Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Giữa Hạ (12)
Đến sớm quá nhiệt độ sẽ cao lắm nên Hướng Noãn hẹn Lạc Hạ gặp nhau ở thư viện tỉnh lúc 4 giờ chiều. Hướng Noãn không chỉ muốn trả sách mà còn muốn thuận tiện chụp ảnh ở đấy luôn, nên cô bắt xe buýt đến sớm hơn giờ hẹn một giờ đồng hồ.
Cô trả sách xong thì đi đến quảng trường tràn ngập những chú bồ câu trắng xinh đẹp. Cô tìm được một băng ghế trống ngồi xuống xong thì lấy di động nhắn tin qua WeChat cho Lạc Hạ.
[XN: Tớ ngồi ở băng ghế thứ hai phía mé bên trái quảng trường bồ câu trắng.]
Lạc Hạ không trả lời ngay.
Hướng Noãn cũng không cố đợi anh trả lời.
Cô cầm máy ảnh, chụp được một đàn bồ câu trắng trông rất xinh đẹp, sau đó thì chỉnh cực ly ra xa, chụp bầu trời xanh thắm phía trên.
Đột nhiên, một đàn bồ câu trắng sải cách bay lên, xuất hiện trong khung hình của cô. Hướng Noãn mỉm cười, không chút do dự nhấn nút chụp, lưu lại hình ảnh nền trời xanh và đàn bồ câu trắng bay lượn.
Hướng Noãn tiếp tục cầm máy ảnh tí tách chụp.
Qua ống kính máy ảnh, cô thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau thắm thiết phía bên kia, cũng nhớ lại tại chỗ này năm ấy, cô đã nhìn nhầm một chàng trai thành Lạc Hạ. Năm đó đang là lễ Quốc Khánh, anh về Cảnh Thành thăm ông bà.
Tâm trạng Hướng Noãn hơi rối bời, bóng dáng một người đàn ông lái xe đạp lại đột ngột xuất hiện, mạnh mẽ xâm nhập ống kính của cô.
Anh mặc áo thun trắng phối với quần jean, một chân đang trụ trên đất, chân còn lại thì gác lên bàn đạp. Anh đang cúi đầu, ngón tay lướt trên màn hình di động nhấn nhấn gì đó rồi nghiêng đầu sang một bên, giơ di động lên cao một chút rồi cười.
Cùng lúc ấy, di động đặt trên đùi cô có âm rung thông báo. Cô trợn mắt nhìn ảnh anh gửi, hơi ngạc nhiên.
Giây phút anh cầm di động, vẫy tay rồi tươi cười rạng rỡ nhìn về phía cô, môi Hướng Noãn không kiềm được nở nụ cười.
Trong mắt cô là trời xanh cùng mây trắng, là gió và chàng thiếu niên.
Cũng trong chớp mắt ấy, cô như được thấy lại cậu chàng Lạc Hạ mặc đồng phục xanh trắng năm nào.
Co nhấn nút chụp ảnh, Hướng Noãn chụp xong thì cầm theo di động đứng dậy.
Màn hình di động hiển thị tin nhắn mới của anh.
[LX: Tớ tới rồi.]
Tớ tới rồi.
Cõi lòng cô bị ba chữ này làm cho hoảng loạn vô cùng. Lạc Hạ lái xe đạp đến chỗ cô.
Hướng Noãn sắc mặt như thường cất di động, cười nhìn anh: “Sao cậu lại chạy xe đạp đến thế?”
“Không xa lắm, lái xe đến tiện hơn nhiều.” Anh cười cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Cậu hẹn 4 giờ chiều mà? Đến sớm vầy làm gì?”
Lạc Hạ nhìn Hướng Noãn chăm chú, hôm nay cô trang điểm cũng rất nhẹ nhàng, đội mũ rộng vành màu trắng, áo thun màu hồng nhạt phối với váy ngắn màu trắng, chân thì mang giày thể thao cũng màu trắng nốt. Cô không mang khuyên tai cầu kỳ, chỉ là một đôi khuyên đen thuyền mà thôi. Ngoại trừ chiếc máy ảnh đeo trên cổ thì còn mang theo túi xách nho nhỏ màu trắng.
Hướng Noãn cười đáp: “Tớ muốn chụp ảnh nên mới tới sớm một chút.”
“Trả sách chưa?” Anh hỏi.
“Tớ trả rồi.” Hướng Noãn gật gật đầu.
“Vẫn còn muốn ở đây chụp cảnh à?” Lạc Hạ tươi cười nói: “Hay tớ chở cậu tới chỗ đẹp hơn chụp nhé.”
Hướng Noãn im lặng một chút rồi đáp: “Ở đây được rồi, với cả tớ đang định….”
Cô chỉ đám bồ câu đang đậu trên đất: “Cho bồ câu ăn.”
Lạc Hạ hơi nhướng mày, rồi anh đặt xe đạp của mình cạnh băng ghế, trước khi đi nói với cô: “Cậu chờ ở đây một chút.”
Hướng Noãn nhìn dáng chạy đưa lưng về phía cô của anh, chớp chớp hàng mi.
Anh chạy đến chỗ bán đồ ăn cho bồ câu mua một phần lương thực chạy trở về, cười đầy cưng chiều đưa cho Hướng Noãn: “Cầm lấy này.”
Hướng Noãn mỉm cười nhận lấy. Trước khi cho bồ câu ăn, cô muốn tháo máy ảnh trên cổ xuống nhưng không cẩn thận xém tý nữa là làm rơi cả cái mũ rộng vành trên đầu.
Lạc Hai đưa tay chỉnh lại mũ cho cô rồi tháo máy ảnh xuống.
Hướng Noãn cố gắng khiến mình trông thật tự nhiên. Cô hồi hộp liếc nhanh anh một cái rồi dời tầm mắt đi ngay, sau đó quay người đi đến trung tâm quảng trường cho bồ câu ăn.
Cô bị đàn bồ câu nhiệt tình bay đến dọa sợ, sau khi bình tĩnh lại rồi mới cười cười cho chúng ăn.
Lạc Hạ cầm máy ảnh của cô nhìn cô đang tươi cười thì mở máy, chụp một tấm ảnh Hướng Noãn đang bị đàn bồ câu trắng vây quanh. Cũng bí mật chụp thêm vài tấm bằng điện thoại di động của mình. Sau đó, anh chuyển sang công cụ video ghi hình, đi về phía cô.
Hướng Noãn không để ý vì còn đang đắm chìm trong đám bồ câu đáng yêu trước mặt đây.
Một cơn gió thổi qua, khiến chiếc mũ rộng vành trên đầu cô hơi lỏng lẻo. Hướng Noãn theo bản năng vươn tay giữ mũ.
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh cô: “Hướng Noãn.”
Hướng Noãn quay mặt nhìn lại, ý cười trên mặt vẫn chưa tắt.
Làn gió nhẹ thổi mái tóc cô tung bay.
Cô cong môi cười, đôi mắt trong veo đẹp đẽ, sáng lấp lánh như chưa đựng của biển trời sao mênh mông vậy.
Có lẽ không ngờ anh sẽ cầm máy ảnh hướng về mình, cô hơi ngạc nhiên trong phút chốc rồi sau đó cười càng tươi hơn. Cô không ngượng ngùng tránh né, vui vẻ đối diện với máy ảnh.
Lạc Hạ nhìn nụ cười Hướng Noãn của Hướng Noãn qua ống kính mà tim đập rộn ràng. Anh không tự chủ được cũng cười rộ lên theo.
Rời khỏi quảng trường, Lạc Hạ đèo Hướng Noãn trên chiếc xe đạp đến nơi khác chụp ảnh.
Đến tận chiều tà, chiếc xe đạp con con ấy mang hai người đến từng ngõ ngách quen thuộc và cả những nơi xa lạ gần đấy.
Hướng Noãn nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại rồi nhờ Lạc Hạ chở mình về nhà.
Anh không giữ cô lại, cũng không ngỏ ý mời cô ăn cơm tối với mình, anh biết buổi tối cô muốn ăn cơm cùng gia đình.
“Ok,” Anh ngồi lên xe đạp rồi nói: “Tớ đưa cậu về nhà.”
Hướng Noãn ngồi phía trên yên xe sau anh. Anh men theo đường cũ, đi qua thư viện tỉnh, đi qua trường cấp ba của bọn họ, chạy về hướng nhà cô.
Con đường phía trước ngày càng quan thuộc. Gió đêm tinh nghịch thổi qua, hôn lên khuôn mặt Hướng Noãn. Cô ngồi trên yên xe, nhìn chân trời tim tím ngập ánh hoàng hôn xinh đẹp lạ kỳ trước mặt, hơi thất thần.
Cô vẫn còn nhớ năm ấy lần duy nhất được ngồi xe anh, nhưng người chở cô thì không phải là anh.
Nhưng hiện tại thì phải.
Hướng Noãn im lặng mở máy ảnh, chụp một tấm cuối cùng cho ngày hôm nay.
Không phải ánh hoàng hôn, không phải cảnh phố phường.
Là dáng lưng của anh.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên cô chỉ chụp được một tấm áo thun trắng của anh.
Lạc Hạ chở Hướng Noãn đến nhà, cô tự nhiên vẫy tay rồi nói tạm biệt. Đi được hai bước, cô bỗng nhiên quay lại gọi ngược anh.
“Lạc Hạ,” Cô chạy về phía anh, hơi gấp gáp nói: “Khuyên tai của tớ, cậu có mang theo không?”
Lạc Hạ lúc này mới nhớ ra. Anh cảm thấy hơi buồn cười, quả là tiện thì hẳn đưa lại khuyên tai thật. Lạc Hạ lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho Hướng Noãn.
Hướng Noãn không ngờ anh sẽ để một bên khuyên tai của cô vào hộp, chớp chớp mắt vài cái rồi mới đưa tay nhận lấy, khẽ cười nói: “Cảm ơn.”
……
Đêm đến, Hướng Noãn về lại nơi mình ở rồi chuyển ảnh và video trong máy ảnh lên máy tính, ngồi phân loại chút.
Cô click mở video, nhìn màn hình cách mình ngày càng gần mà bản thân lại không mảy may phát hiện ra. Mãi đến khi anh khàn khàn dịu dàng gọi: “Hướng Noãn.”
Nghe giọng anh gọi từ trong video thôi mà trái tim Hướng Noãn cũng không kiềm được đập mạnh.
Hướng Noãn lưu đoạn video ấy vào một tệp duy nhất, đặt tên là —— “Hướng Noãn”.
Sau ngày hôm ấy, cả Hướng Noãn và Lạc Hạ đều bận việc của mình nên không có thời gian gặp mặt, nhưng họ vẫn thường xuyên nhắn WeChat cho nhau.
Thứ bảy của tuần đầu tiên tháng 7, Hướng Noãn đến phòng khiêu vũ vào buổi trưa. Không có ai trong phòng ngoại trừ cô cả.
Hướng Noãn thả túi xuống đất, khỏi động cơ thể rồi mở nhạc nhảy theo.
Có lẽ là vì làm nóng người chưa đủ, lát sau, Hướng Noãn bị căng cơ chân.
Cô vội vã dừng lại, khó chịu ngồi bệt xuống đất, đang muốn tự xoa bóp để bớt khó chịu thì đã có người gõ cửa phòng khiêu vũ.
Sau đó cửa bị đẩy ra, là Lạc Hạ đeo túi một bên.
“Xin lỗi vì tớ vào trực tiếp thế này.” Anh vừa nói vừa đi về phía cô.
Ban nãy Lạc Hạ mới đến, lúc đi ngang qua phòng khiêu vũ thì có thấy Hướng Nõn đang tập nhảy một mình, anh đang định tránh qua thì đã thấy Hướng Noãn vì căng cơ mà phải ngồi trên đất.
Lạc Hạ ngồi xổm xuống trước mặt Hướng Noãn, đặt túi trên vai sang một bên.
Anh đưa tay nắm cẳng chân cô, bắt đầu từ từ xoa bóp.
Cô mím chặt môi, thẫn thờ chăm chú nhìn anh. Sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, hơi nhăn mày, vừa xoa chân giúp cô vừa nhỏ giọng dặn: “Làm nóng người rất quan trọng, sau này chú ý một chút.”
Hướng Noãn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Anh dùng sức vừa phải, khiến cô đỡ khó chịu hơn khi nãy phần nào.
Nhưng……..bàn tay to lớn và hơi ấm của anh truyền qua da thịt đang làm cả người cô bắt đầu ngại tới nóng bừng lên rồi. Hơi nóng dần lan ra, cuối cùng khiến khuôn mặt cô nàng ửng đỏ.
Lạc Hạ giúp Hướng Noãn hết căng cơ thì đứng dậy, sau đó anh hơi khom lưng, đưa tay về phía cô.
Hướng Noãn đang ngồi dưới đất có hơi sửng sốt. Cô ngẩng mặt nhìn anh.
Người đàn ông cao lớn đĩnh đạc cúi người chăm chú nhìn cô, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười màn thản nhiên.
Giây phút ánh mắt hai người họ giao nhau, Hướng Noãn chịu thua dời tầm mắt, sau đó lặng lẽ đặt tay mình lên bàn tay đang xòe ra của anh.
Anh nắm lấy rồi cười, dùng sức một chút, kéo cô đứng lên.
Tay cô so với anh thì nhỏ xinh lắm, ngón tay tinh tế thon thả, mềm mại trắng nõn.
Hai người quên cả việc phải buông tay nhau ra.
Anh hỏi cô bằng chất giọng trong trẻo của mình: “Đi ăn trưa cùng nhau nhé?”
Hướng Noãn gật đầu, “Được.”
Giây tiếp theo, cửa phòng khiêu vũ bị người ta đẩy mở.
“Hướng……” Trần Gia Gia vừa gọi, đã bị hai con người trước mặt doạ cho thất kinh hồn vía luôn rồi.
“Hai người…..” Cô nàng trợn to mắt.
Hướng Noãn bấy giờ mới ý thức được có chỗ nào sai sai, cô nhanh chóng rút tay về. Tay Lạc Hạ đột nhiên trống rỗng, anh im lặng siết chặt tay. Cứ như thể làm thế sẽ lưu lại được hơi ấm ban nãy lâu thêm một chút vậy.
Đây là lần đầu tiên họ nắm tay nhau.
Tuy ngắn ngủi thôi, nhưng sẽ là trải nghiệm khó quên trong đời.
Lạc Hạ đột nhiên nhớ lại, năm ấy cô ngã xuống bên cạnh bàn học của anh, hốc mắt ẩm ướt giống như sắp khóc tới nơi vậy. Anh không đưa tay đỡ cô là vì ngại hai người là người khác phái với nhau, anh chỉ cúi người xuống và hỏi cô có sao không.
Rõ ràng tay trái bị thương không hề nhẹ, thế mà cô nàng lại cứ lắc đầu với anh. Cô nghĩ anh không biết mình bị thương bên tay trái.
Nhưng thật ra anh biết.
Cô trả sách xong thì đi đến quảng trường tràn ngập những chú bồ câu trắng xinh đẹp. Cô tìm được một băng ghế trống ngồi xuống xong thì lấy di động nhắn tin qua WeChat cho Lạc Hạ.
[XN: Tớ ngồi ở băng ghế thứ hai phía mé bên trái quảng trường bồ câu trắng.]
Lạc Hạ không trả lời ngay.
Hướng Noãn cũng không cố đợi anh trả lời.
Cô cầm máy ảnh, chụp được một đàn bồ câu trắng trông rất xinh đẹp, sau đó thì chỉnh cực ly ra xa, chụp bầu trời xanh thắm phía trên.
Đột nhiên, một đàn bồ câu trắng sải cách bay lên, xuất hiện trong khung hình của cô. Hướng Noãn mỉm cười, không chút do dự nhấn nút chụp, lưu lại hình ảnh nền trời xanh và đàn bồ câu trắng bay lượn.
Hướng Noãn tiếp tục cầm máy ảnh tí tách chụp.
Qua ống kính máy ảnh, cô thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau thắm thiết phía bên kia, cũng nhớ lại tại chỗ này năm ấy, cô đã nhìn nhầm một chàng trai thành Lạc Hạ. Năm đó đang là lễ Quốc Khánh, anh về Cảnh Thành thăm ông bà.
Tâm trạng Hướng Noãn hơi rối bời, bóng dáng một người đàn ông lái xe đạp lại đột ngột xuất hiện, mạnh mẽ xâm nhập ống kính của cô.
Anh mặc áo thun trắng phối với quần jean, một chân đang trụ trên đất, chân còn lại thì gác lên bàn đạp. Anh đang cúi đầu, ngón tay lướt trên màn hình di động nhấn nhấn gì đó rồi nghiêng đầu sang một bên, giơ di động lên cao một chút rồi cười.
Cùng lúc ấy, di động đặt trên đùi cô có âm rung thông báo. Cô trợn mắt nhìn ảnh anh gửi, hơi ngạc nhiên.
Giây phút anh cầm di động, vẫy tay rồi tươi cười rạng rỡ nhìn về phía cô, môi Hướng Noãn không kiềm được nở nụ cười.
Trong mắt cô là trời xanh cùng mây trắng, là gió và chàng thiếu niên.
Cũng trong chớp mắt ấy, cô như được thấy lại cậu chàng Lạc Hạ mặc đồng phục xanh trắng năm nào.
Co nhấn nút chụp ảnh, Hướng Noãn chụp xong thì cầm theo di động đứng dậy.
Màn hình di động hiển thị tin nhắn mới của anh.
[LX: Tớ tới rồi.]
Tớ tới rồi.
Cõi lòng cô bị ba chữ này làm cho hoảng loạn vô cùng. Lạc Hạ lái xe đạp đến chỗ cô.
Hướng Noãn sắc mặt như thường cất di động, cười nhìn anh: “Sao cậu lại chạy xe đạp đến thế?”
“Không xa lắm, lái xe đến tiện hơn nhiều.” Anh cười cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Cậu hẹn 4 giờ chiều mà? Đến sớm vầy làm gì?”
Lạc Hạ nhìn Hướng Noãn chăm chú, hôm nay cô trang điểm cũng rất nhẹ nhàng, đội mũ rộng vành màu trắng, áo thun màu hồng nhạt phối với váy ngắn màu trắng, chân thì mang giày thể thao cũng màu trắng nốt. Cô không mang khuyên tai cầu kỳ, chỉ là một đôi khuyên đen thuyền mà thôi. Ngoại trừ chiếc máy ảnh đeo trên cổ thì còn mang theo túi xách nho nhỏ màu trắng.
Hướng Noãn cười đáp: “Tớ muốn chụp ảnh nên mới tới sớm một chút.”
“Trả sách chưa?” Anh hỏi.
“Tớ trả rồi.” Hướng Noãn gật gật đầu.
“Vẫn còn muốn ở đây chụp cảnh à?” Lạc Hạ tươi cười nói: “Hay tớ chở cậu tới chỗ đẹp hơn chụp nhé.”
Hướng Noãn im lặng một chút rồi đáp: “Ở đây được rồi, với cả tớ đang định….”
Cô chỉ đám bồ câu đang đậu trên đất: “Cho bồ câu ăn.”
Lạc Hạ hơi nhướng mày, rồi anh đặt xe đạp của mình cạnh băng ghế, trước khi đi nói với cô: “Cậu chờ ở đây một chút.”
Hướng Noãn nhìn dáng chạy đưa lưng về phía cô của anh, chớp chớp hàng mi.
Anh chạy đến chỗ bán đồ ăn cho bồ câu mua một phần lương thực chạy trở về, cười đầy cưng chiều đưa cho Hướng Noãn: “Cầm lấy này.”
Hướng Noãn mỉm cười nhận lấy. Trước khi cho bồ câu ăn, cô muốn tháo máy ảnh trên cổ xuống nhưng không cẩn thận xém tý nữa là làm rơi cả cái mũ rộng vành trên đầu.
Lạc Hai đưa tay chỉnh lại mũ cho cô rồi tháo máy ảnh xuống.
Hướng Noãn cố gắng khiến mình trông thật tự nhiên. Cô hồi hộp liếc nhanh anh một cái rồi dời tầm mắt đi ngay, sau đó quay người đi đến trung tâm quảng trường cho bồ câu ăn.
Cô bị đàn bồ câu nhiệt tình bay đến dọa sợ, sau khi bình tĩnh lại rồi mới cười cười cho chúng ăn.
Lạc Hạ cầm máy ảnh của cô nhìn cô đang tươi cười thì mở máy, chụp một tấm ảnh Hướng Noãn đang bị đàn bồ câu trắng vây quanh. Cũng bí mật chụp thêm vài tấm bằng điện thoại di động của mình. Sau đó, anh chuyển sang công cụ video ghi hình, đi về phía cô.
Hướng Noãn không để ý vì còn đang đắm chìm trong đám bồ câu đáng yêu trước mặt đây.
Một cơn gió thổi qua, khiến chiếc mũ rộng vành trên đầu cô hơi lỏng lẻo. Hướng Noãn theo bản năng vươn tay giữ mũ.
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh cô: “Hướng Noãn.”
Hướng Noãn quay mặt nhìn lại, ý cười trên mặt vẫn chưa tắt.
Làn gió nhẹ thổi mái tóc cô tung bay.
Cô cong môi cười, đôi mắt trong veo đẹp đẽ, sáng lấp lánh như chưa đựng của biển trời sao mênh mông vậy.
Có lẽ không ngờ anh sẽ cầm máy ảnh hướng về mình, cô hơi ngạc nhiên trong phút chốc rồi sau đó cười càng tươi hơn. Cô không ngượng ngùng tránh né, vui vẻ đối diện với máy ảnh.
Lạc Hạ nhìn nụ cười Hướng Noãn của Hướng Noãn qua ống kính mà tim đập rộn ràng. Anh không tự chủ được cũng cười rộ lên theo.
Rời khỏi quảng trường, Lạc Hạ đèo Hướng Noãn trên chiếc xe đạp đến nơi khác chụp ảnh.
Đến tận chiều tà, chiếc xe đạp con con ấy mang hai người đến từng ngõ ngách quen thuộc và cả những nơi xa lạ gần đấy.
Hướng Noãn nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại rồi nhờ Lạc Hạ chở mình về nhà.
Anh không giữ cô lại, cũng không ngỏ ý mời cô ăn cơm tối với mình, anh biết buổi tối cô muốn ăn cơm cùng gia đình.
“Ok,” Anh ngồi lên xe đạp rồi nói: “Tớ đưa cậu về nhà.”
Hướng Noãn ngồi phía trên yên xe sau anh. Anh men theo đường cũ, đi qua thư viện tỉnh, đi qua trường cấp ba của bọn họ, chạy về hướng nhà cô.
Con đường phía trước ngày càng quan thuộc. Gió đêm tinh nghịch thổi qua, hôn lên khuôn mặt Hướng Noãn. Cô ngồi trên yên xe, nhìn chân trời tim tím ngập ánh hoàng hôn xinh đẹp lạ kỳ trước mặt, hơi thất thần.
Cô vẫn còn nhớ năm ấy lần duy nhất được ngồi xe anh, nhưng người chở cô thì không phải là anh.
Nhưng hiện tại thì phải.
Hướng Noãn im lặng mở máy ảnh, chụp một tấm cuối cùng cho ngày hôm nay.
Không phải ánh hoàng hôn, không phải cảnh phố phường.
Là dáng lưng của anh.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên cô chỉ chụp được một tấm áo thun trắng của anh.
Lạc Hạ chở Hướng Noãn đến nhà, cô tự nhiên vẫy tay rồi nói tạm biệt. Đi được hai bước, cô bỗng nhiên quay lại gọi ngược anh.
“Lạc Hạ,” Cô chạy về phía anh, hơi gấp gáp nói: “Khuyên tai của tớ, cậu có mang theo không?”
Lạc Hạ lúc này mới nhớ ra. Anh cảm thấy hơi buồn cười, quả là tiện thì hẳn đưa lại khuyên tai thật. Lạc Hạ lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho Hướng Noãn.
Hướng Noãn không ngờ anh sẽ để một bên khuyên tai của cô vào hộp, chớp chớp mắt vài cái rồi mới đưa tay nhận lấy, khẽ cười nói: “Cảm ơn.”
……
Đêm đến, Hướng Noãn về lại nơi mình ở rồi chuyển ảnh và video trong máy ảnh lên máy tính, ngồi phân loại chút.
Cô click mở video, nhìn màn hình cách mình ngày càng gần mà bản thân lại không mảy may phát hiện ra. Mãi đến khi anh khàn khàn dịu dàng gọi: “Hướng Noãn.”
Nghe giọng anh gọi từ trong video thôi mà trái tim Hướng Noãn cũng không kiềm được đập mạnh.
Hướng Noãn lưu đoạn video ấy vào một tệp duy nhất, đặt tên là —— “Hướng Noãn”.
Sau ngày hôm ấy, cả Hướng Noãn và Lạc Hạ đều bận việc của mình nên không có thời gian gặp mặt, nhưng họ vẫn thường xuyên nhắn WeChat cho nhau.
Thứ bảy của tuần đầu tiên tháng 7, Hướng Noãn đến phòng khiêu vũ vào buổi trưa. Không có ai trong phòng ngoại trừ cô cả.
Hướng Noãn thả túi xuống đất, khỏi động cơ thể rồi mở nhạc nhảy theo.
Có lẽ là vì làm nóng người chưa đủ, lát sau, Hướng Noãn bị căng cơ chân.
Cô vội vã dừng lại, khó chịu ngồi bệt xuống đất, đang muốn tự xoa bóp để bớt khó chịu thì đã có người gõ cửa phòng khiêu vũ.
Sau đó cửa bị đẩy ra, là Lạc Hạ đeo túi một bên.
“Xin lỗi vì tớ vào trực tiếp thế này.” Anh vừa nói vừa đi về phía cô.
Ban nãy Lạc Hạ mới đến, lúc đi ngang qua phòng khiêu vũ thì có thấy Hướng Nõn đang tập nhảy một mình, anh đang định tránh qua thì đã thấy Hướng Noãn vì căng cơ mà phải ngồi trên đất.
Lạc Hạ ngồi xổm xuống trước mặt Hướng Noãn, đặt túi trên vai sang một bên.
Anh đưa tay nắm cẳng chân cô, bắt đầu từ từ xoa bóp.
Cô mím chặt môi, thẫn thờ chăm chú nhìn anh. Sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, hơi nhăn mày, vừa xoa chân giúp cô vừa nhỏ giọng dặn: “Làm nóng người rất quan trọng, sau này chú ý một chút.”
Hướng Noãn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Anh dùng sức vừa phải, khiến cô đỡ khó chịu hơn khi nãy phần nào.
Nhưng……..bàn tay to lớn và hơi ấm của anh truyền qua da thịt đang làm cả người cô bắt đầu ngại tới nóng bừng lên rồi. Hơi nóng dần lan ra, cuối cùng khiến khuôn mặt cô nàng ửng đỏ.
Lạc Hạ giúp Hướng Noãn hết căng cơ thì đứng dậy, sau đó anh hơi khom lưng, đưa tay về phía cô.
Hướng Noãn đang ngồi dưới đất có hơi sửng sốt. Cô ngẩng mặt nhìn anh.
Người đàn ông cao lớn đĩnh đạc cúi người chăm chú nhìn cô, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười màn thản nhiên.
Giây phút ánh mắt hai người họ giao nhau, Hướng Noãn chịu thua dời tầm mắt, sau đó lặng lẽ đặt tay mình lên bàn tay đang xòe ra của anh.
Anh nắm lấy rồi cười, dùng sức một chút, kéo cô đứng lên.
Tay cô so với anh thì nhỏ xinh lắm, ngón tay tinh tế thon thả, mềm mại trắng nõn.
Hai người quên cả việc phải buông tay nhau ra.
Anh hỏi cô bằng chất giọng trong trẻo của mình: “Đi ăn trưa cùng nhau nhé?”
Hướng Noãn gật đầu, “Được.”
Giây tiếp theo, cửa phòng khiêu vũ bị người ta đẩy mở.
“Hướng……” Trần Gia Gia vừa gọi, đã bị hai con người trước mặt doạ cho thất kinh hồn vía luôn rồi.
“Hai người…..” Cô nàng trợn to mắt.
Hướng Noãn bấy giờ mới ý thức được có chỗ nào sai sai, cô nhanh chóng rút tay về. Tay Lạc Hạ đột nhiên trống rỗng, anh im lặng siết chặt tay. Cứ như thể làm thế sẽ lưu lại được hơi ấm ban nãy lâu thêm một chút vậy.
Đây là lần đầu tiên họ nắm tay nhau.
Tuy ngắn ngủi thôi, nhưng sẽ là trải nghiệm khó quên trong đời.
Lạc Hạ đột nhiên nhớ lại, năm ấy cô ngã xuống bên cạnh bàn học của anh, hốc mắt ẩm ướt giống như sắp khóc tới nơi vậy. Anh không đưa tay đỡ cô là vì ngại hai người là người khác phái với nhau, anh chỉ cúi người xuống và hỏi cô có sao không.
Rõ ràng tay trái bị thương không hề nhẹ, thế mà cô nàng lại cứ lắc đầu với anh. Cô nghĩ anh không biết mình bị thương bên tay trái.
Nhưng thật ra anh biết.
Bình luận facebook