Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Trong lòng Quảng Tuấn vương vô cùng kích động, cảm thấy tiên tử trong bức họa mà mình khổ cực tìm kiếm bao ngày qua rốt cuộc cũngđãcó manh mối.
thìra thời gian gần đây Quảng Tuấn vương vẫn luôn khổ tâm suy nghĩ, lập ý muốn vẽ tiếpmộttập tranh lớn với chủ đề du xuân ngắm hoa, tập tranh nàysẽxuất phát từ chính điện trong cung, kết thúc tại con đường xa giao giữa kinh thành với dãy núi kia,điqua phố xá, con sông, cửa thành... từ hoàng tộc cho tới đủ loại dân chúng,khôngthiếumộtai. Tập tranh to lớn hùng vĩ ấy thậm chí có thể so với bức “Thanh Minh Thượng Hà đồ”.
Nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ,hắnvẫn luôn thuận buồm xuôi gió vẽmộtmạch, chỉ duy nhất có miếu Hoa Tiên kia, vắt óc mãi vẫnkhôngbiết nên miêu tả khí chất kỳ ảo của hoa tiên thế nào. Vì việc này mà Quảng Tuấn vương muốn ra ngoài đổi giómộtlát, nên mới ra thành tiễn binh.
Nào ngờ ở ngay đại môn của Phủ Nội giám nhathìvừa vặn gặp được vị tiên tử lén trốn xuống phàm trần này, bảo sao trong lòng Dương Tốkhôngvui mừng? Vì thế, y vội vàng mở miệng hỏi: “Ta là Quảng Tuấn vương Dương Tố, xin hỏi tiểu thư ngụ ở phủ nào? Chẳng hay lát nữa ta có thể đến gặp cha mẹ tiểu thư, mời tiểu thư làm mẫu cho ta vẽ đượckhông?”
Y nhìn thấy Ngọc Châu có vài thị vệ theo sau bảo vệ, tuy màu sắc của y phụctrênngười rất thanh lịch trang nhã, nhưng đều được may từ tơ lụa quý báu, trong lòng lập tức nhận định nàng là nữ tử nhà giàu sang quyền quý trong kinh. Nếu nàng chưa xuất giáthìrất dễ, chỉ cần báo với phụ mẫu nàngmộttiếng, thỉnh tiểu thư yên tĩnh ngồimộtlát đểhắnvẽ là xong thôi.
Phải biết rằng, có thể được Quảng Tuấn vương đưa vào trong tranh là chuyện mà rất nhiều cao môn quý nữ trong kinh ao ước,nóilà ngàn vàng khó cầu cũngkhôngquá đáng. Thứ nhất, Quảng Tuấn vương xưa nay có ánh mắt rất cao, tương đương với Nhị công tử của Nghiêu gia, đều là người cực kỳ soi mói khi nhận xét về cái đẹp. Tiểu thư nào có thể lọt vào mắt y, để y vẽ lên tranh,thìnàng ấy nhất định là còn đẹp hơn cả rặng mây ngũ sắc phía chân trời.
Hơn nữa, tại kinh thành này, hậu duệ quý tộc tập trung đông đúc, nhân duyên môn phiệt đăng cơ sâm nghiêm, tuy chưa từng được tổ tông địnhrõ, nhưng trước nay cao môn đại tộc nhất địnhkhôngcướimộtnữ tử nhà tầm thường làm vợ. Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn cómộtvài nữ tử mỹ mạo nhờ tài năng xuất chúng mà được người ta ca ngợi là tài nữsẽđược con cháu đại tộc để mắt đến, nạp làm thiếp thất. Nếu có thể được bước vào trong bức họa của Quảng Tuấn vương, chắc chắnsẽnổi danh, tương lai cho dùkhôngthể gả vào gia tộc thịnh vượng trăm năm,thìnhất định vẫn nhặt đượcmộtlợi ích lớn cho việc hôn nhân sau này.
Tại kinh thành này, nhân vật nổi danh như Quảng Tuấn vương đây, có thểnóilàkhôngaikhôngbiết. Vì vậy, nay Quảng Tuấn vương mới vội vàng báo tên báo họ mình ra như thế, trong mắt y, mời Ngọc Châu làm mẫu ắt hẳnsẽkhôngcó trở ngại gì.
Đáng tiếc, Ngọc Châu ngược lại hoàn toànkhôngbiết gì về đại danh của Quảng Tuấn vương, nhưng khi nghe y giới thiệu còn bồi thêm chữ "Vương" vào, trong lòng liền biết thân phận của người này nhất định hiển quý, bènnhẹnhàng thi lễ,nói: “Dân nữkhôngphải là nhân sĩ trong kinh, khi nãy vô ý đụng phải, dân nữ xin nhận lỗi cáo từ.”nóixong liền chuẩn bị rờiđi.
Quảng Tuấn vương vang danhđãlâu, nay bị người ta lạnh nhạt xem như đám ăn xin ven đường, quả thực làđãrất lâu chưa được nếm tới, lập tức định ngăn Ngọc Châu lại.
Nhưng đúng vào lúc này,mộtchiếc xe ngựa dừng ngay ngoài cửa, Phạm Thanh Vân Phạm đại nhân bước xuống, thấy Quảng Tuấn vương đứng đó, liền cườinói: "khôngbiết Quảng Tuấn vương đích thân tới, hạ quankhôngcó từ xa tiếp đón."
Quảng Tuấn vương quay lại hàn huyên vài câu với Phạm Thanh Vân đại nhân, Ngọc Châu liền nhân cơ hội ấy từmộthướng khácđivề. Đợi đến khi Quảng Tuấn vương xoay người lại lần nữa, vị mỹ nhân kiađãrẽ sang góc đường,khôngcòn tung tích.
Quảng Tuấn vươngkhôngkhỏi thẫn thờ, nếu đuổi quathìlại đánh mất thân phận của mình, bỗng nhiên nhớ tới điệp bài vừa thấy lúc nãy, trong đầu chợt lóe, quay đầu hỏi Phạm Thanh Vân: “Đại hội chạm ngọc lần này có nữ tử nào tên Viên Ngọc Châu tham giakhông?"
Phạm Thanh Vân đầu tiên là sửng sốt, lẩm bẩm: "Nữ tử... Viên Ngọc Châu? Hạ quan chưa từng nghe tới, đợi lát nữa hạ quan hỏi vị quan phụ trách nhânsựrồisẽđến bẩm báo với ngài.”nóiđoạn, gã liền cười cười bước vào cửa phủ, muốn ngắm nghía ngọc phẩmđãđược điêu khắc kia.
Phạm Thanh Vân giữ nụ cườimộtđườngđitheo Quảng Tuấn vương vào cửa phủ, chỉ là khi gãđitheo phía sau Quảng Tuấn vương,trênmặt thoáng quamộttia u ám...
Lạinóiđến vị Thái úy đại nhân kia, sau khi đứng ở cửa thành tiễn đưa quân mã, đầu tiên là cung kính đưa tiễn thánh thượng hồi cung, sau đó rốt cuộc cũng kiếm được chút thời gian rảnh, liền gọi thị vệ Triệu Kim tới hỏi: “Hôm nay đệ đệ Triệu Ngân của ngươi vào thành cùng với Lục tiểu thư, có biếthiệnthời các nàngđangở đâukhông?”
Triệu Kim vội vàngnói: "Mới vừa có gã hầu tiến đến thông bẩm,nóilà vừa rời khỏi Phủ Nội giám,đangchuẩn bị ra khỏi thànhđivề."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong, mắt cụp xuống, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, chỉ cần là người biếtrõtínhhắnsẽlập tức nhận ra,hắnđangkhôngvui.
Vốn dĩ khihắnnghe được hạ nhân bẩm báo hôm nay người phụ nữ nàysẽvào kinh,hắnchỉ nghĩ rằng nàng cũng muốn ra ngoài thành thưởng thức cảnh rầm rộ lúc xuất binh, nên mới vui vẻ đồng ý, thậm chí còn phân phó Triệu Hổ bao hẳnmộtnhã gian trong tửu lâu Quan Vân ven đường cách cổng thànhkhôngxa, tiện cho người phụ nữ kia ngắm cảnh, đỡ phải chen chúc trong đám đông đầy đường.
Tri kỷ như vậy, đối với Nghiêu thiếu mànóiquả là hiếm có. Lúchắntheo hầu hoàng thượngđitới thành lâu, còn từng cố ý thoáng nhìn qua thành lâu kia, nhưng tửu lâu nơi ấy lại đóng chặt cửa sổ, như chưa từng có ai vào.
Thẳng đến khihắnphái ngườiđixem mới biết, người phụ nữ ấy ngay từ đầuđãkhôngđến tửu lâu, mà tức khắcđiđến Phủ Nội giám chờ ghi danh.
Nghiêu Thái úy nghe bẩm báo xong, gương mặtâmtrầmmộtlúc lâu rồi gọi Phạm Thanh Vân cũngđichung trong hàng ngũ đến, căn dặn gã vài câu, bảo gã cho tất cả quan lại trong Nội giám được nghỉmộtngày.
Phạm Thanh Vân nhất thờikhônghiểu, nhưng cũngkhôngdám hỏi thẳng Thái úy, bèn trực tiếp thông báo cho mọi người bên dưới. Đám quan lại vốnđangdạo phố ngắm cảnh diễu binh nghe được lời này, ai nấy đều như mở cờ trong bụng vì trộm đượcmộtngày thanh nhàn, vì thế sau khi xem lễ xuất binh xong cũng đều quay về nhà mình.
hiệngiờ đạisựđãhoàn tất, nỗi buồn bực trong lòng Nghiêu Mộ Dã cũng tiêu tán bớt phần nào. Nghe Triệu Hổnóixong,hắnvẫy vẫy tay, dặn: “Ngày mai ta còn phải lâm triều, dù gì cũngkhôngnên đến muộn nữa, nên hôm naysẽkhôngvề biệt viện. Ngươi đuổi theo Triệu Ngânnói, đừng đưa Lục tiểu thư ra khỏi thành, để tối nay nàng theo ta về phủđi.”
Triệu Hổ lĩnh mệnh, vội vàng pháimộtgã hầuđitìm nhóm Lục tiểu thư và Triệu Ngân.
khôngbao lâu sau, tên hầu kiađãquay về hồi bẩm: “Lục tiểu thưnói,khôngtiện đến Nghiêu phủ quấy rầy, nàng tự mình rời thành cũng được, nếu Thái úy đại nhân quyết ý muốn lưu lại, vậythìnàngsẽtìmmộtnhà trọ nghỉ tạmmộtđêm."
Nửa ngày nay Nghiêu Thái úyđãômmộtbụngkhôngvui, trong khoảnh khắc nghe được những lời ấy, ngọn lửa bị đè nén trong lòng như được tưới thêmmộtlớp dầu. Xưa nayhắnđãquen với việc nữ tử nhân nhượnghắn, lần nàykhôngđược như ý thựcsựđãvét sạch chút nhẫn nại cuối cùng củahắn.hắnđứng phắt dậy, lạnh lùngnói: "Báo với nàng ấy rằng, muốn ở đâu cứ ở.”nóixong liền phẩy tay áo bỏđi.
Ngọc Châu vốn nghĩ việc ghi danh hôm nay e làkhôngđạt được,mộtkhiđãnhư vậy, chi bằng quay về trước, ngày mai lại vào thành tính tiếp. Nhưng sau khi nghe được lời nhắn của Thái úy, nàng do dự.
Nếu được, nàngthậtsựkhôngmuốn lại bước vào cửa phủ Nghiêu giamộtlần nữa. Tuy vị Nghiêu phu nhân kia thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng nàng vẫn có thể nhạy cảm pháthiệnra chút gì đó. Vì thế mới lập tức từ chối.
Nhưng nghĩ lại, nàngkhôngnghe lời hiển nhiênsẽkhiến Thái úy đại nhân cực kỳkhôngvui.
Mặt khác, Ngọc Châuthậtkhôngmuốn làm theo ýhắn, Nghiêu giakhônggiống với ngoại trạch ở ngoại ô, mà nàng lại chẳng phải là thiếp thất củahắn, nếu tùy tiện vào Nghiêu phủ ở qua đêm như thế, vốnđãlà chuyệnkhônghợp với lý thường. Nhưng nếu bây giờ ra khỏi thành,sẽkhiến Thái úy đại nhân nghi ngờ rằng mình có ý đối nghịch vớihắn. Suyđitính lại, nàng bèn nhờ thị vệ tìmmộtnhà trọ trong kinh thành, tạm thởi nghỉ lại ở đómộtđêm, cũng đỡ cho ngày mai lại phảiđimộtđoạn đường dài để vào thành.
Quay về với vị Nghiêu Thái úy kia, khi nghe được tin Ngọc Châuthậtsựở lại nhà trọ, ngược lại tiêu tán tức giận, chỉ cười lạnhmộttiếng rồi đồng ý lời mời của Bạch Thủy Lưu, ngày hôm sau hạ triều liền đến tham dự yến hội tại Tĩnh Thủy viên trong thành.
Yến hội lần này là để các danh sĩ trong kinh tụ tập lại truyền rượu đối thơ, do trong Tĩnh Thủy viên cómộtdòng suốinhỏđược dẫn vào, uốn lượn vắt ngang qua cả khu vườn, nên yến hội này mới được gọi như thế. Dòng suối này chỉ rộng khoảng hai bước chân, ở hai bên ven suối có hơn mười vị danh sĩ kinh thành theo trình tự ngồi xuống, sau đó người hầu rót đầy rượu vào trong chén rồi thả vào dòng suối.
Chén rượu chảy xuôi theo dòng, danh sĩ có thể tự tay nhấc lấy chén rượu, làmmộtbài thơ rồi mọi người cùng nhau bình luận. Nếu bài thơ ấy hay, người nọ có thể uống cạn rượu trong chén; còn nếu bài ấykhônghaythìsẽphải trả chén rượu về lại trong suối,khôngđược uống giọt nào. Yến hội truyền rượu đối thơ kiểu này cũng chỉ có những vị danh sĩ tao nhã mới có thể cảm nhận được thú vui trong đó, nếu đổi lại là người thô tục ngồi đây, có vắt hết óc cũngkhôngrặn ra đượcmộtbài thơ nào nghe lọt tai được, vậythìchỉ có thể trông mong dõi theo từng chén rượu trôi trong dòng suối, lướt qua trước mặt mà ca thánkhôngthôi, chứkhôngđược nhấm nháp tí nào.
Nhưng bình thường, Thái úy chưa từng tham gia những yến hội tao nhã kiểu này. Xưa nay Nghiêu Mộ Dã vẫn hay làm theo lòng mình, sống vô cùng thoải mái tiêu sái, muốn uống rượuthìcứ việc đơn giảnnhẹnhàng vui vẻ mà uống, cần gì phải thông qua những thủ tục rườm rà trắc trở này. Vậy mà hôm nayhắnlại đột nhiên đến đây, ngược lại khiến Bạch Thủy Lưu giật mìnhkhôngít, cườinói: ‘Vốn chỉ định khách khí đưa thiệp mời cho huynh thôi, chứkhôngnghĩ rằng người bận tối mặt tối mũi như huynh lại có thể trích ra chút thời gian rảnh mà đến đây. Đợi ta sai người mangmộtvò ‘Kim trản trần nhưỡng’ đến, rượu này khá mạnh, hợp với khẩu vị huynh nhất.’
Lúc này Quảng Tuấn vương cũng từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, vừa rồihắnlàm nhiều thơ nhất, giờđãcó chút men say, thấy Thái úy đến liền lớn tiếngnói: ‘Nghiêu nhị,khôngđối thơ màđãuống rượu, đây là đạo lý gì chứ?’
Nếu là ngày thường, Nghiêu Mộ Dã ngược lại cũng có thể đóng góp chút nhã hứng, nhưng hôm naythậtsựlà lười đáp lại, chỉ đứng lênđivàomộtnhã phòng yên tĩnh bên suối. Bạch Thủy Lưu, Quảng Tuấn vương cùng chư vị danh sĩ cùng gọihắn, cũng theo vào trong nhã phòng,đãnhìn thấy Nghiêu Mộ Dãđangngồi bên bàn, cầm bức họatrênđó, ngưng thần nhìn.
Bức tranh này là do vừa rồi Quảng Tuấn vương tùy ý vẽ ra, trong tranh chính làmộtvị nữ tử. Chỉ vài nét bút ít ỏi thôi nhưngđãphác họa ramộtvị nữ tử xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, dáng vẻkhôngtầm thường. Nhất là khóe miệng hơi hơi nhếch lên, như cười nhưkhôngkia,thậtsựđãvẽ ra vài phần phong thái của nguyên chủ.
Quảng Tuấn vương thấy Nghiêu Thái úy cầm bức họa ấy xemkhôngrời mắt, lập tức cườinói: ‘Nghiêu gia quả nhiên là triâmcủa ta. Tranh này vẫn chưa vẽ xong, mà ngươiđãxem chuyên chú như thế,khôngphải cũng bị nữ tử trong tranh mê hoặc rồi đấy chứ?’
Lúc này Nghiêu Mộ Dã mới chậm rãi dời mắt khỏi bức tranh, nhìn Quảng Tuấn vương,nói: ‘khôngbiết vương gia gặp được nữ tử này ở đâu?’
Quảng Tuấn vương bỏ chén rượu xuống, dùng sức vỗ bộp bộp lên vai Nghiêu nhị,nói: ‘Quảthậtlà triâmcủa ta! Thế mà khi nãy Bạch thiếu cònnóinữ tử trong bức tranh này chỉ là do ta tưởng tượng ra. Ý của y tức là, nếu tại kinh thànhthậtsựcó tồn tại nữ tử đẹp cỡ ấy,thìđãsớm danh chấn khắp kinh đô này rồi.’
Nghiêu Mộ Dã đặt bức tranh kia quamộtbên, nhếch môinói: ‘Những lời này của ngươi nghĩa là nữ tử này chỉ do Quảng Tuấn vương tình cờ gặp được, chứkhôngbiết nàng là ai phảikhông?’
Quảng Tuấn vương hơi tiếc nuối thở dàimộthơinói: ‘Ta quảthậtchỉ tình cờ gặp nàng ấy ngay tại cửa Phủ Nội giám, chỉ biết tên của nàng là Viên Ngọc Châu, xem dáng điệu của nàngthìcó lẽ nàng muốn tham gia cuộc thi đấu khắc ngọc.thậtkhônghiểu nữ tử suy nhược như thế làm sao nhấc nổi đao khắc búa đập cơ chứ? Nhưng tađãnhờ Phạm đại nhân giúp ta điều trarõnơi ăn chốn ở của nàng rồi, đợi đến khi thám thính được tin tức của nàng, ta nhất địnhsẽdẫn nàng đến gặp nhị vị huynh đài.’
Quảng Tuấn vương tự cảm thấy những lời của mình rất chi là hào phóng, gặp sắc màkhôngquên nghĩa, quả thực có thểnóilàmộtquân tử có đạo đức tốt.
Ngặt nỗi Thái úy đại nhân lại hoàn toànkhôngcảm nhận được tình nghĩa bằng hữu của y, khóe miệng kia tuy rằng vẫn cong lên, nhưng lạikhônghề có chút ý cười nào, giọngnóiđầy lạnh lùng: ‘Theo ý của vương gia là, nàng ấyđãlà vật trong tay ngươi?’
Quảng Tuấn vương cảm thấy lời này rất là bất kính với tiên tử trong tranh, liền lắc đầunói: ‘Lời nàykhôngđúng, phảinóirằng, nàng ấy chính là nàng thơ mới của ta.’
Nghiêu Thái úykhôngmuốn dong dài với chủ đề nàng này thuộc về ai nữa, chỉ ôm quyềnnóivới hai vị rằng, đột nhiên cảm thấy đau đầukhôngchịu nổi, xin cáo từ về phủ nghỉ ngơi trước.
Vì thế Thái úy đại nhân tới như gióđinhư bão, ở trong Tĩnh Thủy viên này còn chưa ngồi nóng chỗđãphất tay áo rờiđi.
Quảng Tuấn vương thoáng tiếc nuối cầm lấy bản vẽ phác họa kia, nhìn góc giấyđãnhăn nhúm lại vì bị nắm quá chặt, mang theomộtít khâm phụcnóivới Bạch thiếu: ‘Trong số ba người chúng ta, vốn tưởng rằng ta mới là người thoát tục nhất, bây giờ nhìn lại, định lực của Nghiêu nhị vẫn cao thâm hơnmộtbậc. Đối với hình bóng xinh đẹp của mỹ nhân đến bực này, mà cũngkhôngcó chút lòng thương tiếc thiên vị gì, năm xưa Liễu Hạ Huệ được mỹ nhân sà vào trong lòng mà vẫnkhôngloạn chắc cũng đến mức ấy thôi. Từ đó có thể thấy được, ta vẫn còn phải tu hành thêm đức hạnh định lực trước cái đẹp nhiều thêm nữa!’
Ngay khi Dương Tố cònđangtràn đầy cảm thán, Nghiêu Thái úy -- Liễu Hạ Huệ đời thứ hai –hiệnđangchạy đua với gió lạnh, thẳng tiến đếnmộtđịa điểm - nhà trọ lớn nhất trong kinh.
Ánh mắt Triệu Kim khá tốt,khôngđợi Thái úy phân phóđãvào nhà trọ hỏi thăm, sau khi biết được Lụccônương ở phòng nào, liền lập tức dẫn Thái úyđilên lầu, đếnmộtgian phòng nằm ở cuối dãy.
Khi Thái úy vào phòng, Ngọc Châuđangtựa người trước cửa sổ, dùng tay trái chấp bút phác hoạ.
Tuy tay phải của nàng bị thương, nhưngkhôngchịu nhàn rỗi, cộng thêm ngày bé cũng quen dùng tay trái, sau đó là do bị người lớn ép buộc dùng tay phải. Mấy ngày nay nàng lại dùng tay trái vẽ tranh, tuy ban đầu cũng có chút trúc trắc, nhưng về sau càng vẽ càng lưu loát.
Thái úy cảm thấy hôm nay mìnhđãđược ngắm quá nhiều tranh đẹp rồi, giờ đâythậtsựlười nhìn người phụ nữ này chấp bút tô đỏ tô xanh tiếp nữa, chỉ cất giọng lạnh lùngnói: ‘Lục tiểu thư có nhã hứngthậtđấy, sắc trờiđãđen mà vẫn chưa ngủ,khôngbiếtđãbị người nào lây nhiễm, mà hứng vẽ tranh lại dào dạt đến thế.’
Ngọc Châu sớmđãbiết mìnhkhôngmuốn vào Nghiêu phủ chọc cho Thái úykhôngvui, nay thấy sắc mặthắncăng thẳng, ngược lại cũngkhônghoảng sợ, chỉ cườinói: ‘Hôm qua từ chối ý tốt của Thái úy,thậtsựlà bởi vì tửu lâu kia quá cao, nhìn xamộtchútkhôngthể thấyrõcảnh vật, nên mới chen chúc trong đám người, ngược lại có thể đứng gần chiêm ngưỡng phong thái của các tướng sĩ Đại Ngụy. Trước kia chưa từng thấy nam nhi Đại Ngụy mặc quân phục, hôm nay mới pháthiệnquả thực vô cùng hiên ngang uy vũ, nhất là móc áo trang trí bên ngoài áo giáp hết sức đặc biệt, nên ta mới dựa theo hình dáng ấy, hơi thay đổimộtchút, mấy ngày nữasẽkhắcmộtđôi cho Thái úy đại nhân, đợi đến lúc cưỡi ngựathìkhóa lên, đượckhông?’
Nghe xong lời này, Nghiêu Mộ Dã mới thoáng lướt qua bức phác họa trong tay nàng, quả nhiên làmộtđôi móc áo hình đầu báo, cực kỳ đặc biệt.
Xưa nay Ngọc Châunóichuyện vẫn hết sức mềmnhẹ, kết hợp với nụ cười mỉm dịu dàng, luôn làm cho người takhôngtự giác cũng dịu giọng theo nàng.
trênthực tế, khi vừa đến đây, ngửi thấy mùi hương thơm ngát sau khi vừa tắm xong của người phụ nữ kia,mộtbụng buồn bực của Thái úy đại nhânđãtan biến hơn phân nửa.
Bây giờ nhìn thấy nàng chủ đồng bày tỏ, cơn giận kia lại tiếp tục giảm hơn phân nửa.
thìra thời gian gần đây Quảng Tuấn vương vẫn luôn khổ tâm suy nghĩ, lập ý muốn vẽ tiếpmộttập tranh lớn với chủ đề du xuân ngắm hoa, tập tranh nàysẽxuất phát từ chính điện trong cung, kết thúc tại con đường xa giao giữa kinh thành với dãy núi kia,điqua phố xá, con sông, cửa thành... từ hoàng tộc cho tới đủ loại dân chúng,khôngthiếumộtai. Tập tranh to lớn hùng vĩ ấy thậm chí có thể so với bức “Thanh Minh Thượng Hà đồ”.
Nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ,hắnvẫn luôn thuận buồm xuôi gió vẽmộtmạch, chỉ duy nhất có miếu Hoa Tiên kia, vắt óc mãi vẫnkhôngbiết nên miêu tả khí chất kỳ ảo của hoa tiên thế nào. Vì việc này mà Quảng Tuấn vương muốn ra ngoài đổi giómộtlát, nên mới ra thành tiễn binh.
Nào ngờ ở ngay đại môn của Phủ Nội giám nhathìvừa vặn gặp được vị tiên tử lén trốn xuống phàm trần này, bảo sao trong lòng Dương Tốkhôngvui mừng? Vì thế, y vội vàng mở miệng hỏi: “Ta là Quảng Tuấn vương Dương Tố, xin hỏi tiểu thư ngụ ở phủ nào? Chẳng hay lát nữa ta có thể đến gặp cha mẹ tiểu thư, mời tiểu thư làm mẫu cho ta vẽ đượckhông?”
Y nhìn thấy Ngọc Châu có vài thị vệ theo sau bảo vệ, tuy màu sắc của y phụctrênngười rất thanh lịch trang nhã, nhưng đều được may từ tơ lụa quý báu, trong lòng lập tức nhận định nàng là nữ tử nhà giàu sang quyền quý trong kinh. Nếu nàng chưa xuất giáthìrất dễ, chỉ cần báo với phụ mẫu nàngmộttiếng, thỉnh tiểu thư yên tĩnh ngồimộtlát đểhắnvẽ là xong thôi.
Phải biết rằng, có thể được Quảng Tuấn vương đưa vào trong tranh là chuyện mà rất nhiều cao môn quý nữ trong kinh ao ước,nóilà ngàn vàng khó cầu cũngkhôngquá đáng. Thứ nhất, Quảng Tuấn vương xưa nay có ánh mắt rất cao, tương đương với Nhị công tử của Nghiêu gia, đều là người cực kỳ soi mói khi nhận xét về cái đẹp. Tiểu thư nào có thể lọt vào mắt y, để y vẽ lên tranh,thìnàng ấy nhất định là còn đẹp hơn cả rặng mây ngũ sắc phía chân trời.
Hơn nữa, tại kinh thành này, hậu duệ quý tộc tập trung đông đúc, nhân duyên môn phiệt đăng cơ sâm nghiêm, tuy chưa từng được tổ tông địnhrõ, nhưng trước nay cao môn đại tộc nhất địnhkhôngcướimộtnữ tử nhà tầm thường làm vợ. Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn cómộtvài nữ tử mỹ mạo nhờ tài năng xuất chúng mà được người ta ca ngợi là tài nữsẽđược con cháu đại tộc để mắt đến, nạp làm thiếp thất. Nếu có thể được bước vào trong bức họa của Quảng Tuấn vương, chắc chắnsẽnổi danh, tương lai cho dùkhôngthể gả vào gia tộc thịnh vượng trăm năm,thìnhất định vẫn nhặt đượcmộtlợi ích lớn cho việc hôn nhân sau này.
Tại kinh thành này, nhân vật nổi danh như Quảng Tuấn vương đây, có thểnóilàkhôngaikhôngbiết. Vì vậy, nay Quảng Tuấn vương mới vội vàng báo tên báo họ mình ra như thế, trong mắt y, mời Ngọc Châu làm mẫu ắt hẳnsẽkhôngcó trở ngại gì.
Đáng tiếc, Ngọc Châu ngược lại hoàn toànkhôngbiết gì về đại danh của Quảng Tuấn vương, nhưng khi nghe y giới thiệu còn bồi thêm chữ "Vương" vào, trong lòng liền biết thân phận của người này nhất định hiển quý, bènnhẹnhàng thi lễ,nói: “Dân nữkhôngphải là nhân sĩ trong kinh, khi nãy vô ý đụng phải, dân nữ xin nhận lỗi cáo từ.”nóixong liền chuẩn bị rờiđi.
Quảng Tuấn vương vang danhđãlâu, nay bị người ta lạnh nhạt xem như đám ăn xin ven đường, quả thực làđãrất lâu chưa được nếm tới, lập tức định ngăn Ngọc Châu lại.
Nhưng đúng vào lúc này,mộtchiếc xe ngựa dừng ngay ngoài cửa, Phạm Thanh Vân Phạm đại nhân bước xuống, thấy Quảng Tuấn vương đứng đó, liền cườinói: "khôngbiết Quảng Tuấn vương đích thân tới, hạ quankhôngcó từ xa tiếp đón."
Quảng Tuấn vương quay lại hàn huyên vài câu với Phạm Thanh Vân đại nhân, Ngọc Châu liền nhân cơ hội ấy từmộthướng khácđivề. Đợi đến khi Quảng Tuấn vương xoay người lại lần nữa, vị mỹ nhân kiađãrẽ sang góc đường,khôngcòn tung tích.
Quảng Tuấn vươngkhôngkhỏi thẫn thờ, nếu đuổi quathìlại đánh mất thân phận của mình, bỗng nhiên nhớ tới điệp bài vừa thấy lúc nãy, trong đầu chợt lóe, quay đầu hỏi Phạm Thanh Vân: “Đại hội chạm ngọc lần này có nữ tử nào tên Viên Ngọc Châu tham giakhông?"
Phạm Thanh Vân đầu tiên là sửng sốt, lẩm bẩm: "Nữ tử... Viên Ngọc Châu? Hạ quan chưa từng nghe tới, đợi lát nữa hạ quan hỏi vị quan phụ trách nhânsựrồisẽđến bẩm báo với ngài.”nóiđoạn, gã liền cười cười bước vào cửa phủ, muốn ngắm nghía ngọc phẩmđãđược điêu khắc kia.
Phạm Thanh Vân giữ nụ cườimộtđườngđitheo Quảng Tuấn vương vào cửa phủ, chỉ là khi gãđitheo phía sau Quảng Tuấn vương,trênmặt thoáng quamộttia u ám...
Lạinóiđến vị Thái úy đại nhân kia, sau khi đứng ở cửa thành tiễn đưa quân mã, đầu tiên là cung kính đưa tiễn thánh thượng hồi cung, sau đó rốt cuộc cũng kiếm được chút thời gian rảnh, liền gọi thị vệ Triệu Kim tới hỏi: “Hôm nay đệ đệ Triệu Ngân của ngươi vào thành cùng với Lục tiểu thư, có biếthiệnthời các nàngđangở đâukhông?”
Triệu Kim vội vàngnói: "Mới vừa có gã hầu tiến đến thông bẩm,nóilà vừa rời khỏi Phủ Nội giám,đangchuẩn bị ra khỏi thànhđivề."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong, mắt cụp xuống, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, chỉ cần là người biếtrõtínhhắnsẽlập tức nhận ra,hắnđangkhôngvui.
Vốn dĩ khihắnnghe được hạ nhân bẩm báo hôm nay người phụ nữ nàysẽvào kinh,hắnchỉ nghĩ rằng nàng cũng muốn ra ngoài thành thưởng thức cảnh rầm rộ lúc xuất binh, nên mới vui vẻ đồng ý, thậm chí còn phân phó Triệu Hổ bao hẳnmộtnhã gian trong tửu lâu Quan Vân ven đường cách cổng thànhkhôngxa, tiện cho người phụ nữ kia ngắm cảnh, đỡ phải chen chúc trong đám đông đầy đường.
Tri kỷ như vậy, đối với Nghiêu thiếu mànóiquả là hiếm có. Lúchắntheo hầu hoàng thượngđitới thành lâu, còn từng cố ý thoáng nhìn qua thành lâu kia, nhưng tửu lâu nơi ấy lại đóng chặt cửa sổ, như chưa từng có ai vào.
Thẳng đến khihắnphái ngườiđixem mới biết, người phụ nữ ấy ngay từ đầuđãkhôngđến tửu lâu, mà tức khắcđiđến Phủ Nội giám chờ ghi danh.
Nghiêu Thái úy nghe bẩm báo xong, gương mặtâmtrầmmộtlúc lâu rồi gọi Phạm Thanh Vân cũngđichung trong hàng ngũ đến, căn dặn gã vài câu, bảo gã cho tất cả quan lại trong Nội giám được nghỉmộtngày.
Phạm Thanh Vân nhất thờikhônghiểu, nhưng cũngkhôngdám hỏi thẳng Thái úy, bèn trực tiếp thông báo cho mọi người bên dưới. Đám quan lại vốnđangdạo phố ngắm cảnh diễu binh nghe được lời này, ai nấy đều như mở cờ trong bụng vì trộm đượcmộtngày thanh nhàn, vì thế sau khi xem lễ xuất binh xong cũng đều quay về nhà mình.
hiệngiờ đạisựđãhoàn tất, nỗi buồn bực trong lòng Nghiêu Mộ Dã cũng tiêu tán bớt phần nào. Nghe Triệu Hổnóixong,hắnvẫy vẫy tay, dặn: “Ngày mai ta còn phải lâm triều, dù gì cũngkhôngnên đến muộn nữa, nên hôm naysẽkhôngvề biệt viện. Ngươi đuổi theo Triệu Ngânnói, đừng đưa Lục tiểu thư ra khỏi thành, để tối nay nàng theo ta về phủđi.”
Triệu Hổ lĩnh mệnh, vội vàng pháimộtgã hầuđitìm nhóm Lục tiểu thư và Triệu Ngân.
khôngbao lâu sau, tên hầu kiađãquay về hồi bẩm: “Lục tiểu thưnói,khôngtiện đến Nghiêu phủ quấy rầy, nàng tự mình rời thành cũng được, nếu Thái úy đại nhân quyết ý muốn lưu lại, vậythìnàngsẽtìmmộtnhà trọ nghỉ tạmmộtđêm."
Nửa ngày nay Nghiêu Thái úyđãômmộtbụngkhôngvui, trong khoảnh khắc nghe được những lời ấy, ngọn lửa bị đè nén trong lòng như được tưới thêmmộtlớp dầu. Xưa nayhắnđãquen với việc nữ tử nhân nhượnghắn, lần nàykhôngđược như ý thựcsựđãvét sạch chút nhẫn nại cuối cùng củahắn.hắnđứng phắt dậy, lạnh lùngnói: "Báo với nàng ấy rằng, muốn ở đâu cứ ở.”nóixong liền phẩy tay áo bỏđi.
Ngọc Châu vốn nghĩ việc ghi danh hôm nay e làkhôngđạt được,mộtkhiđãnhư vậy, chi bằng quay về trước, ngày mai lại vào thành tính tiếp. Nhưng sau khi nghe được lời nhắn của Thái úy, nàng do dự.
Nếu được, nàngthậtsựkhôngmuốn lại bước vào cửa phủ Nghiêu giamộtlần nữa. Tuy vị Nghiêu phu nhân kia thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng nàng vẫn có thể nhạy cảm pháthiệnra chút gì đó. Vì thế mới lập tức từ chối.
Nhưng nghĩ lại, nàngkhôngnghe lời hiển nhiênsẽkhiến Thái úy đại nhân cực kỳkhôngvui.
Mặt khác, Ngọc Châuthậtkhôngmuốn làm theo ýhắn, Nghiêu giakhônggiống với ngoại trạch ở ngoại ô, mà nàng lại chẳng phải là thiếp thất củahắn, nếu tùy tiện vào Nghiêu phủ ở qua đêm như thế, vốnđãlà chuyệnkhônghợp với lý thường. Nhưng nếu bây giờ ra khỏi thành,sẽkhiến Thái úy đại nhân nghi ngờ rằng mình có ý đối nghịch vớihắn. Suyđitính lại, nàng bèn nhờ thị vệ tìmmộtnhà trọ trong kinh thành, tạm thởi nghỉ lại ở đómộtđêm, cũng đỡ cho ngày mai lại phảiđimộtđoạn đường dài để vào thành.
Quay về với vị Nghiêu Thái úy kia, khi nghe được tin Ngọc Châuthậtsựở lại nhà trọ, ngược lại tiêu tán tức giận, chỉ cười lạnhmộttiếng rồi đồng ý lời mời của Bạch Thủy Lưu, ngày hôm sau hạ triều liền đến tham dự yến hội tại Tĩnh Thủy viên trong thành.
Yến hội lần này là để các danh sĩ trong kinh tụ tập lại truyền rượu đối thơ, do trong Tĩnh Thủy viên cómộtdòng suốinhỏđược dẫn vào, uốn lượn vắt ngang qua cả khu vườn, nên yến hội này mới được gọi như thế. Dòng suối này chỉ rộng khoảng hai bước chân, ở hai bên ven suối có hơn mười vị danh sĩ kinh thành theo trình tự ngồi xuống, sau đó người hầu rót đầy rượu vào trong chén rồi thả vào dòng suối.
Chén rượu chảy xuôi theo dòng, danh sĩ có thể tự tay nhấc lấy chén rượu, làmmộtbài thơ rồi mọi người cùng nhau bình luận. Nếu bài thơ ấy hay, người nọ có thể uống cạn rượu trong chén; còn nếu bài ấykhônghaythìsẽphải trả chén rượu về lại trong suối,khôngđược uống giọt nào. Yến hội truyền rượu đối thơ kiểu này cũng chỉ có những vị danh sĩ tao nhã mới có thể cảm nhận được thú vui trong đó, nếu đổi lại là người thô tục ngồi đây, có vắt hết óc cũngkhôngrặn ra đượcmộtbài thơ nào nghe lọt tai được, vậythìchỉ có thể trông mong dõi theo từng chén rượu trôi trong dòng suối, lướt qua trước mặt mà ca thánkhôngthôi, chứkhôngđược nhấm nháp tí nào.
Nhưng bình thường, Thái úy chưa từng tham gia những yến hội tao nhã kiểu này. Xưa nay Nghiêu Mộ Dã vẫn hay làm theo lòng mình, sống vô cùng thoải mái tiêu sái, muốn uống rượuthìcứ việc đơn giảnnhẹnhàng vui vẻ mà uống, cần gì phải thông qua những thủ tục rườm rà trắc trở này. Vậy mà hôm nayhắnlại đột nhiên đến đây, ngược lại khiến Bạch Thủy Lưu giật mìnhkhôngít, cườinói: ‘Vốn chỉ định khách khí đưa thiệp mời cho huynh thôi, chứkhôngnghĩ rằng người bận tối mặt tối mũi như huynh lại có thể trích ra chút thời gian rảnh mà đến đây. Đợi ta sai người mangmộtvò ‘Kim trản trần nhưỡng’ đến, rượu này khá mạnh, hợp với khẩu vị huynh nhất.’
Lúc này Quảng Tuấn vương cũng từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, vừa rồihắnlàm nhiều thơ nhất, giờđãcó chút men say, thấy Thái úy đến liền lớn tiếngnói: ‘Nghiêu nhị,khôngđối thơ màđãuống rượu, đây là đạo lý gì chứ?’
Nếu là ngày thường, Nghiêu Mộ Dã ngược lại cũng có thể đóng góp chút nhã hứng, nhưng hôm naythậtsựlà lười đáp lại, chỉ đứng lênđivàomộtnhã phòng yên tĩnh bên suối. Bạch Thủy Lưu, Quảng Tuấn vương cùng chư vị danh sĩ cùng gọihắn, cũng theo vào trong nhã phòng,đãnhìn thấy Nghiêu Mộ Dãđangngồi bên bàn, cầm bức họatrênđó, ngưng thần nhìn.
Bức tranh này là do vừa rồi Quảng Tuấn vương tùy ý vẽ ra, trong tranh chính làmộtvị nữ tử. Chỉ vài nét bút ít ỏi thôi nhưngđãphác họa ramộtvị nữ tử xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, dáng vẻkhôngtầm thường. Nhất là khóe miệng hơi hơi nhếch lên, như cười nhưkhôngkia,thậtsựđãvẽ ra vài phần phong thái của nguyên chủ.
Quảng Tuấn vương thấy Nghiêu Thái úy cầm bức họa ấy xemkhôngrời mắt, lập tức cườinói: ‘Nghiêu gia quả nhiên là triâmcủa ta. Tranh này vẫn chưa vẽ xong, mà ngươiđãxem chuyên chú như thế,khôngphải cũng bị nữ tử trong tranh mê hoặc rồi đấy chứ?’
Lúc này Nghiêu Mộ Dã mới chậm rãi dời mắt khỏi bức tranh, nhìn Quảng Tuấn vương,nói: ‘khôngbiết vương gia gặp được nữ tử này ở đâu?’
Quảng Tuấn vương bỏ chén rượu xuống, dùng sức vỗ bộp bộp lên vai Nghiêu nhị,nói: ‘Quảthậtlà triâmcủa ta! Thế mà khi nãy Bạch thiếu cònnóinữ tử trong bức tranh này chỉ là do ta tưởng tượng ra. Ý của y tức là, nếu tại kinh thànhthậtsựcó tồn tại nữ tử đẹp cỡ ấy,thìđãsớm danh chấn khắp kinh đô này rồi.’
Nghiêu Mộ Dã đặt bức tranh kia quamộtbên, nhếch môinói: ‘Những lời này của ngươi nghĩa là nữ tử này chỉ do Quảng Tuấn vương tình cờ gặp được, chứkhôngbiết nàng là ai phảikhông?’
Quảng Tuấn vương hơi tiếc nuối thở dàimộthơinói: ‘Ta quảthậtchỉ tình cờ gặp nàng ấy ngay tại cửa Phủ Nội giám, chỉ biết tên của nàng là Viên Ngọc Châu, xem dáng điệu của nàngthìcó lẽ nàng muốn tham gia cuộc thi đấu khắc ngọc.thậtkhônghiểu nữ tử suy nhược như thế làm sao nhấc nổi đao khắc búa đập cơ chứ? Nhưng tađãnhờ Phạm đại nhân giúp ta điều trarõnơi ăn chốn ở của nàng rồi, đợi đến khi thám thính được tin tức của nàng, ta nhất địnhsẽdẫn nàng đến gặp nhị vị huynh đài.’
Quảng Tuấn vương tự cảm thấy những lời của mình rất chi là hào phóng, gặp sắc màkhôngquên nghĩa, quả thực có thểnóilàmộtquân tử có đạo đức tốt.
Ngặt nỗi Thái úy đại nhân lại hoàn toànkhôngcảm nhận được tình nghĩa bằng hữu của y, khóe miệng kia tuy rằng vẫn cong lên, nhưng lạikhônghề có chút ý cười nào, giọngnóiđầy lạnh lùng: ‘Theo ý của vương gia là, nàng ấyđãlà vật trong tay ngươi?’
Quảng Tuấn vương cảm thấy lời này rất là bất kính với tiên tử trong tranh, liền lắc đầunói: ‘Lời nàykhôngđúng, phảinóirằng, nàng ấy chính là nàng thơ mới của ta.’
Nghiêu Thái úykhôngmuốn dong dài với chủ đề nàng này thuộc về ai nữa, chỉ ôm quyềnnóivới hai vị rằng, đột nhiên cảm thấy đau đầukhôngchịu nổi, xin cáo từ về phủ nghỉ ngơi trước.
Vì thế Thái úy đại nhân tới như gióđinhư bão, ở trong Tĩnh Thủy viên này còn chưa ngồi nóng chỗđãphất tay áo rờiđi.
Quảng Tuấn vương thoáng tiếc nuối cầm lấy bản vẽ phác họa kia, nhìn góc giấyđãnhăn nhúm lại vì bị nắm quá chặt, mang theomộtít khâm phụcnóivới Bạch thiếu: ‘Trong số ba người chúng ta, vốn tưởng rằng ta mới là người thoát tục nhất, bây giờ nhìn lại, định lực của Nghiêu nhị vẫn cao thâm hơnmộtbậc. Đối với hình bóng xinh đẹp của mỹ nhân đến bực này, mà cũngkhôngcó chút lòng thương tiếc thiên vị gì, năm xưa Liễu Hạ Huệ được mỹ nhân sà vào trong lòng mà vẫnkhôngloạn chắc cũng đến mức ấy thôi. Từ đó có thể thấy được, ta vẫn còn phải tu hành thêm đức hạnh định lực trước cái đẹp nhiều thêm nữa!’
Ngay khi Dương Tố cònđangtràn đầy cảm thán, Nghiêu Thái úy -- Liễu Hạ Huệ đời thứ hai –hiệnđangchạy đua với gió lạnh, thẳng tiến đếnmộtđịa điểm - nhà trọ lớn nhất trong kinh.
Ánh mắt Triệu Kim khá tốt,khôngđợi Thái úy phân phóđãvào nhà trọ hỏi thăm, sau khi biết được Lụccônương ở phòng nào, liền lập tức dẫn Thái úyđilên lầu, đếnmộtgian phòng nằm ở cuối dãy.
Khi Thái úy vào phòng, Ngọc Châuđangtựa người trước cửa sổ, dùng tay trái chấp bút phác hoạ.
Tuy tay phải của nàng bị thương, nhưngkhôngchịu nhàn rỗi, cộng thêm ngày bé cũng quen dùng tay trái, sau đó là do bị người lớn ép buộc dùng tay phải. Mấy ngày nay nàng lại dùng tay trái vẽ tranh, tuy ban đầu cũng có chút trúc trắc, nhưng về sau càng vẽ càng lưu loát.
Thái úy cảm thấy hôm nay mìnhđãđược ngắm quá nhiều tranh đẹp rồi, giờ đâythậtsựlười nhìn người phụ nữ này chấp bút tô đỏ tô xanh tiếp nữa, chỉ cất giọng lạnh lùngnói: ‘Lục tiểu thư có nhã hứngthậtđấy, sắc trờiđãđen mà vẫn chưa ngủ,khôngbiếtđãbị người nào lây nhiễm, mà hứng vẽ tranh lại dào dạt đến thế.’
Ngọc Châu sớmđãbiết mìnhkhôngmuốn vào Nghiêu phủ chọc cho Thái úykhôngvui, nay thấy sắc mặthắncăng thẳng, ngược lại cũngkhônghoảng sợ, chỉ cườinói: ‘Hôm qua từ chối ý tốt của Thái úy,thậtsựlà bởi vì tửu lâu kia quá cao, nhìn xamộtchútkhôngthể thấyrõcảnh vật, nên mới chen chúc trong đám người, ngược lại có thể đứng gần chiêm ngưỡng phong thái của các tướng sĩ Đại Ngụy. Trước kia chưa từng thấy nam nhi Đại Ngụy mặc quân phục, hôm nay mới pháthiệnquả thực vô cùng hiên ngang uy vũ, nhất là móc áo trang trí bên ngoài áo giáp hết sức đặc biệt, nên ta mới dựa theo hình dáng ấy, hơi thay đổimộtchút, mấy ngày nữasẽkhắcmộtđôi cho Thái úy đại nhân, đợi đến lúc cưỡi ngựathìkhóa lên, đượckhông?’
Nghe xong lời này, Nghiêu Mộ Dã mới thoáng lướt qua bức phác họa trong tay nàng, quả nhiên làmộtđôi móc áo hình đầu báo, cực kỳ đặc biệt.
Xưa nay Ngọc Châunóichuyện vẫn hết sức mềmnhẹ, kết hợp với nụ cười mỉm dịu dàng, luôn làm cho người takhôngtự giác cũng dịu giọng theo nàng.
trênthực tế, khi vừa đến đây, ngửi thấy mùi hương thơm ngát sau khi vừa tắm xong của người phụ nữ kia,mộtbụng buồn bực của Thái úy đại nhânđãtan biến hơn phân nửa.
Bây giờ nhìn thấy nàng chủ đồng bày tỏ, cơn giận kia lại tiếp tục giảm hơn phân nửa.
Bình luận facebook