• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tàng ngọc nạp châu (1 Viewer)

  • Chương 84

Edit: Bunny Big
Nhưng chuyện lúc này làm phiền lòng Ngọc Châu, tuyệt đốikhôngphải là hạng mục công việc.
mộtloạt lờinóikhác nhau của Thái úy đại nhân mới làm cho người takhôngbiết làm sao để khước từ.
Sáng sớm hôm đó, thừa lúc nàngđangmơ màng ngủ, Thái úy đại nhân lại như rồng như hổ mà đong đưa, rất quen thuộc giống như hai người chưa từng tranh cãi xé rách mặt nhau.
hắnim bặtkhôngnhắc tới chuyện hồi hôn trước đó, cũngkhôngnóiđể nàngđiTây Bắc.
Khi nàng tỏ vẻkhôngmuốn,hắnchỉ lạnh lùngnói: “Tổ mẫu, cha mẹ, ca ca gì đó của ngươi có người nào đáng tin? Đơn độcmộtmìnhđiđến đó, thịttrênngười có đủ cho họ ănkhông?”mộtcâu này hỏi đến Ngọc Châu vểnh đôi môianhđào.
Có lẽ nhìn rasựbất đắc dĩ của Ngọc Châu,hắndừng lạimộtchút rồinóitiếp: “Đợi khi chiếnsựbớt căng thẳng, tasẽđitrở về cùng nàng, Ngọc Thạch kia mọc trong núi sâu cũngsẽkhôngtự chạyđiđược!”
“Nhưng mà….” Ngọc Châu hơi chần chừ, lại cúi đầunói: “Dân phụkhôngmuốn mắc nợ Thái úy quá nhiều… Nghiêu gia hòa thuận, phu nhân thương người, nhưng dân phụthậtsựkhôngthích hợp làm phu nhân thế gia, chỉ muốn làm phụ nhân nơi thôn dã, an nhànmộtchút cũngkhôngliên quankhôngvấn vương …”
Nếu là trước đây, Thái úysẽcho rằng tiểu phụ này tự ti gây chuyện, sợkhôngxứng đôi vớihắn.
Nhưnghiệntạihắnngược lại rấtrõràng là nghe ra, ý tứ chính làkhôngmuốn gả chohắn.
Phụ nhân nơi thôn dã? Là muốn cùng tên Vương Kính Đường ma quỷ bệnh lao kia nối lại tiền duyên? Nằm mơ đấy à!
mộtmàn trong rừng trúc kiađãhiệnlên trong đầu Nghiêu Mộ Dãkhôngbiết bao nhiêu lần.hiệntại Thái úy đạikhôngbị kích thích như ban đầu nữa. Nhưng sau khi nghe nàngnóilời từ chối, cả người lạnh lẽokhônghề giảmđi. Mơ hồ giống nhưkhôngcó nghe được lờinóicủa nàng, quay lại rẽ sang hướng khác, chỉ dặn dò bọn thuộc hạ chuẩn bị ngựa xuất phát.
Người tuy rằngđinhưmộtcơn gió, nhưng lại để lại năm hộ vệ bảo vệ an toàn của tiểu viện, cũng giám thị Ngọc Châukhôngđược tùy ý rờiđi.
Ngày xưa cửa thành sầm uất nay bởi vì chiến tranh mà trở nên tiêu điều, nhưng đối với Ngọc Châu mànóilại là chuyện tốt, thanh tĩnh giống như ở trong đào nguyên. Sau khi kêu Giác nhi cùng với hai lão bộc dọn dẹp sân viện, lười biếngmộtngày ngược lại có thể thả lỏng chút ítmộtngày đường mệt nhọc. Sau khi Thái úy đại nhân thu xếp để nàng ở trong viện,thìkhôngthấy bóng dáng tăm hơi. Nghĩ đếnhắnbây giờ là chủ soái ba quân, mỗi ngày xử lý vô số quân vụ, bình thường sợ là khó có được ngày nhàn rỗi. Cứ như vậy,thậtra hai bên đều thanh thản.
Bất quá sau khi lười biếng, lập tức phải bận rộn chuyện kinh doanh của mình. Trước mắttrêntay nàng có hai ngọc phẩm hơi khó giải quyết, chủ nhân đơn hàng là phu nhân Thạch gia, đặt hàng làmộtbộ trang sức khảm ngọc phỉ thúy. Phỉ thúy chính là “Vua trong các loại ngọc”,mộtviên hình giọt nước, màu sắc tinh khiết,khôngcần sửa bất cứ cái gì,đãlàm cho các phu nhânkhôngrời mắt. Nhưng đối với Ngọc Châu mànói, lại là thách thức vô cùng phong phú. Bởi vì trước kia, việc chính của nàng là điêu khắc ngọc, mà phỉ thúy chú trọng tay nghề khảm nạm, thựcsựkhôngphải sở trường của Ngọc Châu. Mà bây giờ Thạch phu nhân bày tỏrõràng là đế ngọc này phải nạm vàng, cửa hàng mời đến thợ kim hoàn nấu chảy đổmộtcái đế mà Thạch phu nhân lạikhôngvừa lòng lắm, phỉ thúy kia chỉ thích hợp khi đơn lẻ, khảm vào đếsẽgiảm giá trị, kết quả đương nhiên là bị trả lại,nóirõlà nếukhônglàm cho Thạch phu nhân kia vừa lòng, số tiền hao tổn kia phải do cửa hàng Ngọc Châu bồi thường.
Thợ kim hoàn kia cũng phải cần sĩ diện, thấy hàng mình làm rakhôngđược khách hàngyêuthích, lại có thể vì vậy mà nghỉ việc, mặc cho Ngọc Châu nhiều lần giữ lại, ngọc tượng cũng quyết tâm phải rờiđi.
Ngay cả chưởng quầy cũng mặt ủ mày chau mànói: “Nếukhôngthìtrực tiếp thay đổi bảng hiệuđi! Đem Ngọc chưa mài bỏđichữ “vàng chưa luyện”, chỉ giữ lại đệ nhất mài ngọc, cũng làm tốt hơn.”
Nhưng Ngọc Châu muốn duy trì cửa hàng để đấu lại với Phạm Thanh Vân, chỉ có khuếch trương thêm việc mua bán của cửa hàng,khôngthể loại bỏ việc khảm ngọc này được!
Vì thế các việc còn lại chỉ có thể rơi vào tay Ngọc Châu. Ngọc Châu làm tức phụ Vương gia trong hai năm, đối với việc nạm châu báu, là mưa dầm thấm đất, coi như có chút tâm đắc. Chỉ xem nước ngọc, lập tức biết Thạch giađãđưa đến khối ngọc phỉ thúy hàng cực phẩm, chỉ là màu xanh dương, lại có vẻ hơi lợt,khôngthích hợp với nữ tử luống tuổi như Thạch phu nhân, cần dụng tâm phối hợpmộtchút mới tốt. Mà thợ kim hoàn lúc trước phối đế màu sắc hơi tối, cho dùkhôngsao, cũng có vẻkhôngđủ khí thế đại phú quý. Nhưng nếukhônglàm đế bằng vàng, Ngọc Châu tạm thời cũngkhôngnghĩ được cái khác, liền quyết địnhđira ngoàimộtchút, mua thêm ít vàng khi trở vềsẽtính tiếp.
Ngọc Châu cùng Giác nhi ra ngoài, vào thành rồi từ xa xađãnhìn thấymộtcửa hiệu đá quý,điđến gần mới pháthiệnthìra là cửa hàng của Vương gia, cũng là phân hiệu Vương gia đặt tại nơi đây. Lúc này cánh cửađãđóngmộtnửa,thìra gần đây ông chủ đến đây thanh lọc sổ sách,đãnhiều ngày liền phải đóng cửa.
Ngọc Châu chạy nhanh qua, muốn nhân lúc cửa hàng còn chưa đóng cửa, mua thêm ít vàng, chưa từng nghĩsẽgặp lại “cố nhân”.
Ngọc Châu cùng Giác nhi mới vừa đến bên ngoài cửa hàng,mộtnam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi từ trong cửa hàngđira. Nam tử này mặc trường sam, đội mũ sa, bộ dáng coi như nhã nhặn, chỉ là đôi mắt đảo tới đảo lui,hiệnramộtbộ dángkhôngđàng hoàng, đúng là chú em Vương Vân Đình ở Vương gia của Ngọc Châu.
Vương Vân Đình bước ra khỏi cửa hàng, ngẩng đầumộtcái nhìn thẳng Ngọc Châuđangđâm đầuđiđến. Cái nhìn này rất bình tĩnh.
Từ sau khi bị nàng dùng dùi đâm vào đùi bị thương, chưa từng gặp lại phụ nhân này. Nhưng nghenóinàng sau khi bị Vương gia hưu ly,đãtrở về Tiêu gia, lại phát sinh biến cố ở kinh thành, vì rời bỏ Tiêu gia,mộtmình lưu lại kinh thành.
mộtngười vợ bị bỏ rơi lẻ loimộtmìnhsẽcó kết cục gì? Vương Vân Đình ngẫm lại đều cảm thấy hả giận, chẳng qua chỉ là thân phận lục bình,khôngnơi nương tựa tự nhiên nhụt chí mà thôi! Cònkhôngbằng lúc trước thuận theohắn, biểu diễnmộtmàn quấn quít triền miên giữa chị dâu em chồng,đãthân càng thêm thân, ruộng cạn được tưới nước cam lộ, nước sữa hòa nhau tới thư thái vui sướng!
Nhưng ai ngờ đến lại gặp lại phụ nhân này ở Bắc thành, vẻ mặt hương thơm chưa hề giảm tí nào, dường như càng tăng thêm vài phần xinh đẹp. Thân hình thon thả quyến rũ, chính làmộtthôn phụ ăn mặc làm mọi người cảm thấy giống như minh châu bị vướng bụi trần.
Tưởng tượng đến cuộc sống khốn đốn của tiểu phụ này,trênmặt Vương Vân Đình lộ ra vài phần mỉm cười đắc ý, hớn hở ôm quyền y lễđiqua tiếp cậnnói: “Chị dâunhỏ, Vân Đình hữu lễ.”
Mặt Ngọc Châukhôngchút thay đổi, nhưng Giác nhi phía sau nàng quả thực mắc ói muốn phun hết vào người chú em này, đúng là vừa ra khỏi cửađãgặp phải thứ bẩn thỉu.
Nhưng Vương Vân Đình lại giống nhưkhôngtự phát giácnói: “khôngbiết chị dâunhỏtới đây, có gì phải làm sao? Là cố ý đến tìm em sao?”
Ngọc Châu cũngkhôngnóilời nào, chỉ hơi lui người chuẩn bị rờiđi. Nhưng Vương Vân Đình lại nhanh bước ngăn cản đườngđicủa nàng: “Đều là người quen cũ, saokhôngnói? Tuy rằng chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng lạikhôngphảikhôngthể giải quyết, chị có gì khó xử, emsẽgiúp chị…”
Ngọc Châu hơi hơi mỉm cười, đưa tay sờ lên trâm gỗtrênđầu, sờ đến khóe mắt Vương Vân Đình co giật, cảm thấy vết thương ở đùiđãsớm khép lại lạiđangđauâmỉ.
“Chẳng qua tới mua vàng thôi, nếu quý cửa hàngkhôngmuốn tiếp tục mua bán, lập tứckhôngquấy rầy, thỉnh Vương công tử tránh đường.” Ngọc Châukhôngnhanhkhôngchậmnhẹgiọngnói.
Trong lòng Vương Vân Đình biết nử tử này nhìn tưởng như mảnh mai, nhưngthậtra rất tàn nhẫn, xuống tay rất là ác độc! Lập tức lui về sau mấy bước,đãđứng trước mặt nương tử xinh đẹp,khôngcam lòng để nàng rờiđi, luôn luôn muốn dây dưa chút chuyện xưa, chiếm được nàng mới vui lòng.
Thế là gượng cườinói: “Nếu là người khác khẳng địnhsẽkhôngbán, chị dâunhỏghé sao có thểkhôngcho mặt mũi?khôngbiết chị dâunhỏmuốn mua vàng để làm gì?”
Ngọc Châu chỉnóiđơn giản: “Dùng nạm”
Vương Vân Đình bình thường chơi bời lêu lổng, những chuyện đứng đắn trong nhàkhôngbao giờ giao chohắn, cho nên có chuyện lớn gì trưởng bối trong nhà cũngkhôngthương lượng vớihắn, hơn nữa trước kiahắnnáo loạn gây ra tai tiếng, lại càngkhôngcó ai nhắc tới tình hình gần đây của Ngọc Châu, lúc nàyhắnthựcsựkhôngbiết chuyện Ngọc Châuđãtrở thành hoàng thương, chỉ nhìn nàng cả người giản dị, lại nghe nàng muốn mua vàng về khảm, chỉ hướng về vẻ mặt tròn trĩnh của nàng, mạnh mẽ làm ra vẻ hào phóng mà thôi.
Vì thế Vương công tử quyết địnhkhôngvạch trần màn diễn trò này của giai nhân, phải “lấy ân đáp thù”, thựcsựlàm rung động ý chí sắt đá của tiểu nương tử, lập tức cao giọngnóivới tiểu nhị phía sau: “đi, đem tới cho tamộthoặc hai loại vàng ròng ra đây!”
Tiểu nhị theo lệnhđilàm, trong chốc lát,đãnâng tớimộthộpnhỏ, mở nắp ra, bên trong là từng thỏi vàng.
Ở thời điểm khi Vương Vân Đình kia kêumộttiếng “vàng ròng”, tâm tư Ngọc Châu khẽ động, chờ đến khi nhìn đến vàng kia, lập tức đưa tay dùng sức ấn ấn xuống.
Hoàng kim tuy sáng lạn, nhưng tính chất nghiêng về mềm, cho nên dùng nó khảm đá quý thường thườngsẽngoài ý muốn bị rơi ra. Vả lại người đeo phải rất cẩn thận. Nhưng vị Thạch phu nhân kia lại cố tình chỉ tên muốn “đinh khảm”.
Đinh khảm tên như nghĩa, chính là dùng ngọc quý để lênmộtcái đế bên ngoài có vài cái đinhnhỏ, lấymộtđinhnhỏcố định lại, giữ chặt đá quý. Loại này nhìnnhỏtự nhiên và sang trọng, nhìn rất khéo léo khác biệt, nhưng bởi vì đầu đinh cựcnhỏ, chỉ thích hợp khảm những viên ngọc phỉ thúynhỏ, nếu khảm viên lớn, đương nhiên rất dễ rơi.
Nhưng viên phỉ thúy Thạch phu nhân đưa tới lại cực lớn, đế vàng lại mềm, đinh khảm căn bản làkhônggiữ được, cũng khó trách vị thợ kim hoàn già kia lạinóikhôngcó cách nào làm, giận dữ bỏ việc…
Chẳng qua Vương Vân Đình cho nàng xem khối vàng nàythậtđặc biệt, vàng phố khác cũng có tính là vàng tốt, nhưng thường trộn lẫn đồng cùng với kim loại khác, sắc vàng xỉn hơn,khônglên được mặt bàn. Nhưng khối trong tay nàng, tính rắn mà màu sắc càng lóng lánh ánh vàng, dùng để khảm đá quýthìkhôngthể tốt hơn!
Trước đây Vương giathậtra cùng là hoàng thương với Tiêu gia, rất có thành tựutrênlĩnh vực hoàng kim, đúng là có rất nhiều bí mật bất truyền, mới có thể thay đổi mấy đời làm hoàng thương vẫn sừng sữngkhôngngã.
“Chị dâunhỏ, khối vàng ròng nàytrênthương trườngthậtkhôngthể mua được! nếukhôngphải bên người mang theomộtkhối, người cũngkhôngthấy được loại này trong thành, chỉ là khối vàng này giá cả cực quý, giá gấp đôi cũngkhôngđổi đượcmộtkhối như thế này, phải có bạc ròng năm trăm lượng, chỉ sợ chị dâukhôngmua nổi… Thế nào? Nếu chị dâunhỏmuốn vài đồng tiền, nếukhôngngại chúng ta hẹn lại ngày khác, em tặng cho chị dâu vài đồng là được…”
khôngđợi Vương Vân Đình khoe khoang xong, Ngọc Châuđãxoay ngườinóivới Giác nhi: “Lấy ngân phiếu năm trăm lượng bạc đưa cho Vương công tử.” Giác nhi nghe vậy, đáp lời dứt khoát, lấy từ túi ra ngân phiếu năm trăm lượng, vỗ tới trong tay Vương Vân Đìnhnói: “Thỉnh Vương công tử xem qua.”
Vương Vân Đình cúi đầu vừa nhìn, là ngân phiếu tênmộtcửa hàng trong kinh thành, đổi tiền trong cả nước, vô cùng xác thựckhôngthể nghi ngờ, trong nhất thời mắt choáng váng,khôngbiết phản ứng thế nào. Mà lúc này, Ngọc Châu cầm vàng kia lập tức xoay người rờiđi. Vương Vân Đình chính là lo lắng cái này, bởi vì khối vàng kiathậtra chahắndặn để dùng cho việc khác. Đợi khi đoạt lại mấy cửa hàng vàng bạc,hắnlập tức lên đường, tính luôn cả khối vàng kia cùng với vàng vừa đúc xong giao hết cho hoàng thương Hồ Vạn Trù ở kinh thành. Lần này thấy chị dâunhỏtrước đây, chắc chắn nàngkhôngmua nổi, mới nhịnkhôngđược lấy ra khoe khoangmộtchút, ai ngờ được tiện nhân này có thể lấy ra tờ ngân phiếu giátrêntrời,hắnsợ tới mức vội vàng tính toán đoạt lại khối vàng này. Nhưng mà vừa đuổi theo đến cửa, lập tức có mấy người vạm vỡ cản lại, nắm cổ áohắnlập tức quănghắnngã xuống đất, đau đến nỗihắnkêu lên.
Mấy nam nhân vạm vỡ này chính là xuất thân từ quân ngũ, cả người đằng đằng sát khí, người dẫn đầu nhìn ra được ý định của Vương công tử, trừng mắtnói: “Thương nhân phải thànhthậtgiữ chử tín, làm gì có đạo lý bán ra còn muốn lấy lại, nếu còn dám đuổi theo, cẩn thận ta đánh gãy tay chân ngươi!”
Mấy tiểu nhị trong cửa hàng thấy công tử nhà mình ăn thiệt, nhao nhao cầm côn bổng vọt ra, nhưng nhìn đến mấy nam nhân vạm vỡ cười lạnh móc đao đeo bên hông ra, chỉ cần bọn họ ra tay, nhưng tất cả đều khiếp sợ,khôngdám tiến lên, chỉ có thể đứng xa xa nhìn Lục tiểu thư nghênh ngang rờiđi.
Vẻ mặt Vương Vân Đình như đưa đám, lẩm bẩm: “khônglấy được vàng ròng cho ông chủ Hồ, có thể làm thế nào cho phải?”
Mà Ngọc Châu sau khi mua khối vàng trở về, lập tức sai người đến cửa hàng vàng mờimộtthợ kim hoàn có kinh nghiệm phong phú, chohắnkhuôn do mình thiết kế, kêuhắnnấu chảy khối vàng này, đổ vào khuôn cho định hình. Như vậy có thể tạo ra được đế chắc hơn màu sáng hơn lúc trước, nhưng trong lòng Ngọc Châu biết cho dù vàng này có cứng hơnđinữa, nếu dùng kỹ thuật đinh khảm, chỉ sợ chẳng bao lâu lại rơi ra. Do đó, khi Ngọc Châu chế tạo cái đế rất dụng tâm, mặttrênthêm hai cái mócnhỏnhô ra, sau đó khắc hai cái rãnh tương ứng với khối ngọc phỉ thúy, cùng với hai cái móc hợp lại như vậy sau khi khảm mới có thể chắc chắn được.
Đợi làm xong ngọc khí này, cùng với các ngọc kiện khácsẽcho người đưa tới kinh thành. Bất quá trong lòng Ngọc Châu cũng biết nếu muốn việc kinh doanh của cửa hàngkhôngđixuống,khôngthể chỉ dựa vào khối vàng này, vẫn phải có mối quan hệ tốt với Vương gia, hợp tác lâu dài mới được. Trước đâykhônglâu, Vương Vân Đình tìm tới cửa, vẻ mặt như đưa đám, nguyện ý dùng giá cao mua lại khối vàng ròng kia, khẩn thiết cầu xin nàng đem cho khối vàng ròng còn lại. Nàngnóibóng giómộthồi, hiểu ra được Hồ Vạn Trù cũng nổi lên ý nghĩ giống vậy, tính toán khống chế nguồn gốc cửa hàng vàng ròng trong kinh thành, hơn nữa ra tay trước chiếm lợi thế,đãliên hệ trước với Vương gia.
Việc này làm cho Ngọc Châukhôngthểkhôngsinh ra cảnh giác, chỉ đợi tiếp xúc với Vương gia gia đình chồng trước.
đãnhiều ngày bận rộn, thời gianthậtra trôi quá nhanh, Thái úy đại nhân khắp nơi đoạt lại hết quân lương đềuđãchuyển đến chinh quan.
Ngọc Châu mắt thấymộtxe quân lươngđingang qua cửa, trong lòng kinh ngạc, bởi vì nàng có nghe Bạch Thủy Lưunóiqua quân doanhđangthiếu lương thực nghiêm trọng,đãmấy lần gửi văn kiệnđikinh thành thúc giục lương thực, mà Nghiêu Thái úyđãcó biện pháp tự hành động kiếm quân lương, vì sao còn phải làm phiền Bạch đại nhân trong triều chuẩn bị lương thảo?
Ngay cả mấy phó tướng là thủ hạ của Nghiêu Thái úy cũngkhôngnắm chắc được tâm tư Thái úy.
Ngay cả Nghiêu Thái úy thủ hạ mấy cái phó tướng cũng làkhôngchắc Thái úy tâm tư.
Tác giả có lời muốnnói: Thượng càng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom