Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Edited by Bà Còm
Dạo này nhờ Lạc Cần Chương về triều mà những chuyện trong tay Thẩm Hấp đều trở nên thuận lợi. Rốt cuộc Lạc Cần Chương đã từng tung hoành triều dã nhiều năm, hơn nữa một nửa triều thần là môn sinh của ông, cho nên đại đa số đều thực cho ông mặt mũi. Hiện tại nhờ có ông tới chống lưng cho Thẩm Hấp mà một số quan viên trước đây không xem trọng Thẩm Hấp thì hiện giờ cũng đã phản chiến theo phe Đại Hoàng tử. Vì thế đã khiến lời nói và việc làm của Thẩm Hấp có thêm cân lượng, càng thêm khiến người tin phục.
Tạ Hộ ở trong phủ cũng sống những ngày thật bình đạm, ngoại trừ cảm thấy hộ vệ trong Thương Lan Uyển nhiều hơn so với bình thường thì cũng không còn có gì đặc biệt khác lạ. Khang Ninh lớn lên từng ngày, toàn bộ Thương Lan Uyển đều có thân ảnh của hắn chạy vội khắp nơi, còn có tiếng cười khanh khách vui sướng của hắn. Tạ Hộ muốn cho hắn vận động ngoài trời thật nhiều, sai người trồng một thảm cỏ xanh thật dầy toàn bộ sân viện, ngoài ra còn trồng thêm chút hoa lá theo mùa, không cần phải để ý loại hoa quý trọng gì, chỉ cần bốn mùa nở rộ là đủ rồi. Trên thảm cỏ xanh, Khang Ninh đang ngồi trên bàn đu dây chơi đùa.
Hoa Ý bưng một bình nước trái cây tới, đây là thức uống Khang Ninh thích nhất, đặt ở trên bàn đá xong liền chạy đến phía sau bàn đu dây, tiếp nhận vị trí của nhũ mẫu tự mình đẩy Khang Ninh lên cao vài lần, sau đó mới ôm Khang Ninh đã cảm thấy mỹ mãn đặt xuống đất, dắt tay đến bên cạnh Tạ Hộ đang thêu thùa may vá để uống nước giải khát.
Tạ Hộ bế Khang Ninh ngồi trên đùi mình cho hắn uống nước trái cây, sau đó nhìn thoáng qua Hoa Ý hỏi: “Trúc Tình dạo này thế nào?”
Hoa Ý hình như có chút chia trí, không ngờ Tạ Hộ đột nhiên hướng mình hỏi về chuyện Trúc Tình, vẻ mặt sửng sốt trả lời Tạ Hộ: “Sao ạ? À, dạo này tinh thần của Trúc Tình khá hơn nhiều, Triệu Tam Bảo đã thoát khỏi hiểm cảnh, nàng cũng không cần ngày đêm canh giữ ở mép giường hầu hạ.”
Tạ Hộ nghe Hoa Ý nói xong, kinh ngạc giương mắt nhìn một cái, dừng chút xíu mới hỏi tiếp: “Ngươi làm tỷ muội với Trúc Tình, đối với chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Hoa Ý trên mặt cứng lại, ấp úng hỏi: “Chuyện, chuyện gì ạ?”
Tạ Hộ hơi mỉm cười: “Chính là chuyện của Trúc Tình và Triệu Tam Bảo. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là Trúc Tình chưa bao giờ tâm sự với ngươi về vấn đề này.”
“...” Hoa Ý trầm mặc một lúc, sau đó mới cúi đầu nói với Tạ Hộ: “Phu nhân, trong chuyện này dường như Trúc Tình đã có quyết định. Nô tỳ cũng không phải nói Triệu Tam Bảo không tốt, hắn xảy ra thương tích như vậy thì chúng tỳ thân là bằng hữu của hắn cũng thấy không dễ chịu trong lòng. Chỉ là, Trúc Tình nha đầu ngốc kia giống như bị cái gì che mắt, một lòng muốn hầu hạ Triệu Tam Bảo cả đời. Chúng ta ai cũng biết, Triệu Tam Bảo bị thương chỗ đó, đời này kiếp này chỉ sợ không bao giờ có thể cưới thê. Trúc Tình đi theo hắn như vậy, tương lai còn có gì để mà niệm tưởng đây!”
Đã bao thế hệ qua, nữ nhân đơn giản là sống dựa vào trượng phu và hài tử. Trúc Tình đi theo Triệu Tam Bảo, có lẽ Triệu Tam Bảo sẽ đối tốt với nàng cả đời, nhưng về phần hài tử thì Triệu Tam Bảo không có cách gì cho nàng.
Tạ Hộ thở dài: “Đạo lý này ngươi có từng nói cho Trúc Tình nghe chưa?”
Hoa Ý gật đầu: “Trúc Tình từ nhỏ hiểu đạo lý hơn nhiều so với nô tỳ, sự việc hiển nhiên như vậy đâu cần nô tỳ phải giảng giải cho nàng! Bản thân nàng trong lòng rất rõ ràng, nhưng đây cũng là chuyện nô tỳ lo lắng nhất -- cho dù trong lòng nàng biết rõ ràng nhưng vẫn không bỏ hắn xuống được. Đây mới là vấn đề khó giải quyết nhất không phải sao?”
Đối với điểm này Tạ Hộ cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Nàng đã biết vận mệnh sau này của Triệu Tam Bảo, tuy không nói được địa vị cao như quyền thần nhưng quyền lợi trong tay hắn chưa chắc quyền thần nào có thể so sánh được. Trúc Tình đi theo hắn thì nhất định sẽ không chịu khổ sở về vật chất, nhưng vấn đề là tinh thần có thể chịu nổi hay không? Đời trước nàng ở trong cung cũng gặp qua không ít thái giám tìm "đối thực", lại có mấy cung nữ cam tâm tình nguyện. Thái giám và cung nữ "đối thực" thì coi bộ rất ủy khuất cho một cung nữ như hoa như ngọc, nàng chưa từng nghĩ tới chính Trúc Tình bên người mình sẽ lâm vào chuyện tình cảm quỷ dị này.
(Đối thực: hoạn quan và cung nữ hợp lại thành đôi sống với nhau như vợ chồng)
Trúc Tình tuy nói là thông thấu đạo lý nhưng những việc này chưa chắc đã hiểu rõ, trong hiện tại chỉ nghĩ về một hướng là phải ở bên người Triệu Tam Bảo chiếu cố cho hắn. Triệu Tam Bảo có thể cảm kích nàng hay không là một chuyện, nhưng cảm kích cũng chưa chắc trong tương lai sẽ không hối hận. Nếu đến lúc đó cả hai người bọn họ đều hối hận, vậy nên làm sao bây giờ?
Hoa Ý thấy hôm nay Tạ Hộ chủ động nhắc tới chuyện này, trong lòng cứng rắn lên, dứt khoát kêu nhũ mẫu tới đưa Khang Ninh ra thảm cỏ chơi đùa, còn mình thì quỳ gối trước mặt Tạ Hộ cắn môi nói: “Phu nhân, chuyện này xem như nô tỳ lén cầu ngài. Trúc Tình hiện tại đầu óc cũng không phải rất rõ ràng, nàng làm ra quyết định này không chừng qua một thời gian sẽ hối hận. Chỉ là, mấy ngày này nàng không ngủ không nghỉ ở bên người Triệu Tam Bảo hầu hạ, người trong phủ phần lớn cũng đã biết quan hệ giữa bọn họ. Nếu không ngăn lại, tương lai thanh danh thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Trúc Tình chưa đến hai mươi tuổi, vẫn còn tuổi thanh xuân rất tốt, nếu thật sự dính với Triệu Tam Bảo... vậy, vậy tương lai của nàng làm sao bây giờ.”
Tạ Hộ thở dài, đứng dậy đỡ Hoa Ý lên rồi bảo: “Chuyện này ta đã biết, ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với Trúc Tình.”
Hoa Ý nghe được những lời này của Tạ Hộ mới thu hồi nước mắt gật đầu, hành lễ cho Tạ Hộ xong liền quay lại công việc.
*Edited by Bà Còm*
Tạ Hộ phân phó nhũ mẫu cho Khang Ninh về phòng ngủ trưa, sau đó liền tự mình đi đến nơi ở của Triệu Tam Bảo. Bởi vì Triệu Tam Bảo làm việc cho Thẩm Hấp chịu thương tổn, Thẩm Hấp đích thân hạ lệnh phân cho Triệu Tam Bảo một gian viện riêng ở phía Tây của Thương Lan Uyển. Trúc Tình và Triệu Tam Bảo mấy ngày này sống như một đôi tiểu phu thê trong gian viện. Trúc Tình thật sự vứt ra sau đầu tất cả danh tiết của mình, nàng cũng không để bụng người khác nhìn nàng thế nào, không để bụng người khác nói nàng thế nào, khư khư cố chấp lưu lại bên người Triệu Tam Bảo chăm sóc hắn.
Khi Tạ Hộ đi vào vừa lúc thấy Trúc Tình đỡ Triệu Tam Bảo đi dạo trong sân. Triệu Tam Bảo trải qua mấy ngày khang phục, sắc mặt đã không còn trắng bệch giống như khi mới vừa bị thương, Trúc Tình đỡ một cánh tay của hắn, hai người tuy rằng không nói nhiều nhưng ngẫu nhiên cũng có thể quay đầu cười với nhau một cái, nói với nhau vài câu.
Tạ Hộ xuất hiện làm hai người họ vô cùng kinh ngạc. Triệu Tam Bảo muốn lại thỉnh an Tạ Hộ nhưng bị Tạ Hộ giơ tay ngăn chặn. Nàng đặt hai bao dược liệu trong tay lên trên bàn đá ngoài sân, bởi vì lần này muốn đến nói chuyện riêng với hai người họ cho nên cũng không mang theo ai hầu hạ, nàng một thân một mình đi đến mà thôi.
Trúc Tình lau ghế cho Tạ Hộ để nàng ngồi xuống dưới tàng cây mẫu đơn trong sân, nghiễm nhiên như là một chủ mẫu trong nhà, tự mình pha trà cho Tạ Hộ, đãi khách không thể nhiệt tình hơn.
Tạ Hộ tiếp nhận chén trà Trúc Tình đưa tới uống một ngụm, sau đó mới bắt đầu câu chuyện: “Hôm nay ta đến thăm Tam Bảo, thương thế của ngươi thế nào rồi?”
Triệu Tam Bảo "thụ sủng nhược kinh" lại muốn đứng lên đáp lời Tạ Hộ, Trúc Tình vội vàng đi qua đỡ hắn. Tạ Hộ xua xua tay muốn hắn ngồi yên đừng nhúc nhích, Triệu Tam Bảo mới nhịn xuống chua xót nói với Tạ Hộ: “Đa tạ phu nhân nhớ tới, thương thế này của tiểu nhân chỉ sợ cả đời cũng không tốt lên được. Sau này bất quá chỉ là một phế nhân.”
Từ đời trước Tạ Hộ đã quen thấy bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh của Triệu Tam Bảo, đột nhiên đối mặt với một Triệu Tam Bảo ý chí tinh thần sa sút như vậy còn cảm thấy có chút không thích hợp, thở dài an ủi: “Đừng nói cái gì phế nhân với không phế nhân, thương thế này của ngươi là vì công tử, mặc kệ sau này thế nào, công tử tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi. Mà ta cũng cảm thấy, bằng tài cán của ngươi thì sau này có làm chuyện gì cũng nhất định sẽ vô cùng xuất sắc.”
Triệu Tam Bảo biết Tạ Hộ nói như vậy chỉ để an ủi hắn, không khỏi cười một cách chua xót. Trúc Tình thấy hắn như vậy trong lòng rất sốt ruột, dứt khoát thay Triệu Tam Bảo quỳ xuống van xin Tạ Hộ: “Cầu công tử và phu nhân thưởng hắn một con đường sống. Hắn thật sự rất trung thành, đối đãi công tử và phu nhân vạn phần chu toàn. Cho dù hiện giờ hắn bị thương nhưng năng lực làm việc cũng không bị giảm bớt. Phu nhân, cầu ngài xem ở tình cảm từ xưa đến nay, xin nói với công tử một câu, xin công tử tiếp tục dùng Tam Bảo đi.”
Trúc Tình chính là thiệt tình thực lòng thay Triệu Tam Bảo cầu tình. Mấy ngày nay Trúc Tình cũng đã suy nghĩ rất nhiều vì chuyện này, Triệu Tam Bảo bị trọng thương như vậy, công tử cũng không phái người lại đây tỏ thái độ, nếu bởi vì thương thế này mà quyết định về sau không bao giờ dùng hắn, vậy đời này của Triệu Tam Bảo coi như xong rồi. Bị thương ở chỗ như vậy, đi ra khỏi phủ thì làm sao còn có thể sống sót? Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này là nước mắt Trúc Tình liền ngăn không được trào ra.
Tạ Hộ nhìn Trúc Tình quỳ gối trước mặt nàng, rồi lại âm thầm ngẩng đầu nhìn thoáng qua phản ứng của Triệu Tam Bảo, thấy hắn cứ si ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng Trúc Tình quỳ dưới đất, trong mắt đường như có ánh lệ. Trong lòng Tạ Hộ vừa động, hạ xuống ánh mắt, trầm ngâm một lát rồi cố ý mắng Trúc Tình: “Công tử đương nhiên sẽ tiếp tục dùng Tam Bảo, đâu cần gì ngươi phải tới cầu ta? Người biết thì nói ngươi nhiệt tâm, người không biết còn tưởng rằng ngươi có tư tình gì với Tam Bảo. Đã là cô nương lớn như vậy cũng không biết e lệ, còn không mau đứng lên.”
Tạ Hộ cố ý đem chuyện này nói toạc ra, cũng coi như là lời dạo đầu, ép Trúc Tình và Triệu Tam Bảo nhìn thẳng vào vấn đề này, ở trước mặt nàng thú nhận rõ ràng chuyện tình cảm của hai người họ mới được.
Trúc Tình nghe Tạ Hộ nói xong, gương mặt có chút đỏ lên nhưng vẫn không chịu đứng dậy. Còn Triệu Tam Bảo thì trên mặt thoáng hiện lên một tia cô đơn, Tạ Hộ biết, người khôn ranh thành tinh như Triệu Tam Bảo làm sao mà nghe không hiểu ý tứ ghét bỏ trong câu nói lúc nãy của nàng. Ở trong tai hắn, câu nói của Tạ Hộ rõ ràng ngầm chỉ ra: Tạ Hộ lo lắng cho danh tiết của nha hoàn bên người, vì thế mới cố ý mắng Trúc Tình như vậy; đồng thời cảnh tỉnh bọn họ, làm Trúc Tình phải cẩn thận chú ý thanh danh, đừng để cho người khác biết; làm như vậy chỉ sợ cũng là vì không muốn cho Trúc Tình bị người khác nói bậy, sau này còn có thể tái giá một người tốt hơn.
Triệu Tam Bảo thừa nhận ở một khắc kia hắn thật có chút hận Tạ Hộ, bởi vì mặc kệ nói như thế nào thì thương thế của hắn đều chịu vì công tử, vậy mà phu nhân lại không muốn để thị tỳ bên người liên lụy với hắn, khẳng định trái tim quá băng giá. Lúc này hắn bèn đè ép cảm xúc, cúi đầu ở một bên lặng im không lên tiếng.
Trúc Tình lại rất cứng rắn, nghe Tạ Hộ nói xong không chỉ không từ bỏ, trái lại thẳng lưng nói với Tạ Hộ: “Lời này của phu nhân nói sai rồi. Triệu Tam Bảo vì công tử bị thương, nô tỳ thân là thị tỳ bên người của phu nhân, đúng lý nên lưu lại nơi này chăm sóc hắn, đâu thể lo lắng người khác nói như thế nào. Huống chi, nô tỳ cũng không sợ người khác nói những gì, nô tỳ và Tam Bảo...”
Trúc Tình vừa định thốt ra lời trong lòng, ai ngờ bị Triệu Tam Bảo đang trầm mặc ngồi một bên cắt ngang: “Trúc Tình, đừng nói nữa.”
Tạ Hộ cũng mặc kệ sự rối rắm giữa hai người họ, hôm nay nếu nàng đã tới thì nhất định phải bức cho hai người này chính miệng thừa nhận tâm ý của họ mới được. Thật ra vừa rồi nàng nhìn thấy bộ dáng Trúc Tình đỡ Triệu Tam Bảo, hai người ngẫu nhiên nhìn nhau tình ý miên man, trong lòng đã sớm cảm động. Hiện giờ chỉ cần Triệu Tam Bảo có thể lướt qua chướng ngại tâm lý này, có lẽ hai người ở bên nhau cũng không phải không thể... Rốt cuộc trong cuộc sống phu thê, chuyện có hài tử hay không cũng không nhất định là yếu tố chính để quyết định toàn bộ hạnh phúc của họ, nếu giữa hai người có tình cảm sâu đậm, ngày đêm ngọt ngào làm bạn cũng hoàn toàn không thể không có được hạnh phúc giống như những người khác.
Trúc Tình không quan tâm, hít sâu một hơi rồi khẳng khái nói với Tạ Hộ: “Phu nhân, nô tỳ và Tam Bảo từ trước cũng đã tư định chung thân, nô tỳ đời này kiếp này không phải hắn thì không gả.”
Ngữ khí Trúc Tình rất kiên định, Tạ Hộ ở trên người tiểu cô nương còn chưa hai mươi tuổi thấy được một loại chấp nhất "được ăn cả ngã về không", trong mắt dường như bừng lên ngọn lửa yêu thương say đắm nóng rực đối với Triệu Tam Bảo.
Triệu Tam Bảo nghe Trúc Tình nói xong cũng bất chấp vết thương trên người, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tạ Hộ thay Trúc Tình biện giải: “Phu nhân, không phải, Trúc Tình nói dối, tiểu nhân và nàng thanh thanh bạch bạch, căn bản không có tư định chung thân, phu nhân đừng nghe nàng nói.”
Trúc Tình thất vọng nhìn Triệu Tam Bảo, nước mắt ẩn nhẫn nãy giờ rốt cuộc rớt xuống, che mặt lại khóc rống lên, giọng nói nức nở thoát ra từ kẽ tay: “Ta đã sớm nói với chàng, đời này ta sẽ không gả cho ai ngoài chàng! Nếu chàng không cần ta, ta đây liền đi làm ni cô, cả đời cũng sẽ không gả cho người khác!”
Triệu Tam Bảo nôn nóng mồ hôi đầy đầu: “Trúc Tình, ta...”
Tạ Hộ nhìn hai người trước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Ai nha, ta cũng không phải loại chủ mẫu chia rẽ uyên ương, hai người các ngươi hôm nay hãy cho ta câu trả lời rõ ràng. Tâm ý của Trúc Tình ta đã minh bạch, như vậy kế tiếp chính là ngươi đấy Tam Bảo, ngươi nghĩ như thế nào? Nếu Trúc Tình gả cho ngươi, ngươi có thể cho nó hạnh phúc hay không? Ta muốn nói, ngươi có thể đối tốt với nó cả đời hay không?”
Trúc Tình nghe Tạ Hộ nói xong, buông tay ngẩng mặt lên kinh ngạc nói không nên lời, trong lòng không nhịn được mừng như điên -- phu nhân nói như vậy nghĩa là... đã đồng ý hay sao? Trúc Tình vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tam Bảo, thấy hắn vẫn là bộ dạng ngạc nhiên đến ngây ngốc, không khỏi giơ tay đẩy hắn một phen: “Chàng nói gì đi chứ!”
Triệu Tam Bảo ngơ ngác quay đầu lại, sau đó mới nhìn Tạ Hộ, cúi đầu lí nhí: “Chỉ là phu nhân, ngài biết tiểu nhân, tiểu nhân đã... đã...” Giống như là cố lấy dũng khí rất lớn, Triệu Tam Bảo mới có thể tiếp tục nói ra câu kế tiếp: “Tiểu nhân đã không còn là nam nhân.”
Tạ Hộ nhìn bộ dáng tự ti của hắn, nghĩ tới đời trước hắn là loại người trong xương cốt lộ ra tự tin, đột nhiên nhớ tới một câu bèn bảo hắn: “Tam Bảo, một người nam nhân có phải nam nhân hay không, cũng không phải nhìn xem thân thể hắn có khuyết tật gì, mà phải xem hắn có năng lực nâng đỡ một mảnh trời cho nữ nhân được chăng? Nếu ngươi có thể che chở cho nữ nhân của ngươi, vậy ngươi chính là một nam nhân đúng nghĩa. Ngược lại, cho dù thân thể ngươi kiện toàn nhưng không thể gánh vác bất cứ thứ gì cho nữ nhân của ngươi, vậy ngươi cũng chưa chắc là một nam nhân chân chính. Ta nói những lời này, ngươi nghe có thể hiểu được chứ?”
Triệu Tam Bảo và Trúc Tình đều khiếp sợ nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ chỉ cảm thấy có chút xấu hổ. Thật ra những lời này chính là lời của Tổng quản công công Triệu Tam Bảo nói ra. Lúc ấy, hắn đã là Đại Nội Tổng quản, có nhiều kẻ "tạp ngôn toái ngữ" khinh bỉ hắn là hoạn quan, hắn thật ra không hề phát hỏa ngay tại chỗ, mà chỉ tràn đầy tự tin nói ra một tràng như vậy. Câu nói hùng hồn này thật sự in sâu vào ký ức của Tạ Hộ, lúc này nàng lại đạo văn mượn đúng câu nói của hắn để trấn an chính chủ, bản thân Tạ Hộ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Dạo này nhờ Lạc Cần Chương về triều mà những chuyện trong tay Thẩm Hấp đều trở nên thuận lợi. Rốt cuộc Lạc Cần Chương đã từng tung hoành triều dã nhiều năm, hơn nữa một nửa triều thần là môn sinh của ông, cho nên đại đa số đều thực cho ông mặt mũi. Hiện tại nhờ có ông tới chống lưng cho Thẩm Hấp mà một số quan viên trước đây không xem trọng Thẩm Hấp thì hiện giờ cũng đã phản chiến theo phe Đại Hoàng tử. Vì thế đã khiến lời nói và việc làm của Thẩm Hấp có thêm cân lượng, càng thêm khiến người tin phục.
Tạ Hộ ở trong phủ cũng sống những ngày thật bình đạm, ngoại trừ cảm thấy hộ vệ trong Thương Lan Uyển nhiều hơn so với bình thường thì cũng không còn có gì đặc biệt khác lạ. Khang Ninh lớn lên từng ngày, toàn bộ Thương Lan Uyển đều có thân ảnh của hắn chạy vội khắp nơi, còn có tiếng cười khanh khách vui sướng của hắn. Tạ Hộ muốn cho hắn vận động ngoài trời thật nhiều, sai người trồng một thảm cỏ xanh thật dầy toàn bộ sân viện, ngoài ra còn trồng thêm chút hoa lá theo mùa, không cần phải để ý loại hoa quý trọng gì, chỉ cần bốn mùa nở rộ là đủ rồi. Trên thảm cỏ xanh, Khang Ninh đang ngồi trên bàn đu dây chơi đùa.
Hoa Ý bưng một bình nước trái cây tới, đây là thức uống Khang Ninh thích nhất, đặt ở trên bàn đá xong liền chạy đến phía sau bàn đu dây, tiếp nhận vị trí của nhũ mẫu tự mình đẩy Khang Ninh lên cao vài lần, sau đó mới ôm Khang Ninh đã cảm thấy mỹ mãn đặt xuống đất, dắt tay đến bên cạnh Tạ Hộ đang thêu thùa may vá để uống nước giải khát.
Tạ Hộ bế Khang Ninh ngồi trên đùi mình cho hắn uống nước trái cây, sau đó nhìn thoáng qua Hoa Ý hỏi: “Trúc Tình dạo này thế nào?”
Hoa Ý hình như có chút chia trí, không ngờ Tạ Hộ đột nhiên hướng mình hỏi về chuyện Trúc Tình, vẻ mặt sửng sốt trả lời Tạ Hộ: “Sao ạ? À, dạo này tinh thần của Trúc Tình khá hơn nhiều, Triệu Tam Bảo đã thoát khỏi hiểm cảnh, nàng cũng không cần ngày đêm canh giữ ở mép giường hầu hạ.”
Tạ Hộ nghe Hoa Ý nói xong, kinh ngạc giương mắt nhìn một cái, dừng chút xíu mới hỏi tiếp: “Ngươi làm tỷ muội với Trúc Tình, đối với chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Hoa Ý trên mặt cứng lại, ấp úng hỏi: “Chuyện, chuyện gì ạ?”
Tạ Hộ hơi mỉm cười: “Chính là chuyện của Trúc Tình và Triệu Tam Bảo. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là Trúc Tình chưa bao giờ tâm sự với ngươi về vấn đề này.”
“...” Hoa Ý trầm mặc một lúc, sau đó mới cúi đầu nói với Tạ Hộ: “Phu nhân, trong chuyện này dường như Trúc Tình đã có quyết định. Nô tỳ cũng không phải nói Triệu Tam Bảo không tốt, hắn xảy ra thương tích như vậy thì chúng tỳ thân là bằng hữu của hắn cũng thấy không dễ chịu trong lòng. Chỉ là, Trúc Tình nha đầu ngốc kia giống như bị cái gì che mắt, một lòng muốn hầu hạ Triệu Tam Bảo cả đời. Chúng ta ai cũng biết, Triệu Tam Bảo bị thương chỗ đó, đời này kiếp này chỉ sợ không bao giờ có thể cưới thê. Trúc Tình đi theo hắn như vậy, tương lai còn có gì để mà niệm tưởng đây!”
Đã bao thế hệ qua, nữ nhân đơn giản là sống dựa vào trượng phu và hài tử. Trúc Tình đi theo Triệu Tam Bảo, có lẽ Triệu Tam Bảo sẽ đối tốt với nàng cả đời, nhưng về phần hài tử thì Triệu Tam Bảo không có cách gì cho nàng.
Tạ Hộ thở dài: “Đạo lý này ngươi có từng nói cho Trúc Tình nghe chưa?”
Hoa Ý gật đầu: “Trúc Tình từ nhỏ hiểu đạo lý hơn nhiều so với nô tỳ, sự việc hiển nhiên như vậy đâu cần nô tỳ phải giảng giải cho nàng! Bản thân nàng trong lòng rất rõ ràng, nhưng đây cũng là chuyện nô tỳ lo lắng nhất -- cho dù trong lòng nàng biết rõ ràng nhưng vẫn không bỏ hắn xuống được. Đây mới là vấn đề khó giải quyết nhất không phải sao?”
Đối với điểm này Tạ Hộ cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Nàng đã biết vận mệnh sau này của Triệu Tam Bảo, tuy không nói được địa vị cao như quyền thần nhưng quyền lợi trong tay hắn chưa chắc quyền thần nào có thể so sánh được. Trúc Tình đi theo hắn thì nhất định sẽ không chịu khổ sở về vật chất, nhưng vấn đề là tinh thần có thể chịu nổi hay không? Đời trước nàng ở trong cung cũng gặp qua không ít thái giám tìm "đối thực", lại có mấy cung nữ cam tâm tình nguyện. Thái giám và cung nữ "đối thực" thì coi bộ rất ủy khuất cho một cung nữ như hoa như ngọc, nàng chưa từng nghĩ tới chính Trúc Tình bên người mình sẽ lâm vào chuyện tình cảm quỷ dị này.
(Đối thực: hoạn quan và cung nữ hợp lại thành đôi sống với nhau như vợ chồng)
Trúc Tình tuy nói là thông thấu đạo lý nhưng những việc này chưa chắc đã hiểu rõ, trong hiện tại chỉ nghĩ về một hướng là phải ở bên người Triệu Tam Bảo chiếu cố cho hắn. Triệu Tam Bảo có thể cảm kích nàng hay không là một chuyện, nhưng cảm kích cũng chưa chắc trong tương lai sẽ không hối hận. Nếu đến lúc đó cả hai người bọn họ đều hối hận, vậy nên làm sao bây giờ?
Hoa Ý thấy hôm nay Tạ Hộ chủ động nhắc tới chuyện này, trong lòng cứng rắn lên, dứt khoát kêu nhũ mẫu tới đưa Khang Ninh ra thảm cỏ chơi đùa, còn mình thì quỳ gối trước mặt Tạ Hộ cắn môi nói: “Phu nhân, chuyện này xem như nô tỳ lén cầu ngài. Trúc Tình hiện tại đầu óc cũng không phải rất rõ ràng, nàng làm ra quyết định này không chừng qua một thời gian sẽ hối hận. Chỉ là, mấy ngày này nàng không ngủ không nghỉ ở bên người Triệu Tam Bảo hầu hạ, người trong phủ phần lớn cũng đã biết quan hệ giữa bọn họ. Nếu không ngăn lại, tương lai thanh danh thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Trúc Tình chưa đến hai mươi tuổi, vẫn còn tuổi thanh xuân rất tốt, nếu thật sự dính với Triệu Tam Bảo... vậy, vậy tương lai của nàng làm sao bây giờ.”
Tạ Hộ thở dài, đứng dậy đỡ Hoa Ý lên rồi bảo: “Chuyện này ta đã biết, ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với Trúc Tình.”
Hoa Ý nghe được những lời này của Tạ Hộ mới thu hồi nước mắt gật đầu, hành lễ cho Tạ Hộ xong liền quay lại công việc.
*Edited by Bà Còm*
Tạ Hộ phân phó nhũ mẫu cho Khang Ninh về phòng ngủ trưa, sau đó liền tự mình đi đến nơi ở của Triệu Tam Bảo. Bởi vì Triệu Tam Bảo làm việc cho Thẩm Hấp chịu thương tổn, Thẩm Hấp đích thân hạ lệnh phân cho Triệu Tam Bảo một gian viện riêng ở phía Tây của Thương Lan Uyển. Trúc Tình và Triệu Tam Bảo mấy ngày này sống như một đôi tiểu phu thê trong gian viện. Trúc Tình thật sự vứt ra sau đầu tất cả danh tiết của mình, nàng cũng không để bụng người khác nhìn nàng thế nào, không để bụng người khác nói nàng thế nào, khư khư cố chấp lưu lại bên người Triệu Tam Bảo chăm sóc hắn.
Khi Tạ Hộ đi vào vừa lúc thấy Trúc Tình đỡ Triệu Tam Bảo đi dạo trong sân. Triệu Tam Bảo trải qua mấy ngày khang phục, sắc mặt đã không còn trắng bệch giống như khi mới vừa bị thương, Trúc Tình đỡ một cánh tay của hắn, hai người tuy rằng không nói nhiều nhưng ngẫu nhiên cũng có thể quay đầu cười với nhau một cái, nói với nhau vài câu.
Tạ Hộ xuất hiện làm hai người họ vô cùng kinh ngạc. Triệu Tam Bảo muốn lại thỉnh an Tạ Hộ nhưng bị Tạ Hộ giơ tay ngăn chặn. Nàng đặt hai bao dược liệu trong tay lên trên bàn đá ngoài sân, bởi vì lần này muốn đến nói chuyện riêng với hai người họ cho nên cũng không mang theo ai hầu hạ, nàng một thân một mình đi đến mà thôi.
Trúc Tình lau ghế cho Tạ Hộ để nàng ngồi xuống dưới tàng cây mẫu đơn trong sân, nghiễm nhiên như là một chủ mẫu trong nhà, tự mình pha trà cho Tạ Hộ, đãi khách không thể nhiệt tình hơn.
Tạ Hộ tiếp nhận chén trà Trúc Tình đưa tới uống một ngụm, sau đó mới bắt đầu câu chuyện: “Hôm nay ta đến thăm Tam Bảo, thương thế của ngươi thế nào rồi?”
Triệu Tam Bảo "thụ sủng nhược kinh" lại muốn đứng lên đáp lời Tạ Hộ, Trúc Tình vội vàng đi qua đỡ hắn. Tạ Hộ xua xua tay muốn hắn ngồi yên đừng nhúc nhích, Triệu Tam Bảo mới nhịn xuống chua xót nói với Tạ Hộ: “Đa tạ phu nhân nhớ tới, thương thế này của tiểu nhân chỉ sợ cả đời cũng không tốt lên được. Sau này bất quá chỉ là một phế nhân.”
Từ đời trước Tạ Hộ đã quen thấy bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh của Triệu Tam Bảo, đột nhiên đối mặt với một Triệu Tam Bảo ý chí tinh thần sa sút như vậy còn cảm thấy có chút không thích hợp, thở dài an ủi: “Đừng nói cái gì phế nhân với không phế nhân, thương thế này của ngươi là vì công tử, mặc kệ sau này thế nào, công tử tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi. Mà ta cũng cảm thấy, bằng tài cán của ngươi thì sau này có làm chuyện gì cũng nhất định sẽ vô cùng xuất sắc.”
Triệu Tam Bảo biết Tạ Hộ nói như vậy chỉ để an ủi hắn, không khỏi cười một cách chua xót. Trúc Tình thấy hắn như vậy trong lòng rất sốt ruột, dứt khoát thay Triệu Tam Bảo quỳ xuống van xin Tạ Hộ: “Cầu công tử và phu nhân thưởng hắn một con đường sống. Hắn thật sự rất trung thành, đối đãi công tử và phu nhân vạn phần chu toàn. Cho dù hiện giờ hắn bị thương nhưng năng lực làm việc cũng không bị giảm bớt. Phu nhân, cầu ngài xem ở tình cảm từ xưa đến nay, xin nói với công tử một câu, xin công tử tiếp tục dùng Tam Bảo đi.”
Trúc Tình chính là thiệt tình thực lòng thay Triệu Tam Bảo cầu tình. Mấy ngày nay Trúc Tình cũng đã suy nghĩ rất nhiều vì chuyện này, Triệu Tam Bảo bị trọng thương như vậy, công tử cũng không phái người lại đây tỏ thái độ, nếu bởi vì thương thế này mà quyết định về sau không bao giờ dùng hắn, vậy đời này của Triệu Tam Bảo coi như xong rồi. Bị thương ở chỗ như vậy, đi ra khỏi phủ thì làm sao còn có thể sống sót? Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này là nước mắt Trúc Tình liền ngăn không được trào ra.
Tạ Hộ nhìn Trúc Tình quỳ gối trước mặt nàng, rồi lại âm thầm ngẩng đầu nhìn thoáng qua phản ứng của Triệu Tam Bảo, thấy hắn cứ si ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng Trúc Tình quỳ dưới đất, trong mắt đường như có ánh lệ. Trong lòng Tạ Hộ vừa động, hạ xuống ánh mắt, trầm ngâm một lát rồi cố ý mắng Trúc Tình: “Công tử đương nhiên sẽ tiếp tục dùng Tam Bảo, đâu cần gì ngươi phải tới cầu ta? Người biết thì nói ngươi nhiệt tâm, người không biết còn tưởng rằng ngươi có tư tình gì với Tam Bảo. Đã là cô nương lớn như vậy cũng không biết e lệ, còn không mau đứng lên.”
Tạ Hộ cố ý đem chuyện này nói toạc ra, cũng coi như là lời dạo đầu, ép Trúc Tình và Triệu Tam Bảo nhìn thẳng vào vấn đề này, ở trước mặt nàng thú nhận rõ ràng chuyện tình cảm của hai người họ mới được.
Trúc Tình nghe Tạ Hộ nói xong, gương mặt có chút đỏ lên nhưng vẫn không chịu đứng dậy. Còn Triệu Tam Bảo thì trên mặt thoáng hiện lên một tia cô đơn, Tạ Hộ biết, người khôn ranh thành tinh như Triệu Tam Bảo làm sao mà nghe không hiểu ý tứ ghét bỏ trong câu nói lúc nãy của nàng. Ở trong tai hắn, câu nói của Tạ Hộ rõ ràng ngầm chỉ ra: Tạ Hộ lo lắng cho danh tiết của nha hoàn bên người, vì thế mới cố ý mắng Trúc Tình như vậy; đồng thời cảnh tỉnh bọn họ, làm Trúc Tình phải cẩn thận chú ý thanh danh, đừng để cho người khác biết; làm như vậy chỉ sợ cũng là vì không muốn cho Trúc Tình bị người khác nói bậy, sau này còn có thể tái giá một người tốt hơn.
Triệu Tam Bảo thừa nhận ở một khắc kia hắn thật có chút hận Tạ Hộ, bởi vì mặc kệ nói như thế nào thì thương thế của hắn đều chịu vì công tử, vậy mà phu nhân lại không muốn để thị tỳ bên người liên lụy với hắn, khẳng định trái tim quá băng giá. Lúc này hắn bèn đè ép cảm xúc, cúi đầu ở một bên lặng im không lên tiếng.
Trúc Tình lại rất cứng rắn, nghe Tạ Hộ nói xong không chỉ không từ bỏ, trái lại thẳng lưng nói với Tạ Hộ: “Lời này của phu nhân nói sai rồi. Triệu Tam Bảo vì công tử bị thương, nô tỳ thân là thị tỳ bên người của phu nhân, đúng lý nên lưu lại nơi này chăm sóc hắn, đâu thể lo lắng người khác nói như thế nào. Huống chi, nô tỳ cũng không sợ người khác nói những gì, nô tỳ và Tam Bảo...”
Trúc Tình vừa định thốt ra lời trong lòng, ai ngờ bị Triệu Tam Bảo đang trầm mặc ngồi một bên cắt ngang: “Trúc Tình, đừng nói nữa.”
Tạ Hộ cũng mặc kệ sự rối rắm giữa hai người họ, hôm nay nếu nàng đã tới thì nhất định phải bức cho hai người này chính miệng thừa nhận tâm ý của họ mới được. Thật ra vừa rồi nàng nhìn thấy bộ dáng Trúc Tình đỡ Triệu Tam Bảo, hai người ngẫu nhiên nhìn nhau tình ý miên man, trong lòng đã sớm cảm động. Hiện giờ chỉ cần Triệu Tam Bảo có thể lướt qua chướng ngại tâm lý này, có lẽ hai người ở bên nhau cũng không phải không thể... Rốt cuộc trong cuộc sống phu thê, chuyện có hài tử hay không cũng không nhất định là yếu tố chính để quyết định toàn bộ hạnh phúc của họ, nếu giữa hai người có tình cảm sâu đậm, ngày đêm ngọt ngào làm bạn cũng hoàn toàn không thể không có được hạnh phúc giống như những người khác.
Trúc Tình không quan tâm, hít sâu một hơi rồi khẳng khái nói với Tạ Hộ: “Phu nhân, nô tỳ và Tam Bảo từ trước cũng đã tư định chung thân, nô tỳ đời này kiếp này không phải hắn thì không gả.”
Ngữ khí Trúc Tình rất kiên định, Tạ Hộ ở trên người tiểu cô nương còn chưa hai mươi tuổi thấy được một loại chấp nhất "được ăn cả ngã về không", trong mắt dường như bừng lên ngọn lửa yêu thương say đắm nóng rực đối với Triệu Tam Bảo.
Triệu Tam Bảo nghe Trúc Tình nói xong cũng bất chấp vết thương trên người, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tạ Hộ thay Trúc Tình biện giải: “Phu nhân, không phải, Trúc Tình nói dối, tiểu nhân và nàng thanh thanh bạch bạch, căn bản không có tư định chung thân, phu nhân đừng nghe nàng nói.”
Trúc Tình thất vọng nhìn Triệu Tam Bảo, nước mắt ẩn nhẫn nãy giờ rốt cuộc rớt xuống, che mặt lại khóc rống lên, giọng nói nức nở thoát ra từ kẽ tay: “Ta đã sớm nói với chàng, đời này ta sẽ không gả cho ai ngoài chàng! Nếu chàng không cần ta, ta đây liền đi làm ni cô, cả đời cũng sẽ không gả cho người khác!”
Triệu Tam Bảo nôn nóng mồ hôi đầy đầu: “Trúc Tình, ta...”
Tạ Hộ nhìn hai người trước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Ai nha, ta cũng không phải loại chủ mẫu chia rẽ uyên ương, hai người các ngươi hôm nay hãy cho ta câu trả lời rõ ràng. Tâm ý của Trúc Tình ta đã minh bạch, như vậy kế tiếp chính là ngươi đấy Tam Bảo, ngươi nghĩ như thế nào? Nếu Trúc Tình gả cho ngươi, ngươi có thể cho nó hạnh phúc hay không? Ta muốn nói, ngươi có thể đối tốt với nó cả đời hay không?”
Trúc Tình nghe Tạ Hộ nói xong, buông tay ngẩng mặt lên kinh ngạc nói không nên lời, trong lòng không nhịn được mừng như điên -- phu nhân nói như vậy nghĩa là... đã đồng ý hay sao? Trúc Tình vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tam Bảo, thấy hắn vẫn là bộ dạng ngạc nhiên đến ngây ngốc, không khỏi giơ tay đẩy hắn một phen: “Chàng nói gì đi chứ!”
Triệu Tam Bảo ngơ ngác quay đầu lại, sau đó mới nhìn Tạ Hộ, cúi đầu lí nhí: “Chỉ là phu nhân, ngài biết tiểu nhân, tiểu nhân đã... đã...” Giống như là cố lấy dũng khí rất lớn, Triệu Tam Bảo mới có thể tiếp tục nói ra câu kế tiếp: “Tiểu nhân đã không còn là nam nhân.”
Tạ Hộ nhìn bộ dáng tự ti của hắn, nghĩ tới đời trước hắn là loại người trong xương cốt lộ ra tự tin, đột nhiên nhớ tới một câu bèn bảo hắn: “Tam Bảo, một người nam nhân có phải nam nhân hay không, cũng không phải nhìn xem thân thể hắn có khuyết tật gì, mà phải xem hắn có năng lực nâng đỡ một mảnh trời cho nữ nhân được chăng? Nếu ngươi có thể che chở cho nữ nhân của ngươi, vậy ngươi chính là một nam nhân đúng nghĩa. Ngược lại, cho dù thân thể ngươi kiện toàn nhưng không thể gánh vác bất cứ thứ gì cho nữ nhân của ngươi, vậy ngươi cũng chưa chắc là một nam nhân chân chính. Ta nói những lời này, ngươi nghe có thể hiểu được chứ?”
Triệu Tam Bảo và Trúc Tình đều khiếp sợ nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ chỉ cảm thấy có chút xấu hổ. Thật ra những lời này chính là lời của Tổng quản công công Triệu Tam Bảo nói ra. Lúc ấy, hắn đã là Đại Nội Tổng quản, có nhiều kẻ "tạp ngôn toái ngữ" khinh bỉ hắn là hoạn quan, hắn thật ra không hề phát hỏa ngay tại chỗ, mà chỉ tràn đầy tự tin nói ra một tràng như vậy. Câu nói hùng hồn này thật sự in sâu vào ký ức của Tạ Hộ, lúc này nàng lại đạo văn mượn đúng câu nói của hắn để trấn an chính chủ, bản thân Tạ Hộ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bình luận facebook