Tân muốn đổi tất cả thành phòng tập yoga, chỉ giữ lại một phòng ngủ chính và thư phòng. Lúc lên kế hoạch có hỏi qua ý kiến Trần Y, khi đó Trần Y đặt kỳ vọng rất lớn vào cuộc hôn nhân này.



Cô nói muốn giữ lại một phòng cho bố mẹ hai bên, phòng khi có ngày bố mẹ muốn ở lại.



Vì thế, Văn Trạch Tân đã giữ lại.



Anh bước vào phòng ngủ thứ hai với vẻ mặt u ám.



Được một lúc, bồn chứa nước của phòng ngủ thứ hai bị hư.



Lần này đổi lại là chị Lệ gõ cửa, Trần Y mở cửa nhìn chị Lệ: “Sao vậy?”



Chị Lệ lúng túng liếc nhìn người đàn ông đang cầm áo choàng tắm đứng dựa ở tường bên kia, chị lại đưa mắt nhìn Trần Y: “Bể chứa nước trong phòng ngủ thứ hai lúc trước có bị hư, tôi quên cho người tới sửa, tối nay gấp quá ông chủ cũng không thể đi tắm được.”



Trần Y không nói lời nào.



Kẻ ngốc đều biết làm gì trùng hợp như vậy.



Cô liếc nhìn người đàn ông đang đút tay vào túi quần, mặt tối sầm nói: “Tắm đi.”



Cô quay về ngồi trên ghế sofa, cầm một quyển sách lên đọc. Chị Lệ liếc nhìn Văn Trạch Tân rồi đi xuống lầu. Vài giây sau, Văn Trạch Tân cầm áo choàng tắm đi vào, nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa. Trần Y cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lộ ra ý cảnh cáo.



Văn Trạch Tân ngừng lại, ngoan ngoãn rẽ vào phòng tắm, đóng cửa lại.



Chỉ một lúc sau, từ bên trong vọng ra tiếng nước. Trần Y nhìn về phía cánh cửa, cô thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Đèn trong phòng tắm rất sáng, bên trong còn có mùi thơm thoang thoảng.Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn bồn rửa tay có để bàn chải đánh răng của cô, còn có sữa rửa mặt, nước tẩy trang, kem dưỡng da… trên tường còn treo khăn tắm của cô.



Dấu vết của cô rất rõ ràng.



Văn Trạch Tân treo áo choàng tắm lên, nhìn bồn rửa tay, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, vầng trán mang theo ý cười.



Hai mươi phút sau.



Cửa phòng tắm lại mở.



Văn Trạch Tân mặc áo choàng tắm bước ra, đường nét trên ngực anh lộ rõ, còn vương lại vài giọt nước. Trần Y ngẩng đầu nhìn qua, sau đó xoay người sang một bên, kéo chiếc chăn bông mỏng đang đắp trên người che đi đôi chân dài của mình. Văn Trạch Tân trầm mặc nhìn cô một hồi, khóe môi giật giật: “Ngủ sớm đi, đừng ngủ trên sofa.”



Trần Y: “Đóng cửa lại.”



Anh nhướng mày gật đầu, xoay người đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.



Trần Y vội bước xuống chạy tới cửa, khóa trái lại, sau đó quay vào phòng tắm tắm rửa. Bên trong có mùi sữa tắm thoang thoảng, Trần Y tắm xong thì đi ngủ.



*



Ngày hôm sau.



Mới sáng sớm đã có rất nhiều người đứng trước cửa tập đoàn Trần thị, hai ngày qua có rất nhiều nhân viên bị buộc phải nghỉ phép, cổ phiếu của tập đoàn Trần thị vừa bắt đầu phiên giao dịch đã rớt giá.



Những cổ đông thân thích đó đương nhiên lo lắng. Trần Y đứng trước cửa đón Trần Khánh lên lầu, vừa ra khỏi thang máy liền gặp bọn họ, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi.



Từng người một nở nụ cười rạng rỡ với hai bố con Trần Khánh, người bác nắm lấy tay Trần Khánh nói: “Là do bọn tôi hồ đồ, bị con nhóc Trần Ương mê hoặc lừa gạt.”



Trần Khánh rút tay về, người bác vẫn một mực nắm lấy. Lúc này cửa thang máy phía sau mở ra, người bác nhìn thấy người đàn ông từ thang máy bước ra thì cười cười rồi buông tay.



Dáng người Văn Trạch Tân cao lớn, đút tay vào túi quần, dẫn trợ lý Giang đi ra, sau đó nghiêng đầu nói với vị thư ký đi bên cạnh: “Chuẩn bị mở cuộc họp.”



“Vâng.” Vị thư ký này là do Văn Trạch Tân sắp xếp vào Trần thị, ngày thường nếu Văn Trạch Tân bận việc đều là vị thư ký này tới xử lý.



Trần Y nắm lấy tay Trần Khánh, đi theo sau ông vào văn phòng. Những người họ hàng hôm nay giống như quả cà tím bị dập, Trần Ương và Trần Tương ngồi ở ghế cuối, sắc mặt tái mét. Trần Tương đã bị cách chức, Trần Ương thì ho liên tục, có vẻ như đang ốm.



Văn Trạch Tân ngồi trên chiếc ghế hôm qua anh ngồi, hai tay chắp lại, trầm mặc không nói lời nào. Nhưng khí thế ấy thật doạ người, cả phòng họp ai nấy đều yên lặng.



Mãi đến khi thư ký của Văn Trạch Tân lên phát biểu.



Anh trực tiếp thông báo những cải cách mới nhất của Trần thị.



Đại ý là truy cứu những tổn thất mà Trần Lập đã gây ra cho Trần thị, lấy lại cổ phần trong tay Trần Ương và dùng cổ phần này làm phần thưởng cho những nhân viên đã cống hiến cho Trần thị những năm qua. Cuối cùng thư ký lần lượt liệt kê bảy tông tội, tất cả các quyết định của Trần Khánh khi xưa đều là được hội đồng quản trị phê chuẩn, không phải là một hành động cá nhân.



Mọi tài liệu quan trọng đều được nhiều hơn hai người ký duyệt.



Những người bên dưới không ai dám lên tiếng.



Hoàn toàn khác với vẻ ngoài hung hăng ngày hôm qua, ngay cả những người trong lòng đang phản bác cũng không dám đứng lên nói chuyện, bởi vì tình thế đã rất rõ ràng.



Hai bố con cô và con rể Văn Trạch Tân, ba người họ là cùng hội cùng thuyền, còn Trần Ương dựa vào đâu mà tự tin rằng Văn Trạch Tân sẽ vì chút cổ phần và quyền lực đó mà quay lưng lại với vợ và bố vợ mình chứ?



Vì thế, tất cả đều là lỗi của Trần Ương.



Trách Trần Ương là đúng rồi.



Mà ngay giờ phút này, bọn họ cũng nhận ra mình đã nhiều năm không quản lý Trần thị, giống như hôm nay Trần thị bị chèn ép trong tay Văn Trạch Tân, xem ra không phải chuyện tốt.



Người đàn ông đó thật đáng hận.



Cuộc họp kết thúc.



Nhiều người mệt mỏi đi ra ngoài, Trần Ương bị Trần Tương tát vài cái, hai người cãi nhau trong phòng họp. Chó cắn chó chẳng ích lợi gì, bị trợ lý Giang gọi bảo vệ ném ra ngoài. Trần Y và Trần Khánh đi vào phòng làm việc của Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân nhìn Trần Y, lông mày khẽ nhíu lại, anh cầm điếu thuốc gõ lên bàn, hỏi Trần Khánh: “Bố có dự định gì không?”



Trần Khánh ngừng lại, ông nhìn con gái, sau đó lưỡng lự nói: “Bố muốn giao cho con quản lý toàn bộ công ty. Về phần bố thì tuỳ ý tìm một vị trí cho bố làm là được.”



Văn Trạch Tân nhướng mày, tầm mắt quét về phía Trần Y.



Không ngoài dự đoán, đó là ý kiến của vợ anh. Anh mỉm cười, cúi đầu châm thuốc rồi nói: “Vị trí chủ tịch hội đồng quản trị vẫn giữ cho bố, con sẽ đảm nhiệm vị trí CEO. Bố muốn làm vị trí nào thì tuỳ ý bố chọn.”



Trần Khánh nói: “Được, ngoài ra, bố muốn chia 5% cổ phần cho Trần Y.”



Văn Trạch Tân nghe xong thì gật đầu: “Được.”



Như vậy, Trần Y nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Văn Trạch Tân nhìn Trần Y, hỏi: “Có cần bố trí cho em một vị trí không?”



Trần Y: “Không cần đâu.”



Văn Trạch Tân cắn điếu thuốc gật đầu. Anh ngồi trên bàn tuỳ ý viết vài chữ, chuyển 2% cổ phần của mình cho Trần Y, đương nhiên anh không cho Trần Y biết chuyện này.



Bởi vì anh biết cô sẽ không nhận, cuộc họp kín kì sau thông báo chuyện này là được.



Sau khi bàn bạc xong, trợ lý Giang vào mời Trần Khánh ra ngoài, chỉ còn lại Văn Trạch Tân và Trần Y trong phòng làm việc. Anh lấy điếu thuốc trên miệng xuống, quẹt vào gạt tàn, cúi đầu trầm tư một lúc.



Trần Y đứng đó, sắc mặt nhợt nhạt.



Vài giây sau, Văn Trạch Tân giương mắt nhìn cô.



Trần Y: “Anh muốn nói gì cứ nói.”



Văn Trạch Tân dựa vào bàn, gãi lông mày nói: “Giải quyết xong chuyện của Trần thị rồi, giờ tới chuyện của anh với em.”



Trần Y: “Anh với em? Chuyện giữa chúng ta phải dùng hai chữ “Giải quyết” à?”



Văn Trạch Tân ngừng lại.



Anh ấn đầu ngón tay tắt điếu thuốc, nhếch môi nói: “Anh xin lỗi.”



Trần Y không nói lời nào, cô đi tới, đứng nhìn khung cảnh bên ngoài rồi nói: “Bất cứ lúc nào em cũng chờ cơ hội để ly hôn, cổ phần mà bố em cho em cũng có thể không cần.”



Văn Trạch Tân nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, cắn chặt quai hàm không nói gì.



*



Buổi chiều Trần Y đi thi kiểm toán, lần này là Trần Khánh đưa cô đi. Đường đến làng đại học vẫn có chút tắc nghẽn, nhưng hôm nay dư dả thời gian, hai bố con ăn trưa ở nhà họ Trần xong rồi mới đi. Trần Khánh quay đầu lại liếc nhìn tài liệu trong tay Trần Y: “Con đã mang đủ chưa? Nếu không đợi lát nữa vào trường thi lại quên mất.”



Trần Y bĩu môi nói: “Con đâu còn là trẻ con đâu.”



Trần Khánh ngây người, vài giây sau liền bật cười: “Đúng, Y Y nhà chúng ta lớn rồi.”



Từ khi Trần Lập mất, lúc đó Trần Khánh chỉ đang làm công việc nghiên cứu và phát triển đã vội vã được gọi lên để tiếp quản nhà họ Trần, ông không hề biết rằng anh trai của ông đã khiến Trần thị chia năm xẻ bảy như vậy. Lúc đó ông không hiểu chuyện gì cả, cũng đã mời người tới quản lý, tiếc là mới được ba tháng thì công ty đã bị đục khoét càng rỗng hơn.



Trần Khánh chỉ còn cách đi bước nào hay bước nấy, mới đó đã gần hai mươi năm. Trong hai mươi năm này ông đã bỏ lỡ rất nhiều năm tháng của Trần Y, ví dụ như kỳ thi đại học.



Lần đó là Thẩm Lẫm đưa cô đi.



Tiếp theo, vào đại học và sau đó tốt nghiệp đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Y trở về, lúc bàn bạc xem có nên thi nghiên cứu sinh hay không Trần Khánh vẫn không có thời gian, ông chỉ là từ điện thoại nghe được Trần Y muốn thi nghiên cứu sinh.



Về sau tại sao lại không thi nữa, ông cũng quên mất.



Ông cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, nụ cười trên mặt vơi đi rất nhiều, thật hổ thẹn.



“Mấy năm nay bố thật sự đã làm những việc vô ích.” Giọng điệu của Trần Khánh chán chường.



Trần Y nghe thấy, nói: “Đều đã qua rồi.”



Mấy năm này có lẽ Trần Khánh cảm thấy rằng ông có thể tự mình đưa Trần thị đi lên, ông vẫn luôn tự động viên bản thân mới có được ngày hôm nay. Trần Y nhớ khoảng thời gian đó, ông liên tục mắc bệnh nặng, đặc biệt là trong những năm gần đây, mỗi lần Trần Y rời nhà đều có chút lo lắng.



Lúc này, chiếc xe chạy vào làng đại học.



Hôm nay trời không nắng, có chút âm u lạnh lẽo. Trần Khánh chậm rãi chạy xe tới trước trường thi, ông nói: “Bố ở đây đợi con, con thi xong rồi ra nhé.”



Trần Y mở cửa xe, cười đáp: “Vâng.”



Trần Khánh có hơi cảm thán, cuối cùng ông cũng có thời gian rảnh rồi.



Trần Y quay người bước vào phòng thi, bắt gặp Tiêu Tiểu Nhàn. Tiêu Tiểu Nhàn liếc nhìn chiếc BMW phía sau cô rồi nói: “Cô sướng thật đó, hôm trước là anh đẹp trai chở cô tới, hôm qua là chồng cô, còn hôm nay là ai vậy?”



Trước giờ Trần Y đều không thèm để ý tới Tiêu Tiểu Nhàn.



Hôm nay cô có chút hứng thú: “Bố tôi.”



“Bố cô?” Tiêu Tiểu Nhàn kinh ngạc, lại nhìn nụ cười trên khoé môi Trần Y, cô ta nhớ tới tin tức hot mà cô ta đã tỉ mỉ đọc hết hôm nay.



Đại khái đoán được huyết thống của Trần thị những năm này.



Cô ta đột nhiên cảm thấy có hơi thương hại Trần Y, trên mặt cũng bớt đi vài vẻ cay nghiệt. Cô ta hỏi: “Gần đây cô có liên lạc với Triệu Luyện không?”



Trần Y liếc nhìn Tiêu Tiểu Nhàn, cô đi về chỗ của mình và đáp: “Không.”



Tiêu Tiểu Nhàn: “Thật không, nhà cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ấy cũng không an ủi cô à?”



Trần Y ngồi xuống, lấy bút ra.



Nghe tới câu này, cô không thèm để ý đến cô ta nữa.



Tiêu Tiểu Nhàn đã hỏi một câu vô vị, cô ta ngồi xuống.



*



Hai tiếng sau Trần Y bước ra, cô nhìn thấy Trần Khánh đang cầm hai chai nước đợi cô. Cô tươi cười chạy tới, cầm lấy chai nước sau đó hỏi: “Chúng ta về nhà ăn cơm không ạ?”



Trần Khánh dừng lại nói: “Bố vừa mới gặp Thẩm Lẫm. Hôm nay cậu ấy cũng tới làng đại học. Bố nói đợi lát nữa sẽ mời cậu ấy đi ăn.”



Ông vừa gặp Thẩm Lẫm đã nhớ tới khi xưa là Thẩm Lẫm đưa Trần Y đi thi đại học.



Trần Y sửng sốt, quay đầu nhìn.



Quả nhiên nhìn thấy Thẩm Lẫm đang đứng bên xe nói chuyện với một bạn học nam. Khoảng hai phút sau, Thẩm Lẫm lái xe chạy tới, từ trong xe thò đầu ra: “Chú Trần, Trần Y, cháu có thể đi được rồi.”



Trần Khánh cười nói: “Ừ.”



Sau đó ông kêu Trần Y lên xe, Trần Y hỏi Trần Khánh: “Bố, bố muốn mời anh Thẩm Lẫm ăn ở đâu?”



“Để bố nghĩ xem.” Trần Khánh đột nhiên không biết nên ăn ở đâu. Những năm nay ông thật sự không có thời gian đi ra ngoài, thậm chí ở đây có quán ăn nào ông còn không biết. Ông nhìn Trần Y: “Hay con chọn địa điểm đi.”



Trần Y thở dài nói: “Gần làng đại học có một nhà hàng Trung Quốc ăn cũng không tệ, chúng ta đến đó ăn nhé?”



Trần Khánh lập tức gật đầu nói: “Được.”



Vì vậy chuyển hướng lái xe, Trần Y mở Wechat cho Thẩm Lẫm xem tên nhà hàng. Hai chiếc xe khởi động, chạy đến nhà hàng. Khi xe đến trước cửa nhà hàng, bầu trời tối sầm, cộng thêm thời tiết như này làm cho sắc trời âm u giống như sắp mưa, mây đen che kín cả bầu trời.



Trần Khánh và Trần Y xuống xe, Thẩm Lẫm cũng xuống theo, ba người cười cười nói nói đi lên bậc tam cấp.



Chiếc Maybach màu đen đột ngột dừng lại ở chỗ đèn đỏ, cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống. Người đàn ông tuấn tú bên trong nhìn về phía cửa nhà hàng, nhìn Thẩm Lẫm mở cửa cho Trần Y, Trần Y cười với anh ấy, sau đó bước vào nhà hàng. Cửa nhà hàng làm bằng thuỷ tinh, có thể nhìn thấy bóng dáng hai người, bên cạnh còn có Trần Khánh.



Văn Trạch Tân cầm điện thoại, nhìn về phía nhà hàng, bấm số điện thoại của Trần Y.



Bên đầu kia.



Cô không trả lời, thậm chí còn cúp máy.



Đôi môi anh mím chặt.



Nhớ đến những lời cô nói sáng nay.



“Bất cứ lúc nào em cũng chờ cơ hội để ly hôn, cổ phần mà bố em cho em cũng có thể không cần.”



Anh mím môi chặt hơn, đầu ngón tay thon dài trắng nõn.



Điện thoại reo lên từng hồi.



Tin nhắn trong nhóm anh em hiện lên.



Châu Dương: [@Văn Trạch Tân, giúp vợ giải quyết việc lớn như vậy, cô ấy có cảm động đến nỗi lấy thân đền đáp không?]



Cố Trình: [Nghe nói không có.]



Cố Trình: [Thật không đúng lúc, tôi hẹn Văn Trạch Tân ra ngoài ăn, thấy vợ cậu ấy đang đi ăn với Thẩm Lẫm. Hiện tại bọn tôi đang ở ngoài nhà hàng nhìn vợ cậu ấy đi ăn cùng người đàn ông khác.]



Châu Dương: [???? Chết tiệt.]



Văn Trạch Lệ: [… Anh cảm thấy thật mất mặt.]



Tiêu Nhiên: [Đáng đời.]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom