Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Edited by Bà Còm
Dục Thủ phụ tiến vào điện, hành lễ với Thiên Hòa Đế xong liền đến trước mặt Tạ Cận liếc xéo một cái: “Lúc nãy lời nói của Tạ đại nhân lão phu ở ngoài cửa có nghe được, Tạ đại nhân thật là miệng lưỡi lưu loát, giống như sợ người khác không nhận ra tâm tư lệch lạc của ngươi hay sao? Vụ Đại Hoàng tử cướp ngục, chẳng lẽ chỉ vì ngươi uốn ba tấc lưỡi mà có thể nói có thành không? Ngay cả Hoàng Thượng mà cũng cần tuân thủ lễ pháp, ngươi chỉ là một Lại Bộ Thượng Thư mà quan uy thật lớn nhỉ.”
Tạ Cận từ lúc Dục đại nhân tiến vào liền tự giác ngậm miệng lại, thối lui ra phía sau. Đối mặt với Hộ Bộ Thượng Thư Cố Thượng cùng cấp bậc, Tạ Cận còn có thể nỗ lực đánh một trận, nhưng vị này chính là Thủ phụ Dục đại nhân, quan to nhất phẩm, thật sự không phải chỗ cho một quan nhị phẩm đứng ra khiêu chiến.
Bởi vậy Dục đại nhân lôi lời nói của Tạ Cận ra mỉa mai đả phá thì Tạ Cận cũng không phản bác một tiếng, hoàn toàn trở về tư thái "lão tăng nhập định" lúc trước, không hề có ý biện giải đối với sự chỉ trích của Dục đại nhân nhưng cũng không thừa nhận, cứ mũi mắt xem tâm mà đứng, một bộ mặc kệ Thủ phụ thuyết giáo.
Rốt cuộc, nếu với thân phận này mà Tạ Cận phạm thượng Thủ phụ đại nhân, cho dù là Hoàng Thượng cũng không cần thiết phải tìm lý do để bảo vệ ông, đến lúc đó kẻ khó xử vẫn tế tử của mình. Vì thế Tạ Cận rất biết tiến thối, khi nào nên nói cái gì, khi nào nên làm cái gì, so với người khác ông dường như có năng khiếu đặc biệt. Thể theo lời nhận xét của đối thủ, Tạ Cận này trơn trợt như một con cá chạch, rất khó mà tóm được đuôi.
Dục đại nhân thấy Tạ Cận không nói lời nào chỉ cúi đầu thối lui sang một bên, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người cáo trạng với Thiên Hòa Đế: “Hoàng Thượng, có vài lời đích xác không nên do lão thần tới nói, chỉ là không thể không nói ra. Đại Hoàng tử trưởng thành ở ngoài cung, không được tự tay Hoàng Thượng giáo dưỡng mà do phụ nhân nuôi lớn, vì thế tác phong hành sự có chút không hợp cũng là chuyện có thể hiểu được. Tuy nhiên, nếu hôm nay hắn không phải là Hoàng tử, vậy thì hắn có làm như thế cũng không có gì; chỉ là hiện giờ với thân phận là Hoàng tử, vậy thì cần thiết phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, trở thành tấm gương tốt cho thiên hạ, đây là chính đạo. Sự tình lần này Đại Hoàng tử rõ ràng phạm sai, nếu Hoàng Thượng không trừng phạt, vậy sau này mặc kệ là đối với Hoàng Thượng hay đối với Đại Hoàng tử mà nói đều không phải là chuyện tốt. Hoàng Thượng tha thứ một lần, có khả năng sẽ khiến nội tâm của Đại Hoàng tử bành trướng, khó bảo đảm sau này lại sẽ không làm ra chuyện gì khác. Đến lúc đó, gây ra đại sai gì thì mới thật sự không phải điều Ngô Hoàng muốn thấy. Thỉnh Hoàng Thượng minh giám.”
Dục đại nhân tham tấu làm Cố Thượng thiếu chút nữa đứng ra vỗ tay, trong số quần thần tựa hồ cũng chỉ có Dục đại nhân dám nói chuyện như vậy với Hoàng Thượng, dám không ngại mặt mũi của Hoàng Thượng nói Đại Hoàng tử nuôi dưới tay phụ nhân không có giáo dưỡng, vân vân... Đây chính là người xứng đáng với vị trí Thủ phụ!
Tạ Cận nghe Dục đại nhân nói xong mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn không có phản bác gì chỉ đem ánh mắt dừng lại trên người Thiên Hòa Đế, thấy Thiên Hòa Đế cũng nhíu mày lại, Tạ Cận liền an tâm. Thật ra cho đến bây giờ, Tạ Cận vẫn còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, làm thế nào ông đang êm đẹp gả nữ nhi, tế tử này tuy nói ông nhìn trúng rất tốt, nhưng không ngờ hóa ra hắn lại có thân phận như vậy, từ đích trưởng tử Định Quốc Công phủ lắc mình biến hoá thành Đại Hoàng tử với thân phận không quang minh chánh đại, làm cho nhạc phụ ông đây có thể nói là lập tức bị đẩy lên nơi "ngọn đầu sóng gió". Mặc dù có chút bất tiện cùng căng thẳng, nhưng vì nữ nhi và tế tử nên ông cũng không thể có bất cứ cơ hội nào để lùi bước.
*Edited by Bà Còm*
Thiên Hòa Đế từ sau long án đứng lên khoanh tay dạo bước, cũng không trả lời Dục đại nhân. Không khí trong Nguyên Dương điện như bị đình trệ. Ngay lúc này, thanh âm the thé của thái giám bên ngoài vang lên: “Lạc Thừa tướng mang Thượng Phương Bảo Kiếm, Đan Thư Thiết Trục, Cần Vương Bảo Giản yết kiến!”
Tổ tiên có triều quy, phàm đại thần nào mang Tam bảo này yết kiến thì không cần thông truyền, từ Đông Hoa môn một đường thẳng tới diện Thánh. Mà từ xưa đến nay, người có thể nắm giữ đầy đủ Tam bảo hình như chỉ có một mình tiền triều Tể tướng Lạc Cần Chương. Mọi người đều biết, Lạc Cần Chương sớm đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cáo lão hồi hương...
Chúng thần đứng dưới long án kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên Hòa Đế, thấy ngài chỉ hơi nhướng mày, cũng không có quá nhiều phản ứng. Thực hiển nhiên, chuyện Lạc Cần Chương trở về vị này đã biết rõ rồi. Dục đại nhân và Cố Thượng liếc nhau, Cố Thượng cúi đầu thối lui sang một bên, Dục đại nhân đứng ngay tại chỗ chờ đợi người bên ngoài đi vào.
Ánh mắt Tạ Cận hướng về phía cửa, thấy một vị lão thần quắc thước mặt mày nghiêm nghị diện bộ lễ phục tiên hạc mới tinh đi vào -- làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, tuy rằng trên mặt có chút nếp nhăn nhưng vẫn nhìn ra được nét tuấn tú thời trẻ, bước chân không nhanh chóng giống Dục đại nhân mà nện từng bước ổn định vững chắc đi tới, trên cánh tay phải treo một thanh kiếm bằng vàng nạm đá quý, còn có một cây hắc giản bằng gỗ trầm hương, tay trái đưa về phía trước nâng lên một quyển trục bằng đồng. Ba món bảo bối: Thượng Phương Bảo Kiếm là Tiên Đế ban cho, chuyên dùng để giết gian thần tặc tử; Cần Vương Bảo Giản cũng là Tiên Đế ban tặng, dùng để đốc thúc Hoàng tử Hoàng tôn không được làm chuyện nghịch thiên, "thượng đánh Quân, hạ đánh thần"; còn quyển Đan Thư Thiết Trục thì có tuổi đời xa xăm hơn, nhân Lạc gia là công thần khai quốc, Thánh Tổ ban cho Đan Thư Thiết Trục, chính là dùng để bảo đảm hậu nhân Lạc gia đời đời bình an, quyển trục này mà đưa ra thì ngay cả Hoàng Thượng hạ chỉ cũng không thể động vào người Lạc gia một mảy may.
Tam bảo vừa xuất hiện thì ngay cả Thiên Hòa Đế cũng không dám ngồi tại chỗ bất động, mà phải vội vàng đi ra nghênh đón Lạc Cần Chương. Lạc Cần Chương trước khi Hoàng Thượng đuổi tới khuỵu nửa gối hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Ân sư miễn lễ, xin nhanh chóng đứng lên. Lý Mậu, mau thay trẫm dọn chỗ cho Ân sư.”
Thiên hạ cống sinh đều là môn sinh của Thiên Tử, mà Thiên Tử lại xưng vị này là Ân sư, có thể thấy được địa vị cao thượng tôn kính đến cỡ nào.
Thiên Hòa Đế tự mình nâng Lạc Cần Chương dậy, hầu hạ ông ngồi xuống ghế thái sư cạnh ngay long ỷ, tự mình thỉnh Tam bảo trong tay Lạc Cần Chương đặt ở trên khay bọc vải nhung tơ vàng Lý Mậu vừa sai người lấy tới, kính cẩn đứng ở phía sau Lạc Cần Chương.
Lạc Cần Chương mắt sắc như đao, đầu tiên là nhìn lướt qua mấy người đứng dưới long án, ánh mắt dừng lại trên người Dục đại nhân. Dục đại nhân chỉ cảm thấy trong lòng không hiểu sao lại rất khẩn trương, tuy rằng không biết vì sao vị ẩn cư hơn hai mươi năm lại đột nhiên trở về, theo bản năng liền tiến lên thỉnh an Lạc Cần Chương, thanh âm không hữu lực bằng lúc nãy.
“Thừa tướng nhiều năm không gặp, phong thái như cũ.”
Những lời này của Dục đại nhân rõ ràng chính là nịnh hót. Lúc Lạc Cần Chương còn tại triều thì đúng là phong thái tuấn dật, tài văn chương nổi bật, phong lưu tiêu sái, là mỹ nam tử hiếm thấy; khi ông quy ẩn cũng mới chỉ trung niên, phong độ chín chắn; nhưng qua hai mươi năm Lạc Cần Chương ngày ngày chăm sóc đồng ruộng, đã sớm đem một thân trắng nõn phơi thành ngăm đen, nếu không phải mặc triều phục tiên hạc nhất phẩm, diện vào bộ áo vải nông phu thì không khác gì một nông dân. Câu nói "phong thái như cũ" của Dục đại nhân thật là quá mức giả dối.
Lạc Cần Chương chỉ cười không nói, một đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm Dục đại nhân trong chốc lát nhưng cũng không nói câu nào, liền trực tiếp lướt qua hắn giống như căn bản không nghe thấy có người cùng ông nói chuyện, nhìn một vòng xong mới quay đầu bảo Thiên Hòa Đế: “Hoàng Thượng, lão thần lâu rồi không trở về triều, đối với tân quan trong triều cũng không nhận thức. Mong rằng Hoàng Thượng thông cảm lão thần già cả mắt mờ, để tránh ra cửa gặp nhau không quen biết, tất cả đều tự báo gia môn một phen đi thôi.”
Thiên Hòa Đế nhìn Dục đại nhân lúc nãy còn kiêu căng ngạo mạn hiện giờ bị ăn mệt, trong lòng bật cười, trên mặt vẫn bình thản như cũ: “Phải, là trẫm sơ sẩy.” Ra lệnh cho nhóm người đứng dưới long án: “Các vị có nghe thấy chưa, Ân sư lâu ngày không trở về triều, nhìn người và việc tương đối xa lạ. Các vị mau báo cho Ân sư một câu bản thân là ai.”
Thiên Hòa Đế ra lệnh một tiếng làm sắc mặt của Dục đại nhân biến đổi muôn màu muôn vẻ. Hắn tung hoành triều dã cũng đã bao nhiêu năm, ai thấy mà không tôn xưng hắn một tiếng Thủ phụ đại nhân, nhưng hôm nay bỗng dưng ở trước mặt một người đã lui khỏi triều đình hơn hai mươi năm, không ngờ hắn lại bị biến thành một môn sinh mới vào triều. Chỉ là Hoàng Thượng mở miệng vàng thì bọn họ không có đạo lý nào mà không tuân theo, đành phải áp xuống sự bực bội trong lòng, tiến lên nỗ lực cười với Lạc Cần Chương: “Vậy liền bắt đầu từ thần là được. Thần là Nội các Thủ phụ Dục Mẫn Đường, quan bái nhất phẩm.”
Lạc Cần Chương phảng phất không để ý Dục đại nhân cố tình tăng thêm "quan bái nhất phẩm’, nghe hắn nói xong liền gật gật đầu, hướng mắt về phía sau Dục đại nhân nhìn nhìn. Lưu Uy cũng đi lên một bước bẩm báo: “Hạ quan là Binh Bộ Tả Thị lang Lưu Uy, bái kiến Lạc Thừa tướng.”
Nhìn biểu tình của Lưu Uy dường như vô cùng kinh hỉ khi nhìn thấy vị Lạc Thừa tướng trong truyền thuyết, ngôn ngữ cung kính còn chưa nói, ngay cả tư thái cũng vô cùng khúm núm, chỉ kém cho Lạc Cần Chương quỳ xuống thỉnh an.
Phải biết rằng, Lạc Cần Chương tuy rằng là tiền triều Tể tướng, nhưng ở đương triều thì rốt cuộc không có phẩm cấp gì, "một đời vua một đời thần", bọn họ là những thần tử của Hoàng đế đương triều, đâu cần gì phải cung kính với một cựu thần tiền triều không có phẩm cấp, đây còn không phải là vì dư uy trong truyền thuyết hay sao?
Lạc Cần Chương nhìn Lưu Uy tán thưởng gật đầu, Lưu Uy giống như được uống thuốc an thần, vui vẻ thối lui sang một bên.
Sau đó Tạ Cận tiến lên, cũng vô cùng cung kính bẩm báo: “Hạ quan là Lại Bộ Thượng Thư Tạ Cận, gia tổ là Quy Nghĩa Hầu, vãn bối bái kiến.”
Tạ Cận mở đầu là lấy ‘hạ quan’ tự xưng cho mình, cuối cùng lại lấy "vãn bối" làm lễ gặp mặt, hành vi cử chỉ tự nhiên hào phóng khiến Lạc Cần Chương không khỏi nhìn thêm một chút: “Ngươi chính là phụ thân của Hộ nha đầu?”
Tạ Cận có chút kinh ngạc, bất quá thực mau liền phản ứng lại, bèn ôm quyền kính cẩn đáp: “À, phải. Vãn bối xác thật là phụ thân của A Đồng.”
Tạ Cận vừa nói vừa nhìn biểu tình của Lạc Cần Chương, sau đó trong lòng liền xác định hơn phân nửa, xem ra A Đồng đã sớm gặp qua vị này, hơn nữa cũng được vị này tán thành, như vậy ông cũng an tâm rồi. Vốn dĩ ông rất lo lắng thân phận A Đồng sẽ không xứng đôi, nhưng hôm nay, tế tử đã đề bạt ông và nhi tử, thứ nhất là vì yên tâm có người thay hắn làm việc, thứ hai cũng vì nữ nhi tranh một phần thể diện cho mẫu gia, Lạc Thừa tướng nếu biết A Đồng, hơn nữa không có bài xích, đây là chuyện tốt cực đại.
Lạc Cần Chương gật đầu, cũng cho Tạ Cận một ánh mắt tán thưởng, Tạ Cận lui ra. Sau đó Cố đại nhân thế vào vị trí vừa rồi của Tạ Cận, ôm quyền hành lễ với Lạc Cần Chương: “Hạ quan là Hộ Bộ Thượng Thư Cố...”
Cố đại nhân nói còn chưa nói xong đã bị Lạc Cần Chương ngắt lời: “Thân hình của ngươi như vậy mà làm Hộ Bộ Thượng Thư? Ngươi "Hộ" cái gì? Không phải tất cả đều "Hộ" cho cái bụng chảy mỡ của ngươi đấy chứ? Nhìn bộ dáng này, tên của ngươi lão phu cũng không muốn biết.”
“...”
Vừa đến liền cho một cái oai phủ đầu lớn như vậy, Tạ Cận và Lưu Uy liếc nhau, trong lòng thầm khen: Quả nhiên gừng càng già càng cay! Một khi mở miệng liền khiến cho tên Cố Thượng chỉ biết nịnh nọt trắng bộ mặt béo núc, xấu hổ lui ra, rút khăn trong tay áo lau mồ hôi lạnh.
Thiên Hòa Đế nhìn bọn họ bắt đầu hạ đấu pháp, dứt khoát bưng lên chén trà nhàn nhã uống một ngụm, tựa hồ cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của các thần tử, cũng có ý đem cục diện này hoàn toàn giao cho Lạc Cần Chương khởi động làm nóng thân.
Tâm tư thiên vị như thế hiển nhiên ai cũng có thể nhận ra.
Dục Thủ phụ tiến vào điện, hành lễ với Thiên Hòa Đế xong liền đến trước mặt Tạ Cận liếc xéo một cái: “Lúc nãy lời nói của Tạ đại nhân lão phu ở ngoài cửa có nghe được, Tạ đại nhân thật là miệng lưỡi lưu loát, giống như sợ người khác không nhận ra tâm tư lệch lạc của ngươi hay sao? Vụ Đại Hoàng tử cướp ngục, chẳng lẽ chỉ vì ngươi uốn ba tấc lưỡi mà có thể nói có thành không? Ngay cả Hoàng Thượng mà cũng cần tuân thủ lễ pháp, ngươi chỉ là một Lại Bộ Thượng Thư mà quan uy thật lớn nhỉ.”
Tạ Cận từ lúc Dục đại nhân tiến vào liền tự giác ngậm miệng lại, thối lui ra phía sau. Đối mặt với Hộ Bộ Thượng Thư Cố Thượng cùng cấp bậc, Tạ Cận còn có thể nỗ lực đánh một trận, nhưng vị này chính là Thủ phụ Dục đại nhân, quan to nhất phẩm, thật sự không phải chỗ cho một quan nhị phẩm đứng ra khiêu chiến.
Bởi vậy Dục đại nhân lôi lời nói của Tạ Cận ra mỉa mai đả phá thì Tạ Cận cũng không phản bác một tiếng, hoàn toàn trở về tư thái "lão tăng nhập định" lúc trước, không hề có ý biện giải đối với sự chỉ trích của Dục đại nhân nhưng cũng không thừa nhận, cứ mũi mắt xem tâm mà đứng, một bộ mặc kệ Thủ phụ thuyết giáo.
Rốt cuộc, nếu với thân phận này mà Tạ Cận phạm thượng Thủ phụ đại nhân, cho dù là Hoàng Thượng cũng không cần thiết phải tìm lý do để bảo vệ ông, đến lúc đó kẻ khó xử vẫn tế tử của mình. Vì thế Tạ Cận rất biết tiến thối, khi nào nên nói cái gì, khi nào nên làm cái gì, so với người khác ông dường như có năng khiếu đặc biệt. Thể theo lời nhận xét của đối thủ, Tạ Cận này trơn trợt như một con cá chạch, rất khó mà tóm được đuôi.
Dục đại nhân thấy Tạ Cận không nói lời nào chỉ cúi đầu thối lui sang một bên, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người cáo trạng với Thiên Hòa Đế: “Hoàng Thượng, có vài lời đích xác không nên do lão thần tới nói, chỉ là không thể không nói ra. Đại Hoàng tử trưởng thành ở ngoài cung, không được tự tay Hoàng Thượng giáo dưỡng mà do phụ nhân nuôi lớn, vì thế tác phong hành sự có chút không hợp cũng là chuyện có thể hiểu được. Tuy nhiên, nếu hôm nay hắn không phải là Hoàng tử, vậy thì hắn có làm như thế cũng không có gì; chỉ là hiện giờ với thân phận là Hoàng tử, vậy thì cần thiết phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, trở thành tấm gương tốt cho thiên hạ, đây là chính đạo. Sự tình lần này Đại Hoàng tử rõ ràng phạm sai, nếu Hoàng Thượng không trừng phạt, vậy sau này mặc kệ là đối với Hoàng Thượng hay đối với Đại Hoàng tử mà nói đều không phải là chuyện tốt. Hoàng Thượng tha thứ một lần, có khả năng sẽ khiến nội tâm của Đại Hoàng tử bành trướng, khó bảo đảm sau này lại sẽ không làm ra chuyện gì khác. Đến lúc đó, gây ra đại sai gì thì mới thật sự không phải điều Ngô Hoàng muốn thấy. Thỉnh Hoàng Thượng minh giám.”
Dục đại nhân tham tấu làm Cố Thượng thiếu chút nữa đứng ra vỗ tay, trong số quần thần tựa hồ cũng chỉ có Dục đại nhân dám nói chuyện như vậy với Hoàng Thượng, dám không ngại mặt mũi của Hoàng Thượng nói Đại Hoàng tử nuôi dưới tay phụ nhân không có giáo dưỡng, vân vân... Đây chính là người xứng đáng với vị trí Thủ phụ!
Tạ Cận nghe Dục đại nhân nói xong mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn không có phản bác gì chỉ đem ánh mắt dừng lại trên người Thiên Hòa Đế, thấy Thiên Hòa Đế cũng nhíu mày lại, Tạ Cận liền an tâm. Thật ra cho đến bây giờ, Tạ Cận vẫn còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, làm thế nào ông đang êm đẹp gả nữ nhi, tế tử này tuy nói ông nhìn trúng rất tốt, nhưng không ngờ hóa ra hắn lại có thân phận như vậy, từ đích trưởng tử Định Quốc Công phủ lắc mình biến hoá thành Đại Hoàng tử với thân phận không quang minh chánh đại, làm cho nhạc phụ ông đây có thể nói là lập tức bị đẩy lên nơi "ngọn đầu sóng gió". Mặc dù có chút bất tiện cùng căng thẳng, nhưng vì nữ nhi và tế tử nên ông cũng không thể có bất cứ cơ hội nào để lùi bước.
*Edited by Bà Còm*
Thiên Hòa Đế từ sau long án đứng lên khoanh tay dạo bước, cũng không trả lời Dục đại nhân. Không khí trong Nguyên Dương điện như bị đình trệ. Ngay lúc này, thanh âm the thé của thái giám bên ngoài vang lên: “Lạc Thừa tướng mang Thượng Phương Bảo Kiếm, Đan Thư Thiết Trục, Cần Vương Bảo Giản yết kiến!”
Tổ tiên có triều quy, phàm đại thần nào mang Tam bảo này yết kiến thì không cần thông truyền, từ Đông Hoa môn một đường thẳng tới diện Thánh. Mà từ xưa đến nay, người có thể nắm giữ đầy đủ Tam bảo hình như chỉ có một mình tiền triều Tể tướng Lạc Cần Chương. Mọi người đều biết, Lạc Cần Chương sớm đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cáo lão hồi hương...
Chúng thần đứng dưới long án kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên Hòa Đế, thấy ngài chỉ hơi nhướng mày, cũng không có quá nhiều phản ứng. Thực hiển nhiên, chuyện Lạc Cần Chương trở về vị này đã biết rõ rồi. Dục đại nhân và Cố Thượng liếc nhau, Cố Thượng cúi đầu thối lui sang một bên, Dục đại nhân đứng ngay tại chỗ chờ đợi người bên ngoài đi vào.
Ánh mắt Tạ Cận hướng về phía cửa, thấy một vị lão thần quắc thước mặt mày nghiêm nghị diện bộ lễ phục tiên hạc mới tinh đi vào -- làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, tuy rằng trên mặt có chút nếp nhăn nhưng vẫn nhìn ra được nét tuấn tú thời trẻ, bước chân không nhanh chóng giống Dục đại nhân mà nện từng bước ổn định vững chắc đi tới, trên cánh tay phải treo một thanh kiếm bằng vàng nạm đá quý, còn có một cây hắc giản bằng gỗ trầm hương, tay trái đưa về phía trước nâng lên một quyển trục bằng đồng. Ba món bảo bối: Thượng Phương Bảo Kiếm là Tiên Đế ban cho, chuyên dùng để giết gian thần tặc tử; Cần Vương Bảo Giản cũng là Tiên Đế ban tặng, dùng để đốc thúc Hoàng tử Hoàng tôn không được làm chuyện nghịch thiên, "thượng đánh Quân, hạ đánh thần"; còn quyển Đan Thư Thiết Trục thì có tuổi đời xa xăm hơn, nhân Lạc gia là công thần khai quốc, Thánh Tổ ban cho Đan Thư Thiết Trục, chính là dùng để bảo đảm hậu nhân Lạc gia đời đời bình an, quyển trục này mà đưa ra thì ngay cả Hoàng Thượng hạ chỉ cũng không thể động vào người Lạc gia một mảy may.
Tam bảo vừa xuất hiện thì ngay cả Thiên Hòa Đế cũng không dám ngồi tại chỗ bất động, mà phải vội vàng đi ra nghênh đón Lạc Cần Chương. Lạc Cần Chương trước khi Hoàng Thượng đuổi tới khuỵu nửa gối hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Ân sư miễn lễ, xin nhanh chóng đứng lên. Lý Mậu, mau thay trẫm dọn chỗ cho Ân sư.”
Thiên hạ cống sinh đều là môn sinh của Thiên Tử, mà Thiên Tử lại xưng vị này là Ân sư, có thể thấy được địa vị cao thượng tôn kính đến cỡ nào.
Thiên Hòa Đế tự mình nâng Lạc Cần Chương dậy, hầu hạ ông ngồi xuống ghế thái sư cạnh ngay long ỷ, tự mình thỉnh Tam bảo trong tay Lạc Cần Chương đặt ở trên khay bọc vải nhung tơ vàng Lý Mậu vừa sai người lấy tới, kính cẩn đứng ở phía sau Lạc Cần Chương.
Lạc Cần Chương mắt sắc như đao, đầu tiên là nhìn lướt qua mấy người đứng dưới long án, ánh mắt dừng lại trên người Dục đại nhân. Dục đại nhân chỉ cảm thấy trong lòng không hiểu sao lại rất khẩn trương, tuy rằng không biết vì sao vị ẩn cư hơn hai mươi năm lại đột nhiên trở về, theo bản năng liền tiến lên thỉnh an Lạc Cần Chương, thanh âm không hữu lực bằng lúc nãy.
“Thừa tướng nhiều năm không gặp, phong thái như cũ.”
Những lời này của Dục đại nhân rõ ràng chính là nịnh hót. Lúc Lạc Cần Chương còn tại triều thì đúng là phong thái tuấn dật, tài văn chương nổi bật, phong lưu tiêu sái, là mỹ nam tử hiếm thấy; khi ông quy ẩn cũng mới chỉ trung niên, phong độ chín chắn; nhưng qua hai mươi năm Lạc Cần Chương ngày ngày chăm sóc đồng ruộng, đã sớm đem một thân trắng nõn phơi thành ngăm đen, nếu không phải mặc triều phục tiên hạc nhất phẩm, diện vào bộ áo vải nông phu thì không khác gì một nông dân. Câu nói "phong thái như cũ" của Dục đại nhân thật là quá mức giả dối.
Lạc Cần Chương chỉ cười không nói, một đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm Dục đại nhân trong chốc lát nhưng cũng không nói câu nào, liền trực tiếp lướt qua hắn giống như căn bản không nghe thấy có người cùng ông nói chuyện, nhìn một vòng xong mới quay đầu bảo Thiên Hòa Đế: “Hoàng Thượng, lão thần lâu rồi không trở về triều, đối với tân quan trong triều cũng không nhận thức. Mong rằng Hoàng Thượng thông cảm lão thần già cả mắt mờ, để tránh ra cửa gặp nhau không quen biết, tất cả đều tự báo gia môn một phen đi thôi.”
Thiên Hòa Đế nhìn Dục đại nhân lúc nãy còn kiêu căng ngạo mạn hiện giờ bị ăn mệt, trong lòng bật cười, trên mặt vẫn bình thản như cũ: “Phải, là trẫm sơ sẩy.” Ra lệnh cho nhóm người đứng dưới long án: “Các vị có nghe thấy chưa, Ân sư lâu ngày không trở về triều, nhìn người và việc tương đối xa lạ. Các vị mau báo cho Ân sư một câu bản thân là ai.”
Thiên Hòa Đế ra lệnh một tiếng làm sắc mặt của Dục đại nhân biến đổi muôn màu muôn vẻ. Hắn tung hoành triều dã cũng đã bao nhiêu năm, ai thấy mà không tôn xưng hắn một tiếng Thủ phụ đại nhân, nhưng hôm nay bỗng dưng ở trước mặt một người đã lui khỏi triều đình hơn hai mươi năm, không ngờ hắn lại bị biến thành một môn sinh mới vào triều. Chỉ là Hoàng Thượng mở miệng vàng thì bọn họ không có đạo lý nào mà không tuân theo, đành phải áp xuống sự bực bội trong lòng, tiến lên nỗ lực cười với Lạc Cần Chương: “Vậy liền bắt đầu từ thần là được. Thần là Nội các Thủ phụ Dục Mẫn Đường, quan bái nhất phẩm.”
Lạc Cần Chương phảng phất không để ý Dục đại nhân cố tình tăng thêm "quan bái nhất phẩm’, nghe hắn nói xong liền gật gật đầu, hướng mắt về phía sau Dục đại nhân nhìn nhìn. Lưu Uy cũng đi lên một bước bẩm báo: “Hạ quan là Binh Bộ Tả Thị lang Lưu Uy, bái kiến Lạc Thừa tướng.”
Nhìn biểu tình của Lưu Uy dường như vô cùng kinh hỉ khi nhìn thấy vị Lạc Thừa tướng trong truyền thuyết, ngôn ngữ cung kính còn chưa nói, ngay cả tư thái cũng vô cùng khúm núm, chỉ kém cho Lạc Cần Chương quỳ xuống thỉnh an.
Phải biết rằng, Lạc Cần Chương tuy rằng là tiền triều Tể tướng, nhưng ở đương triều thì rốt cuộc không có phẩm cấp gì, "một đời vua một đời thần", bọn họ là những thần tử của Hoàng đế đương triều, đâu cần gì phải cung kính với một cựu thần tiền triều không có phẩm cấp, đây còn không phải là vì dư uy trong truyền thuyết hay sao?
Lạc Cần Chương nhìn Lưu Uy tán thưởng gật đầu, Lưu Uy giống như được uống thuốc an thần, vui vẻ thối lui sang một bên.
Sau đó Tạ Cận tiến lên, cũng vô cùng cung kính bẩm báo: “Hạ quan là Lại Bộ Thượng Thư Tạ Cận, gia tổ là Quy Nghĩa Hầu, vãn bối bái kiến.”
Tạ Cận mở đầu là lấy ‘hạ quan’ tự xưng cho mình, cuối cùng lại lấy "vãn bối" làm lễ gặp mặt, hành vi cử chỉ tự nhiên hào phóng khiến Lạc Cần Chương không khỏi nhìn thêm một chút: “Ngươi chính là phụ thân của Hộ nha đầu?”
Tạ Cận có chút kinh ngạc, bất quá thực mau liền phản ứng lại, bèn ôm quyền kính cẩn đáp: “À, phải. Vãn bối xác thật là phụ thân của A Đồng.”
Tạ Cận vừa nói vừa nhìn biểu tình của Lạc Cần Chương, sau đó trong lòng liền xác định hơn phân nửa, xem ra A Đồng đã sớm gặp qua vị này, hơn nữa cũng được vị này tán thành, như vậy ông cũng an tâm rồi. Vốn dĩ ông rất lo lắng thân phận A Đồng sẽ không xứng đôi, nhưng hôm nay, tế tử đã đề bạt ông và nhi tử, thứ nhất là vì yên tâm có người thay hắn làm việc, thứ hai cũng vì nữ nhi tranh một phần thể diện cho mẫu gia, Lạc Thừa tướng nếu biết A Đồng, hơn nữa không có bài xích, đây là chuyện tốt cực đại.
Lạc Cần Chương gật đầu, cũng cho Tạ Cận một ánh mắt tán thưởng, Tạ Cận lui ra. Sau đó Cố đại nhân thế vào vị trí vừa rồi của Tạ Cận, ôm quyền hành lễ với Lạc Cần Chương: “Hạ quan là Hộ Bộ Thượng Thư Cố...”
Cố đại nhân nói còn chưa nói xong đã bị Lạc Cần Chương ngắt lời: “Thân hình của ngươi như vậy mà làm Hộ Bộ Thượng Thư? Ngươi "Hộ" cái gì? Không phải tất cả đều "Hộ" cho cái bụng chảy mỡ của ngươi đấy chứ? Nhìn bộ dáng này, tên của ngươi lão phu cũng không muốn biết.”
“...”
Vừa đến liền cho một cái oai phủ đầu lớn như vậy, Tạ Cận và Lưu Uy liếc nhau, trong lòng thầm khen: Quả nhiên gừng càng già càng cay! Một khi mở miệng liền khiến cho tên Cố Thượng chỉ biết nịnh nọt trắng bộ mặt béo núc, xấu hổ lui ra, rút khăn trong tay áo lau mồ hôi lạnh.
Thiên Hòa Đế nhìn bọn họ bắt đầu hạ đấu pháp, dứt khoát bưng lên chén trà nhàn nhã uống một ngụm, tựa hồ cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của các thần tử, cũng có ý đem cục diện này hoàn toàn giao cho Lạc Cần Chương khởi động làm nóng thân.
Tâm tư thiên vị như thế hiển nhiên ai cũng có thể nhận ra.
Bình luận facebook