Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Khát Hạ (2)
Ngay sau ngày đông chí là đêm Noel và lễ Giáng Sinh mà bọn học sinh yêu nhất.
Hướng Noãn chỉ lo vùi đầu vào đống bài vở để nâng cao thành tích, hoàn toàn không ý thức được kỳ nghỉ đang đến gần.
Hôm Giáng Sinh cô đến trường, nhìn thấy các bạn học khác tặng nhau táo thì mới biết hôm nay đã là Giáng Sinh rồi.
Hướng Noãn hơi rầu rĩ, nhưng cũng tự hiểu dù bản thân có chuẩn bị quà đầy đủ thì cũng chẳng gửi cho ai.
Vì cô nhát quá, không đủ can đảm tặng cho Lạc Hạ.
Rồi khi trông thấy mấy cô học sinh khác lén la lén lút tới chỗ Lạc Hạ ngồi, sôi nổi đặt quà Giáng Sinh lên bàn thì cô hơi dao động, chạy thẳng tới căn tin trường mua quà về.
Cô cũng muốn giống như họ, lén tặng quà cho cậu. Không đề tên thì không ai biết cô tặng cả. Hướng Noãn lén đặt quả táo dưới ngăn bàn mình.
Định bao giờ không còn ai nữa thì mới lặng lẽ đưa qua bàn cậu.
Cũng vì thế mà cô lo lắng đến mức tim đập nhanh suốt tiết tự học buổi chiều.
Vừa hết tiết, mọi người trong lớp vẫn chưa đi, cô bạn Tống Hân vốn nên ở lầu dưới lại đột nhiên xuất hiện phía cửa sau.
Cô gái cầm trong tay quả táo được đóng gói kỹ càng, tươi cười gọi Lạc Hạ: “Lạc Ha, cuối cùng cậu cũng ra rồi!”
Hướng Noãn căng thẳng trong lòng, hít thở hơi khó khăn. Lần nào cô cũng muốn mình được như Tống Hân vậy, có thể kêu tên cậu rất đỗi tự nhiên, đầy tự tin nói chuyện với cậu ấy.
Nhưng cô không có cách nào làm được như thế cả.
Lạc Hạ đứng dậy, ra khỏi lớp. đối mặt với Tống Hân.
“Sao vậy?” Hướng Noãn nghe cậu bình tĩnh hỏi Tống Hân.
Mi mắt Tống Hân cong cong, cầm quả táo trong tay đưa cho cậu, giọng sang sảng: “Tặng cậu này, nhớ phải ăn đó. Giáng Sinh vui vẻ!”
Lạc Hạ không nhận, cười nhạt trả lời: “Giáng Sinh vui vẻ, tớ không thể nhận phần táo này được.”
Tống Hân ngẩng mặt nhin cậu, ánh mắt hiện rõ vẽ uất ức buồn bực, nhưng vẫn cố mỉm cười, ngọt ngào hỏi: “Tại sao vậy? Cũng chỉ có một quả táo thôi mà, đâu phải món quà gì đắt tiền hay quý giá lắm đâu?”
Lạc Hạ nghiêm túc nói: “Nhưng tớ nhận không được, xin lỗi.”
Cậu không nói trắng ra, nhưng dù là Tống Hân, hay người nghe ké cuộc trò chuyện của bọn họ – Hướng Noãn, vẫn hiểu, cậu là đang mượn quả táo này để từ chối Tống Hân.
Chờ đến khi Tống Hân thẩn thờ rời đi, Lạc Hạ mới vào lại lớp, chủ tịch hội buôn dưa Khâu Chanh đã đi đến hỏi ngay: “Vậy cái bàn chất đầy táo của cậu cũng phải dẹp rồi đúng không?”
Lạc Hạ thở dài, như có chút bối rối, khó xử trả lời cô nào: “Đâu còn cách nào khác đâu.”
Dư Độ trùng hợp đi ngang, nghe được những lời bọn học nói thì xen miệng, cười: “Lát nữa anh Hạ nhất định sẽ đem hết đống táo này tặng cho từng thầy cô giáo, chẳng chừa lại quả nào hết, năm nào cũng vậy hết mà.”
Khâu Chanh buồn cười, giơ ngón tay cái tán thưởng: “Không hổ là cậu.”
Sau khi nghe hết, cũng vì chuyện của Tống Hân ban nãy mà Hướng Noãn dao động, ngẩn ngơ ngồi cứng trên ghế.
Sự can đảm bé như hạt đậu của cô giống như bị vùi tắt trong lửa vậy, có chút nóng nảy sờ quả táo trong ngăn bàn.
Thậm chí trong vài giây ngắn ngủi, Hướng Noãn còn thật sự cảm thấy hối hận vì ban nãy mình đã bốc đồng chạy đi mua táo.
Dù cô không can đảm được như Tống Hân, nhưng cũng đã định lén tặng cho cậu rồi.
Ngay lúc Hướng Noãn không biết phải giải quyết quả táo trong bàn thế nào thì Khâu Chanh bên cạnh đã lấy ra quả táo được đóng gói đẹp đẽ, đặt lên bàn Hướng Noãn rồi cười nói: “Tặng cậu quà Giáng Sinh này! Có quà đáp lễ cho tớ không nè?”
Hướng Noãn cắn cắn môi, nhét quả táo mình mua vào tay Khâu Chanh.
Khóe miệng cô cố gắng cười, làm bộ bình tĩnh nói: “Tặng cậu.”
Lần đầu tiên cô lấy hết can đảm muốn lén tặng cậu quà, cuối cùng vẫn vì quá sợ bị từ chối mà lùi bước.
Hướng Noãn nghĩ thầm: Có lẽ, tình cảm này của cô chỉ có thể mãi mãi vùi lấp theo thời gian mà thôi.
Bởi vì, tình yêu thầm kín của cô dành cho cậu vốn dĩ chỉ là chuyện của riêng cô, không liên quan gì đến cậu ấy cả.
Nên không cần làm phiền cậu. Ít nhất cũng không nên khiến cậu ấy phải khó xử.
Giống như đống táo trong ngăn bàn cậu vậy.
Những đạo lý này Hướng Noãn đều hiểu rõ, nhưng trái tim vẫn không có cách nào vơi bớt nỗi u sầu.
Mãi đến khi tan học, tâm trạng Hướng Noãn cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, trượt từ cao xuống thấp rồi lại lên cao.
Cũng vì, cô bất ngờ nhận được quà sinh nhật muộn.
Khâu Chanh tặng cô một đôi găng tay len xinh xắn, giận dỗi nói: “Trước hôm đông chí là sinh nhật cậu mà, sao lại không nói gì với tớ thế hả?”
Hướng Noãn nhận quà, vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên.
Đôi mắt hạnh của cô cong nhẹ, dịu dàng trả lời Khâu Chanh: “Vì lâu lắm rồi tớ không tổ chức sinh nhật, cũng không cảm thấy là dịp gì đặc biệt nên mới không nói.”
Dư Độ tặng Hướng Noãn một quyển sổ trông rất tinh tế, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Hướng Noãn, đừng chê quà tớ tặng đấy.”
Hướng Noãn cười, vội vàng nói: “Không có đâu mà, cảm ơn cậu nhiều.”
Cận Ngôn Châu hơi nhíu này, giống như đang bực bội, đặt xuống bàn cô nàng quyển đề luyện thi đại học, chẳng nói gì thêm.
Hướng Noãn biết tính cậu chàng, chủ động nói cảm ơn.
Có lẽ Cận Ngôn Châu nói cho bọn họ biết hôm ấy là sinh nhật cô.
Lạc Hạ tặng cho Hướng Noãn một hộp quà.
Hướng Noãn hoảng sợ nhận lấy.
Cô không dám nhìn cậu, cúi đầu, mi mắt không ngừng run rẩy, nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn cậu……..”
“Sinh nhật vui vẻ nhé,” Giọng Lạc Hạ mang theo ý cười, trong trẻo nói tiếp, “Bên trong là máy cấp ẩm mini, chắc cậu sẽ cần.”
Đầu quả tim Hướng Noãn đột nhiên tê dại.
Mấy hôm trước cô vì không thích ứng được thời tiết khô lạnh của bên này mà chảy máu mũi, hôm nay cậu đã tinh tế tặng cô máy cấp ẩm rồi.
Sao cậu lại luôn thế này.
Luôn tốt đẹp như thế.
Hướng Noãn hơi mấp máy môi, khoé miệng không kiềm được cong lên.
Cô ôm chặt hộp quà trong ngực như ôm bảo bối vậy, vui sướng vô cùng.
Lòng còn ngọt ngào hơn khi ăn đồ ngọt lúc bé vậy.
Tối ấy, Hướng Noãn đeo tai nghe, nghe một bài hát, viết lại nhật ký một ngày lên tờ giấy màu, trên bàn học có đặt máy cấp ẩm mini màu hồng nhạt.
“24.12.2009, muốn tặng cậu ấy quà Giáng Sinh, nhưng cuối cùng vẫn là vì quá sợ hãi mà bỏ cuộc.”
“24.12.2009, bất ngờ nhận được quà sinh nhật từ cậu ấy. Cậu ấy tặng mình máy cấp ẩm mini, còn chúc mình sinh nhật vui vẻ nữa, lâu lắm rồi mình chưa được hạnh phúc thế này.”
“24.12.2009, Lạc Hạ à, Giáng Sinh vui vẻ nhé.”
Trung Học 1 dù là trường trọng điểm, ngày thường thầy cô cũng sẽ cố gắng hết sức “đì” học sinh, nhưng vẫn sẽ lựa ngày tổ chức các hoạt động vui chơi giải trí, thả lỏng đầu óc.
Giống như đại hội thể thao vào mùa thu, và dịp tết Nguyên Đán lần này.
Liên hoan tết Nguyên Đán được tổ chức ở trường vào buổi chiều trước kỳ nghỉ lễ.
Cả buổi chiều hôm ấy chỉ dùng để chơi thôi, học sinh không được tự ý ra vào trường, nhưng có thể tự do làm những gì mình thích trong khuôn viên trường. Thầy giám thị sẽ mắt nhắm mắt mở với bọn họ.
Lễ Nguyên Đán mỗi năm, phía nhà trường đều sẽ yêu cầu mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ.
Đạt giải cũng không có tiền thưởng gì lớn, chỉ cộng điểm danh dự. Trừ những bạn học sinh nhiệt huyết, thật sự yêu thích văn nghệ mới dốc sức với mục hoạt động này thôi, chứ ai rảnh mà bỏ tâm cho cái hoạt động này đâu trời.
Dù sao thì lớp 13 chả có ma nào thèm xung phong đảm nhận cả.
Cuối cùng thầy Dương quá bất lực, chỉ đích danh Lạc Hạ đi đăng ký tiết mục đàn dương cầm luôn.
Lạc Hạ cũng chỉ đành đồng ý.
Bấy giờ Hướng Noãn mới biết, Lạc Hạ chơi được đàn dương cầm.
Thật ra cũng chẳng bất ngờ lắm. Bà nội cậu là nghệ sĩ dương cầm, nên việc cậu biết chơi dương cầm cũng hiển nhiên thôi.
Thậm chí Hướng Noãn còn nghĩ, ngay cả khi Lạc Hạ không có bà là nghệ sĩ dương cầm, một chàng thiếu niên con cưng của trời như cậu chắc chắn đã được tiếp xúc với nhạc cụ từ tấm bé rồi, được dạy dỗ toàn diện mà.
Chiều hôm liên hoan, Hướng Noãn không định đến khán phòng xem các tiết mục ngay từ đầu.
Cô nhìn bảng tin lớp, thấy tiết mục tấu dương cầm của Lạc Hạ đến 5 giờ chiều mới bắt đầu.
Điều này cũng nghĩa là, cô có thể dành cả buổi trưa để học bài.
Đến giờ chơi, ai nấy cũng đều tích cực lắm, cả lớp ngoại trừ Hướng Noãn luôn ngồi lì trong đó thì các bạn khác chốc chốc lại ra, chốc chốc lại vào.
Cận Ngôn Châu ngồi cứng trên chỗ tầm ba bốn chục phút, hình như đang giải đề, sau khi xong thì cũng buông bút, đứng dậy ra ngoài luôn.
Hướng Noãn tập trung làm đề mấy tiếng, sau đó đứng dậy, định bụng tối nay sẽ hỏi Thu Trình những câu cô không biết làm.
Ra khỏi phòng học, cô đi qua sân thể dục rộng lớn, đi đến khán phòng.
Gió mùa đông vù vù thổi ngang qua, phấp vào mặt khiến cả mặt lạnh rát.
Hướng Noãn kéo khăn quàng cổ của mình lên, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt hạnh trong veo dịu dàng.
Trên đường đi, Hướng Noãn bắt gặp có người đang lén bán quà lưu niệm.
Không biết vào trường học bằng cách nào.
Trên quầy hàng có bày tầm móc khóa, trang sức có khắc 26 chữ cái khiến Hướng Noãn dừng chân lại nhìn một chút rồi đi qua.
Tay cô lướt nhẹ lên những vật trang trí ấy, nhìn thấy móc chìa khóa có khắc chữ “X”.
Ngón tay Hướng Noãn nhẹ vuốt chữ “X” được khắc lên ấy, sau đó mua về.
Cô vừa cầm chiếc móc khóa mới mua vừa nhanh chân đi đến khán phòng, miệng không tự chủ được cười nhẹ.
X, X.
Hướng Noãn đến cửa, vừa khéo đụng mặt cô nàng Khâu Chanh mới gọi điện thoại xong.
Khâu Chanh rất tự nhiên ôm cánh tay Hướng Noãn, muốn đi cùng cô vào khán phòng, cô nàng chú ý tới móc chìa khóa Hướng Noãn đang cầm trong tay.
“Ý?” Khâu Chanh tò mò, cầm mặt móc khóa lên nhìn rồi hỏi: “X gì cơ?”
Tim Hướng Noãn đập mạnh, thần kinh căng thẳng.
Sau đó cô nghe Khâu Chanh cười nói: “Hướng nhỉ?”
Trái tim đang treo lơ lửng trên không trung của cô cuối cùng cũng đáp đất an toàn.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ gật đầu: “Ừ……”
Khâu Chanh không nghĩ nhiều, trả móc khóa lại cho Hướng Noãn.
Đi cùng Hướng Noãn vào từ cửa sau khán phòng.
Khán phòng lúc này đã chật kín người, hai cô gái phải đứng ngay lối đi, dựa vào tường.
Khâu Chanh cười nói: “Cậu đến cũng đúng lúc thật đó, sắp đến lượt tiết mục của lớp mình đó.”
Hướng Noãn cũng cười cười, không nói gì.
Chắc chẳng ai biết lý do thật sự cô xuất hiện đúng giờ không phải vì cô vừa ôn bài xong, cũng không phải vì tiết mục của lớp sắp đến.
Mà là vì chàng thiếu niên cô yêu sắp biểu diễn dương cầm rồi.
Dù cậu có khác lớp thì cô vẫn sẽ đến xem đúng tiết mục của cậu ấy. Chỉ vì muốn nhìn một chút mà thôi.
MC chương trình cất lời: “Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức tiết mục biểu diễn dương cầm của em Lạc Hạ lớp 13 với bản
Canon cung Rê trưởng.”
Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có không ít cô gái hưng phấn hét lên. Khâu Chanh cũng vỗ tay ủng hộ, cười tràn đầy vui vẻ.
Cho dù không có ai chú ý tới Hướng Noãn nhưng cô vẫn không dám vỗ tay quá mạnh. Hai lòng bàn tay cô áp sát vào nhau rồi tách nhẹ ra, chào đón cậu lên sân khấu.
Hướng Noãn nhìn chằm chằm lên sân khấu không chớp mắt.
Sân khấu sáng đèn, chiếu rọi xuống chiếc dương cầm đen được bày ngay trung tâm.
Tiếng bước chân chầm chậm vang lên.
Lạc Hạ mặc âu phục trắng, đi đến cạnh cây dương cầm giữa sân khấu.
Cậu đứng yên, tay trái thả xuôi theo người, tự nhiên cười nhẹ, nhìn vào biển người đen nghịt phía dưới, sau đó tay phải cậu đặt lên ngực, chậm rãi khom lưng chào khán giả.
Lịch lãm như một quý ông.
Rồi cậu thẳng người, ngồi vào ghế đệm, cậu không đàn ngay, dừng hai ba giây rồi từng ngón tay thon dài mới nhẹ nhàng đặt lên phím đàn trắng đen xen lẫn.
Điệu nhạc ban đầu có hơi chậm, tựa như một chú bướm đang khẽ khàng vờn nhụy hoa, nhịp điệu nhẹ nhàng dịu dàng, rồi bướm bắt đầu bay lả lướt quanh đóa hoa xinh, du dương du dương, chú bướm ấy dần bay cao và chậm đi từng chút một, giống như đã tìm thấy bến đỗ của mình rồi.
Chàng thiếu niên trên sân khấu mặc âu phục trắng, tôn lên dáng người đĩnh đạc cao gầy. Cô chỉ có thể nhìn được sườn mặt của cậu trai thôi, mà cũng vì quá xa, nên chẳng có cách nào nhìn rõ được nét mặt cậu cả.
Kể cả thế, Hướng Noãn cũng không tài nào dời mắt đi nổi.
Sân khấu to như vậy mà ánh đèn chỉ soi rọi thân hình cậu cùng chiếc dương cầm ngay trung tâm thôi.
Cậu con trai say mê đàn, từng ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động trên phím đàn đen trắng, hệt như đôi tinh linh đang thi nhau ca múa.
Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong tiếng đàn của cậu.
Hướng Noãn vô thức đưa tay lên, đưa chiếc “khung ảnh”, bắt trọn cả người cậu.
Chiếc móc khóa đeo trên ngón tay cái bàn tay trái cô cũng vì động tác mà phần đuôi khắc chữ “X” trĩu xuống, rơi vào lòng bàn tay cô.
Hệt như đang lặng lẽ giấu đi cậu ấy trong bàn tay mình vậy.
Tách tách.
Hướng Noãn giả vờ như mình đang chụp ảnh cho cậu.
Còn tâm trí cô thì đã sớm khắc sâu hình ảnh lúc này của cậu vào đầu rồi.
“Đẹp nhỉ?” Khâu Chanh vẫn đang dán mắt vào sân khấu, dùng cánh tay thúc nhẹ vào người Hướng Noãn.
Hướng Noãn hoảng loạn bỏ tay xuống ngay, siết chặt móc chìa khóa trong tay, khó hiểu hỏi lại: “Hả?”
Khâu Chanh tiếp lời: “Ý tớ là Lạc Hạ mặc âu phục trắng trên sân khấu ấy!”
“Cậu ấy tự chuẩn bị bộ âu phục này đó.” Khâu Chanh nói tới đây thì chợt cười, “Tớ còn trêu bảo cậu chàng xem trọng đợt biểu diễn này quá rồi, rồi cậu chàng mới trả lời tớ là muốn nghiêm túc thực hiện trọn vẹn từng sự kiện nên mới thế.”
Có gắng hết sức để làm tốt mỗi một sự kiện.
Cô lại một lần nữa vì thái độ của cậu mà xúc động vô cùng.
Hướng Noãn nhìn cậu con trai vừa kết thúc bản đàn trên sân khấu, cậu đứng dậy. Tay trái buông thõng, tay phải đặt lên ngực, chậm rãi cúi chào.
Thực hiện đầy đủ lễ nghi trên sân khấu.
Khóe miệng chàng thiếu niên mang theo ý cười, đáy mắt tràn đầy sự tự tin, khí chất vừa dịu dàng vừa lịch lãm.
Giống như một vầng thái dương rạng rỡ.
Không chỉ tỏa sáng một mình, mà còn chiếu sáng đến cõi lòng người khác nữa.
Sau màn trình diễn của Lạc Hạ, tiết mục văn nghệ cũng dần đi đến phút bế mạc.
Hướng Noãn nắm tay Khâu Chanh rời khỏi khán phòng, Khâu Chanh muốn đến nhà vệ sinh, bảo Hướng Noãn chờ mình một chút.
Hướng Noãn đứng cạnh lan can phía sau cánh gà, cúi đầu ngắm nghía chiếc móc khóa trong tay.
Giây lát, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Đàn anh!”
“Đàn anh Lạc Hạ!”
Lạc Hạ vừa thay lại đồng phục đang đi phía trước, vốn không để ý giọng ấy là đang kêu ai, mãi đến khi nghe thấy tên mình, cậu mới dừng bước, khó hiểu quay người.
Cậu con trai mặc đồng phục, bên ngoài khoác thêm áo ấm màu đen, dáng người mảnh khảnh cao ráo.
Hướng Noãn đang đứng mé bên này cũng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, ôm một hộp chocolate chầm chậm chạy đến trước mặt Lạc Hạ, sau đó đỏ bừng cả mặt, hàng mi dài chớp chớp, đưa hộp chocolate cho cậu, can đảm nói: “Đàn anh, hẹn hò với em đi!”
Ngay cả đôi tay cầm hộp chocolate cũng đang run rẩy từng hồi.
Lạc Hạ không ngờ mình bị tỏ tình đột ngột thế này, ngây người một lát.
Rồi cậu khó xử thở dài: “Xin lỗi, anh không đồng ý được.”
Dù sao cũng là cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi đầu, dù có can đảm tỏ tình tới đâu thì khi bị từ chối vẫn cảm thấy uất ức như thường.
Đôi mắt cô gái rưng rưng, cố gắng ngăn nước mắt rơi, giả vờ thoải mái hỏi: “Đàn anh không thích kiểu con gái như em à?”
“Vậy anh thích kiểu nào? Em có thể đổi…….”
Lạc Hạ không để cô bé nói hết câu, dịu dàng ngắt lời: “Em không cần phải vì bất cứ ai mà thay đổi bản thân hết.”
Cậu nghiêm túc nói tiếp: “Vấn đề em hỏi, thật ra anh chưa từng nghĩ tới, nên cũng không biết đáp án là gì.”
“Xin lỗi em.” Cậu ấy chân thành nói tiếp: “Chúc em học tập thuận lợi nhé.”
Lạc Hạ nói xong thì xoay người, bước đi.
Hướng Noãn cúi gục đầu xuống ngay, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhìn móc khóa trong tay.
Cậu nói cậu không biết đáp án.
Cũng có nghĩa là, cậu cũng không biết bản thân sau này sẽ thích kiểu con gái nào.
Đúng lúc này, Khâu Chanh trở lại, cô nàng nhìn thấy Lạc Hạ đang đi về phía này và chú ý đến cô bé cầm hộp chocolate đứng chôn chân tại chỗ bên kia, tánh nhiều chuyện nổi lên, cười trêu: “Chuyện gì đây hả?”
Lạc Hạ thở dài, rầu rĩ trả lời: “Chị thấy được gì thì là cái đấy.”
Hướng Noãn tận mắt thấy cảnh cậu từ chối người ta. Nhưng lại chẳng có cách nào tự kiềm chế bản thân.
Cậu ấy lịch sự và chu đáo kể cả khi khi từ chối lời tỏ tình từ người khác phái.
Nhẹ nhàng, khiêm tốn có thừa, bộc lộ sự lễ phép được khắc vào tận xương.
Khiến Hướng Noãn không thể nào không thích cậu ấy.
Tuy nhiên, cũng vì cô đã tận mắt chứng kiến cậu từ chối đàn em lớp dưới, nên càng chẳng dám hé răng với cậu chuyện tình cảm của mình.
Cô sợ sau khi cậu biết cũng sẽ từ chối mình, đến lúc đó thì có lẽ ngay cả tư cách làm bạn bè của cậu cô cũng không giữ được nữa.
Khuya hôm ấy, Hướng Noãn treo móc khóa chữ “X” vào khóa kéo cặp sách mình.
“31.10.2009, cậu ấy là chàng hoàng tử tấu khúc dương cầm.”
“31.12.2009, cậu ấy từ chối đàn em học lớp dưới, nhưng lại dịu dàng lịch sự lắm, nói với cô bé không cần vì bất cứ ai mà thay đổi bản thân, còn chúc em ấy học tập thuận lợi nữa.”
“2009.12.31, X—— Hạ.”
—
Người khác đều nghĩ “X” là “Hướng”, Hướng trong Hướng Noãn.
Nhưng chỉ có chính mình biết, mình mua nó là vì trong lòng mình, “X” là “Hạ”.
Hạ trong Lạc Hạ.
Hết 22.
Hướng Noãn chỉ lo vùi đầu vào đống bài vở để nâng cao thành tích, hoàn toàn không ý thức được kỳ nghỉ đang đến gần.
Hôm Giáng Sinh cô đến trường, nhìn thấy các bạn học khác tặng nhau táo thì mới biết hôm nay đã là Giáng Sinh rồi.
Hướng Noãn hơi rầu rĩ, nhưng cũng tự hiểu dù bản thân có chuẩn bị quà đầy đủ thì cũng chẳng gửi cho ai.
Vì cô nhát quá, không đủ can đảm tặng cho Lạc Hạ.
Rồi khi trông thấy mấy cô học sinh khác lén la lén lút tới chỗ Lạc Hạ ngồi, sôi nổi đặt quà Giáng Sinh lên bàn thì cô hơi dao động, chạy thẳng tới căn tin trường mua quà về.
Cô cũng muốn giống như họ, lén tặng quà cho cậu. Không đề tên thì không ai biết cô tặng cả. Hướng Noãn lén đặt quả táo dưới ngăn bàn mình.
Định bao giờ không còn ai nữa thì mới lặng lẽ đưa qua bàn cậu.
Cũng vì thế mà cô lo lắng đến mức tim đập nhanh suốt tiết tự học buổi chiều.
Vừa hết tiết, mọi người trong lớp vẫn chưa đi, cô bạn Tống Hân vốn nên ở lầu dưới lại đột nhiên xuất hiện phía cửa sau.
Cô gái cầm trong tay quả táo được đóng gói kỹ càng, tươi cười gọi Lạc Hạ: “Lạc Ha, cuối cùng cậu cũng ra rồi!”
Hướng Noãn căng thẳng trong lòng, hít thở hơi khó khăn. Lần nào cô cũng muốn mình được như Tống Hân vậy, có thể kêu tên cậu rất đỗi tự nhiên, đầy tự tin nói chuyện với cậu ấy.
Nhưng cô không có cách nào làm được như thế cả.
Lạc Hạ đứng dậy, ra khỏi lớp. đối mặt với Tống Hân.
“Sao vậy?” Hướng Noãn nghe cậu bình tĩnh hỏi Tống Hân.
Mi mắt Tống Hân cong cong, cầm quả táo trong tay đưa cho cậu, giọng sang sảng: “Tặng cậu này, nhớ phải ăn đó. Giáng Sinh vui vẻ!”
Lạc Hạ không nhận, cười nhạt trả lời: “Giáng Sinh vui vẻ, tớ không thể nhận phần táo này được.”
Tống Hân ngẩng mặt nhin cậu, ánh mắt hiện rõ vẽ uất ức buồn bực, nhưng vẫn cố mỉm cười, ngọt ngào hỏi: “Tại sao vậy? Cũng chỉ có một quả táo thôi mà, đâu phải món quà gì đắt tiền hay quý giá lắm đâu?”
Lạc Hạ nghiêm túc nói: “Nhưng tớ nhận không được, xin lỗi.”
Cậu không nói trắng ra, nhưng dù là Tống Hân, hay người nghe ké cuộc trò chuyện của bọn họ – Hướng Noãn, vẫn hiểu, cậu là đang mượn quả táo này để từ chối Tống Hân.
Chờ đến khi Tống Hân thẩn thờ rời đi, Lạc Hạ mới vào lại lớp, chủ tịch hội buôn dưa Khâu Chanh đã đi đến hỏi ngay: “Vậy cái bàn chất đầy táo của cậu cũng phải dẹp rồi đúng không?”
Lạc Hạ thở dài, như có chút bối rối, khó xử trả lời cô nào: “Đâu còn cách nào khác đâu.”
Dư Độ trùng hợp đi ngang, nghe được những lời bọn học nói thì xen miệng, cười: “Lát nữa anh Hạ nhất định sẽ đem hết đống táo này tặng cho từng thầy cô giáo, chẳng chừa lại quả nào hết, năm nào cũng vậy hết mà.”
Khâu Chanh buồn cười, giơ ngón tay cái tán thưởng: “Không hổ là cậu.”
Sau khi nghe hết, cũng vì chuyện của Tống Hân ban nãy mà Hướng Noãn dao động, ngẩn ngơ ngồi cứng trên ghế.
Sự can đảm bé như hạt đậu của cô giống như bị vùi tắt trong lửa vậy, có chút nóng nảy sờ quả táo trong ngăn bàn.
Thậm chí trong vài giây ngắn ngủi, Hướng Noãn còn thật sự cảm thấy hối hận vì ban nãy mình đã bốc đồng chạy đi mua táo.
Dù cô không can đảm được như Tống Hân, nhưng cũng đã định lén tặng cho cậu rồi.
Ngay lúc Hướng Noãn không biết phải giải quyết quả táo trong bàn thế nào thì Khâu Chanh bên cạnh đã lấy ra quả táo được đóng gói đẹp đẽ, đặt lên bàn Hướng Noãn rồi cười nói: “Tặng cậu quà Giáng Sinh này! Có quà đáp lễ cho tớ không nè?”
Hướng Noãn cắn cắn môi, nhét quả táo mình mua vào tay Khâu Chanh.
Khóe miệng cô cố gắng cười, làm bộ bình tĩnh nói: “Tặng cậu.”
Lần đầu tiên cô lấy hết can đảm muốn lén tặng cậu quà, cuối cùng vẫn vì quá sợ bị từ chối mà lùi bước.
Hướng Noãn nghĩ thầm: Có lẽ, tình cảm này của cô chỉ có thể mãi mãi vùi lấp theo thời gian mà thôi.
Bởi vì, tình yêu thầm kín của cô dành cho cậu vốn dĩ chỉ là chuyện của riêng cô, không liên quan gì đến cậu ấy cả.
Nên không cần làm phiền cậu. Ít nhất cũng không nên khiến cậu ấy phải khó xử.
Giống như đống táo trong ngăn bàn cậu vậy.
Những đạo lý này Hướng Noãn đều hiểu rõ, nhưng trái tim vẫn không có cách nào vơi bớt nỗi u sầu.
Mãi đến khi tan học, tâm trạng Hướng Noãn cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, trượt từ cao xuống thấp rồi lại lên cao.
Cũng vì, cô bất ngờ nhận được quà sinh nhật muộn.
Khâu Chanh tặng cô một đôi găng tay len xinh xắn, giận dỗi nói: “Trước hôm đông chí là sinh nhật cậu mà, sao lại không nói gì với tớ thế hả?”
Hướng Noãn nhận quà, vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên.
Đôi mắt hạnh của cô cong nhẹ, dịu dàng trả lời Khâu Chanh: “Vì lâu lắm rồi tớ không tổ chức sinh nhật, cũng không cảm thấy là dịp gì đặc biệt nên mới không nói.”
Dư Độ tặng Hướng Noãn một quyển sổ trông rất tinh tế, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Hướng Noãn, đừng chê quà tớ tặng đấy.”
Hướng Noãn cười, vội vàng nói: “Không có đâu mà, cảm ơn cậu nhiều.”
Cận Ngôn Châu hơi nhíu này, giống như đang bực bội, đặt xuống bàn cô nàng quyển đề luyện thi đại học, chẳng nói gì thêm.
Hướng Noãn biết tính cậu chàng, chủ động nói cảm ơn.
Có lẽ Cận Ngôn Châu nói cho bọn họ biết hôm ấy là sinh nhật cô.
Lạc Hạ tặng cho Hướng Noãn một hộp quà.
Hướng Noãn hoảng sợ nhận lấy.
Cô không dám nhìn cậu, cúi đầu, mi mắt không ngừng run rẩy, nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn cậu……..”
“Sinh nhật vui vẻ nhé,” Giọng Lạc Hạ mang theo ý cười, trong trẻo nói tiếp, “Bên trong là máy cấp ẩm mini, chắc cậu sẽ cần.”
Đầu quả tim Hướng Noãn đột nhiên tê dại.
Mấy hôm trước cô vì không thích ứng được thời tiết khô lạnh của bên này mà chảy máu mũi, hôm nay cậu đã tinh tế tặng cô máy cấp ẩm rồi.
Sao cậu lại luôn thế này.
Luôn tốt đẹp như thế.
Hướng Noãn hơi mấp máy môi, khoé miệng không kiềm được cong lên.
Cô ôm chặt hộp quà trong ngực như ôm bảo bối vậy, vui sướng vô cùng.
Lòng còn ngọt ngào hơn khi ăn đồ ngọt lúc bé vậy.
Tối ấy, Hướng Noãn đeo tai nghe, nghe một bài hát, viết lại nhật ký một ngày lên tờ giấy màu, trên bàn học có đặt máy cấp ẩm mini màu hồng nhạt.
“24.12.2009, muốn tặng cậu ấy quà Giáng Sinh, nhưng cuối cùng vẫn là vì quá sợ hãi mà bỏ cuộc.”
“24.12.2009, bất ngờ nhận được quà sinh nhật từ cậu ấy. Cậu ấy tặng mình máy cấp ẩm mini, còn chúc mình sinh nhật vui vẻ nữa, lâu lắm rồi mình chưa được hạnh phúc thế này.”
“24.12.2009, Lạc Hạ à, Giáng Sinh vui vẻ nhé.”
Trung Học 1 dù là trường trọng điểm, ngày thường thầy cô cũng sẽ cố gắng hết sức “đì” học sinh, nhưng vẫn sẽ lựa ngày tổ chức các hoạt động vui chơi giải trí, thả lỏng đầu óc.
Giống như đại hội thể thao vào mùa thu, và dịp tết Nguyên Đán lần này.
Liên hoan tết Nguyên Đán được tổ chức ở trường vào buổi chiều trước kỳ nghỉ lễ.
Cả buổi chiều hôm ấy chỉ dùng để chơi thôi, học sinh không được tự ý ra vào trường, nhưng có thể tự do làm những gì mình thích trong khuôn viên trường. Thầy giám thị sẽ mắt nhắm mắt mở với bọn họ.
Lễ Nguyên Đán mỗi năm, phía nhà trường đều sẽ yêu cầu mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ.
Đạt giải cũng không có tiền thưởng gì lớn, chỉ cộng điểm danh dự. Trừ những bạn học sinh nhiệt huyết, thật sự yêu thích văn nghệ mới dốc sức với mục hoạt động này thôi, chứ ai rảnh mà bỏ tâm cho cái hoạt động này đâu trời.
Dù sao thì lớp 13 chả có ma nào thèm xung phong đảm nhận cả.
Cuối cùng thầy Dương quá bất lực, chỉ đích danh Lạc Hạ đi đăng ký tiết mục đàn dương cầm luôn.
Lạc Hạ cũng chỉ đành đồng ý.
Bấy giờ Hướng Noãn mới biết, Lạc Hạ chơi được đàn dương cầm.
Thật ra cũng chẳng bất ngờ lắm. Bà nội cậu là nghệ sĩ dương cầm, nên việc cậu biết chơi dương cầm cũng hiển nhiên thôi.
Thậm chí Hướng Noãn còn nghĩ, ngay cả khi Lạc Hạ không có bà là nghệ sĩ dương cầm, một chàng thiếu niên con cưng của trời như cậu chắc chắn đã được tiếp xúc với nhạc cụ từ tấm bé rồi, được dạy dỗ toàn diện mà.
Chiều hôm liên hoan, Hướng Noãn không định đến khán phòng xem các tiết mục ngay từ đầu.
Cô nhìn bảng tin lớp, thấy tiết mục tấu dương cầm của Lạc Hạ đến 5 giờ chiều mới bắt đầu.
Điều này cũng nghĩa là, cô có thể dành cả buổi trưa để học bài.
Đến giờ chơi, ai nấy cũng đều tích cực lắm, cả lớp ngoại trừ Hướng Noãn luôn ngồi lì trong đó thì các bạn khác chốc chốc lại ra, chốc chốc lại vào.
Cận Ngôn Châu ngồi cứng trên chỗ tầm ba bốn chục phút, hình như đang giải đề, sau khi xong thì cũng buông bút, đứng dậy ra ngoài luôn.
Hướng Noãn tập trung làm đề mấy tiếng, sau đó đứng dậy, định bụng tối nay sẽ hỏi Thu Trình những câu cô không biết làm.
Ra khỏi phòng học, cô đi qua sân thể dục rộng lớn, đi đến khán phòng.
Gió mùa đông vù vù thổi ngang qua, phấp vào mặt khiến cả mặt lạnh rát.
Hướng Noãn kéo khăn quàng cổ của mình lên, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt hạnh trong veo dịu dàng.
Trên đường đi, Hướng Noãn bắt gặp có người đang lén bán quà lưu niệm.
Không biết vào trường học bằng cách nào.
Trên quầy hàng có bày tầm móc khóa, trang sức có khắc 26 chữ cái khiến Hướng Noãn dừng chân lại nhìn một chút rồi đi qua.
Tay cô lướt nhẹ lên những vật trang trí ấy, nhìn thấy móc chìa khóa có khắc chữ “X”.
Ngón tay Hướng Noãn nhẹ vuốt chữ “X” được khắc lên ấy, sau đó mua về.
Cô vừa cầm chiếc móc khóa mới mua vừa nhanh chân đi đến khán phòng, miệng không tự chủ được cười nhẹ.
X, X.
Hướng Noãn đến cửa, vừa khéo đụng mặt cô nàng Khâu Chanh mới gọi điện thoại xong.
Khâu Chanh rất tự nhiên ôm cánh tay Hướng Noãn, muốn đi cùng cô vào khán phòng, cô nàng chú ý tới móc chìa khóa Hướng Noãn đang cầm trong tay.
“Ý?” Khâu Chanh tò mò, cầm mặt móc khóa lên nhìn rồi hỏi: “X gì cơ?”
Tim Hướng Noãn đập mạnh, thần kinh căng thẳng.
Sau đó cô nghe Khâu Chanh cười nói: “Hướng nhỉ?”
Trái tim đang treo lơ lửng trên không trung của cô cuối cùng cũng đáp đất an toàn.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ gật đầu: “Ừ……”
Khâu Chanh không nghĩ nhiều, trả móc khóa lại cho Hướng Noãn.
Đi cùng Hướng Noãn vào từ cửa sau khán phòng.
Khán phòng lúc này đã chật kín người, hai cô gái phải đứng ngay lối đi, dựa vào tường.
Khâu Chanh cười nói: “Cậu đến cũng đúng lúc thật đó, sắp đến lượt tiết mục của lớp mình đó.”
Hướng Noãn cũng cười cười, không nói gì.
Chắc chẳng ai biết lý do thật sự cô xuất hiện đúng giờ không phải vì cô vừa ôn bài xong, cũng không phải vì tiết mục của lớp sắp đến.
Mà là vì chàng thiếu niên cô yêu sắp biểu diễn dương cầm rồi.
Dù cậu có khác lớp thì cô vẫn sẽ đến xem đúng tiết mục của cậu ấy. Chỉ vì muốn nhìn một chút mà thôi.
MC chương trình cất lời: “Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức tiết mục biểu diễn dương cầm của em Lạc Hạ lớp 13 với bản
Canon cung Rê trưởng.”
Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có không ít cô gái hưng phấn hét lên. Khâu Chanh cũng vỗ tay ủng hộ, cười tràn đầy vui vẻ.
Cho dù không có ai chú ý tới Hướng Noãn nhưng cô vẫn không dám vỗ tay quá mạnh. Hai lòng bàn tay cô áp sát vào nhau rồi tách nhẹ ra, chào đón cậu lên sân khấu.
Hướng Noãn nhìn chằm chằm lên sân khấu không chớp mắt.
Sân khấu sáng đèn, chiếu rọi xuống chiếc dương cầm đen được bày ngay trung tâm.
Tiếng bước chân chầm chậm vang lên.
Lạc Hạ mặc âu phục trắng, đi đến cạnh cây dương cầm giữa sân khấu.
Cậu đứng yên, tay trái thả xuôi theo người, tự nhiên cười nhẹ, nhìn vào biển người đen nghịt phía dưới, sau đó tay phải cậu đặt lên ngực, chậm rãi khom lưng chào khán giả.
Lịch lãm như một quý ông.
Rồi cậu thẳng người, ngồi vào ghế đệm, cậu không đàn ngay, dừng hai ba giây rồi từng ngón tay thon dài mới nhẹ nhàng đặt lên phím đàn trắng đen xen lẫn.
Điệu nhạc ban đầu có hơi chậm, tựa như một chú bướm đang khẽ khàng vờn nhụy hoa, nhịp điệu nhẹ nhàng dịu dàng, rồi bướm bắt đầu bay lả lướt quanh đóa hoa xinh, du dương du dương, chú bướm ấy dần bay cao và chậm đi từng chút một, giống như đã tìm thấy bến đỗ của mình rồi.
Chàng thiếu niên trên sân khấu mặc âu phục trắng, tôn lên dáng người đĩnh đạc cao gầy. Cô chỉ có thể nhìn được sườn mặt của cậu trai thôi, mà cũng vì quá xa, nên chẳng có cách nào nhìn rõ được nét mặt cậu cả.
Kể cả thế, Hướng Noãn cũng không tài nào dời mắt đi nổi.
Sân khấu to như vậy mà ánh đèn chỉ soi rọi thân hình cậu cùng chiếc dương cầm ngay trung tâm thôi.
Cậu con trai say mê đàn, từng ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động trên phím đàn đen trắng, hệt như đôi tinh linh đang thi nhau ca múa.
Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong tiếng đàn của cậu.
Hướng Noãn vô thức đưa tay lên, đưa chiếc “khung ảnh”, bắt trọn cả người cậu.
Chiếc móc khóa đeo trên ngón tay cái bàn tay trái cô cũng vì động tác mà phần đuôi khắc chữ “X” trĩu xuống, rơi vào lòng bàn tay cô.
Hệt như đang lặng lẽ giấu đi cậu ấy trong bàn tay mình vậy.
Tách tách.
Hướng Noãn giả vờ như mình đang chụp ảnh cho cậu.
Còn tâm trí cô thì đã sớm khắc sâu hình ảnh lúc này của cậu vào đầu rồi.
“Đẹp nhỉ?” Khâu Chanh vẫn đang dán mắt vào sân khấu, dùng cánh tay thúc nhẹ vào người Hướng Noãn.
Hướng Noãn hoảng loạn bỏ tay xuống ngay, siết chặt móc chìa khóa trong tay, khó hiểu hỏi lại: “Hả?”
Khâu Chanh tiếp lời: “Ý tớ là Lạc Hạ mặc âu phục trắng trên sân khấu ấy!”
“Cậu ấy tự chuẩn bị bộ âu phục này đó.” Khâu Chanh nói tới đây thì chợt cười, “Tớ còn trêu bảo cậu chàng xem trọng đợt biểu diễn này quá rồi, rồi cậu chàng mới trả lời tớ là muốn nghiêm túc thực hiện trọn vẹn từng sự kiện nên mới thế.”
Có gắng hết sức để làm tốt mỗi một sự kiện.
Cô lại một lần nữa vì thái độ của cậu mà xúc động vô cùng.
Hướng Noãn nhìn cậu con trai vừa kết thúc bản đàn trên sân khấu, cậu đứng dậy. Tay trái buông thõng, tay phải đặt lên ngực, chậm rãi cúi chào.
Thực hiện đầy đủ lễ nghi trên sân khấu.
Khóe miệng chàng thiếu niên mang theo ý cười, đáy mắt tràn đầy sự tự tin, khí chất vừa dịu dàng vừa lịch lãm.
Giống như một vầng thái dương rạng rỡ.
Không chỉ tỏa sáng một mình, mà còn chiếu sáng đến cõi lòng người khác nữa.
Sau màn trình diễn của Lạc Hạ, tiết mục văn nghệ cũng dần đi đến phút bế mạc.
Hướng Noãn nắm tay Khâu Chanh rời khỏi khán phòng, Khâu Chanh muốn đến nhà vệ sinh, bảo Hướng Noãn chờ mình một chút.
Hướng Noãn đứng cạnh lan can phía sau cánh gà, cúi đầu ngắm nghía chiếc móc khóa trong tay.
Giây lát, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Đàn anh!”
“Đàn anh Lạc Hạ!”
Lạc Hạ vừa thay lại đồng phục đang đi phía trước, vốn không để ý giọng ấy là đang kêu ai, mãi đến khi nghe thấy tên mình, cậu mới dừng bước, khó hiểu quay người.
Cậu con trai mặc đồng phục, bên ngoài khoác thêm áo ấm màu đen, dáng người mảnh khảnh cao ráo.
Hướng Noãn đang đứng mé bên này cũng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, ôm một hộp chocolate chầm chậm chạy đến trước mặt Lạc Hạ, sau đó đỏ bừng cả mặt, hàng mi dài chớp chớp, đưa hộp chocolate cho cậu, can đảm nói: “Đàn anh, hẹn hò với em đi!”
Ngay cả đôi tay cầm hộp chocolate cũng đang run rẩy từng hồi.
Lạc Hạ không ngờ mình bị tỏ tình đột ngột thế này, ngây người một lát.
Rồi cậu khó xử thở dài: “Xin lỗi, anh không đồng ý được.”
Dù sao cũng là cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi đầu, dù có can đảm tỏ tình tới đâu thì khi bị từ chối vẫn cảm thấy uất ức như thường.
Đôi mắt cô gái rưng rưng, cố gắng ngăn nước mắt rơi, giả vờ thoải mái hỏi: “Đàn anh không thích kiểu con gái như em à?”
“Vậy anh thích kiểu nào? Em có thể đổi…….”
Lạc Hạ không để cô bé nói hết câu, dịu dàng ngắt lời: “Em không cần phải vì bất cứ ai mà thay đổi bản thân hết.”
Cậu nghiêm túc nói tiếp: “Vấn đề em hỏi, thật ra anh chưa từng nghĩ tới, nên cũng không biết đáp án là gì.”
“Xin lỗi em.” Cậu ấy chân thành nói tiếp: “Chúc em học tập thuận lợi nhé.”
Lạc Hạ nói xong thì xoay người, bước đi.
Hướng Noãn cúi gục đầu xuống ngay, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhìn móc khóa trong tay.
Cậu nói cậu không biết đáp án.
Cũng có nghĩa là, cậu cũng không biết bản thân sau này sẽ thích kiểu con gái nào.
Đúng lúc này, Khâu Chanh trở lại, cô nàng nhìn thấy Lạc Hạ đang đi về phía này và chú ý đến cô bé cầm hộp chocolate đứng chôn chân tại chỗ bên kia, tánh nhiều chuyện nổi lên, cười trêu: “Chuyện gì đây hả?”
Lạc Hạ thở dài, rầu rĩ trả lời: “Chị thấy được gì thì là cái đấy.”
Hướng Noãn tận mắt thấy cảnh cậu từ chối người ta. Nhưng lại chẳng có cách nào tự kiềm chế bản thân.
Cậu ấy lịch sự và chu đáo kể cả khi khi từ chối lời tỏ tình từ người khác phái.
Nhẹ nhàng, khiêm tốn có thừa, bộc lộ sự lễ phép được khắc vào tận xương.
Khiến Hướng Noãn không thể nào không thích cậu ấy.
Tuy nhiên, cũng vì cô đã tận mắt chứng kiến cậu từ chối đàn em lớp dưới, nên càng chẳng dám hé răng với cậu chuyện tình cảm của mình.
Cô sợ sau khi cậu biết cũng sẽ từ chối mình, đến lúc đó thì có lẽ ngay cả tư cách làm bạn bè của cậu cô cũng không giữ được nữa.
Khuya hôm ấy, Hướng Noãn treo móc khóa chữ “X” vào khóa kéo cặp sách mình.
“31.10.2009, cậu ấy là chàng hoàng tử tấu khúc dương cầm.”
“31.12.2009, cậu ấy từ chối đàn em học lớp dưới, nhưng lại dịu dàng lịch sự lắm, nói với cô bé không cần vì bất cứ ai mà thay đổi bản thân, còn chúc em ấy học tập thuận lợi nữa.”
“2009.12.31, X—— Hạ.”
—
Người khác đều nghĩ “X” là “Hướng”, Hướng trong Hướng Noãn.
Nhưng chỉ có chính mình biết, mình mua nó là vì trong lòng mình, “X” là “Hạ”.
Hạ trong Lạc Hạ.
Hết 22.
Bình luận facebook