• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tàng ngọc nạp châu (1 Viewer)

  • chap-155

Chương 155




Edit: Kir

Cuộc sống thường ngày ở hành cung tương đối tự do, thoải mái hơn nhiều so với lúc ở kinh thành.

Được Hoàng đế đưa ra khỏi cung đều là các phi tần gần đây được sủng ái. Mà Bạch phi kia bởi vì có thai nên không đi theo.

Đến hành cung, nghỉ ngơi một chút, sau khi mọi người ào ào đánh một giấc trưa no nê xong thì chuẩn bị tham gia tiệc tối.

Thái giám đến thông báo tham gia tiệc tối cho các vị phu nhân đều trình thiệp mời ra, nói tiệc tối hôm nay có chủ đề là ‘Trăm hoa khoe sắc’, xin các vị phu nhân tự chọn thẻ rồi trang điểm theo chủ đề tiên hoa.

Bây giờ Ngọc Châu xem như đã biết được phong nhã trong kinh thành, dù thấy bất đắc dĩ với chuyện cứ tiệc rượu, tiệc trà thì nhất định sẽ có chủ đề, nhưng nàng cũng đã biết học cách chấp nhận.

Nàng rút trong ống ra trúng thẻ hoa đinh hương, xếp thứ chín trong các loại loa, thực sự không coi là thẻ tốt.

Hoàn Thúy đứng ở bên cạnh thấy vậy nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Có cần nô tỳ dùng bạc bảo thái giám cho chúng ta rút lại lần nữa để lấy thẻ tốt không ạ? Hoa đinh hương thì thiếu hào phóng quá rồi!”

Ngọc Châu lại thấy tính toán tranh hơn thua quá mức trong loại chuyện thế này thì thực sự không đáng, lập tức cười nói: “Cấp bậc hoa đều là người phàm trần đặt ra, chúng nó đều mọc lên từ đất, hút nước tắm nắng như nhau, sao lại có thể phân ra cao sang thấp hèn như thế cơ chứ? Chẳng qua là những người văn vẻ cố gán ghép theo sở thích của mình mà thôi. Đã rút trúng đinh hương thì chính là đinh hương. Vừa khéo ta có một bộ ngọc bội đinh hương, mang ra phối với chủ đề này lại rất hợp.”

Hoàn Thúy nghe Ngọc Châu nói vậy liền tìm hộp gấm kia từ trong rương gỗ chứa đầy trang sức, mở ra xem thì thấy bộ trang sức hoa đinh hương này vừa có trâm tua dài, lại có cả vòng tay, hoa tai. Vừa khéo bạch ngọc mài thành hoa đinh hương có chất ngọc ôn nhuận, tạo hình độc đáo, khiến cho nữ tử yêu cái đẹp nhìn vào là không kiềm chế được lòng yêu thích.

Lúc trước Hoàn Thúy đã từng hầu hạ Nghiêu phu nhân, hiện tại được phân đến hầu hạ vị thiếu phu nhân này cũng đã hơn một tháng. Thực ra lúc vừa mới bắt đầu nàng ta cũng giống như các thị nữ, hạ nhân khác trong phủ, hơi có chút chống lại đối với nữ tử thôn quê như cá vượt long môn, đột nhiên trở thành phu nhân của Nghiêu phủ này.

Có điều vì được quy củ của Nghiêu phủ thấm nhuần nhiều năm, trên mặt Hoàn Thúy tuyệt đối không để lộ ra chút dấu vết nào. Chỉ là ở chung lâu hơn, thái độ, cách hành xử của vị thiếu phu nhân này lại khiến cho Hoàn Thúy dần dần bị thuyết phục từ nội tâm.

Hơn nữa không biết vì sao nàng ta cứ cảm thấy người nữ tử còn trẻ tuổi, tự có bản lĩnh mưu sinh này nếu như trải qua một phen mưa gió và rèn luyện thì ngược lại sẽ rất có phong phạm của lão phu nhân. Thêm vào đó là Thái úy đại nhân mà ngay cả lão phu nhân cũng quản không được lại trở nên dễ bảo hơn trước lời nói dịu dàng, nhỏ nhẹ của tiểu nữ tử này, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc và bội phục. Thế nên trong lòng nàng ta dần dần thu lại ý xem thường, hầu hạ ngày càng thêm kính cẩn, thận trọng.

Lúc Hoàn Thúy nhấc bộ trang sức bằng ngọc kia ra thì thầm nghĩ: Không nói cái khác, chỉ riêng tài nghệ điêu khắc ngọc này thôi, thiếu phu nhân nhà nàng ta đã có thể kiếm được dư dả ở kinh thành này rồi. Cũng khó trách trước đây khi Thái úy đại nhân tức giận, thiếu phu nhân cực kỳ phấn khích, xách giỏ lên là có thể rời đi ngay.

Hoàn Thúy hầu hạ Ngọc Châu rửa mặt chải đầu, vấn kiểu tóc mà Ngọc Châu vẫn thường thích, lại lót cao phần tóc phía trên trán. Sau khi đeo bộ trang sức hoa đinh hương lên thì cảm thấy cách trang điểm này thật là nhẹ nhàng thoải mái. Bộ váy lụa mỏng màu trắng kia cắt may cũng rất phóng khoáng, một cơn gió nhẹ thổi qua, làn váy khẽ lay lay, thật sự có cảm giác như tiên nữ hạ phàm. Có điều trên người đều là hoa bằng ngọc, không có hoa thật tỏa hương thì cũng không hay.

Thế là Ngọc Châu liền dẫn Hoàn Thúy đi ra vườn, chuẩn bị ngắt một ít hoa đinh hương đang nở rộ, huân ống tay áo và làn váy để chúng thấm chút hương hoa đinh hương.

Đến lúc đó nếu chậm rãi nâng bước đi, hương hoa đinh hương tươi mát dễ chịu sẽ tỏa ra thoang thoảng, phối hợp với bộ trang sức đinh hương này, cho dù có là loài hoa tầm thường xếp thứ chín đi nữa thì cũng đủ để chống đỡ được buổi tiệc, không đến mức khiến cho Thái úy đại nhân mất mặt.

Khi Ngọc Châu bước ra khỏi gian nhà, đi dạo trong hoa viên thì có một nữ tử đi tới trước mặt. Ngọc Châu giương mắt lên nhìn, đúng là vị Bạch thiếu phu nhân mới cưới ở sát bên.

Xem ra Viên Hi rút trúng hoa tử kinh* xếp hàng thứ tám, cho nên trên người nàng ta mặc một bộ váy xòe rộng màu hoa tử kinh. Loại màu tím hồng nhạt dạt dào sức sống này không phải ai cũng có thể khống chế được. Nhưng Viên Hi có dáng người cao gầy, nước da lại sáng đều, thế nên dù mặc màu sắc có hơi tràn đầy sức sống này lên thì vẫn rất ổn.

*hoa tử kinh: còn gọi là lan Hồng Kông

Nàng ta cũng ngẩng đầu nhìn thấy Ngọc Châu, liền cười nói: “Rút trúng đinh hương phải không? Bộ trang sức này đẹp quá, là do chính tay Thái úy phu nhân điêu khắc nhỉ?”

Có lẽ vì Nghiêu Mộ Dã đã nói rõ chuyện trước kia giữa hắn và nữ tử này, nên từ khi Ngọc Châu quen biết vị Viên Hi này tới nay, đây là lần đầu tiên nàng có thể mang theo tâm tình thoải mái mà đối đáp. Nàng chỉ hơi hơi gật đầu về phía nàng ta rồi lập tức chuẩn bị vòng qua một lối mòn khác để đi.

Có điểu hiển nhiên là Viên Hi lại có ý định bầu bạn với nàng nên cũng dời bước lại đây, nói: “Sao nhìn Thái úy phu nhân có vẻ không được vui cho lắm, chẳng lẽ gần đây có chuyện phiền lòng sao?”

Ngọc Châu không nói gì, chỉ giương mắt liếc nhìn Viên Hi đang đi sóng vai với nàng một cái, dường như là đang cam chịu vậy.

Viên Hi tiếp tục thăm dò: “Mặc kệ là ngươi nghĩ thế nào thì ta vẫn luôn xem ngươi như muội muội vậy đó. Nếu có phiền muộn gì, không ngại thì cứ nói với ta. Tuy chưa chắc ta có thể giúp ngươi tháo gỡ ưu phiền nhưng chung quy vẫn tốt hơn một mình suy nghĩ miên man.”

Ngọc Châu mỉm cười thuận miệng nói dối: “Cảm ơn Bạch phu nhân quan tâm, chẳng qua là giận dỗi như mấy đôi phu thê bình thường mà thôi, đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.”

Ý cười trên mặt Viên Hi càng đậm: “Buổi tiệc trà hôm ấy nhìn vẻ mặt của Thái úy đại nhân hình như đang giận dữ. Ta còn rất lo lắng cho ngươi, bởi vì thị vệ của hắn ta đã từng đến Hình Bộ tìm đọc lại hồ sơ vụ án của phụ thân ngươi, vừa khéo lúc ấy Bạch đại nhân cũng đang ở Hình Bộ. Khi hắn về kể cho ta nghe, ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn… Có phải Thái úy đại nhân đã biết được chuyện ngươi tìm đọc lại bản án cũ của phụ thân ngươi đúng không?”

Lúc này Ngọc Châu ngóng nhìn chim về núi xa, khung cảnh bốn bề của hành cung mang lại cảm giác thật dễ chịu.

Có điều tất cả đều là biểu hiện giả dối mà thôi.

Ở trên cái đấu trường lấp lánh ánh bạc, ồn ào náo động này, bên trong mỗi vị quý nhân bọc gấm vóc kia thực chất đều là trang bị áo giáp, luôn sẵn sàng chờ đợi để xâu xé từng miếng như sài lang.

Mà ở trong vòng tròn phồn hoa nơi kinh thành đầy rẫy sài lang vờn quanh này, chẳng biết trong mắt những quý nhân nắm quyền sinh sát thứ dân trong tay kia thì Viên Ngọc Châu nàng có cái dáng vẻ thế nào nhỉ?

Nàng vẫn luôn tò mò về điều đó. Mà hiện giờ thông qua vị Viên Hi tiểu thư này, nàng đột nhiên hiểu ra.

Ở trong mắt đại đa số các quý nhân, nàng chẳng qua là một nữ tử có được nhan sắc xinh đẹp, tính cách dịu dàng ấm áp, nhất thời được Thái úy ưu ái nên may mắn được đắc đạo thăng thiên mà thôi.

Nhưng ngoại trừ điều đó ra thì nàng chẳng còn gì hơn người. Có khi, ngay cả trượng phu Nghiêu Mộ Dã của nàng cũng sẽ vô tình toát ra ý xem thường rất nhẹ từ trong những lời nói.

Đối với tất cả những điều này, Ngọc Châu đều tự biết. Tuy là nàng sẽ không vì thế mà tự ti hay tức giận, nhưng nàng cũng có thể thông cảm cho người khác khi họ tiến hành đủ loại suy diễn, phỏng đoán một cách tự cao tự đại đối với tình cảnh của mình.

Tưởng tượng một chút mà xem, một nữ hài mồ côi ở thôn nhỏ, đột nhiên vinh hạnh thăng lên thành phu nhân, trong lòng nàng ngoài cảm giác vui mừng khôn xiết ra, hẳn là thấp thỏm càng chiếm nhiều hơn. Bởi vì rốt cuộc ở nơi nhà cao cửa rộng này, một tiểu thương phụ thôn quê, làm sao có thể nhất thời cắm dựng được căn cơ?

Viên Hi nắm bắt vào chính là điểm này, không ngừng dùng những thứ như tông thân, huyết thống, chỗ dựa chắn gió che mưa, chân tướng án oan của phụ thân ra để dụ dỗ nàng.

Không phải Viên Hi quá ngu ngốc, mà là vì vị tiểu thư nhà quyền quý nghèo túng này đã có trải nghiệm quá sâu sắc về cảm giác phiêu bạt không nơi nương tựa, nên mới suy đoán nàng như vậy, lập ý châm ngòi mối quan hệ của nàng và Thái úy đại nhân.

Viên Hi tươi cười thân thiết đáng yêu, nếu đổi lại là bất kỳ một nữ nhân nào vừa mới trải qua chất vấn, quở trách của trượng phu thì đều khó tránh khỏi bị nụ cười này làm cho buông lỏng, sinh ra chút cảm giác ỷ lại.

Xưa nay khi nữ nhân nhất thời mềm yếu thì chính là thời cơ tốt nhất để tháo gỡ lòng đề phòng.

Nếu thật sự đổi lại một nữ nhân khác bơ vơ không nơi nương tựa, gả vào nhà cao cửa rộng nên đang trong tình trạng hoảng sợ bất an thì nói không chừng lúc này đã bị Viên Hi làm cho cảm động, nhất thời nới lỏng sự phòng bị.

Nghĩ vậy, Ngọc Châu khe khẽ thở dài một hơi, quyết định chấm dứt cái ý tưởng của Viên Hi. Tuy là nàng có thể lợi dụng hiểu lầm của Viên Hi, giở chút thủ đoạn khiến cho vị tiểu thư Viên gia này bị mất mặt, nhưng nàng lại không có ý định làm như thế.

Năm đó việc Nghiêu Mộ Dã vô tình lợi dụng vị tiểu thư Viên gia này nhất định đã để lại vết thương thật sâu trong lòng nàng ta. Thậm chí Ngọc Châu còn không nói rõ được là năm ấy khi Nghiêu Mộ Dã sảng khoái đồng ý hôn sự mà mẫu thân an bài như thế, liệu có thể là đã nung nấu ý định lợi dụng Viên Hi từ lâu rồi hay không.

Xưa nay Nghiêu Mộ Dã đều chẳng phải là quân tử lỗi lạc gì. Đây là phẩm chất bị thiếu hụt thường thấy ở những chính khách đứng trên địa vị cao và bị nhuộm trong quan trường. Có lẽ đúng là vì thế nên Nghiêu Mộ Dã vẫn luôn có cảm giác hổ thẹn với Viên Hi.

Nhưng Ngọc Châu không muốn bị cuốn vào bên trong ân thù xưa cũ của bọn họ.

Cho dù nàng là thê tử của Nghiêu Mộ Dã đi nữa thì vào một lúc nào đó, nàng vẫn muốn được làm một Viên Ngọc Châu ở quê nhà Tây Bắc kia.

Cho nên Ngọc Châu quyết định sẽ đánh tan ý đồ làm thân để lợi dụng nàng của Viên Hi, bớt lá mặt lá trái đi một ít thì có lẽ từng người sẽ được thanh tịnh hơn một chút.

"Bạch phu nhân, hẳn là ngài biết cảnh ngộ của ta với phu nhân khác nhau. Ta gặp gia biến khi chỉ mới sáu tuổi thôi."

Nghe Ngọc Châu đột nhiên mở miệng, Viên Hi nhướng nhướng mày, không rõ nàng có ý gì.

Chỉ thấy nữ tử thanh nhã như đinh hương kia đang đứng ở chỗ lan can, dựa vào thành lan can mà trông về phía xa, nói tiếp rằng: "Cho nên, Viên Hi tiểu thư nói với ta những điều như đêm khuya khó có thể ngủ say, chỉ có thể giẫm chân lên những viên đá nhỏ trên lối mòn, thực ra ta rất khó cảm thụ được. Nếu như chưa từng trải qua cảnh phồn hoa, cũng không ngóng trông vào phú quý thì đâu thể nói là mất đi, vì rõ ràng còn chưa từng có. Một thứ dân chẳng có gì, chỉ cần phơi dưới ánh nắng, mỗi ngày được ăn được uống là đã thật lòng cảm tạ trời xanh lắm rồi. Thế nên, Thái úy tức giận cũng được, chán ghét hay vứt bỏ cũng được, ta sẽ thản nhiên chấp nhận. Xin Bạch phu nhân đừng bận tâm lo lắng."

Từ khi Viên Hi quen biết Ngọc Châu tiểu thư này tới nay, tuy có nghe người bên cạnh nói nữ tử này thông minh, nhưng khi tự bản thân mình gặp gỡ thì chỉ cảm thấy chẳng qua là nàng có chút khôn vặt biết nắm bắt lòng nam nhân mà thôi.

Như đám Quảng Tuấn Vương hay Bạch Thủy Lưu gì đó, chẳng lẽ chưa từng bị dung mạo như hoa như nguyệt này mê hoặc hay sao? Lời của bọn họ là chẳng thể tin hoàn toàn được.

Xuất thân thường quyết định tầm mắt của một người. Viên Ngọc Châu có tài nghệ điêu khắc khéo léo, biết khôn vặt mê hoặc nam nhân, nhưng nữ tử như thế tuyệt đối không đủ để trở thành một phu nhân thành thục trong vòng tròn danh lợi của các thế gia đầy căn cơ ở kinh thành được.

Cũng bởi vì có sự xem thường như thế nên thật ra Viên Hi cũng chẳng bỏ ra bao nhiêu công sức lên người Ngọc Châu.

Nhưng lại chẳng ngờ rằng hôm nay nữ tử vẫn luôn kiệm lời này lại đột nhiên đĩnh đạc nói chuyện, trong lời nói còn có ý nhìn thấu được ý đồ của nàng ta.

Viên Hi nhịn không được mà bật cười một chút, cảm giác nữ tử này chỉ là đang mạnh miệng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom