Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: NT 10: Hạ Ấm (10)
Hướng Noãn ốm nghén suốt một tháng trời liền. Cũng trong một tháng này bụng cô bắt đầu to lên thấy rõ. Hai người không để ý lắm, chỉ nghĩ là vì Hướng Noãn vốn gầy nên mới nhìn rõ ràng đến vậy.
Sau đợt ốm nghén quên trời quên đất ấy, Lạc Hạ đi cùng Hướng Noãn đến khoa sản kiểm tra định kỳ. Bác sĩ thông báo là Hướng Noãn mang song thai, cái tin này khiến gia đình nội ngoại hai bên vui mừng khôn xiết. Bào thai song sinh trong bụng dù chưa chào đời nhưng cũng đã đem lại niềm vui ngoài ý muốn cho đôi cha mẹ mới lên chức này rồi.
Hôm 21 tháng 12, Lạc Hạ và Hướng Noãn cùng xin nghỉ làm, đến Cục Dân Chính lĩnh chứng. Hai người lái xe đi từ sáng, nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Hôm nay không chỉ là ngày lĩnh giấy kết hôn mà còn là sinh nhật Hướng Noãn nữa, năm nay cũng là năm sinh nhật cô trùng với ngày Đông Chí. Gia đình hai bên đã đặt bàn tiệc cho tối hôm ấy rồi, định sẽ chúc mừng ngày hai đứa trẻ nhà họ lĩnh chứng và chúc mừng sinh nhật Hướng Noãn luôn.
Lúc trưa Lạc Hạ có nấu cho Hướng Noãn một phần mì trường thọ ở nhà, làm thêm vài món cô thích ăn. Hướng Noãn vừa hưởng thụ từng gắp mì anh đút cho mình vừa cười nói: “Sao sợi mì dài thế này.”
Lạc Hạ cười: “Cả phần mì này đều là một sợi đấy nhé.”
Hướng Noãn đành cố gắng ăn, nhưng chả hiểu sao ăn mãi không hết.
“Phần còn lại để dành cho anh ấy, chia cho anh phân nửa “trường nhọ” luôn.”
Lạc Hạ buồn cười khi nghe cái cớ rất chi là khập khiễng của cô nhưng vẫn cam chịu ăn hết phần còn lại.
Xong bữa trưa, Hướng Noãn lục tìm một bộ phim điện ảnh gia đình ấm áp vui vẻ. Lạc Hạ ngồi xuống cạnh cô, ôm người vào lòng cùng nhau xem phim. Từ khi Hướng Noãn mang thai cô rất ham ngủ, nhất là sau khi ăn. Phim điện ảnh chiếu còn chưa được nửa giờ, cô nàng đã rúc vào người anh ngủ mất.
Lạc Hạ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng thoải mái của cô lúc ngủ, bật cười.
Anh tắt máy chiếu rồi đứng dậy, bế cô về thẳng phòng ngủ. Ngay khi anh đặt cô xuống giường thì Hướng Noãn có mở mắt ra nhìn một tý, Lạc Hạ áy náy nói: “Đánh thức em rồi à?”
Hướng Noãn lắc lắc đầu, đợi lúc anh dém chăn cho cô cẩn thận rồi định đi thì kéo anh lại. Cô nhanh nhẹn rúc sâu vào lòng ngực anh chàng ngủ tiếp. Lạc Hạ cười bất lực, đành cam chịu cởi dép lên giường, lấy cánh tay mình làm gối dỗ cô ngủ.
Lạc Hạ ngủ với cô suốt một giờ. Sau đó anh cẩn thận rút cánh tay của mình ra, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường ra khỏi phòng ngủ. Mấy ngày tới họ phải dọn qua nhà mới nên Lạc Hạ bắt đầu chuẩn bị thu dọn đóng gói đồ đạc.
Hướng Noãn tỉnh lại thì đã chập tối rồi, sắc trời u ám bên ngoài khiến cô có cứ nghĩ là đã tối đến rồi. Cô chậm chạp ngồi dậy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bấy giờ mới phát hiện trời đổ tuyết.
Hướng Noãn mang dép lê, đi lại gần cửa sổ, vốn chỉ muốn nhìn cảnh tuyết rơi nhưng lại vô tình nhìn thấy trong sân của một khu nhà khác cạnh đấy có mấy đứa trẻ đang chơi ném tuyết. Hướng Noãn dõi theo từng đứa trẻ mặc quần áo dày thật dày chạy đến chạy đi, vui đùa với nhau trên nền tuyết, đôi mắt đầy vui mừng.
Tinh nghịch hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng càng ngày càng lớn của mình, yên lặng nhủ thầm: “Mẹ hy vọng sau này hai đứa con lúc nào cũng sẽ vui vẻ hồn nhiên như thế.”
Ít lâu sau, Hướng Noãn xoay người xuống lầu tìm Lạc Hạ.
Anh đang ở trong phòng sách dọn đồ. Nhìn Hướng Noãn vào, Lạc Hạ tươi cười, dịu dàng hỏi: “Ngủ đủ rồi à?”
Hướng Noãn nhẹ “Vâng” một tiếng, đi đến trước mặt anh, duỗi tay ôm lấy vòng eo anh chàng. Lạc Hạ không né được, chỉ đưa hai tay lên cao bất lực nói nhỏ: “Người anh đang dơ lắm.”
Hướng Noãn ôm chặt thêm chút nữa, cô chôn đầu vào lồng ngực anh điềm đạm nói: “Bên ngoài có tuyết rơi rồi.”
Lạc Hạ cười trả lời: “Anh biết.”
“Buông anh trước đã, để anh đi tắm rửa sạch sẽ ôm em sau nhé.”
Hướng Noãn nghe thế thì ngoan ngoãn buông ra, Lạc Hạ đi tắm rửa thay quần áo mới. Hướng Noãn ngồi vào ghế bành cạnh bàn, nhìn chai thủy tinh đựng ngàn chú hạc giấy và móc chìa khóa trên mặt bàn, lười nhác chọc chọc chiếc móc khóa ấy. Cô ấn mở đèn bàn, vầng sáng nhạt tỏa ra bao trùm lên chai thủy tinh ấy.
Chẳng hiểu sao Hướng Noãn lại muốn đi lấy máy ảnh chụp lại cảnh này, giống như mọi thứ đều đã viên mãn cả rồi. Cô không có máy trong đây, di động thì nằm trong phòng ngủ, trong tầm tay chỉ có di động của Lạc Hạ. Hướng Noãn bèn cầm lấy, mở khóa bằng vân tay mình. Ảnh nền di động của anh là tấm ảnh cô ngoảnh đầu lại cười với máy ảnh ở quảng trường bồ câu trắng hè năm trước, có lẽ đây là tấm anh tự chụp màn hình lại trong đoạn video cũ kia.
Hướng Noãn mở phần máy ảnh trong di động, tìm góc độ phù hợp rồi chụp lại khung cảnh mình ưng ý rồi mở WeChat lên tự gửi lại cho mình. Sau khi gửi ảnh xong, Hướng Noãn vừa định rời khỏi WeChat nhưng lại đột nhiên phát hiện bản ghi chú trong di động của Lạc Hạ. Cô mím môi, mở giao diện ghi chú ấy lên.
Folder đầu tiên có tên là — Nhật ký mang thai của Hướng Noãn.
Nội dung trong folder này là:
Sáng uống một chén cháo bí đỏ kèm một quả trứng gà, thêm một phần bánh trứng.
Trưa ăn nửa chén mì trường thọ, một phần bánh bao kèm một ít đồ ăn vặt.
Vợ ngủ trưa ngoan quá đi mất. [Ảnh chụp – jpg]
Gần đây hai bé nhóc cũng rất ngoan.
Trong ảnh là bộ dạng say ngủ ban nãy của cô.
Hướng Noãn không bao giờ ngờ rằng từng món cô ăn từng thứ cô uống anh đều ghi chép cẩn thận tỉ mỉ đến vậy. Cô thoát ra màn hình chứa toàn bộ file lưu trong folder, đã có 88 file rồi. Chắc chắn là bắt đầu từ hôm 24 tháng 9 đến bệnh viện kiểm ra đến nay, 88 ngày.
Mỗi ngày anh đều ghi chú, Hướng Noãn xem từ trên xuống dưới, từng file từng dòng một.
24 tháng 9 năm 2020 – 23:54
Hôm nay Noãn Noãn có đến bệnh viện làm kiểm tra, quả thật có thai rồi, bé con gần tròn 1 tháng tuổi.
Lúc trưa em ấy có ăn một chén cơm kèm thịt kho tàu, canh rau xanh, uống một phần canh gà hầm.
Ngủ trưa đến bốn giờ, sao có thể ngủ như chú heo lười nhỏ thế này nhỉ.
Đến tối thì ăn sườn xào chua ngọt, cá xào ớt và uống cháo gà loãng.
10h rưỡi hơn mới ngủ.
………
8 tháng 10 năm 2020 – 23:54
Hôm nay Noãn Noãn đã bắt đầu nôn nghén rồi, không chịu được mùi trứng gà và sữa bò. Sáng chỉ uống nửa chén cháo táo đỏ.
………
30 tháng 10 2020 – 23:54
Tối nay dù là canh hay cơm cháo gì thì cũng đều nôn ra hết cả.
Nhóc quậy đó sao lại làm khổ vợ cha vậy chứ.
Đọc đến đây, Hướng Noãn bỗng nhớ lại khuya hôm ấy, Lạc Hạ ngủ không được, vừa hôn bụng nhỏ của cô vừa lẩm bẩm van nài: “Nhóc à, xem như cha xin con đấy, đừng làm vợ cha khó chịu nữa, thương mẹ con một chút có được không?” Đêm cô khó chịu trong người anh cũng không chợp mắt được tý nào.
………
15 tháng 11 năm 2020 – 23:54
Hôm nay dẫn em ấy đến xét nghiệm mới phát hiện là thai song sinh.
Hai đứa nhóc quậy này phải đối xử với vợ cha cho tốt đó nghe chưa.
Hướng Noãn tỉ mẩn xem từng file.
Nhật ký anh viết vừa nhẹ nhàng vừa chân thật, không có lấy một câu trau chuốt hào nhoáng nào, cũng không viết những lời sến sẩm, thậm chí chưa từng để lộ việc anh thương cô hay đau lòng cô nhiều thế nào.
Có lẽ phần nhật ký này trong mắt người khác chỉ là một folder ghi chú thời gian mang thai nhạt nhòa không thú vị nhưng đối với Hướng Noãn, từng chữ anh gõ từng câu anh ghi đều hàm chứa tình yêu vô bờ bến anh dành cho cô.
Lúc Lạc Hạ tắm rửa xong xuôi trở về phòng sách, Hướng Noãn đã ngã lưng dựa vào ghế, hốc mắt đỏ bừng. Anh nhăn mày, bước nhanh đến khom lưng hỏi: “Làm sao thế em? Khó chịu ở đâu à?”
Hướng Noãn cong môi người lắc đầu với anh nhẹ giọng nói: “Không phải, em rất ổn.”
Cô vươn tay câu lấy cổ anh, nâng cằm thân mật dán môi mình lên môi anh, cũng vì mới tắm xong nên cả người anh đều đang tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm. Lạc Hạ vẫn giữ tư thế khom lưng, xoay người đổi vị trí với cô, để cô trên đùi tiếp tục quấn quýt hôn môi, còn bản thân thì ngồi tựa lưng vào ghế.
Từ sau khi mang thai cơ thể Hướng Noãn ngày càng mẫn cảm hơn, anh chỉ cần hôn một chút là cô nàng đã mềm nhũn cả người luôn rồi. Anh dùng lòng bàn tay mình nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt đỏ ửng của cô rồi chậm rãi đặt một nụ hôn lên đấy.
Hai người dây dưa với nhau trong phòng sách một lát, Lạc Hạ dẫn Hướng Noãn về phòng ngủ, họ thay quần áo mới rồi ra cửa.
Lúc ở trong gara, trong khi Lạc Hạ bận rộn dắt xe ra thì Hướng Noãn nằng nặc đòi phải đứng ngoài cửa đón anh rồi mới lên xe.
Cô lấy di động chụp một cảnh trời tuyết, chụp xong thì vừa khéo Lạc Hạ lái xe đến trước mặt cô. Hướng Noãn mở cửa lên xe, cùng anh đến nhà hàng đã đặt trước.
Trên đường đi, Hướng Noãn mở Weibo nhiếp ảnh đã sớm mốc meo của mình lên định sẽ đăng hai tấm ảnh vừa chụp bên nãy lên, lâu lắm rồi không động chạm gì đến, vừa mở giao diện đã nhận được thông báo tài khoản có thêm mười mấy lượt theo dõi. Hướng Noãn không để ý lắm, cô vào thư mục tìm hai tấm ảnh ban nãy rồi tạo album mới để vào lấy tên là Đông ấm áp.
Sau khi đăng xong, cô mới từ tốn bấm trở lại giao diện chính chọn vào phần thông báo tăng lượt theo dõi. Cô có một thói quen lâu lâu sẽ ngó qua một lượt các acc theo dõi Weibo của mình, vừa nhìn một chút đã đứng hình luôn.
Hướng Noãn bắt gặp một id không thể nào quen thuộc hơn với mình —— LX21. Cô tò mò nhấn vào trang cá nhân của chiếc id này, không có một bài đăng nào và chỉ theo dõi có hai người – Một là cô hai là một acc blogger chuyên hướng dẫn kỹ năng “làm cha mẹ”
Cô mở phần giới thiệu Weibo này, là một acc được đăng ký vào ngày 24 tháng 9 năm 2020. Là hôm xác định cô mang thai, câu giới thiệu của acc này là “Em là hơi ấm cả đời anh kiếm tìm.” Đủ loại dấu vết để lại này để nói cho Hướng Noãn biết, chủ id này là Lạc Hạ. Cô làm như không có chuyện gì, thoát ra.
Bận cơm tối này hai bên gia đình đều có mặt đông đủ, không khí hòa thuận vui vẻ lắm. Chỉ có điều nhân vật chính là cô nàng Hướng Noãn hôm nay lại chỉ có thể ngắm rơi cả mắt bánh kem sinh nhật cho đã cơn thèm thôi chứ chả được ăn xí xi gì.
Thật ra ăn một chút cũng không nề hà gì nhưng dẫu sao đề phòng vẫn hơn. Người lớn cũng không đưa Hướng Noãn quà, mọi người đều đồng lòng gửi bao lì xì đỏ chóe tươi tắn cho cô. Hướng Noãn rối rít nhận bao lì xì, nhưng túi cô mang theo không to lắm, xém chút nữa là có bao rơi ra khỏi túi luôn rồi.
Đêm hôm ấy về nhà, Hướng Noãn mở từng bao lì xì ra, ngồi đực trên giường đếm tiền. Nhẩm nhẩm một chút, cô đưa toàn bộ số tiền cho Lạc Hạ rồi nói: “Có thời gian anh đến ngân hàng mở một cái thẻ cho nhóc tỳ nhà mình đi nhé.”
Lạc Hạ cầm lấy gật đầu: “Anh biết rồi, mai sẽ đi luôn.”
Hướng Noãn giải quyết xong chuyện này, tắm rửa qua loa một chút rồi mắt như dính vào đầu gối luôn rồi vậy, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Lạc Hạ thậm chí còn không kịp tặng cô quà. Người đàn ông thở dài, đi đến mép giường ngồi xuống, mở cái hộp trong tay mình ra, anh kéo cổ tay cô sang cẩn thận đeo giúp cô rồi lại lật mu bàn tay cô nàng lại, cúi đầu dịu dàng khôn xiết, hôn lên mu bàn tay trắng nõn mịn màng của cô. Anh cúi người, nỉ non bên tai cô: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Noãn Noãn à.”
Hướng Noãn hơi giật giật đầu mình, giống như cảm giác được hơi thở anh vậy, cô nàng rất chi là tự nhiên nhích lại gần, chui rúc vào lồng ngực anh chàng.
Lạc Hạ bèn ôm chặt cô, một tay kiên nhẫn dịu dàng đắp chăn lại cho cô, nhẹ nhàng vỗ lưng ru cô ngủ.
Nửa đêm hôm ấy Hướng Noãn có tỉnh dậy vì cảm thấy khát nước. Cô vừa cửa động một chút, Lạc Hạ bên cạnh đã mở bừng mắt.
“Khát nước à?” Giọng anh mang theo vẻ lười biếng.
Hướng Noãn “Vâng” một tiếp.
Lạc Hạ vươn tay ấn công tắc mở đèn, đỡ cô dậy rồi giúp cô ngồi vững một chút mới bước xuống giường rót nước. Đợi đến khi anh trở về với ly nước ấm đầy ắp trên tay, ánh mắt mơ màng của Hướng Noãn đang chăm chú nhìn về phía chiếc vòng tay lạ lẫm mình đeo.
Là một chiếc vòng tay hoa hướng dương đính đá và ngọc trai.
Hướng Noãn ngẩng mặt mờ mịt nhìn anh, Lạc Hạ đi đến, cười cười đưa ly nước cho cô nói: “Quà sinh nhật của em.”
“Anh cứ tưởng cũng phải đến sáng em mới phát hiện cơ đấy.”
Hướng Noãn tươi cười không nói, ngửa cổ uống nước anh đến. Đợi Hướng Noãn uống hết ly nước ấm rồi nằm xuống giường, Lạc Hạ đặt ly nước không lên mặt chiếc tủ đầu giường, tắt đèn bàn bên cạnh định ngủ tiếp.
Cơn buồn ngủ của Hướng Noãn đã bay biến đi đâu rồi, cọ đến cọ lui trong lồng ngực anh rồi trò chuyện với anh. Lạc Hạ nhắm hai mắt, kiên nhẫn dịu dàng trả lời từng câu rồi từng câu, dù anh đang buồn ngủ dữ dội lắm.
Lát sau, anh thở dài nói: “Tết Nguyên Đán em về nhà bố mẹ ở tạm mấy người có được không?”
“Đợi anh và Cận Ngôn Châu Dư Độ dọn đồ sang nhà mới xong xuôi anh sẽ đến đón em đến nhà mới của hai đứa mình.”
Hướng Noãn ngoan ngoãn đáp “Vâng.”
Kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, Lạc Hạ đưa Hướng Noãn về nhà họ Cận. Cũng vừa khéo khi ấy Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh về nhà ở tạm, Hướng Noãn cũng xem như có bạn nói chuyện cùng. Lúc cả nhà đang ăn trưa cơm với nhau, Cận Ngôn Châu nghiêm túc cấm Sơ Hạnh ăn cua, cả nhà bấy giờ mới hay trước Nguyên Đán mấy ngày Sơ Hạnh đã được xác nhận có mang rồi.
Hai người bọn họ lĩnh chứng vào tháng tám, tổ chức hôn lễ sau đấy. Hai người tổ chức hôn lễ muộn hơn cặp Lạc Hạ nhưng lĩnh chứng thì sớm hơn.
Hướng Noãn cười hỏi Sơ Hạnh: “Bác sĩ nói mấy tháng rồi vậy?”
Cả khuôn mặt Sơ Hạnh đỏ bừng, mím môi cười trả lời: “Vừa hơn một tháng.”
“Cũng không kém bao nhiêu, chắc tầm tháng 3 tháng 4 là sinh rồi nhỉ.” Hướng Noãn tính thời gian một chút.
Ăn xong bữa trưa thì Lạc Hạ đi với Cận Ngôn Châu sang Thu Đình Uyển chuyển nhà.
Sơ Hạnh ở nhà họ Cận nói chuyện phiếm với Cận Triều Văn, Hướng Lâm, Hướng Noãn, cũng vì thế mà biết thêm không ít chuyện thời thơ ấu của hai anh em hờ Hướng Noãn Cận Ngôn Châu.
Sơ Hạnh cười vui vẻ: “Thật ra con có nghe Lạc Hạ qua một chút rồi, khi còn bé Noãn Noãn dễ thương lắm nhỉ.”
Hướng Noãn cũng cười, còn chưa kịp nói gì, Hướng Lâm đã đứng phắt dậy nói nhanh: “Mẹ có giữ ảnh chụp khi bé của Noãn Noãn, cả nhà chờ chút để mẹ lấy xuống đã.”
Rất nhanh, Hướng Lâm ôm xuống một quyển album ảnh, bên trong toàn là ảnh chụp khi còn bé của Hướng Noãn.
Trước năm 6 tuổi, mỗi năm cô đều có đủ mấy tấm ảnh chụp làm kỷ niệm, sau 6 tuổi thì số lượng ảnh chụp từng năm ít hẳn đi, cách một hai năm sẽ có. Sau này thì không chỉ có ảnh của một mình cô mà còn có cả ảnh chụp tập thể trong trường nữa.
Hướng Noãn lật xem album, cũng bất ngờ không ngờ ảnh khi còn bé của mình vẫn còn nhiều đến vậy, có cả những tấm ảnh chụp mà cô không có tý ký ức gì về nó. Chỉ có mình Hướng Lâm là vẫn nhớ rõ như mới hôm qua, bà chỉ vào tấm Hướng Noãn buộc hai bên đuôi ngựa cười xán lạn cạnh chiếc ô tô be bé dành cho thiếu nhi, nói: “Đây là ảnh chụp sinh nhật năm 4 tuổi của Noãn Noãn, còn nhớ năm ấy trời rất lạnh nhưng con bé cứ một hai phải mặc váy trắng chụp ảnh, người lớn không chịu thì mếu rồi khóc ầm lên, tới lúc cả nhà bó tay phải thay cho con bé rồi cho nó ngồi vào chiếc xe nhỏ này mới chịu mỉm cười vui vẻ thế này đấy.”
Hướng Noãn dở khóc dở cười. Cô lúc nhỏ bướng tới vậy cơ à?
Sơ Hạnh bắt gặp ảnh Cận Ngôn Châu trong ảnh chụp tốt nghiệp cấp 3 của Hướng Noãn. Cô nàng chỉ vào Lạc Hạ đứng cạnh Cận Ngôn Châu, dùng một vẻ mặt đương nhiên nói: “Tên cao kều đó quả nhiên vẫn luôn giữ cái mặt lạnh tanh thế này.”
Hướng Noãn cười đáp: “Chị nhắc em mới nhớ, lúc bọn em chụp ảnh tốt nghiệp, người chụp ảnh có cố ý nhắc tên anh ấy, kêu anh ấy cười một chút.”
“Sau đó anh Cận Ngôn Châu dưới cái nhìn của toàn bộ bạn học quanh đấy, mặt lạnh như tiền kiên quyết bảo không.”
Sơ Hạnh cười càng tươi hơn: “Tên đó là vậy ấy, chứ cái mặt ấy mà chịu cười thì thật sự trông rất có sức hút.”
Hướng Noãn cười khẽ: “Em quen với cái tính xấu đó rồi.”
“Em còn nhớ lần đầu tiên mình gọi anh ấy là anh, anh ấy ngạc nhiên tới mức sắp té cầu thang đến nơi luôn ấy, còn tức tối nói với em — Ai là anh cô!”
Sơ Hạnh chớp chớp mắt, không biết nhớ lại chuyện gì, vừa cười vừa nói: “Tên cao kều đó giỏi nhất là mạnh miệng.” Cô nói tiếp: “Nhưng lại rất hay mềm lòng, bao dung thương người nữa.”
“Vâng,” Hướng Noãn tán đồng: “Em cũng thấy thế.”
Vì có thêm Cận Ngôn Châu và Dư Độ phụ giúp nên Lạc Hạ cũng chỉ mất nửa ngày để chuyển đồ đạc sang nhà mới. Việc tiếp theo là sắp xếp đồ vật.
Ngày thứ hai trong kỳ nghỉ, sáng Lạc Hạ sang nhà mới sắp xếp đồ đạc, tối đến thì về nhà họ Cận ăn cơm, vừa khéo thấy được ảnh chụp khi bé của Hướng Noãn.
Lúc còn bé cô thật sự rất đáng yêu, nụ cười ngọt ngào còn xen lẫn mấy phần ngượng ngùng, thời niên thiếu thì yên tĩnh dịu dàng, cười cũng chỉ cười nhẹ không hé răng, có thể nói là khá mờ nhạt khi đặt trong biển người nhưng chẳng hiểu sao anh lại dễ dàng nhìn ra cô ngay lập tức. Lạc Hạ vừa xem vừa dùng di động chụp ảnh lại, giống như muốn đem cất giữ toàn bộ kỷ niệm tuổi thơ, quá khứ của cô nàng trong di động của mình vậy. Sau khi xong xuôi, Lạc Hạ mới cảm thấy thỏa mãn trở về phòng ngủ của Hướng Noãn đi ngủ với cô.
Ngày dọn nhà cuối cùng, Lạc Hạ trang hoàng nhà cửa tươm tất rồi đón Hướng Noãn về, còn mời thêm cả Cận Ngôn Châu và Dư Độ đến ăn tân gia.
Trước đó Thư Trình và đàn chị đang bận đi du lịch nước ngoài, chuyến bay cũng phải qua nửa đêm mới đáp xuống nên không thể đến ăn tân gia cùng mọi người.
Ăn xong bữa cơm ấy, Hướng Noãn dẫn Trần Gia Gia và Sơ Hạnh tham quan quanh nhà, thuận tiện hỏi Trần Gia Gia định bao giờ sẽ kết hôn với Dư Độ.
Trần Gia Gia nói: “Hồi tết bọn tớ có ra mắt phụ huynh rồi, chắc ngày cưới sẽ sớm được quyết định xong xuôi thôi.”
Hướng Noãn cầm ly nước trái cây Lạc Hạ pha từ trước, cụng ly với Trần Gia Gia, Sơ Hạnh.
“Phong cách nội thất nhà cậu tuyệt thật đấy.” Trần Gia Gia tấm tắc khen.
Hướng Noãn cười đáp: “Nếu cậu thấy thích tớ sẽ thiết kế một kiểu riêng cho cậu nhé?”
Trần Gia Gia: “Không cần phiền phức vậy đâu, mấy chuyện nhà cửa phòng ốc kiểu này tớ đẩy cho Dư Độ cả rồi, tớ chỉ phụ trách việc hưởng phúc thôi.”
Sơ Hạnh nhìn gian phòng tắm rộng rãi thoáng đãng hệt như phòng ngủ cũng cười: “Chị siêu thích kiểu phòng tắm này luôn ấy, phòng tắm ở nhà hiện tại cũng xây theo kiểu này đây.”
Trần Gia Gia lấy di động ra: “Okok, để tớ chụp một tấm rồi gửi cho Dư Độ đã.”
Hướng Noãn và Sơ Hạnh ở bên cạnh đứng cười cười.
Đến khuya, Cận Ngôn Châu và những người còn lại lần lượt ra về, trong nhà chỉ còn lại mỗi Lạc Hạ và Hướng Noãn.
Hướng Noãn có hơi mệt nên Lạc Hạ ôm cô vào phòng tắm luôn. Anh tỉ mẩn săn sóc từng chút, gội đầu rồi tắm rửa cho cô. Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Lạc Hạ rót một ly nước ấm định đưa sang, Hướng Noãn thì khoác áo ngủ rồi chậm rãi đến phòng dành cho trẻ con.
Phòng ngủ chính có thiết kế cửa thông với phòng dành cho trẻ con này nên Hướng Noãn chỉ cần đẩy cửa một cái là vào được luôn rồi, Lạc Hạ đã sắp xếp bày biện phòng trẻ con này từ sớm. Sàn lót nệm êm, giường tầng có cả bậc thang và cầu trượt để tiện cho hai đứa nhóc tỳ nhà họ “lộng hành”. Đồ đạc Hướng Noãn mua lúc trước Lạc Hạ cũng đã bày biện xong xuôi. Cả ngựa gỗ và hai chiếc xe nôi đều được đặt ngay ngắn trong này.
Hướng Noãn đi đến, vươn tay sờ sờ đồ dùng của mấy đứa nhóc của mình, khóe miệng bất giác giương cao. Đúng lúc này, Lạc Hạ cũng đi đến, anh dang tay ôm cô từ phía sau, anh dúi vào tay cô ly nước ấm mình rót dịu dàng nói: “Uống nước đi em.”
Hướng Noãn cầm tay anh, uống nước. Và vẫn như thường lệ, nửa ly nước còn lại đều do Lạc Hạ uống hết. Lạc Hạ đặt ly nước lên trên bàn vừa xoay người lại, Hướng Noãn bỗng nhiên níu ngón tay anh.
“A Hạ.” Giọng cô run rẩy, giọng điệu còn có chút hưng phấn nói: “A Hạ, bé con cử động rồi này!”
Lạc Hạ ngạc nhiên, bàn tay đã bị Hướng Noãn bắt lấy rồi đặt lên phần bụng cô nàng. Anh cảm nhận rất rõ chuyển động của hai đứa nhóc trong bụng Hướng Noãn, dù có nhỏ nhưng cảm nhận từ bàn tay thì rất là chân thật.
Anh duỗi tay ôm chặt Hướng Noãn, đôi bàn tay dán lên cái bụng hơi to lên của cô, nghiêng đầu hôn hôn khuôn mặt tươi cười của người trong lòng.
Dịp Tết, Hướng Noãn và Lạc Hạ đến nhà họ Hạ dùng cơm tất niên với người lớn bên đó. Lạc Hạ chơi cờ giải khuây cùng với cha và ông mình còn Hướng Noãn thì ở phòng khách xem chương trình Xuân Vãn một lát rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ít lâu sau, Lạc Hạ vào phòng, thấy trong phòng tối đen, còn nghe được loáng thoáng tiếng nức nở nho nhỏ.
Anh hơi căng thẳng. Lạc Hạ bước nhanh đến chỗ mép giường, vừa định vươn tay bật đèn, hỏi nhỏ: “Noãn Noãn? Sao thế em?”
Hướng Noãn níu bàn tay định bật đèn của anh, Lạc Hạ cũng từ bỏ ý định.
Cả căn phòng là một khoảng tăm tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi vào.
Lạc Hạ bế cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình, giọng nói hạ thấp hết cỡ lộ ra mấy phần dịu dàng: “Sao em khóc?”
Hướng Noãn dựa vào ngực anh nỉ non: “Em mệt lắm.”
“Hả? Mệt à?” Lạc Hạ tinh tế hỏi: “Bụng khó chịu hay chân lại bị chuột rút rồi?”
Cô nói tiếng được tiếng không: “Không biết, không dễ chịu chỗ nào hết.”
Lạc Hạ nương ánh sáng từ ngoài, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô thì nhẹ nhàng vươn tay lau đi rồi dỗ dành: “Anh xoa bóp cho em nhé.”
Hướng Noãn lắc đầu, giọng cô mang theo âm mũi: “Em nhớ mẹ.”
Lạc Hạ dở khóc dở cười, kiên nhẫn đáp: “Ừ, giờ anh dẫn em sang đó liền đây, chưa tới một giờ là đến rồi, đừng khóc mà, ngoan.”
Một lúc lâu sau, đợi đến khi cô nín khóc, Lạc Hạ vẫn chưa nói thêm gì Hướng Noãn đã mở miệng trước: “Em cũng không hiểu sao mình lại đa sầu đa cảm thế này.”
Cô cọ cọ vào người anh nhỏ giọng: “Chỉ là muốn khóc thôi, cảm giác phải khóc cho hết mới thoải mái nổi.”
“Ừ, anh biết.” Lạc Hạ vỗ về cô, đáp: “Chuyện đó rất bình thường.”
Anh biết cảm xúc của phụ nữ lần đầu mang thai rất thất thường, phút trước cười phút sau khóc cũng là phản ứng tâm lý thường thấy. Huống chi trong bụng cô bây giờ có tận hai đứa nhóc, cảm xúc thất thường hơn người khác cũng không có gì khó hiểu.
Anh dịu dàng nói tiếp: “Nhưng lần sau nhớ phải đến tìm chồng em đây, đừng tự thu mình vào một khóc rồi òa khóc thế này nữa.”
Hướng Noãn hít hít mũi, ngoan ngoãn đáp “Vâng”.
Dù đang mang song thai nhưng Hướng Noãn vẫn muốn dùng phương thức sinh đẻ tự nhiên. Sau khi làm đủ thứ kiểm tra xét nghiệm, bác sĩ khoa sản cũng nói cô đủ điều kiện để sinh tự nhiên không cần đến sự can thiệp của chế độ khoa sản hiện đại.
Sau 12h trưa hôm 11 tháng 6, bụng Hướng Noãn bắt đầu đau dữ dội, cô được đưa cấp tốc vào bệnh viện rồi thẳng vào phòng sinh. Lạc Hạ cũng mặc áo khử trùng vào cùng cô.
Mười mấy tiếng đồng hồ ròng rã kế tiếp, Lạc Hạ và Hướng Noãn đều căng thẳng tột độ trong phòng sinh.
Anh trơ mắt nhìn cô đau đớn làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, muốn bao nhiêu gian nan có bấy nhiêu gian nan nhưng anh lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông thế thôi.
Đối với cô mà nói, chuyện sinh đẻ này cứ như đang dạo một vòng quanh cửa tử. Cuối cùng, năm sáu phút sau khi đứa trẻ đầu tiên ra đời thì bé thứ hai cũng bình an đón chào thế giới.
Bác sĩ nói với bọn họ trong tiếng khóc oe oe của hai đứa nhóc: “Chúc mừng bác sĩ Lạc và bà Lạc, là thai long phượng, một bé trai một bé gái.”
Hướng Noãn đã kiệt sức, nằm liệt trên bàn phẫu thuật. Trên mặt cô sớm đã không phân rõ đâu là nước mắt đâu là mồ hôi đổ trong cơn thập tử nhất sinh ấy rồi.
Lạc Hạ không xem mặt hai đứa nhóc.
Anh gần như lao đến cạnh bàn phẫu thuật, nắm chặt bàn tay cô. Lát sau, Lạc Hạ cuối cùng cụng trán với cô nàng, nhỏ giọng nói: “Em vất vả rồi, vợ à.”
Hướng Noãn sức cùng lực kiệt nhắm mắt, chỉ kịp nghe câu nói thều thào của anh rồi cảm nhận được một giọt nước mắt lành lạnh rơi xuống khuôn mặt mình. Cô gắng hết sức mở to mắt, nhìn vào hai hốc mắt đỏ bừng của người đàn ông trước mặt.
12 tháng 6, rạng sáng, Lạc Hạ và Hướng Noãn chào đón hai sinh linh mới của mình đến thế giới này.
Mười một năm về trước, Lạc Hạ rời khỏi cô ở bờ biển trong chuyến du lịch mừng tốt nghiệp.
Hai năm trước, cô và anh gặp lại nhau trong bệnh viện.
Ngày 12 tháng 6 đối với hai người họ là một ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Tên của hai đứa nhóc là do Lạc Hạ đặt, noi theo truyền thống tên có chứa họ của cha mẹ.
Anh trai trong hai đứa gọi là Lạc Mộ Hướng, mang ý nghĩa: Lạc Hạ yêu Hướng Noãn.
Bé gái là Lạc Hướng Du, theo một câu thơ cổ: Ngày hạ ngày càng dài (1)
–
Lạc Hạ yêu Hướng Noãn
Ngày hạ ngày càng dài.
(1): “Chiếc quạt nhỏ se lạnh, ngày hạ ngày càng dài” – Bồ Tát man (Vịnh cúc tiết Đoan Ngọ)
Hết 57.
Sau đợt ốm nghén quên trời quên đất ấy, Lạc Hạ đi cùng Hướng Noãn đến khoa sản kiểm tra định kỳ. Bác sĩ thông báo là Hướng Noãn mang song thai, cái tin này khiến gia đình nội ngoại hai bên vui mừng khôn xiết. Bào thai song sinh trong bụng dù chưa chào đời nhưng cũng đã đem lại niềm vui ngoài ý muốn cho đôi cha mẹ mới lên chức này rồi.
Hôm 21 tháng 12, Lạc Hạ và Hướng Noãn cùng xin nghỉ làm, đến Cục Dân Chính lĩnh chứng. Hai người lái xe đi từ sáng, nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Hôm nay không chỉ là ngày lĩnh giấy kết hôn mà còn là sinh nhật Hướng Noãn nữa, năm nay cũng là năm sinh nhật cô trùng với ngày Đông Chí. Gia đình hai bên đã đặt bàn tiệc cho tối hôm ấy rồi, định sẽ chúc mừng ngày hai đứa trẻ nhà họ lĩnh chứng và chúc mừng sinh nhật Hướng Noãn luôn.
Lúc trưa Lạc Hạ có nấu cho Hướng Noãn một phần mì trường thọ ở nhà, làm thêm vài món cô thích ăn. Hướng Noãn vừa hưởng thụ từng gắp mì anh đút cho mình vừa cười nói: “Sao sợi mì dài thế này.”
Lạc Hạ cười: “Cả phần mì này đều là một sợi đấy nhé.”
Hướng Noãn đành cố gắng ăn, nhưng chả hiểu sao ăn mãi không hết.
“Phần còn lại để dành cho anh ấy, chia cho anh phân nửa “trường nhọ” luôn.”
Lạc Hạ buồn cười khi nghe cái cớ rất chi là khập khiễng của cô nhưng vẫn cam chịu ăn hết phần còn lại.
Xong bữa trưa, Hướng Noãn lục tìm một bộ phim điện ảnh gia đình ấm áp vui vẻ. Lạc Hạ ngồi xuống cạnh cô, ôm người vào lòng cùng nhau xem phim. Từ khi Hướng Noãn mang thai cô rất ham ngủ, nhất là sau khi ăn. Phim điện ảnh chiếu còn chưa được nửa giờ, cô nàng đã rúc vào người anh ngủ mất.
Lạc Hạ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng thoải mái của cô lúc ngủ, bật cười.
Anh tắt máy chiếu rồi đứng dậy, bế cô về thẳng phòng ngủ. Ngay khi anh đặt cô xuống giường thì Hướng Noãn có mở mắt ra nhìn một tý, Lạc Hạ áy náy nói: “Đánh thức em rồi à?”
Hướng Noãn lắc lắc đầu, đợi lúc anh dém chăn cho cô cẩn thận rồi định đi thì kéo anh lại. Cô nhanh nhẹn rúc sâu vào lòng ngực anh chàng ngủ tiếp. Lạc Hạ cười bất lực, đành cam chịu cởi dép lên giường, lấy cánh tay mình làm gối dỗ cô ngủ.
Lạc Hạ ngủ với cô suốt một giờ. Sau đó anh cẩn thận rút cánh tay của mình ra, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường ra khỏi phòng ngủ. Mấy ngày tới họ phải dọn qua nhà mới nên Lạc Hạ bắt đầu chuẩn bị thu dọn đóng gói đồ đạc.
Hướng Noãn tỉnh lại thì đã chập tối rồi, sắc trời u ám bên ngoài khiến cô có cứ nghĩ là đã tối đến rồi. Cô chậm chạp ngồi dậy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bấy giờ mới phát hiện trời đổ tuyết.
Hướng Noãn mang dép lê, đi lại gần cửa sổ, vốn chỉ muốn nhìn cảnh tuyết rơi nhưng lại vô tình nhìn thấy trong sân của một khu nhà khác cạnh đấy có mấy đứa trẻ đang chơi ném tuyết. Hướng Noãn dõi theo từng đứa trẻ mặc quần áo dày thật dày chạy đến chạy đi, vui đùa với nhau trên nền tuyết, đôi mắt đầy vui mừng.
Tinh nghịch hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng càng ngày càng lớn của mình, yên lặng nhủ thầm: “Mẹ hy vọng sau này hai đứa con lúc nào cũng sẽ vui vẻ hồn nhiên như thế.”
Ít lâu sau, Hướng Noãn xoay người xuống lầu tìm Lạc Hạ.
Anh đang ở trong phòng sách dọn đồ. Nhìn Hướng Noãn vào, Lạc Hạ tươi cười, dịu dàng hỏi: “Ngủ đủ rồi à?”
Hướng Noãn nhẹ “Vâng” một tiếng, đi đến trước mặt anh, duỗi tay ôm lấy vòng eo anh chàng. Lạc Hạ không né được, chỉ đưa hai tay lên cao bất lực nói nhỏ: “Người anh đang dơ lắm.”
Hướng Noãn ôm chặt thêm chút nữa, cô chôn đầu vào lồng ngực anh điềm đạm nói: “Bên ngoài có tuyết rơi rồi.”
Lạc Hạ cười trả lời: “Anh biết.”
“Buông anh trước đã, để anh đi tắm rửa sạch sẽ ôm em sau nhé.”
Hướng Noãn nghe thế thì ngoan ngoãn buông ra, Lạc Hạ đi tắm rửa thay quần áo mới. Hướng Noãn ngồi vào ghế bành cạnh bàn, nhìn chai thủy tinh đựng ngàn chú hạc giấy và móc chìa khóa trên mặt bàn, lười nhác chọc chọc chiếc móc khóa ấy. Cô ấn mở đèn bàn, vầng sáng nhạt tỏa ra bao trùm lên chai thủy tinh ấy.
Chẳng hiểu sao Hướng Noãn lại muốn đi lấy máy ảnh chụp lại cảnh này, giống như mọi thứ đều đã viên mãn cả rồi. Cô không có máy trong đây, di động thì nằm trong phòng ngủ, trong tầm tay chỉ có di động của Lạc Hạ. Hướng Noãn bèn cầm lấy, mở khóa bằng vân tay mình. Ảnh nền di động của anh là tấm ảnh cô ngoảnh đầu lại cười với máy ảnh ở quảng trường bồ câu trắng hè năm trước, có lẽ đây là tấm anh tự chụp màn hình lại trong đoạn video cũ kia.
Hướng Noãn mở phần máy ảnh trong di động, tìm góc độ phù hợp rồi chụp lại khung cảnh mình ưng ý rồi mở WeChat lên tự gửi lại cho mình. Sau khi gửi ảnh xong, Hướng Noãn vừa định rời khỏi WeChat nhưng lại đột nhiên phát hiện bản ghi chú trong di động của Lạc Hạ. Cô mím môi, mở giao diện ghi chú ấy lên.
Folder đầu tiên có tên là — Nhật ký mang thai của Hướng Noãn.
Nội dung trong folder này là:
Sáng uống một chén cháo bí đỏ kèm một quả trứng gà, thêm một phần bánh trứng.
Trưa ăn nửa chén mì trường thọ, một phần bánh bao kèm một ít đồ ăn vặt.
Vợ ngủ trưa ngoan quá đi mất. [Ảnh chụp – jpg]
Gần đây hai bé nhóc cũng rất ngoan.
Trong ảnh là bộ dạng say ngủ ban nãy của cô.
Hướng Noãn không bao giờ ngờ rằng từng món cô ăn từng thứ cô uống anh đều ghi chép cẩn thận tỉ mỉ đến vậy. Cô thoát ra màn hình chứa toàn bộ file lưu trong folder, đã có 88 file rồi. Chắc chắn là bắt đầu từ hôm 24 tháng 9 đến bệnh viện kiểm ra đến nay, 88 ngày.
Mỗi ngày anh đều ghi chú, Hướng Noãn xem từ trên xuống dưới, từng file từng dòng một.
24 tháng 9 năm 2020 – 23:54
Hôm nay Noãn Noãn có đến bệnh viện làm kiểm tra, quả thật có thai rồi, bé con gần tròn 1 tháng tuổi.
Lúc trưa em ấy có ăn một chén cơm kèm thịt kho tàu, canh rau xanh, uống một phần canh gà hầm.
Ngủ trưa đến bốn giờ, sao có thể ngủ như chú heo lười nhỏ thế này nhỉ.
Đến tối thì ăn sườn xào chua ngọt, cá xào ớt và uống cháo gà loãng.
10h rưỡi hơn mới ngủ.
………
8 tháng 10 năm 2020 – 23:54
Hôm nay Noãn Noãn đã bắt đầu nôn nghén rồi, không chịu được mùi trứng gà và sữa bò. Sáng chỉ uống nửa chén cháo táo đỏ.
………
30 tháng 10 2020 – 23:54
Tối nay dù là canh hay cơm cháo gì thì cũng đều nôn ra hết cả.
Nhóc quậy đó sao lại làm khổ vợ cha vậy chứ.
Đọc đến đây, Hướng Noãn bỗng nhớ lại khuya hôm ấy, Lạc Hạ ngủ không được, vừa hôn bụng nhỏ của cô vừa lẩm bẩm van nài: “Nhóc à, xem như cha xin con đấy, đừng làm vợ cha khó chịu nữa, thương mẹ con một chút có được không?” Đêm cô khó chịu trong người anh cũng không chợp mắt được tý nào.
………
15 tháng 11 năm 2020 – 23:54
Hôm nay dẫn em ấy đến xét nghiệm mới phát hiện là thai song sinh.
Hai đứa nhóc quậy này phải đối xử với vợ cha cho tốt đó nghe chưa.
Hướng Noãn tỉ mẩn xem từng file.
Nhật ký anh viết vừa nhẹ nhàng vừa chân thật, không có lấy một câu trau chuốt hào nhoáng nào, cũng không viết những lời sến sẩm, thậm chí chưa từng để lộ việc anh thương cô hay đau lòng cô nhiều thế nào.
Có lẽ phần nhật ký này trong mắt người khác chỉ là một folder ghi chú thời gian mang thai nhạt nhòa không thú vị nhưng đối với Hướng Noãn, từng chữ anh gõ từng câu anh ghi đều hàm chứa tình yêu vô bờ bến anh dành cho cô.
Lúc Lạc Hạ tắm rửa xong xuôi trở về phòng sách, Hướng Noãn đã ngã lưng dựa vào ghế, hốc mắt đỏ bừng. Anh nhăn mày, bước nhanh đến khom lưng hỏi: “Làm sao thế em? Khó chịu ở đâu à?”
Hướng Noãn cong môi người lắc đầu với anh nhẹ giọng nói: “Không phải, em rất ổn.”
Cô vươn tay câu lấy cổ anh, nâng cằm thân mật dán môi mình lên môi anh, cũng vì mới tắm xong nên cả người anh đều đang tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm. Lạc Hạ vẫn giữ tư thế khom lưng, xoay người đổi vị trí với cô, để cô trên đùi tiếp tục quấn quýt hôn môi, còn bản thân thì ngồi tựa lưng vào ghế.
Từ sau khi mang thai cơ thể Hướng Noãn ngày càng mẫn cảm hơn, anh chỉ cần hôn một chút là cô nàng đã mềm nhũn cả người luôn rồi. Anh dùng lòng bàn tay mình nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt đỏ ửng của cô rồi chậm rãi đặt một nụ hôn lên đấy.
Hai người dây dưa với nhau trong phòng sách một lát, Lạc Hạ dẫn Hướng Noãn về phòng ngủ, họ thay quần áo mới rồi ra cửa.
Lúc ở trong gara, trong khi Lạc Hạ bận rộn dắt xe ra thì Hướng Noãn nằng nặc đòi phải đứng ngoài cửa đón anh rồi mới lên xe.
Cô lấy di động chụp một cảnh trời tuyết, chụp xong thì vừa khéo Lạc Hạ lái xe đến trước mặt cô. Hướng Noãn mở cửa lên xe, cùng anh đến nhà hàng đã đặt trước.
Trên đường đi, Hướng Noãn mở Weibo nhiếp ảnh đã sớm mốc meo của mình lên định sẽ đăng hai tấm ảnh vừa chụp bên nãy lên, lâu lắm rồi không động chạm gì đến, vừa mở giao diện đã nhận được thông báo tài khoản có thêm mười mấy lượt theo dõi. Hướng Noãn không để ý lắm, cô vào thư mục tìm hai tấm ảnh ban nãy rồi tạo album mới để vào lấy tên là Đông ấm áp.
Sau khi đăng xong, cô mới từ tốn bấm trở lại giao diện chính chọn vào phần thông báo tăng lượt theo dõi. Cô có một thói quen lâu lâu sẽ ngó qua một lượt các acc theo dõi Weibo của mình, vừa nhìn một chút đã đứng hình luôn.
Hướng Noãn bắt gặp một id không thể nào quen thuộc hơn với mình —— LX21. Cô tò mò nhấn vào trang cá nhân của chiếc id này, không có một bài đăng nào và chỉ theo dõi có hai người – Một là cô hai là một acc blogger chuyên hướng dẫn kỹ năng “làm cha mẹ”
Cô mở phần giới thiệu Weibo này, là một acc được đăng ký vào ngày 24 tháng 9 năm 2020. Là hôm xác định cô mang thai, câu giới thiệu của acc này là “Em là hơi ấm cả đời anh kiếm tìm.” Đủ loại dấu vết để lại này để nói cho Hướng Noãn biết, chủ id này là Lạc Hạ. Cô làm như không có chuyện gì, thoát ra.
Bận cơm tối này hai bên gia đình đều có mặt đông đủ, không khí hòa thuận vui vẻ lắm. Chỉ có điều nhân vật chính là cô nàng Hướng Noãn hôm nay lại chỉ có thể ngắm rơi cả mắt bánh kem sinh nhật cho đã cơn thèm thôi chứ chả được ăn xí xi gì.
Thật ra ăn một chút cũng không nề hà gì nhưng dẫu sao đề phòng vẫn hơn. Người lớn cũng không đưa Hướng Noãn quà, mọi người đều đồng lòng gửi bao lì xì đỏ chóe tươi tắn cho cô. Hướng Noãn rối rít nhận bao lì xì, nhưng túi cô mang theo không to lắm, xém chút nữa là có bao rơi ra khỏi túi luôn rồi.
Đêm hôm ấy về nhà, Hướng Noãn mở từng bao lì xì ra, ngồi đực trên giường đếm tiền. Nhẩm nhẩm một chút, cô đưa toàn bộ số tiền cho Lạc Hạ rồi nói: “Có thời gian anh đến ngân hàng mở một cái thẻ cho nhóc tỳ nhà mình đi nhé.”
Lạc Hạ cầm lấy gật đầu: “Anh biết rồi, mai sẽ đi luôn.”
Hướng Noãn giải quyết xong chuyện này, tắm rửa qua loa một chút rồi mắt như dính vào đầu gối luôn rồi vậy, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Lạc Hạ thậm chí còn không kịp tặng cô quà. Người đàn ông thở dài, đi đến mép giường ngồi xuống, mở cái hộp trong tay mình ra, anh kéo cổ tay cô sang cẩn thận đeo giúp cô rồi lại lật mu bàn tay cô nàng lại, cúi đầu dịu dàng khôn xiết, hôn lên mu bàn tay trắng nõn mịn màng của cô. Anh cúi người, nỉ non bên tai cô: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Noãn Noãn à.”
Hướng Noãn hơi giật giật đầu mình, giống như cảm giác được hơi thở anh vậy, cô nàng rất chi là tự nhiên nhích lại gần, chui rúc vào lồng ngực anh chàng.
Lạc Hạ bèn ôm chặt cô, một tay kiên nhẫn dịu dàng đắp chăn lại cho cô, nhẹ nhàng vỗ lưng ru cô ngủ.
Nửa đêm hôm ấy Hướng Noãn có tỉnh dậy vì cảm thấy khát nước. Cô vừa cửa động một chút, Lạc Hạ bên cạnh đã mở bừng mắt.
“Khát nước à?” Giọng anh mang theo vẻ lười biếng.
Hướng Noãn “Vâng” một tiếp.
Lạc Hạ vươn tay ấn công tắc mở đèn, đỡ cô dậy rồi giúp cô ngồi vững một chút mới bước xuống giường rót nước. Đợi đến khi anh trở về với ly nước ấm đầy ắp trên tay, ánh mắt mơ màng của Hướng Noãn đang chăm chú nhìn về phía chiếc vòng tay lạ lẫm mình đeo.
Là một chiếc vòng tay hoa hướng dương đính đá và ngọc trai.
Hướng Noãn ngẩng mặt mờ mịt nhìn anh, Lạc Hạ đi đến, cười cười đưa ly nước cho cô nói: “Quà sinh nhật của em.”
“Anh cứ tưởng cũng phải đến sáng em mới phát hiện cơ đấy.”
Hướng Noãn tươi cười không nói, ngửa cổ uống nước anh đến. Đợi Hướng Noãn uống hết ly nước ấm rồi nằm xuống giường, Lạc Hạ đặt ly nước không lên mặt chiếc tủ đầu giường, tắt đèn bàn bên cạnh định ngủ tiếp.
Cơn buồn ngủ của Hướng Noãn đã bay biến đi đâu rồi, cọ đến cọ lui trong lồng ngực anh rồi trò chuyện với anh. Lạc Hạ nhắm hai mắt, kiên nhẫn dịu dàng trả lời từng câu rồi từng câu, dù anh đang buồn ngủ dữ dội lắm.
Lát sau, anh thở dài nói: “Tết Nguyên Đán em về nhà bố mẹ ở tạm mấy người có được không?”
“Đợi anh và Cận Ngôn Châu Dư Độ dọn đồ sang nhà mới xong xuôi anh sẽ đến đón em đến nhà mới của hai đứa mình.”
Hướng Noãn ngoan ngoãn đáp “Vâng.”
Kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, Lạc Hạ đưa Hướng Noãn về nhà họ Cận. Cũng vừa khéo khi ấy Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh về nhà ở tạm, Hướng Noãn cũng xem như có bạn nói chuyện cùng. Lúc cả nhà đang ăn trưa cơm với nhau, Cận Ngôn Châu nghiêm túc cấm Sơ Hạnh ăn cua, cả nhà bấy giờ mới hay trước Nguyên Đán mấy ngày Sơ Hạnh đã được xác nhận có mang rồi.
Hai người bọn họ lĩnh chứng vào tháng tám, tổ chức hôn lễ sau đấy. Hai người tổ chức hôn lễ muộn hơn cặp Lạc Hạ nhưng lĩnh chứng thì sớm hơn.
Hướng Noãn cười hỏi Sơ Hạnh: “Bác sĩ nói mấy tháng rồi vậy?”
Cả khuôn mặt Sơ Hạnh đỏ bừng, mím môi cười trả lời: “Vừa hơn một tháng.”
“Cũng không kém bao nhiêu, chắc tầm tháng 3 tháng 4 là sinh rồi nhỉ.” Hướng Noãn tính thời gian một chút.
Ăn xong bữa trưa thì Lạc Hạ đi với Cận Ngôn Châu sang Thu Đình Uyển chuyển nhà.
Sơ Hạnh ở nhà họ Cận nói chuyện phiếm với Cận Triều Văn, Hướng Lâm, Hướng Noãn, cũng vì thế mà biết thêm không ít chuyện thời thơ ấu của hai anh em hờ Hướng Noãn Cận Ngôn Châu.
Sơ Hạnh cười vui vẻ: “Thật ra con có nghe Lạc Hạ qua một chút rồi, khi còn bé Noãn Noãn dễ thương lắm nhỉ.”
Hướng Noãn cũng cười, còn chưa kịp nói gì, Hướng Lâm đã đứng phắt dậy nói nhanh: “Mẹ có giữ ảnh chụp khi bé của Noãn Noãn, cả nhà chờ chút để mẹ lấy xuống đã.”
Rất nhanh, Hướng Lâm ôm xuống một quyển album ảnh, bên trong toàn là ảnh chụp khi còn bé của Hướng Noãn.
Trước năm 6 tuổi, mỗi năm cô đều có đủ mấy tấm ảnh chụp làm kỷ niệm, sau 6 tuổi thì số lượng ảnh chụp từng năm ít hẳn đi, cách một hai năm sẽ có. Sau này thì không chỉ có ảnh của một mình cô mà còn có cả ảnh chụp tập thể trong trường nữa.
Hướng Noãn lật xem album, cũng bất ngờ không ngờ ảnh khi còn bé của mình vẫn còn nhiều đến vậy, có cả những tấm ảnh chụp mà cô không có tý ký ức gì về nó. Chỉ có mình Hướng Lâm là vẫn nhớ rõ như mới hôm qua, bà chỉ vào tấm Hướng Noãn buộc hai bên đuôi ngựa cười xán lạn cạnh chiếc ô tô be bé dành cho thiếu nhi, nói: “Đây là ảnh chụp sinh nhật năm 4 tuổi của Noãn Noãn, còn nhớ năm ấy trời rất lạnh nhưng con bé cứ một hai phải mặc váy trắng chụp ảnh, người lớn không chịu thì mếu rồi khóc ầm lên, tới lúc cả nhà bó tay phải thay cho con bé rồi cho nó ngồi vào chiếc xe nhỏ này mới chịu mỉm cười vui vẻ thế này đấy.”
Hướng Noãn dở khóc dở cười. Cô lúc nhỏ bướng tới vậy cơ à?
Sơ Hạnh bắt gặp ảnh Cận Ngôn Châu trong ảnh chụp tốt nghiệp cấp 3 của Hướng Noãn. Cô nàng chỉ vào Lạc Hạ đứng cạnh Cận Ngôn Châu, dùng một vẻ mặt đương nhiên nói: “Tên cao kều đó quả nhiên vẫn luôn giữ cái mặt lạnh tanh thế này.”
Hướng Noãn cười đáp: “Chị nhắc em mới nhớ, lúc bọn em chụp ảnh tốt nghiệp, người chụp ảnh có cố ý nhắc tên anh ấy, kêu anh ấy cười một chút.”
“Sau đó anh Cận Ngôn Châu dưới cái nhìn của toàn bộ bạn học quanh đấy, mặt lạnh như tiền kiên quyết bảo không.”
Sơ Hạnh cười càng tươi hơn: “Tên đó là vậy ấy, chứ cái mặt ấy mà chịu cười thì thật sự trông rất có sức hút.”
Hướng Noãn cười khẽ: “Em quen với cái tính xấu đó rồi.”
“Em còn nhớ lần đầu tiên mình gọi anh ấy là anh, anh ấy ngạc nhiên tới mức sắp té cầu thang đến nơi luôn ấy, còn tức tối nói với em — Ai là anh cô!”
Sơ Hạnh chớp chớp mắt, không biết nhớ lại chuyện gì, vừa cười vừa nói: “Tên cao kều đó giỏi nhất là mạnh miệng.” Cô nói tiếp: “Nhưng lại rất hay mềm lòng, bao dung thương người nữa.”
“Vâng,” Hướng Noãn tán đồng: “Em cũng thấy thế.”
Vì có thêm Cận Ngôn Châu và Dư Độ phụ giúp nên Lạc Hạ cũng chỉ mất nửa ngày để chuyển đồ đạc sang nhà mới. Việc tiếp theo là sắp xếp đồ vật.
Ngày thứ hai trong kỳ nghỉ, sáng Lạc Hạ sang nhà mới sắp xếp đồ đạc, tối đến thì về nhà họ Cận ăn cơm, vừa khéo thấy được ảnh chụp khi bé của Hướng Noãn.
Lúc còn bé cô thật sự rất đáng yêu, nụ cười ngọt ngào còn xen lẫn mấy phần ngượng ngùng, thời niên thiếu thì yên tĩnh dịu dàng, cười cũng chỉ cười nhẹ không hé răng, có thể nói là khá mờ nhạt khi đặt trong biển người nhưng chẳng hiểu sao anh lại dễ dàng nhìn ra cô ngay lập tức. Lạc Hạ vừa xem vừa dùng di động chụp ảnh lại, giống như muốn đem cất giữ toàn bộ kỷ niệm tuổi thơ, quá khứ của cô nàng trong di động của mình vậy. Sau khi xong xuôi, Lạc Hạ mới cảm thấy thỏa mãn trở về phòng ngủ của Hướng Noãn đi ngủ với cô.
Ngày dọn nhà cuối cùng, Lạc Hạ trang hoàng nhà cửa tươm tất rồi đón Hướng Noãn về, còn mời thêm cả Cận Ngôn Châu và Dư Độ đến ăn tân gia.
Trước đó Thư Trình và đàn chị đang bận đi du lịch nước ngoài, chuyến bay cũng phải qua nửa đêm mới đáp xuống nên không thể đến ăn tân gia cùng mọi người.
Ăn xong bữa cơm ấy, Hướng Noãn dẫn Trần Gia Gia và Sơ Hạnh tham quan quanh nhà, thuận tiện hỏi Trần Gia Gia định bao giờ sẽ kết hôn với Dư Độ.
Trần Gia Gia nói: “Hồi tết bọn tớ có ra mắt phụ huynh rồi, chắc ngày cưới sẽ sớm được quyết định xong xuôi thôi.”
Hướng Noãn cầm ly nước trái cây Lạc Hạ pha từ trước, cụng ly với Trần Gia Gia, Sơ Hạnh.
“Phong cách nội thất nhà cậu tuyệt thật đấy.” Trần Gia Gia tấm tắc khen.
Hướng Noãn cười đáp: “Nếu cậu thấy thích tớ sẽ thiết kế một kiểu riêng cho cậu nhé?”
Trần Gia Gia: “Không cần phiền phức vậy đâu, mấy chuyện nhà cửa phòng ốc kiểu này tớ đẩy cho Dư Độ cả rồi, tớ chỉ phụ trách việc hưởng phúc thôi.”
Sơ Hạnh nhìn gian phòng tắm rộng rãi thoáng đãng hệt như phòng ngủ cũng cười: “Chị siêu thích kiểu phòng tắm này luôn ấy, phòng tắm ở nhà hiện tại cũng xây theo kiểu này đây.”
Trần Gia Gia lấy di động ra: “Okok, để tớ chụp một tấm rồi gửi cho Dư Độ đã.”
Hướng Noãn và Sơ Hạnh ở bên cạnh đứng cười cười.
Đến khuya, Cận Ngôn Châu và những người còn lại lần lượt ra về, trong nhà chỉ còn lại mỗi Lạc Hạ và Hướng Noãn.
Hướng Noãn có hơi mệt nên Lạc Hạ ôm cô vào phòng tắm luôn. Anh tỉ mẩn săn sóc từng chút, gội đầu rồi tắm rửa cho cô. Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Lạc Hạ rót một ly nước ấm định đưa sang, Hướng Noãn thì khoác áo ngủ rồi chậm rãi đến phòng dành cho trẻ con.
Phòng ngủ chính có thiết kế cửa thông với phòng dành cho trẻ con này nên Hướng Noãn chỉ cần đẩy cửa một cái là vào được luôn rồi, Lạc Hạ đã sắp xếp bày biện phòng trẻ con này từ sớm. Sàn lót nệm êm, giường tầng có cả bậc thang và cầu trượt để tiện cho hai đứa nhóc tỳ nhà họ “lộng hành”. Đồ đạc Hướng Noãn mua lúc trước Lạc Hạ cũng đã bày biện xong xuôi. Cả ngựa gỗ và hai chiếc xe nôi đều được đặt ngay ngắn trong này.
Hướng Noãn đi đến, vươn tay sờ sờ đồ dùng của mấy đứa nhóc của mình, khóe miệng bất giác giương cao. Đúng lúc này, Lạc Hạ cũng đi đến, anh dang tay ôm cô từ phía sau, anh dúi vào tay cô ly nước ấm mình rót dịu dàng nói: “Uống nước đi em.”
Hướng Noãn cầm tay anh, uống nước. Và vẫn như thường lệ, nửa ly nước còn lại đều do Lạc Hạ uống hết. Lạc Hạ đặt ly nước lên trên bàn vừa xoay người lại, Hướng Noãn bỗng nhiên níu ngón tay anh.
“A Hạ.” Giọng cô run rẩy, giọng điệu còn có chút hưng phấn nói: “A Hạ, bé con cử động rồi này!”
Lạc Hạ ngạc nhiên, bàn tay đã bị Hướng Noãn bắt lấy rồi đặt lên phần bụng cô nàng. Anh cảm nhận rất rõ chuyển động của hai đứa nhóc trong bụng Hướng Noãn, dù có nhỏ nhưng cảm nhận từ bàn tay thì rất là chân thật.
Anh duỗi tay ôm chặt Hướng Noãn, đôi bàn tay dán lên cái bụng hơi to lên của cô, nghiêng đầu hôn hôn khuôn mặt tươi cười của người trong lòng.
Dịp Tết, Hướng Noãn và Lạc Hạ đến nhà họ Hạ dùng cơm tất niên với người lớn bên đó. Lạc Hạ chơi cờ giải khuây cùng với cha và ông mình còn Hướng Noãn thì ở phòng khách xem chương trình Xuân Vãn một lát rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ít lâu sau, Lạc Hạ vào phòng, thấy trong phòng tối đen, còn nghe được loáng thoáng tiếng nức nở nho nhỏ.
Anh hơi căng thẳng. Lạc Hạ bước nhanh đến chỗ mép giường, vừa định vươn tay bật đèn, hỏi nhỏ: “Noãn Noãn? Sao thế em?”
Hướng Noãn níu bàn tay định bật đèn của anh, Lạc Hạ cũng từ bỏ ý định.
Cả căn phòng là một khoảng tăm tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi vào.
Lạc Hạ bế cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình, giọng nói hạ thấp hết cỡ lộ ra mấy phần dịu dàng: “Sao em khóc?”
Hướng Noãn dựa vào ngực anh nỉ non: “Em mệt lắm.”
“Hả? Mệt à?” Lạc Hạ tinh tế hỏi: “Bụng khó chịu hay chân lại bị chuột rút rồi?”
Cô nói tiếng được tiếng không: “Không biết, không dễ chịu chỗ nào hết.”
Lạc Hạ nương ánh sáng từ ngoài, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô thì nhẹ nhàng vươn tay lau đi rồi dỗ dành: “Anh xoa bóp cho em nhé.”
Hướng Noãn lắc đầu, giọng cô mang theo âm mũi: “Em nhớ mẹ.”
Lạc Hạ dở khóc dở cười, kiên nhẫn đáp: “Ừ, giờ anh dẫn em sang đó liền đây, chưa tới một giờ là đến rồi, đừng khóc mà, ngoan.”
Một lúc lâu sau, đợi đến khi cô nín khóc, Lạc Hạ vẫn chưa nói thêm gì Hướng Noãn đã mở miệng trước: “Em cũng không hiểu sao mình lại đa sầu đa cảm thế này.”
Cô cọ cọ vào người anh nhỏ giọng: “Chỉ là muốn khóc thôi, cảm giác phải khóc cho hết mới thoải mái nổi.”
“Ừ, anh biết.” Lạc Hạ vỗ về cô, đáp: “Chuyện đó rất bình thường.”
Anh biết cảm xúc của phụ nữ lần đầu mang thai rất thất thường, phút trước cười phút sau khóc cũng là phản ứng tâm lý thường thấy. Huống chi trong bụng cô bây giờ có tận hai đứa nhóc, cảm xúc thất thường hơn người khác cũng không có gì khó hiểu.
Anh dịu dàng nói tiếp: “Nhưng lần sau nhớ phải đến tìm chồng em đây, đừng tự thu mình vào một khóc rồi òa khóc thế này nữa.”
Hướng Noãn hít hít mũi, ngoan ngoãn đáp “Vâng”.
Dù đang mang song thai nhưng Hướng Noãn vẫn muốn dùng phương thức sinh đẻ tự nhiên. Sau khi làm đủ thứ kiểm tra xét nghiệm, bác sĩ khoa sản cũng nói cô đủ điều kiện để sinh tự nhiên không cần đến sự can thiệp của chế độ khoa sản hiện đại.
Sau 12h trưa hôm 11 tháng 6, bụng Hướng Noãn bắt đầu đau dữ dội, cô được đưa cấp tốc vào bệnh viện rồi thẳng vào phòng sinh. Lạc Hạ cũng mặc áo khử trùng vào cùng cô.
Mười mấy tiếng đồng hồ ròng rã kế tiếp, Lạc Hạ và Hướng Noãn đều căng thẳng tột độ trong phòng sinh.
Anh trơ mắt nhìn cô đau đớn làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, muốn bao nhiêu gian nan có bấy nhiêu gian nan nhưng anh lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông thế thôi.
Đối với cô mà nói, chuyện sinh đẻ này cứ như đang dạo một vòng quanh cửa tử. Cuối cùng, năm sáu phút sau khi đứa trẻ đầu tiên ra đời thì bé thứ hai cũng bình an đón chào thế giới.
Bác sĩ nói với bọn họ trong tiếng khóc oe oe của hai đứa nhóc: “Chúc mừng bác sĩ Lạc và bà Lạc, là thai long phượng, một bé trai một bé gái.”
Hướng Noãn đã kiệt sức, nằm liệt trên bàn phẫu thuật. Trên mặt cô sớm đã không phân rõ đâu là nước mắt đâu là mồ hôi đổ trong cơn thập tử nhất sinh ấy rồi.
Lạc Hạ không xem mặt hai đứa nhóc.
Anh gần như lao đến cạnh bàn phẫu thuật, nắm chặt bàn tay cô. Lát sau, Lạc Hạ cuối cùng cụng trán với cô nàng, nhỏ giọng nói: “Em vất vả rồi, vợ à.”
Hướng Noãn sức cùng lực kiệt nhắm mắt, chỉ kịp nghe câu nói thều thào của anh rồi cảm nhận được một giọt nước mắt lành lạnh rơi xuống khuôn mặt mình. Cô gắng hết sức mở to mắt, nhìn vào hai hốc mắt đỏ bừng của người đàn ông trước mặt.
12 tháng 6, rạng sáng, Lạc Hạ và Hướng Noãn chào đón hai sinh linh mới của mình đến thế giới này.
Mười một năm về trước, Lạc Hạ rời khỏi cô ở bờ biển trong chuyến du lịch mừng tốt nghiệp.
Hai năm trước, cô và anh gặp lại nhau trong bệnh viện.
Ngày 12 tháng 6 đối với hai người họ là một ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Tên của hai đứa nhóc là do Lạc Hạ đặt, noi theo truyền thống tên có chứa họ của cha mẹ.
Anh trai trong hai đứa gọi là Lạc Mộ Hướng, mang ý nghĩa: Lạc Hạ yêu Hướng Noãn.
Bé gái là Lạc Hướng Du, theo một câu thơ cổ: Ngày hạ ngày càng dài (1)
–
Lạc Hạ yêu Hướng Noãn
Ngày hạ ngày càng dài.
(1): “Chiếc quạt nhỏ se lạnh, ngày hạ ngày càng dài” – Bồ Tát man (Vịnh cúc tiết Đoan Ngọ)
Hết 57.
Bình luận facebook