-
Phần 3
7.
Một đám mây đen lớn trôi lơ lửng trên bầu trời, việc đóng cửa ở nhà trong một khoảng thời gian dài đã đem lại áp lực khổng lồ cho mọi người.
Đây là lần đầu tiên con người nhận ra rằng, có vẻ như zombie không hề đáng sợ như vậy.
Bởi vì có một nữ minh tinh tên Vương Tiểu Trà, không những có thể tay không vặn cổ zombie, mà còn dám ăn thịt, uống máu chúng.
Đêm hôm đó, bảng tin chính thức của chính quyền địa phương đã đăng một văn bản:
[Từ khi virus zombie bùng phát, chúng ta không dám ra khỏi cửa, nơm nớp lo sợ sống qua ngày, quân đội luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, tựa như có một tảng đá to treo lơ lửng trên đỉnh đầu. ]
[Trong thời khắc sinh tử quan trọng này, quý cô Vương Tiểu Trà đã dùng sức mình chế ngự được zombie, khích lệ tinh thần toàn dân, đồng thời cũng mang lại sự hỗ trợ đắc lực đối với công tác Chính phủ. ]
[Chúng tôi đã thuê các chuyên gia với mức lương cao đảm nhận việc nghiên cứu vắc-xin zombie, tận thế tuy gian nan, nhưng mọi người nhất định phải tiếp tục kiên trì. Mùa đông sắp qua đi, mùa xuân đang vẫy gọi chúng ta! ]
Hơn hai ngàn chữ với lời lẽ hùng hồn, lấy những chiến công hiển hách của tôi làm tiền đề, văn viết tràn đầy nhiệt huyết sôi trào.
Cuối bài, phía Chính phủ còn không quên tag @ tôi:
[「Zombie lui! Lui! Lui」là một show giải trí mới lạ, Vương Tiểu Trà cũng là một nghệ sĩ dũng cảm không gian nan.]
Chính phủ cũng được đấy, dám quảng cáo tuyên truyền show thật luôn.
Lượng view của bài kêu gọi này tăng vọt theo cấp số nhân, duyên người qua đường (*) của tôi cũng cứ thế tăng theo một đường thẳng tắp.
Mức độ phủ sóng của show đang ở mức cao chưa từng có.
(*) Người qua đường: trung lập, không phải fan cũng không phải anti.
Trái lại mấy vị khách quý là chúng tôi, chưa tới một tuần kể từ khi phát sóng, những gương mặt với lớp trang điểm tinh tế không biết từ khi nào đã biến thành những vết máu loang lổ, đầu tóc rối bời, quần áo cũng bẩn thỉu.
Lại giải quyết thêm em zombie nữa trên đường về, tôi móc ra chiếc gương nhỏ luôn mang bên người, chớp mắt hai cái: “Anh Quý Bạch, nếu em hết xinh anh còn yêu em hông?”
Thẩm Quý Bạch còn chưa kịp trả lời, Nhan Tri Hoan đã lườm tôi một cái: “Tiểu Trà, đang livestream đó, không đùa lung tung kiểu này được đâu.”
Khóe môi Thẩm Quý Bạch hơi cong lên, hiếm khi không làm mặt lạnh với tôi. “Không có gì phải ngại, chị Trà lúc nào cũng xinh đẹp, lúc đánh zombie là đẹp nhất.”
Tôi sửng sốt: “Anh vừa gọi tôi là gì cơ?”
Thẩm Quý Bạch trả lời như lẽ thường tình: “Chị Trà, có vấn đề gì à?”
Đương nhiên là có vấn đề rồi! Vấn đề lớn là đằng khác!
“Anh lớn tuổi hơn tôi.”. Tôi nói sự thật.
“Em biết, nhưng thân thủ của chị làm em phải kính nể.”
......?!
Vô lý quá xá rồi nha.
Thẩm Quý Bạch mất tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác.
“Ừm…trước kia là do em không hiểu chuyện, cảm thấy chị có chút…giả tạo, còn suốt ngày thích cọ nhiệt, nên thái độ đối xử với chị không tốt, mong chị đừng để ý nha.”
Nhan Tri Hoan vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu: “Quý Bạch…anh đang nói gì vậy?”
Cô ta nhạy bén phát hiện được thái độ của Thẩm Quý Bạch đối với tôi đã thay đổi, nóng lòng muốn nói gì đó để chuyển chủ đề.
Thẩm Quý Bạch không thèm để ý cô ta, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói một cách chân thành:
“Nhưng trải qua ngày hôm nay cùng nhau, em mới hiểu tất cả những thứ đó chỉ là bề nổi mà thôi, thực ra nội tâm chị Trà luôn nhiệt tình hào phóng, lúc cướp vật tư, chị đã cứu em mấy lần bất chấp những hiềm khích trước đó … ”
Tôi đang uống nước, nghe được những lời đó thì nước trong miệng phun hết ra luôn. “Tôi không có, tôi không phải, anh đừng có mà nói lung tung….”
“Quý Bạch, thành tựu hôm nay là do mọi người cùng nỗ lực mới đạt được, sao anh có thể đưa hết công lao cho cô ta được?”. Đó là lời của Nhan Tri Hoan.
Cùng với sự bùng nổ của tôi, độ hot của Nhan Tri Hoan đã bị lu mờ còn không được nửa điểm nữa là.
Đây chỉ là một phần nguyên nhân, tôi biết rõ cô ta đang ghen, bởi vì thái độ của Thẩm Quý Bạch đối với tôi có chuyển biến tốt.
Kể từ hôm thể hiện thân thủ của mình, Thẩm Quý Bạch luôn mồm luôn miệng gọi tôi là “chị Trà”, gọi quên trời quên đất luôn.
Anh ta thường xuyên tìm tôi thảo luận chiến thuật, mong muốn tiêu diệt toàn bộ zombie giải cứu thế giới.
Bên trong ảnh đế lạnh lùng cũng chỉ là một thiếu niên anh hùng chẻ-chow.
Mà tôi dù tự luyến nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng Thẩm Quý Bạch không thích tôi, mà chủ yếu chỉ là sự sùng bái, ngưỡng mộ mà thôi.
Thế nhưng cái đầu chỉ chứa được chuyện yêu đương của Nhan Tri Hoan không nhìn ra được điều đó, mỗi lần thấy Thẩm Quý Bạch đi ra từ phòng tôi, cô ta lại hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta chỉ coi tôi là anh em, cô ta lại coi tôi là tình địch. Trong mắt Nhan Tri Hoan, sau khi cởi bỏ cái mác trà xanh, tôi lại trở thành “em gái mưa” khiến người ta căm ghét.
8.
[Vãi chưởng, sao tôi lại ngửi thấy mùi thuốc súng nhể? Ai đó là đang…kiếm chuyện gây sự hẻ?]
[Lầu trên đừng có gây war, cũng đừng có đá xéo chị Hoan nhà chúng tôi. ]
[Thế thì bạn nói thử xem Nhan Tri Hoan nói những lời này là có ý gì? Công lao không phải của chị Trà thì của cô ta chắc?]
Mấy hôm nay tâm trạng tôi tốt, lười so đo với Nhan Tri Hoan, bèn hùa theo luôn: “Đúng vậy, tôi chưa từng nói mình có công lao, mọi người đoàn kết mới là quan trọng nhất.”
Nhan Tri Hoan không ngờ được tôi sẽ lấy lui làm tiến, sa mạc lời: “Cô…còn phải nói sao? Có bao nhiêu viết hết lên mặt rồi kìa!”
Tôi không thèm để ý, cười một cái khiêu khích, ngón tay chỉ bừa một cái, nhẹ giọng nói với Thẩm Quý Bạch: “Anh Quý Bạch có thể gắp cho em một miếng thịt gà được hông?”
Thẩm Quý Bạch nhanh như chớp gắp một miếng thịt vào bát tôi: “Chị, chị đừng như thế, em sợ.”
Tôi đã rất lâu không gọi anh ta như vậy rồi, kể từ khi anh ta gọi tôi là “chị”, coi tôi là anh em, tôi đã không “dẹo” được nữa rồi.
Nhan Tri Hoan gấp tới mức giậm chân, không để ý tới máy quay: “Vương Tiểu Trà cô không có tay à?”
Tôi cười ngọt ngào: “Có bắt chị gắp cho em đâu, chị gấp cái gì mà gấp?”
“À, em biết rồi….”
Tôi đảo mắt một vòng, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người Nhan Tri Hoan: “Chị thích ai đó mà hông dám nói, chỉ có thể vừa ghen vừa tìm cảm giác tồn tại.”
Nhan Tri Hoan liếc nhanh Thẩm Quý Bạch một cái, mặt cũng đỏ hẳn lên rồi.
“Vương Tiểu Trà!”. Cô ta tức hổn hển, gọi cả họ tên tôi, “…Cô nói bậy cái gì đấy?”
“Đừng có gấp thế chứ, em đã nói tên ra đâu, nhưng mà….chị nhìn về phía Thẩm Quý Bạch là sao vậy nhỉ?”
Cô không nói, vậy tôi nói hộ cho, đỡ phải coi tôi là tình địch ảo, suốt ngày kiếm chuyện với tôi.
Nhan Tri Hoan vịt chết không chịu mở miệng, ngược lại khu bình luận nổ tung rồi:
[….Nhan Tri Hoan thích Thẩm Quý Bạch? Vaiz òn ai đến nói cho tôi đây rốt cuộc là thật hay giả dzị?!]
[? Sập phòng (*) nhanh như này ai mà đỡ nổi.]
(*) Sập phòng: Khi idol yêu đương hoặc dính phốt.
[Ahhhh bạn gái tôi thích bạn trai tôi, giờ phút này tôi còn thảm hơn cả con zombie trong miệng Vương Tiểu Trà.]
Tôi: “Vui lòng không cue (*), xin cảm ơn.”
(*) Cue: nhắc đến người không có mặt hoặc không liên quan.
Qua một hồi lâu, Thẩm Quý Bạch mới phản ứng lại trả lời: “Tri Hoan có người mình thích rồi á? Ai?”
Tôi hai tay ôm ngực dựa về phía sau: “Dù sao cũng không phải là em.”
Hứa Nghiễn cười khẽ một tiếng :”Ể, cũng hổng phải em nghen.”
Thẩm Quý Bạch:..................?!
Nhan Tri Hoan đứng ngồi không yên, mặt đỏ như đít khỉ. “Em….em ăn xong rồi.”
Cô ta buông đũa, chạy thẳng về phòng.
Ở góc máy quay không quay được, cô ta vừa thẹn vừa giận lườm choáy mặt tôi, lửa trong mắt như muốn thiêu đốt “em gái mưa” là tôi đây đến xương cũng cốt chẳng còn.
Tôi cong cong mắt, mấp máy môi nói với cô ta một câu: “Không cần cảm ơn em đâu nhé.”
OK, Fine. Cô ta thậm chí còn tức giận hơn nữa.
9.
Vì vật tư đầy đủ full cây máu, chúng tôi đóng cửa ở nhà suốt mấy ngày tiếp theo, sống cũng gọi là an ổn.
Điều làm tôi không ngờ được nhất là, kì kinh nguyệt của tôi tháng này thế mà lại tới sớm rồi.
Trước khi tôi kịp hỏi sư phụ, vào một buổi tối trăng thanh gió mát, tiếng chuông điện thoại từ đạo diễn khiến tôi choàng tỉnh giấc.
“Theo khảo sát, có một lượng lớn zombie đang tiến về phía các cô, khả năng cao là muốn đánh lén, vì vậy nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
Tôi tỉnh cả ngủ.
Sau khi lần lượt đánh thức những người khác, tôi chẳng kịp đi giày, cứ thế chạy ra ban công dùng kính viễn vọng nhìn ra bên ngoài.
Một nhóm “người” với hình dạng kì quái, tứ chi vặn vẹo, gương mặt đáng sợ, đang đi về phía biệt thự với tốc độ cực nhanh.
“Áhhhhhh!”
Nhan Tri Hoan đột nhiên hét to một tiếng, run lẩy bẩy chỉ ra ngoài cửa sổ: “….Đến rồi, bọn nó vào đến rồi!”
Tôi đang ở sân thượng, còn Nhan Tri Hoan đang ở phòng khách, vừa nghe thấy động tĩnh, tôi lập tức co chân chạy ra ngoài.
Nhan Tri Hoan đang giãy giụa kịch liệt trong bộ đồ ngủ, hoàn toàn mất hết hình tượng.
Con zombie lén chui vào biệt thự này đã hoàn toàn mất đi ý thức của con người, nước dãi chảy tỏng tỏng dọc theo cằm rơi xuống sàn nhà, móng tay sắc nhọn cắm vào làn da mỏng manh của người phụ nữ.
Mắt thấy nó vùi đầu xuống, giây tiếp theo liền sẽ cắn lên cổ Nhan Tri Hoan, tôi buông kính viễn vọng trong tay ra, đánh trúng đầu con zombie kia.
Zombie không có giây thần kinh cảm giác, nhưng nó vẫn lung lay đầu theo quán tính.
Chỉ có mấy giây ngắn ngủn, nhưng cũng đủ rồi.
Tôi hít sâu một hơi, nhấc chân lên đá một cái thật mạnh, và con zombie ngã xuống đất.
“Thẩm Quý Bạch! Hứa Nghiễn!”
Không thèm quan tâm hình tượng nữa, tôi hét to về phía họ. “Chúng đến rồi, mau đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ lại!”
“Nhanh lên!”
Không ngờ vẫn chậm mất một bước.
Hứa Nghiễn có thói quen mở cửa đi ngủ cho thoáng, dẫn đến khối lượng công việc của chúng tôi tăng lên rất nhiều.
Lúc xuống tầng kiểm tra, cửa lớn thế mà lại đang hé mở. Kết quả là zombie xông vào, căn bản không đối phó nổi.
….Tôi nhớ rõ ràng hôm qua trước khi đi ngủ đã dặn Hứa Nghiễn đóng chặt cửa. Anh ta còn thề son sắt cho tôi yên tâm.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy đoán, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh. Nếu giả thiết này đúng, thì tất cả những điều vô lí xảy ra trong mấy ngày trước đều được giải thích thỏa đáng rồi.
Nhưng bây giờ không phải thời gian để nói chuyện này, mà có muốn cũng không kịp nói ra, tôi nhấc chân đá con zombie đang kẹt trong cửa ra ngoài.
Sau đó lựng tựa lưng với Nhan Tri Hoan, trong tay mỗi người đều cầm một con dao găm.
Cô ta cầm để tự vệ, còn tôi chỉ cần để trang trí mà thôi. Dù gì thì sức lực tôi cũng lớn, tay không bẻ đầu zombie xuống còn dễ hơn nhiều so với dùng dao dâm.
May là đạo diễn gọi điện thông báo kịp thời, chúng tôi tỉnh lại cũng không quá muộn.
Số lượng zombie trong phòng vốn không nhiều, tất cả đều bị tôi quen tay quen chân giải quyết sạch sẽ.
Trời vừa rạng sáng, có khán giả vẫn đang tiếp tục theo dõi chương trình. Họ đều bị tình huống đột phát này dọa rồi, cứ liên tục nói chuyện không ngừng:
[Nani, tình huống gì đây, sao tự nhiên zombie lại tụ tập lúc nửa đêm? ]
[Ahhhhh, đáng sợ quá, con zombie cái vừa nãy suýt chút nữa cắn trúng cổ của chị Hoan rồi.]
Đợi đến lúc tất cả các cửa đều được đóng chặt chẽ rồi, nghĩ lại mà sợ, giống như một con rắn lạnh lẽo trôi nổi trên lưng bốn người, rỉ ra từng đợt mồ hôi lạnh.
“Bọn chúng có tổ chức, ” Thẩm Quý Bạch nhíu mày đầy lo lắng, “nhìn bằng mắt thường chắc chắn không dưới trăm con.”
Hứa Nghiễn cũng nhíu mày: “Nhiều như vậy?”
“Chị Trà trời sinh mạnh mẽ, chục con trăm con thì cũng như nhau thôi, em ấy có thể giải quyết được.”. Nhan Tri Hoan rất kiên nhẫn đào hố cho tôi.
Tôi không chút lưu tình nào đánh vỡ sự ảo tưởng của cô ta: “Mơ cái gì đấy? Số lượng nhiều như vậy, tôi tự vệ còn khó chứ đừng nói đến việc bảo vệ mấy người.”.
Âm thanh tôi nặng nề chưa từng có: “Hơn nữa, phải nhắc nhở mọi người một điều rằng vật tư của chúng ta sắp cạn, cho dù ăn uống tiết kiệm thì cũng không chống đỡ được đến ngày kia.”
Không nghi ngờ gì, đây chính là một đòn nặng nề giáng xuống, xóa sạch ý muốn nỗ lực trường kỳ kháng chiến, trốn trong nhà không đi tiêu diệt zombie của chúng tôi.
Các vị khán giả dường như cũng nhận ra được sự khốn đốn của chúng tôi, nhao nhao bày mưu hiến kế. Có vị khán giả nhiệt tình đã đặt câu hỏi trên *hu (ý chỉ Zhihu):
[Có một nhóm bốn người bị vây ở trong biệt thự , ngoài cửa khắp nơi đều là zombie, phương pháp chính xác để chạy trốn là gì?]
[Không phải zombie thích ăn thịt sao, mọi người chỉ cần hạ độc vào trong thịt rồi đem ra làm mồi nhử độc chết chúng.]
[Lầu trên xà lơ quá, tôi cho rằng bắt giặc thì phải bắt vua trước, giết chết vua zombie rồi thì mấy con tép riu còn lại cũng tự hủy thôi. ]
Các cư dân mạng tích cực suy nghĩ, nô nức tấp nập trả lời, phương pháp đủ cả, khôi hài có, không hợp lẽ thường cũng có nhưng đều không có tác dụng thực tế gì. Tác dụng duy nhất chính là an ủi chúng tôi được phần nào.
Thông qua kính viễn vọng, có thể thấy rõ hình ảnh zombie đang điên cuồng va chạm cửa lớn.
Thẩm Quý Bạch uể oải ngồi phịch ở trên ghế sofa: "Đói thật đấy.”
Tôi sờ lên cái bụng trống rỗng: "Bọn này Zombie là có biết siêu năng lực dự đoán tương lai à? Chuyên môn chọn lúc chúng ta không có cơm ăn để tấn công.”
"Đúng vậy, bọn chúng vậy mà hiểu được đánh lén lúc nửa đêm."
Nhan Tri Hoan nở một nụ cười vặn vẹo về phía tôi, há miệng cắn lên cánh tay trần trụi của tôi. Trong đầu chợt lóe lên gì đo, tôi rút tay về nhanh như chớp.
"Này, chị làm gì đấy!”
Cô ta lại giống như nổi cơn điên, cổ vặn “két két” hai cái, nhào về phía tôi bằng một tư thế vô cùng quái dị.
"Cô ta bị lây nhiễm rồi!"