Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Xác định
"Mà bỏ qua chuyện này đi".
Trần Phi Võ nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm giọng lên tiếng "Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu".
"Là chuyện gì?"
Tôi nghi hoặc hỏi.
"Là chuyện về nạn nhân kế tiếp".
Nghe anh ta nói xong, tôi liền gấp gáp lên tiếng "Anh đã tìm ra được manh mối gì hay sao? À đúng rồi, chúng ta có thể dựa vào miêu tả trong cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh để xác định nạn nhân thứ bảy mà".
Vừa nói, tôi vừa lấy ngay cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh ở trong túi mình ra, bởi vì vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 đang đi tới vòng lặp tiếp theo, cho nên tôi luôn luôn mang theo cuốn nhật ký này để có thể lấy ra mọi lúc mọi nơi, khi có tình huống cần tới.
"Không cần đâu".
Trần Phi Võ thấp giọng nói "Cậu không cần mở cuốn nhật ký điều tra ra coi đâu, bởi vì cậu ấy chính là nạn nhân thứ bảy của vụ án mạng liên hoàn năm đó, nên dĩ nhiên sẽ không có ghi chép về nạn nhân thứ bảy đâu".
Trong khi anh ta nói, tôi đã vô thức mở cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh ra, quả đúng thiệt như lời anh ta nói, sau nạn nhân thứ sáu thì hoàn toàn là giấy trắng, không có bất kỳ ghi chép nào nữa.
"Vậy chúng ta nên xác định nạn nhân tiếp làm sao đây?"
Tôi lo sợ hướng Trần Phi Võ mà vội vội vàng vàng lên tiếng hỏi.
Trần Phi Võ thở dài, đáp "Cũng chính vì chuyện này mà tôi mới tới tìm cậu để cùng nhau bàn bạc đây".
"Nói vậy là...".
Tôi ra vẻ tò mò.
Trần Phi Võ không giải thích ngay, anh ta cầm lấy điện thoại di động, quẹt quẹt vài đường trên màn hình, rồi đưa nó cho tôi, lúc này mới cất lời "Theo như những gì mà chúng ta đã bàn bạc từ trước đó, vụ án mạng liên hoàn cứ bảy năm sẽ lại lặp lại một lần, và vụ án mạng năm nay sẽ ứng với vụ án mạng bảy năm về trước, hình ảnh trên điện thoại mà tôi vừa mới đưa cho cậu chính là thông tin về nạn nhân thứ bảy của bảy năm trước".
Tôi cầm điện thoại của anh ta, vội nhìn vào.
Trong tầm mắt liền trông thấy một bản hồ sơ.
Trên đó ghi chép về thông tin và cũng như tình trạng chết.
Nạn nhân là nam, mười tám tuổi, sinh viên năm nhất của trường đại học y Dạ Nguyệt, nguyên quán ở khu vực phía nam của trường, tìm thấy nạn nhân ở tầng bảy của khu ký túc nam, khi chết trên người mặc đồ cưới áo dài đỏ, nằm trong một vũng máu, trên đầu có một vết thương, tuy nhiên sau khi khám nghiệm thì vết thương này không đủ để khiến cho nạn nhân phải mất mạng.
Ở phía bên dưới còn ghi thêm vài số liệu pháp y nữa, nhưng cơ bản điều không tìm ra được nguyên nhân dẫn tới cái chết của nạn nhân.
"Tôi đọc đi đọc lại vài lần, vẫn không tìm ra được điều gì khác lạ hết, toàn bộ hồ sơ trên cơ bản chỉ ghi chép sơ bộ những điều mà tôi và anh đã biết, rốt cuộc thì manh mối nằm ở đâu, anh mau nói đi".
Tôi nhíu đôi chân mày thanh tú của mình, khó hiểu nhìn chằm chằm về phía của Trần Phi Võ, trầm giọng hỏi.
Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, đáp "Tuy đây là những điều mà chúng ta đã biết nhưng mà tôi lại phát hiện ra một mấu chốt cực kỳ quan trọng, đó chính là nạn nhân thứ bảy là người ở khu vực phía nam trường đại học, đồng thời theo quy chiếu của những nạn nhân đã chết trước đó, có thể suy ra một điều rằng, nạn nhân sẽ chết ở tầng lầu nơi mình ở, điều này cũng có nghĩa là nạn nhân thứ bảy sẽ chết ở tầng lầu thứ bảy. Từ hai điều trên, chúng ta chỉ cần tìm kiếm những nam sinh viên năm nhất, ở tầng lầu thứ bảy và quê ở phía nam trường là được".
Tôi nghe anh ta nói một tràng, liền ngay lập tức hiểu hết mọi chuyện, vội cất tiếng "Vậy giờ chúng ta sẽ tìm danh sách của những nam sinh viên ở tầng bảy thuộc khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt, dùng phương pháp loại trừ và xác định, thì có thể tìm ra nạn nhân thứ bảy đúng không?"
"Đúng vậy".
Trần Phi Võ gật đầu đồng ý, rồi nói thêm "Cũng vì chuyện tìm danh sách này, mà tôi đã đích thân tới đây tìm cậu".
"Ý của anh là".
Tôi nhướng mày, bày ra nét mặt suy đoán "Anh muốn nhờ tôi lấy danh sách cho anh sao?"
Trần Phi Võ mỉm cười, trả lời "Chính xác".
Tôi gật đầu, nói "Nếu vậy chúng ta bắt đầu thôi".
Do tôi thường tham gia các hoạt động của trường, lại khá thân thiết với đàn anh Dương Đăng - hội trưởng hội sinh viên, cho nên khá dễ dàng mượn được danh sách những nam sinh viên ở tầng bảy thuộc khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt.
Tôi và Trần Phi Võ dựa trên tiêu chí là nam sinh viên năm nhất, quê ở khu vực phía nam trường đại học, cuối cùng đã xác định được một người.
Cậu ta tên là Tăng Nhứt Minh.
Một nam sinh viên năm nhất không quá nổi bật, thành tích học tập cũng thuộc dạng trung bình khá, ít khi tham gia các hoạt động trường, bạn bè cũng không nhiều cho lắm.
Tụi tôi sau khi bàn bạc xong xuôi, quyết định sẽ thay phiên nhau cạnh chừng cậu ta. Tôi sẽ theo dõi cậu ta ở trong trường, còn Trần Phi Võ sẽ tuần tra quanh khu vực ký túc xá, nhằm ngăn cản cậu ta tiếp cận nơi nguy hiểm này.
Trần Phi Võ nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm giọng lên tiếng "Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu".
"Là chuyện gì?"
Tôi nghi hoặc hỏi.
"Là chuyện về nạn nhân kế tiếp".
Nghe anh ta nói xong, tôi liền gấp gáp lên tiếng "Anh đã tìm ra được manh mối gì hay sao? À đúng rồi, chúng ta có thể dựa vào miêu tả trong cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh để xác định nạn nhân thứ bảy mà".
Vừa nói, tôi vừa lấy ngay cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh ở trong túi mình ra, bởi vì vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 đang đi tới vòng lặp tiếp theo, cho nên tôi luôn luôn mang theo cuốn nhật ký này để có thể lấy ra mọi lúc mọi nơi, khi có tình huống cần tới.
"Không cần đâu".
Trần Phi Võ thấp giọng nói "Cậu không cần mở cuốn nhật ký điều tra ra coi đâu, bởi vì cậu ấy chính là nạn nhân thứ bảy của vụ án mạng liên hoàn năm đó, nên dĩ nhiên sẽ không có ghi chép về nạn nhân thứ bảy đâu".
Trong khi anh ta nói, tôi đã vô thức mở cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh ra, quả đúng thiệt như lời anh ta nói, sau nạn nhân thứ sáu thì hoàn toàn là giấy trắng, không có bất kỳ ghi chép nào nữa.
"Vậy chúng ta nên xác định nạn nhân tiếp làm sao đây?"
Tôi lo sợ hướng Trần Phi Võ mà vội vội vàng vàng lên tiếng hỏi.
Trần Phi Võ thở dài, đáp "Cũng chính vì chuyện này mà tôi mới tới tìm cậu để cùng nhau bàn bạc đây".
"Nói vậy là...".
Tôi ra vẻ tò mò.
Trần Phi Võ không giải thích ngay, anh ta cầm lấy điện thoại di động, quẹt quẹt vài đường trên màn hình, rồi đưa nó cho tôi, lúc này mới cất lời "Theo như những gì mà chúng ta đã bàn bạc từ trước đó, vụ án mạng liên hoàn cứ bảy năm sẽ lại lặp lại một lần, và vụ án mạng năm nay sẽ ứng với vụ án mạng bảy năm về trước, hình ảnh trên điện thoại mà tôi vừa mới đưa cho cậu chính là thông tin về nạn nhân thứ bảy của bảy năm trước".
Tôi cầm điện thoại của anh ta, vội nhìn vào.
Trong tầm mắt liền trông thấy một bản hồ sơ.
Trên đó ghi chép về thông tin và cũng như tình trạng chết.
Nạn nhân là nam, mười tám tuổi, sinh viên năm nhất của trường đại học y Dạ Nguyệt, nguyên quán ở khu vực phía nam của trường, tìm thấy nạn nhân ở tầng bảy của khu ký túc nam, khi chết trên người mặc đồ cưới áo dài đỏ, nằm trong một vũng máu, trên đầu có một vết thương, tuy nhiên sau khi khám nghiệm thì vết thương này không đủ để khiến cho nạn nhân phải mất mạng.
Ở phía bên dưới còn ghi thêm vài số liệu pháp y nữa, nhưng cơ bản điều không tìm ra được nguyên nhân dẫn tới cái chết của nạn nhân.
"Tôi đọc đi đọc lại vài lần, vẫn không tìm ra được điều gì khác lạ hết, toàn bộ hồ sơ trên cơ bản chỉ ghi chép sơ bộ những điều mà tôi và anh đã biết, rốt cuộc thì manh mối nằm ở đâu, anh mau nói đi".
Tôi nhíu đôi chân mày thanh tú của mình, khó hiểu nhìn chằm chằm về phía của Trần Phi Võ, trầm giọng hỏi.
Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, đáp "Tuy đây là những điều mà chúng ta đã biết nhưng mà tôi lại phát hiện ra một mấu chốt cực kỳ quan trọng, đó chính là nạn nhân thứ bảy là người ở khu vực phía nam trường đại học, đồng thời theo quy chiếu của những nạn nhân đã chết trước đó, có thể suy ra một điều rằng, nạn nhân sẽ chết ở tầng lầu nơi mình ở, điều này cũng có nghĩa là nạn nhân thứ bảy sẽ chết ở tầng lầu thứ bảy. Từ hai điều trên, chúng ta chỉ cần tìm kiếm những nam sinh viên năm nhất, ở tầng lầu thứ bảy và quê ở phía nam trường là được".
Tôi nghe anh ta nói một tràng, liền ngay lập tức hiểu hết mọi chuyện, vội cất tiếng "Vậy giờ chúng ta sẽ tìm danh sách của những nam sinh viên ở tầng bảy thuộc khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt, dùng phương pháp loại trừ và xác định, thì có thể tìm ra nạn nhân thứ bảy đúng không?"
"Đúng vậy".
Trần Phi Võ gật đầu đồng ý, rồi nói thêm "Cũng vì chuyện tìm danh sách này, mà tôi đã đích thân tới đây tìm cậu".
"Ý của anh là".
Tôi nhướng mày, bày ra nét mặt suy đoán "Anh muốn nhờ tôi lấy danh sách cho anh sao?"
Trần Phi Võ mỉm cười, trả lời "Chính xác".
Tôi gật đầu, nói "Nếu vậy chúng ta bắt đầu thôi".
Do tôi thường tham gia các hoạt động của trường, lại khá thân thiết với đàn anh Dương Đăng - hội trưởng hội sinh viên, cho nên khá dễ dàng mượn được danh sách những nam sinh viên ở tầng bảy thuộc khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt.
Tôi và Trần Phi Võ dựa trên tiêu chí là nam sinh viên năm nhất, quê ở khu vực phía nam trường đại học, cuối cùng đã xác định được một người.
Cậu ta tên là Tăng Nhứt Minh.
Một nam sinh viên năm nhất không quá nổi bật, thành tích học tập cũng thuộc dạng trung bình khá, ít khi tham gia các hoạt động trường, bạn bè cũng không nhiều cho lắm.
Tụi tôi sau khi bàn bạc xong xuôi, quyết định sẽ thay phiên nhau cạnh chừng cậu ta. Tôi sẽ theo dõi cậu ta ở trong trường, còn Trần Phi Võ sẽ tuần tra quanh khu vực ký túc xá, nhằm ngăn cản cậu ta tiếp cận nơi nguy hiểm này.
Bình luận facebook