4.
Một giờ chiều, tôi và Thẩm Quý Bạch đeo sẵn vũ khí, lái con xe vận tải mà chương trình chuẩn bị xuất phát đi dò đường.
“Anh Quý Bạch ~ anh hông chán à, sao hông nói chuyện vậy.”
Xe khởi động, Thẩm Quý Bạch hạ cửa sổ xuống, quan sát tình hình đường đi bất cứ lúc nào.
“Không có chuyện gì để nói với cô.” Cái tên đàn ông lạnh lùng này, chả có bất cứ biểu cảm gì trên mặt.
Khu bình luận toàn những lời hoan hô:
[Tôi đã bảo là Bạch ca xem thường cô ta mà, Vương Tiểu Trà cuối cùng cũng phải ăn trái đắng một lần rồi.]
[Phải làm sao đây, thích chồng yêu có cái mỏ hỗn như vậy quá, trả lời hay tới mức trà xanh không còn lời nào để nói!]
[Bạch ca trả lời trúng tim em lun ròi, có phải đây chính là sảng văn trong cuộc sống khum zị?]
Tôi lại bĩu môi: “Phía trước chính là căn cứ zombie rồi, đài truyền hình quốc gia nói ở đây có hàng ngàn con zombie đó, anh hông sợ sao?”
“Chỉ cần có phương pháp thích hợp, việc nhân loại tiêu diệt zombie cũng không phải là …. ”
Thẩm Quý Bạch còn chưa chém gió hết câu thì ven đường đột nhiên có một “người” giương nhanh múa vuốt nhảy ra.
Ẻm có hình dạng đáng sợ, động tác nhanh nhẹn, vừa há miệng đã cắn rơi đầu anh thợ quay phim.
Máu văng tung tóe khắp nơi.
Máy quay phim rơi xuống đất, huyết sắc trên mặt Thẩm Quý Bạch thoáng chốc đã bay mất.
Lòng tôi không có chút hỏn lọn nào, đang định cười nhạo anh ta mấy câu thì chợt nhớ ra hình tượng bông hoa trắng bé xinh yếu đuối của mình, thế là nước mắt tuôn trào trong chớp mắt.
Đến Oscar còn không diễn được như tôi.
“Anh, anh ta, anh ta chết rồi, chúng ta không phải đang quay phim kinh dị chứ, đáng sợ quá đi, hu hu hu ….”
Tôi lấy ra cái gương nhỏ, sửa sang lại tóc mái, vừa khóc thút thít vừa thưởng thức gương mặt “mộc” mà tôi đã dậy sớm 2 tiếng để trang điểm sáng nay.
“Cho dù phải chết thì em cũng muốn làm một con q-u-ỷ xinh đẹp.”
“Aiyaa sao lại bị mốc nền rồi, anh Quý Bạch nghĩ liệu zombie có ghét bỏ em hông…hay là em dặm lại phấn nền cái nhể?”
“Im miệng!”. Thẩm Quý Bạch cảnh cáo tôi bằng giọng điệu hung dữ và khí thế mạnh mẽ.
“Phanh --- ”. Anh ta dùng lực xoay mạnh vô lăng, chuyển hướng xe lắc con zombie kia rớt xuống dưới.
May là phản ứng nhanh.
Không cần xem cũng biết dưới khu comment đang khen anh ta lên tận trời.
À không đúng, máy quay phim rơi mất rồi, đoạn vừa nãy chắc là không quay được.
Sau khi chạy tới khu an toàn, Thẩm Quý Bạch ra lệnh cho tôi như là lẽ đương nhiên: “Này, cô đi tìm máy quay phim đi!”.
Vài giọt máu bắn lên gương mặt trắng nõn của người anh ta, anh ta nhoài người về phía vô lăng thở hồng hộc, rõ ràng là bị dọa sợ không nhẹ rồi.
Tôi nhếch lông mày: “Anh đang nói đùa đấy à?”
Không lâu sau khi chúng tôi rời khỏi, có em zombie đem các thiết bị quay phim về “ngôi nhà zui zẻ” của chúng để dụ chúng tôi chủ động dâng mạng lên cho chúng.
Sự bực bội tích tụ trên khuôn mặt Thẩm Quý Bạch: “Tôi là đội trưởng, tôi bảo cô đi thì đi đi, nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì. ”
Giọng nói mềm mại bỗng chốc trở nên ác liệt: “Chẳng lẽ vì….máy quay không có ở đây nên lười giả bộ rồi?”
Thẩm Quý Bạch tức giận nhìn tôi: “Cô ăn nói xà lơ cái gì vậy?”
Tôi chớp chớp mắt: “Anh luôn miệng nói muốn tiêu diệt zombie, sao bây giờ lại sợ rồi?”
Thẩm Quý Bạch nghẹn lời, lúng túng một lúc mới phản bác lại được: “Không phải là tôi sợ, mà là trước khác nay khác, uy lực của zombie đã vượt xa tưởng tượng của chúng ta, chúng ta cần có một kế hoạch tác chiến thật chặt chẽ….”
“À há”, tôi ngắt lời anh ta, “vậy nên anh để tôi đi tìm chết?”
Bị nói trúng tim đen, Thẩm Quý Bạch hiếm khi lộ ra mấy phần xấu hổ.
Anh ta nói với giọng điệu cay nghiệt: “Đây là mệnh lệnh của đội trưởng, Vương Tiểu Trà, cô buộc phải chấp hành!”
“Ha”, tôi cười thành tiếng, “Không cần phải biện minh, cũng chỉ là cái đồ hay ra dzẻ thôi mà.”
Thẩm Quý Bạch vừa sợ vừa giận: “Cô nói gì cơ?”
Dù gì cũng không có máy quay, anh ta lười giả bộ, tôi cũng buông thả bản thân luôn rồi.
Tôi nhún vai, lặp lại lời vừa nói: “Tôi bảo anh là cái đồ — hay—ra——dzẻ”. Tôi mỉm cười: “Nghe rõ chưa, anh Quý Bạch?”.
Tên đàn ông này hổ thẹn không thôi, gương mặt góc cạnh tức tới mức biến thành màu gan heo.
“Lại còn diễn tổng tài bá đạo đồ, đây không phải là phim thần tượng đâu nhé, show tận thế cũng không có Marry Sue (*) đâu, chỉ có zombie ở khắp nơi thôi. ”
(*) Marry Sue: thánh mẫu
Tôi nhẹ nhàng nhảy xuống xe, không thèm quay đầu mà đi thẳng tới chỗ zombie. “Anh trai tốt, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ zombie phải đánh như nào!”
5.
Từ khi dịch bệnh bùng phát đến nay, năng lực của zombie cũng đang không ngừng tiến hoá, chúng được huấn luyện bài bản, thậm chí còn biết cách lưu trữ nhu yếu phẩm của con người.
Lúc này, chiếc máy quay phim kia đang nằm trên một con đường nhỏ không người, nhìn xung quanh tưởng chừng như sóng yên biển lặng, nhưng thực chất đang cuồn cuộn sóng ngầm.
Vào khoảnh khắc tôi xuất hiện trước ống kính, khu bình luận tràn ngập sự nghi hoặc:
[Ủa, tại sao lại là chị Trà, Bạch ca đâu?]
[Lấy cái máy quay phim thôi mà, Bạch ca đến chẳng phải là dùng dao trâu mổ gà à?]
Người hâm mộ nhao nhao thể hiện mình đã hiểu rồi.
[Vừa nãy Bạch ca đẹp trai chết mất thôi, nếu không phải anh ấy phản ứng kịp thời thì bây giờ có khi chúng ta còn không nhìn thấy Vương Tiểu Trà đâu.]
Thôi dẹp đi, tôi nghĩ thầm, Bạch ca nhà mấy người sắp bị dọa tè ra quần luôn rồi kìa. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn cố rặn ra hai giọt nước mắt, ỏn à ỏn ẻn hùa theo họ: “Đúng vậy, may mà có anh Quý Bạch, hu hu hu ”
[Vãi chưởng, chị Trà nhìn sau lưng chị kìa!]
Tôi khom lưng, vừa chạm được vào máy quay phim, một mùi hôi thối bị gió thổi tới.
Trong chớp mắt, tôi nhanh chóng cầm máy quay phim lên, xoay người đá ra. Đó là một con zombie đực, nó lùi về sau hai bước, nhe răng ra, khuôn mặt dữ tợn bổ nhào về phía tôi.
Trong suốt quá trình, Thẩm Quý Bạch vẫn luôn theo sát tôi.
Ảnh đế với gương mặt trắng bệch vươn tay về phía tôi: “Không cần mấy quay phim nữa, cô mau lên đây!”. Coi như anh còn có chút lương tâm.
Tôi mỉm cười từ chối: “Đừng lo cho em nữa, anh Quý Bạch mau chạy đi.”
Cả gương mặt Thẩm Quý Bạch đều để lộ sự do dự, sau vài lần đấu tranh tâm lí, anh ta hét về phía tôi: “Vương Tiểu Trà, tôi xem thường cô thật nhưng cũng không muốn nhìn cô vì tôi mà chết!”
Không kịp nữa rồi.
Con zombie kia đã há cái miệng đẫm máu về phía tôi, khoảng cách bị rút ngắn, mùi hôi thối chỉ xác chết mới có xộc thẳng vào mũi tôi.
Giọt nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, gió thổi tới mức đau nhức.
Tôi vén tay áo lên, xoay người, con zombie ngã lảo đảo xuống đất.
Nhân lúc trọng tâm nó không vững, sấm rền gió cuốn, tôi tung một nắm đấm đấm thẳng vào miệng nó nhanh như lưỡi dao được rút ra khỏi vỏ. Lấy cằm làm tiêu điểm——
Một tiếng “răng rắc” rõ ràng vang lên, biểu cảm đáng sợ của zombie dừng lại trong chốc lát, nó ngoẹo cổ, mềm nhũn ngã về phía sau.
Mắt Thẩm Quý Bạch trừng to như cái chuông đồng vậy, gương mặt trắng bệch hơi ửng hồng, giống như hoa mai trên nền tuyết vậy. Tôi thu tay, hơi nhướn mày: “Đã bảo anh cách xa một chút rồi mà, anh Quý Bạch, máu bắn lên người anh rồi hu hu ”
Tôi quay đầu nhìn con zombie đang nấc lên từng hồi ‘khậc khậc’ trên mặt đất. Câu nói của sư phụ bắt đầu vang lên trong não tôi.
“Ăn một lượng thịt zombie thích hợp, không những có thể chăm sóc sắc đẹp, khiến con trẻ mãi không già, mà còn có thể vĩnh viễn không đến tháng. ”
“Vĩnh viến không đến tháng….”
“Vĩnh viễn ….”
“Không đến tháng….”
Tôi ngồi xổm xuống, giật phăng một cánh tay của zombie xuống một cách dễ dàng, vừa ghét bỏ vừa nhét vào miệng.
“Vương Tiểu Trà cô bị đói tới điên à?!”
Thẩm Quý Bạch sốc tới mức nói không lưu loát.
Tôi chép chép miệng: “Vị cũng không tệ, anh có muốn thử chút không? Anh Quý Bạch.”
“Không, không cần.”. Thẩm Quý Bạch liên tục lùi về sau.
“Anh Bạch, chị Trà, hai người đây là….”
Phía sau bỗng chốc vang lên âm thanh tươi mát của thiếu niên.
Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy Hứa Nghiễn và Nhan Tri Hoan đang đứng ở đầu con đường nhỉ.
Biểu cảm biến đổi mấy lần, vô cùng phong phú.
Á, trong tay Hứa Nghiễn còn cầm một chiếc máy quay phim thô sơ, không biết đã quay được bao lâu rồi.
“Cái đó….”, tôi vẫn chưa thỏa mãn liếm môi, “Mấy người đến từ lúc nào đấy?”
Nhan Tri Hoan lấy lại tinh thần từ cú sốc vừa rồi: “Đạo diễn nói máy quay phim biến mất rồi, bọn em không yên tâm hai người nên qua đây xem tình hình thế nào.”
Cô ta liếc nhìn thi thể trên mặt đất: “Lúc chị vặn cổ nó bọn em đã đến rồi.”
Khu vực comment lăn lộn như điên:
[Tôi ngu người luôn rồi, chị Trà đỉnh, chị Trà ngầu bá cháy!!!]
[Có gì nói nấy, cú đá ngang đó siêu ngầu, còn cả cái vặn cổ kia nữa, ahhhhh chị ơi em thấy siêu đỉnh của chóp luôn!]
[Không phải chứ, Vương Tiểu Trà bị dọa ngu người rồi à, mọi người đến xem cô ta đang ăn cái gì nè?]
[Tôn trọng…sở thích ăn uống…của mỗi người….]
Thôi xong rồi.
Hình tượng trà xanh mà tôi vất vả xây dựng, hình tượng nhu nhược yếu đuối của tôi ——đi tong rồi.
6.
Tôi tên là Vương Tiểu Trà, là một đạo sĩ gà mờ. Từ nhỏ đã có sức lực vô biên, có thể lộn nhào một lúc 20 cái liền, vì vậy được sư phụ nhìn trúng, trở thành đệ tử đời thứ 18 của Thanh Dương đạo quán.
Sau này nghề đạo sĩ ế ẩm, đạo quán đứng trên bờ vực phá sản, tôi thi đỗ Học viện Điện ảnh, quyết chí theo đuổi giấc mơ vào giới giải trí.
Sở dĩ phải xây dựng hình tượng trà xanh là bởi vì muốn nhắc nhở bản thân: phải giữ vững hình tượng thục nữ, tránh việc hù dọa đến cư dân mạng.
[Ờ thì…tôi cũng muốn biết thịt zombie có ngon không?]
Có người đề xuất ra câu hỏi tra tấn linh hồn này.
Trong thời khắc nguy cấp này, não tôi load thật nhanh, mong muốn nghĩ ra một cách cứu vãn hình tượng trà xanh.
Nghĩ mất nửa ngày, tôi cố rặn ra mấy giọt nước mắt: “….bé zombie đáng yêu như thế, sao lại có thể ăn được chứ?”
“Các bạn khán giá đừng hiểu lầm nha, người vừa nãy bẻ cổ nó hông phải mình đâu, người ta cũng rất yếu đuối đấy, đó là nhân cách thứ hai của mình thôi.”
Khu bình luận đứng hình mất một giây, sau đó tất cả cười như điên:
[Má ơi cười chết mất thôi, dáng vẻ ăn nói xà lơ một cách nghiêm túc của bà chị này buồn cười quá!]
[Lầu trên ơi, chị Trà đáng yêu như thế, sao lại cười chị Trà?]
[Cứu mạng, cô ấy đang cố gắng cứu vớt hình tượng à? Muộn rồi hahahaha.]
Thẩm Quý Bạch và Nhan Tri Hoan đều lộ ra biểu cảm đồng tình, Hứa Nghiễn quan tâm hỏi tôi: “Chị Tiểu Trà, trạng thái tinh thần của chị vẫn ổn chứ?”
Tôi: “Cảm ơn nhá, đầu óc không có bệnh, tất cả đểu bình thường.”
Thẩm Quý Bạch nâng cằm suy tư một lát, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm vào tôi: “Nếu như cô đã có thể đối phó với zombie thì chúng ta còn sợ không tìm được vật tư hay sao?”
......?
Mười phút sau, một hàng 4 người xuất phát đi tới căm cứ gần nhất của zombie.
Thẩm Quý Bạch đeo kính đen, khí chất Vương tử vẫn không đổi, nhấc chân đạp cửa cái đùng. Trong phòng có khoảng hơn 20 mấy con zombie, nghe thấy động tĩnh liền cùng nhau xoay đầu lại.
Đối diện với ánh mắt dọa người của chúng, Thẩm Quý Bạch nuốt ngụm nước bọt, nhường đường cho tôi. “Mời sếp.”.
Tay trái tôi cầm gậy bóng chày, tay phải Đại Khảm Đao, vẫn không quên xây dựng lại hình tượng yếu đuối của mình, đôi mắt tràn ngập sự không nỡ:
“Những bé zombie này trước đây đều là con người đó, thật sự muốn giết sạch sao?”
Nhan Tri Hoan trợn mắt trắng với tôi: “Tiểu Trà, những lúc như thế này thì không cần phát bệnh thánh mẫu nữa đâu, em thương xót mấy con zombie đó, rồi ai thương xót chúng ta đây? Chỉ cần bất cẩn một chút thôi đem mạng mình vô góp zui rồi. ”
Cô ta trào phúng không chút do dự nào. “Chúng ta giải quyết chuyện quan trọng trước đã, đợi đến lúc về chị sẽ chơi đủ với em, được chưa?”
Tôi bĩu môi oan ức: “Thế thì chị hung dữ như thế làm gì?....Mọi người trốn sau lưng tôi đi.”
Nửa tiếng sau đây, tôi xin dùng kinh nghiệm cá nhân cho mọi người biết mấy cảnh máu me bị cấm chiếu là như thế nào.
‘Tiết canh’ thịt thà tung tóe, tứ chi bay tứ tung.
Tôi vặn đầu em zombie làm bóng đá, khua Đại Khảm Đao “cạc cạc” giết loạn.
Mấy con zombie kia cũng phải phải dạng hiền lành gì, bọn chúng thậm chí còn có chút ý thức của nhân loại, nhân lúc tôi không chú ý mà đánh lén tôi.
Số lượng quân địch quá nhiều, tôi là người duy nhất có sức chiến đấu trong đội, gánh vác trách nhiệm bảo vệ ba người còn lại.
Song quyền nan địch tứ thủ (*), tôi có chút đánh không lại rồi.
(*): hai tay không đánh lại bốn tay, ý nói một người không thể đánh lại đám đông.
Vào thời khắc quan trọng, người vốn ngoan ngoãn rụt rè là Hứa Nghiễn bỗng trở nên dũng cảm, đôi tay run rẩy cầm con dao đâm vào ngực zombie đang tấn công tôi.
Máu bắn tung toé lên khắp mặt, tôi không nhịn được giơ tay lên lau, sau đó quay đầu cười toe toét với Hứa Nghiễn một cái: “Cũng không tệ nha.”
Ở điểm mù tôi không thấy được, đôi môi mỏng của Hứa Nghiễn nhẹ cong lên, trong mắt ánh lên sát khí khát máu, khác một trời một vực với bộ dáng nhát gan bình thường.
Trong tình hình chiến đấu khẩn cấp, tôi ném đi con zombie không biết thứ mấy ở trên tay, nhấc gậy bóng chày lên nện về phía sau.
Máu tanh cùng óc trắng phun ra ngoài.
Khung cảnh đại chiến giữa zombie và con người quá kích thích, phần comment toàn là “Dm giết điên luôn rồi”.
Đồng thời, cụm từ
#Vương Tiểu Trà, chị là chị duy nhất của em# bay lên như gió, đứng đầu bảng hotsearch.
Bình luận facebook