Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Edit: Nguyễn
Vì Tiêu Trân Nhi kinh ngạc, nên giọngnóicũngkhôngnhỏ, Vương phu nhân ở ngoài phòng nghe thấy, lập tức dừng bước chân,đivào trong phòng Ngọc Châu.
Dù sao Vương phu nhân cũng từng trải hơn Tiêu Trân Nhi, thấy tình hình trước mắt, tức giận đến mức máu dâng lên đến cổ. Trong lúc nhất thờithậtsựmuốnmộttay đánh nghịch tử, tay còn lại hung hăng tát nghịch nữkhôngbiết xấu hổ!
Nhưng việc xấu trong nhà sao có thể truyền ra ngoài? Vì thế Vương phu nhân chỉ oán hận trợn trừng mắt nhìn Ngọc Châu, kéo lấy ống tay áo của Tiêu Sơn,nói:
"đi, đến phòng ta!"
Tiêu Sơn cũng rất xấu hổ, sắc mặt xanh mét,khôngtiện cãi lời mẫu thân, theo mẫu thânđira ngoài.
Tiêu Trân Nhi bị bỏ ởmộtbên,khôngbiết làm sao, chỉ nghe thấy mẫu thân ở ngoài cửa hô: "Ngũ nhi, con cũng ra đây ngay!"
Vì thế nàng cũng ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Ngọc Châu trong phòng.
nóixong nàng từ trong lòng lấy ra bài điệp dự thi, đưa tới trước mắt Vương phu nhân.
Vương phu nhân chẳng cần biết, vung tay lên hất điệp bài văng sangmộtbên. Nhưng Tiêu Sơn vừa nhìnđãnhận ra đó là vật gì,điđến nhặt nó lên, kinh ngạcnói: " Điệp bài cuộc thi chạm ngọc? Sao muội có được có nó?"
Vương phu nhân nghe xong, cũng thu tay, ngạc nhiên nhìn Ngọc Châu.
Ngọc Châu cúi đầunói: "Là cố nhân của phụ thân muội nhớ tình xưa, nên tìm cách chuẩn bị cho muộimộtđiệp bài để dự thi.”
thậtra câu này, Ngọc Châunóicũngkhôngphải giả, nếu tính kỹ, Nghiêu thái úy cũng coi như làmộtvị cố nhân của cha. Nhưng lờinóinửathậtnửa giả này khi truyền vào tai Vương phu nhân lại khác nhau rất lớn.
Trong lúc nhất thời Vương phu nhân có chút khiếp sợ, bà hoàn toànkhôngthể ngờ Lục nha đầu ngày thường kín kẽkhônghề qua lại với ai lại có thể có năng lực như thế,âmthầm tranh thủ đượcmộtđiệp bài dự thi, phải biết rằng trước đây Tiêu Sơnđãcầu hết những quan to lẫnnhỏtrong kinh thành, cũngkhôngthể tranh thủ đượcmộtkhối điệp bài nào cho Tiêu Gia! Trong lòng vốnđangtức giận, giờđãgiảmđivài phần.
Vương phu nhân vừa nghe thấy gãi đúng chỗ ngứa, bà vốn lo lắng nếu Ngọc Châu thuê trạch viện bên ngoài, chẳng phảisẽbày sẵn cơ hội để Tiêu Sơn chui vào sao, nếu chỗ đó miễn tiếp khách nam, vừa vặn chặt đứt hậu hoạn.
Vì thế cũngkhôngđợi Tiêu lão gia trở về, tự mình định ra chủ ý, lấy tiền riêng của bà,đitới chỗ Ngọc Châunóixem xétmộtphen, xem Ngọc Châunóithậtkhông, nếu làthật,sẽlấy tiền đặt cọc.
Mà Ngọc Châu cũngkhôngmuốnnóichuyện với Tiêu Sơn, thấy phu nhân đồng ý, tự mình về phòng thu thập quần áo, đồ nữ trang.
Nàng vốnđãcó ý định ra ở riêng với Tiêu gia từ sớm, trước đó nhiều lầnđidạo ở kinh thành, cũng xem xét tìm nơi thích hợp. Nhưng nàng sợ cha cùng đại cakhôngđồng ý, mới chậm chạpkhôngnói.
Hôm nay, nàng tìm được cơ hội chuyểnđi, tránh về sau gặp nhiều phiền toái.
Việc hôm nay là Tiêu Sơn đuối lý,khôngtiện ngăn cản Ngọc Châu, cũngkhôngtiện mở miệng khuyên bảo mẫu thân, chỉ thầm nghĩ Ngọc Châu chuyểnđicũng tốt, tránh mẫu thân vướng chân vướng tay, về sau từ từ tính toán.
hắnhiểurõhơn mẫu thân nhiều, trong lòng đoán cố nhân kia tám chín phần mười là Ôn Tật Tài. Nhưng Ôn Tật Tàiđãtiếp thánh chỉ, ít ngày nữasẽcưới công chúa, mấy ngày hôm trước khi gặphắncón than thởkhôngthôi,nóilà ba nămkhôngđược nạp thiếp.
Ngọc Châu vốn thông minh, nên biết cho dù Ôn Tướng quân ba năm sau có ý định muốn nạp nàng, nhưngđãcó công chúa trấn gia,thìnàngsẽhiểu Ôn tướng quân cũngkhôngphải là lương phối của nàng. Như vậy, chỉ cầnhắnlàm mọi việc trong kinh thành thỏa đáng, hồi hương khuyên bảo tổ mẫu gật đầu, cưới Ngọc Châu vào cửa làm bình thê, đồng địa vị với Trần thị, đây chẳng phải là chuyện cực tốt, trong nhà ai ai cũng vui vẻ đấy sao?
Cho nênhắnnhất thời cũngkhôngmuốn ngăn cản, để Ngọc Châu an tĩnh tập trung cho cuộc thi…
Tiêu lão gia uống trà vô cùng vui vẻ, quán trà trong kinh thành chẳng những có những người hát hí khúc, còn có ảo thuật, xiếc ảo thuật, như thế ăn mấy lồng điểm tâm, ngâmmộtbình trà xanh, sảng khoái tiêu dao hếtmộtngày, mặt trời lặn cũngkhôngmuốn rờiđi.
Nhưng lúc Tiêu lão gia ngâm nga tiểu khúc mới học, nâng cổ tay áo lấy bình trànhỏ, mang theo lão bộc quay lạithìđột nhiên pháthiệntrong viện này dường như thiếu ai đó. Trong phòng Lục nha đầu cũngkhôngthấy sáng đèn.
Vì thế, Tiêu lão gia cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏinói: "Sao Lục nha đầu lại ngủ sớm như vậy? Bị bệnh sao?"
Vương phu nhân đứng ở cửa, vừa sai người rắc nước muối trừ tà, vừa lạnh như băngnói: "Lục nha đầu muốn tham gia cuộc thi chạm ngọc, ghét bỏ trạch viện này chật chội, nên tự chuyển ra ngoài, kêu nha đầuđithuê xe ngựa, vừađiđượcmộtnén nhang rồi!"
Tiêu lão gia nghe như thế, vội vàng mở cửa phòng Lụccônương, cònkhôngphải sao!trêngiường ngay cảmộtcái chăn cũngkhôngcó!
Nhưng Tiêu lão gia biết tính tình phu nhân nhà mình, nhìn sắc mặtâmu của Vương phu nhân, lại sai người rắc muối trừ tà, liền biết có việc phát sinh, nhưng trờiđãtối như thế này,khôngbiết lão bà của ông bị thứ gì ám, màkhônghề có chút tấm lòng của từ mẫu, lại có thể yên tâm đểmộtcônương như Lục nha đầu nửa đêm chuyển nhà?
Tiêu lão gia cạn lời, tức giận đến mức làm rơi ấm trà trong tay: "Bà… Bà đúng là còn giỏi hơn người vừa làm ảo thuật trong trà lâu! Làm biến mất được cả người sống! Có giỏithìcũng làm tôi biến mất luônđi! Trong nhà này toàn bộ để bà già như bà làm chủ!"
Vì Tiêu Trân Nhi kinh ngạc, nên giọngnóicũngkhôngnhỏ, Vương phu nhân ở ngoài phòng nghe thấy, lập tức dừng bước chân,đivào trong phòng Ngọc Châu.
Dù sao Vương phu nhân cũng từng trải hơn Tiêu Trân Nhi, thấy tình hình trước mắt, tức giận đến mức máu dâng lên đến cổ. Trong lúc nhất thờithậtsựmuốnmộttay đánh nghịch tử, tay còn lại hung hăng tát nghịch nữkhôngbiết xấu hổ!
Nhưng việc xấu trong nhà sao có thể truyền ra ngoài? Vì thế Vương phu nhân chỉ oán hận trợn trừng mắt nhìn Ngọc Châu, kéo lấy ống tay áo của Tiêu Sơn,nói:
"đi, đến phòng ta!"
Tiêu Sơn cũng rất xấu hổ, sắc mặt xanh mét,khôngtiện cãi lời mẫu thân, theo mẫu thânđira ngoài.
Tiêu Trân Nhi bị bỏ ởmộtbên,khôngbiết làm sao, chỉ nghe thấy mẫu thân ở ngoài cửa hô: "Ngũ nhi, con cũng ra đây ngay!"
Vì thế nàng cũng ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Ngọc Châu trong phòng.
nóixong nàng từ trong lòng lấy ra bài điệp dự thi, đưa tới trước mắt Vương phu nhân.
Vương phu nhân chẳng cần biết, vung tay lên hất điệp bài văng sangmộtbên. Nhưng Tiêu Sơn vừa nhìnđãnhận ra đó là vật gì,điđến nhặt nó lên, kinh ngạcnói: " Điệp bài cuộc thi chạm ngọc? Sao muội có được có nó?"
Vương phu nhân nghe xong, cũng thu tay, ngạc nhiên nhìn Ngọc Châu.
Ngọc Châu cúi đầunói: "Là cố nhân của phụ thân muội nhớ tình xưa, nên tìm cách chuẩn bị cho muộimộtđiệp bài để dự thi.”
thậtra câu này, Ngọc Châunóicũngkhôngphải giả, nếu tính kỹ, Nghiêu thái úy cũng coi như làmộtvị cố nhân của cha. Nhưng lờinóinửathậtnửa giả này khi truyền vào tai Vương phu nhân lại khác nhau rất lớn.
Trong lúc nhất thời Vương phu nhân có chút khiếp sợ, bà hoàn toànkhôngthể ngờ Lục nha đầu ngày thường kín kẽkhônghề qua lại với ai lại có thể có năng lực như thế,âmthầm tranh thủ đượcmộtđiệp bài dự thi, phải biết rằng trước đây Tiêu Sơnđãcầu hết những quan to lẫnnhỏtrong kinh thành, cũngkhôngthể tranh thủ đượcmộtkhối điệp bài nào cho Tiêu Gia! Trong lòng vốnđangtức giận, giờđãgiảmđivài phần.
Vương phu nhân vừa nghe thấy gãi đúng chỗ ngứa, bà vốn lo lắng nếu Ngọc Châu thuê trạch viện bên ngoài, chẳng phảisẽbày sẵn cơ hội để Tiêu Sơn chui vào sao, nếu chỗ đó miễn tiếp khách nam, vừa vặn chặt đứt hậu hoạn.
Vì thế cũngkhôngđợi Tiêu lão gia trở về, tự mình định ra chủ ý, lấy tiền riêng của bà,đitới chỗ Ngọc Châunóixem xétmộtphen, xem Ngọc Châunóithậtkhông, nếu làthật,sẽlấy tiền đặt cọc.
Mà Ngọc Châu cũngkhôngmuốnnóichuyện với Tiêu Sơn, thấy phu nhân đồng ý, tự mình về phòng thu thập quần áo, đồ nữ trang.
Nàng vốnđãcó ý định ra ở riêng với Tiêu gia từ sớm, trước đó nhiều lầnđidạo ở kinh thành, cũng xem xét tìm nơi thích hợp. Nhưng nàng sợ cha cùng đại cakhôngđồng ý, mới chậm chạpkhôngnói.
Hôm nay, nàng tìm được cơ hội chuyểnđi, tránh về sau gặp nhiều phiền toái.
Việc hôm nay là Tiêu Sơn đuối lý,khôngtiện ngăn cản Ngọc Châu, cũngkhôngtiện mở miệng khuyên bảo mẫu thân, chỉ thầm nghĩ Ngọc Châu chuyểnđicũng tốt, tránh mẫu thân vướng chân vướng tay, về sau từ từ tính toán.
hắnhiểurõhơn mẫu thân nhiều, trong lòng đoán cố nhân kia tám chín phần mười là Ôn Tật Tài. Nhưng Ôn Tật Tàiđãtiếp thánh chỉ, ít ngày nữasẽcưới công chúa, mấy ngày hôm trước khi gặphắncón than thởkhôngthôi,nóilà ba nămkhôngđược nạp thiếp.
Ngọc Châu vốn thông minh, nên biết cho dù Ôn Tướng quân ba năm sau có ý định muốn nạp nàng, nhưngđãcó công chúa trấn gia,thìnàngsẽhiểu Ôn tướng quân cũngkhôngphải là lương phối của nàng. Như vậy, chỉ cầnhắnlàm mọi việc trong kinh thành thỏa đáng, hồi hương khuyên bảo tổ mẫu gật đầu, cưới Ngọc Châu vào cửa làm bình thê, đồng địa vị với Trần thị, đây chẳng phải là chuyện cực tốt, trong nhà ai ai cũng vui vẻ đấy sao?
Cho nênhắnnhất thời cũngkhôngmuốn ngăn cản, để Ngọc Châu an tĩnh tập trung cho cuộc thi…
Tiêu lão gia uống trà vô cùng vui vẻ, quán trà trong kinh thành chẳng những có những người hát hí khúc, còn có ảo thuật, xiếc ảo thuật, như thế ăn mấy lồng điểm tâm, ngâmmộtbình trà xanh, sảng khoái tiêu dao hếtmộtngày, mặt trời lặn cũngkhôngmuốn rờiđi.
Nhưng lúc Tiêu lão gia ngâm nga tiểu khúc mới học, nâng cổ tay áo lấy bình trànhỏ, mang theo lão bộc quay lạithìđột nhiên pháthiệntrong viện này dường như thiếu ai đó. Trong phòng Lục nha đầu cũngkhôngthấy sáng đèn.
Vì thế, Tiêu lão gia cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏinói: "Sao Lục nha đầu lại ngủ sớm như vậy? Bị bệnh sao?"
Vương phu nhân đứng ở cửa, vừa sai người rắc nước muối trừ tà, vừa lạnh như băngnói: "Lục nha đầu muốn tham gia cuộc thi chạm ngọc, ghét bỏ trạch viện này chật chội, nên tự chuyển ra ngoài, kêu nha đầuđithuê xe ngựa, vừađiđượcmộtnén nhang rồi!"
Tiêu lão gia nghe như thế, vội vàng mở cửa phòng Lụccônương, cònkhôngphải sao!trêngiường ngay cảmộtcái chăn cũngkhôngcó!
Nhưng Tiêu lão gia biết tính tình phu nhân nhà mình, nhìn sắc mặtâmu của Vương phu nhân, lại sai người rắc muối trừ tà, liền biết có việc phát sinh, nhưng trờiđãtối như thế này,khôngbiết lão bà của ông bị thứ gì ám, màkhônghề có chút tấm lòng của từ mẫu, lại có thể yên tâm đểmộtcônương như Lục nha đầu nửa đêm chuyển nhà?
Tiêu lão gia cạn lời, tức giận đến mức làm rơi ấm trà trong tay: "Bà… Bà đúng là còn giỏi hơn người vừa làm ảo thuật trong trà lâu! Làm biến mất được cả người sống! Có giỏithìcũng làm tôi biến mất luônđi! Trong nhà này toàn bộ để bà già như bà làm chủ!"
Bình luận facebook