• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký (4 Viewers)

  • Chương 12

Huyết Thần Đông Phương Vũ gầm lên:


- Muốn chết ư? Hãy tránh ra nào!


Thư sinh áo xanh nói giọng xúc động:


- Tại sao lão nhân gia người lại bỗng nhiên đổi tính như thế, hành vi máu tanh này phải chấm dứt cho rồi...


Huyết Thần khẽ động quải trượng trong tay một cái, giận dữ nói:


- Ngươi dám làm phản chăng?


Hai bên khóe mắt của thư sinh áo xanh đã nhỏ xuống hai hàng nước mắt, mặt mày co rút lia lịa, nghiến răng gào thét:


- Con không thể để cho lão nhân gia làm như vậy, đồng thời con cũng không muốn trông thấy hậu quả đáng sợ ngoại trừ con chết...


Hai mắt Huyết Thần thoáng hiện sát khí nói:


- Muốn chết thì dễ thôi!


Dứt lời, lão vung gậy quất tới, quét chẳng ra quét mà điểm chẳng ra điểm, không thể nào phán đoán được lão định tấn công vào vị trí nào cả, hình như tất cả mọi yếu huyệt đều nằm gọn trong đòn tấn công này của lão, quả thực chiêu này lợi hại khó hóa giải vô cùng.


Thư sinh áo xanh đảo mình một cái, tức thì đã lách ra khỏi vòng tấn công của quải trượng ngay.


Mọi người trông thấy một thức thân pháp thần kỳ này, bất giác đồng lúc buột miệng hô tuyệt một tiếng.


Vì lý do thư sinh áo xanh di chuyển vị trí, Lưỡng Nghĩa Tú sĩ Nhạc Lương lại lộ ra trước mặt Huyết Thần ngay.


Huyết Thần căm phẫn kêu hừ một tiếng, nhấc gậy lên bổ vào người Nhạc Lương nhanh như cắt, Nhạc Lương song thủ cầm hai dao găm, đối với quải trượng quỷ quyệt thần kỳ này, quýnh quáng chẳng biết phản đòn như thế nào.


Trông tình hình Nhạc Lương phải bỏ xác dưới quải trượng của lão quái. Thình lình lúc này...


Thư sinh áo xanh la hét một tiếng:


- Tránh ra mau!


Dứt lời, y phi thân lao vào người Huyết Thần nhanh như chớp, tất cả mọi người đã giật mình khi thấy y ra một đòn thình lình như thế.


Bất đắc dĩ Huyết Thần phải rút quải trượng lùi ra sau, trong lúc lão lùi liền đảo mình quơ gậy quét ngang một cái nhanh như cắt.


- Oa!


Một tiếng rú thảm phá không vút lên, tức thì thư sinh áo xanh há mồm phun máu tóe loe, té văng ra đất xa cả trượng.


Huyết Thần chẳng thèm ngoái cổ nhìn sau, lão lại hất gậy chuẩn bị tấn công Nhạc Lương tiếp...


Thình lình Vạn Lập Nhân hét lên, khẽ hất thanh gươm ngang trong tay, tức thì hóa ra một luồng mưa bụi màu bạc chụp vào người Huyết Thần nhanh như chớp, quả thực công phu Nhất Trủy tạo thành một màn bụi màu bạc rất hiếm thấy trong võ lâm.


Nhạc Lương cũng cầm hai thanh gươm ngắn từ bên hông nhảy tới.


Huyết Thần khẽ đưa gậy tới trước, chẳng thấy y đã dùng chiêu thức gì, tức thì luồng ánh sáng màu bạc như bị quét tan hết, đồng thời có tiếng kêu hự nổi lên, Vạn Lập Nhân đã loạng choạng té lùi ra phía sau bốn năm trượng, mặt mày tái mét, suýt nữa té ngã ra đất. Còn Nhạc Lương thì mồm miệng rớm máu.


Số cao thủ Linh Trủy hội tại hiện trường đều giật bắn người lên.


Quả thực công lực của Huyết Thần cao đến nỗi không ai tưởng tượng nổi, trong hiện trường không ai là địch thủ của lão nữa...


Huyết Thần bắt đầu cất bước tiến lên, lão tiến một bước thì tim của mọi người lại đập một cái.


Bầu không khí trở nên ngột ngạt khó thở vô cùng.


Nhất Trủy Định Thiên Vạn Lập Nhân đã không có mảy may cơ hội hoàn thủ, hơn nữa có cả Nhạc Lương hợp thủ tấn công thế mà chẳng tiếp trọn một chiêu của Huyết Thần Đông Phương Vũ, như vậy họ không kinh hãi sao được.


Bấy giờ...


Huyết Thần đã lướt tới vị trí khả dĩ xuất thủ tấn công rồi. Hình như số mạng của Lưỡng Nghĩa Sĩ Nhạc Lương không còn hy vọng sống nữa.


Ngay lúc số cao thủ Linh Trủy hội đang luống cuống chẳng biết ứng phó ra sao, thình lình có một tiếng gầm như sấm nổ ngang tai:


- Dừng tay lại!


Mọi người đều ngơ ngác, cùng lúc đảo mắt sang hướng phát ra tiếng la hét. Một bóng người từ trong rừng cây chậm rãi bước ra.


Tất cả mọi người thoạt trông thấy đối phương xuất hiện, bất giác ngẩn người ra, ngay cả Huyết Thần cũng không ngoại lệ.


Đối phương ăn mặc kiểu cách thôn quê, nón rơm rộng vành kéo xuống thật thấp che nửa khuôn mặt, nên không ai trông thấy mặt mũi ra làm sao, có điều mọi người cho rằng y có thể là một nhân vật giang hồ, vì có thanh kiếm đeo ở sau lưng.


Trong hiện trường này chưa có một ai từng trông thấy ở chốn giang hồ lại có nhân vật ăn mặc kiểu cách như thế.


Tại sao lại bảo đối phương là một nhân vật ư?


Tại vì đối phương dám hiện thân trong lúc Huyết Thần có mặt tại hiện trường. Rốt cuộc y là ai?


Trong đầu tất cả cao thủ đều tự hỏi như vậy.


Gã đại hán vạm vỡ lái xe ngựa hừ lên một tiếng lập tức nhảy bổ vào đối phương như một con mãnh hổ vồ mồi.


- Oa!


Một tiếng rú thảm vang lên, kế đó kêu bịch một cái, cả thân hình to lớn của gã đại hán đã té văng ra sau nhanh như khi y vồ tới, tình cờ thân người gã lại té nằm ngang trên cỗ quan tài gỗ bạch ấy.


Nhân vật thần bí ăn mặc kiểu thôn quê không hề ngước đầu lên, y vẫn trầm tĩnh từ từ tiến tới, hình như đối phương chưa hề động thủ bao giờ, tất cả mọi cặp mắt đã trợn ngược lên hết.


Huyết Thần giận dữ rống lên:


- Hãy đứng lại nào!


Người thần bí nọ chẳng thèm đếm xỉa lời nói của lão, cứ tiếp tục tiến tới vài bước nữa, sau đó mới dừng chân.


Hiện trường vốn tràn đầy sát khí, bỗng lại trở nên thần bí.


Lúc bấy giở thư sinh áo xanh nọ đã loạng choạng đứng dậy, mặt mày y lộ vẻ kinh hoàng.


Luồng sáng đỏ tươi trong mắt của Huyết Thần như đã đông đặc lại trông khủng bố vô cùng.


- Rốt cuộc tiểu tử ngươi là ai thế?


Đối phương ngẩng đầu lên, tức thì một gương mặt anh tuấn hiện ra, đôi mắt sáng rực như ngọn lửa cháy giữa đêm đen.


- Ngư Lang Trần Gia Lân!


Huyết Thần cất giọng lạnh lùng nói:


- Chưa hề nghe nói trong giang hồ lại có danh hiệu của ngươi? Trần Gia Lân chẳng chần chừ chút nào nói:


- Bây giờ các hạ đã nghe nói rồi đấy.


- Hãy báo lai lịch sư môn của ngươi.


- Điều này không thể phụng cáo.


Tất cả mọi người trong hiện trường đều cảm thấy phức tạp, họ vừa kinh ngạc phấn khởi vừa bàng hoàng, hoảng sợ, ngoài ra lo sợ cho gã tiểu tử ngang tàng đến toát mồ hôi lạnh.


Ở chốn giang hồ này dám đối địch với Huyết Thần nói lời như thế, chắc chỉ có mỗi mình y.


Đồng thời đối phương ở trước mặt Huyết Thần đã xuất thủ giết chết thủ hạ của lão, điều này khiến Huyết Thần tức giận đến mức đôi mắt như muốn lòi ra ngoài, trông cực kỳ quái đản.


Quả thực đối phương thuộc hạng người hào khí đáng kính phục.


Nếu như chàng đối phó không nổi Huyết Thần thì hậu quả đêm nay rất tai hại, đương nhiên không cần phải nói, sẽ có một trường đồ sát máu tanh vô cùng kinh dị.


Nhân vật nhất đại khủng bố này sẽ đối phó với Ngư Lang bằng cách nào đây?...


Thực ra trong lòng Trần Gia Lân cũng vô cùng lo lắng, hắn vừa xuất đạo, chưa từng đụng đại địch bao giờ, chẳng biết sở học có thể ứng phó nổi với đại ma đầu này không, hắn vẫn chưa tự tin chút nào hết.


Nếu hắn là lão giang hồ thì hắn đã suy nghĩ cân nhắc trước... xem có nên xuất thủ hay không?


Thế nhưng hắn là người mới, chỉ thấy đây là điều nghĩa hay phi nghĩa mà thôi, hành động hoàn toàn bị trực giác chi phối.


Huyết Thần nộ hỏa xung thiên, lạnh lùng nói:


- Tiểu tử, chẳng biết lão phu phải dùng biện pháp nào giết ngươi để hả cơn giận này đây?


Trần Gia Lân trả lời cộc lốc:


- Tùy ý ngươi muốn sao cũng được!


Huyết Thần đưa mắt nhìn bọn người Nhất Trủy Định Thiên một cái, cất giọng nham hiểm nói:


- Này Vạn Lập Nhân, lão phu không lưu lại một ai để lo liệu hậu sự của ngươi nữa rồi. Câu nói này thốt ra khiến mọi người cảm thấy giờ chết của mình đã điểm, ngữ khí ớn lạnh sởn tóc gáy.


Trần Gia Lân cũng từ từ rút thanh kiếm đầu cổ quái của hắn ra, trầm giọng nói:


- Tại hạ vốn không có ý định giết người, nhưng các hạ thốt ra câu nói này, tại hạ tất phải thay đổi ý kiến thôi.


Đối với Huyết Thần, quả thực những lời này ngông cuồng hết sức, hình như Huyết Thần vốn không phải là địch thủ hắn.


Khi đám cao thủ Linh Trủy hội thấy Ngư Lang rút thanh kiếm cùn đầu quái lạ của chàng ra, tất cả bọn họ càng kinh ngạc hơn, vì trong chốn giang hồ này chưa từng nghe nói có một cao thủ nào sử dụng thanh kiếm cùn đầu như vậy.


Họ trông thấy thần tình thư thái của Trần Gia Lân, trong lòng càng lấy làm kinh hãi, khó hiểu hơn.


Hắn chỉ hất nhẹ tay một cái đã giết chết gã đại hán phu xe, chứng tỏ rằng công lực của hắn khá cao, nhưng điều này cũng chưa thể nói rằng hắn đụng nổi với Huyết Thần đâu!


Thần tình trong khuôn mặt của thư sinh áo xanh biến đổi liên tục, thế nhưng hiện tại không còn ai để ý đến y nữa, tất cả mọi người đã tập trung toàn bộ tâm ý theo dõi Huyết Thần và Ngư Lang.


Thanh kiếm cùn đầu nghiêng nghiêng giơ lên cao, thân kiếm phản chiếu dưới ánh trăng toát ra luồng sáng lạnh kinh người.


Quải trượng đen bóng trong tay Huyết Thần cũng từ từ nhấc lên cao.


Không cần phải nói cũng biết sắp xảy ra một trận huyết chiến quỷ khốc thần sầu. Hình như máu trong huyết quản của mọi người đã đông đặc hết.


Cặp mắt của họ trợn thật to chẳng hề muốn chớp chút nào, thời gian như đọng lại, không khí cực khủng bố.


Thình lình ngay lúc này có một giọng nữ phá tan sự im lặng đáng sợ vang lên:


- Vâng lệnh của chủ nhân, không được đối địch với Ngư Lang, xin tôn giá hãy rút ngay. Tất cả mọi người trong hiện trường thoạt nghe thấy truyền âm của nữ nhân này thảy đều như trút bỏ được một gánh nặng.


Nhất là Trần Gia Lân càng lấy làm ngạc nhiên không hiểu gì hết.


Không ngờ nhất đại ác ma Huyết Thần này cũng phải nghe lệnh của một người khác. Chủ nhân này là ai thế?


Người có thể sai khiến được Huyết Thần, đương nhiên không phải là một nhân vật tầm thường rồi.


Tại sao không cho đối địch với Ngư Lang? Tại sao?


Tại sao thế?


Thế nhưng tình huống này không phải mới xảy ra lần đầu, trước hết là Quan Lạc Hiệp Thiếu chủ động ngừng tay, sau đó là Hồng Hoa sứ giả thoạt vừa trông thấy thanh kiếm cùn đầu đã phi thân bỏ chạy ngay, bây giờ là lần thứ ba.


Huyết Thần đảo ngược con ngươi đỏ như máu một vòng, bỗng nhiên hạ quải trượng xuống, không nói một lời nào cả, phi thân chạy mất dạng.


Trần Gia Lân trầm tư trong nghi vấn ly kỳ nan giải, nhất thời đờ người ra tại chỗ, mọi người ai cũng thấy khó hiểu, một bầu không khí im lặng, thần bí bao trùm lên tất cả.


Một hồi thật lâu sau, Vạn Lập Nhân phá vỡ bầu không khí trầm tịch khó thở này, bước tới hai bước, chắp tay vái chào nói:


- Thành kính cảm tạ thiếu hiệp đã giúp tránh được một trận kiếp nạn cho tệ hội. Trần Gia Lân chắp tay hoàn lễ nói:


- Không dám, tại hạ chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây mà thôi.


Lưỡng Nghĩa Tú sĩ Nhạc Lương thu gươm ngắn lại, sau đó cất giọng xúc động nói:


- Nếu không nhờ thiếu hiệp ra mặt, cục diện đêm nay không thể tưởng tượng nổi. Trần Gia Lân mỉm cười không nói gì, mà hắn còn biết nói gì nữa.


Chính bản thân hắn cũng mù tịt về sự việc này. Vạn Lập Nhân ấp úng hỏi:


- Thiếu hiệp và chủ nhân của Huyết Thần... có mối quan hệ thế nào? Trần Gia Lân lắc đầu hỏi ngược lại:


- Hội chủ có biết chủ nhân của đối phương là ai không? Nghe hắn nói thế, Vạn Lập Nhân ngạc nhiên nói:


- Đây là lần đầu tiên bản tọa nghe nói rằng Huyết Thần có một chủ nhân như thế.


Trần Gia Lân phát giác rằng trong hiện trường tất cả mọi người đang chăm chú nhìn, chờ đợi lời giải thích của chàng, nhưng chàng nghĩ cũng không cần thiết phải giải thích.


Nhạc Lương bước tới chỗ thư sinh áo xanh nói:


- Lúc nãy chẳng nhờ huynh đài xuất thủ, tại hạ đã bỏ xác dưới quải trượng rồi. Dứt lời, chắp tay xá một xá.


Thư sinh áo xanh cười cay đắng một tiếng, nói:


- Tai hạ lấy làm hổ thẹn không đủ sức ra tay ngăn cản trận huyết kiếp này, may mà lại gặp vị Ngư Lang này hiện thân, tại hạ cũng nên cảm tạ hắn mới phải.


Y vừa nói vừa quay sang hướng Trần Gia Lân chắp tay xá một xá. Trần Gia Lân vội chắp tay hoàn thủ nói:


- Xin thỉnh giáo tôn tính đại danh cách xưng hô của các hạ như thế nào?


- Tại hạ tên Ngô Hoằng Văn.


- Ồ! Chào Ngô huynh.


Trần Gia Lân muốn hỏi thăm y vài điều, vì lúc Ngô Hoằng Văn hiện thân, qua lời nói, hình như có mối quan hệ gì với Huyết Thần thì phải, nhưng hắn suy nghĩ kỹ lại cảm thấy hiện tại hỏi cũng bất tiện nên thôi không nói gì nữa.


Vạn Lập Nhân giơ tay ra dấu mời hai người nói:


- Mời nhị vị thiếu hiệp dời gót vào tệ trang ngồi chơi giây lát.


Trần Gia Lân sực nhớ mình phải đến phủ Châu tìm lão thầy thuốc giang hồ nọ, nên không dám chậm trễ nữa, cáo từ lên đường.


Vạn Lập Nhân lộ ra thần sắc thất vọng, cau mày nói:


- Chỉ ngồi lại chốc lát uống vài ly rượu, để lão phu được tỏ lòng biết ơn, được chứ? Trần Gia Lân nói:


- Thực tình tại hạ có việc gấp, đành phải cáo lỗi hội chủ vậy. Ngô Hoằng Văn cũng nói theo:


- Hẹn dịp sau đến thăm viếng quý trang sau.


Nhất Trủy Định Thiên Vạn Lập Nhân kêu ồ một tiếng, nói:


- Sao, Ngô thiếu hiệp cũng phải đi ư? Ngô Hoằng Văn gật đầu nói:


- Đúng thế, tại hạ cũng hữu sự, xin hội chủ lượng thứ cho.


Vạn Lập Nhân vốn muốn kết giao với nhân vật thần bí Ngư Lang này, đồng thời trong lòng lão đã thực tình kính mến đối phương, lão thấy hắn nói như vậy, đương nhiên không thể miễn cưỡng giữ khách, đành thất vọng nói:


- Nhị vị nhất quyết phải cáo từ, lão phu không dám miễn cưỡng giữ nhị vị lại, nếu có thì giờ rảnh nhị vị nhớ đến viếng tệ trang, lão phu luôn luôn trông đợi vậy.


Lưỡng Nghĩa Tú sĩ Nhạc Lương cũng thành khẩn nói:


- Cớ sự do tại hạ mà nên, nhị vị chẳng chịu nán lại giây lát để tại hạ có dịp tỏ lòng cảm tạ, vậy thì mong rằng mai sau có cơ hội thọ giáo.


Trần Gia Lân nói:


- Huynh đài nói quá lời thế thôi, ngày tháng còn dài, chúng ta ắt có cơ hội gặp lại không sai.


Nói xong, hắn chắp tay xá biệt mọi người trong hiện trường. Ngô Hoằng Văn cũng theo sau cáo từ luôn.


Đoàn người Nhất Trủy Định Thiên Vạn Lập Nhân tiễn hai người qua bên kia cầu, sau đó mới chịu chia tay.


Ngô Hoằng Văn và Trần Gia Lân sánh vai đi song song với nhau, họ lẳng lặng đi được một dặm đường.


Ngô Hoằng Văn bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí tịch lặng, nói:


- Trần huynh, tiểu đệ có điều... muốn thỉnh giáo, chẳng biết có đáng chăng? Trần Gia Lập gật đầu nói:


- Ngô huynh có điều gì cứ nói, chẳng nên giấu làm chi. Ngô Hoằng Văn ngập ngừng nói:


- Lai lịch của Trần huynh ắt phải bất phàm, tiểu đệ có thể thỉnh giáo chăng?


Khi Trần Gia Lân thoạt vừa trông thấy Ngô Hoàng Văn hiện thân, hắn đã có hảo cảm với y ngay, có lẽ đây là duyên phận cũng nên, thế rồi hắn thành khẩn nói:


- Nói cho ngay cũng chẳng có lai lịch gì bất phàm cả, quả thực tiểu đệ hành nghề đánh cá, cực chẳng đã mới xuất giang hồ thôi!


Đương nhiên Ngô Hoàng Văn có khi nào chịu tin lời nói này, y cho rằng Trần Gia Lân không bằng lòng tiết lộ lai lịch thôi, vì đôi bên mới quen biết, hơn nữa chốn giang hồ có nhiều điều cấm kỵ, không tiện hỏi tiếp, y đành kêu một tiếng nói:


- Thì ra là thế!


Trần Gia Lân thông minh xuất chúng, thoạt nghe giọng điệu đối phương biết ngay y chưa tin lời nói của mình, thế rồi hắn bồi thêm một câu:


- Tiểu đệ chẳng nói lời hư dối đâu, về sau Ngô huynh sẽ sáng tỏ không sai, còn vấn đề sư môn, vì phải tuân thủ di mệnh tiên sư nên không tiện phụng cáo, xin Ngô huynh lượng thứ điều này.


Ngô Hoằng Văn cũng thành khẩn đáp:


- Quả thực lúc này tiểu đệ có chút chẳng tin, bây giờ nghe Trần huynh nói thế, tiểu đệ mới hoàn tin vậy.


Giữa con người với con người qua lại với nhau, ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, hai người chỉ mới trao đổi vài lời nói thì đã lập được một căn bản tình bạn vững chắc rồi.


Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:


- Tiểu đệ cũng có điều định thỉnh giáo Ngô huynh...


- Trần huynh cứ việc nói đi!


- Hình như giữa Ngô huynh và Huyết Thần có mối quan hệ gì thì phải, chẳng hay có thể phụng cáo tiểu đệ biết ư?


Ngô Hoằng Văn cảm khái thở dài một tiếng, nói:


- Lão nhân gia, người là gia sư của đệ!


Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên, quả thực đây là điều hắn không bao giờ ngờ được, hắn buột miệng nói:


- Lão... lệnh sư sao?


Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu nói:


- Đúng thế!


Trần Gia Lân nhủ thầm rằng:


"Quả thực đây là chuyện lạ, ở chốn giang hồ luôn luôn lưu truyền một câu rằng, thầy như thế nào thì học trò như vậy, nhưng trông tình hình lúc nãy, vẻ bất mãn hành vi của thầy y. Nhìn qua biết đối phương là một kỳ tài hiếm thấy, sao y lại đầu vào môn hạ như hạng nhân vật Huyết Thần này được ư?"


Hắn suy nghĩ đến đây, mấp máy đôi môi như muốn hỏi lại thôi, dù sao đi nữa họ vẫn là thầy trò với nhau.


Ngô Hoằng Văn lại nói tiếp:


- Có lẽ Trần huynh lấy làm lạ thì phải, cả tiểu đệ đây cũng chẳng hiểu... Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:


- Phải, tiểu đệ thắc mắc không hiểu gì hết nhưng Ngô huynh lại nói chẳng hiểu cớ là làm sao?


Ngô Hoằng Văn trầm tư giây lát, nói:


- Giang hồ quỷ quyệt, có rất nhiều sự tình không thể đánh giá theo thường tình, huynh từng nghe nói danh hiệu Võ Lâm Sinh Phật bao giờ chăng?...


Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát rồi nói:


- Hình như lúc nãy Vạn hội chủ có đề cập đến thì phải... Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu một cái nói:


- Đúng thế đấy chính là danh hiệu trước kia của lão sư, lão nhân gia người có chút tiếng tăm ở chốn võ lâm, đồng thời từng được đồng đạo tôn sùng.


Trần Gia Lân nghe nói thế lấy làm kinh ngạc hỏi:


- Thế sao lại thay đổi danh hiệu ư?


Ngô Hoằng Văn cảm khái thở dài một tiếng não nùng, nói:


- Chính tiểu đệ cũng không sao hiểu nổi, cách đây ba năm lão nhân gia đi chơi xa một chuyến, trở về tính tình hoàn toàn thay đổi. Trước sau y như hai con người khác, lão nhân gia hiếu sát, tàn bạo và tự xưng là Huyết Thần Đông Phương Vũ...


Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:


- Vậy thì lạ thật!


- Tiểu đệ đoán rằng, có lẽ lão nhân gia người gặp phải tai nạn gì khủng khiếp đáng sợ lắm thì phải nên lão mới bỗng nhiên hoàn toàn đổi tính như thế. Có điều khiến mọi người thắc mắc nhất chính là cặp mắt của lão, vì nhãn thần trước kia không phải như vậy...


Trân Gia Lân gật đầu tiếp lời nói:


- Đúng thế, tiểu đệ có đồng một cảm giác là diện mục của lệnh sư không tương xứng nhãn thần ấy. Đúng ra nhãn thần nọ phải ở một gương mặt cực kỳ hung tợn mới phải...


Trần Gia Lân nói tới đây dừng lại giây lát sau đó lại nói tiếp:


- À! Phải rồi, nữ nhân đã truyền âm trong bóng tối lúc nãy từng nói rằng vâng kim lệnh chủ nhân gì đó. Chủ nhân mà đối phương đã nói đương nhiên là người sai khiến lệnh sư rồi. Chẳng hay Ngô huynh có biết người này là ai không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom