Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 54
Dạo gần đây Tiêu Tông Tín rất vui và cũng rất đắc ý, vừa rồi ông ta nhận được cuộc gọi nói là lần trước số cổ phần của Trung Hiểu mà ông đem bán nay tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi, ngày mai ông ta có thể đến công ty đầu tư Hải Dương để ký tên và lấy tiền được rồi.
Nhưng mà ông ta cũng hơi phiền não một chút, bởi vì hai người vợ bé mà ông nuôi ở bên ngoài cũng biết được sự việc này, hai người đó cũng rất chú ý tới khoản tiền này cho dù tiền đến tay rồi thì vẫn còn một đống chuyện phiền phức nữa, nhưng mà hễ nghĩ tới hai đứa con trai của mình thì ông ta lại cười ra mặt, cuộc đời này của ông cũng coi như là đã bù đắp được sự tiếc nuối khi không có con trai, nhà họ Tiêu cuối cùng cũng có người nối dõi rồi, tiền của ông ta dù sao cũng là để lại cho con trai ông, sau khi lấy được tiền thì mỗi bên một nửa vậy.
Còn có số tiền lớn từ số cổ phần của con gái lớn Tiêu Tuyết nữa, ông cũng phải nghĩ cách để tới tay mình mới được, nó đã đắc tội với Nhan Dịch Trạch rồi, nói không chừng ai biết khi nào tên họ Nhan đó sẽ trả thù, đến lúc đó thì tiền cũng không còn chi bằng ông lấy hết trước để khỏi phải lo sợ, nuôi hai gia đình ở bên ngoài cũng tốn không ít chi phí!
Ông đã quá thất vọng với người vợ già và người con gái này của mình rồi, một người thì mặt đầy nếp nhăn suốt ngày cứ dài dòng lặp đi lặp lại việc để dành tiền, còn một người thì mất thời gian sáu năm cũng không thể giữ được Nhan Dịch Trạch cuối cùng cũng là không có được gì, và cũng cắt đứt luôn con đường danh lợi của mình, hai người này đúng là không làm được trò trống gì cả, vừa không biết nhìn xa trông rộng lại không có đầu óc, tương lai vẫn là nên trông cậy vào hai thằng con trai mới được, đồng thời bồi dưỡng con gái út thật tốt để sau này lấy một ông chồng nhà giàu, chứ đừng như chị nó chỉ biết làm xấu thanh danh của mình thôi.
“Ba.”
Tiêu Tông Tín lấy lại tin thần nhìn cô con gái đang ngồi đối diện mình: “Con đến khi nào vậy?”
“Vừa mới tới, con muốn hỏi ba một chuyện.”
Vương Bân không còn nhẫn nại mà nói chuyện tử tế nữa: “Đã ở bên ngoài nói chuyện lâu như vậy rồi, con còn giả vờ gì nữa chứ!”
Tiêu Tông Tín cũng không thèm để ý đến vợ mình, mà trực tiếp hỏi con gái: “chuyện gì, con nói đi.”
Tiêu Tuyết lập tức nói: “Con muốn hỏi ba là, việc dán áp phích và phát tờ rơi ở nơi ở của Quan Hiểu Ninh có phải là do ba làm đúng không?”
“Là ta bảo người làm đấy thì sao nào?”
Tiêu Tuyết tức nghẹn ở họng: “Ba, mai mốt ba có làm gì thì cũng phải nói con một tiếng chứ đừng tự ý làm loạn lên như vậy có được không!”
Tiêu Tông Tín cười lạnh: “Ta làm loạn? Nếu như cô có thể làm được chút chuyện gì đó thì tôi đây có cần phải tốn mớ tiền này hay không? Ngày nào cũng mặt in dấu tay mà bị đăng lên báo, cái mặt già này của ta sắp bị cô làm cho mất hết thể diện rồi, nếu không giáo huấn con ranh Quan Hiểu Ninh đó một chút, thì Tiêu Tông Tín này còn mặt mũi nào mà gặp người nữa!”
“Ba, ba chỉ biết giữ thể diện cho bản thân thôi, sao ba không suy nghĩ thử xem ba làm như vậy đã phá hoại hết toàn bộ kế hoạch của con rồi, bây giờ Quan Hiểu Ninh đã biết được chuyện của Quan Hiểu Phong rồi!”
Bây giờ Tiêu Tông Tín mới nhớ ra là còn đoạn chuyện xưa của Quan Hiểu Phong nữa, ông lập tức uống ngụm trà để che đi sự mất tự nhiên trên mặt mình: “Biết thì biết, sớm muộn gì cũng biết thôi, sợ gì chứ.”
Tiêu Tuyết tức vô cùng: “Sớm biết với muộn biết thì sao mà giống nhau được, bây giờ chắc chắn Nhan Dịch Trạch sẽ nghĩ cách giúp Quan Hiểu Ninh đối phó với chúng ta!”
Tiêu Tông Tín cũng rống giận lên: “Còn không phải do cô vô dụng sao, ở bên nó 6 năm rồi ngay cả một cái danh phận cũng lấy không được, chuyện của Quan Hiểu Ninh cũng là do cô tự gây ra thôi, cô thì có thể nghĩ ra kế sách cho má gì chứ, nếu cô có chút đầu óc thì đã sớm gả cho gia đình giàu có tám kiếp trước rồi! Ngày nào cũng mặt mày ủ rũ, ai mà thèm nhìn chứ!”
Rống xong ông ta lập tức đứng dậy bước nhanh vào thư phòng, cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại, nếu Nhan Dịch Trạch thật sự muốn trả thù thì ông phải nghĩ cách để làm sao mà không liên lụy tới mình.
Bị ba mình sỉ nhục như vậy, Tiêu Tuyết chỉ có thể ngồi đó lặng lẽ mà khóc, Vương Bân thấy con gái khóc thì trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng bà và Tiêu Tông Tín vợ chồng mấy chục năm rồi, cũng không thể làm gì khác được nữa, nên chỉ có thể khuyên con gái: “Tiểu Tuyết, ba con cũng là vì dạo này việc kinh doanh của cửa hàng không được tốt nên mới nổi giận với con, chứ ông ấy không phải cố ý nói con vậy đâu, con đừng giận ba con nha.”
“Mẹ, ông ấy là ba con cho dù con có tức giận hơn nữa thì có thể làm gì chứ, nhưng tính tình ông ấy ngày càng tệ ai mà chịu đựng nổi!”
“Tiểu Tuyết, vì mẹ con cố nhịn đi con.”
Tiêu Tuyết gật đầu: “Mẹ yên tâm, con không để trong lòng đâu, con chỉ lo là Nhan Dịch Trạch sẽ giở thủ đoạn đối phó với nhà mình.”
“Tiền của nhà ta đều nằm trong tay ba con, ông ấy yêu tiền hơn mạng mình như vậy thà bỏ mạng chứ không chịu mất tiền, trừ phi Nhan Dịch Trạch giành giật từ tay ông ấy chứ không thì khó mà lừa được một đồng từ ông ấy đấy.” Vương Bân quá hiểu tính chồng mình rồi, nên cũng không lo lắm.
“Cũng nên đề phòng thì hơn, qua một khoảng thời gian nữa tiền con bán cổ phần sẽ đến tay, con đã đồng ý là cho ba một nửa, một nửa kia mẹ hãy giữ lại, không nên có quá nhiều tài sản đứng tên con, con sợ Nhan Dịch Trạch sẽ giở trò.”
“Được, vậy mẹ sẽ tạm giữ giùm con trước.”
Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì Tiêu Tuyết rời đi mà không ở lại dùng cơm.
Ngày hôm sau, Tiêu Tông Tín đem theo chứng minh thư đến công ty đầu tư Hải Dương, vừa bước vào tòa nhà sang trọng thì lập tức có
người ra nghênh đón: “Là ông Tiêu đúng không, tôi tên là Khang Xuân Tường người mà bấy lâu nay liên lạc qua điện thoại với ông, để ông phải đến đây một chuyến quả thật là đã làm phiền rồi.”
“Nên mà, nên mà.” Tiêu Tông Tín rất vừa lòng với cách tiếp đãi như thế.
“Vậy mời ông lên phòng dành cho khách quý ở trên lầu bàn chuyện.” Khang Xuân Tường nói với Tiêu Tông Tín một cách hết sức cung kính.
Tiêu Tông Tín đắc ý mà nhìn nhìn những người xung quanh, ông cảm thấy bản thân rất có thể diện.
Sau khi lên lầu có người đem đồ uống và trái cây ra mời ông, Khang Xuân Tường cười và lấy tập tài liệu ra: “Đây là những giấy tờ cần ông ký và xác nhận số tiền mà ông nhận, tiền công ty chúng tôi sẽ chuyển khoản cho ông trong vòng bảy ngày tới không tính ngày nghỉ.”
“Tốt, tốt, không hổ danh là công ty lớn hiệu suất làm việc quả nhiên là rất cao.” Vẻ mặt Tiêu Tông Tín vui như nở hoa.
Kế đó Khang Xuân Tường bắt đầu giải thích cho Tiêu Tông Tín nội dung những giầy tờ mà ông ký tên, đang nói thì ngoài cửa có người vào: “Giám đốc Khang, Triệu tổng của Liên Thành đến rồi ạ.”
“Sao ông ta lại tới đây?”
“Triệu tổng nói là đã tìm ngài mấy hôm rồi, ông ấy muốn hỏi ngài là 20% lợi nhuận của việc mua cổ phiếu trong nội bộ công ty chúng ta……”
“Việc này đợi lát nữa hẳn nói, bảo Triệu tổng ngồi đợi chút đã, bây giờ tôi đang bàn chuyện với ông Tiêu.” Khang Xuân Tường lập tức ngắt lời người vừa vào.
Người đó lập tức im lặng: “Tôi hiểu rồi.”
Tiêu Tông Tín sau khi nghe xong cuộc đối thoại của họ, lúc xem nội dung của giấy tờ thì đã không còn tập trung nữa, ông ta liếc nhìn Khang Xuân Tường đang nghiêm túc giải thích nội dung giấy tờ vài lần cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tiểu Khang cậu là giám đốc của công ty đầu tư Hải Dương à?”
“Tôi làm gì mà có năng lực đó chứ, tôi chỉ là người phụ trách một bộ phận thôi, phụ trách vài hạng mục.”
“Vậy đã rất giỏi rồi. Tiểu Khang, người đồng nghiệp vừa rồi của cậu nói Triệu tổng của Liên Thành, có phải là công ty bất động sản Liên Thành không?”
“Đúng vậy, xem ra ông Tiêu đây cũng hiểu biết về bất động sản nhỉ?”
“Nào có, tôi chỉ là nghe nói thôi, công ty bất động sản Liên Thành lớn như vậy ai mà không biết chứ, tôi còn muốn hỏi 20% lợi nhuận đó là hạng mục gì?”
“À, đó là một hạng mục thu mua mà nội bộ công ty đang triển khai, nếu ông Tiêu đây có hứng thú với việc đầu tư, thì công ty chúng tôi còn có hạng mục với lợi nhuận lên tới 25% để giới thiệu cho ông.” Khang Xuân Tường biểu hiện rất rõ ràng là không muốn nói về hạng mục nội bộ đó nữa.
“Tiểu Khang à, nói sao đi nữa thì tôi cũng được xem là người có công với công ty của các cậu, trên tay con gái tôi còn có số cổ phần lớn của Trung Hiểu bán cho các cậu, sau này công ty cậu còn cần đến nó để tiếp tục thu mua cổ phần của Trung Hiểu, cậu nói qua loa để ứng phó với tôi như vậy có phải không được tốt lắm không hả? Đừng có lấy cái cớ 25% lợi nhuận để đùa với tôi, hạng mục đầu tư như vậy có thể bảo đảm không lỗ là đã may lắm rồi!”
Khang Xuân Tường cười cười, nhưng cũng không lập tức trả lời Tiêu Tông
Tín, mà suy nghĩ một lúc lâu mới đưa ra quyết định: “Nếu ông đã nói như vậy rồi, thế thì tôi xin nói thẳng với ông luôn vậy, hạng mục thu mua này công ty chúng tôi không công khai với bên ngoài, tuy cũng cần phải ký thỏa thuận rủi ro, nhưng về cơ bản thì chắc chắn có thể đạt được mục tiêu đã định, vả lại cũng không phải là mọi nhân viên đều có thể tham gia, chỉ có những cán bộ cấp cao mới có quyền mua.”
“Vậy cậu có thể giúp tôi mua một ít được không?” Mắt Tiêu Tông Tín sáng rực lên, cảm thấy ngay cả trời cũng giúp mình, đến lấy tiền cũng có thể nghe được tin tức nội bộ giúp ông ta tiền đẻ ra tiền.
Khang Xuân Tường tỏ vẻ khó xử: “Việc này e là hơi khó, ông cũng thấy rồi đấy, bây giờ có rất nhiều người tới tìm tôi, ai tôi cũng không muốn làm phật lòng.”
“Tiểu Khang, quan hệ của chúng ta sao mà giống những người khác được, sau này chuyện của Trung Hiểu ta còn phải hợp tác với nhau nữa, hiện tại nội bộ Trung Hiểu không được ổn định, đừng thấy con gái tôi không còn ở Trung Hiểu nữa, nhưng nó đã liên lạc với khá nhiều cổ đông lớn trong hội đồng quản trị rồi đấy, thế nào đi nữa thì con gái tôi cũng là một trong những người sáng lập ra Trung Hiểu, có rất nhiều mối quen biết.”
“Nếu vậy thì, ông xem ông định đầu tư bao nhiêu, cùng lắm tôi nhường ra một phần hạn ngạch thu mua dưới tên tôi cho ông.”
Sau khi Tiêu Tông Tín có được sự đồng ý của Khang Xuân Tường thì ngược lại lại hơi do dự, lần này ông bán cổ phiếu có dược 20 triệu, đương nhiên là không thể đầu tư hết vào được, cho nên ông cười cười rồi nói: “Tiểu Khang, 20 triệu này là tiền dưỡng già của tôi, tôi không thể đặt hết vào đó được, tạm thời đầu tư 3 triệu trước đi.”
Khang Xuân Tường cười: “Nếu như ông chỉ đầu tư 3 triệu thôi vậy thì tôi cũng không cần phải tốn sức nữa, đợi lát là có thể ký hợp đồng luôn và ông cũng không cần đưa tiền cho tôi, tôi sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản của ông 600 ngàn, ông xem như vậy có được không?”
Tiêu Tông Tín ngẩn ra, phương thức và tốc độ hồi báo như thế này ông thật chưa từng thấy qua bao giờ, ngay cả vốn mình cũng không cần bỏ ra thì có thể lấy được 600 ngàn rồi, có thể thấy được hạng mục này rất an toàn, ông thật hối hận sao nãy mình không nói số tiền nhiều một chút, nhưng bảo ông từ bỏ miếng mồi ngon như vậy thì ông lại không cam tâm, chỉ đành mặt dày mà nói:
“Tiểu Khang, vậy tôi có thể tăng thêm chút nữa được không?”
Khang Xuân Tường lắc đầu: “Ông muốn đầu tư thêm thì nhất thời tôi cũng không thể lấy được nhiều tiền mặt như vậy cho ông, hay là lần này tạm thời vậy trước đi, việc thu mua này là chia thành nhiều đợt, càng về sau hạn ngạch thu mua càng cao, đợi đợt thu mua lần sau bắt đầu tôi sẽ gọi điện cho ông.”
Tiêu Tông Tín chỉ cảm thấy là Khang Xuân Tường không muốn chia thêm phần của mình cho ông nữa, nhưng cũng không dám quá đáng quá, chỉ có thể hỏi đợt đầu tư lần sau là khi nào và chờ đợi thôi.
Sau khi ký xong bản thỏa thuận thì ông đi thang máy xuống tầng trệt, kết quả là còn chưa ra khỏi cửa lớn của công ty đầu tư Hải Dương thì đã nhận được tin nhắn báo là tài khoản được chuyển vào 600 ngàn, ông ta hối hận vô cùng, chỉ có thể dặn lòng rằng phải thường xuyên gọi điện cho Khang Xuân Tường, không thể bỏ lỡ lần thu mua kế tiếp được.
Chỉ có điều sau khi có được 20 triệu đó, còn chưa qua ngày hôm sau thì đã bị hai bà vợ bé chia nhau rồi, trên tay ông chỉ còn lại 600 ngàn tiền riêng thôi, cho nên sau khi đợi được đợt thu mua kế tiếp bắt đầu từ chỗ Khang Xuân Tường, ông nôn nóng đến nổi như đứng đống lửa như ngồi đống than mà lại không có vốn, vì vậy ông chỉ đành nhờ Khang Xuân Tường giúp đỡ.
Nhưng Khang Xuân Tường lại nói: “Ông Tiêu, số tiền mà tôi tích góp được cũng đều đã đầu tư hết vào rồi, quả thật là không có nhiều tiền như vậy để cho ông mượn nữa.”
“Haizz, vậy phải làm sao đây, không lẽ tận mắt nhìn một cơ hội kiếm tiền vụt mất như vậy ư!” Tiêu Tông Tín dậm chân.
Khang Xuân Tường cũng rất lấy làm tiếc: “Tôi thấy ông vẫn là nên đi về đi, qua năm ba năm sau có lẽ vẫn còn có thể đợi được hạng mục như thế.”
“Sao mà được chứ, nếu như lần này tôi không thể thu mua được thì quả thật là tổn thất lớn rồi.”
“Vậy ông có tài sản cố định nào có thể thế chấp không, hạng mục này có được sự hồi báo nhanh, chỉ hai ba tháng là có thể lấy lại vốn lẫn lời, vả lại số cổ phần mà con gái ông bán cho công ty chúng tôi vẫn còn chưa làm thủ tục giao dịch, ông có thể thương lượng với cô ấy một chút bảo cô ấy trực tiếp chuyển tiền qua cho ông, sau đó trả lại cho cô ấy sau cũng được mà đúng không? Nếu như con gái ông đồng ý ủy quyền cho ông nhận số tiền này, tôi có thể bàn lại với sếp lớn là chuyển tiền mặt qua cho ông sớm hơn!”
Tiêu Tông Tín vỗ tay: “Đúng vậy, tôi còn có một công ty và một căn biệt thự đứng tên tôi, sau đó lại hỏi Tiểu Tuyết xoay sở một chút
Là được rồi.”
“Ông Tiêu, hạn mức đầu tư của cá nhân trong lần đầu tư này không được vượt quá 50 triệu, ông nhớ đừng vượt quá phạm vi này nhé, vả lại ông được tham gia vào lần thu mua này là do sếp lớn đặc cách cho ông đấy, ông đừng để chuyện này truyền ra ngoài nhé, nếu không thì sếp lớn của chúng tôi sẽ đắc tội nhiều người lắm đấy.” Khang Xuân Tường có lòng tốt nhắc nhở Tiêu Tông Tín, lại dặn dò ông ta nhiều lần là đừng nói chuyện này ra ngoài.
Tiêu Tông Tín vỗ ngực mà đảm bảo rằng sẽ không nói chuyện này ra ngoài dù chỉ một chữ, ông ta không định để người khác biết được sự tồn tại của món hời này!
Về nhà ông ta bắt đầu lo chuyện thế chấp căn nhà và công ty, trước tiên là tùy tiện tìm đại một lý do nói là cần phải đổi giấy tờ thuế mới mà dụ dỗ vợ mình—bà Vương Bân ký vào bản hợp đồng thế chấp, kế đó gọi điện cho con gái Tiêu Tuyết nói là công ty cần có vốn để xoay sở, bảo cô ủy quyền cho ông số tiền bán cổ phần chuyển vào tài khoản của ông trước.
Tiêu Tuyết đương nhiên là không chịu, cô cảm thấy khó hiểu hỏi: “Ba, chẳng phải là con đã đồng ý cho ba một nửa số tiền rồi sao, sao giờ ba lại muốn lấy hết?”
“Tất nhiên là ta có chỗ cần dùng đến rồi, cùng lắm xem như ta mượn tạm của con trước, ba tháng sau ta sẽ trả lại cho con, như vậy còn không được hay sao hả!”
“Ba, ba lấy nhiều tiền như vậy rốt cuộc là định làm gì?”
“Việc này con không cần phải biết, chỉ cần nói là có ủy quyền hay không là được rồi.” Tiêu Tông Tín đương nhiên là không thể nói sự thật, bản thân ông kiếm được tiền tất nhiên không thể cho hai mẹ con này biết được.
Tiêu Tuyết không muốn đưa tiền cho ba, nhưng lại sợ mẹ vì chuyện này mà phải chịu tội, lại nghĩ tới việc ba mẹ cô chỉ có một đứa con gái là cô, tất cả mọi thứ sau này đều thuộc về cô nên không có gì là không yên tâm và cuối cùng cô đồng ý ký tên!
Dạo gần đây Tiêu Tông Tín rất vui và cũng rất đắc ý, vừa rồi ông ta nhận được cuộc gọi nói là lần trước số cổ phần của Trung Hiểu mà ông đem bán nay tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi, ngày mai ông ta có thể đến công ty đầu tư Hải Dương để ký tên và lấy tiền được rồi.
Nhưng mà ông ta cũng hơi phiền não một chút, bởi vì hai người vợ bé mà ông nuôi ở bên ngoài cũng biết được sự việc này, hai người đó cũng rất chú ý tới khoản tiền này cho dù tiền đến tay rồi thì vẫn còn một đống chuyện phiền phức nữa, nhưng mà hễ nghĩ tới hai đứa con trai của mình thì ông ta lại cười ra mặt, cuộc đời này của ông cũng coi như là đã bù đắp được sự tiếc nuối khi không có con trai, nhà họ Tiêu cuối cùng cũng có người nối dõi rồi, tiền của ông ta dù sao cũng là để lại cho con trai ông, sau khi lấy được tiền thì mỗi bên một nửa vậy.
Còn có số tiền lớn từ số cổ phần của con gái lớn Tiêu Tuyết nữa, ông cũng phải nghĩ cách để tới tay mình mới được, nó đã đắc tội với Nhan Dịch Trạch rồi, nói không chừng ai biết khi nào tên họ Nhan đó sẽ trả thù, đến lúc đó thì tiền cũng không còn chi bằng ông lấy hết trước để khỏi phải lo sợ, nuôi hai gia đình ở bên ngoài cũng tốn không ít chi phí!
Ông đã quá thất vọng với người vợ già và người con gái này của mình rồi, một người thì mặt đầy nếp nhăn suốt ngày cứ dài dòng lặp đi lặp lại việc để dành tiền, còn một người thì mất thời gian sáu năm cũng không thể giữ được Nhan Dịch Trạch cuối cùng cũng là không có được gì, và cũng cắt đứt luôn con đường danh lợi của mình, hai người này đúng là không làm được trò trống gì cả, vừa không biết nhìn xa trông rộng lại không có đầu óc, tương lai vẫn là nên trông cậy vào hai thằng con trai mới được, đồng thời bồi dưỡng con gái út thật tốt để sau này lấy một ông chồng nhà giàu, chứ đừng như chị nó chỉ biết làm xấu thanh danh của mình thôi.
“Ba.”
Tiêu Tông Tín lấy lại tin thần nhìn cô con gái đang ngồi đối diện mình: “Con đến khi nào vậy?”
“Vừa mới tới, con muốn hỏi ba một chuyện.”
Vương Bân không còn nhẫn nại mà nói chuyện tử tế nữa: “Đã ở bên ngoài nói chuyện lâu như vậy rồi, con còn giả vờ gì nữa chứ!”
Tiêu Tông Tín cũng không thèm để ý đến vợ mình, mà trực tiếp hỏi con gái: “chuyện gì, con nói đi.”
Tiêu Tuyết lập tức nói: “Con muốn hỏi ba là, việc dán áp phích và phát tờ rơi ở nơi ở của Quan Hiểu Ninh có phải là do ba làm đúng không?”
“Là ta bảo người làm đấy thì sao nào?”
Tiêu Tuyết tức nghẹn ở họng: “Ba, mai mốt ba có làm gì thì cũng phải nói con một tiếng chứ đừng tự ý làm loạn lên như vậy có được không!”
Tiêu Tông Tín cười lạnh: “Ta làm loạn? Nếu như cô có thể làm được chút chuyện gì đó thì tôi đây có cần phải tốn mớ tiền này hay không? Ngày nào cũng mặt in dấu tay mà bị đăng lên báo, cái mặt già này của ta sắp bị cô làm cho mất hết thể diện rồi, nếu không giáo huấn con ranh Quan Hiểu Ninh đó một chút, thì Tiêu Tông Tín này còn mặt mũi nào mà gặp người nữa!”
“Ba, ba chỉ biết giữ thể diện cho bản thân thôi, sao ba không suy nghĩ thử xem ba làm như vậy đã phá hoại hết toàn bộ kế hoạch của con rồi, bây giờ Quan Hiểu Ninh đã biết được chuyện của Quan Hiểu Phong rồi!”
Bây giờ Tiêu Tông Tín mới nhớ ra là còn đoạn chuyện xưa của Quan Hiểu Phong nữa, ông lập tức uống ngụm trà để che đi sự mất tự nhiên trên mặt mình: “Biết thì biết, sớm muộn gì cũng biết thôi, sợ gì chứ.”
Tiêu Tuyết tức vô cùng: “Sớm biết với muộn biết thì sao mà giống nhau được, bây giờ chắc chắn Nhan Dịch Trạch sẽ nghĩ cách giúp Quan Hiểu Ninh đối phó với chúng ta!”
Tiêu Tông Tín cũng rống giận lên: “Còn không phải do cô vô dụng sao, ở bên nó 6 năm rồi ngay cả một cái danh phận cũng lấy không được, chuyện của Quan Hiểu Ninh cũng là do cô tự gây ra thôi, cô thì có thể nghĩ ra kế sách cho má gì chứ, nếu cô có chút đầu óc thì đã sớm gả cho gia đình giàu có tám kiếp trước rồi! Ngày nào cũng mặt mày ủ rũ, ai mà thèm nhìn chứ!”
Rống xong ông ta lập tức đứng dậy bước nhanh vào thư phòng, cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại, nếu Nhan Dịch Trạch thật sự muốn trả thù thì ông phải nghĩ cách để làm sao mà không liên lụy tới mình.
Bị ba mình sỉ nhục như vậy, Tiêu Tuyết chỉ có thể ngồi đó lặng lẽ mà khóc, Vương Bân thấy con gái khóc thì trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng bà và Tiêu Tông Tín vợ chồng mấy chục năm rồi, cũng không thể làm gì khác được nữa, nên chỉ có thể khuyên con gái: “Tiểu Tuyết, ba con cũng là vì dạo này việc kinh doanh của cửa hàng không được tốt nên mới nổi giận với con, chứ ông ấy không phải cố ý nói con vậy đâu, con đừng giận ba con nha.”
“Mẹ, ông ấy là ba con cho dù con có tức giận hơn nữa thì có thể làm gì chứ, nhưng tính tình ông ấy ngày càng tệ ai mà chịu đựng nổi!”
“Tiểu Tuyết, vì mẹ con cố nhịn đi con.”
Tiêu Tuyết gật đầu: “Mẹ yên tâm, con không để trong lòng đâu, con chỉ lo là Nhan Dịch Trạch sẽ giở thủ đoạn đối phó với nhà mình.”
“Tiền của nhà ta đều nằm trong tay ba con, ông ấy yêu tiền hơn mạng mình như vậy thà bỏ mạng chứ không chịu mất tiền, trừ phi Nhan Dịch Trạch giành giật từ tay ông ấy chứ không thì khó mà lừa được một đồng từ ông ấy đấy.” Vương Bân quá hiểu tính chồng mình rồi, nên cũng không lo lắm.
“Cũng nên đề phòng thì hơn, qua một khoảng thời gian nữa tiền con bán cổ phần sẽ đến tay, con đã đồng ý là cho ba một nửa, một nửa kia mẹ hãy giữ lại, không nên có quá nhiều tài sản đứng tên con, con sợ Nhan Dịch Trạch sẽ giở trò.”
“Được, vậy mẹ sẽ tạm giữ giùm con trước.”
Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì Tiêu Tuyết rời đi mà không ở lại dùng cơm.
Ngày hôm sau, Tiêu Tông Tín đem theo chứng minh thư đến công ty đầu tư Hải Dương, vừa bước vào tòa nhà sang trọng thì lập tức có
người ra nghênh đón: “Là ông Tiêu đúng không, tôi tên là Khang Xuân Tường người mà bấy lâu nay liên lạc qua điện thoại với ông, để ông phải đến đây một chuyến quả thật là đã làm phiền rồi.”
“Nên mà, nên mà.” Tiêu Tông Tín rất vừa lòng với cách tiếp đãi như thế.
“Vậy mời ông lên phòng dành cho khách quý ở trên lầu bàn chuyện.” Khang Xuân Tường nói với Tiêu Tông Tín một cách hết sức cung kính.
Tiêu Tông Tín đắc ý mà nhìn nhìn những người xung quanh, ông cảm thấy bản thân rất có thể diện.
Sau khi lên lầu có người đem đồ uống và trái cây ra mời ông, Khang Xuân Tường cười và lấy tập tài liệu ra: “Đây là những giấy tờ cần ông ký và xác nhận số tiền mà ông nhận, tiền công ty chúng tôi sẽ chuyển khoản cho ông trong vòng bảy ngày tới không tính ngày nghỉ.”
“Tốt, tốt, không hổ danh là công ty lớn hiệu suất làm việc quả nhiên là rất cao.” Vẻ mặt Tiêu Tông Tín vui như nở hoa.
Kế đó Khang Xuân Tường bắt đầu giải thích cho Tiêu Tông Tín nội dung những giầy tờ mà ông ký tên, đang nói thì ngoài cửa có người vào: “Giám đốc Khang, Triệu tổng của Liên Thành đến rồi ạ.”
“Sao ông ta lại tới đây?”
“Triệu tổng nói là đã tìm ngài mấy hôm rồi, ông ấy muốn hỏi ngài là 20% lợi nhuận của việc mua cổ phiếu trong nội bộ công ty chúng ta……”
“Việc này đợi lát nữa hẳn nói, bảo Triệu tổng ngồi đợi chút đã, bây giờ tôi đang bàn chuyện với ông Tiêu.” Khang Xuân Tường lập tức ngắt lời người vừa vào.
Người đó lập tức im lặng: “Tôi hiểu rồi.”
Tiêu Tông Tín sau khi nghe xong cuộc đối thoại của họ, lúc xem nội dung của giấy tờ thì đã không còn tập trung nữa, ông ta liếc nhìn Khang Xuân Tường đang nghiêm túc giải thích nội dung giấy tờ vài lần cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tiểu Khang cậu là giám đốc của công ty đầu tư Hải Dương à?”
“Tôi làm gì mà có năng lực đó chứ, tôi chỉ là người phụ trách một bộ phận thôi, phụ trách vài hạng mục.”
“Vậy đã rất giỏi rồi. Tiểu Khang, người đồng nghiệp vừa rồi của cậu nói Triệu tổng của Liên Thành, có phải là công ty bất động sản Liên Thành không?”
“Đúng vậy, xem ra ông Tiêu đây cũng hiểu biết về bất động sản nhỉ?”
“Nào có, tôi chỉ là nghe nói thôi, công ty bất động sản Liên Thành lớn như vậy ai mà không biết chứ, tôi còn muốn hỏi 20% lợi nhuận đó là hạng mục gì?”
“À, đó là một hạng mục thu mua mà nội bộ công ty đang triển khai, nếu ông Tiêu đây có hứng thú với việc đầu tư, thì công ty chúng tôi còn có hạng mục với lợi nhuận lên tới 25% để giới thiệu cho ông.” Khang Xuân Tường biểu hiện rất rõ ràng là không muốn nói về hạng mục nội bộ đó nữa.
“Tiểu Khang à, nói sao đi nữa thì tôi cũng được xem là người có công với công ty của các cậu, trên tay con gái tôi còn có số cổ phần lớn của Trung Hiểu bán cho các cậu, sau này công ty cậu còn cần đến nó để tiếp tục thu mua cổ phần của Trung Hiểu, cậu nói qua loa để ứng phó với tôi như vậy có phải không được tốt lắm không hả? Đừng có lấy cái cớ 25% lợi nhuận để đùa với tôi, hạng mục đầu tư như vậy có thể bảo đảm không lỗ là đã may lắm rồi!”
Khang Xuân Tường cười cười, nhưng cũng không lập tức trả lời Tiêu Tông
Tín, mà suy nghĩ một lúc lâu mới đưa ra quyết định: “Nếu ông đã nói như vậy rồi, thế thì tôi xin nói thẳng với ông luôn vậy, hạng mục thu mua này công ty chúng tôi không công khai với bên ngoài, tuy cũng cần phải ký thỏa thuận rủi ro, nhưng về cơ bản thì chắc chắn có thể đạt được mục tiêu đã định, vả lại cũng không phải là mọi nhân viên đều có thể tham gia, chỉ có những cán bộ cấp cao mới có quyền mua.”
“Vậy cậu có thể giúp tôi mua một ít được không?” Mắt Tiêu Tông Tín sáng rực lên, cảm thấy ngay cả trời cũng giúp mình, đến lấy tiền cũng có thể nghe được tin tức nội bộ giúp ông ta tiền đẻ ra tiền.
Khang Xuân Tường tỏ vẻ khó xử: “Việc này e là hơi khó, ông cũng thấy rồi đấy, bây giờ có rất nhiều người tới tìm tôi, ai tôi cũng không muốn làm phật lòng.”
“Tiểu Khang, quan hệ của chúng ta sao mà giống những người khác được, sau này chuyện của Trung Hiểu ta còn phải hợp tác với nhau nữa, hiện tại nội bộ Trung Hiểu không được ổn định, đừng thấy con gái tôi không còn ở Trung Hiểu nữa, nhưng nó đã liên lạc với khá nhiều cổ đông lớn trong hội đồng quản trị rồi đấy, thế nào đi nữa thì con gái tôi cũng là một trong những người sáng lập ra Trung Hiểu, có rất nhiều mối quen biết.”
“Nếu vậy thì, ông xem ông định đầu tư bao nhiêu, cùng lắm tôi nhường ra một phần hạn ngạch thu mua dưới tên tôi cho ông.”
Sau khi Tiêu Tông Tín có được sự đồng ý của Khang Xuân Tường thì ngược lại lại hơi do dự, lần này ông bán cổ phiếu có dược 20 triệu, đương nhiên là không thể đầu tư hết vào được, cho nên ông cười cười rồi nói: “Tiểu Khang, 20 triệu này là tiền dưỡng già của tôi, tôi không thể đặt hết vào đó được, tạm thời đầu tư 3 triệu trước đi.”
Khang Xuân Tường cười: “Nếu như ông chỉ đầu tư 3 triệu thôi vậy thì tôi cũng không cần phải tốn sức nữa, đợi lát là có thể ký hợp đồng luôn và ông cũng không cần đưa tiền cho tôi, tôi sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản của ông 600 ngàn, ông xem như vậy có được không?”
Tiêu Tông Tín ngẩn ra, phương thức và tốc độ hồi báo như thế này ông thật chưa từng thấy qua bao giờ, ngay cả vốn mình cũng không cần bỏ ra thì có thể lấy được 600 ngàn rồi, có thể thấy được hạng mục này rất an toàn, ông thật hối hận sao nãy mình không nói số tiền nhiều một chút, nhưng bảo ông từ bỏ miếng mồi ngon như vậy thì ông lại không cam tâm, chỉ đành mặt dày mà nói:
“Tiểu Khang, vậy tôi có thể tăng thêm chút nữa được không?”
Khang Xuân Tường lắc đầu: “Ông muốn đầu tư thêm thì nhất thời tôi cũng không thể lấy được nhiều tiền mặt như vậy cho ông, hay là lần này tạm thời vậy trước đi, việc thu mua này là chia thành nhiều đợt, càng về sau hạn ngạch thu mua càng cao, đợi đợt thu mua lần sau bắt đầu tôi sẽ gọi điện cho ông.”
Tiêu Tông Tín chỉ cảm thấy là Khang Xuân Tường không muốn chia thêm phần của mình cho ông nữa, nhưng cũng không dám quá đáng quá, chỉ có thể hỏi đợt đầu tư lần sau là khi nào và chờ đợi thôi.
Sau khi ký xong bản thỏa thuận thì ông đi thang máy xuống tầng trệt, kết quả là còn chưa ra khỏi cửa lớn của công ty đầu tư Hải Dương thì đã nhận được tin nhắn báo là tài khoản được chuyển vào 600 ngàn, ông ta hối hận vô cùng, chỉ có thể dặn lòng rằng phải thường xuyên gọi điện cho Khang Xuân Tường, không thể bỏ lỡ lần thu mua kế tiếp được.
Chỉ có điều sau khi có được 20 triệu đó, còn chưa qua ngày hôm sau thì đã bị hai bà vợ bé chia nhau rồi, trên tay ông chỉ còn lại 600 ngàn tiền riêng thôi, cho nên sau khi đợi được đợt thu mua kế tiếp bắt đầu từ chỗ Khang Xuân Tường, ông nôn nóng đến nổi như đứng đống lửa như ngồi đống than mà lại không có vốn, vì vậy ông chỉ đành nhờ Khang Xuân Tường giúp đỡ.
Nhưng Khang Xuân Tường lại nói: “Ông Tiêu, số tiền mà tôi tích góp được cũng đều đã đầu tư hết vào rồi, quả thật là không có nhiều tiền như vậy để cho ông mượn nữa.”
“Haizz, vậy phải làm sao đây, không lẽ tận mắt nhìn một cơ hội kiếm tiền vụt mất như vậy ư!” Tiêu Tông Tín dậm chân.
Khang Xuân Tường cũng rất lấy làm tiếc: “Tôi thấy ông vẫn là nên đi về đi, qua năm ba năm sau có lẽ vẫn còn có thể đợi được hạng mục như thế.”
“Sao mà được chứ, nếu như lần này tôi không thể thu mua được thì quả thật là tổn thất lớn rồi.”
“Vậy ông có tài sản cố định nào có thể thế chấp không, hạng mục này có được sự hồi báo nhanh, chỉ hai ba tháng là có thể lấy lại vốn lẫn lời, vả lại số cổ phần mà con gái ông bán cho công ty chúng tôi vẫn còn chưa làm thủ tục giao dịch, ông có thể thương lượng với cô ấy một chút bảo cô ấy trực tiếp chuyển tiền qua cho ông, sau đó trả lại cho cô ấy sau cũng được mà đúng không? Nếu như con gái ông đồng ý ủy quyền cho ông nhận số tiền này, tôi có thể bàn lại với sếp lớn là chuyển tiền mặt qua cho ông sớm hơn!”
Tiêu Tông Tín vỗ tay: “Đúng vậy, tôi còn có một công ty và một căn biệt thự đứng tên tôi, sau đó lại hỏi Tiểu Tuyết xoay sở một chút
Là được rồi.”
“Ông Tiêu, hạn mức đầu tư của cá nhân trong lần đầu tư này không được vượt quá 50 triệu, ông nhớ đừng vượt quá phạm vi này nhé, vả lại ông được tham gia vào lần thu mua này là do sếp lớn đặc cách cho ông đấy, ông đừng để chuyện này truyền ra ngoài nhé, nếu không thì sếp lớn của chúng tôi sẽ đắc tội nhiều người lắm đấy.” Khang Xuân Tường có lòng tốt nhắc nhở Tiêu Tông Tín, lại dặn dò ông ta nhiều lần là đừng nói chuyện này ra ngoài.
Tiêu Tông Tín vỗ ngực mà đảm bảo rằng sẽ không nói chuyện này ra ngoài dù chỉ một chữ, ông ta không định để người khác biết được sự tồn tại của món hời này!
Về nhà ông ta bắt đầu lo chuyện thế chấp căn nhà và công ty, trước tiên là tùy tiện tìm đại một lý do nói là cần phải đổi giấy tờ thuế mới mà dụ dỗ vợ mình—bà Vương Bân ký vào bản hợp đồng thế chấp, kế đó gọi điện cho con gái Tiêu Tuyết nói là công ty cần có vốn để xoay sở, bảo cô ủy quyền cho ông số tiền bán cổ phần chuyển vào tài khoản của ông trước.
Tiêu Tuyết đương nhiên là không chịu, cô cảm thấy khó hiểu hỏi: “Ba, chẳng phải là con đã đồng ý cho ba một nửa số tiền rồi sao, sao giờ ba lại muốn lấy hết?”
“Tất nhiên là ta có chỗ cần dùng đến rồi, cùng lắm xem như ta mượn tạm của con trước, ba tháng sau ta sẽ trả lại cho con, như vậy còn không được hay sao hả!”
“Ba, ba lấy nhiều tiền như vậy rốt cuộc là định làm gì?”
“Việc này con không cần phải biết, chỉ cần nói là có ủy quyền hay không là được rồi.” Tiêu Tông Tín đương nhiên là không thể nói sự thật, bản thân ông kiếm được tiền tất nhiên không thể cho hai mẹ con này biết được.
Tiêu Tuyết không muốn đưa tiền cho ba, nhưng lại sợ mẹ vì chuyện này mà phải chịu tội, lại nghĩ tới việc ba mẹ cô chỉ có một đứa con gái là cô, tất cả mọi thứ sau này đều thuộc về cô nên không có gì là không yên tâm và cuối cùng cô đồng ý ký tên!
Bình luận facebook