• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÀNG HẠ (1 Viewer)

  • Chương 15: Ngóng Hạ (5)

Hôm nay sau khi tan học, Hướng Noãn và Khâu Chanh hoà mình vào biển người tấp nập trong khuôn viên trường, bạn học xung quanh ai cũng đang hết sức hưng phấn thảo luận xem kỳ Quốc Khánh này nên làm gì, đi chơi ở đâu.



Khâu Chanh hỏi Hướng Noãn: “Noãn Noãn, lễ Quốc Khánh cậu có đi đâu không?”



Hướng Noãn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Chắc là tớ sẽ ở nhà thôi.”



“Tớ muốn ở nhà xem lại bài thi của mình, tranh thủ học thêm chút gì đó trong kỳ nghỉ luôn.”



Khâu Chanh biết lần này thành tích thi của Hướng Noãn không tốt, an ủi: “Không sao đâu, chỉ mới là lần thi tháng đầu tiên thôi hà, sắp tới còn nhiều kỳ thi khác nữa, cậu nhất định phải vững lòng một chút, chưa đến kỳ tuyển sinh đại học cuối cùng, không ai biết được sẽ thế nào đâu.”



Hướng Noãn gật đầu.



Lát sau, cô quay mặt lại hỏi Khâu Chanh: “Chanh Nhỏ, cậu sẽ đi chơi lễ Quốc Khánh với thầy Thu à?”



Khâu Chanh chớp mắt, cười đáp: “Không đâu, tớ với bố mẹ mình sẽ đến thành phố kế bên chơi, chỗ đó có nhiều địa điểm thú vị lắm.”



“Vậy lát tớ sẽ hỏi thầy Thu lễ Quốc Khánh này có thể đến dạy kèm cho tớ không.” Hướng Noãn lầm bầm.



Tận đáy lòng Khâu Chanh thật sự khâm phục Hướng Noãn.



Hướng Noãn rầu rĩ thì rầu rĩ, nhưng rầu rĩ xong sẽ ngay lập tức bình ổn cảm xúc, tiếp tục dốc hết sức mình chiến đấu với đống kiến thức, bài học.



Sự kiên trì bền bỉ này chả phải ai cũng có.



Khâu Chanh không nhịn được dặn Hướng Noãn: “Noãn Noãn, cậu đừng tự tạo áp lực cho bản thân quá, kết hợp nhuần nhuyễn giữa việc học và chơi mới đạt được hiệu quả cao nhất, phải nhớ nghỉ ngơi điều độ đấy.”



Hướng Noãn cười nhẹ, gật đầu: “Ừ, tớ biết mà.”



Vừa về nhà, Hướng Noãn đã vào phòng sách để học bù với Thu Trình.



Thu Trình hôm nay sẽ tập trung phân tích từng bài thi của Hướng Noãn trong tháng này.



Đương nhiên, Hướng Noãn đã đọc lại bài thi rất nhiều lần rồi, cô thành thật nói ra câu nào mình thật sự không biết làm, câu nào sai do bất cẩn, và cả lý do sai nữa.



Thu Trình phân riêng những câu cô không biết làm, tập trung giảng lại đề và phương pháp giải, sau đó soạn cho cô đề mẫu tương tự để cô tự luyện thêm sau giờ học, kiểm tra xem những kiến thức anh giảng cô đã nắm được hết hay chưa.



Khi nào cô có thể vận dụng thuần thục thì mới thật sự hiểu hết được phần kiến thức ấy.



Nhân lúc thu dọn sách vở cuối buổi dạy kèm, Hướng Noãn hỏi Thu Trình: “Thầy Thu, kỳ nghỉ Quốc Khánh sắp tới thầy có rảnh đến kèm cho em không ạ?”



Thu Trình yên lặng chút rồi dịu giọng đáp: “Có thì có, nhưng không thể mỗi ngày đều đến được.”



“Tôi bận việc mất 3 ngày rồi, những ngày còn lại sẽ đến kèm cho em.”



Hướng Noãn gật đầu: “Vâng, bốn ngày cũng được ạ.”



Thu Trình cầm theo túi của mình, cùng Hướng Noãn lần lượt ra khỏi phòng.



Khi chuẩn bị xuống lầu, anh quay đầu gọi Hướng Noãn đang ôm sách vở đi về phòng ngủ của mình lại, giọng sang sảng: “Hướng Noãn này, em nhất định sẽ tiến bộ thôi.”



Hướng Noãn được cổ vũ, khoé miệng cô khẽ nhếch lên, gật đầu với anh.



Sau khi để lại sách vở trong phòng, Hướng Noãn xuống lầu.



Giờ cơm tối bị hoãn lại vì giờ học bù của cô.



Theo sau cô là Cận Ngôn Châu vừa ra khỏi phòng.



Trong lúc ăn, Cận Triều Văn nói, “Hai người bọn con vẫn chưa nói bản thân muốn đi đâu, ta và Hướng Lâm định sẽ đến trấn nhỏ ở vài ngày, sáng sớm mai sẽ xuất phát…”



Ông còn chưa nói hết, Cận Ngôn Châu đã lạnh lùng xen lời: “Con không đi.”



Sắc mặt Cận Triều Văn tối hẳn xuống, giọng nói cũng bắt đầu trở nên tức giận, vừa định trách Cận Ngôn Châu, Hướng Noãn nói ngay: “Chú Cận, mẹ, con cũng không đi.”



Lời này đã khiến cả Cận Triều Văn và Hướng Lâm ngạc nhiên.



Hướng Noãn nói tiếp: “Con đã nói với thầy Thu xong rồi, kỳ nghỉ lễ lần này thầy sẽ đến dạy kèm cho con.”



Hướng Lâm nghe thấy nguyên do thì khó xử thở dài, đành đáp ứng: “Ừ, con cứ ở nhà học bù đi vậy.”



Cận Triều Văn cũng quan tâm nói: “Noãn Noãn, đừng ép buộc bản thân quá, từ từ thôi.”



Hướng Noãn gật đầu, “Vâng.”



Rồi cô nhẹ giọng: “Cảm ơn chú Cận.”



Cận Ngôn Châu ngồi cạnh cô không nói gì, mau lẹ ăn cơm rồi lên thẳng phòng mình.”



Hướng Noãn dọn dẹp chén dĩa sau bữa ăn.



Khi gian bếp chỉ còn lại cô và Hướng Lâm, Hướng Lâm ân cần hỏi: “Noãn Noãn, có phải con lo lắng vì thành tích đợt này của bản thân không?”



Không đợi Hướng Noãn đáp lời, bà nói tiếp: “Đừng để ý tới thành tích bây giờ quá, con chỉ mới chuyển đến đây 1 tháng thôi, thi cử trong khi bản thân không theo kịp tiến độ bài học mà điểm được thế này đã giỏi lắm rồi.”



Hướng Noãn đang cúi đầu rửa chén bỗng thấy khoé mắt cay cay.



Hướng Lâm bên cạnh cầm lấy chén cô đã rửa xong xếp lên kệ, giọng nói dịu dàng mà kiên định của bà một lần nữa vang bên tai cô: “Noãn Noãn à, con thật sự rất giỏi.”



Hướng Noãn cố nén nước mắt, khoé miệng gắng sức cười, nặng nề gật đầu đáp vâng.



Nói là cả nhà cùng nhau đi chơi lễ Quốc Khánh, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có Cận Triều Văn và Hướng Lâm đi với nhau.



Hướng Noãn ở chung nhà với Cận Ngôn Châu, người nào làm việc người nấy, cũng sẽ có lúc vô tình gặp nhau trong phòng khách, toàn bộ quá trình Cận Ngôn Châu đều sẽ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không thèm ngó đến cô một lần nào.



Xa lạ giống như người ở trọ không quen biết gì hết vậy.



Một ngày trong lễ Quốc Khánh.



Khi Hướng Noãn đang chờ Thu Trình trong phòng sách, cô mở máy tính, bật nhạc của Trần Dịch Tấn.



Dạo gần đây, cứ hễ rỗi là cô nàng sẽ mở nhạc Trần Dịch Tấn để nghe, thích nhất bài
Khi Nho Chín



Ban đầu thích bài này không phải vì giai điệu, mà là vì tên bài hát.




Khi Nho Chín, nhắc cô nhớ về mùa hè năm ấy.



Nhớ về dàn nho tim tím và cậu bé đứng dưới dàn nho đó.



Sau đó, nghe giai điệu, xem lời bài hát, rồi phát hiện bản thân đã yêu luôn cả bài này từ câu hát đầu tiên.



Vì câu đầu tiên là: “Gần đến ngày đông chí.”



Đông chí.



Năm 1992, cô ra đời vào ngày đông chí.



Ngày 21 tháng 12.



Chỉ là, những năm sau đó ngày đông chí đều rơi vào hôm 22.



Thế nên bài
Khi Nho Chín này cứ giống như được viết vì Hướng Noãn vậy.



Thu Trình đẩy cửa vào, thấy cô gái nhỏ đang chống cằm ngồi trên ghế, chăm chú nhìn màn hình máy tính, ngâm nhẹ theo.



Giọng cô nhẹ nhàng đầm ấm, giống như muốn hát tiếng Quảng, nhưng lại không phải biết hát thế nào cho chuẩn.



Hướng Noãn yên lặng sau khi nhìn thấy Thu Trình, trạng thái thả lỏng vừa rồi cũng biến mất.



Thu Trình cười cười, đi đến.



Khi anh kéo ghế dựa gần cô ngồi xuống, thuận miệng trò chuyện: “Em cũng thích bài này hả?”



Hướng Noãn hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn Thu Trình, vừa định hỏi anh cũng thích bài này hay sao thì đã nghe Thu Trình nói tiếp: “Đây là bài Lạc Hạ thích nhất.”



Tim Hướng Noãn trong phút chốc run rẩy.



Lạc Hạ….thích nhất?!



Bài hát yêu thích nhất của cô cũng là bài mà cậu thích nhất?



Trong lòng Hướng Noãn bỗng có chút vui vẻ.



Chỉ vì bọn họ cùng thích một bài hát.



Đơn giản thế thôi.



Đêm hôm ấy, Hướng Noãn đeo tai nghe suốt đêm.



Tai nghe phát đi phát lại bài hát mà hai người bọn họ cùng thích.



Phát đến tận khi bình minh ló dạng.



Ba ngày kế Hướng Noãn không có lịch học bù, một mình cô lặn lội đi sớm về trễ.



Sáng sớm đeo cặp ra ngoài, đến Lý Ký ăn bánh bao nhân gạch cua, sau đó đến thư viện tỉnh học cả buổi sáng, giữa trưa thì đến quán ăn gần đó ăn cơm rồi tiếp tục học đến tận lúc thư viện đóng cửa.



Chạng vạng ngày thứ năm, Hướng Noãn đang đọc sách trong thư viện tỉnh thì nhận được điện thoại của Khâu Chanh. Cô cầm di động ra ngoài, bắt máy: “Chanh Nhỏ?”



“Noãn Noãn,” Giọng Khâu Chanh vang vang, vui vẻ nói: “Tối nay bọn mình ra ngoài ăn cơm đi!”



Hướng Noãn hỏi: “Cậu không phải đang ở thành phố khác à?”



Khâu Chanh cười nói: “Tớ với anh Trình về trước đó chứ.”



“Tối nay đi ăn cá nướng với nhau nha!”



Hướng Noãn rạng rỡ đáp: “Ok.”



Sau đó hỏi lại: “Còn Cận Ngôn Châu……..”



Khâu Chanh trả lời: “Cứ yên tâm đi, anh Trình đã gọi cậu ấy rồi.”



“Ai quên mất, tớ nghe Cận Ngôn Châu nói cậu không có ở nhà,” Khâu Chanh hỏi: “Đang ở đâu thế? Để tớ xem có tiện qua đón cậu luôn không?”



Hướng Noãn thành thật đáp: “Tớ đang ở thư viện tỉnh.”



“Khéo thế!”



“Chỗ bọn mình đến có đi ngang qua thư viện tỉnh đó, cậu đợi chút, mười phút nữa anh Trình và tớ sẽ đến.”



“Được.” Hướng Noãn đáp.



Sau khi tắt máy, Hướng Noãn trở vào thu dọn đồ đạc, đeo theo cặp sách ra cửa thư viện.



Cô tìm một chỗ trong quảng trường bồ câu trắng ngồi chờ.



Trong khi chờ nhóm Khâu Chanh, Hướng Noãn rảnh rỗi quá sức, vươn tay tạo lại cái “máy ảnh” thủ công của mình.



Cô từ từ chuyển góc độ, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh qua “khung” ảnh bằng tay.



Kế bên có bồ câu trắng, xa hơn là rặng mây đo đỏ.



Lầu cao chót vót, đường phố xinh đẹp sáng ngời, còn có cả người đi đường tấp nập.



Hướng Noãn rất muốn quay lại toàn bộ những hình ảnh đẹp đẽ này.



Nếu như cô thật sự có máy ảnh.



Lát sau, tay Hướng Noãn đột nhiên dừng lại.



Cô nhìn chằm chằm bóng dáng cao gầy mặc áo sơ mi trắng và quần yếm đen.



Tay Hướng Noãn buông thõng xuống, nhìn thẳng vào đối phương.



Mãi đến khi chàng trai được một cô gái khác ôm chầm lấy từ phía sau, quay đầu cười, Hướng Noãn tỉnh táo lại sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta.



Không phải Lạc Hạ.



Cô cười tự giễu, thở dài, cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc.



Rõ ràng cô biết cậu đang ở Cảng Thành cùng ông bà mình.



Nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn còn ôm chút hi vọng, hi vọng vô tình được nhìn thấy cậu ấy.



Ít lâu sau, Hướng Noãn nhận được cuộc điện thoại thứ hai của Khâu Chanh.



Hai người gặp mặt nhau, Hướng Noãn ngồi vào ghế sau xe taxi, cùng hai người họ đến quán cá nướng.



Khi bọn họ đến nơi, Cận Ngôn Châu đã ngồi trong quán rồi. Vẫn là chỗ cũ.



Lần này Cận Ngôn Châu không có lựa chọn nào khác, đành phải ngồi cạnh Hướng Noãn.



Cá nướng được chia làm hai phần, phần có ớt và phần chao.



Hướng Noãn ăn cay không giỏi, ăn được hai ba lần thì không ăn phần cá nướng cay nữa, chỉ ăn chao thôi.



Trong bữa ăn cô cũng không nói nhiều Cận Ngôn Châu như trước, nhưng khi cô cần khăn giấy, nói một tiếng là Cận Ngôn Châu sẽ đưa ngay cho cô, dù không trả lời gì cả.



Lúc này Hướng Noãn mới biết, mấy hôm nay Thu Trình cũng đến thành phố kế tìm Khâu Chanh.



Hai người cùng nhau ngắm cảnh, sau đó Khâu Chanh dắt tay bạn trai mình về trước.



Ăn xong bữa tối, Khâu Chanh kêu Cận Ngôn Châu phải chở Hướng Noãn về nhà.



“Tối lắm rồi, một mình Noãn Noãn bắt xe về không an toàn, xe buýt giờ cũng hết chạy rồi.”



Cận Ngôn Châu không từ chối, chống xe đạp, quay mặt nhìn Hướng Noãn, giọng nói cũng lạnh lẽo như ánh mắt của cậu vậy, có cả phần không kiên nhẫn: “Có lên không?”



Có trải nghiệm lần bắt xe buýt tối hôm trước rồi, dù qua cả tháng trời nhưng Hướng Noãn nghĩ lại vẫn thấy sợ lắm. Nên Hướng Noãn cũng không từ chối. Cô nhấp nhẹ môi, ngồi xuống yên sau, còn không quên nhỏ giọng cảm ơn cậu chàng.



Khâu Chanh cười cong cả mắt, vẫy tay về phía bọn họ: “Bye bye!”



Hướng Noãn cũng vẫy tay lại với cô nàng.



Xe đạp chạy về phía trước, Hướng Noãn nắm chặt thanh sắt sau yên xe.



Cả đường đi hai người không nói gì.



Mãi khi đến cửa hàng tiện lợi gần nhà. Hướng Noãn nhanh mắt nhìn thấy quầy bán sầu riêng được bày trước cửa.



Yêu sầu riêng nhất trên đời – Hướng Noãn, lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi Cận Ngôn Châu: “Tôi có thể mua sầu riêng không?”



Cận Ngôn Châu lạnh lùng cự tuyệt: “Không thể.”



Được rồi….



Hướng Noãn lưu luyến nhìn chằm chằm món mình thích cho đã ghiền.



Sau đó, Cận Ngôn Châu đột ngột dừng xe lại.



Hướng Noãn hơi hoang mang, vừa định hỏi cậu sao vậy thì nghe được cậu con trai trước mặt mình cứng giọng nói: “Mua về rồi ăn trong bếp đi, đừng có để tôi ngửi thấy cái mùi đấy.”



Hướng Noãn ngạc nhiên trợn to đôi mắt hạnh của mình. Cô không ngờ cậu chàng sẽ đồng ý.



Cô nàng nhảy khỏi yên xe ngay lập tức, hiếm khi tươi cười niềm nở thế này: “Được được, cảm ơn cậu rất nhiều nhé.”



Hướng Noãn đi mua sầu riêng ít lâu thì trở về.



Leo lên xe, được Cận Ngôn Châu chở về đến trước cửa nhà.



Cô lên phòng để cặp sách rồi nhanh chóng trốn vào gian bếp. Bắt đầu công cuộc “xử lí” phần sầu riêng thơm ngon của mình.



Hướng Noãn có rất ít sở thích.



Sầu riêng là một thứ.



Bài hát kia là một thứ.



Lạc Hạ, cũng nằm trong số ấy.



Ăn cơm tối no căng, lại một mình chén hết phần sầu riêng, đã lâu lắm rồi Hướng Noãn mới no thế này.



Cô thu dọn rác rồi mang ra ngoài vứt, rửa tay sạch sẽ rồi đi lên lầu.



Ăn được món trái cây mình thích giống như được sạc điện vậy, Hướng Noãn cảm thấy bản thân có thể làm được hết cả một xấp bài thi luôn.



Lên đến lầu hai, Hướng Noãn giẫm lên tấm thảm trải dưới đất, không phát ra tiếng bước chân.



Lúc đi ngang qua cửa phòng Cận Ngôn Châu, giọng cậu trai đang gọi điện thoại xuyên qua cánh cửa đóng hờ, lọt vào tai Hướng Noãn.



“Lạc Hạ, cậu cố tình đúng không?” Giọng Cận Ngôn Châu nghe đầy giận dữ.



Hướng Noãn vô tình nghe thấy giọng cậu ngoài cửa, bỗng chốc dừng bước.



Cô sững người tại chỗ, hai chân như bị ai đó đóng đinh xuống vậy.



Có lẽ Cận Ngôn Châu đàm chơi game, trong phòng vang lên vài tiếng gõ bàn phím đứt quãng.



Ngay sau đó, tiếng cười mơ hồ của Lạc Hạ truyền ra từ trong điện thoại: “Tối nay cậu ăn gì đấy?”



“Cũng chả có cậu,” Cận Ngôn Châu nói: “Đi với cổ, tớ bị anh Trình và đàn chị kéo ra ngoài ăn cá nướng đây này.”



Không đợi Lạc Hạ nói tiếp, Cận Ngôn Châu tiếp tục huyên thuyên: “Đàn chị kêu tớ đưa cô ấy về, ờ được, chở thì chở. Cuối cùng cô nàng còn hỏi tớ là mình có thể mua sầu riêng về được không nữa, cái thứ đồ ăn khó ngửi đó!”



“Khó ngửi chỗ nào,” Lạc Hạ vừa cười vừa phản đối lời Cận Ngôn Châu, sau đó hỏi: “Thế cậu có mua không?”



Cận Ngôn Châu hừ một tiếng, lạnh lùng: “Tớ thật sự chả muốn thấy cái mặt sầu thảm như cha chết mẹ chết của cổ chút nào luôn.”



Lạc Hạ quá quen với cái cách nói chuyện của Cận Ngôn Châu rồi, cậu thẳng thừng cắt ngang: “À, có mua cho.”



“Mạnh miệng phết nhỉ.” Cậu chàng trêu ghẹo: “Nói thẳng ra là được mà, giải thích tới giải thích lui là muốn che giấu đó hả?”



Cận Ngôn Châu bị vạch mặt, có chút xấu hổ, cứng miệng chuyển đề tài: “Hai người đều cùng thích ăn sầu riêng mà, thôi thì cứ để cô nàng dứt khoát qua làm em gái cậu cho rồi! Tớ sẽ tự tay đóng gói giao tới tận nói luôn!”



Lạc Hạ không chút để tâm cười: “Khỏi đi.”



“Nếu cậu muốn đến làm em trai tớ thì tớ có thể suy xét chút.”



Cận Ngôn Châu chửi nhỏ: “Biến mẹ cậu đi!”



Một lần nữa Hướng Noãn lại bắt gặp cảnh cậu trêu ghẹo anh em tốt của mình.



Cậu giống như hình khối đa diện vậy.



Theo thời gian, bọn họ càng ngày càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn, cậu ấy cũng dần dần trở nên sống động hơn trong lòng cô.



Thế mà, mỗi một mặt của cậu, cô đều mê đắm cả.



Tinh thần Hướng Noãn lững lờ về phòng.



Cô ngẩn ngơ nghĩ, hoá ra Lạc Hạ….cũng thích ăn sầu riêng.



Sau đó vô thức mỉm cười khi nghĩ đến sở thích giống nhau giữa hai người bọn họ.



Hướng Noãn lấy cái gương nhỏ ra, giơ lên trước mặt mình.



Nhìn trái ngó phải cũng không thấy mặt mày ủ ê chỗ nào?



Mặt sầu thảm là mặt sao nhỉ?



Hướng Noãn nhỏ giọng lầm bầm: “Hướng Noãn, cười một cái xem.”



Cô cong môi, cười nhẹ. Sau đó cô gái nhỏ vươn ngón tay, muốn kéo khóe miệng mình lên thêm chút nữa.



Lúc nào cũng phải vui vẻ hết.



Bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh mà Hướng Noãn mong mỏi trôi qua nhanh chút cuối cùng cũng kết thúc.



Sáng hôm 8 tây, như thường lệ, cô ngồi cùng chuyến xe buýt với Khâu Chanh đến trường.



Cận Ngôn Châu và Dư Độ vẫn chưa đến lớp.



Lạc Hạ đã đến rồi, nhưng cậu đang vùi đầu ngủ trên bàn.



Hướng Noãn chỉ cần liếc nhìn một cái là đã phát hiện tóc cậu ngắn thêm một chút rồi.



Tóc đen mềm mại được cắt ngắn sạch sẽ, còn nhìn rất sinh động.



Các bạn học khác cũng giống hệt cậu, uể oải ỉu xìu nằm ườn ra bàn, như thể bị kỳ nghỉ hút cạn sinh lực vậy.



Khâu Chanh gõ gõ tay lên bàn Lạc Hạ, gọi: “Này, không được ngủ khi đang trên lớp!”



Lạc Hạ hơi giật mình, không ngồi dậy.



Giọng cậu chàng có chút rầu rĩ, truyền qua khuỷu tay: “Bà chị, đừng có quậy nữa.”



Khâu Chanh càng lớn tiếng hơn, đập mạnh bàn cậu: “Đồ của chị đâu!”



Lạc Hạ đang gối tay gục lên bàn, âm thanh đạp bàn của Khâu Chanh cũng sẽ lớn hơn nhiều so với lúc thường.



Lạc Hạ giật nảy cả người.



Hướng Noãn luôn yên lặng từ nãy đến giờ rũ mắt nhìn cậu.



Cậu trai ngồi thẳng người, nhíu nhẹ đôi mắt, cũng bởi vì ngủ gục trên bàn, nên một bên mặt cậu bị chà xát tạo thành một vệt đỏ ửng.



Cả người tản ra cảm giác lười biếng.



Khi Lạc Hạ với tay lấy đồ từ trong cặp sách mình đưa cho Khâu Chanh, Cận Ngôn Châu và Dư Độ lần lượt vào lớp.



Thấy Lạc Hạ đưa đồ cho Khâu Chanh, Dư Độ trong nháy mắt gào lên, hưng phấn chạy đến: “Anh Hạ, tớ nữa! Đồ ăn vặt của tớ!”



Lạc Hạ ném túi đồ ăn vào người cậu chàng, nhịn cười: “Cậu im miệng đi!”



Dư Độ vui vẻ ngậm miệng ngay, mang túi đồ ăn vặt về chỗ ngồi của mình.



Sau đó, Lạc Hạ lấy từ trong cặp sách của mình một phần mô hình, đặt lên bàn Cận Ngôn Châu.



“Là cái này nhỉ?”



Cận Ngôn Châu cầm lên nhìn, gật đầu, “Nó đấy.”



Khâu Chanh kéo tay Hướng Noãn.



Hướng Noãn làm như không, rút tay mình ra, đang định yên lặng về chỗ ngồi của mình thì đã nghe Lạc Hạ đột nhiên gọi lại: “Hướng Noãn.”



Giọng cậu trai hơi khàn khàn, mang theo chút lười biếng sau khi tỉnh ngủ.



Đặc biệt hấp dẫn người ta.



Hướng Noãn đứng đơ người tại chỗ.



Cô rụt cổ quay lại nhìn cậu.



Tim cô đã loạn nhịp từ giây phút cậu gọi tên mình rồi.



Lạc Hạ lấy một hộp đồ từ trong cặp.



Cậu nói: “Cho cậu này.”



“Bọn họ đều đã dặn tớ mua đồ về rồi, chỉ có mình cậu không nói gì, nên tớ tiện tay mua về cái này, đừng ghét bỏ nó.” Cậu trai mở miệng giải thích.



Hướng Noãn có thể hiểu ý cậu.



Ai cũng vô cùng tự nhiên nhờ cậu mua đồ về, chỉ có cô không đòi gì cả.



Hôm nay lúc chia đồ, đương nhiên cũng còn mỗi mình cô không có.



Cậu không muốn cô tay không xấu hổ bên cạnh, mang tặng cô một hộp quà.



Cậu nói mình tiện tay.



Thế mà vừa khéo, mua về phần sầu riêng cô thích nhất.



Nếu không phải đêm đó cô nghe được cuộc điện thoại giữa Cận Ngôn Châu và cậu, có lẽ cô cũng sẽ tin đó chỉ là “duyên”.



Lòng Hướng Noãn nỗi bão, còn cô thì như thể bị cuốn vào trung tâm của cơn bão ấy vậy.



Hướng Noãn cố gắng khiến bản thân trông thật tự nhiên, run tay nhận phần sầu riêng, giọng vừa mềm vừa nhỏ nhẹ, còn mang theo chút sự run rẩy, cảm ơn: “Không chê đâu…….tớ rất thích, cảm ơn cậu.”



Cuối cùng Lạc Hạ cũng chia xong đồ kỷ niệm, cậu như trút được gánh nặng, thở nhẹ rồi gục tiếp lên bàn học, yếu ớt nhắm mắt lẩm bẩm: “Đừng làm phiền tớ nữa đấy nhé, cho tớ ngủ một lát đi.”



Dù vô cùng rung động, nhưng Hướng Noãn vẫn tự biết.



Cô biết cậu tặng mình đồ, dù là sầu riêng cô thích nhất đi chăng nữa thì cũng chỉ vì gia giáo được khắc vào xương của cậu ấy mà thôi.



Hướng Noãn đoán không sai.



Lạc Hạ quả thật chỉ tình cờ biết được cô thích ăn sầu riêng từ miệng Cận Ngôn Châu trước khi mua bánh ngọt về làm quà cho cô.



Nếu không, cậu vẫn sẽ mua về cho cô chút gì đó, nhưng chắc chắn không phải là sầu riêng. Mà sẽ là một hộp bánh ngọt vị nào đó cậu tiện tay lấy.



“02.10.2009, thích cùng một bài với cậu ấy, thật muốn chính tai nghe cậu ấy hát, bài
Khi Nho Chín.”



“05.10.2009, lúc ngồi đợi ở quảng trường bồ câu trắng, mình có nhìn thấy một dáng người cao gầy mặc áo sơ mi trắng, quần yếm đen, còn tưởng là cậu ấy. Thế mà đã không gặp cậu ấy tròn 5 ngày rồi.”



“05.10.2009, hóa ra cậu ấy cũng thích ăn sầu riêng. Mình vui lắm.”



“08.10.2009, cậu ấy tặng mình sầu riêng, tuy chỉ là tiện tay thôi. Nhưng mình….vẫn vui lắm.”



—–



Tiết tự học cuối buổi chiều cùng ngày.



Vì lớp trưởng đã báo trước là thầy chủ nhiệm sẽ ghé qua nên Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu vốn muốn xuống lớp thi đua cũng ngồi lại lớp học.



Không lâu sau, thầy chủ nhiệm Dương Kỳ Tiến dẫn theo một cô học sinh nữ vào lớp.



Ông đứng lên bục giảng, tươi cười dịu giọng: “Các em trật tự một chút, lớp chúng ta lại có một em học sinh mới chuyển đến, mọi người làm quen với em ấy đi.”



Sau đó quay đầu, nói với cô học sinh đang đeo cặp đứng dưới bục giảng: “Chu Giai, lại đây tự giới thiệu mình này.”



Khâu Chanh nghe thầy Dương nói thế thì kinh ngạc vô cùng, nhỏ giọng nói: “Má? Tình huống gì thế này?”



Hướng Noãn hơi nhăn mi, quay đầu thắc mắc nhìn Khâu Chanh.



Khâu Chanh nhỏ giọng giải thích cho Hướng Noãn: “Cô ấy cùng thi đại học với tớ, thành tích tốt lắm, chỉ sau anh Trình thôi, hiện giờ chắc đang là học sinh tiêu biểu khoa kiến trúc ở đại học Thanh Hoa mà? Về đây học lại làm chi?”



Trong khi Hướng Noãn vẫn còn đang mờ mịt thì cô học sinh tóc nâu dài, suối tóc uốn lượn bình tĩnh bước lên bục giảng.



Ánh mắt cô nàng vừa bình tĩnh vừa tự tin, sang sảng cất giọng trong trẻo: “Chào mọi người, tớ là Chu Giai tốt nghiệp năm nay, thật ra tớ đã học đại học được một tháng rồi, nhưng phát hiện bản thân không thích chuyên ngành hiện tại nên muốn về đây học lại.”



Chu Giai.



Cái tên này không xa lạ với các bạn học sinh trong lớp tý nào.



Là học sinh tốt nghiệp điểm cao thứ hai toàn trường, chỉ sau thủ khoa Thu Trình.



Hơn nữa ai cũng biết, Chu Giai trúng tuyển vào trường đại học Quốc gia Thanh Hoa.



Trong lớp còn có một cậu học sinh lớn gan, tò mò hỏi: “Đàn chị, em biết chị trúng tuyển đại học xịn xò, chị có thể nói mình học chuyên ngành nào mà lại không tiếc chuyển về đây học thi lại không?”



Chu Giai cười cười, trả lời: “Khoa kiến trúc.”



Cả lớp chấn động.



Là khoa kiến trúc đại học Thanh Hoa đấy!



Thanh Hoa vốn là một trong những trường đại học hàng đầu nước, khoa kiến trúc là áp chủ bài của trường, sau khi tốt nghiệp sẽ có không ít các công ty đến tận cửa cướp người.



Có vô số cô cậu học sinh học nát cả đầu cũng không đậu được vào Thanh Hoa, chứ nói gì đến khoa kiến trúc, thế mà cái vị đàn chị trước mặt này lại từ bỏ tương lai xán lạn của mình, chấp nhận về đây học lại từ đầu?



Đây là tự tin của học sinh giỏi đấy à?



Cái này là minh chứng cho sự chênh lệch thực lực nghiêng trời ngã đất đó hả?



Cận Ngôn Châu chống cằm ngồi bàn cuối, hơi nghiêng đầu về phía Lạc Hạ, nhỏ giọng nói: “Nguyện vọng hàng đầu của cậu kìa.”



Lạc Hạ cong nhẹ khóe môi, mỉm cười, nhướng mày không nói gì.



Chu Giai thấy mọi người kinh ngạc quá thì giải thích: “Khoa kiến trúc của Thanh Hoa rất tốt, nhưng tớ phát hiện bản thân mình không hợp với ngành đó, nên……thay vì phải chịu 5 năm đại học đau khổ, chẳng bằng quay lại chọn một lần nữa, đương nhiên lần này tớ sẽ nghiêm túc chọn lại ngành.”



“Tóc là tớ nhuộm khi còn học đại học, lát nữa ra về tớ sẽ đi duỗi rồi nhuộm đen lại, hy vọng bọn mình sẽ cùng nhau hòa thuận, cùng nhau nỗ lực.”



Cô tự giới thiệu xong, thầy Dương bước lên bục giảng lần nữa, thông báo việc khác.



“Còn hai việc, một việc là tuần sau nhà trường muốn tổ chức đại hội thể thao, danh sách báo danh thầy đã đưa cho lớp trưởng rồi, em nào muốn tham gia hạng mục nào đó có thể tìm lớp trưởng ghi danh, tích cực lên một chút, thời điểm nào cần học thì hãy học hết mình, chơi thì phải chơi hết sức, hiểu không? À thêm nữa, tuy hai hôm tổ chức đại hội trường có quy định cho phép các em không mặc đồng phục, nhưng phải ăn mặc lịch sự nghiêm túc. Các em muốn tham gia thi đấu phải chú ý an toàn là trên hết đấy nhá.”



Về chuyện Trung Học 1 – trường trọng điểm của cấp 3 mà vẫn tổ chức đại hội thể thao khiến Hướng Noãn rất ngạc nhiên.



Chỉ là nghe Khâu Chanh nói, không hủy bỏ, là vì lãnh đạo trường cùng các thầy cô cảm thấy lịch học của lớp 12 nặng nề quá, cần thả lỏng giải trí một chút, nên vẫn giữ lại hoạt động này.



“Việc thứ hai, sơ đồ chỗ ngồi thầy đã in ra rồi, lớp trưởng lên đây sắp xếp chút, các em cũng điều chỉnh chỗ ngồi của mình trong tiết này đi, đừng có làm ồn đến lớp bên cạnh.”



Lớp trưởng đi lên phía bục giảng ngay, nhận lấy sơ đồ chỗ ngồi trong tay thầy Dương.



Bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi từ bàn đầu.



Tim Hướng Noãn không kiềm được đập mạnh hơn chút, cô có chút hồi hộp cắn môi.



Khâu Chanh bên cạnh nói: “Lạy trời thầy đừng đổi chỗ hai tụi mình.”



Hướng Noãn cũng nhẹ giọng trả lời lại: “Tớ cũng mong thế.”



Bạn thân duy nhất trong lớp của Hướng Noãn là Khâu Chanh, cô thật sự không muốn phải ngồi với người khác.



Nhưng trời không chiều lòng người.



Hướng Noãn được xếp vào bàn ba dãy tư, ngồi cùng cô là học sinh mới chuyển tới, Chu Giai.



Khâu Chanh thì được xếp vào dãy bàn cạnh cửa sổ, bạn cùng bàn là Dư – người quen cũ – Độ.



Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu vẫn ngồi với nhau, ngồi bàn cuối cùng, nhưng được đổi sang dãy khác. Thành ra Lạc Hạ ngồi cùng dãy bàn với Hướng Noãn.



Sau khi chuyển đến chỗ ngồi mới, Hướng Noãn sửa soạn lại đồ vật và ngăn bàn của mình, nghe Chu Giai bắt chuyện: “Chào cậu, bạn cùng bàn, cậu tên là gì ý?”



Giọng Hướng Noãn vẫn nhẹ tênh như cũ, lộ ra khẩu âm mềm mại của cô gái nhỏ phương nam: “Hướng Noãn.”



Chu Giai tươi cười rạng rỡ, nói: “Ngày tốt lành nhé, tớ là Chu Giai, cậu cứ gọi là Giai Giai được rồi.”



Hướng Noãn cười nhẹ, đồng ý: “Tớ biết rồi.”



“Đúng rồi,” Chu Giai hỏi: “Cậu có mang bảng điểm đợt thi trước không? Cho tớ mượn một chút.”



Hướng Noãn lục tìm bảng điểm trong cặp sách, đưa cho Chu Giai.



Chu Giai nhận lấy rồi cười, nói cảm ơn.



Sau đó cô nàng nhìn tờ giấy có bảng điểm



“Lạc Hạ đỉnh thật đấy, còn giỏi hơn cả anh họ cậu ấy nữa.” Chu Giai nhỏ giọng nói: “Kỳ kiểm tra tháng đầu tiên của Thu Trình năm ngoái điểm cũng không cao thế này đâu.”



Hướng Noãn rối bời trong lòng.



Cô vì thành tích cá nhân mà tự ti, cũng yên lặng tự hào vì người cô thích quá xuất sắc.



Thậm chí còn có chút kiêu ngạo nho nhỏ, vô cùng hài lòng về mắt nhìn người của bản thân.



Người mình thích được khen, còn khiến cô vui vẻ hơn cả khi chính cô được khen nữa kìa.



Khóe miệng Hướng Noãn nhếch nhẹ lên, trả lời Chu Giai: “Ừ, cậu ấy xuất sắc lắm.”



Chu Giai tự tin nói: “Mục tiêu của tớ là Lạc Hạ.”



Trái tim Hướng Noãn đột nhiên chùng xuống, như thể bị ai đấy lôi xuống rồi dày xéo vậy.



Bàn tay đang cầm bút cũng khựng lại, không biết viết tiếp thế nào.



Lát sau, cô mới hiểu ý của Chu Giai, cô nàng đang nói tới việc muốn vượt qua Lạc Hạ trong chuyện thành tích thi đua.



Hướng Noãn không khỏi ghen tỵ, nhưng có cũng chỉ có thể ghen tỵ thôi.



Chu Giai không những tự tin can đảm, mà còn có khả năng học giỏi ngang với Lạc Hạ nữa kìa.



Còn cô thì không có tư cách đó, ít nhất thời điểm hiện tại là thế.



Từ sau hôm ấy, tên Hướng Noãn và Lạc Hạ trên bài kiểm tra luôn xuất hiện cùng nhau trong xấp bài.



Vài lần như thế, cũng có mấy lần là tình cờ. Thật ra khi nộp bài kiểm tra, cô cố gắng đặt bài thi của mình cùng vị trí với Lạc Hạ.



Giống như làm thế sẽ gần gũi với cậu ấy được thêm chút nữa vậy.



Hướng Noãn ngồi cùng bàn với Chu Giai suốt một tuần, cảm thấy vẫn ổn. Cũng không biết có phải là vì tính cô hơi hướng nội hay không, Hướng Noãn luôn cảm thấy mình không thân thiết được với Chu Giai như khi ngồi với Khâu Chanh.



Thậm chí dù Chu Giai rất vui vẻ thoải mái, còn rất chủ động giảng bài cho cô.



Hôm tổ chức đại hội thể thao là thứ năm.



Trường không yêu cầu mặc đồng phục, nên Hướng Noãn cũng không mặc. Cô mặc áo hoodie màu hồng nhạt phối với quần jean, chân mang giày thể thao trắng. Bắt xe buýt với Khâu Chanh đến trường.



Không ai trong hai cô báo danh cả.



Hướng Noãn nghe Khâu Chanh nói, bọn Lạc Hạ và Cận Ngôn Châu đã báo danh cả rồi. Khâu Chanh chỉ lơ đãng trò chuyện, Hướng Noãn đã ghi nhớ việc Lạc Hạ tham gia hai hạng mục rồi.



Một hạng mục là thi nhảy cao, cái còn lại là chạy tiếp sức 400m theo tổ.



Sau khi Hướng Noãn đến lớp học, còn cố ý ngó tờ giấy ghi danh dán trên bảng tin của lớp.



Thời gian thi đấu của Lạc Hạ lần lượt là 9h rưỡi sáng và 3h rưỡi chiều.



Khâu Chanh vừa đặt cặp sách vào chỗ ngồi đã đi đến chỗ Hướng Noãn rõ cô qua sân thể dục xem đại hội thể thao. Hướng Noãn ngồi tại chỗ, lấy bài kiểm tra hôm qua ra xem, giọng mềm mại ấm áp nghiêm túc nói với Khâu Chanh: “Chanh Nhỏ, cậu đi trước đi, tớ xem lại bài kiểm tra trước đã.”



Khâu Chanh biết Hướng Noãn đang nỗ lực học tập, cũng rất tự giác, không nhất quyết kéo cô đi chơi nữa.



Cô nàng vẫy tay rồi cười với Hướng Noãn, sảng khoái nói: “Vậy tớ đi trước đây! Lát nữa cậu tìm tớ mà không thấy thì cứ alo cho tớ nhá!”



Hướng Noãn mỉm cười, gật đầu đồng ý.



Lớp học chỉ còn lại mình cô.



Hướng Noãn yên lặng đọc bài kiểm tra, một bên sửa bài, một bên phân tích lại kiến thức vận dụng, làm lại câu sai ấy, sau đó lại tìm trong vở phụ đạo câu đề tương tự rồi ghi chú lại.



Từng giây từng phút trôi qua.



Mãi đến khi Hướng Noãn hết đắm mình trong đống bài tập thì đồng hồ treo trên bảng đã điểm 9h28’.



Hướng Noãn giật mình, nhanh chóng để lại tập vở trên bàn rồi rời khỏi lớp học.



Hai phút nữa lượt thi nhảy cao của Lạc Hạ bắt đầu.



Khi Hướng Noãn đang vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, gặp phải hai cô học sinh, một bạn đang được người bên cạnh đỡ, sắc mặt tái xanh, thoạt nhìn rất yếu ớt.



“Sao cậu tới kỳ mà lại chịu khổ dữ thế này? Có định đi khám bác sĩ không đấy?”



Hướng Noãn nghe thấy câu này thì nhớ đến một chuyện.



Tháng trước “bà dì” của cô không tới thăm.



Có lẽ là vì bận chuyện bài vở quá, cơ chịu chịu áp lực lớn nên kỳ sinh lý chậm đến. Chậm tận một tháng rồi.



Chân Hướng Noãn thì vẫn hướng đến sân thể dục, trong lòng thì nghĩ thầm thứ bảy này cô sẽ đến khám bác sĩ một chút, nếu có vấn đề thì sẽ mua thuốc để uống sau.



Lúc cô hụt hơi đi đến sân thể dục thì cuộc thi nhảy cao cũng vừa mới bắt đầu. Hướng Noãn thở phào nhẹ nhõm.



Trời giữa tháng 10 không quá nóng bức.



Lạc Hạ mặc quần đen dài, áo hoodie trắng không mũ, trước ngực còn đeo thẻ thi đấu đề số hiệu, 0917.



Cậu con trai đứng trong đội ngũ, đang chờ tới lượt mình.



Cậu hơi cúi đầu, xoay mũi chân tại chỗ, như muốn khởi động mắt cá chân vậy.



Tiết trời rực rỡ mà không oi bức, ánh nắng chiếu quanh người cậu, mạ lên đó một lớp sáng nhạt mỏng manh.



Vừa chói mắt vừa không.



Vô số cô học sinh trên khán đài đều nhìn chằm chằm Lạc Hạ.



Nhưng chỉ có một số ít dám che miệng nói nhỏ, vụng trộm thầm thì bảo Lạc Hạ đẹp trai quá. Trong số ít này, có cô nàng Tống Hân học cùng lớp thi đua với Lạc Hạ.



Hầu hết các cô gái thích cậu ấy đều giống Hướng Noãn, chỉ dám lẳng lặng đứng trong biển người, ở một góc khuất nhìn ngắm cậu.



Lúc này Hướng Noãn mới biết hóa ra có nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ cậu đến vậy.



Và cũng giống như lời Khâu Chanh đã nói, chẳng ai có đủ can đảm tỏ tình với cậu cả.



Rốt cuộc thì, đóa hướng dương tầm thường nhiều không kể xiết, còn ánh mặt trời chói lòa ấy cũng chỉ có một mà thôi.



Hướng Noãn cúi đầu xuống ngay giây phút Lạc Hạ nhìn lên. Cô không biết cậu có thấy mình không, trái tim chẳng chịu yên lặng mà đập loạn trong lồng ngực.



Hướng Noãn giả vờ tự nhiên lấy di động của mình ra, đang muốn gọi cho Khâu Chanh, cánh tay bị người ta nắm lấy.



Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Giai đang cười với cô.



“Cậu cũng tới xem Lạc Hạ thi nhảy cao à?” Chu Giai thuận miệng hỏi.



Câu nói của cô nàng thu hút sự chú ý của Tống Hân đang ngồi cách đấy không xa.



Hướng Noãn vờ bình tĩnh, gắng sức khiến tầm mắt bản thân không trở nên mù mờ lơ đãng, cô nhìn chằm chằm vào một góc, giọng nói tự nhiên đáp: “Tớ đang chờ Khâu Chanh.”



Chu Giai chỉ khán đài bên kia, “Cô ấy đang xem thi chạy nhanh rồi.”



Hướng Noãn đi cũng không được mà ngồi cũng không xong.



Cô đang định lấy hết can đảm rời đi, chân vừa mới động, Chu Giai đã giữ cô lại, cười nói: “Lát nữa mới tới thời gian thi chạy nhanh, cậu ngồi xem nhảy cao với tớ chút đi!”



“Lạc Hạ nhảy cao rất tài! Hai năm trước lúc nào cũng giành giải nhất, năm ngoái còn phá kỷ lục của chính bản thân cậu ấy nữa cơ.”



Hướng Noãn biết.



Khâu Chanh đã từng nhắc qua rồi. Nên cô mới vô cùng muốn xem tư thế nhảy cao hiên ngang của cậu ấy.



Nhất định sẽ đẹp trai muốn chết luôn.



Hướng Noãn nói không sai.



Vì cái níu giữ của Chu Giai và tư tâm của chính mình, Hướng Noãn ngồi ngốc tại chỗ.



Cô ở trong đám người, tận mắt thấy Lạc Hạ nhảy cao.



Cặp mắt đào hoa của cậu trai chỉ có bóng đang của cây xà cao kia, nhìn qua vô cùng kiên định và nghiêm túc.



Sau đó xuất phát theo tiêu chuẩn, chạy lấy đà.



Cơ thể cậu nhảy rất linh hoạt, dưới chân như được gắn thêm lò xo vậy, nhảy qua xà cao.



Ngã xuống đệm và lộn người một cái rồi ngạo mạn đứng lên. Toàn bộ quá trình Hướng Noãn đều nhìn không chớp mắt, sợ bỏ lỡ động tác nhỏ nào đó.



Thật muốn có một chiếc máy ảnh, chụp lại cảnh cậu nhảy qua xà cao



Nhất định sẽ trở thành khoảnh khắc đẹp không gì sánh kịp.



Chu Giai cạnh cô thổn thức: “Cậu đẹp trai nhảy cao ngầu xĩu luôn!”



Hướng Noãn không nói gì.



Cô rất hâm mộ Chu Giai.



Vì ngay cả can đảm nói câu này cô cũng chẳng có.



Thậm chí từ khi gặp lại nhau đến nay, cô vẫn chưa gọi tên cậu một lần nào.



Lạc Hạ.



Hướng Noãn nhìn cậu, lẳng lặng kêu nhỏ trong lòng.



Đương nhiên cậu ấy không nghe thấy gì, cũng sẽ không đáp lại cô.



Cậu trong đáy mắt cô, đang cười nói với một cậu bạn dự thi nhảy cao khác.



Thật sự muốn hái trộm nụ cười của cậu ấy xuống rồi giấu nhẹm đi.



Nếu có máy ảnh ở đây thật thì tốt quá.



Không biết đây là lần thứ mấy Hướng Noãn nghĩ tới ước muốn này rồi.



Hướng Noãn ngồi ở khán đài đến tận khi cuộc thi nhảy cao kết thúc.



Khi nhìn thấy Lạc Hạ chuẩn bị rời sân, cô mới đứng dậy đi về lớp học tiếp tục học bài.



Thế giới của Hướng Noãn, chỉ có học tập và Lạc Hạ mà thôi.



Nhưng cô không phát hiện, lúc bản thân xoay người đi từ sân thể dục về hướng lớp học, đám con trai tụm năm tụm ba không xa đang cười rộ lên.



Còn nhỏ giọng xì xầm cái gì mà máu linh tinh.



Hướng Noãn nghe thấy, nhưng không để ý.



Cô cúi đầu, đắm chìm trong hình ảnh Lạc Hạ nhảy cao ban nãy.



Tuy đã chạm vào xà rồi, tuy cậu không phá vỡ được kỷ lục của bản thân, nhưng vẫn phấn chấn hăng hái như cũ, cả người tỏa ra khí chất khiến người ta không dời mắt được.



Lạc Hạ rời khỏi sân thì nghe được không ít lời nói nhảm nhí của bọn con trai đứng đấy.



Cậu nhìn theo hướng họ chỉ trỏ, nhíu chặt mày.



“Buồn cười lắm à?” Lạc Hạ hiếm khi tối sầm cả mặt, sắc bén hỏi: “Có biết phải tôn trọng phái nữ không?”



Cậu nói xong rồi mặc kệ phản ứng của bọn con trai ấy, chạy đi tìm Cận Ngôn Châu.



Lạc Hạ giữ chặt Cận Ngôn Châu vừa đi mua nước, nhỏ giọng thì thầm với cậu chàng.



Mày Cận Ngôn Châu nhíu lại,



Lạc Hạ đẩy đẩy cậu chàng, hối thúc: “Lẹ lên!”



Cận Ngôn Châu không nhúc nhích. Cậu cởi áo khoác trên người mình ra.



Ném về phía Lạc Hạ, giọng điệu kỳ cục: “Cậu đi đi!”



Lạc Hạ bất mãn thở dài, muốn nói với Cận Ngôn Châu mấy câu. Nhưng vì đang gấp, cuối cùng cậu vẫn im lặng, không nói gì.



Lạc Hạ cầm theo áo khoác, chạy nhanh về phía Hướng Noãn.



“Hướng Noãn!” Lạc Hạ vừa chạy đến từ đằng sau vừa lớn giọng.



Hướng Noãn trong chốc lát nghe được chất giọng trong trẻo của Lạc Hạ, dừng chân, lúc đầu óc chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã theo bản năng xoay người qua.



Sau đó, cô nhìn thấy Lạc Hạ chạy vội về phía mình. Hướng Noãn giống như đang nằm mơ, cứng người tại chỗ, trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực cô sắp vỡ toang luôn rồi.



Cô ngước đôi mắt mờ mịt nhìn cậu, mãi đến khi cậu dừng trước mặt mình, cầm áo khoác trong tay đưa cho cô, cô cũng vẫn chẳng hiểu mô tê gì.



Đương nhiên cũng không động đậy.



Dù sao vẫn là kỳ sinh lý của con gái người ta, Lạc Hạ hơi do dự, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Quần cậu bẩn rồi, dùng áo khoác này che lại chút đi.”



Khi nói chuyện, tai cậu không nhịn được ửng hồng.



Hướng Noãn sửng sốt trong chốc lát, sau đó phản ứng lại ngay.



Đầu óc cô còn chưa kịp tỉnh táo, tay đã nhanh chóng cầm lấy áo khoác.



Mặt Hướng Noãn đỏ bừng cả lên, hệt như sắp nhỏ ra máu tới nơi rồi.



Cả người khó chịu như bị đặt trên đống lửa vậy.



Cô rất xấu hổ.



Xấu hổ muốn khóc luôn.



Sao quần lại bẩn rồi? Còn bị cậu ấy biết nữa.



Mắt cô không tự chủ được mà giăng một tầng nước mắt, Hướng Noãn không dám ngẩng đầu.



Rõ ràng cơ thể được tự do thoải mái, nhưng cô lại giống như bị ai đó trói chặt tay chân vậy, vừa cứng đờ vừa run run rẩy rẩy.



Hướng Noãn luống cuống tay chân khoác áo khoác ra sau, muốn cột ống tay áo lại bên eo.



Cũng bởi vì hoảng loạn quá, tay không có lực, khiến áo khoác rơi tụt xuống đất.



Cô khom người nhặt ngay.



Lạc Hạ nhanh hơn cô một bước.



Cậu con trai nhặt áo khoác từ dưới đất lên.



Cả người Hướng Noãn đều đang run lẩy bẩy, biểu cảm khó xem đến mức giống như sắp khóc đến nơi.



Trong sự hoảng hốt của mình, tiếng hò hét trên sân thể dục dường như cũng trở nên xa xôi trống trải theo.



Tiếng ồn ào xa xăm truyền đến, cô nghe được tiếng thở dài như có như không của cậu.



Sau đó, Lạc Hạ nhanh nhẹn cột ống tay áo lại cho cô rồi buông tay lùi về phía sau một bước.



“Về phòng học trước đi, tớ sẽ gọi đàn chị đến tìm cậu.” Cậu an ủi.



Hướng Noãn chậm chạp ngẩng mặt, ánh mắt tan rã nhìn cậu.



Có giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, khiến tầm mắt mơ hồ cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn.



Hướng Noãn nhìn cậu trai đang đắm mình trong ánh sáng mặt trời chói ngời trước mặt.



Ngay cả lông mi cậu cũng được ánh mặt trời điểm xuyết lên chút ánh sáng.



Rạng rỡ như lần đầu tiên cậu vươn tay về phía cô mười một năm về trước vậy.



“Không có gì phải khóc cả, cậu không làm sai mà.” Cậu ấy nói.



Tớ phải làm thế nào, để ngừng thích cậu đây.



Hết 15.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom