Editor: tan_hye
Tiếu thư đồng vốn đang ở trạng thái mơ hồ, đột nhiên cảm thấy □ bị xâm phạm, hắn lập tức tỉnh táo được một chút. Hắn nhìn thấy Thẩm Tử An đang trên người mình gương mặt ửng hồng, y phục chỉ còn một nửa thì lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức trấn định lại, muốn thử xem một chút nàng muốn làm cái gì?
"Ừm, rất khó chịu. . . . . ." Quả thật muốn lập tức đụng ngã nữ nhân này, lại hiếu kỳ đến tột cùng nàng biết những chuyện này được bao nhiêu. Một thiếu nữ chưa lấy chồng, sao lại lớn mật như thế.
Nhưng Thẩm Tử An không có nhìn ra, nàng vốn định dùng tay nắm lấy, sau đó khiêu khích hắn lật lại. Nhưng ngón tay mới vừa chạm đến nàng đã sợ đến mức a kêu to một tiếng, rụt người lại, kéo y phục không có can đảm làm tiếp nữa.
Tiếu thư đồng buồn cười, thì ra là một con cọp giấy. Mới vừa nhìn bộ dáng của nàng còn tưởng rằng rất dũng mãnh! Đứng dậy kéo lại y phục cho Thẩm Tử An, khẽ hôn lên trên trán nàng nói: "Khuya lắm rồi, ta đưa ngươi trở về!"
"Ngươi định cứ như vậy?"
"Vậy ngươi còn muốn như thế nào?" Nàng thật không biết chịu đựng có bao nhiêu khổ sở, Tiếu thư đồng nghĩ cứ như vậy muốn nàng một đêm.
"Không. . . . . . Không được tốt lắm. Ta đi về, ngươi không cần phải tiễn." Thẩm Tử An trực tiếp nhảy xuống giường, bởi vì vừa rồi cũng không có cởi giày ra, cho nên nàng kéo y phục lại xong thì chạy luôn ra khỏi phòng của Tiếu thư đồng.
Tiếu thư đồng nhìn bóng dáng nàng vội vàng chạy đi không khỏi mỉm cười, thì ra là nàng vẫn lo lắng cho mình, chỉ là hiện tại mình say rượu, chỉ sợ không khống chế được chính mình làm tổn thương nàng. Nhưng mà bây giờ, chắc hắn phải tắm nước lạnh mới có thể đi ngủ được.
Đêm nay Thẩm Tử An cũng không ngủ được, sờ sờ ngực của mình, không có lực hấp dẫn sao? Mặc dù có chút nhỏ, nhưng cũng có hình dáng chứ? Càng nghĩ càng cảm thấy Tiếu thư đồng quá đáng, đến nông nỗi như vậy rồi còn có thể dừng lại được!
Chỉ là hôm sau chính là năm mới rồi, sáng sớm đã bị Xảo nhi kéo dậy, sau đó chải tóc ngay ngắn.
Mới vừa qua giờ cơm, Nhị thiếu gia đã dẫn theo đại tiểu thư, mang theo quà tặng tới. Chỉ là bởi vì bận chuyện, chỉ ngồi một chút thì đi luôn.
Sau đó thì thanh tĩnh, bởi vì nơi này có tang, cho nên ngay cả một chút không khí vui vẻ cũng không có. Hơn nữa Thẩm Tử An lại bắt đầu nhớ nhà, những người khác đều vui mừng đón năm mới, nàng lại ở phía sau chuồng gà nhìn hai con gà có đôi có cặp mà ngẩn người.
Thấy trời dần dần tối, mọi người cũng vội bận chuyện của mình. Bởi vì nhà của Xảo nhi ở gần đây, nên Thẩm Tử An cho phép nàng nghỉ ba ngày, còn Tuần Lễ lại đi sang bên kia đoàn tụ với đại phu nhân, trong cả viện chỉ có hai con gà, mấy con Tiên Hạc, hai ma ma, Tiếu thư đồng cộng thêm nàng.
Nhóm ma ma ăn cơm xong thì đi nghỉ, chỗ cần quét dọn cũng quét dọn xong rồi, dọn dẹp cũng dọn dẹp xong, họ vui vẻ nhàn rỗi đi.
Ước chừng nhìn gà nửa giờ, Thẩm Tử An cảm thấy từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu không có một chỗ không lạnh. Vì vậy xoa xoa tay phải đi về, lại phát hiện Tiếu thư đồng cầm áo choàng đứng ở phía sau mình, hình như đã đứng ở đây rất lâu, tay đã lạnh đến đỏ bừng.
"Làm cái gì?"
Tiếu thư đồng lấy lại tinh thần, hắn chỉ là nhìn Thẩm Tử An rất khó có được ngồi yên lặng ở một chỗ, thế nhưng nhất thời nhìn đến ngây ngốc. Thấy nàng đột nhiên nói chuyện với mình, nên nói: "Lạnh không!" Nói xong phủ thêm áo choàng cho nàng, nói: "Có ai cùng ngươi ăn cơm tất niên không?"
"Họ đều ngủ rồi, ngay cả Đại Thiếu Gia và Nhị phu nhân cũng vào chuồng rồi."
"Vậy đi vào phòng vẽ tranh trên lầu đi!" Nói xong đi trước dẫn đường, Thẩm Tử An đi theo ở phía sau. Về phần tại sao nàng ngoan ngoãn như vậy, có lẽ là bởi vì quá tịch mịch.
Chỉ là không ngờ chính là, Tiếu thư đồng lại chuẩn bị rất nhiều món ăn, thậm chí còn có sủi cảo.
Mặc dù tập tục đón năm mới ở nơi này không khác gì nơi kia cả, nhưng là lại không ăn sủi cảo.
Còn chuyện sủi cảo, là buổi sáng trong lúc vô tình nàng nhắc tới, không ngờ hắn lại còn nhớ.
"Những thứ này. . . . . ."
"Tới uống vài hớp rượu, những rượu này là ta. . . . . . rượu nho quý trước kia của Đại Thiếu Gia, nếm thử. . . . . ." Nói xong rót một chén cho Thẩm Tử An, sau đó chính mình ngồi xuống trước, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện.
Thẩm Tử An ngồi xuống, nàng có chút cảm động, sau đó cười nói: "Ngươi đã chuẩn bị, vậy thì ta bồi ngươi uống tới cùng."
"Được, ta uống rượu gạo, ngươi uống rượu nho, xem người nào say trước." Tiếu thư đồng không ngờ nữ tử trước mặt mình lại lộ ra hào khí.
Thẩm Tử An ăn sủi cảo uống rượu nho, nàng không ngờ thân thể lại không uống được rượu, mấy chén đã say rồi. Ánh mắt mê mang nói: "Kỳ thật, ta hiểu rõ ý nghĩ trong lòng ngươi, ta cũng có chút thích ngươi. . . . . . Chỉ là, không được. . . . . . Không phải là bởi vì thân phận của ngươi, cái gì nô tài cái gì chủ tử, những thứ kia đều là P."
Tiếu thư đồng giật giật khóe miệng, nhưng mà vẫn tương đối để ý nguyên nhân, nói: "Vậy thì vì cái gì?"
"Bởi vì ta nhớ nhà, ta muốn trở về. . . . . . Nơi đó ta đã sinh sống hơn hai mươi năm, nói rời đi thì rời đi." Nước mắt Thẩm Tử An nhẹ nhàng rơi, từ trước đến giờ nàng luôn là đổ máu không đổ lệ, chỉ là uống chút rượu thì tuyến lệ cũng phát triển rồi.
Quả nhiên uống quá nhiều, rõ ràng mới hơn mười tuổi, lại nói cái gì hơn hai mươi năm. Chỉ là, đây là lần đầu tiên thấy nàng khóc. Tiếu thư đồng kéo người vào lòng, sau đó vỗ lưng của nàng nói: "Nếu như, ta sẽ dùng tình yêu gấp bội người nhà ngươi yêu ngươi thì sao?"
"Người biết sao?"
"Biết, chỉ cần qua hôm nay, toàn bộ sẽ phát sinh biến hóa rất lớn."
"Chuyện này thì liên quan gì tới ta?"
"Đến lúc đó thì ta có thể quang minh chính đại ở cùng với ngươi." Thì ra hiện tại đã bớt đi tâm tình vội vã, nhưng là cảm giác lại càng ngày càng sâu đậm hơn, lúc trước chỉ muốn lấy được nàng, bây giờ lại muốn giữ chặt lòng của nàng, cả đời không muốn buông tay.
"Ngươi lấy biện pháp gì? Mặc dù biết ngươi rất nhiều ý xấu, nhưng là. . . . . . Sẽ không muốn ta bỏ trốn với ngươi chứ!" Thẩm Tử An không khóc nữa cười hỏi.
Tiếu thư đồng không có biện pháp với nàng, vì sao trong miệng nữ nhân này lại có thể nói ra câu kinh thế hãi tục như thế, bất quá, có lẽ là thói quen, hắn lại có thể không làm chút cử động nào.
Nhưng một người say rượu, thì không coi rượu có gì đáng lo. Bên này Thẩm Tử An trái một ly lại một ly không ngừng, ngay cả món ăn cũng không ăn.
Tiếu thư đồng bất đắc dĩ, kéo đều kéo không được, thật vất vả kéo người qua một bên nói: "Ngươi uống ít thôi, sẽ làm bị thương đến thân thể."
"55555555555555 ta muốn về nhà, nhưng lại có chút sợ không thấy được ngươi nữa. . . . . . Làm thế nào?"
Lần này là khóc đùa giỡn sao? Tiếu thư đồng nói: "Ta biết, qua năm chuyện tình làm xong ta cùng ngươi trở về."
"Ngươi đi cùng? Tiểu cô nương Thẩm Nguyệt Đan kia nhất định sẽ khi dễ ta một phen."
"Tại sao?"
"Bởi vì theo nàng ngươi kém Đại Thiếu Gia rất xa, ha ha. . . . . . Chỉ là, nhìn cẩn thận thì vẫn xuất sắc, ngươi không cần phải tổn thương lòng tự ái, từ trước đến giờ ta đều không phải chú trọng dung mạo." Nói xong giơ tay lên vỗ vỗ mặt của Tiếu thư đồng.
Ngược lại Tiếu thư đồng rất vui mừng trong lòng nàng có mình, chỉ là vẫn la hét về nhà ngược lại kỳ quái.
"Thật sao?"
"Ta sẽ nhớ ngươi, thật. . . . . ."
"Nếu như ở cùng ta thì không cần nhớ ta, hơn nữa coi như ngươi về đến nhà, ta cũng có thể đến tìm ngươi." Bắt trở lại lần nữa là được rồi.
"Ngươi không tìm được, cái nhà kia của ta không ở nơi này, rất xa, ai cũng không tìm được. . . . . ."
Trong lòng Tiếu thư đồng căng thẳng, hắn đã sớm nhận thấy Thẩm Tử An nói nhà không đơn giản, nhưng không nghĩ nàng vậy mà không để cho mọi người tìm được nàng.
Bình luận facebook