Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Edit: Bunny
Ngọc Châu cảm thấy trong lờinóicủa tỷ tỷ cóẩný sâu xa, lập tức hỏi: “Vì saokhôngthể nhận đơn hàng này?”
Tiêu phi thấp giọngnói: “Muội muộiđangở Nghiêu phủ, hẳn là có thểrõràngẩný trong việc này chứ? Nghiêu gia và Bạch gia tuy rằng ngoài mặt vinh nhục cùng hưởng,khôngmất lòng nhau, nhưng kỳ thực là kiềm chế lẫn nhau nhau, mà vẫn khéo léo duy trì cân bằng. Nghiêu gia từng trải qua tai họa trong việc Viên gia bị chèn ép, đối với gia đình làm quan coi trọng nhất là cân bằng. Nay muội lại sắp làm con dâu Nghiêu gia, lạiđithay mặt Bạch gia chuyện tranh sĩ diện này, chẳng phải muốn Nghiêu phu nhân nghi ngờ?”
Ngọc Châu lẳng lặng nghe, lại hỏi tiếp: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này sao?”
Tiêu phi nhìn Lục muội, trong lòng biết muội muội mình thông minh nhất địnhđãnhìn ra được manh mối của việc này, chỉ cười khổnói: “Thân sống trong hoàng cung này, nếukhôngcó gia thế,khôngđược sủng ái, là phải luôn luôn suy nghĩ để tìm cách sống yên phận, lúc tỷ rãnh rỗikhôngcó việc gì, luôn thích đến trước mặt Thái Hậu làm bạn với lão nhân gia, người thích nghe hí, tỷ từng học vài điệu khúc lúc còn ở cố hương nên cũng xem như có đất dụng võ… Ngày đó khi Bạch phu nhân xin ngọc thạch, tỷđangở bên cạnh Thái hậu… Thái hậu mặc dù vui cười đáp ứng, nhưng nụ cười kia cũngkhôngchạm tới đáy mắt đâu…”
nóivề chuyện tình cảm này, trong lòng Ngọc Châu đều hiểu hết, nếu nàng nhận phần ngọc khí này, nàng chẳng những đắc tội với Nghiêu gia, quan trọng hơn chính làsẽđắc tội với Thái hậu.
Trong lúc từ hoàng cungđira, Tiêu phi vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò thêm: “Thân phậnhiệngiờ của muội rất nhạy cảm, tình cảnh này so với lúc muội gả vào Vương gia ở Tây Bắc nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều.hiệngiờ Thái úy lại ở xa kinh thành, nếu muội gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng ngoài tầm tay ngài ấy, cho nên mọi chuyện muội phải cẩn thận,khôngmong lập công, chỉ cầukhôngphạm lỗi thôi.”
Ngọc Châu nghe xong, yên lặng gật đầu, sau khi tạm biệt tỷ tỷ, lập tức ra khỏi hoàng cung.
hiệntại nàngđangở tạm ở biệt viện ngoại thành của Thái úy tặng, trong viện vẫn là tôi tớ trước đây, nghenóilà lưu lại theo lệnh của Thái úy, đều tự mình nắm giữ chức trách như trước đây.
Gian phòng nàngđangở trước kia là của Thái úy, còn phòng nàng ở trước kia bởi vì vài ngày trước đó trong biệt viện có thêmmộtchuồng ngựa, nên gian đóđãsửa lại cho người dạy ngựa.
Ngọc Châu cũngkhôngmuốn tôi tớ quá mệt nhọc vì mình mà phải thu dọn phòng khác, nên ở lại luôn. Nhưng mà trong phòng này tràn ngập hơi thở nam thân, mỗimộtđồ vật đều có dấu vết của Thái úy. Ngọc Châu dạo quamộtvòng,đitới nhìn tranh chữ treotrêntường, những thứ này đều do Nhị thiếu gia tự tay viết ra, phía dưới đều ghi tên Nghiêu Mộ Dã, nhìn hai chữ “Kính Đường” quen thuộc kia, trong lòng Ngọc Châu lại có chútkhôngkhỏe, trước mặt lạihiệnra hình ảnh mắt phượng của Thái úy trợn lên, nhìn chằm chằm vào mình, trong lòngkhôngkhỏi có chút lo lắng.
Nhưng nàng biếthiệntại mìnhkhôngnên bởi vì chút cảm xúc buồn chán này mà phân tán tâm trạng, trước mắt điều quan trọng nhất là phải tranh thủ đến Hộ bộ cung cấp số định mức tiền bạc cung ứng,nóicách khác,khôngbột đố gột nên hồ,khôngdựa vào vàng bạc hoa lệthìcửa hàng ngọc của nàngkhôngcó vốn để quay vòng, càngkhôngcó cách nào cùng Cẩm Tú Ngọc đường của Hồ Vạn Trù đứng ngang hàng được.
Bởi vì như vậy, khi đến ngày phảiđiHộ bộ, Ngọc Châu thức dậythậtsớm, đem theo danh sách ngọc phẩm cùng với tỉ mỉ các hạng mục chi tiêu lớnnhỏđiđến Hộ bộ, bởi vì tới quá sớm nên cửa lớn nha môn Hộ bộ còn chưa mở, đợithậtvất vả mới có nha dịch mở cửa, hỏi thăm mới biết theo lệ thường, hẳn đến giữa trưa sau khi quan viên bãi triều mới bắt đầu đến đây.
Đơn giản đây là lần đầu tiên nàng được gia nhập vào hàng ngũ thương nhân cho hoàng gia,khônghề có kinh nghiệm nên tạm thời tới quá sớm. Vì vậy nàng mang theo sổ sách kế hoạch giao cho quan lại phụ trách việc cung ứng của hoàng thương, lấy số thứ tự đầu tiên.
Sau khi quan sai ghi vào danh sách lại nghe được Ngọc Châu giới thiệu,trênmặt lập tức nở nụ cườinói: “thìra là Viên tiểu thư! Bạch hầu gia sáng sớmđãdặn tiểu quan phải chiếu cốthậttốt cho Viên tiểu thư, bên nàymộtlát nữasẽcó rất nhiều hoàng thương xông tới,mộtđám nam nhân chen lấn ai ai cũng đầy mùi mồ hôi, Viên tiểu thưthậtsựkhôngnên chen lấn với mấy nam nhân này, mời tiểu thư đến sương phòng bên cạnh chờ, những việc cần điền danh sách tiểu nhânsẽđiền giúp cho tiểu thư.”
Sau khi Ngọc Châu cảm ơn tiểu quan xong, lập tức an ổn ngồi bên trong sương phòng uống trà thơm.
Tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng chỉ trong chốc látđãhình thànhmộtđám đông, xem ra những hoàng thương khác mặc dù biết thời gian cũngkhôngkiềm được muốn đến sớm lấy được số thứ tự tốt, thế là các nhóm thương nhân sôi nổinóichuyện đến xếp hàng, ghi danh sách. Mỗi người đều biết phải thuận theo, cúi đầu khom lưng, trong cậy vào tiểu quan có thể đem số thứ tự của mình sắp xếp trướcmộtchút, cũng như sớmmộtchút được nhìn thấy quan chủ thẩm, phân chomộtđịnh mức tốt.
Ngọc Châu đợimộtlúc cũngkhôngthấy tiểu quan nào đến đưa danh sách cho nàng, trong lòng có chút gấp gáp, lập tức nhớ tới tự mìnhđiqua hỏimộtcâu, chỉmộtlúc sau, bên cạnh bức rèm che hơi chuyển động, làmộtnam tử cao lớn mặc quan phụcđitới, Ngọc Châu ngẩng đầu lên vừa thấy, chính là Bạch thiếu vừa mới bãi triều.
Ngọc Châu nhanh nhẹn đứng dậy thi lễ, Bạch thiếu khẽ cườinói: “Lục tiểu thưkhôngcần đa lễ, mời ngồi.”
Ngọc Châu khẽnói: “Cảm tạ Bạch thiếu quan tâm. Nhưng Bạch thiếu là người quản lý Hộ bộ, hàng ngày phải xử lý chính vụ, dân phụ chỉ làmộthoàng thương nhonhỏ,khôngcần phải chiếu cố như vậy? Vẫn là dân nữ tự mìnhđixếp hàng, Bạch thiếukhôngcần vì dân phụ mà trì hoãn thời gian, ngài còn bề bộn nhiều việc.”
Bạch Thủy Lưu nghe xong mỉm cười: “Kính Đườngkhôngở kinh thành, tại hạ quan tâm đến tiểu thưmộtchút cũng là việc nên làm,sẽcó người nào dámnóixấu? Trái lại mỗi lần tiểu thư gặp tại hạ, đều mang dáng vẻ cẩn thận dè dặt, chẳng lẽ là tại hạ làm gì sai, làm cho tiểu thưkhôngvui?”
Ngọc Châu mỉm cườinói: “Bạch thiếu quá khiêm tốn rồi, ngài tôn trọng thủ lễ, trong kinh thành aikhôngbiết? Ngọc Châu làm sao có thể kiêng kị đối với Bạch công tử?”
Bạch Thủy Lưukhôngnóigì, chỉ mỉm cười nhìn cái miệng lanh lợi của nữ tử vừanóixong lời nịnh hót.
Lần đầu gặp nữ tử này, chỉ cảm thấy nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, vẫn chưa pháthiệnđược điểm hơn người của nàng, về sau pháthiệnNghiêu Mộ Dã cảm mến nàngkhôngdứt,mộtbộ dáng đến chết mê chết mệt, lúc nàyhắnmới để ý đến phụ nhân đến từ Tây Bắc này.
Chỉ là lúc để ý, mới pháthiệnnữ tử này rất thú vị, mặc dùkhôngxuất thân từ thế gia, nhưng đối nhân xử thế rất cẩn thận,thậtlão luyện già dặn khéo đưa đẩy, lại càng là người có chủ ý,khônggiống nhưmộtvài người có xuất thân đê tiện khác,khôngcó văn hóayêuthích bám víu vào hư vinh, đôi mắt như trẻ con kia, ở thời điểmkhôngnóiluôn lóe lênmộttia ranh mãnh, làm cho người takhôngsao dời được mắt.
Pháthiệnmới lạ như vậythậtrakhôngquan trọng, Bạch thiếu phát giác bản thân mỗi khi nhìn thấy nữ tử này, lập tức ánh mắtkhôngtự chủsẽbị nàng hấp dẫn, mặc dù biếtrõnàng là người trong lòng của Nghiêu thiếu, cũngkhôngthể ngăn cản được tư tưởngđangngày lớn lên tronghắn.
Bất quá,hắndù sao cũngkhôngphải người làm việc lỗ mãng như Quảng Tuấn Vương, làm màkhôngbiết nhìn trước ngó sau, luôn luôn phải thấy thời cơ cùng thời gian. Nay, nữ tử này tuy mang danh là hôn thê của Nghiêu Mộ Dã, nhưng mà Bạch thiếuhắnbiết cuộc hôn nhân này rất có thểsẽthất bại.hiệntại, Thái úykhôngở trong kinh thành, ngược lại là cơ hội tốt, có thể chậm rãi đến gầncôgáinày.
Thế là, sau khi thưởng thức dáng vẻ thon thả đứngmộtbên của Ngọc Châu, bộ dáng thướt tha cúi đầu phục tùng, Bạch thiếu cũng lười khách sáo uyển chuyển, mở miệngnóithẳng: “Chuyện số định mức, có thể giao lại cho tiểu quan xử lý, tiểu thưkhôngcần phải lo lắng, nơi này nhiều người,thậtsựkhôngphải là nơi yên tĩnh để tán gẫu, nếu Lục tiểu thư có thời gian, có thể cùng Bạch mỗ chèo thuyền du ngoạntrênhồmộtlầnkhông?”
Ngọc Châu nghĩ tới người luôn luôn khiêm tốn như Bạch thiếu sao có thể đường độtnóinhư thế,khôngkhỏi có chút hoảng hốt, mở to mắt nhìnhắnnói: “Nếu là việc công, đương nhiên trao đổi ở nơi công vụsẽtốt hơn, Ngọc Châuthậtsựkhôngdám quấy rầy làm mất quá nhiều thời gian của Bạch thiếu.”
Bạch thiếu mỉm cười, đứng dậy, chậm rãi thong thảđiđến trước mặt Ngọc Châu, hơi khom lưngnói: “Việc giải trừ hôn ước giữa Ngọc Châu tiểu thư và Nghiêu thiếu, tại hạđãbiết, nếu như vậy Lục tiểu thưkhôngcần vì cố kỵ Nghiêu Thái úy mà cự tuyệt lời mời của tại hạ. Tiểu thư cũngđãnóikhôngghét tại hạ, vì sao lại lạnh lùng cự tuyệt như vậy?”
Ngọc Châu hítmộthơithậtsâu, đột nhiên cảm thấy mấy vị quý nhân nàykhônghổ là bạn tốt của nhau, lúc mời gọi nữ nhân, đều khí phách hào hùng như nhaukhôngcho người ta cự tuyệt. Nếuhắnđãbiết việc hủy bỏ hôn ước, Ngọc Châu ngược lạikhôngmuốnnóilời lừa gạt, chỉ nhàn nhạtnói: “Ngài cùng Thái úy là bạn tri kỷ, Ngọc Châukhôngmuốn làm cho Thái úy quá mức khó xử, chỉ bởi vìmộtvài việc công ngược lại làm cho hai vị xảy ra hiểu lầmkhôngđáng có.”nóixong, lập tức đứng dậy muốn rờiđi.
Nhưng Bạch thiếu lại mỉm cười, bình tĩnhnói: “Sao vậy, việc công còn chưanóixong, sao tiểu thư lại muốn rờiđi? Phải biết nếu hôm naykhôngthể đưa ra số định mức, dù hôm sau tiểu thư có hối hận, lại đến Hộ bộ sợ cũngkhôngcó bổ sung được.”
Ngọc Châu biết Bạch thiếu đây là cố ý muốn đem chuyện phân ngạch mà áp chế gây khó dễ cho mình. Người nàykhônggiống Quảng Tuấn Vương -- Dương Tố ngay thẳng chính trực, bình thường thoạt nhìn ôn nhã khiêm tốn, cũngkhôngđể lộ nét mặt, bỗng nhiên gây khó dễ, ngược lại làm nàng trở taykhôngkịp, nhưng mà cho dù nàngnóira việc này, cũngkhôngcó người có thể tin. Đường đường là nhất phẩm Hầu gia Đại Ngụy sao có thểsẽlàm khó xử chomộttiểu thương phụ như nàng, chỉ sợ phần lớn người nghe được nghi ngờ cho là phụ nhân kiakhôngchừng mực ý tứ, ý định dùng sắc đẹp câu dẫn Hầu gia nghe theosựchi phối đó chứ?
Nghĩ đến lờinóicủa Nhị tỷ hôm qua, Ngọc Châu quyết địnhkhôngtham gia vào việc phân chiakhôngrõgiữa Nghiêu gia cùng Bạch gia, lập tức thản nhiênnói: “Sổ sách của tiểu phụ công khai tỉ mỉrõràng, thỉnh cầu các vị quan lớn Hộ bộ công bằng xử trí, nếu là thiếu số định mức, Ngọc Châu cũngkhôngdám quấy rầy đến Bạch thiếu gia. May mà Nghiêu Thái úythậthào phóng, cho dùkhôngcần tiểu phụ, cũngđãdàn xếp số ngân lượng cho tiểu phụ để an cư lạc nghiệp. Nếuthậtsựvẫn cònkhôngđủ, Ngọc Châu đành phải mặt dày mà viết thư cho Thái úy đại nhân lần nữa,nóithẳng hoàn cảnh khó khăn của bản thân, hy vọng đại nhân nể tình những tình cảm của tháng ngày qua, mà lại bỏ ra thêmmộtsố ngân lượng xem như phí tổn để tiểu phụ ổn định cuộc sốngđi.”
Nếu nữ tử bên cạnh là người khác, bị Bạch thiếu uy hiếp như vậy, hoặc xấu hổ mà trợn to mắt, hoặc giận dữ mắng mỏhắnvô lễ, hoặc phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, hư tình giả ý cùnghắn.
Nhưng mà vị Ngọc Châucônương này ngược lại,thậttự nhiên hào phóng, trực tiếpnóivớihắn: Nếu Hộ bộ của ngàikhôngchịu bỏ ra ngân lượng, ta đây lập tức làm phiền Thái úy đại nhân thânđangở chiến trường, cầu xinhắncho thêm ngân lượng, lấp vào chổ thủng do Bạch thiếu gia làm khó dễ. Theo tính cách Thái úy đại nhân, tám chín phần mườisẽđưa tiền, nhưng mà tiền này cũngkhôngdễ cầm,nóikhôngchừng vẫnsẽtìm người khởi sướng là người nào đó để tính sổ.
Vịcônương nàythậtlợi hại, cũngkhôngnóithẳnghắnđangmơ mộng hão huyền chiếm tiện nghi của nàng ta, nhưng ngược lại nàng ta lại chiếu tướng mình, đoan chính nhìnhắnlàm thế nào để tiếp chiêu?
Bạch Thiếu nghĩ đến đây rốt cuộckhôngnhịn được nữa mà nở nụ cười, nhìn Ngọc Châu bật cười sang sảng.
Nhưng trong lòng lại tràn đầy tiếc nuối – Vì saomộtngười tuyệt vời như thế này, lại để Nghiêu Mộ Dã pháthiệnra trước?
Ngọc Châu cảm thấy trong lờinóicủa tỷ tỷ cóẩný sâu xa, lập tức hỏi: “Vì saokhôngthể nhận đơn hàng này?”
Tiêu phi thấp giọngnói: “Muội muộiđangở Nghiêu phủ, hẳn là có thểrõràngẩný trong việc này chứ? Nghiêu gia và Bạch gia tuy rằng ngoài mặt vinh nhục cùng hưởng,khôngmất lòng nhau, nhưng kỳ thực là kiềm chế lẫn nhau nhau, mà vẫn khéo léo duy trì cân bằng. Nghiêu gia từng trải qua tai họa trong việc Viên gia bị chèn ép, đối với gia đình làm quan coi trọng nhất là cân bằng. Nay muội lại sắp làm con dâu Nghiêu gia, lạiđithay mặt Bạch gia chuyện tranh sĩ diện này, chẳng phải muốn Nghiêu phu nhân nghi ngờ?”
Ngọc Châu lẳng lặng nghe, lại hỏi tiếp: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này sao?”
Tiêu phi nhìn Lục muội, trong lòng biết muội muội mình thông minh nhất địnhđãnhìn ra được manh mối của việc này, chỉ cười khổnói: “Thân sống trong hoàng cung này, nếukhôngcó gia thế,khôngđược sủng ái, là phải luôn luôn suy nghĩ để tìm cách sống yên phận, lúc tỷ rãnh rỗikhôngcó việc gì, luôn thích đến trước mặt Thái Hậu làm bạn với lão nhân gia, người thích nghe hí, tỷ từng học vài điệu khúc lúc còn ở cố hương nên cũng xem như có đất dụng võ… Ngày đó khi Bạch phu nhân xin ngọc thạch, tỷđangở bên cạnh Thái hậu… Thái hậu mặc dù vui cười đáp ứng, nhưng nụ cười kia cũngkhôngchạm tới đáy mắt đâu…”
nóivề chuyện tình cảm này, trong lòng Ngọc Châu đều hiểu hết, nếu nàng nhận phần ngọc khí này, nàng chẳng những đắc tội với Nghiêu gia, quan trọng hơn chính làsẽđắc tội với Thái hậu.
Trong lúc từ hoàng cungđira, Tiêu phi vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò thêm: “Thân phậnhiệngiờ của muội rất nhạy cảm, tình cảnh này so với lúc muội gả vào Vương gia ở Tây Bắc nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều.hiệngiờ Thái úy lại ở xa kinh thành, nếu muội gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng ngoài tầm tay ngài ấy, cho nên mọi chuyện muội phải cẩn thận,khôngmong lập công, chỉ cầukhôngphạm lỗi thôi.”
Ngọc Châu nghe xong, yên lặng gật đầu, sau khi tạm biệt tỷ tỷ, lập tức ra khỏi hoàng cung.
hiệntại nàngđangở tạm ở biệt viện ngoại thành của Thái úy tặng, trong viện vẫn là tôi tớ trước đây, nghenóilà lưu lại theo lệnh của Thái úy, đều tự mình nắm giữ chức trách như trước đây.
Gian phòng nàngđangở trước kia là của Thái úy, còn phòng nàng ở trước kia bởi vì vài ngày trước đó trong biệt viện có thêmmộtchuồng ngựa, nên gian đóđãsửa lại cho người dạy ngựa.
Ngọc Châu cũngkhôngmuốn tôi tớ quá mệt nhọc vì mình mà phải thu dọn phòng khác, nên ở lại luôn. Nhưng mà trong phòng này tràn ngập hơi thở nam thân, mỗimộtđồ vật đều có dấu vết của Thái úy. Ngọc Châu dạo quamộtvòng,đitới nhìn tranh chữ treotrêntường, những thứ này đều do Nhị thiếu gia tự tay viết ra, phía dưới đều ghi tên Nghiêu Mộ Dã, nhìn hai chữ “Kính Đường” quen thuộc kia, trong lòng Ngọc Châu lại có chútkhôngkhỏe, trước mặt lạihiệnra hình ảnh mắt phượng của Thái úy trợn lên, nhìn chằm chằm vào mình, trong lòngkhôngkhỏi có chút lo lắng.
Nhưng nàng biếthiệntại mìnhkhôngnên bởi vì chút cảm xúc buồn chán này mà phân tán tâm trạng, trước mắt điều quan trọng nhất là phải tranh thủ đến Hộ bộ cung cấp số định mức tiền bạc cung ứng,nóicách khác,khôngbột đố gột nên hồ,khôngdựa vào vàng bạc hoa lệthìcửa hàng ngọc của nàngkhôngcó vốn để quay vòng, càngkhôngcó cách nào cùng Cẩm Tú Ngọc đường của Hồ Vạn Trù đứng ngang hàng được.
Bởi vì như vậy, khi đến ngày phảiđiHộ bộ, Ngọc Châu thức dậythậtsớm, đem theo danh sách ngọc phẩm cùng với tỉ mỉ các hạng mục chi tiêu lớnnhỏđiđến Hộ bộ, bởi vì tới quá sớm nên cửa lớn nha môn Hộ bộ còn chưa mở, đợithậtvất vả mới có nha dịch mở cửa, hỏi thăm mới biết theo lệ thường, hẳn đến giữa trưa sau khi quan viên bãi triều mới bắt đầu đến đây.
Đơn giản đây là lần đầu tiên nàng được gia nhập vào hàng ngũ thương nhân cho hoàng gia,khônghề có kinh nghiệm nên tạm thời tới quá sớm. Vì vậy nàng mang theo sổ sách kế hoạch giao cho quan lại phụ trách việc cung ứng của hoàng thương, lấy số thứ tự đầu tiên.
Sau khi quan sai ghi vào danh sách lại nghe được Ngọc Châu giới thiệu,trênmặt lập tức nở nụ cườinói: “thìra là Viên tiểu thư! Bạch hầu gia sáng sớmđãdặn tiểu quan phải chiếu cốthậttốt cho Viên tiểu thư, bên nàymộtlát nữasẽcó rất nhiều hoàng thương xông tới,mộtđám nam nhân chen lấn ai ai cũng đầy mùi mồ hôi, Viên tiểu thưthậtsựkhôngnên chen lấn với mấy nam nhân này, mời tiểu thư đến sương phòng bên cạnh chờ, những việc cần điền danh sách tiểu nhânsẽđiền giúp cho tiểu thư.”
Sau khi Ngọc Châu cảm ơn tiểu quan xong, lập tức an ổn ngồi bên trong sương phòng uống trà thơm.
Tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng chỉ trong chốc látđãhình thànhmộtđám đông, xem ra những hoàng thương khác mặc dù biết thời gian cũngkhôngkiềm được muốn đến sớm lấy được số thứ tự tốt, thế là các nhóm thương nhân sôi nổinóichuyện đến xếp hàng, ghi danh sách. Mỗi người đều biết phải thuận theo, cúi đầu khom lưng, trong cậy vào tiểu quan có thể đem số thứ tự của mình sắp xếp trướcmộtchút, cũng như sớmmộtchút được nhìn thấy quan chủ thẩm, phân chomộtđịnh mức tốt.
Ngọc Châu đợimộtlúc cũngkhôngthấy tiểu quan nào đến đưa danh sách cho nàng, trong lòng có chút gấp gáp, lập tức nhớ tới tự mìnhđiqua hỏimộtcâu, chỉmộtlúc sau, bên cạnh bức rèm che hơi chuyển động, làmộtnam tử cao lớn mặc quan phụcđitới, Ngọc Châu ngẩng đầu lên vừa thấy, chính là Bạch thiếu vừa mới bãi triều.
Ngọc Châu nhanh nhẹn đứng dậy thi lễ, Bạch thiếu khẽ cườinói: “Lục tiểu thưkhôngcần đa lễ, mời ngồi.”
Ngọc Châu khẽnói: “Cảm tạ Bạch thiếu quan tâm. Nhưng Bạch thiếu là người quản lý Hộ bộ, hàng ngày phải xử lý chính vụ, dân phụ chỉ làmộthoàng thương nhonhỏ,khôngcần phải chiếu cố như vậy? Vẫn là dân nữ tự mìnhđixếp hàng, Bạch thiếukhôngcần vì dân phụ mà trì hoãn thời gian, ngài còn bề bộn nhiều việc.”
Bạch Thủy Lưu nghe xong mỉm cười: “Kính Đườngkhôngở kinh thành, tại hạ quan tâm đến tiểu thưmộtchút cũng là việc nên làm,sẽcó người nào dámnóixấu? Trái lại mỗi lần tiểu thư gặp tại hạ, đều mang dáng vẻ cẩn thận dè dặt, chẳng lẽ là tại hạ làm gì sai, làm cho tiểu thưkhôngvui?”
Ngọc Châu mỉm cườinói: “Bạch thiếu quá khiêm tốn rồi, ngài tôn trọng thủ lễ, trong kinh thành aikhôngbiết? Ngọc Châu làm sao có thể kiêng kị đối với Bạch công tử?”
Bạch Thủy Lưukhôngnóigì, chỉ mỉm cười nhìn cái miệng lanh lợi của nữ tử vừanóixong lời nịnh hót.
Lần đầu gặp nữ tử này, chỉ cảm thấy nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, vẫn chưa pháthiệnđược điểm hơn người của nàng, về sau pháthiệnNghiêu Mộ Dã cảm mến nàngkhôngdứt,mộtbộ dáng đến chết mê chết mệt, lúc nàyhắnmới để ý đến phụ nhân đến từ Tây Bắc này.
Chỉ là lúc để ý, mới pháthiệnnữ tử này rất thú vị, mặc dùkhôngxuất thân từ thế gia, nhưng đối nhân xử thế rất cẩn thận,thậtlão luyện già dặn khéo đưa đẩy, lại càng là người có chủ ý,khônggiống nhưmộtvài người có xuất thân đê tiện khác,khôngcó văn hóayêuthích bám víu vào hư vinh, đôi mắt như trẻ con kia, ở thời điểmkhôngnóiluôn lóe lênmộttia ranh mãnh, làm cho người takhôngsao dời được mắt.
Pháthiệnmới lạ như vậythậtrakhôngquan trọng, Bạch thiếu phát giác bản thân mỗi khi nhìn thấy nữ tử này, lập tức ánh mắtkhôngtự chủsẽbị nàng hấp dẫn, mặc dù biếtrõnàng là người trong lòng của Nghiêu thiếu, cũngkhôngthể ngăn cản được tư tưởngđangngày lớn lên tronghắn.
Bất quá,hắndù sao cũngkhôngphải người làm việc lỗ mãng như Quảng Tuấn Vương, làm màkhôngbiết nhìn trước ngó sau, luôn luôn phải thấy thời cơ cùng thời gian. Nay, nữ tử này tuy mang danh là hôn thê của Nghiêu Mộ Dã, nhưng mà Bạch thiếuhắnbiết cuộc hôn nhân này rất có thểsẽthất bại.hiệntại, Thái úykhôngở trong kinh thành, ngược lại là cơ hội tốt, có thể chậm rãi đến gầncôgáinày.
Thế là, sau khi thưởng thức dáng vẻ thon thả đứngmộtbên của Ngọc Châu, bộ dáng thướt tha cúi đầu phục tùng, Bạch thiếu cũng lười khách sáo uyển chuyển, mở miệngnóithẳng: “Chuyện số định mức, có thể giao lại cho tiểu quan xử lý, tiểu thưkhôngcần phải lo lắng, nơi này nhiều người,thậtsựkhôngphải là nơi yên tĩnh để tán gẫu, nếu Lục tiểu thư có thời gian, có thể cùng Bạch mỗ chèo thuyền du ngoạntrênhồmộtlầnkhông?”
Ngọc Châu nghĩ tới người luôn luôn khiêm tốn như Bạch thiếu sao có thể đường độtnóinhư thế,khôngkhỏi có chút hoảng hốt, mở to mắt nhìnhắnnói: “Nếu là việc công, đương nhiên trao đổi ở nơi công vụsẽtốt hơn, Ngọc Châuthậtsựkhôngdám quấy rầy làm mất quá nhiều thời gian của Bạch thiếu.”
Bạch thiếu mỉm cười, đứng dậy, chậm rãi thong thảđiđến trước mặt Ngọc Châu, hơi khom lưngnói: “Việc giải trừ hôn ước giữa Ngọc Châu tiểu thư và Nghiêu thiếu, tại hạđãbiết, nếu như vậy Lục tiểu thưkhôngcần vì cố kỵ Nghiêu Thái úy mà cự tuyệt lời mời của tại hạ. Tiểu thư cũngđãnóikhôngghét tại hạ, vì sao lại lạnh lùng cự tuyệt như vậy?”
Ngọc Châu hítmộthơithậtsâu, đột nhiên cảm thấy mấy vị quý nhân nàykhônghổ là bạn tốt của nhau, lúc mời gọi nữ nhân, đều khí phách hào hùng như nhaukhôngcho người ta cự tuyệt. Nếuhắnđãbiết việc hủy bỏ hôn ước, Ngọc Châu ngược lạikhôngmuốnnóilời lừa gạt, chỉ nhàn nhạtnói: “Ngài cùng Thái úy là bạn tri kỷ, Ngọc Châukhôngmuốn làm cho Thái úy quá mức khó xử, chỉ bởi vìmộtvài việc công ngược lại làm cho hai vị xảy ra hiểu lầmkhôngđáng có.”nóixong, lập tức đứng dậy muốn rờiđi.
Nhưng Bạch thiếu lại mỉm cười, bình tĩnhnói: “Sao vậy, việc công còn chưanóixong, sao tiểu thư lại muốn rờiđi? Phải biết nếu hôm naykhôngthể đưa ra số định mức, dù hôm sau tiểu thư có hối hận, lại đến Hộ bộ sợ cũngkhôngcó bổ sung được.”
Ngọc Châu biết Bạch thiếu đây là cố ý muốn đem chuyện phân ngạch mà áp chế gây khó dễ cho mình. Người nàykhônggiống Quảng Tuấn Vương -- Dương Tố ngay thẳng chính trực, bình thường thoạt nhìn ôn nhã khiêm tốn, cũngkhôngđể lộ nét mặt, bỗng nhiên gây khó dễ, ngược lại làm nàng trở taykhôngkịp, nhưng mà cho dù nàngnóira việc này, cũngkhôngcó người có thể tin. Đường đường là nhất phẩm Hầu gia Đại Ngụy sao có thểsẽlàm khó xử chomộttiểu thương phụ như nàng, chỉ sợ phần lớn người nghe được nghi ngờ cho là phụ nhân kiakhôngchừng mực ý tứ, ý định dùng sắc đẹp câu dẫn Hầu gia nghe theosựchi phối đó chứ?
Nghĩ đến lờinóicủa Nhị tỷ hôm qua, Ngọc Châu quyết địnhkhôngtham gia vào việc phân chiakhôngrõgiữa Nghiêu gia cùng Bạch gia, lập tức thản nhiênnói: “Sổ sách của tiểu phụ công khai tỉ mỉrõràng, thỉnh cầu các vị quan lớn Hộ bộ công bằng xử trí, nếu là thiếu số định mức, Ngọc Châu cũngkhôngdám quấy rầy đến Bạch thiếu gia. May mà Nghiêu Thái úythậthào phóng, cho dùkhôngcần tiểu phụ, cũngđãdàn xếp số ngân lượng cho tiểu phụ để an cư lạc nghiệp. Nếuthậtsựvẫn cònkhôngđủ, Ngọc Châu đành phải mặt dày mà viết thư cho Thái úy đại nhân lần nữa,nóithẳng hoàn cảnh khó khăn của bản thân, hy vọng đại nhân nể tình những tình cảm của tháng ngày qua, mà lại bỏ ra thêmmộtsố ngân lượng xem như phí tổn để tiểu phụ ổn định cuộc sốngđi.”
Nếu nữ tử bên cạnh là người khác, bị Bạch thiếu uy hiếp như vậy, hoặc xấu hổ mà trợn to mắt, hoặc giận dữ mắng mỏhắnvô lễ, hoặc phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, hư tình giả ý cùnghắn.
Nhưng mà vị Ngọc Châucônương này ngược lại,thậttự nhiên hào phóng, trực tiếpnóivớihắn: Nếu Hộ bộ của ngàikhôngchịu bỏ ra ngân lượng, ta đây lập tức làm phiền Thái úy đại nhân thânđangở chiến trường, cầu xinhắncho thêm ngân lượng, lấp vào chổ thủng do Bạch thiếu gia làm khó dễ. Theo tính cách Thái úy đại nhân, tám chín phần mườisẽđưa tiền, nhưng mà tiền này cũngkhôngdễ cầm,nóikhôngchừng vẫnsẽtìm người khởi sướng là người nào đó để tính sổ.
Vịcônương nàythậtlợi hại, cũngkhôngnóithẳnghắnđangmơ mộng hão huyền chiếm tiện nghi của nàng ta, nhưng ngược lại nàng ta lại chiếu tướng mình, đoan chính nhìnhắnlàm thế nào để tiếp chiêu?
Bạch Thiếu nghĩ đến đây rốt cuộckhôngnhịn được nữa mà nở nụ cười, nhìn Ngọc Châu bật cười sang sảng.
Nhưng trong lòng lại tràn đầy tiếc nuối – Vì saomộtngười tuyệt vời như thế này, lại để Nghiêu Mộ Dã pháthiệnra trước?
Bình luận facebook