Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Ông lão và phụ nhân mặc áo lòe loẹt nghe nói thế, cả hai song song quay người nhìn hướng điện môn.
Trần Gia Lâm trong cảnh tuyệt vọng, liền nảy sinh một niềm sinh cơ ngay.
Chẳng biết người nào đã đến đây?
Đối phương ngẫu nhiên đến đây, hay là có mục đích mới đến đây ư?
Trần Gia Lâm không có thân thuộc và cũng chẳng có bằng hữu, thế thì có ai đến cứu hắn đâu? Huống hồ cũng chẳng có ai biết mình đang thọ nạn tại nơi đây cả.
Một nữ nhân diễm lệ vô cùng đã xuất hiện ngoài cửa đại điện, đối phương đưa mắt nhìn vào trong điện một vòng, sau đó cất giọng thanh thoát nói:
- Chao ôi! Ta lại tưởng ai đó, té ra là nhị vị Điếu Khách và Hỷ Nương đang ở tại đây, có phải lại tiếp được một món hàng mua bán nào lớn lắm nữa chăng?
Âm thanh thật êm tai và dễ chịu.
Không cần phải nói cũng biết Điếu Khách và Hỷ Nương là tôn hiệu của ông lão và phụ nhân mặc áo lòe loẹt rồi.
Trần Gia Lâm bỗng nghe thấy tiếng nói bất giác cả mừng, vì hắn đã nhận ra giọng nói này chính là của nữ nhân tên Vũ Diễm Hoa đã đến khách điếm cảnh cáo mình tối hôm qua kia mà.
Quả thực đây chẳng khác nào như một kẻ đang chết chìm dưới nước bỗng nhiên vớ được một sợi dây cứu mạng vậy.
Điếu Khách đưa mắt nhìn Vũ Diễm Hoa một cái, cười nói:
- Nương tử xem y có đẹp không, y lại quen biết hai phu phụ ta...
Hỷ Nương trợn ngược đôi ngươi, dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, căm phẫn nhìn Điếu Khách nói giọng quái dị rằng:
- Này lão bất tử, y đẹp, lão nương xấu có phải vậy không? Hãy coi chừng lão nương lột da ngươi...
Điếu Khách mặt mày nhăn nhó nói:
- Này nương tử đại nhân, ngươi chớ hiểu lầm, ta chỉ nói thế thôi, có khi nào dám suy nghĩ vớ vẩn gì đâu, có nương tử rồi bất cứ mỹ nữ nào ở chốn thiên hạ này ta cũng chẳng xem vào đâu cả.
Hỷ Nương bĩu môi bảo:
- Chớ nịnh hót ta nữa, thách ngươi dám làm bậy nào! Mụ vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vũ Diễm Hoa, hỏi:
- Này tiểu muội tử, ngươi đến ngôi miếu này làm gì thế? Có hẹn với tình nhân chăng? Vũ Diễm Hoa làm ra vẻ thản nhiên, cười một tiếng thật tươi, nói:
- Hỷ Nương, người nói chẳng sai chút nào, chàng đã đến đây trước ta...
Cô ta vừa nói vừa bước vào trong điện, phóng mắt nhìn tới trước, thất kinh nói:
- Ồ! Chính chàng đây mà! Hai ông bà đã làm gì chàng rồi? Miệng thì nói, chân thì bước về hướng Trần Gia Lâm.
Điếu Khách cất giọng lạnh lùng nói:
- Khoan đã! Ngươi báo cáo lai lịch xem nào! Vũ Diễm Hoa dừng bước lại, cười khẩy nói:
- Miễn vậy, còn báo cáo lai lịch làm gì nữa, lúc nãy tôn phu nhân gọi ta là tiểu muội tử, thì ngươi cứ cho ta là tiểu muội tử đi!
Hỷ Nương trợn ngược hai mắt lên, nói:
- Chớ giả mù sa mưa nữa, ngươi đến đây có mục đích chứ gì? Vũ Diễm Hoa kêu ồ lên một tiếng, nói:
- Ngươi lại nói đúng rồi!
- Vậy thì ngươi vì hắn mà đến đây ư?
- Đúng thế! Chẳng lẽ nơi đây còn ai nữa nào?
- Ngươi có biết hắn là ai không?
- Ngư Lang chứ còn ai! Chính ta đã tìm chàng, ngươi hỏi như thế có phải là bằng thừa không?
- Ngươi ngại hắn phải đến âm phủ một mình thì cô đơn, cho nên mới đuổi đến đây để được chết chung với hắn chứ gì?
- Ồ! Hỷ Nương, ngươi thông minh thật, lại nói đúng lần nữa! Hỷ Nương lạnh lùng nói:
- Ngươi chuẩn bị đi chung với hắn bằng cách nào? Tự mình lên đường, hay là... Vũ Diễm Hoa cười khẩy một tiếng, nói giọng thản nhiên rằng:
- Chớ nói lời khó nghe như thế làm gì, ta có muốn chết bao giờ đâu, ngươi thử suy nghĩ kỹ lại xem, bọn già lão vẫn còn luyến tiếc thế giới đẹp đẽ này, huống chi ngày tháng của bọn thanh niên trẻ tuổi còn dài, ta phải lưu lại hưởng thụ thêm một phen nữa chứ!
Hỷ Nương chớp nháy đôi mắt một cái, nói:
- Tiểu muội tử, những hạng người có miệng lưỡi lanh lợi như ngươi rất hiếm thấy ở chốn giang hồ này. Nếu ngươi không muốn chết tại sao lại hấp tấp bước vào Đài Vọng Hương làm gì?
Vũ Diễm Hoa cười khẩy, nói:
- Nếu chẳng nhờ ngươi dẫn đường, quả thực ta không thể nào tìm gặp hắn rồi, ta cảm ơn ngươi trước vậy.
Té ra nàng theo dõi Hỷ Nương đến đây. Điếu Khách cau mày nói:
- Này nương tử cưng yêu của ta, phen này ngươi mệt rồi, đã sơ ý đến thế, bị đối phương theo dõi mà chẳng hay biết chút nào cả, chủ nhân phải nổi cơn thịnh nộ không sai cho mà coi!
Hỷ Nương mặt hơi biến sắc, hớt hãi đưa mắt nhìn về hướng thần tượng một cái, sau đó quay trở lại nói với Vũ Diễm Hoa rằng:
- Này tiểu muội tử, ngươi không tự mình thượng lộ thì lão nương đành phải động thủ thôi.
Nói xong, hai mắt tia ra hai luồng sát khí kinh người, đồng thời lượn mình lướt tới, xòe năm ngón tay bấu vào người Vũ Diễm Hoa nhanh như chớp.
Quả thực trảo này thần tốc lợi hại vô cùng.
Vũ Diễm Hoa vẫn mặt mày tươi cười, giơ ngọc chưởng vẽ một vòng tròn ở trước mặt. Động tác nhẹ nhàng trông chẳng có gì là lạ lùng cả.
Hỷ Nương lập tức rút bàn tay lại, thất kinh nói:
- Nhất Nguyên Hóa Thái Cực, ngươi là...
Vũ Diễm Hoa giơ ngón trỏ ra dấu bảo đối phương không được nói tiếp, khẽ gật đầu một cái, nói:
- Ngươi biết như thế đủ rồi, không cần phải nói ra làm gì!
Hai bên đối thoại, Trần Gia Lâm nghe hết cả, hắn nhủ thầm trong bụng: "Thế là lai lịch của Vũ Diễm Hoa này không tầm thường rồi".
Ngay lúc này âm thanh thần bí nọ từ phía sau thần tượng lại từ từ vang tới, nói:
- Cô nương là người của phía Âm Sơn, vậy chúng ta hãy giải quyết việc này cho hợp lý cũng được!
Vũ Diễm Hoa quay sang hướng thần tượng, chắp tay xá một xá, nói:
- Không ngờ chưởng quỹ cũng có mặt tại đây, tiểu nữ thất lễ thực!
Cái tên chưởng quỹ không giống ngoại hiệu của người võ lâm chút nào, rút cuộc đối phương là nhân vật thế nào đây?
Người thần bí nọ lên tiếng nói:
- Cô nương vâng lệnh đến đây ư?
- Nói thế cũng được!
- Ngư Lang này là người của quý phái sao?
- Điều này khó nói lắm!
- Cô nương nói thế nghĩa là sao?
- Xin lượng thứ tiểu nữ không tiện phụng cáo điều này.
- Cô nương cứ thẳng thắn nói mục đích đến đây để làm gì đi.
- Tiểu nữ mong rằng chưởng quỹ niệm tình buông bỏ vụ mua bán này. Hiện trường trầm tịnh giây lát, sau đó người thần bí lại nói tiếp:
- Này cô nương, đôi bên chúng ta luôn luôn nước sông chẳng đụng chạm nước giếng... Vũ Diễm Hoa ngắt lời đối phương, nói:
- Đúng thế, nhưng bất đắc dĩ mới xin chưởng quỹ phá lệ một lần này cho.
- Này cô nương, lão phu làm ăn chưa bao giờ rút lại hợp đồng, vụ mua bán lần này quyết phải tiếp tục, nếu buông tha thì xem như dẹp bảng nghỉ việc rồi còn gì nữa!
Vũ Diễm Hoa đưa mắt quét nhìn Trần Gia Lâm một cái, nói:
- Thưa chưởng quỹ, bây giờ thế này có được không, giá cả là bao nhiêu? Gia chủ nhân sẽ trả đủ đàng hoàng.
Phía sau thần tượng liền nổi lên một tràng cười ha hả, nói:
- Này cô nương, lão phu không đến nỗi nhỏ mọn như vậy, đây không phải là vấn đề giá cả, mà quan trọng là quy luật mua bán, lão phu luôn luôn không hề đánh lừa, dù người lớn hay là trẻ nhỏ bao giờ cả, không khi nào có vấn đề phá lệ thất hứa với khách đặt hàng hết.
Vũ Diễm Hoa cau mày nói:
- Nếu nói như thế... thì chưởng quỹ không bằng lòng phá lệ rồi? Chưởng quỹ thần bí nọ lên tiếng nói tiếp:
- Xin thượng trình với quý chủ nhân hãy thông cảm cho, đồng thời cô nương cũng bảo rằng hắn cũng chưa phải là người của quý phái, có cần thiết bắt ép lão phu gỡ bảng hiệu như vậy không?
Quả thực hai bên như đang bàn luận về một vụ mua bán. Trần Gia Lâm hoàn toàn nghe chẳng hiểu gì hết.
Bầu không khí lúc này khẩn trương vô cùng... Vũ Diễm Hoa suy nghĩ giây lát, nói:
- Tiểu nữ chỉ vâng mệnh lệnh hành sự, công việc có thành công hay không hoàn toàn không can hệ gì đến tiểu nữ hết, thế nhưng... tiểu nữ có một điều không thể phụng cáo trước, tốt nhất chưởng quỹ nên buông bỏ vụ làm ăn lần này.
- Cô nương uy hiếp lão phu đó ư? Vũ Diễm Hoa lắc đầu, nói:
- Tiểu nữ không hề nghĩ như thế!
- Vậy tại sao ngươi nhất định muốn lão phu phá vỡ quy luật làm ăn ư?
- Tại vì nghề làm ăn cần nhất phải nhất bổn vạn lợi, thế nhưng vụ làm ăn này thì lại lỗ vốn.
- Lão phu không hiểu ý cô nương muốn nói gì cả?
- Tiểu nữ nói thật cho chưởng quỹ nghe cũng không hề chi, chắc chưởng quỹ vẫn chưa biết chủ nhân món hàng này là ai thì phải...
Người thần bí kêu ồ một tiếng, nói:
- Phải! Lão phu nhìn nhận rằng khi lãnh vụ làm ăn này chưa điều tra rõ chủ nhân hàng hóa này, chẳng biết đối phương là ai?
Vũ Diễm Hoa suy nghĩ giây lát, rồi nói tiếp:
- Sau khi tiểu nữ phụng cáo điều này, mong rằng chưởng quỹ và hai vị môn hạ phải tuyệt đối giữ bí mật...
Người thần bí nói:
- Được, lão phu bằng lòng với cô nương như thế!
Trần Gia Lâm lấy làm thắc mắc khó hiểu vô cùng, chủ nhân hàng hóa mà đối phương vừa đề cập rất có thể muốn ám chỉ sư phụ, thế nhưng mình hoàn toàn chẳng hay biết chút nào về bình sinh của sư phụ cả. Khi sư phụ còn tại thế chưa hề đề cập đến quá khứ của lão nhân gia người, dù mình có hỏi thì lão cũng chẳng nói. Lạ thay tại sao Vũ Diễm Hoa này lại biết sư môn của mình như thế?
Vũ Diễm Hoa cất giọng sang sảng đọc ra từng chữ một:
- Trường Hồng Quán Nhật Quỷ Thần Kinh!
Trần Gia Lâm chẳng hiểu câu này có nghĩa là gì cả, vì hắn chưa từng nghe nói câu này bao giờ.
Vũ Diễm Hoa thoạt thốt ra câu này, tức thì phát sinh hiệu nghiệm ngay, người thần bí nọ thất thanh, nói giọng hớt hãi:
- Cô nương nói thật đấy chứ?
Vũ Diễm Hoa cất giọng lạnh nhạt nói:
- Nếu chưởng quỹ vẫn chưa tin lời nói của tiểu nữ, sao không giải huyệt cho hắn thử nghiệm món hàng này ngay bây giờ xem thế nào?
Tức thì bầu không khí tại hiện trường trầm tịch ngay, có lẽ người thần bí nọ đang suy nghĩ thì phải.
Một hồi thật lâu, người thần bí nọ lên tiếng phá tan bầu không khí tịch lặng, nói:
- Này cô nương, trông tình hình lão phu đành phải phá lệ thôi, bây giờ lão phu giao hắn cho cô nương, đồng thời mong cô nương hãy giữ bí mật chớ để sự kiện này truyền ra bên ngoài.
Vũ Diễm Hoa gật đầu, nói:
- Xin tuân lệnh chưởng quỹ!
Điếu Khách và Hỷ Nương đưa mắt nhìn nhau một cái, cả hai lẳng lặng lui ra khỏi điện. Bấy giờ trong lòng Trần Gia Lâm mới hoàn toàn thực sự yên tâm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày hắn đã kinh lịch biết bao sự việc, đồng thời cũng học được nhiều bài học quý báu, hắn đã nhìn thấy chân diện mục chốn giang hồ rồi, đồng thời hình như trong bỗng chốc hắn đã trưởng thành khá nhiều.
Vũ Diễm Hoa cười thật tươi, từ từ bước tới bên cạnh hắn. Nàng đưa tay giải hết số huyệt đạo đã bị khống chế cho hắn.
Trần Gia Lâm đứng phắt dậy, chỉnh lý y áo lại, trong lúc hắn té ngã ra đất, nón rơm ấy đã đánh mất rồi.
Mặt mày Trần Gia Lâm ửng đỏ, quay sang hướng Vũ Diễm Hoa chắp tay xá dài, nói giọng ngượng ngùng:
- Vũ cô nương, tại hạ kính tạ đại ân cứu mạng của cô nương! Vũ Diễm Hoa mỉm cười, nói:
- Chớ cảm tạ làm gì. Nếu chẳng nhờ lai lịch lớn của ngươi, ta cũng đành bó tay chịu trận vậy.
Nghe nói thế, Trần Gia Lâm bất giác ngẩn người ra tại chỗ, nhất là ba chữ lai lịch lớn càng làm hắn hoang mang khó hiểu hơn. Thiếu nữ thần bí này lại am hiểu lai lịch của sư phụ hơn cả mình nhiều, không ngờ sư phụ lại là một nhân vật xuất sắc như thế.
Đương nhiên hắn không có lý do gì lại đi hỏi thăm nàng về việc sư môn của mình được hết.
Hắn suy nghĩ đến đây, cất tiếng nói:
- Nếu chẳng nhờ cô nương kịp thời xuất hiện, tại hạ ắt phải ngộ nạn không sai... Hắn nói tới đây, dừng lại giây lát, sau đó lấy làm thắc mắc hỏi:
- Lý do tại sao đối phương lại muốn giết tại hạ như vậy ư? Vũ Diễm Hoa mỉm cười, nói:
- Đối phương chỉ làm ăn thôi! Trần Gia Lâm cau mày nói:
- Nói sao! Đây chỉ là vụ làm ăn?
Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu một cái, nói:
- Đúng thế, họ hành nghề mua bán giết người! Trần Gia Lâm sực như hiểu rằng nói:
- Tại hạ hiểu rồi, đối phương chuyên giết người làm giao dịch, bất cứ một ai chịu giá cả đối phương, thì đối phương sẽ hạ thủ...
Vũ Diễm Hoa gật đầu lia lịa, nói:
- Đúng là như vậy đấy!
- Chẳng biết đối phương đã giết mướn cho ai vậy?
- Điều này thì ta không dám nói, đây là quy luật giang hồ, không được nói bí mật của người.
Trần Gia Lâm ngạch nhiên hỏi tiếp:
- Người chỉ thốt ra tiếng nói mà không hiện thân lúc nãy là ai vậy?
- Điều này thì ta có thể nói cho ngươi nghe cũng chẳng hề chi. Người giang hồ gọi y là Huyết Chưởng Quỷ, vì đối phương chuyên môn mua bán mạng người, còn xuất thân lai lịch của y thì hiếm người biết lắm, chính ta cũng chẳng biết lai lịch của đối phương. Điếu Khách và Hỷ Nương hai thủ hạ của y chính là bảng hiệu sống của y, hai người này chuyên môn ra mặt kiếm mối và bàn luận giá cả.
Trần Gia Lâm lắc đầu, cảm khái thở dài một tiếng, nói:
- Giang hồ mênh mông bao la, chẳng thiếu điều kỳ lạ gì hết, nếu nói như vậy, Huyết Chưởng Quỷ này tội ác tày trời rồi.
Vũ Diễm Hoa mỉm cười, nói:
- Chúng ta chớ bàn luận việc người ta nữa. Lệnh sư vẫn khỏe chứ?
Trần Gia Lâm sực nhớ lại di ngôn sư phụ đã nhờ Châu lão gia chuyển cáo lại cho mình, không được tiết lộ bí mật sư môn, huống hồ mình chẳng biết thân phận cô ta chút nào, hắn bèn hỏi ngược lại:
- Cô nương cũng biết gia sư sao? Vũ Diễm Hoa lắc đầu, nói:
- Không biết, ta chỉ hỏi thăm hộ cho người khác thôi!
- Cô nương hỏi thăm cho ai thế? Vũ Diễm Hoa gượng cười, nói:
- Xin lượng thứ, ta không thể phụng cáo điều này!
Nói đi nói lại cuối cùng vẫn là câu nghi vấn khó hiểu, chẳng lẽ nhân sự giang hồ thảy đều thần bí như vậy sao?
Nàng không chịu nói, đương nhiên hắn không tiện hỏi tới, đành phải im lặng thôi.
Vũ Diễm Hoa lại trổ tài miệng lưỡi của nàng ra, hình như nàng đã đọc được tâm ý của mọi người.
- Này Trần thiếu hiệp, có lẽ ta gọi ngươi như vậy thích hợp hơn, chẳng phải ta cố tình làm ra vẻ thần bí gì đâu, vì ta có tư ẩn khó nói, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ sáng tỏ hết. Ta vẫn biết một người khi trong lòng có điều thắc mắc không được giải đáp, thường lấy làm khó chịu vô cùng...
Trần Gia Lâm gượng cười nói:
- Tại hạ cũng không nhất quyết phải biết điều này.
Vũ Diễm Hoa cũng theo sau cất tiếng cười thật tươi, nàng biết hắn miễn cưỡng trả lời thế thôi. Con người không ai mà chẳng hiếu kỳ, cho dù một vấn đề không liên can đến mình, cũng quyết tâm tìm trăm mưu ngàn kế làm sáng tỏ vấn đề này không sai, huống hồ một nghi vấn có liên can đến bản thân mình.
Thế nhưng nàng không nói ra tâm lý này, bèn lái sang đề tài khác:
- Chắc trên đường thiếu hiệp đi đến đây phải có sự việc gì chứ?
Trần Gia Lân nhủ thầm trong bụng: "Trông tình hình thiếu nữ thần bí này chắc là một nhân vật thông thạo giang hồ, sao mình chẳng hỏi thăm nàng về hành tung của lão thầy thuốc giang hồ nọ xem thế nào? Có lẽ nàng sẽ cung cấp chút ít manh mối cũng nên..."
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, bèn thành thật nói:
- Tại hạ đang tìm kiếm một người!
- Tìm người? Tìm ai vậy?
- Tìm một lão thầy thuốc giang hồ!
- Ồ! Danh hiệu đối phương xưng hô thế nào?
- Không biết!
- Còn tướng mạo y thì sao?
- Không biết!
Vũ Diễm Hoa cười tủm tỉm một tiếng, nói:
- Thế thì kỳ diệu thực, thiếu hiệp tìm một người không quen biết gì hết?
Quả thực Trần Gia Lân cũng cảm thấy buồn cười hết sức, mình tìm kiếm đối phương bằng cách này chẳng khác gì như mò kim đáy biển, bây giờ biết giải thích với nàng như thế nào đây?
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, bèn cất tiếng nói:
- Này Vũ cô nương, sự thật là như thế này đây. Cách đây vài ngày trước có một lão thầy thuốc giang hồ đã xuất hiện ở vùng phụ cận hồ Bà Dương, tình cờ có liên can đến một sự việc của tại hạ. Y là người mục kích sự kiện này, thế nhưng không biết lai lịch của y là ai hết, tại hạ phán đoán rằng có lẽ y sẽ đi qua con đường này...
Vũ Diễm Hoa kêu ồ một tiếng, nói:
- A! Thì ra là thế, thế nhưng thầy thuốc dạo ở chốn giang hồ này thì nhiều lắm, làm sao biết ai là người mà thiếu hiệp muốn tìm kiếm đây?
- Thế à...
Trần Gia Lân ấp úng nói chẳng nên lời. Vũ Diễm Hoa trầm tư giây lát, nói:
- Bây giờ thế này, ta sẽ cho người thám thính một phen xem mấy hôm nay có thầy thuốc dạo nào đã xuất hiện ở vùng này hay không, biết đâu sẽ tìm được thầy thuốc dạo mà thiếu hiệp đang tìm cũng chưa biết chừng. Khi tìm được người đó phải chứng minh bằng cách nào đây?
Trần Gia Lân cúi đầu suy nghĩ giây lát, nói:
- Chỉ cần đối phương xác nhận rằng từng vào nhà một hộ ngư gia tại vùng phụ cận hồ Bà Dương xin ăn một buổi cơm, như vậy là đúng rồi.
Vũ Diễm Hoa gật đầu, nói:
- Được, ta sẽ cho người đi thám thính ngay! Trần Gia Lân chắp tay xá dài nói:
- Tại hạ xin đa tạ cô nương trước! Vũ Diễm Hoa xua tay nói:
- Chớ khách sáo làm gì!
Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Tại hạ và cô nương chẳng hề quen biết, vì sao cô nương lại quan tâm tại hạ như thế? Vũ Diễm Hoa cười nghịch ngợm một tiếng, nói:
- Nếu bảo rằng ta thích ngươi, ngươi có tin chăng?
Trần Gia Lân rúng động cõi lòng, quả thực nàng rất đẹp, rất lanh lợi khả ái. Nếu cách đây hai năm trước hắn sẽ chẳng do dự chút nào và gật đầu ngay, thế nhưng tình hình bây giờ thì khác hẳn, vì hắn đã trao toàn bộ tình cảm cho Đào Ngọc Phương rồi. Nàng bỏ đi và mang theo trái tim của hắn đi luôn, chỉ để lại nỗi hận trong hắn, bây giờ hắn chỉ là một người không có trái tim.
- Không tin!
Trần Gia Lân lắc đầu, trả lời một cách khẳng định. Vũ Diễm Hoa nghiêng đầu về một bên nói:
- Tại sao?
Trần Gia Lân sực nghĩ ra một điều, nói:
- Vì cô nương từng nói rằng đã mang mệnh lệnh hành sự mà thôi.
- Thế sao?
- Chẳng biết cô nương đã vâng lệnh của ai và làm việc gì, cô nương không bằng lòng nói, tại hạ cũng bất tiện hỏi tiếp, nên ta cũng cho rằng cô nương vâng lệnh hành sự thôi.
Vũ Diễm Hoa mỉm cười nói:
- Chớ nói những vấn đề này nữa, nếu ta nói rằng đây là lời nói từ đáy lòng của ta thì sao?
Thình lình ngay lúc này...
Một âm thanh lạnh lùng của nữ nhân vang tới, nói:
- Chớ quên quy luật đấy!
Vũ Diễm Hoa thoạt nghe thấy tiếng cảnh cáo mặt mày biến sắc, thè lưỡi nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó la lớn rằng:
- Miễn vậy, ta chỉ nói đùa thế thôi, ngươi chớ tưởng thực chứ. Nàng cố ý nói lớn tiếng cho người ở bên ngoài nghe.
Trần Gia Lân giật bắn người lên, nói:
- Ngươi vừa thốt ra tiếng nói là ai thế?
Nụ cười trên mặt Vũ Diễm Hoa biến mất ngay, kế đó là một thần tình kỳ lạ, nói:
- Y là đại tỷ của ta!
Trần Gia Lân lấy làm ngạc nhiên nói:
- Nói sao? Cả đại tỷ của cô nương cũng đến đây ư? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu một cái, nói:
- Đúng thế!
- Sao không mời lệnh tỷ vào tương kiến ư?
- Y bỏ đi rồi!
Trần Gia Lân ngạc nhiên, nói:
- Cô nương đứng yên bất động tại đây, làm sao biết rằng lệnh tỷ đã bỏ đi?
- Đương nhiên ta phải am hiểu tính tình của y, y không nói tiếp tức là y đã bỏ đi rồi, y không định hiện thân thế thôi.
- Lúc nãy lệnh tỷ nói câu đó có nghĩa là sao?
- Điều này à... y quan tâm ta, y ngại rằng ta sẽ...
- Ngại rằng cô nương sẽ thế nào?
Vũ Diễm Hoa lại hồi phục nụ cười như lúc nãy, nói:
- Đây là chuyện riêng của hai tỷ muội ta, ta không thể phụng cáo cho ngươi hay, ngươi chớ hỏi làm gì nữa. Bây giờ hãy nói chuyện thực tế, ta sẽ lập tức giúp ngươi thám thính tung tích của lão thầy thuốc giang hồ nọ. Bây giờ ta xin cáo từ trước, khi nào có manh mối ta sẽ tìm ngươi sau.
Nói xong, đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó quay người rời khỏi điện đường luôn.
Khi Trần Gia Lân theo sau chạy ra ngoài thì đối phương đã mất dạng rồi, thế nhưng mùi thơm y áo, nụ cười và dáng người yêu kiều của nàng vẫn hiện trong đầu óc hắn. Trần Gia Lân bất giác cảm thấy buồn bã, hình như trong bỗng chốc hắn đã đánh mất một cái gì quý báu không bằng.
Hắn chẳng lưu ý nàng chút nào, chỉ là một phản ứng tự nhiên giữa nam nữ thế thôi. Rốt cuộc nàng là ai, nàng thuộc môn phái, tổ chức nào?
Nàng chủ động tìm mình, đồng thời qua lời nói nàng đã tiết lộ nàng chỉ vâng lệnh chủ nhân hành sự, thế thì chủ nhân nàng là ai?
Mình chỉ là một Ngư Lang quê mùa chẳng hề có chút tiếng tăn, đồng thời mới xuất giang hồ được vài ngày, thế mà đã có người ra giá thỉnh Huyết Chưởng Quỷ giết mình, song lại có người ra mặt bảo vệ mình, như thế là sao? Quả thực hắn không thể tưởng tượng được rồi!
Trông tình hình vấn đề này có lẽ liên quan đến thanh kiếm cùn của sư phụ đã lưu lại, mà không phải là việc can hệ đến bản thân mình. Từ khi lần thứ nhất mình rút kiếm ra khỏi bao, đã khiến Quan Lạc Hiệp Thiếu giật mình kinh hãi, từ điểm này chứng tỏ rằng thanh kiếm cùn này có bí ẩn gì đây?
Nếu Đào Ngọc Phương không bỏ đi, thì mình cũng chẳng xuất giang hồ làm gì, như vậy có xảy ra việc gì đâu?
Châu lão gia từng căn dặn bảo mình phải giữ bí mật lai lịch. Năm xưa sư phụ ẩn cư tại làng đánh cá ắt phải có nguyên nhân không sai. Lời nói này ứng nghiệm rồi, có điều hắn lấy làm thắc mắc khó hiểu là tại sao Châu lão gia không chịu nói rõ mọi sự việc cho hắn hay?
Trần Gia Lân lại liên tưởng đến người quyết tâm muốn giết chết mình. Có lần thứ nhất thì ắt phải có lần thứ hai, có lẽ đối phương không đạt mục đích quyết không chịu buông tay đâu. Nghi vấn đáng sợ này, quyết phải làm sáng tỏ mới được.
Hắn còn nhớ Huyết Chưởng Quỷ từng bảo Hỷ Nương thủ hạ của y đi tìm đối phương giao tiền xem hàng, Hỷ Nương đi chẳng mấy chốc đã quay trở về phục lệnh, điều này chứng tỏ rằng đối phương chỉ ở phụ cận đâu đây.
Đối phương không đích thân ra mặt, lại chẳng tiếc giá cả thỉnh Huyết Chưởng Quỷ giết mình, tại sao thế?
Bỗng nhiên, trong lòng hắn nảy sinh một ý niệm đáng sợ, nếu quả thực Đào Ngọc Phương trốn theo tình nhân, thì người muốn giết chết mình ắt là tình phu của nàng rồi, đương nhiên y không tiện ra mặt, đồng thời có lẽ đối phương tự cảm thấy rằng không đủ sức đối phó mình.
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu rối loạn cả lên, đồng thời nỗi hận trong lòng càng đậm hơn.
Chúc nhị viên ngoại nhà tan cửa nát, cuối cùng lại điên lên cũng vì cưới một thiếu nữ chẳng rõ lai lịch làm vợ hai. Nghe tổng quản Bảo Sĩ Đình nói lại rằng thiếu nữ nọ thuộc một môn phái giang hồ thần bí khủng bố, mục đích của họ muốn chiếm lấy Ôn Ngọc Bình là báu vật gia truyền của Chúc phủ, vì thiếu nữ nọ phản nghịch nên họ mới phái Hồng Hoa sứ giả tới xử tử nàng.
Đào Ngọc Phương cũng là một cô gái không rõ lai lịch, nàng nhảy sông được hắn cứu thoát có khác gì trường hợp Điếu Khách thắt cổ trên cây đâu?
Thế thì sự ra đi của Đào Ngọc Phương có hai trường hợp xảy ra, một là trốn theo tình nhân, hai là có liên hệ đến một môn hộ bí mật nào đó.
Nếu qua nhận xét đạo đức bề ngoài của Đào Ngọc Phương, yếu tố trốn theo tình nhân thì không mấy đúng.
Nếu có dịp gặp lại Hồng Hoa sứ giả, có lẽ nghi vấn đáng sợ này sẽ được sáng tỏ không sai.
Thình lình ngay lúc này...
Có một giọng điệu thô lỗ từ ngoài sân điện vang vào nói:
- Ồ! Chỗ này lý tưởng thực, chúng ta cứ ở lại đây nghỉ ngơi giây lát, đợi mặt trời lặn sau đó đi đường cũng chưa muộn, da nóng đến nỗi sắp cháy khô luôn.
Trần Gia Lân nghe tiếng nói liền nhìn ra ngoài, mới hay có một đại hán cao lớn đang bước vô tiền điện, sau lưng đại hán là một cỗ tiểu kiệu do hai hán tử trung niên áo lam khiêng vác. Nhìn sơ qua tiểu kiệu này, hắn biết ngay đây là những cỗ kiệu chuyên môn cho số phụ nữ hạng gia đình tiểu lưu thuê bao dùng đi đường, hoặc là những gia đình ở miền quê thuê bao để dùng vào việc cưới gả.
Hai hán tử khiêng kiệu dừng kiệu dưới thềm trước tiền điện, sau đó dùng tay áo lau mồ hôi liên tục, hai người tự động bước qua một bên nghỉ ngơi luôn.
Hán tử cao lớn nọ bước tới trước cửa kiệu, nói:
- Này nương tử, nơi đây khá mát mẻ, nàng cứ bước ra ngoài nghỉ ngơi đi. Có một giọng điệu yêu kiều từ trong kiệu vang ra, nói:
- Nhị Lăng ca, hãy xem trong điện coi có ai không đã...
Hán tử cao lớn liền bước lên thềm điện, đi tới cửa điện vừa đưa mắt nhìn vào trong, tức thì trông thấy Trần Gia Lân ngay, y trợn mắt cất giọng lạnh lùng, nói:
- Ngươi là ai thế?
Đứng từ xa nhìn đại hán này trông có vẻ mạnh khỏe nhất biểu nhân tài, đến gần thì mới trông y có chút khùng khùng ngáo ngáo, chẳng trách gì người trong kiệu đã gọi y là Nhị Lăng ca (anh hai khùng). Quả thực y chỉ là một hán tử ngốc nghếch mà thôi.
Trần Gia Lân cất giọng lạnh nhạt đáp:
- Ta chỉ nghỉ mát tại đây mà thôi.
Đại hán đưa mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nói:
- Ngươi thân mang trường kiếm, có lẽ là người giang hồ thì phải? Trần Gia Lân bất giác bật cười nói:
- Bằng hữu nói không sai chút nào! Đại hán khoát tay nói:
- Thế thì ngươi hãy rời khỏi đây đi! Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Tại sao phải đuổi ta đi?
Đại hán chẳng do dự chút nào, trả lời liền:
- Tại vì nương tử ta cần nghỉ ngơi. Trần Gia Lân thở phào một cái, nói:
- Miếu đường rộng lớn vô cùng, cứ tùy tiện chọn chỗ nào nghỉ ngơi không được sao, làm gì phải đuổi ta đi như vậy chứ?
Đại hán lắc đầu, nói:
- Không được, nương tử ta thường nói rằng, nhân tâm giang hồ gian trá khó lường, tốt hơn hết ngươi nên rời khỏi đây!
Trần Gia Lân dở khóc dở cười, trêu chọc y, nói tiếp:
- Ngươi trông ta có giống người gian trá chút nào không? Đại hán thực thà nói:
- Điều này thì không ai biết trước được cả, nương tử ta thường nói nhìn mặt chẳng đánh giá được lòng người.
Trần Gia Lân mỉm cười, nói:
- Này đại ca, ta cũng là người ở phụ cận... Đại hán trợn ngược đôi lông mày lên, nói:
- Ai là đại ca của ngươi, ta tên là Lâm Nhị Lăng. Trần Gia Lân bật cười nói:
- Ồ! Chào Nhị Lăng ca!
Lâm Nhị Lăng cau mày nói:
- Ủa, ngươi cũng quen biết ta sao?
- Không quen!
- Thế tại sao ngươi lại gọi ta là anh hai khùng?
- Ồ! Người trong kiệu vừa gọi...
Lâm Nhị Lăng cười hí hí một tiếng, ngắt lời Trần Gia Lân, sau đó nói tiếp:
- Người trong kiệu là nương tử của ta, hứ, nàng đẹp lắm, chúng ta đang trên đường trở về quê mẹ, còn xa lắm, sau khi về tới nhà, nàng sẽ gả cho ta làm vợ ngay, thế rồi chúng ta sống hạnh phúc với nhau.
Trần Gia Lân nghe y nói thế, bất giác dở khóc dở cười, tức thì lại khơi dậy lòng đùa nghịch thời trẻ nhỏ của hắn, hắn liền mỉm cười nói:
- Ta hiểu rồi, nàng là vợ sắp cưới của ngươi chứ gì? Lâm Nhị Lăng gật đầu lia lịa, nói:
- Đúng thế! Ngươi nói chẳng sai chút nào hết!
- Đã bảo là vợ sắp cưới, tại sao lại nói rằng trở về quê mẹ ư?
- Chính nương tử dạy ta nói như vậy, vì trước sau gì... nàng cũng gả cho ta mà thôi... Trần Gia Lân lại ngẩn người ra tại chỗ luôn, tức thì chẳng biết nói gì với y nữa, đối với một người ngu ngốc, hắn không thể nào nói chuyện với y được cả.
Mặc dù Lâm Nhị Lăng hơi khùng khùng, nhưng tính tình thì nóng nảy gớm, y giận dữ la hét nói:
- Lời nói của ta đến đây là hết rồi, ngươi đi khỏi đây đi chứ. Âm thanh của nữ nhân trong kiệu vang ra, nói:
- Anh hai khùng! Bỏ qua cho rồi, ta ngồi nghỉ trong kiệu cũng được thôi.
Quả thực Lâm Nhị Lăng cũng ngoan ngoãn hết sức, y kêu hừ một tiếng, nói:
- May nhờ tiểu nương tử nói thế, bằng không ta quyết đuổi ngươi ra khỏi miếu mới xong.
Dứt lời, y quay người bước tới chỗ bậc thềm ngồi nghỉ tại đó.
Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm ngạc nhiên hết sức, qua lời nói người trong kiệu thì đối phương là một người có miệng lưỡi lanh lợi, sao lại bằng lòng gả cho anh chàng ngốc này ư?
Khí trời nóng bức như vậy, họ đi đường xa tại sao không thấy Lâm Nhị Lăng đổ mồ hôi, chẳng lẽ y là một cao thủ nội gia chăng?
Bỗng nhiên ngay lúc này...
Có hai thiếu nữ xinh đẹp mặc kình trang dẫn ngựa đi vào sân viện, một trong hai thiếu nữ kình trang nói:
- Lạ lùng thay, rõ ràng là chạy về hướng này, tại sao chẳng thấy bóng người đâu cả? Thiếu nữ kia tiếp lời, nói:
- Dù sao cũng không thoát khỏi tay chúng ta đâu, bây giờ cứ cho kỵ mã nghỉ ngơi trước đã.
Âm thanh của nữ nhân từ trong kiệu vang ra, nói:
- Anh hai ngốc, chúng ta hãy đi ngay! Lâm Nhị Lăng đứng phắt dậy nói:
- Trời nóng bức như vầy, kiệu phu còn mệt mỏi, sao không nghỉ thêm một lát để đợi mặt trời lặn?
Người trong kiệu nói:
- Chớ lôi thôi nữa, hãy đi ngay nào. Lâm Nhị Lăng lớn tiếng nói:
- Ê! Chúng ta lên đường tiếp.
Hình như hai gã kiệu phu mệt mỏi lắm thì phải, hai người vẫn nằm trên thềm không muốn động đậy chút nào cả.
Hai thiếu nữ kình trang để cho kỵ mã nghỉ ngơi đâu đó đàng hoàng, liền bước tới cạnh cửa tiểu kiệu, một trong hai thiếu nữ đưa tay định vén màn che lên.
Lâm Nhị Lăng lượn mình nhảy vọt tới trước, la hét nói:
- Ngươi định làm gì vậy?
Trần Gia Lân ở trong điện trông thấy rõ ràng, trong lòng giật mình thầm một cái, thân pháp Lâm Nhị Lăng vừa nhảy vọt tới rõ ràng là một cao thủ võ lâm.
Thiếu nữ kình trang nọ không ngờ Lâm Nhị Lăng nhảy vọt tới nhanh như thế, bất giác cả kinh rút tay lùi ra phía sau, đưa mắt nhìn y một hồi, sau đó cười khúc khích nói:
- Chớ quái kêu như thế làm gì, ta xem qua một chút có hề chi đâu? Lâm Nhị Lăng căm phẫn nói:
- Ta cấm không được xem!
Thiếu nữ kình trang cười khẩy một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ không dám gặp người ư?
Lâm Nhị Lăng trợn ngược đôi lông mày đậm lên, nói:
- Ăn nói hồ đồ, nàng đẹp hơn ngươi nhiều lắm.
Thiếu nữ kình trang nọ bật cười, nói:
- Chao ôi! Có thật chăng? Nàng là ai vậy? Lâm Nhị Lăng lạnh lùng nói:
- Ngươi chớ thắc mắc làm gì.
Thiếu nữ kình trang cố tình bắt chước giọng điệu của Lâm Nhị Lăng, nói:
- Ngươi cho rằng nàng đẹp hơn ta, ta không tin chút nào, ta phải xem cho bằng được mới thôi!
Dứt lời cô ta lại giơ tay ra lần nữa.
Lâm Nhị Lăng đưa đấm tay thô lớn ra nói:
- Ngươi dám vén màn ta sẽ đấm ngươi ngay. Thiếu nữ kình trang trêu chọc y, nói:
- Ngươi cũng biết đấm người nữa sao? Lâm Nhị Lăng xăn tay áo lên nói:
- Không tin thì ngươi cứ ra tay thử xem nào?
Thiếu nữ kình trang nghiêng đầu sang một bên nói:
- Ta chẳng tin chút nào!
Dứt lời đối phương dùng thủ pháp cực thần tốc vén tấm màn kiệu lên, kế đó cả hai thiếu nữ cùng thất thanh kêu lên một tiếng. Thiếu nữ nọ la hét nói:
- Cha chả! Té ra...
Y nói chưa hết lời, kêu vù một tiếng, Lâm Nhị Lăng đã vung quyền đấm vào ngực thiếu nữ vén màn kiệu nhanh như chớp.
Cú đấm này mãnh liệt kinh người hết sức, đồng thời chiêu thức cũng thâm ảo vô cùng, khi Lâm Nhị Lăng đấm tới nửa chừng thế quyền liền biến ra ba thức y như có ba cái đấm tay đồng thời tấn công vào ba vị trí bất đồng của đối thủ.
Một người ngu ngốc lại có thể đánh ra những chiêu thức quyền thuật kinh hồn này, tất cả mọi người không giật mình sao được.
Thiếu nữ kình trang nọ giật mình nhảy lùi ra sau vài bước, suýt nữa đã trúng phải cú đấm thần tốc của đối phương.
Thiếu nữ nọ thất kinh nói:
- Chớ khinh thường đối phương, đây là một đối thủ lợi hại rồi.
Lâm Nhị Lăng đấm một quyền không trúng đối phương, y liền dừng tay lại không tấn công tiếp.
Thế nhưng thiếu nữ nọ thoạt vừa kêu lên một tiếng đã nhảy tới tấn công nhanh như cắt, thì ra đối phương đã sử dụng Lan Hoa Phất Huyệt Thủ là môn võ công thượng thừa cực kỳ lợi hại.
Lâm Nhị Lăng không tránh né, đã bị thiếu nữ phát trúng một cái.
Trần Gia Lân đứng trong điện nhìn thấy rõ ràng, bất giác giật bắn người lên, tại sao anh chàng ngốc này...
Trần Gia Lâm trong cảnh tuyệt vọng, liền nảy sinh một niềm sinh cơ ngay.
Chẳng biết người nào đã đến đây?
Đối phương ngẫu nhiên đến đây, hay là có mục đích mới đến đây ư?
Trần Gia Lâm không có thân thuộc và cũng chẳng có bằng hữu, thế thì có ai đến cứu hắn đâu? Huống hồ cũng chẳng có ai biết mình đang thọ nạn tại nơi đây cả.
Một nữ nhân diễm lệ vô cùng đã xuất hiện ngoài cửa đại điện, đối phương đưa mắt nhìn vào trong điện một vòng, sau đó cất giọng thanh thoát nói:
- Chao ôi! Ta lại tưởng ai đó, té ra là nhị vị Điếu Khách và Hỷ Nương đang ở tại đây, có phải lại tiếp được một món hàng mua bán nào lớn lắm nữa chăng?
Âm thanh thật êm tai và dễ chịu.
Không cần phải nói cũng biết Điếu Khách và Hỷ Nương là tôn hiệu của ông lão và phụ nhân mặc áo lòe loẹt rồi.
Trần Gia Lâm bỗng nghe thấy tiếng nói bất giác cả mừng, vì hắn đã nhận ra giọng nói này chính là của nữ nhân tên Vũ Diễm Hoa đã đến khách điếm cảnh cáo mình tối hôm qua kia mà.
Quả thực đây chẳng khác nào như một kẻ đang chết chìm dưới nước bỗng nhiên vớ được một sợi dây cứu mạng vậy.
Điếu Khách đưa mắt nhìn Vũ Diễm Hoa một cái, cười nói:
- Nương tử xem y có đẹp không, y lại quen biết hai phu phụ ta...
Hỷ Nương trợn ngược đôi ngươi, dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, căm phẫn nhìn Điếu Khách nói giọng quái dị rằng:
- Này lão bất tử, y đẹp, lão nương xấu có phải vậy không? Hãy coi chừng lão nương lột da ngươi...
Điếu Khách mặt mày nhăn nhó nói:
- Này nương tử đại nhân, ngươi chớ hiểu lầm, ta chỉ nói thế thôi, có khi nào dám suy nghĩ vớ vẩn gì đâu, có nương tử rồi bất cứ mỹ nữ nào ở chốn thiên hạ này ta cũng chẳng xem vào đâu cả.
Hỷ Nương bĩu môi bảo:
- Chớ nịnh hót ta nữa, thách ngươi dám làm bậy nào! Mụ vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vũ Diễm Hoa, hỏi:
- Này tiểu muội tử, ngươi đến ngôi miếu này làm gì thế? Có hẹn với tình nhân chăng? Vũ Diễm Hoa làm ra vẻ thản nhiên, cười một tiếng thật tươi, nói:
- Hỷ Nương, người nói chẳng sai chút nào, chàng đã đến đây trước ta...
Cô ta vừa nói vừa bước vào trong điện, phóng mắt nhìn tới trước, thất kinh nói:
- Ồ! Chính chàng đây mà! Hai ông bà đã làm gì chàng rồi? Miệng thì nói, chân thì bước về hướng Trần Gia Lâm.
Điếu Khách cất giọng lạnh lùng nói:
- Khoan đã! Ngươi báo cáo lai lịch xem nào! Vũ Diễm Hoa dừng bước lại, cười khẩy nói:
- Miễn vậy, còn báo cáo lai lịch làm gì nữa, lúc nãy tôn phu nhân gọi ta là tiểu muội tử, thì ngươi cứ cho ta là tiểu muội tử đi!
Hỷ Nương trợn ngược hai mắt lên, nói:
- Chớ giả mù sa mưa nữa, ngươi đến đây có mục đích chứ gì? Vũ Diễm Hoa kêu ồ lên một tiếng, nói:
- Ngươi lại nói đúng rồi!
- Vậy thì ngươi vì hắn mà đến đây ư?
- Đúng thế! Chẳng lẽ nơi đây còn ai nữa nào?
- Ngươi có biết hắn là ai không?
- Ngư Lang chứ còn ai! Chính ta đã tìm chàng, ngươi hỏi như thế có phải là bằng thừa không?
- Ngươi ngại hắn phải đến âm phủ một mình thì cô đơn, cho nên mới đuổi đến đây để được chết chung với hắn chứ gì?
- Ồ! Hỷ Nương, ngươi thông minh thật, lại nói đúng lần nữa! Hỷ Nương lạnh lùng nói:
- Ngươi chuẩn bị đi chung với hắn bằng cách nào? Tự mình lên đường, hay là... Vũ Diễm Hoa cười khẩy một tiếng, nói giọng thản nhiên rằng:
- Chớ nói lời khó nghe như thế làm gì, ta có muốn chết bao giờ đâu, ngươi thử suy nghĩ kỹ lại xem, bọn già lão vẫn còn luyến tiếc thế giới đẹp đẽ này, huống chi ngày tháng của bọn thanh niên trẻ tuổi còn dài, ta phải lưu lại hưởng thụ thêm một phen nữa chứ!
Hỷ Nương chớp nháy đôi mắt một cái, nói:
- Tiểu muội tử, những hạng người có miệng lưỡi lanh lợi như ngươi rất hiếm thấy ở chốn giang hồ này. Nếu ngươi không muốn chết tại sao lại hấp tấp bước vào Đài Vọng Hương làm gì?
Vũ Diễm Hoa cười khẩy, nói:
- Nếu chẳng nhờ ngươi dẫn đường, quả thực ta không thể nào tìm gặp hắn rồi, ta cảm ơn ngươi trước vậy.
Té ra nàng theo dõi Hỷ Nương đến đây. Điếu Khách cau mày nói:
- Này nương tử cưng yêu của ta, phen này ngươi mệt rồi, đã sơ ý đến thế, bị đối phương theo dõi mà chẳng hay biết chút nào cả, chủ nhân phải nổi cơn thịnh nộ không sai cho mà coi!
Hỷ Nương mặt hơi biến sắc, hớt hãi đưa mắt nhìn về hướng thần tượng một cái, sau đó quay trở lại nói với Vũ Diễm Hoa rằng:
- Này tiểu muội tử, ngươi không tự mình thượng lộ thì lão nương đành phải động thủ thôi.
Nói xong, hai mắt tia ra hai luồng sát khí kinh người, đồng thời lượn mình lướt tới, xòe năm ngón tay bấu vào người Vũ Diễm Hoa nhanh như chớp.
Quả thực trảo này thần tốc lợi hại vô cùng.
Vũ Diễm Hoa vẫn mặt mày tươi cười, giơ ngọc chưởng vẽ một vòng tròn ở trước mặt. Động tác nhẹ nhàng trông chẳng có gì là lạ lùng cả.
Hỷ Nương lập tức rút bàn tay lại, thất kinh nói:
- Nhất Nguyên Hóa Thái Cực, ngươi là...
Vũ Diễm Hoa giơ ngón trỏ ra dấu bảo đối phương không được nói tiếp, khẽ gật đầu một cái, nói:
- Ngươi biết như thế đủ rồi, không cần phải nói ra làm gì!
Hai bên đối thoại, Trần Gia Lâm nghe hết cả, hắn nhủ thầm trong bụng: "Thế là lai lịch của Vũ Diễm Hoa này không tầm thường rồi".
Ngay lúc này âm thanh thần bí nọ từ phía sau thần tượng lại từ từ vang tới, nói:
- Cô nương là người của phía Âm Sơn, vậy chúng ta hãy giải quyết việc này cho hợp lý cũng được!
Vũ Diễm Hoa quay sang hướng thần tượng, chắp tay xá một xá, nói:
- Không ngờ chưởng quỹ cũng có mặt tại đây, tiểu nữ thất lễ thực!
Cái tên chưởng quỹ không giống ngoại hiệu của người võ lâm chút nào, rút cuộc đối phương là nhân vật thế nào đây?
Người thần bí nọ lên tiếng nói:
- Cô nương vâng lệnh đến đây ư?
- Nói thế cũng được!
- Ngư Lang này là người của quý phái sao?
- Điều này khó nói lắm!
- Cô nương nói thế nghĩa là sao?
- Xin lượng thứ tiểu nữ không tiện phụng cáo điều này.
- Cô nương cứ thẳng thắn nói mục đích đến đây để làm gì đi.
- Tiểu nữ mong rằng chưởng quỹ niệm tình buông bỏ vụ mua bán này. Hiện trường trầm tịnh giây lát, sau đó người thần bí lại nói tiếp:
- Này cô nương, đôi bên chúng ta luôn luôn nước sông chẳng đụng chạm nước giếng... Vũ Diễm Hoa ngắt lời đối phương, nói:
- Đúng thế, nhưng bất đắc dĩ mới xin chưởng quỹ phá lệ một lần này cho.
- Này cô nương, lão phu làm ăn chưa bao giờ rút lại hợp đồng, vụ mua bán lần này quyết phải tiếp tục, nếu buông tha thì xem như dẹp bảng nghỉ việc rồi còn gì nữa!
Vũ Diễm Hoa đưa mắt quét nhìn Trần Gia Lâm một cái, nói:
- Thưa chưởng quỹ, bây giờ thế này có được không, giá cả là bao nhiêu? Gia chủ nhân sẽ trả đủ đàng hoàng.
Phía sau thần tượng liền nổi lên một tràng cười ha hả, nói:
- Này cô nương, lão phu không đến nỗi nhỏ mọn như vậy, đây không phải là vấn đề giá cả, mà quan trọng là quy luật mua bán, lão phu luôn luôn không hề đánh lừa, dù người lớn hay là trẻ nhỏ bao giờ cả, không khi nào có vấn đề phá lệ thất hứa với khách đặt hàng hết.
Vũ Diễm Hoa cau mày nói:
- Nếu nói như thế... thì chưởng quỹ không bằng lòng phá lệ rồi? Chưởng quỹ thần bí nọ lên tiếng nói tiếp:
- Xin thượng trình với quý chủ nhân hãy thông cảm cho, đồng thời cô nương cũng bảo rằng hắn cũng chưa phải là người của quý phái, có cần thiết bắt ép lão phu gỡ bảng hiệu như vậy không?
Quả thực hai bên như đang bàn luận về một vụ mua bán. Trần Gia Lâm hoàn toàn nghe chẳng hiểu gì hết.
Bầu không khí lúc này khẩn trương vô cùng... Vũ Diễm Hoa suy nghĩ giây lát, nói:
- Tiểu nữ chỉ vâng mệnh lệnh hành sự, công việc có thành công hay không hoàn toàn không can hệ gì đến tiểu nữ hết, thế nhưng... tiểu nữ có một điều không thể phụng cáo trước, tốt nhất chưởng quỹ nên buông bỏ vụ làm ăn lần này.
- Cô nương uy hiếp lão phu đó ư? Vũ Diễm Hoa lắc đầu, nói:
- Tiểu nữ không hề nghĩ như thế!
- Vậy tại sao ngươi nhất định muốn lão phu phá vỡ quy luật làm ăn ư?
- Tại vì nghề làm ăn cần nhất phải nhất bổn vạn lợi, thế nhưng vụ làm ăn này thì lại lỗ vốn.
- Lão phu không hiểu ý cô nương muốn nói gì cả?
- Tiểu nữ nói thật cho chưởng quỹ nghe cũng không hề chi, chắc chưởng quỹ vẫn chưa biết chủ nhân món hàng này là ai thì phải...
Người thần bí kêu ồ một tiếng, nói:
- Phải! Lão phu nhìn nhận rằng khi lãnh vụ làm ăn này chưa điều tra rõ chủ nhân hàng hóa này, chẳng biết đối phương là ai?
Vũ Diễm Hoa suy nghĩ giây lát, rồi nói tiếp:
- Sau khi tiểu nữ phụng cáo điều này, mong rằng chưởng quỹ và hai vị môn hạ phải tuyệt đối giữ bí mật...
Người thần bí nói:
- Được, lão phu bằng lòng với cô nương như thế!
Trần Gia Lâm lấy làm thắc mắc khó hiểu vô cùng, chủ nhân hàng hóa mà đối phương vừa đề cập rất có thể muốn ám chỉ sư phụ, thế nhưng mình hoàn toàn chẳng hay biết chút nào về bình sinh của sư phụ cả. Khi sư phụ còn tại thế chưa hề đề cập đến quá khứ của lão nhân gia người, dù mình có hỏi thì lão cũng chẳng nói. Lạ thay tại sao Vũ Diễm Hoa này lại biết sư môn của mình như thế?
Vũ Diễm Hoa cất giọng sang sảng đọc ra từng chữ một:
- Trường Hồng Quán Nhật Quỷ Thần Kinh!
Trần Gia Lâm chẳng hiểu câu này có nghĩa là gì cả, vì hắn chưa từng nghe nói câu này bao giờ.
Vũ Diễm Hoa thoạt thốt ra câu này, tức thì phát sinh hiệu nghiệm ngay, người thần bí nọ thất thanh, nói giọng hớt hãi:
- Cô nương nói thật đấy chứ?
Vũ Diễm Hoa cất giọng lạnh nhạt nói:
- Nếu chưởng quỹ vẫn chưa tin lời nói của tiểu nữ, sao không giải huyệt cho hắn thử nghiệm món hàng này ngay bây giờ xem thế nào?
Tức thì bầu không khí tại hiện trường trầm tịch ngay, có lẽ người thần bí nọ đang suy nghĩ thì phải.
Một hồi thật lâu, người thần bí nọ lên tiếng phá tan bầu không khí tịch lặng, nói:
- Này cô nương, trông tình hình lão phu đành phải phá lệ thôi, bây giờ lão phu giao hắn cho cô nương, đồng thời mong cô nương hãy giữ bí mật chớ để sự kiện này truyền ra bên ngoài.
Vũ Diễm Hoa gật đầu, nói:
- Xin tuân lệnh chưởng quỹ!
Điếu Khách và Hỷ Nương đưa mắt nhìn nhau một cái, cả hai lẳng lặng lui ra khỏi điện. Bấy giờ trong lòng Trần Gia Lâm mới hoàn toàn thực sự yên tâm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày hắn đã kinh lịch biết bao sự việc, đồng thời cũng học được nhiều bài học quý báu, hắn đã nhìn thấy chân diện mục chốn giang hồ rồi, đồng thời hình như trong bỗng chốc hắn đã trưởng thành khá nhiều.
Vũ Diễm Hoa cười thật tươi, từ từ bước tới bên cạnh hắn. Nàng đưa tay giải hết số huyệt đạo đã bị khống chế cho hắn.
Trần Gia Lâm đứng phắt dậy, chỉnh lý y áo lại, trong lúc hắn té ngã ra đất, nón rơm ấy đã đánh mất rồi.
Mặt mày Trần Gia Lâm ửng đỏ, quay sang hướng Vũ Diễm Hoa chắp tay xá dài, nói giọng ngượng ngùng:
- Vũ cô nương, tại hạ kính tạ đại ân cứu mạng của cô nương! Vũ Diễm Hoa mỉm cười, nói:
- Chớ cảm tạ làm gì. Nếu chẳng nhờ lai lịch lớn của ngươi, ta cũng đành bó tay chịu trận vậy.
Nghe nói thế, Trần Gia Lâm bất giác ngẩn người ra tại chỗ, nhất là ba chữ lai lịch lớn càng làm hắn hoang mang khó hiểu hơn. Thiếu nữ thần bí này lại am hiểu lai lịch của sư phụ hơn cả mình nhiều, không ngờ sư phụ lại là một nhân vật xuất sắc như thế.
Đương nhiên hắn không có lý do gì lại đi hỏi thăm nàng về việc sư môn của mình được hết.
Hắn suy nghĩ đến đây, cất tiếng nói:
- Nếu chẳng nhờ cô nương kịp thời xuất hiện, tại hạ ắt phải ngộ nạn không sai... Hắn nói tới đây, dừng lại giây lát, sau đó lấy làm thắc mắc hỏi:
- Lý do tại sao đối phương lại muốn giết tại hạ như vậy ư? Vũ Diễm Hoa mỉm cười, nói:
- Đối phương chỉ làm ăn thôi! Trần Gia Lâm cau mày nói:
- Nói sao! Đây chỉ là vụ làm ăn?
Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu một cái, nói:
- Đúng thế, họ hành nghề mua bán giết người! Trần Gia Lâm sực như hiểu rằng nói:
- Tại hạ hiểu rồi, đối phương chuyên giết người làm giao dịch, bất cứ một ai chịu giá cả đối phương, thì đối phương sẽ hạ thủ...
Vũ Diễm Hoa gật đầu lia lịa, nói:
- Đúng là như vậy đấy!
- Chẳng biết đối phương đã giết mướn cho ai vậy?
- Điều này thì ta không dám nói, đây là quy luật giang hồ, không được nói bí mật của người.
Trần Gia Lâm ngạch nhiên hỏi tiếp:
- Người chỉ thốt ra tiếng nói mà không hiện thân lúc nãy là ai vậy?
- Điều này thì ta có thể nói cho ngươi nghe cũng chẳng hề chi. Người giang hồ gọi y là Huyết Chưởng Quỷ, vì đối phương chuyên môn mua bán mạng người, còn xuất thân lai lịch của y thì hiếm người biết lắm, chính ta cũng chẳng biết lai lịch của đối phương. Điếu Khách và Hỷ Nương hai thủ hạ của y chính là bảng hiệu sống của y, hai người này chuyên môn ra mặt kiếm mối và bàn luận giá cả.
Trần Gia Lâm lắc đầu, cảm khái thở dài một tiếng, nói:
- Giang hồ mênh mông bao la, chẳng thiếu điều kỳ lạ gì hết, nếu nói như vậy, Huyết Chưởng Quỷ này tội ác tày trời rồi.
Vũ Diễm Hoa mỉm cười, nói:
- Chúng ta chớ bàn luận việc người ta nữa. Lệnh sư vẫn khỏe chứ?
Trần Gia Lâm sực nhớ lại di ngôn sư phụ đã nhờ Châu lão gia chuyển cáo lại cho mình, không được tiết lộ bí mật sư môn, huống hồ mình chẳng biết thân phận cô ta chút nào, hắn bèn hỏi ngược lại:
- Cô nương cũng biết gia sư sao? Vũ Diễm Hoa lắc đầu, nói:
- Không biết, ta chỉ hỏi thăm hộ cho người khác thôi!
- Cô nương hỏi thăm cho ai thế? Vũ Diễm Hoa gượng cười, nói:
- Xin lượng thứ, ta không thể phụng cáo điều này!
Nói đi nói lại cuối cùng vẫn là câu nghi vấn khó hiểu, chẳng lẽ nhân sự giang hồ thảy đều thần bí như vậy sao?
Nàng không chịu nói, đương nhiên hắn không tiện hỏi tới, đành phải im lặng thôi.
Vũ Diễm Hoa lại trổ tài miệng lưỡi của nàng ra, hình như nàng đã đọc được tâm ý của mọi người.
- Này Trần thiếu hiệp, có lẽ ta gọi ngươi như vậy thích hợp hơn, chẳng phải ta cố tình làm ra vẻ thần bí gì đâu, vì ta có tư ẩn khó nói, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ sáng tỏ hết. Ta vẫn biết một người khi trong lòng có điều thắc mắc không được giải đáp, thường lấy làm khó chịu vô cùng...
Trần Gia Lâm gượng cười nói:
- Tại hạ cũng không nhất quyết phải biết điều này.
Vũ Diễm Hoa cũng theo sau cất tiếng cười thật tươi, nàng biết hắn miễn cưỡng trả lời thế thôi. Con người không ai mà chẳng hiếu kỳ, cho dù một vấn đề không liên can đến mình, cũng quyết tâm tìm trăm mưu ngàn kế làm sáng tỏ vấn đề này không sai, huống hồ một nghi vấn có liên can đến bản thân mình.
Thế nhưng nàng không nói ra tâm lý này, bèn lái sang đề tài khác:
- Chắc trên đường thiếu hiệp đi đến đây phải có sự việc gì chứ?
Trần Gia Lân nhủ thầm trong bụng: "Trông tình hình thiếu nữ thần bí này chắc là một nhân vật thông thạo giang hồ, sao mình chẳng hỏi thăm nàng về hành tung của lão thầy thuốc giang hồ nọ xem thế nào? Có lẽ nàng sẽ cung cấp chút ít manh mối cũng nên..."
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, bèn thành thật nói:
- Tại hạ đang tìm kiếm một người!
- Tìm người? Tìm ai vậy?
- Tìm một lão thầy thuốc giang hồ!
- Ồ! Danh hiệu đối phương xưng hô thế nào?
- Không biết!
- Còn tướng mạo y thì sao?
- Không biết!
Vũ Diễm Hoa cười tủm tỉm một tiếng, nói:
- Thế thì kỳ diệu thực, thiếu hiệp tìm một người không quen biết gì hết?
Quả thực Trần Gia Lân cũng cảm thấy buồn cười hết sức, mình tìm kiếm đối phương bằng cách này chẳng khác gì như mò kim đáy biển, bây giờ biết giải thích với nàng như thế nào đây?
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, bèn cất tiếng nói:
- Này Vũ cô nương, sự thật là như thế này đây. Cách đây vài ngày trước có một lão thầy thuốc giang hồ đã xuất hiện ở vùng phụ cận hồ Bà Dương, tình cờ có liên can đến một sự việc của tại hạ. Y là người mục kích sự kiện này, thế nhưng không biết lai lịch của y là ai hết, tại hạ phán đoán rằng có lẽ y sẽ đi qua con đường này...
Vũ Diễm Hoa kêu ồ một tiếng, nói:
- A! Thì ra là thế, thế nhưng thầy thuốc dạo ở chốn giang hồ này thì nhiều lắm, làm sao biết ai là người mà thiếu hiệp muốn tìm kiếm đây?
- Thế à...
Trần Gia Lân ấp úng nói chẳng nên lời. Vũ Diễm Hoa trầm tư giây lát, nói:
- Bây giờ thế này, ta sẽ cho người thám thính một phen xem mấy hôm nay có thầy thuốc dạo nào đã xuất hiện ở vùng này hay không, biết đâu sẽ tìm được thầy thuốc dạo mà thiếu hiệp đang tìm cũng chưa biết chừng. Khi tìm được người đó phải chứng minh bằng cách nào đây?
Trần Gia Lân cúi đầu suy nghĩ giây lát, nói:
- Chỉ cần đối phương xác nhận rằng từng vào nhà một hộ ngư gia tại vùng phụ cận hồ Bà Dương xin ăn một buổi cơm, như vậy là đúng rồi.
Vũ Diễm Hoa gật đầu, nói:
- Được, ta sẽ cho người đi thám thính ngay! Trần Gia Lân chắp tay xá dài nói:
- Tại hạ xin đa tạ cô nương trước! Vũ Diễm Hoa xua tay nói:
- Chớ khách sáo làm gì!
Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Tại hạ và cô nương chẳng hề quen biết, vì sao cô nương lại quan tâm tại hạ như thế? Vũ Diễm Hoa cười nghịch ngợm một tiếng, nói:
- Nếu bảo rằng ta thích ngươi, ngươi có tin chăng?
Trần Gia Lân rúng động cõi lòng, quả thực nàng rất đẹp, rất lanh lợi khả ái. Nếu cách đây hai năm trước hắn sẽ chẳng do dự chút nào và gật đầu ngay, thế nhưng tình hình bây giờ thì khác hẳn, vì hắn đã trao toàn bộ tình cảm cho Đào Ngọc Phương rồi. Nàng bỏ đi và mang theo trái tim của hắn đi luôn, chỉ để lại nỗi hận trong hắn, bây giờ hắn chỉ là một người không có trái tim.
- Không tin!
Trần Gia Lân lắc đầu, trả lời một cách khẳng định. Vũ Diễm Hoa nghiêng đầu về một bên nói:
- Tại sao?
Trần Gia Lân sực nghĩ ra một điều, nói:
- Vì cô nương từng nói rằng đã mang mệnh lệnh hành sự mà thôi.
- Thế sao?
- Chẳng biết cô nương đã vâng lệnh của ai và làm việc gì, cô nương không bằng lòng nói, tại hạ cũng bất tiện hỏi tiếp, nên ta cũng cho rằng cô nương vâng lệnh hành sự thôi.
Vũ Diễm Hoa mỉm cười nói:
- Chớ nói những vấn đề này nữa, nếu ta nói rằng đây là lời nói từ đáy lòng của ta thì sao?
Thình lình ngay lúc này...
Một âm thanh lạnh lùng của nữ nhân vang tới, nói:
- Chớ quên quy luật đấy!
Vũ Diễm Hoa thoạt nghe thấy tiếng cảnh cáo mặt mày biến sắc, thè lưỡi nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó la lớn rằng:
- Miễn vậy, ta chỉ nói đùa thế thôi, ngươi chớ tưởng thực chứ. Nàng cố ý nói lớn tiếng cho người ở bên ngoài nghe.
Trần Gia Lân giật bắn người lên, nói:
- Ngươi vừa thốt ra tiếng nói là ai thế?
Nụ cười trên mặt Vũ Diễm Hoa biến mất ngay, kế đó là một thần tình kỳ lạ, nói:
- Y là đại tỷ của ta!
Trần Gia Lân lấy làm ngạc nhiên nói:
- Nói sao? Cả đại tỷ của cô nương cũng đến đây ư? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu một cái, nói:
- Đúng thế!
- Sao không mời lệnh tỷ vào tương kiến ư?
- Y bỏ đi rồi!
Trần Gia Lân ngạc nhiên, nói:
- Cô nương đứng yên bất động tại đây, làm sao biết rằng lệnh tỷ đã bỏ đi?
- Đương nhiên ta phải am hiểu tính tình của y, y không nói tiếp tức là y đã bỏ đi rồi, y không định hiện thân thế thôi.
- Lúc nãy lệnh tỷ nói câu đó có nghĩa là sao?
- Điều này à... y quan tâm ta, y ngại rằng ta sẽ...
- Ngại rằng cô nương sẽ thế nào?
Vũ Diễm Hoa lại hồi phục nụ cười như lúc nãy, nói:
- Đây là chuyện riêng của hai tỷ muội ta, ta không thể phụng cáo cho ngươi hay, ngươi chớ hỏi làm gì nữa. Bây giờ hãy nói chuyện thực tế, ta sẽ lập tức giúp ngươi thám thính tung tích của lão thầy thuốc giang hồ nọ. Bây giờ ta xin cáo từ trước, khi nào có manh mối ta sẽ tìm ngươi sau.
Nói xong, đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó quay người rời khỏi điện đường luôn.
Khi Trần Gia Lân theo sau chạy ra ngoài thì đối phương đã mất dạng rồi, thế nhưng mùi thơm y áo, nụ cười và dáng người yêu kiều của nàng vẫn hiện trong đầu óc hắn. Trần Gia Lân bất giác cảm thấy buồn bã, hình như trong bỗng chốc hắn đã đánh mất một cái gì quý báu không bằng.
Hắn chẳng lưu ý nàng chút nào, chỉ là một phản ứng tự nhiên giữa nam nữ thế thôi. Rốt cuộc nàng là ai, nàng thuộc môn phái, tổ chức nào?
Nàng chủ động tìm mình, đồng thời qua lời nói nàng đã tiết lộ nàng chỉ vâng lệnh chủ nhân hành sự, thế thì chủ nhân nàng là ai?
Mình chỉ là một Ngư Lang quê mùa chẳng hề có chút tiếng tăn, đồng thời mới xuất giang hồ được vài ngày, thế mà đã có người ra giá thỉnh Huyết Chưởng Quỷ giết mình, song lại có người ra mặt bảo vệ mình, như thế là sao? Quả thực hắn không thể tưởng tượng được rồi!
Trông tình hình vấn đề này có lẽ liên quan đến thanh kiếm cùn của sư phụ đã lưu lại, mà không phải là việc can hệ đến bản thân mình. Từ khi lần thứ nhất mình rút kiếm ra khỏi bao, đã khiến Quan Lạc Hiệp Thiếu giật mình kinh hãi, từ điểm này chứng tỏ rằng thanh kiếm cùn này có bí ẩn gì đây?
Nếu Đào Ngọc Phương không bỏ đi, thì mình cũng chẳng xuất giang hồ làm gì, như vậy có xảy ra việc gì đâu?
Châu lão gia từng căn dặn bảo mình phải giữ bí mật lai lịch. Năm xưa sư phụ ẩn cư tại làng đánh cá ắt phải có nguyên nhân không sai. Lời nói này ứng nghiệm rồi, có điều hắn lấy làm thắc mắc khó hiểu là tại sao Châu lão gia không chịu nói rõ mọi sự việc cho hắn hay?
Trần Gia Lân lại liên tưởng đến người quyết tâm muốn giết chết mình. Có lần thứ nhất thì ắt phải có lần thứ hai, có lẽ đối phương không đạt mục đích quyết không chịu buông tay đâu. Nghi vấn đáng sợ này, quyết phải làm sáng tỏ mới được.
Hắn còn nhớ Huyết Chưởng Quỷ từng bảo Hỷ Nương thủ hạ của y đi tìm đối phương giao tiền xem hàng, Hỷ Nương đi chẳng mấy chốc đã quay trở về phục lệnh, điều này chứng tỏ rằng đối phương chỉ ở phụ cận đâu đây.
Đối phương không đích thân ra mặt, lại chẳng tiếc giá cả thỉnh Huyết Chưởng Quỷ giết mình, tại sao thế?
Bỗng nhiên, trong lòng hắn nảy sinh một ý niệm đáng sợ, nếu quả thực Đào Ngọc Phương trốn theo tình nhân, thì người muốn giết chết mình ắt là tình phu của nàng rồi, đương nhiên y không tiện ra mặt, đồng thời có lẽ đối phương tự cảm thấy rằng không đủ sức đối phó mình.
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu rối loạn cả lên, đồng thời nỗi hận trong lòng càng đậm hơn.
Chúc nhị viên ngoại nhà tan cửa nát, cuối cùng lại điên lên cũng vì cưới một thiếu nữ chẳng rõ lai lịch làm vợ hai. Nghe tổng quản Bảo Sĩ Đình nói lại rằng thiếu nữ nọ thuộc một môn phái giang hồ thần bí khủng bố, mục đích của họ muốn chiếm lấy Ôn Ngọc Bình là báu vật gia truyền của Chúc phủ, vì thiếu nữ nọ phản nghịch nên họ mới phái Hồng Hoa sứ giả tới xử tử nàng.
Đào Ngọc Phương cũng là một cô gái không rõ lai lịch, nàng nhảy sông được hắn cứu thoát có khác gì trường hợp Điếu Khách thắt cổ trên cây đâu?
Thế thì sự ra đi của Đào Ngọc Phương có hai trường hợp xảy ra, một là trốn theo tình nhân, hai là có liên hệ đến một môn hộ bí mật nào đó.
Nếu qua nhận xét đạo đức bề ngoài của Đào Ngọc Phương, yếu tố trốn theo tình nhân thì không mấy đúng.
Nếu có dịp gặp lại Hồng Hoa sứ giả, có lẽ nghi vấn đáng sợ này sẽ được sáng tỏ không sai.
Thình lình ngay lúc này...
Có một giọng điệu thô lỗ từ ngoài sân điện vang vào nói:
- Ồ! Chỗ này lý tưởng thực, chúng ta cứ ở lại đây nghỉ ngơi giây lát, đợi mặt trời lặn sau đó đi đường cũng chưa muộn, da nóng đến nỗi sắp cháy khô luôn.
Trần Gia Lân nghe tiếng nói liền nhìn ra ngoài, mới hay có một đại hán cao lớn đang bước vô tiền điện, sau lưng đại hán là một cỗ tiểu kiệu do hai hán tử trung niên áo lam khiêng vác. Nhìn sơ qua tiểu kiệu này, hắn biết ngay đây là những cỗ kiệu chuyên môn cho số phụ nữ hạng gia đình tiểu lưu thuê bao dùng đi đường, hoặc là những gia đình ở miền quê thuê bao để dùng vào việc cưới gả.
Hai hán tử khiêng kiệu dừng kiệu dưới thềm trước tiền điện, sau đó dùng tay áo lau mồ hôi liên tục, hai người tự động bước qua một bên nghỉ ngơi luôn.
Hán tử cao lớn nọ bước tới trước cửa kiệu, nói:
- Này nương tử, nơi đây khá mát mẻ, nàng cứ bước ra ngoài nghỉ ngơi đi. Có một giọng điệu yêu kiều từ trong kiệu vang ra, nói:
- Nhị Lăng ca, hãy xem trong điện coi có ai không đã...
Hán tử cao lớn liền bước lên thềm điện, đi tới cửa điện vừa đưa mắt nhìn vào trong, tức thì trông thấy Trần Gia Lân ngay, y trợn mắt cất giọng lạnh lùng, nói:
- Ngươi là ai thế?
Đứng từ xa nhìn đại hán này trông có vẻ mạnh khỏe nhất biểu nhân tài, đến gần thì mới trông y có chút khùng khùng ngáo ngáo, chẳng trách gì người trong kiệu đã gọi y là Nhị Lăng ca (anh hai khùng). Quả thực y chỉ là một hán tử ngốc nghếch mà thôi.
Trần Gia Lân cất giọng lạnh nhạt đáp:
- Ta chỉ nghỉ mát tại đây mà thôi.
Đại hán đưa mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nói:
- Ngươi thân mang trường kiếm, có lẽ là người giang hồ thì phải? Trần Gia Lân bất giác bật cười nói:
- Bằng hữu nói không sai chút nào! Đại hán khoát tay nói:
- Thế thì ngươi hãy rời khỏi đây đi! Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Tại sao phải đuổi ta đi?
Đại hán chẳng do dự chút nào, trả lời liền:
- Tại vì nương tử ta cần nghỉ ngơi. Trần Gia Lân thở phào một cái, nói:
- Miếu đường rộng lớn vô cùng, cứ tùy tiện chọn chỗ nào nghỉ ngơi không được sao, làm gì phải đuổi ta đi như vậy chứ?
Đại hán lắc đầu, nói:
- Không được, nương tử ta thường nói rằng, nhân tâm giang hồ gian trá khó lường, tốt hơn hết ngươi nên rời khỏi đây!
Trần Gia Lân dở khóc dở cười, trêu chọc y, nói tiếp:
- Ngươi trông ta có giống người gian trá chút nào không? Đại hán thực thà nói:
- Điều này thì không ai biết trước được cả, nương tử ta thường nói nhìn mặt chẳng đánh giá được lòng người.
Trần Gia Lân mỉm cười, nói:
- Này đại ca, ta cũng là người ở phụ cận... Đại hán trợn ngược đôi lông mày lên, nói:
- Ai là đại ca của ngươi, ta tên là Lâm Nhị Lăng. Trần Gia Lân bật cười nói:
- Ồ! Chào Nhị Lăng ca!
Lâm Nhị Lăng cau mày nói:
- Ủa, ngươi cũng quen biết ta sao?
- Không quen!
- Thế tại sao ngươi lại gọi ta là anh hai khùng?
- Ồ! Người trong kiệu vừa gọi...
Lâm Nhị Lăng cười hí hí một tiếng, ngắt lời Trần Gia Lân, sau đó nói tiếp:
- Người trong kiệu là nương tử của ta, hứ, nàng đẹp lắm, chúng ta đang trên đường trở về quê mẹ, còn xa lắm, sau khi về tới nhà, nàng sẽ gả cho ta làm vợ ngay, thế rồi chúng ta sống hạnh phúc với nhau.
Trần Gia Lân nghe y nói thế, bất giác dở khóc dở cười, tức thì lại khơi dậy lòng đùa nghịch thời trẻ nhỏ của hắn, hắn liền mỉm cười nói:
- Ta hiểu rồi, nàng là vợ sắp cưới của ngươi chứ gì? Lâm Nhị Lăng gật đầu lia lịa, nói:
- Đúng thế! Ngươi nói chẳng sai chút nào hết!
- Đã bảo là vợ sắp cưới, tại sao lại nói rằng trở về quê mẹ ư?
- Chính nương tử dạy ta nói như vậy, vì trước sau gì... nàng cũng gả cho ta mà thôi... Trần Gia Lân lại ngẩn người ra tại chỗ luôn, tức thì chẳng biết nói gì với y nữa, đối với một người ngu ngốc, hắn không thể nào nói chuyện với y được cả.
Mặc dù Lâm Nhị Lăng hơi khùng khùng, nhưng tính tình thì nóng nảy gớm, y giận dữ la hét nói:
- Lời nói của ta đến đây là hết rồi, ngươi đi khỏi đây đi chứ. Âm thanh của nữ nhân trong kiệu vang ra, nói:
- Anh hai khùng! Bỏ qua cho rồi, ta ngồi nghỉ trong kiệu cũng được thôi.
Quả thực Lâm Nhị Lăng cũng ngoan ngoãn hết sức, y kêu hừ một tiếng, nói:
- May nhờ tiểu nương tử nói thế, bằng không ta quyết đuổi ngươi ra khỏi miếu mới xong.
Dứt lời, y quay người bước tới chỗ bậc thềm ngồi nghỉ tại đó.
Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm ngạc nhiên hết sức, qua lời nói người trong kiệu thì đối phương là một người có miệng lưỡi lanh lợi, sao lại bằng lòng gả cho anh chàng ngốc này ư?
Khí trời nóng bức như vậy, họ đi đường xa tại sao không thấy Lâm Nhị Lăng đổ mồ hôi, chẳng lẽ y là một cao thủ nội gia chăng?
Bỗng nhiên ngay lúc này...
Có hai thiếu nữ xinh đẹp mặc kình trang dẫn ngựa đi vào sân viện, một trong hai thiếu nữ kình trang nói:
- Lạ lùng thay, rõ ràng là chạy về hướng này, tại sao chẳng thấy bóng người đâu cả? Thiếu nữ kia tiếp lời, nói:
- Dù sao cũng không thoát khỏi tay chúng ta đâu, bây giờ cứ cho kỵ mã nghỉ ngơi trước đã.
Âm thanh của nữ nhân từ trong kiệu vang ra, nói:
- Anh hai ngốc, chúng ta hãy đi ngay! Lâm Nhị Lăng đứng phắt dậy nói:
- Trời nóng bức như vầy, kiệu phu còn mệt mỏi, sao không nghỉ thêm một lát để đợi mặt trời lặn?
Người trong kiệu nói:
- Chớ lôi thôi nữa, hãy đi ngay nào. Lâm Nhị Lăng lớn tiếng nói:
- Ê! Chúng ta lên đường tiếp.
Hình như hai gã kiệu phu mệt mỏi lắm thì phải, hai người vẫn nằm trên thềm không muốn động đậy chút nào cả.
Hai thiếu nữ kình trang để cho kỵ mã nghỉ ngơi đâu đó đàng hoàng, liền bước tới cạnh cửa tiểu kiệu, một trong hai thiếu nữ đưa tay định vén màn che lên.
Lâm Nhị Lăng lượn mình nhảy vọt tới trước, la hét nói:
- Ngươi định làm gì vậy?
Trần Gia Lân ở trong điện trông thấy rõ ràng, trong lòng giật mình thầm một cái, thân pháp Lâm Nhị Lăng vừa nhảy vọt tới rõ ràng là một cao thủ võ lâm.
Thiếu nữ kình trang nọ không ngờ Lâm Nhị Lăng nhảy vọt tới nhanh như thế, bất giác cả kinh rút tay lùi ra phía sau, đưa mắt nhìn y một hồi, sau đó cười khúc khích nói:
- Chớ quái kêu như thế làm gì, ta xem qua một chút có hề chi đâu? Lâm Nhị Lăng căm phẫn nói:
- Ta cấm không được xem!
Thiếu nữ kình trang cười khẩy một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ không dám gặp người ư?
Lâm Nhị Lăng trợn ngược đôi lông mày đậm lên, nói:
- Ăn nói hồ đồ, nàng đẹp hơn ngươi nhiều lắm.
Thiếu nữ kình trang nọ bật cười, nói:
- Chao ôi! Có thật chăng? Nàng là ai vậy? Lâm Nhị Lăng lạnh lùng nói:
- Ngươi chớ thắc mắc làm gì.
Thiếu nữ kình trang cố tình bắt chước giọng điệu của Lâm Nhị Lăng, nói:
- Ngươi cho rằng nàng đẹp hơn ta, ta không tin chút nào, ta phải xem cho bằng được mới thôi!
Dứt lời cô ta lại giơ tay ra lần nữa.
Lâm Nhị Lăng đưa đấm tay thô lớn ra nói:
- Ngươi dám vén màn ta sẽ đấm ngươi ngay. Thiếu nữ kình trang trêu chọc y, nói:
- Ngươi cũng biết đấm người nữa sao? Lâm Nhị Lăng xăn tay áo lên nói:
- Không tin thì ngươi cứ ra tay thử xem nào?
Thiếu nữ kình trang nghiêng đầu sang một bên nói:
- Ta chẳng tin chút nào!
Dứt lời đối phương dùng thủ pháp cực thần tốc vén tấm màn kiệu lên, kế đó cả hai thiếu nữ cùng thất thanh kêu lên một tiếng. Thiếu nữ nọ la hét nói:
- Cha chả! Té ra...
Y nói chưa hết lời, kêu vù một tiếng, Lâm Nhị Lăng đã vung quyền đấm vào ngực thiếu nữ vén màn kiệu nhanh như chớp.
Cú đấm này mãnh liệt kinh người hết sức, đồng thời chiêu thức cũng thâm ảo vô cùng, khi Lâm Nhị Lăng đấm tới nửa chừng thế quyền liền biến ra ba thức y như có ba cái đấm tay đồng thời tấn công vào ba vị trí bất đồng của đối thủ.
Một người ngu ngốc lại có thể đánh ra những chiêu thức quyền thuật kinh hồn này, tất cả mọi người không giật mình sao được.
Thiếu nữ kình trang nọ giật mình nhảy lùi ra sau vài bước, suýt nữa đã trúng phải cú đấm thần tốc của đối phương.
Thiếu nữ nọ thất kinh nói:
- Chớ khinh thường đối phương, đây là một đối thủ lợi hại rồi.
Lâm Nhị Lăng đấm một quyền không trúng đối phương, y liền dừng tay lại không tấn công tiếp.
Thế nhưng thiếu nữ nọ thoạt vừa kêu lên một tiếng đã nhảy tới tấn công nhanh như cắt, thì ra đối phương đã sử dụng Lan Hoa Phất Huyệt Thủ là môn võ công thượng thừa cực kỳ lợi hại.
Lâm Nhị Lăng không tránh né, đã bị thiếu nữ phát trúng một cái.
Trần Gia Lân đứng trong điện nhìn thấy rõ ràng, bất giác giật bắn người lên, tại sao anh chàng ngốc này...
Bình luận facebook