Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-132
Chương 132
Quần thần Đại Ngụy ai mà chẳng biết mồm miệng Nghiêu Thái úy sắc bén hơn cả thanh kiếm trong tay hắn.
Ngay cả Hoàng thượng cũng không thể may mắn thoát khỏi, ai bảo hắn lại chọc đến lòng tự ái của trụ cột Đại Ngụy chứ?
Thời gian còn lại, mặt vẻ Hoàng đế âm u không thể nói thành lời, chỉ một mực nhớ lại hôm qua mình đã nói những lời phóng đãng như thế nào?
Ngọc Châu cũng không xuống núi cùng với Nghiêu Mộ Dã, mà ở lại trên núi trò chuyện với Nhị tỷ của mình.
Hôm qua vô tình nghe được chuyện riêng tư của Nhị tỷ khiến cho Ngọc Châu từ trước đến giờ vẫn tự nhận mình là người trầm ổn cũng cảm thấy hơi lúng túng khi nhìn thấy nàng.
Nhưng Tiêu phi lại không hề hay biết chuyện đêm qua, sau khi cung tiễn Thánh thượng xuống núi, nàng trở về phòng ngủ bù một giấc, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại thì thấy Ngọc Châu đang đứng ở cửa chần chừ không vào, chống người dậy nói: “Mau vào đây nói chuyện, đứng ở cửa làm gì vậy?’’
Ngọc Châu nhanh chóng đi vào, rốt một ly nước ấm đưa cho Nhị tỷ vừa thấy tỉnh dậy, sau đó cẩn thận hỏi: “Tỷ có cảm thấy trong người mệt mỏi khó chịu không? Hay là gọi thái y đến xem cho tỷ một chút?’’
Tiêu phi nhìn chăm chú nhìn sắc mặt của Ngọc Châu, trong lòng biết rõ nàng đang lo lắng cái gì, lập tức cười một tiếng, nói: “Muội nha, chẳng giống một cô nương chưa xuất giá chút nào cả, cái gì cũng hiểu, học từ Thái úy?’’
Ngọc Châu nhìn nàng không có gì đáng ngại, trong lòng hơi thả lỏng, khẽ cười nói: “Nhị tỷ lại giễu cợt muội rồi!’’
Tiểu phi nhéo nhéo gò má đỏ bừng của nàng: “Mặt hai người đều là vết côn trùng cắn, lại chui vào sau núi?’’
Ngọc Châu đưa tay nắm lấy ngón tay của Nhị tỷ, nhẹ giọng nói: “Tỷ còn nói nữa!’’
Tiêu phi trêu chọc nàng xong, lại thở dài một hơi: “Nhưng mà cũng tốt, hai người cũng sắp thành thân rồi, cho dù như thế nào đi chăng nữa, muội cũng là Nhị thiếu phu nhân của Nghiêu gia, Nghiêu gia gia giáo nghiêm ngặt, vị Nghiêu Thái Úy kia là không có thiếp thất thông phòng, nhìn dáng vẻ hắn bây giờ rất yêu thương muội, có lẽ sắp tới sẽ không thay lòng, sau khi thành thân phải nhân lúc còn sớm mà có một đứa con, nếu như sau này không còn tình cảm, muội cũng có thể đứng vững ở Nghiêu gia…’’
Nhị tỷ không hề nhắc đến chuyện mãi mãi không thay lòng, có lẽ tỷ ấy đã không còn tin vào những thứ này nữa rồi, thật ra thì trong lòng Ngọc Châu cũng không dám tin tưởng quá nhiều, nhưng nghe Nhị tỷ nói như vậy, ngay lập tức nghĩ đến tình cảnh của tỷ tỷ mình.
Mặc dù nàng được phòng hào là phi tử, nhưng kỳ thực cũng chỉ là thiếp thất của Hoàng gia mà thôi, trong Hoàng cung rộng lớn kia, không có nữ nhân nào là không phải chiếc đèn cạn dầu.
Ngọc Châu đã từng tự mình trải qua cạm bẫy mất trộm đôi vòng mạ vàng, dường như càng thêm thấu hiểu tình cảnh của Nhị tỷ trong chốn hậu cung thâm sâu kia.
“Nhị tỷ, tỷ chịu khổ rồi.’’ Ngọc Châu nắm chặt tay nàng, nhưng trong lòng không nhịn được lo lắng về những ngày tháng sau khi nàng sinh con xong rồi trở lại hậu cung. Nếu như có người cố ý gây bất lợi của nhị tỷ, thêm một đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót, chỉ nhiều thêm một mục tiêu tấn công chí mạng mà thôi.
Sau khi từ trên núi trở về, Nghiêu phủ sẽ bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng cho lễ thành thân.
Ngoại trừ có tên trong gia phả Tiêu gia, bản thân Ngọc Châu chỉ là một người không cha không mẹ, nhưng cũng có thể giảm bớt được công đoạn hạ sính rước dâu.
Theo ý của Nghiêu phu nhân, cũng chỉ là đi từ sân viện này đến sân viện khác, nhà mình gả, nhà mình cưới.
Nhưng dựa theo tập tục của Đại Ngụy, trước khi xuất giá một ngày, tân nương phải nhận được những lễ vật từ chúng nữ quyến.
Trong kinh thành này, Ngọc Châu cũng không có giao tình thân thiết nào, nhưng vì mình sắp trở thành Thái úy phu nhân, cho nên những thiên kim thế gia danh môn tự nhận bản thân có giao tình với nàng bỗng nhiên tăng vọt.
Tiểu thư Bạch gia đưa đến một bức tranh treo, trong tranh vẽ mặt hồ phẳng lặng trong xanh, bóng trăng sáng soi mình dưới nước, là một tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành, dĩ nhiên tài vẽ tranh cũng rất giỏi, khiến người khác nhìn vào bỗng thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu như Ông lão còn ở đây, chắc chắn có thể bình phẩm mấy sâu xa về ý cảnh “Ta vốn đã hướng trái tim mình đến trăng sáng, chẳng ngại trăng sáng chiếu mương rãnh.’’
Nhưng mà Ngọc Châu tự nhận khả năng thưởng thức của mình không đủ, không thể suy ngẫm về thâm ý bên trong bức tranh kia. Chỉ cảm thấy chắc hẳn Bạch tiểu thư hy vọng mình sẽ treo nó ở trong phòng, để vầng trăng sáng kia ngày ngày tỏa sáng Thái úy đại nhân?
Nghĩ như vậy, Ngọc Châu liền cuộn bức tranh lại rồi đặt sang một bên. Còn món quà mà Thụy Quốc phu nhân đưa tới có vẻ có tâm ý chúc phúc hơn nhiều, đó là một cây san hô màu đỏ, trên thân cây còn treo thạch lựu và đậu phộng làm bằng đá quý, ngụ ý nhiều phúc nhiều con cháu.
Về phần Nhị tỷ cũng nhờ người mang lễ vật đến, là một chiếc yếm nhỏ nàng tự tay may vá, xem ra là may cho cháu trai cháu gái của Nghiêu gia còn chưa ra đời.
Ngoài ra còn có một hộp gấm nhỏ, Ngọc Châu cầm lên nhìn thì phát hiện chữ ký trên trên chính là của Viên Hi tiểu thư.
Mở nắp hộp ra nhìn một chút, bên trong là một chuỗi vòng ngọc bích có kích cỡ dành cho đứa trẻ, nhìn vào chuỗi hạt đậu phộng nhỏ trên đó, nàng cảm thấy kiểu dáng này hơi quen thuộc.
Ngọc Châu cầm lên quan sát kỹ một chút, đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là chuỗi vòng tay đậu phộng mà chính tay phụ thân đã điêu khắc cho nàng hay sao? Chỉ là lúc ấy nàng mới bước chân vào Tiêu gia, vì Ngũ tỷ tỷ thích nên mới đứa cho nàng ấy, tại sao cái này lại vào tay của Viên Hi?
Nhưng lật qua lật lại cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa, Ngọc Châu mới phát hiện đây không phải là chiếc vòng mà mình đã đéo lúc đó, mặc dù nó đúng là chữ viết tay của phụ thân, nhưng chữ “Châu” nhỏ nhỏ được khắc lên một hạt đậu phộng đã trở thành chữ “Hi” theo thể chữ Lệ*.
(Thể chữ Lệ: loại chữ thông dụng thời Hán)
Trái tim Ngọc Châu nhất thời đập loạn xạ.
Trước giờ phụ thân vẫn luôn yêu thương nàng, cho nên những đồ vật nhỏ tặng cho nàng không cái nào không tinh xảo, quan trọng hơn là, kiểu dáng của chúng không bao giờ trùng lặp với những đồ vật được bày bán trong các cửa hàng, càng không chạm trổ đưa cho người khác. Nhưng tại sao Viên Hi lại có một cái như vậy, hơn nữa phía trên còn có khắc tên của nàng ấy?
Đến lúc này, Ngọc Châu đã không còn tâm trạng mà đi xem những lễ vật của người khác nữa rồi, nàng chỉ chăm chú kiểm tra chiếc vòng, tâm trạng nhất thời phập phồng lên xuống.
Trước khi thành thân, tân nương không được ra ngoài, cho dù trong lòng Ngọc Châu có sốt ruột muốn đi hỏi Viên Hi như thế nào đi chăng nữa cũng phải chờ đợi mà thôi.
Nhưng cứ thế, nàng lại không thể nào chợp mắt nổi, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, trong phòng Ngọc Châu đã đứng chật các nha hoàn, ma ma.
Lúc tối nàng đã tắm xong rồi, cho nên bây giờ chỉ cần lấy một chiếc khăn nóng để che mặt, đợi đến khi khuôn mặt được chườm nóng xong, thì một phụ nhân dùng một sợi chỉ đỏ khuấy động, bắt đầu tục bới đầu* cho Ngọc Châu.
(Tục bới đầu hay còn gọi là tục chải tóc là một phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.)
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời Ngọc Châu bới tóc, nhớ lại lần đầu tiên, bởi vì nàng giãy dụa quá mạnh, người kia chỉ vội vàng bện xoắn mấy cái rồi nhanh chóng đẩy nàng lên kiệu hoa.
Mặc dù là phụ nhân tái giá, nhưng Nghiêu gia vẫn dựa theo phong tục lễ nghi của những cô nương chưa gả mà làm. Ngọc Châu không thể làm gì khác hơn đành phải chịu tội một lần nữa.
Lần này không còn cần có người đè chặt nàng nữa, có lẽ là vì muốn chải chuốt kiểu dáng tóc mai bên thái dương, nên động tác của người phụ nhân rất tỉ mỉ, gần như muốn dọn dẹp khuôn mặt của tân nương mịn màng bóng loáng không tỳ vết như trứng gà bóc.
Sau khi tục bới đầu kết thúc, tiếp theo sẽ là bôi phấn trang điểm, vì khuôn mặt đã sạch sẽ và mịn màng nên cũng cực kỳ ăn phấn. Trang điểm xong, mím môi một cái, hoa điền gắn giữa trán tựa như đuôi phượng, mái tóc hiếm khi được chải theo phong cách sang trọng hoa lệ, rồi đội mũ cửu huy tứ phượng, Giác Nhi ở bên cạnh nhìn đến ngây người, nhỏ giọng nói: “Lục tiểu thư, người thật xinh đẹp…’’
Nha hoàn Hoàn Thúy cười nói: “Còn gọi là Lục tiểu thư ư? Phải đổi thành Thái úy phu nhân.’’
Mấy người đang nói chuyện, kiệu hoa trong sân viện đã đến để chào đón tân nương đi đến đại sảnh của Nghiêu gia làm lễ.
Nghiêu Mộ Dã không cưỡi ngựa, toàn thân mặc một bộ y phục tân lang màu đỏ đứng chờ ở cửa, lúc nhìn thấy Ngọc Châu được đỡ ra khỏi khuê phòng, một đôi mắt phượng tham lam nhìn thẳng vào nàng.
Tân nương trong tập tục cưới Đại Ngụy không có thói quen trùm khăn màu đỏ, không sợ nương tử xinh đẹp bị người ta nhìn thấy. Nhưng vào lúc này, Nghiêu Mộ Dã bỗng nhiên có một loại xúc động muốn dùng khăn hoàn toàn che kín khuôn mặt tân nương của mình.
Cho nên mới nói tục cưới của Trung Nguyên vẫn rườm rà hơn phương Bắc rất nhiều. Theo như tập tục của người phương Bắc, nếu như một người có cường quyền vừa ý người nào đó của mình, ngay cả khi nàng không nghe theo, cũng có thể trực tiếp bắt người vào màn trướng lột quần áo, động phòng không quản ngày đêm.
Còn nếu như đã ngủ đến lớn bụng thì tiệc cưới hay tiệc đầy tháng cũng có thể cùng nhau làm một lần.
Trước kia Thái úy còn trấn giữ biên cương ở phía Bắc, mỗi lần nghe đến thói xấu dã man này đều khịtt mũi khinh thường. Nhưng kể từ khi quen biết tiểu nữ nhân này, mỗi lần nàng không nghe lời, mỗi lần nàng nổi loạn không chịu vừa lòng đẹp ý, Thái úy cũng sẽ tức giận đến mức trào dâng một mỗi kích động giống như người phương Bắc, chỉ muốn khóa tiểu phụ nhân này vào trong nhà mình, khiến nàng không thể đi đến bất cứ nơi nào, càng không thể trêu chọc những ong bướm xung quanh.
Nhưng hôm nay, rốt cuộc sau bao ngày chờ mây tan nhìn trăng sáng, hắn cũng đã chờ được đến ngày tiểu phụ nhân này thuộc về chính mình. Đợi lễ thành thân kết thúc, nàng sẽ là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, đến lúc đó phải làm cho nàng mang thai càng sớm càng tốt, ba năm hai đứa, cuối cùng không thể rời khỏi hắn nữa.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt luôn luôn tỏ ra lạnh lùng của Nghiêu Mộ Dã không thể kiếm chế được mà nở một nụ cười, đưa tay đón lấy nương tử mềm mại.
Ngọc Châu sao có thể biết được tính toán trong lòng Nghiêu Mộ Dã, hôm nay được khoác trên người mình bộ giá y một lần nữa, trong lòng muôn vàn cảm khái.
Lúc đầu, nàng không hề có ý định thành thân nữa, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tái giá vào một danh môn thế gia còn phức tạp và thâm sâu hơn cả Vương gia thân thích.
Nếu như đã cam tâm tình nguyện xuất giá lấy chồng, thực sự đi ngược với trái tim của mình, nhưng nó hoàn toàn khác với lần thứ nhất bị buộc phải lên kiệu hoa về nhà chồng trong lúc tuyệt vọng bi thương nhất, tựa như bây giờ, khi bàn tay nàng được Thái úy nắm chặt trong bàn tay của mình, ngoài trừ sự bất đắc dĩ không thể thoát khỏi, còn có một cảm giác không thể nói thành lời.
Lắng nghe những lời chúc mừng vang lên không dứt của những người xung quanh, được những tân khách trong trang phục lộng lẫy vây quanh, Ngọc Châu không nhịn được cũng nắm chặt bàn tay của hắn, để hắn ôm mình vào kiệu hoa.
Lễ đường của Nghiêu gia vốn đã rất lớn, hôm nay lại là hôn lễ của Nhị thiếu nên đã làm thông tất cả mấy gian phòng gần đó, tạo thành một hỉ đường mới.
Lúc Ngọc Châu xuống kiệu vào giờ Tý mới phát hiện không cần phải đập vỡ chậu than hay chậu châu báu như trong dân gian, mà là giấy dát vàng nguyên chất trải dài đến tận lễ đường, khi tân lang và tân nương bước lên, hoa văn hình hoa sen đặc biệt được khắc trên đế giày sẽ in trên giấy vàng, dưới chân có hoa sen, từng bước từng bước nở hoa.
Đến khi hai người bước vào lễ đường, Nghiêu phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị mỉm cười hiền hòa chờ tân lang tân nương làm lễ.
Những nghi thức tiếp theo đều giống như tập tục trong dân gian, đều là dập đầu bái lạy thiên đại và trả ơn công lao của phụ mẫu.
Trong lòng khách khứa trai gái đang ngồi bên dưới đều có những cảm xúc khác biệt, Bạch Thủy Lưu mang theo muội muội và Bạch phu nhân đến dự tiệc chúc mừng.
Lúc Ngọc Châu bước vào hỉ đường, Bạch thiếu chăm chú đưa mắt nhìn theo.
Hắn vẫn biết tiểu phụ nhân này vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không nghĩ rằng khi nàng khoác trên người bộ giá y lộng lẫy, lại có thể xinh đẹp khiến người hít thở không thông như vậy.
Sắc đẹp luôn là nguồn động lực khiến kẻ mạnh càng thêm mạnh mẽ hơn, trong khoảnh khắc đó, Bạch Thủy Lưu vẫn cho rằng mình mãi mãi sẽ khuất phục dưới khí thế của Nghiêu Mộ Dã bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác tức giận khó mà kiềm chế.
Còn hốc mắt Bạch tiểu thư đang đong đầy ánh lệ, ngồi bên cạnh cạnh Viên Hi, lặng lẽ thương tiếc cho mối tình vô vọng của mình.
Viên Hi mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay của Bạch tiểu thư, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào tân lang tân nương đang làm lễ, đáy mắt thăm thẳm như một hồ nước vắng lặng sâu không thấy đáy.
Sau khi bái đường thành thân xong, Ngọc Châu không thể trực tiếp đi về phòng tân hôn chờ động phòng hoa chúc như những tân nương bình thường, nữ chủ nhân mới của Nghiêu gia sao có thể không phóng khoáng, phải cùng chồng đáp tạ khách khứa bạn bè.
Phàm là những người có thể vào Nghiêu phủ chúc mừng đều là những người thuộc dòng dõi danh môn thế gia bậc nhất trong kinh thành. Những quan viên xuất thân từ thứ dân đều ngồi ngoài sân uống rượu.
Nhưng thế gia trong kinh thành quả thực rất nhiều, mặc dù trước kia Ngọc Châu đã từng gặp qua một số người nhưng vẫn không thể nhớ hết tất cả, chỉ có thể mỉm cười theo Nghiêu Mộ Dã kính rượu từng người, từng người một.
Trong khi đang mời rượu, nàng lại thấy Bạch thất công tử và cô em chồng Nghiêu Thù Đình đang đứng ở cổng nguyệt nơi hỉ đường, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Hốc mắt Nghiêu Thù Đình ngay lập tức đổ bừng, quay đầu xoay người rời đi. Nhìn dáng vẻ kia của Bạch thất công tử dường như đang muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này, nàng lại nhìn thấy thiếu niên vẫn một mực ngồi bên cạnh Uất Trì tướng quân đột nhiên đứng dậy đi về phía đó.
Ngọc Châu đang muốn nhìn thêm một chút nữa, nhưng lại bị Nghiêu Mộ Dã kéo đi đến một bàn khác, cùng nhau kính tam thúc của Hoàng thượng một ly.
Qua mấy tuần rượu, Ngọc Châu quay lại nhìn xem thì thấy Nghiêu Thù Đình đã trở lại hỉ đường, ngồi tụ tập cùng một bàn với các tiểu thư nhà thế gia. Nhưng không hiểu tại sao, đôi môi hình như sưng đỏ hơn rất nhiều, toàn thân cũng hơi run rẫy, nhìn dáng vẻ kia dường như đang cố gắng kiềm chế sự tức giận.
Trong vòng chưa đầy một chun trà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng Ngọc Châu còn chưa kịp nghĩ ra thì Nghiêu Mộ Dã đừng bên cạnh đã không hài lòng nắm ống tay áo nàng nói: “Đây là hôn lễ của chúng ta, nàng còn dám thất thần như vậy? Chẳng lẽ nàng không hài lòng chỗ nào sao?’’
Ngọc Châu không thể biết Nghiêu Thù Đình đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn biết tính tình của Nghiêu Mộ Dã, nếu như lúc này nàng còn nhiều lời, những chuyện rắc rối của hai nhà Nghiêu Bạch nhất định sẽ không thể kết thúc ở nơi này, chỉ đành phải nhỏ giọng nói với Thái úy rằng không có chuyện gì, nói mình vui quá đến ngây người.
Sau khi kính một vòng rượu, Thái úy rốt cuộc cũng thương tiếc tân nương yêu kiều của mình, bảo bà hỉ mang tân nương trở về ngồi trong phòng tân hôn.
Mà ngồi cùng với tân nương, dĩ nhiên là muội muội của tân lang rồi.
Đợi đến khi nha hoàn ma ma ra hầu hạ Ngọc Châu ngồi trên giường long phượng song hỷ xong rồi ra ngoài, trong phòng chi còn lại tẩu tẩu và cô em chồng ngồi trong phòng tân hôn trông coi nến hỉ.
Lúc này, Ngọc Châu mới rảnh việc, hỏi: “Lúc nãy tẩu thấy muội nói chuyện với Bạch thất công tử, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?’’
Nghe tẩu tẩu nói như vậy, vành mắt Nghiêu Thù Đình lại đỏ bừng, tựa như đang nhớ lại một chuyện vô cùng xấu hổ nào đó, đôi môi run rẩy, nếu như không phải nhớ đến nơi này này phòng tân hôn, không thể rơi nước mắt, nàng thực sự muốn khóc lớn một trận mới có thể rửa sạch cảm giác bị cái tên vô sỉ kia sỉ nhục.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Quần thần Đại Ngụy ai mà chẳng biết mồm miệng Nghiêu Thái úy sắc bén hơn cả thanh kiếm trong tay hắn.
Ngay cả Hoàng thượng cũng không thể may mắn thoát khỏi, ai bảo hắn lại chọc đến lòng tự ái của trụ cột Đại Ngụy chứ?
Thời gian còn lại, mặt vẻ Hoàng đế âm u không thể nói thành lời, chỉ một mực nhớ lại hôm qua mình đã nói những lời phóng đãng như thế nào?
Ngọc Châu cũng không xuống núi cùng với Nghiêu Mộ Dã, mà ở lại trên núi trò chuyện với Nhị tỷ của mình.
Hôm qua vô tình nghe được chuyện riêng tư của Nhị tỷ khiến cho Ngọc Châu từ trước đến giờ vẫn tự nhận mình là người trầm ổn cũng cảm thấy hơi lúng túng khi nhìn thấy nàng.
Nhưng Tiêu phi lại không hề hay biết chuyện đêm qua, sau khi cung tiễn Thánh thượng xuống núi, nàng trở về phòng ngủ bù một giấc, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại thì thấy Ngọc Châu đang đứng ở cửa chần chừ không vào, chống người dậy nói: “Mau vào đây nói chuyện, đứng ở cửa làm gì vậy?’’
Ngọc Châu nhanh chóng đi vào, rốt một ly nước ấm đưa cho Nhị tỷ vừa thấy tỉnh dậy, sau đó cẩn thận hỏi: “Tỷ có cảm thấy trong người mệt mỏi khó chịu không? Hay là gọi thái y đến xem cho tỷ một chút?’’
Tiêu phi nhìn chăm chú nhìn sắc mặt của Ngọc Châu, trong lòng biết rõ nàng đang lo lắng cái gì, lập tức cười một tiếng, nói: “Muội nha, chẳng giống một cô nương chưa xuất giá chút nào cả, cái gì cũng hiểu, học từ Thái úy?’’
Ngọc Châu nhìn nàng không có gì đáng ngại, trong lòng hơi thả lỏng, khẽ cười nói: “Nhị tỷ lại giễu cợt muội rồi!’’
Tiểu phi nhéo nhéo gò má đỏ bừng của nàng: “Mặt hai người đều là vết côn trùng cắn, lại chui vào sau núi?’’
Ngọc Châu đưa tay nắm lấy ngón tay của Nhị tỷ, nhẹ giọng nói: “Tỷ còn nói nữa!’’
Tiêu phi trêu chọc nàng xong, lại thở dài một hơi: “Nhưng mà cũng tốt, hai người cũng sắp thành thân rồi, cho dù như thế nào đi chăng nữa, muội cũng là Nhị thiếu phu nhân của Nghiêu gia, Nghiêu gia gia giáo nghiêm ngặt, vị Nghiêu Thái Úy kia là không có thiếp thất thông phòng, nhìn dáng vẻ hắn bây giờ rất yêu thương muội, có lẽ sắp tới sẽ không thay lòng, sau khi thành thân phải nhân lúc còn sớm mà có một đứa con, nếu như sau này không còn tình cảm, muội cũng có thể đứng vững ở Nghiêu gia…’’
Nhị tỷ không hề nhắc đến chuyện mãi mãi không thay lòng, có lẽ tỷ ấy đã không còn tin vào những thứ này nữa rồi, thật ra thì trong lòng Ngọc Châu cũng không dám tin tưởng quá nhiều, nhưng nghe Nhị tỷ nói như vậy, ngay lập tức nghĩ đến tình cảnh của tỷ tỷ mình.
Mặc dù nàng được phòng hào là phi tử, nhưng kỳ thực cũng chỉ là thiếp thất của Hoàng gia mà thôi, trong Hoàng cung rộng lớn kia, không có nữ nhân nào là không phải chiếc đèn cạn dầu.
Ngọc Châu đã từng tự mình trải qua cạm bẫy mất trộm đôi vòng mạ vàng, dường như càng thêm thấu hiểu tình cảnh của Nhị tỷ trong chốn hậu cung thâm sâu kia.
“Nhị tỷ, tỷ chịu khổ rồi.’’ Ngọc Châu nắm chặt tay nàng, nhưng trong lòng không nhịn được lo lắng về những ngày tháng sau khi nàng sinh con xong rồi trở lại hậu cung. Nếu như có người cố ý gây bất lợi của nhị tỷ, thêm một đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót, chỉ nhiều thêm một mục tiêu tấn công chí mạng mà thôi.
Sau khi từ trên núi trở về, Nghiêu phủ sẽ bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng cho lễ thành thân.
Ngoại trừ có tên trong gia phả Tiêu gia, bản thân Ngọc Châu chỉ là một người không cha không mẹ, nhưng cũng có thể giảm bớt được công đoạn hạ sính rước dâu.
Theo ý của Nghiêu phu nhân, cũng chỉ là đi từ sân viện này đến sân viện khác, nhà mình gả, nhà mình cưới.
Nhưng dựa theo tập tục của Đại Ngụy, trước khi xuất giá một ngày, tân nương phải nhận được những lễ vật từ chúng nữ quyến.
Trong kinh thành này, Ngọc Châu cũng không có giao tình thân thiết nào, nhưng vì mình sắp trở thành Thái úy phu nhân, cho nên những thiên kim thế gia danh môn tự nhận bản thân có giao tình với nàng bỗng nhiên tăng vọt.
Tiểu thư Bạch gia đưa đến một bức tranh treo, trong tranh vẽ mặt hồ phẳng lặng trong xanh, bóng trăng sáng soi mình dưới nước, là một tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành, dĩ nhiên tài vẽ tranh cũng rất giỏi, khiến người khác nhìn vào bỗng thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu như Ông lão còn ở đây, chắc chắn có thể bình phẩm mấy sâu xa về ý cảnh “Ta vốn đã hướng trái tim mình đến trăng sáng, chẳng ngại trăng sáng chiếu mương rãnh.’’
Nhưng mà Ngọc Châu tự nhận khả năng thưởng thức của mình không đủ, không thể suy ngẫm về thâm ý bên trong bức tranh kia. Chỉ cảm thấy chắc hẳn Bạch tiểu thư hy vọng mình sẽ treo nó ở trong phòng, để vầng trăng sáng kia ngày ngày tỏa sáng Thái úy đại nhân?
Nghĩ như vậy, Ngọc Châu liền cuộn bức tranh lại rồi đặt sang một bên. Còn món quà mà Thụy Quốc phu nhân đưa tới có vẻ có tâm ý chúc phúc hơn nhiều, đó là một cây san hô màu đỏ, trên thân cây còn treo thạch lựu và đậu phộng làm bằng đá quý, ngụ ý nhiều phúc nhiều con cháu.
Về phần Nhị tỷ cũng nhờ người mang lễ vật đến, là một chiếc yếm nhỏ nàng tự tay may vá, xem ra là may cho cháu trai cháu gái của Nghiêu gia còn chưa ra đời.
Ngoài ra còn có một hộp gấm nhỏ, Ngọc Châu cầm lên nhìn thì phát hiện chữ ký trên trên chính là của Viên Hi tiểu thư.
Mở nắp hộp ra nhìn một chút, bên trong là một chuỗi vòng ngọc bích có kích cỡ dành cho đứa trẻ, nhìn vào chuỗi hạt đậu phộng nhỏ trên đó, nàng cảm thấy kiểu dáng này hơi quen thuộc.
Ngọc Châu cầm lên quan sát kỹ một chút, đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là chuỗi vòng tay đậu phộng mà chính tay phụ thân đã điêu khắc cho nàng hay sao? Chỉ là lúc ấy nàng mới bước chân vào Tiêu gia, vì Ngũ tỷ tỷ thích nên mới đứa cho nàng ấy, tại sao cái này lại vào tay của Viên Hi?
Nhưng lật qua lật lại cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa, Ngọc Châu mới phát hiện đây không phải là chiếc vòng mà mình đã đéo lúc đó, mặc dù nó đúng là chữ viết tay của phụ thân, nhưng chữ “Châu” nhỏ nhỏ được khắc lên một hạt đậu phộng đã trở thành chữ “Hi” theo thể chữ Lệ*.
(Thể chữ Lệ: loại chữ thông dụng thời Hán)
Trái tim Ngọc Châu nhất thời đập loạn xạ.
Trước giờ phụ thân vẫn luôn yêu thương nàng, cho nên những đồ vật nhỏ tặng cho nàng không cái nào không tinh xảo, quan trọng hơn là, kiểu dáng của chúng không bao giờ trùng lặp với những đồ vật được bày bán trong các cửa hàng, càng không chạm trổ đưa cho người khác. Nhưng tại sao Viên Hi lại có một cái như vậy, hơn nữa phía trên còn có khắc tên của nàng ấy?
Đến lúc này, Ngọc Châu đã không còn tâm trạng mà đi xem những lễ vật của người khác nữa rồi, nàng chỉ chăm chú kiểm tra chiếc vòng, tâm trạng nhất thời phập phồng lên xuống.
Trước khi thành thân, tân nương không được ra ngoài, cho dù trong lòng Ngọc Châu có sốt ruột muốn đi hỏi Viên Hi như thế nào đi chăng nữa cũng phải chờ đợi mà thôi.
Nhưng cứ thế, nàng lại không thể nào chợp mắt nổi, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, trong phòng Ngọc Châu đã đứng chật các nha hoàn, ma ma.
Lúc tối nàng đã tắm xong rồi, cho nên bây giờ chỉ cần lấy một chiếc khăn nóng để che mặt, đợi đến khi khuôn mặt được chườm nóng xong, thì một phụ nhân dùng một sợi chỉ đỏ khuấy động, bắt đầu tục bới đầu* cho Ngọc Châu.
(Tục bới đầu hay còn gọi là tục chải tóc là một phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.)
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời Ngọc Châu bới tóc, nhớ lại lần đầu tiên, bởi vì nàng giãy dụa quá mạnh, người kia chỉ vội vàng bện xoắn mấy cái rồi nhanh chóng đẩy nàng lên kiệu hoa.
Mặc dù là phụ nhân tái giá, nhưng Nghiêu gia vẫn dựa theo phong tục lễ nghi của những cô nương chưa gả mà làm. Ngọc Châu không thể làm gì khác hơn đành phải chịu tội một lần nữa.
Lần này không còn cần có người đè chặt nàng nữa, có lẽ là vì muốn chải chuốt kiểu dáng tóc mai bên thái dương, nên động tác của người phụ nhân rất tỉ mỉ, gần như muốn dọn dẹp khuôn mặt của tân nương mịn màng bóng loáng không tỳ vết như trứng gà bóc.
Sau khi tục bới đầu kết thúc, tiếp theo sẽ là bôi phấn trang điểm, vì khuôn mặt đã sạch sẽ và mịn màng nên cũng cực kỳ ăn phấn. Trang điểm xong, mím môi một cái, hoa điền gắn giữa trán tựa như đuôi phượng, mái tóc hiếm khi được chải theo phong cách sang trọng hoa lệ, rồi đội mũ cửu huy tứ phượng, Giác Nhi ở bên cạnh nhìn đến ngây người, nhỏ giọng nói: “Lục tiểu thư, người thật xinh đẹp…’’
Nha hoàn Hoàn Thúy cười nói: “Còn gọi là Lục tiểu thư ư? Phải đổi thành Thái úy phu nhân.’’
Mấy người đang nói chuyện, kiệu hoa trong sân viện đã đến để chào đón tân nương đi đến đại sảnh của Nghiêu gia làm lễ.
Nghiêu Mộ Dã không cưỡi ngựa, toàn thân mặc một bộ y phục tân lang màu đỏ đứng chờ ở cửa, lúc nhìn thấy Ngọc Châu được đỡ ra khỏi khuê phòng, một đôi mắt phượng tham lam nhìn thẳng vào nàng.
Tân nương trong tập tục cưới Đại Ngụy không có thói quen trùm khăn màu đỏ, không sợ nương tử xinh đẹp bị người ta nhìn thấy. Nhưng vào lúc này, Nghiêu Mộ Dã bỗng nhiên có một loại xúc động muốn dùng khăn hoàn toàn che kín khuôn mặt tân nương của mình.
Cho nên mới nói tục cưới của Trung Nguyên vẫn rườm rà hơn phương Bắc rất nhiều. Theo như tập tục của người phương Bắc, nếu như một người có cường quyền vừa ý người nào đó của mình, ngay cả khi nàng không nghe theo, cũng có thể trực tiếp bắt người vào màn trướng lột quần áo, động phòng không quản ngày đêm.
Còn nếu như đã ngủ đến lớn bụng thì tiệc cưới hay tiệc đầy tháng cũng có thể cùng nhau làm một lần.
Trước kia Thái úy còn trấn giữ biên cương ở phía Bắc, mỗi lần nghe đến thói xấu dã man này đều khịtt mũi khinh thường. Nhưng kể từ khi quen biết tiểu nữ nhân này, mỗi lần nàng không nghe lời, mỗi lần nàng nổi loạn không chịu vừa lòng đẹp ý, Thái úy cũng sẽ tức giận đến mức trào dâng một mỗi kích động giống như người phương Bắc, chỉ muốn khóa tiểu phụ nhân này vào trong nhà mình, khiến nàng không thể đi đến bất cứ nơi nào, càng không thể trêu chọc những ong bướm xung quanh.
Nhưng hôm nay, rốt cuộc sau bao ngày chờ mây tan nhìn trăng sáng, hắn cũng đã chờ được đến ngày tiểu phụ nhân này thuộc về chính mình. Đợi lễ thành thân kết thúc, nàng sẽ là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, đến lúc đó phải làm cho nàng mang thai càng sớm càng tốt, ba năm hai đứa, cuối cùng không thể rời khỏi hắn nữa.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt luôn luôn tỏ ra lạnh lùng của Nghiêu Mộ Dã không thể kiếm chế được mà nở một nụ cười, đưa tay đón lấy nương tử mềm mại.
Ngọc Châu sao có thể biết được tính toán trong lòng Nghiêu Mộ Dã, hôm nay được khoác trên người mình bộ giá y một lần nữa, trong lòng muôn vàn cảm khái.
Lúc đầu, nàng không hề có ý định thành thân nữa, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tái giá vào một danh môn thế gia còn phức tạp và thâm sâu hơn cả Vương gia thân thích.
Nếu như đã cam tâm tình nguyện xuất giá lấy chồng, thực sự đi ngược với trái tim của mình, nhưng nó hoàn toàn khác với lần thứ nhất bị buộc phải lên kiệu hoa về nhà chồng trong lúc tuyệt vọng bi thương nhất, tựa như bây giờ, khi bàn tay nàng được Thái úy nắm chặt trong bàn tay của mình, ngoài trừ sự bất đắc dĩ không thể thoát khỏi, còn có một cảm giác không thể nói thành lời.
Lắng nghe những lời chúc mừng vang lên không dứt của những người xung quanh, được những tân khách trong trang phục lộng lẫy vây quanh, Ngọc Châu không nhịn được cũng nắm chặt bàn tay của hắn, để hắn ôm mình vào kiệu hoa.
Lễ đường của Nghiêu gia vốn đã rất lớn, hôm nay lại là hôn lễ của Nhị thiếu nên đã làm thông tất cả mấy gian phòng gần đó, tạo thành một hỉ đường mới.
Lúc Ngọc Châu xuống kiệu vào giờ Tý mới phát hiện không cần phải đập vỡ chậu than hay chậu châu báu như trong dân gian, mà là giấy dát vàng nguyên chất trải dài đến tận lễ đường, khi tân lang và tân nương bước lên, hoa văn hình hoa sen đặc biệt được khắc trên đế giày sẽ in trên giấy vàng, dưới chân có hoa sen, từng bước từng bước nở hoa.
Đến khi hai người bước vào lễ đường, Nghiêu phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị mỉm cười hiền hòa chờ tân lang tân nương làm lễ.
Những nghi thức tiếp theo đều giống như tập tục trong dân gian, đều là dập đầu bái lạy thiên đại và trả ơn công lao của phụ mẫu.
Trong lòng khách khứa trai gái đang ngồi bên dưới đều có những cảm xúc khác biệt, Bạch Thủy Lưu mang theo muội muội và Bạch phu nhân đến dự tiệc chúc mừng.
Lúc Ngọc Châu bước vào hỉ đường, Bạch thiếu chăm chú đưa mắt nhìn theo.
Hắn vẫn biết tiểu phụ nhân này vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không nghĩ rằng khi nàng khoác trên người bộ giá y lộng lẫy, lại có thể xinh đẹp khiến người hít thở không thông như vậy.
Sắc đẹp luôn là nguồn động lực khiến kẻ mạnh càng thêm mạnh mẽ hơn, trong khoảnh khắc đó, Bạch Thủy Lưu vẫn cho rằng mình mãi mãi sẽ khuất phục dưới khí thế của Nghiêu Mộ Dã bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác tức giận khó mà kiềm chế.
Còn hốc mắt Bạch tiểu thư đang đong đầy ánh lệ, ngồi bên cạnh cạnh Viên Hi, lặng lẽ thương tiếc cho mối tình vô vọng của mình.
Viên Hi mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay của Bạch tiểu thư, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào tân lang tân nương đang làm lễ, đáy mắt thăm thẳm như một hồ nước vắng lặng sâu không thấy đáy.
Sau khi bái đường thành thân xong, Ngọc Châu không thể trực tiếp đi về phòng tân hôn chờ động phòng hoa chúc như những tân nương bình thường, nữ chủ nhân mới của Nghiêu gia sao có thể không phóng khoáng, phải cùng chồng đáp tạ khách khứa bạn bè.
Phàm là những người có thể vào Nghiêu phủ chúc mừng đều là những người thuộc dòng dõi danh môn thế gia bậc nhất trong kinh thành. Những quan viên xuất thân từ thứ dân đều ngồi ngoài sân uống rượu.
Nhưng thế gia trong kinh thành quả thực rất nhiều, mặc dù trước kia Ngọc Châu đã từng gặp qua một số người nhưng vẫn không thể nhớ hết tất cả, chỉ có thể mỉm cười theo Nghiêu Mộ Dã kính rượu từng người, từng người một.
Trong khi đang mời rượu, nàng lại thấy Bạch thất công tử và cô em chồng Nghiêu Thù Đình đang đứng ở cổng nguyệt nơi hỉ đường, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Hốc mắt Nghiêu Thù Đình ngay lập tức đổ bừng, quay đầu xoay người rời đi. Nhìn dáng vẻ kia của Bạch thất công tử dường như đang muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này, nàng lại nhìn thấy thiếu niên vẫn một mực ngồi bên cạnh Uất Trì tướng quân đột nhiên đứng dậy đi về phía đó.
Ngọc Châu đang muốn nhìn thêm một chút nữa, nhưng lại bị Nghiêu Mộ Dã kéo đi đến một bàn khác, cùng nhau kính tam thúc của Hoàng thượng một ly.
Qua mấy tuần rượu, Ngọc Châu quay lại nhìn xem thì thấy Nghiêu Thù Đình đã trở lại hỉ đường, ngồi tụ tập cùng một bàn với các tiểu thư nhà thế gia. Nhưng không hiểu tại sao, đôi môi hình như sưng đỏ hơn rất nhiều, toàn thân cũng hơi run rẫy, nhìn dáng vẻ kia dường như đang cố gắng kiềm chế sự tức giận.
Trong vòng chưa đầy một chun trà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng Ngọc Châu còn chưa kịp nghĩ ra thì Nghiêu Mộ Dã đừng bên cạnh đã không hài lòng nắm ống tay áo nàng nói: “Đây là hôn lễ của chúng ta, nàng còn dám thất thần như vậy? Chẳng lẽ nàng không hài lòng chỗ nào sao?’’
Ngọc Châu không thể biết Nghiêu Thù Đình đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn biết tính tình của Nghiêu Mộ Dã, nếu như lúc này nàng còn nhiều lời, những chuyện rắc rối của hai nhà Nghiêu Bạch nhất định sẽ không thể kết thúc ở nơi này, chỉ đành phải nhỏ giọng nói với Thái úy rằng không có chuyện gì, nói mình vui quá đến ngây người.
Sau khi kính một vòng rượu, Thái úy rốt cuộc cũng thương tiếc tân nương yêu kiều của mình, bảo bà hỉ mang tân nương trở về ngồi trong phòng tân hôn.
Mà ngồi cùng với tân nương, dĩ nhiên là muội muội của tân lang rồi.
Đợi đến khi nha hoàn ma ma ra hầu hạ Ngọc Châu ngồi trên giường long phượng song hỷ xong rồi ra ngoài, trong phòng chi còn lại tẩu tẩu và cô em chồng ngồi trong phòng tân hôn trông coi nến hỉ.
Lúc này, Ngọc Châu mới rảnh việc, hỏi: “Lúc nãy tẩu thấy muội nói chuyện với Bạch thất công tử, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?’’
Nghe tẩu tẩu nói như vậy, vành mắt Nghiêu Thù Đình lại đỏ bừng, tựa như đang nhớ lại một chuyện vô cùng xấu hổ nào đó, đôi môi run rẩy, nếu như không phải nhớ đến nơi này này phòng tân hôn, không thể rơi nước mắt, nàng thực sự muốn khóc lớn một trận mới có thể rửa sạch cảm giác bị cái tên vô sỉ kia sỉ nhục.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook