Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Edited by Bà Còm
Sau khi Tạ Hộ biết tin Thẩm Hấp bảo lãnh Thẩm Diệp từ Hình Bộ trở về, nỗi băn khoăn trong lòng càng nhiều. Hơn nữa, Thẩm Hấp trở về liền cùng Thẩm Diệp đi thư phòng, bình lui mọi người, chỉ chừa lại hai người bọn họ trong thư phòng nói chuyện.
Sắc mặt Thẩm Hấp âm trầm đứng ở cửa sổ. Thẩm Diệp vừa về đến phủ, mặt mày tiều tụy vì bị nhốt trong đại lao, búi tóc có chút loạn, y phục tơ lụa trên người cũng bởi vì một đêm lăn lộn mà trở nên nhăn nhúm bèo nhèo. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Hấp đứng ở cửa sổ, ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm -- trước đây tiểu tử này ở trước mặt mình luôn luôn kinh sợ, thấy mình liền nhịn không được co rúm phát run; chẳng ngờ không biết từ khi nào hắn lại trở nên kiêu ngạo bức người như vậy, khí thế thật cường đại, khi nhìn mình ánh mắt giống như là đang nhìn một con chó già.
Thẩm Hấp đi đến bên án thư, tự rót một chén trà nóng hôi hổi, uống một ngụm rồi buông chén, thần sắc nhàn nhạt, dường như cũng không nguyện để ý Thẩm Diệp nhiều hơn, dứt khoát gạt hắn qua một bên, tùy tay lật xem quyển sách mở ra trên án thư.
Thẩm Diệp hận ở trong lòng, chỉ là rốt cuộc vẫn còn chút lý trí sót lại, biết xưa đâu bằng nay, không thể giống như lúc trước động một chút là đánh chửi tiểu tử trước mắt này, hắn đã thành "cá chép vượt Long Môn", trở thành Long tử Long tôn, ở trước mặt hắn thì sau này mình cũng chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
Đi ra phía trước hít sâu một hơi, Thẩm Diệp áp xuống lửa giận trong lòng, cho dù thâm tâm muốn đem tiểu tử này chém thành tám miếng, chỉ là trên mặt vẫn phải bảo trì nụ cười bình thản: “Hôm nay đa tạ ngươi, phụ thân sẽ không quên.”
Thẩm Diệp nói khoác không ngượng miệng, dựa theo thói quen tuyên bố với Thẩm Hấp một câu như vậy. Thẩm Hấp ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cái liếc mắt này lạnh như băng sương làm Thẩm Diệp cảm thấy dường như cả người đều bắt đầu đông cứng, như bị trận gió lạnh căm từ nơi "băng thiên tuyết địa" thổi thấu vào tận xương tủy. Thanh âm băng hàn từ miệng Thẩm Hấp cất lên: “Phụ thân? Ngươi là cái thá gì?”
Thẩm Diệp lúc này mới ý thức được vấn đề, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, da mặt cầm lòng không được giựt giựt, tưởng tượng khi xưa mỗi lúc hắn có gì bất mãn thì tiến lên siết cổ tiểu tử kia, trong mắt phụt ra ra sát ý, sớm biết có ngày hôm nay thì khi hắn còn nhỏ nên giết phứt hắn đi cho xong!
Lúc này Thẩm Diệp miễn bàn có bao nhiêu hối hận, lúc ấy hắn chỉ nghĩ lưu trữ tiểu tử này dùng để nhục nhã Lạc thị. Nữ nhân Lạc thị kia phản bội hắn, không chỉ bỏ mặc hắn đi tìm gian phu, đã vậy còn cùng gian phu kia có Thẩm Hấp đứa nghiệt chủng này. Mà tên gian phu kia thân phận vô cùng tôn quý, thế nhưng lợi dụng quyền thế chèn ép hắn nhận đứa nghiệt tử này, còn không cho hắn nạp thiếp sinh hài tử, thật là muốn bức Thẩm Diệp hắn đây đoạn tử tuyệt tôn mà, hắn làm thế nào nuốt nổi cơn hận này? Chỉ là, tên gian phu đó quyền cao chức trọng, là người không phải hắn có thể phản kháng, vì thế, Thẩm Diệp liền đem cơn hận này trút hết lên người Lạc thị, tất cả đều bởi vì nữ nhân thối tha không biết xấu hổ này mới khiến cho hắn đội một cái nón xanh rờn nhiều năm như vậy! Kiểu khinh người quá đáng đến thế, nỗi uất hận này bảo hắn làm sao nuốt xuống được?
Sớm biết thế, lúc trước không nên vì nhất thời hả giận mà chịu đựng để cho tên tiểu súc sinh lòng lang dạ thú này sống tới ngày nay.
Thẩm Diệp nhìn Thẩm Hấp hào quang tỏa sáng, vóc đẹp như tùng, gương mặt tuấn dật, dường như trong nháy mắt thấy được Lạc thị nữ nhân kia. Thời điểm nàng ta thanh tỉnh cũng dùng loại ánh mắt lạnh băng này nhìn hắn, không thể hoài nghi, loại ánh mắt này khiến Thẩm Diệp cảm thấy sợ hãi và chột dạ, cho nên càng làm cho hắn quyết tâm phải làm nhục nàng ta cho bằng được.
Nụ cười vặn vẹo xuất hiện trên mặt Thẩm Diệp, ác ngôn ác ngữ nối đuôi nhau mà ra: “Ta là cái thá gì à? Ta chính là lão tử của ngươi! Cho dù hiện tại ngươi làm Hoàng tử vậy thì thế nào, bên ngoài ai không biết ta Thẩm Diệp chính là dưỡng phụ của ngươi! Lão tử dưỡng ngươi hai mươi năm, đây là ân đức, ngươi dám vong ân phụ nghĩa, người trong thiên hạ chỉ cần cho ngươi một bãi nước bọt là đủ làm ngươi chết đuối!”
Thẩm Hấp rời khỏi án thư, đi đến trước mặt Thẩm Diệp, cười như không cười nhìn hắn. Thẩm Diệp bị kiểu nhìn của Thẩm Hấp làm cho cực kỳ chột dạ, nhưng vẫn cố ngoài mạnh trong yếu mà gắng gượng, biểu tình kiêu ngạo trên mặt bắt đầu có vết nứt. Thẩm Hấp bất thình lình giơ chân đạp vào cái ghế Thẩm Diệp đang ngồi khiến hắn té lăn quay xuống đất. Thẩm Diệp hoảng sợ nhìn Thẩm Hấp, vốn dĩ hắn bị nhốt một đêm trong thiên lao, bộ dáng chật vật hỗn độn, hiện giờ bị đá ngã nhào trên mặt đất, cái ghế ngã lật vẫn dính trên mông hắn, thoạt nhìn càng thêm chật vật không chịu nổi. Thẩm Diệp đang muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Hấp co chân đá thẳng vào mặt hắn. Thẩm Diệp bị đá "người ngã ngựa đổ", gương mặt sưng vù, máu mũi giàn giụa, răng cũng rụng một cái, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu bi hài.
Thẩm Hấp cũng không cùng hắn cãi cọ đúng sai, liền cứ thế mà khoang tay trước ngực ung dung nhìn Thẩm Diệp nằm trên mặt đất giống như nhìn một bãi bùn lầy. Thẩm Diệp phun cái răng gẫy vào lòng bàn tay, nhìn máu loãng trong tay tức khắc căm hận không thôi, run rẩy chỉ vào Thẩm Hấp hét lên: “Ngươi dám đánh ta! Ta nhổ vào! Ngươi là cái thá gì! Bất quá chính là tiện chủng do tiện nhân sinh ra! Cỡ ngươi mà cũng dám đánh ta! Ngươi cho rằng ngươi là Hoàng tử thì ta không làm gì được ngươi phải không? Ngươi cho rằng mẫu thân tiện nhân của ngươi đã chết thì ta không có biện pháp bắt chẹt ngươi phải không? Bao nhiêu năm qua ả ta đã làm những chuyện dâm tiện như vậy, loại bộ điệu đó ta thật đúng là muốn cho tất cả mọi người đến xem, cho mọi người đều biết một con chó cái n*ng lên trông như thế nào... ối chao!”
Thẩm Diệp còn chưa nói xong lời ô ngôn uế ngữ, Thẩm Hấp liền xách hắn ra khỏi chiếc ghế lật nghiêng, thẩy hắn nằm ngửa trên đất, sau đó cưỡi trên người hắn, từng quyền đấm vào mặt hắn như đấm một bị thịt.
Ngoài phòng Nhiếp Nhung nghe thấy tiếng động bên trong, đẩy cửa vào liền thấy Thẩm Hấp đang tự mình động thủ, vội vàng tiến lại kéo chủ nhân ra. Thẩm Hấp bị Nhiếp Nhung lôi kéo đứng dậy, lại nhấc chân đạp thêm vài cái trên người Thẩm Diệp, lúc này mới lui sang một bên dùng khăn lau tay.
Sau một hồi im lặng, Thẩm Diệp mặt mũi bầm dập bị Nhiếp Nhung xách lên, cái đầu rũ xuống của hắn đột nhiên phát ra một tiếng cười thâm trầm khiến người nghe thật không dễ chịu: “Hừ hừ hừ hừ, ngươi còn có tâm tình đánh ta, vậy chứng tỏ ngươi cũng không muốn để cho người khác biết mẫu thân dâm tiện của ngươi là dạng người gì. Ta cứ nắm chặt nhược điểm này của ả ta, phỏng chừng ngươi cũng không dám làm thế nào! Cái nhược điểm này ta sẽ bóp chặt cả đời, ha ha ha ha ha ha!”
Thẩm Diệp bị Nhiếp Nhung cưỡng chế bịt miệng lôi ra khỏi thư phòng.
Thẩm Hấp đứng trước chậu nước, dùng vải bông cẩn thận lau tay, mặt mày trầm xuống, quanh thân tản ra hàn khí. Tạ Hộ biết được cửa thư phòng đã mở liền vội vàng chạy lại, vừa đến cửa liền thấy Thẩm Hấp ném mạnh khăn vải bông trong tay vào thau nước, sau đó chưa hả giận co chân đá ngã giá đặt thau khiến nước đổ tràn lan.
Tạ Hộ vội vàng tiến vào, phát hiện hai bàn tay Thẩm Hấp đang gắt gao nắm chặt, cả người căng thẳng như đang kiệt lực ẩn nhẫn. Tạ Hộ trước tiên nhặt thau nước và vải bông lên, giao cho Hoa Ý phía sau, sau đó bèn nắm tay Thẩm Hấp lôi kéo ra khỏi thư phòng.
*Edited by Bà Còm*
Trong phòng ngủ, Thẩm Hấp gối đầu trên đùi Tạ Hộ, ánh mắt ngây ngốc nhìn lọng che phía trên giường đệm, thật lâu sau cũng không nói chuyện, cả người phảng phất như lọt vào một màn sương kỳ ảo, giống như đang sống trong một hồi ức đặc biệt thống khổ, thân thể căng chặt không thôi.
Tạ Hộ muốn an ủi phu quân nhưng nàng cũng biết, trong thời điểm này vô luận nàng nói cái gì thì cũng không cách nào khiến Thẩm Hấp tiêu tan nỗi thống khổ trong lòng. Đời trước nàng cũng gặp qua một lần chủ tử ở trong tình trạng như vậy -- Khi đó chủ tử mới đăng cơ không bao lâu, nàng chỉ là một giáo tập cô cô nho nhỏ làm việc ở Thượng Nghi cục. Lúc ấy Thẩm gia vừa mới bị diệt môn, trong cung ngoài cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, sôi nổi chỉ trích vị Tân Quân còn chưa đứng vững gót chân là tàn bạo bất nhân, lấy oán trả ơn, vân vân... Chính là lúc ấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ tương ngộ. Thời điểm đó nàng mới vừa vào cung, có chút phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, cứ động một chút là đi lạc đến cung khác. Ngày đó nàng cũng bị lạc đường, đến một cung điện bỏ hoang thì thấy một người đang ngồi trên hành lang gấp khúc loang lổ nhìn về phía chân trời phát ngốc. Lúc ấy, nàng còn không biết thân phận của chủ tử, chủ tử chỉ mặc thường phục, nàng cho rằng chủ tử là một đại nội thị vệ lười biếng. Khi bị phát hiện chủ tử vẫy nàng lại gần. Nàng thấy quanh thân chủ tử lạnh băng, trong ánh mắt hiện lên nét ưu thương giống như bị cả thế giới vứt bỏ khiến nàng động lòng. Nàng cũng không nói gì, chỉ chìa cho chủ tử hai quả trứng gà luộc nóng hổi vừa lấy ở Ngự Thiện Phòng. Chủ tử liền cầm hai quả trứng gà, ngơ ngác nhìn nàng thật lâu, sau đó mới rời ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm về phía chân trời phát ngốc, phản ứng khi đó thật giống như bộ dạng hiện tại của Thẩm Hấp.
“A Đồng, nàng biết mẫu thân của ta không?”
Thanh âm Thẩm Hấp như đang từ nơi xa vọng về vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Tạ Hộ cúi đầu nhìn, thấy ánh mắt Thẩm Hấp vẫn nhìn chằm chằm lọng che phía trên. Tạ Hộ duỗi tay vuốt ve gò má phu quân, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Biết. Mẫu thân là đích nữ Lạc gia, nữ nhi duy nhất của ngoại tổ.”
Thời điểm Tể tướng Lạc Cần Chương còn đương vị, Lạc thị tôn vinh đến cỡ nào. Vậy mà sau khi Lạc thị được tứ hôn cho Thẩm Diệp, ngoại tổ mẫu bị bệnh rồi qua đời, Lạc Cần Chương liền từ quan về quê, không hề để ý tới triều chính, Lạc thị mới dần dần biến mất trong vòng quý nhân của kinh thành.
Thẩm Hấp nghe Tạ Hộ nói đến mấy chữ ‘đích nữ Lạc gia’, khóe môi nhếch lên cười lạnh như đang trào phúng, sau đó hít sâu một hơi mỉa mai: “Đích nữ Lạc gia! Bà ta thật sự vũ nhục bốn chữ này!”
Tạ Hộ ngoài ý muốn nhìn Thẩm Hấp, nàng vốn dĩ chỉ cho rằng quan hệ của Thẩm Hấp và Lạc thị cũng không quá thân mật, chỉ là không dự đoán được lại đi đến mức như vậy.
“Tuy rằng ta cũng biết bà bị bất đắc dĩ, chỉ là, có một số việc chỉ cần bản thân cho phép xảy ra thì rốt cuộc sẽ không thể vãn hồi! Mặc kệ bà có phải tự nguyện hay không nhưng bà chính là người làm ra quyết định sai lầm. Bà đã chết vậy thì xong hết mọi chuyện, nhưng khổ thay người tồn tại thì lại phải vì bà mà phụ trách những hành vi không tốt đẹp kia.”
Tạ Hộ càng nghe càng không hiểu, cẩn thận hỏi: “Năm đó rốt cuộc trên người mẫu thân đã xảy ra chuyện gì? Có phải vì chuyện đó mà chàng phải che dấu cho bà, mặc dù liều mạng bị Hoàng Thượng hoài nghi chàng cũng phải cứu Thẩm Diệp ra khỏi đại lao, là vì không muốn cho hắn cung khai ra chút chuyện gì phải không?”
Thẩm Hấp trầm mặc một lúc sau mới thở dài: “Đúng vậy, chuyện kia mà tiết lộ ra thì đủ để hủy diệt hết thảy, cho nên ta không thể không làm như vậy, không thể không đi cứu một kẻ ta hận đến nỗi muốn giết chết ngay lập tức!”
Tạ Hộ nhíu mày: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Thẩm Hấp từ trên đùi nàng ngồi dậy, hai chân rũ xuống mép giường, đầu hơi cúi thấp. Ở vị trí ngược sáng nên gần như cả thân hình Thẩm Hấp đều bị bao phủ trong bóng tối, mờ ảo không thôi. Thật lâu sau Thẩm Hấp mới thốt lên: “Chuyện của bà, nàng không nên biết! Quá bẩn!”
Sau khi Tạ Hộ biết tin Thẩm Hấp bảo lãnh Thẩm Diệp từ Hình Bộ trở về, nỗi băn khoăn trong lòng càng nhiều. Hơn nữa, Thẩm Hấp trở về liền cùng Thẩm Diệp đi thư phòng, bình lui mọi người, chỉ chừa lại hai người bọn họ trong thư phòng nói chuyện.
Sắc mặt Thẩm Hấp âm trầm đứng ở cửa sổ. Thẩm Diệp vừa về đến phủ, mặt mày tiều tụy vì bị nhốt trong đại lao, búi tóc có chút loạn, y phục tơ lụa trên người cũng bởi vì một đêm lăn lộn mà trở nên nhăn nhúm bèo nhèo. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Hấp đứng ở cửa sổ, ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm -- trước đây tiểu tử này ở trước mặt mình luôn luôn kinh sợ, thấy mình liền nhịn không được co rúm phát run; chẳng ngờ không biết từ khi nào hắn lại trở nên kiêu ngạo bức người như vậy, khí thế thật cường đại, khi nhìn mình ánh mắt giống như là đang nhìn một con chó già.
Thẩm Hấp đi đến bên án thư, tự rót một chén trà nóng hôi hổi, uống một ngụm rồi buông chén, thần sắc nhàn nhạt, dường như cũng không nguyện để ý Thẩm Diệp nhiều hơn, dứt khoát gạt hắn qua một bên, tùy tay lật xem quyển sách mở ra trên án thư.
Thẩm Diệp hận ở trong lòng, chỉ là rốt cuộc vẫn còn chút lý trí sót lại, biết xưa đâu bằng nay, không thể giống như lúc trước động một chút là đánh chửi tiểu tử trước mắt này, hắn đã thành "cá chép vượt Long Môn", trở thành Long tử Long tôn, ở trước mặt hắn thì sau này mình cũng chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
Đi ra phía trước hít sâu một hơi, Thẩm Diệp áp xuống lửa giận trong lòng, cho dù thâm tâm muốn đem tiểu tử này chém thành tám miếng, chỉ là trên mặt vẫn phải bảo trì nụ cười bình thản: “Hôm nay đa tạ ngươi, phụ thân sẽ không quên.”
Thẩm Diệp nói khoác không ngượng miệng, dựa theo thói quen tuyên bố với Thẩm Hấp một câu như vậy. Thẩm Hấp ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cái liếc mắt này lạnh như băng sương làm Thẩm Diệp cảm thấy dường như cả người đều bắt đầu đông cứng, như bị trận gió lạnh căm từ nơi "băng thiên tuyết địa" thổi thấu vào tận xương tủy. Thanh âm băng hàn từ miệng Thẩm Hấp cất lên: “Phụ thân? Ngươi là cái thá gì?”
Thẩm Diệp lúc này mới ý thức được vấn đề, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, da mặt cầm lòng không được giựt giựt, tưởng tượng khi xưa mỗi lúc hắn có gì bất mãn thì tiến lên siết cổ tiểu tử kia, trong mắt phụt ra ra sát ý, sớm biết có ngày hôm nay thì khi hắn còn nhỏ nên giết phứt hắn đi cho xong!
Lúc này Thẩm Diệp miễn bàn có bao nhiêu hối hận, lúc ấy hắn chỉ nghĩ lưu trữ tiểu tử này dùng để nhục nhã Lạc thị. Nữ nhân Lạc thị kia phản bội hắn, không chỉ bỏ mặc hắn đi tìm gian phu, đã vậy còn cùng gian phu kia có Thẩm Hấp đứa nghiệt chủng này. Mà tên gian phu kia thân phận vô cùng tôn quý, thế nhưng lợi dụng quyền thế chèn ép hắn nhận đứa nghiệt tử này, còn không cho hắn nạp thiếp sinh hài tử, thật là muốn bức Thẩm Diệp hắn đây đoạn tử tuyệt tôn mà, hắn làm thế nào nuốt nổi cơn hận này? Chỉ là, tên gian phu đó quyền cao chức trọng, là người không phải hắn có thể phản kháng, vì thế, Thẩm Diệp liền đem cơn hận này trút hết lên người Lạc thị, tất cả đều bởi vì nữ nhân thối tha không biết xấu hổ này mới khiến cho hắn đội một cái nón xanh rờn nhiều năm như vậy! Kiểu khinh người quá đáng đến thế, nỗi uất hận này bảo hắn làm sao nuốt xuống được?
Sớm biết thế, lúc trước không nên vì nhất thời hả giận mà chịu đựng để cho tên tiểu súc sinh lòng lang dạ thú này sống tới ngày nay.
Thẩm Diệp nhìn Thẩm Hấp hào quang tỏa sáng, vóc đẹp như tùng, gương mặt tuấn dật, dường như trong nháy mắt thấy được Lạc thị nữ nhân kia. Thời điểm nàng ta thanh tỉnh cũng dùng loại ánh mắt lạnh băng này nhìn hắn, không thể hoài nghi, loại ánh mắt này khiến Thẩm Diệp cảm thấy sợ hãi và chột dạ, cho nên càng làm cho hắn quyết tâm phải làm nhục nàng ta cho bằng được.
Nụ cười vặn vẹo xuất hiện trên mặt Thẩm Diệp, ác ngôn ác ngữ nối đuôi nhau mà ra: “Ta là cái thá gì à? Ta chính là lão tử của ngươi! Cho dù hiện tại ngươi làm Hoàng tử vậy thì thế nào, bên ngoài ai không biết ta Thẩm Diệp chính là dưỡng phụ của ngươi! Lão tử dưỡng ngươi hai mươi năm, đây là ân đức, ngươi dám vong ân phụ nghĩa, người trong thiên hạ chỉ cần cho ngươi một bãi nước bọt là đủ làm ngươi chết đuối!”
Thẩm Hấp rời khỏi án thư, đi đến trước mặt Thẩm Diệp, cười như không cười nhìn hắn. Thẩm Diệp bị kiểu nhìn của Thẩm Hấp làm cho cực kỳ chột dạ, nhưng vẫn cố ngoài mạnh trong yếu mà gắng gượng, biểu tình kiêu ngạo trên mặt bắt đầu có vết nứt. Thẩm Hấp bất thình lình giơ chân đạp vào cái ghế Thẩm Diệp đang ngồi khiến hắn té lăn quay xuống đất. Thẩm Diệp hoảng sợ nhìn Thẩm Hấp, vốn dĩ hắn bị nhốt một đêm trong thiên lao, bộ dáng chật vật hỗn độn, hiện giờ bị đá ngã nhào trên mặt đất, cái ghế ngã lật vẫn dính trên mông hắn, thoạt nhìn càng thêm chật vật không chịu nổi. Thẩm Diệp đang muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Hấp co chân đá thẳng vào mặt hắn. Thẩm Diệp bị đá "người ngã ngựa đổ", gương mặt sưng vù, máu mũi giàn giụa, răng cũng rụng một cái, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu bi hài.
Thẩm Hấp cũng không cùng hắn cãi cọ đúng sai, liền cứ thế mà khoang tay trước ngực ung dung nhìn Thẩm Diệp nằm trên mặt đất giống như nhìn một bãi bùn lầy. Thẩm Diệp phun cái răng gẫy vào lòng bàn tay, nhìn máu loãng trong tay tức khắc căm hận không thôi, run rẩy chỉ vào Thẩm Hấp hét lên: “Ngươi dám đánh ta! Ta nhổ vào! Ngươi là cái thá gì! Bất quá chính là tiện chủng do tiện nhân sinh ra! Cỡ ngươi mà cũng dám đánh ta! Ngươi cho rằng ngươi là Hoàng tử thì ta không làm gì được ngươi phải không? Ngươi cho rằng mẫu thân tiện nhân của ngươi đã chết thì ta không có biện pháp bắt chẹt ngươi phải không? Bao nhiêu năm qua ả ta đã làm những chuyện dâm tiện như vậy, loại bộ điệu đó ta thật đúng là muốn cho tất cả mọi người đến xem, cho mọi người đều biết một con chó cái n*ng lên trông như thế nào... ối chao!”
Thẩm Diệp còn chưa nói xong lời ô ngôn uế ngữ, Thẩm Hấp liền xách hắn ra khỏi chiếc ghế lật nghiêng, thẩy hắn nằm ngửa trên đất, sau đó cưỡi trên người hắn, từng quyền đấm vào mặt hắn như đấm một bị thịt.
Ngoài phòng Nhiếp Nhung nghe thấy tiếng động bên trong, đẩy cửa vào liền thấy Thẩm Hấp đang tự mình động thủ, vội vàng tiến lại kéo chủ nhân ra. Thẩm Hấp bị Nhiếp Nhung lôi kéo đứng dậy, lại nhấc chân đạp thêm vài cái trên người Thẩm Diệp, lúc này mới lui sang một bên dùng khăn lau tay.
Sau một hồi im lặng, Thẩm Diệp mặt mũi bầm dập bị Nhiếp Nhung xách lên, cái đầu rũ xuống của hắn đột nhiên phát ra một tiếng cười thâm trầm khiến người nghe thật không dễ chịu: “Hừ hừ hừ hừ, ngươi còn có tâm tình đánh ta, vậy chứng tỏ ngươi cũng không muốn để cho người khác biết mẫu thân dâm tiện của ngươi là dạng người gì. Ta cứ nắm chặt nhược điểm này của ả ta, phỏng chừng ngươi cũng không dám làm thế nào! Cái nhược điểm này ta sẽ bóp chặt cả đời, ha ha ha ha ha ha!”
Thẩm Diệp bị Nhiếp Nhung cưỡng chế bịt miệng lôi ra khỏi thư phòng.
Thẩm Hấp đứng trước chậu nước, dùng vải bông cẩn thận lau tay, mặt mày trầm xuống, quanh thân tản ra hàn khí. Tạ Hộ biết được cửa thư phòng đã mở liền vội vàng chạy lại, vừa đến cửa liền thấy Thẩm Hấp ném mạnh khăn vải bông trong tay vào thau nước, sau đó chưa hả giận co chân đá ngã giá đặt thau khiến nước đổ tràn lan.
Tạ Hộ vội vàng tiến vào, phát hiện hai bàn tay Thẩm Hấp đang gắt gao nắm chặt, cả người căng thẳng như đang kiệt lực ẩn nhẫn. Tạ Hộ trước tiên nhặt thau nước và vải bông lên, giao cho Hoa Ý phía sau, sau đó bèn nắm tay Thẩm Hấp lôi kéo ra khỏi thư phòng.
*Edited by Bà Còm*
Trong phòng ngủ, Thẩm Hấp gối đầu trên đùi Tạ Hộ, ánh mắt ngây ngốc nhìn lọng che phía trên giường đệm, thật lâu sau cũng không nói chuyện, cả người phảng phất như lọt vào một màn sương kỳ ảo, giống như đang sống trong một hồi ức đặc biệt thống khổ, thân thể căng chặt không thôi.
Tạ Hộ muốn an ủi phu quân nhưng nàng cũng biết, trong thời điểm này vô luận nàng nói cái gì thì cũng không cách nào khiến Thẩm Hấp tiêu tan nỗi thống khổ trong lòng. Đời trước nàng cũng gặp qua một lần chủ tử ở trong tình trạng như vậy -- Khi đó chủ tử mới đăng cơ không bao lâu, nàng chỉ là một giáo tập cô cô nho nhỏ làm việc ở Thượng Nghi cục. Lúc ấy Thẩm gia vừa mới bị diệt môn, trong cung ngoài cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, sôi nổi chỉ trích vị Tân Quân còn chưa đứng vững gót chân là tàn bạo bất nhân, lấy oán trả ơn, vân vân... Chính là lúc ấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ tương ngộ. Thời điểm đó nàng mới vừa vào cung, có chút phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, cứ động một chút là đi lạc đến cung khác. Ngày đó nàng cũng bị lạc đường, đến một cung điện bỏ hoang thì thấy một người đang ngồi trên hành lang gấp khúc loang lổ nhìn về phía chân trời phát ngốc. Lúc ấy, nàng còn không biết thân phận của chủ tử, chủ tử chỉ mặc thường phục, nàng cho rằng chủ tử là một đại nội thị vệ lười biếng. Khi bị phát hiện chủ tử vẫy nàng lại gần. Nàng thấy quanh thân chủ tử lạnh băng, trong ánh mắt hiện lên nét ưu thương giống như bị cả thế giới vứt bỏ khiến nàng động lòng. Nàng cũng không nói gì, chỉ chìa cho chủ tử hai quả trứng gà luộc nóng hổi vừa lấy ở Ngự Thiện Phòng. Chủ tử liền cầm hai quả trứng gà, ngơ ngác nhìn nàng thật lâu, sau đó mới rời ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm về phía chân trời phát ngốc, phản ứng khi đó thật giống như bộ dạng hiện tại của Thẩm Hấp.
“A Đồng, nàng biết mẫu thân của ta không?”
Thanh âm Thẩm Hấp như đang từ nơi xa vọng về vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Tạ Hộ cúi đầu nhìn, thấy ánh mắt Thẩm Hấp vẫn nhìn chằm chằm lọng che phía trên. Tạ Hộ duỗi tay vuốt ve gò má phu quân, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Biết. Mẫu thân là đích nữ Lạc gia, nữ nhi duy nhất của ngoại tổ.”
Thời điểm Tể tướng Lạc Cần Chương còn đương vị, Lạc thị tôn vinh đến cỡ nào. Vậy mà sau khi Lạc thị được tứ hôn cho Thẩm Diệp, ngoại tổ mẫu bị bệnh rồi qua đời, Lạc Cần Chương liền từ quan về quê, không hề để ý tới triều chính, Lạc thị mới dần dần biến mất trong vòng quý nhân của kinh thành.
Thẩm Hấp nghe Tạ Hộ nói đến mấy chữ ‘đích nữ Lạc gia’, khóe môi nhếch lên cười lạnh như đang trào phúng, sau đó hít sâu một hơi mỉa mai: “Đích nữ Lạc gia! Bà ta thật sự vũ nhục bốn chữ này!”
Tạ Hộ ngoài ý muốn nhìn Thẩm Hấp, nàng vốn dĩ chỉ cho rằng quan hệ của Thẩm Hấp và Lạc thị cũng không quá thân mật, chỉ là không dự đoán được lại đi đến mức như vậy.
“Tuy rằng ta cũng biết bà bị bất đắc dĩ, chỉ là, có một số việc chỉ cần bản thân cho phép xảy ra thì rốt cuộc sẽ không thể vãn hồi! Mặc kệ bà có phải tự nguyện hay không nhưng bà chính là người làm ra quyết định sai lầm. Bà đã chết vậy thì xong hết mọi chuyện, nhưng khổ thay người tồn tại thì lại phải vì bà mà phụ trách những hành vi không tốt đẹp kia.”
Tạ Hộ càng nghe càng không hiểu, cẩn thận hỏi: “Năm đó rốt cuộc trên người mẫu thân đã xảy ra chuyện gì? Có phải vì chuyện đó mà chàng phải che dấu cho bà, mặc dù liều mạng bị Hoàng Thượng hoài nghi chàng cũng phải cứu Thẩm Diệp ra khỏi đại lao, là vì không muốn cho hắn cung khai ra chút chuyện gì phải không?”
Thẩm Hấp trầm mặc một lúc sau mới thở dài: “Đúng vậy, chuyện kia mà tiết lộ ra thì đủ để hủy diệt hết thảy, cho nên ta không thể không làm như vậy, không thể không đi cứu một kẻ ta hận đến nỗi muốn giết chết ngay lập tức!”
Tạ Hộ nhíu mày: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Thẩm Hấp từ trên đùi nàng ngồi dậy, hai chân rũ xuống mép giường, đầu hơi cúi thấp. Ở vị trí ngược sáng nên gần như cả thân hình Thẩm Hấp đều bị bao phủ trong bóng tối, mờ ảo không thôi. Thật lâu sau Thẩm Hấp mới thốt lên: “Chuyện của bà, nàng không nên biết! Quá bẩn!”
Bình luận facebook