Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Edited by Bà Còm
Tạ Thiệu đi trước một bước kéo ghế ra mời Thẩm Hấp ngồi, bộ dáng chân chó làm Tạ Hộ cảm thấy đỏ mặt. Sau khi Thẩm Hấp ngồi xuống, Tạ Thiều cũng không quên kéo ghế cho Tạ Hộ. Tạ Hộ nhìn chỗ ngồi đối diện với Thẩm Hấp có chút lắp bắp, vẫn không thể nào có đủ dũng khí để cùng ngồi cùng ăn với chủ tử, đừng nói lại còn ngồi đối diện.
Tạ Hộ hơi có chút không được tự nhiên, vừa may tiểu nhị tới hỏi muốn kêu trà nào, Tạ Thiều do dự nửa ngày cũng không thể quyết định, Tạ Hộ bèn đứng lên tiếp nhận danh mục các loại trà trong tay tiểu nhị nói: "Mang ta đi nhìn lá trà một chút."
Thư hương trà lâu kinh doanh chỉ có trà, dùng trà để lấy lòng khách, bởi vậy trước nay đều không ngại khách nhân tự mình chọn lựa lá trà. Tạ Hộ cũng không phải là khách nhân đầu tiên đưa ra yêu cầu muốn đích thân tuyển chọn lá trà, tiểu nhị cũng là người có học, thấy vị cô nương này tuổi tuy nhỏ nhưng giơ tay nhấc chân đều là phong phạm tiểu thư khuê các, bộ dáng lại thanh lệ thuần mỹ sáng bóng như châu ngọc, đâu dám chậm trễ bèn đưa Tạ Hộ đi ngay.
Tạ Thiều đang phát sầu không biết kêu trà gì để đãi khách. Hắn chẳng hiểu biết chút gì về trà đạo, nếu chọn sai trà làm mất phẩm vị thì cũng không phải là một sự kiện sáng rọi. Hiện giờ có Tạ Hộ tiếp nhận chuyện khó khăn này, mặc kệ muội muội chọn trà ngon hay dở thì đối với Tạ Thiều mà nói đều là giải vây.
Tạ Thiều cười cười với vị Thẩm Hấp biểu tình thong dong quang hoa nội liễm: "Yến Tuy huynh có điều không biết, đừng nhìn muội muội kia của đệ tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu biết lại không ít chút nào đâu. Đệ đối với trà thuật dốt đặc cán mai, vậy cứ để nàng đi chọn thôi."
Thẩm Hấp nhếch môi cười, tâm tình rất tốt giọng điệu ôn nhã nói: "Lệnh muội rất là đa tài."
Tạ Thiều ngượng ngùng sờ đầu cười: "Muội ấy đấy à, từ nhỏ đúng là con mọt sách, từ khi biết chữ thì đã ngày đêm ôm sách đọc. Mẫu thân của đệ thường nói muội ấy nếu không phải đi thi Trạng Nguyên thì cần khổ học như vậy làm gì? Vậy mà cứ khuyên thế nào muội ấy đều không nghe. Tuổi còn nhỏ mà tài học so với đệ tốt hơn nhiều, kiến thức so với đệ biết nhiều hơn, thật khiến đệ phải xấu hổ."
Nghe Tạ Thiều tận hết sức lực khen ngợi muội muội của mình, Thẩm Hấp cũng không nói lời nào cứ vậy mà nghe một cách ôn hòa. Rốt cuộc lại là Tạ Thiều nói xong lại cảm thấy xấu hổ vì mình nói hơi nhiều.
Đúng lúc, Tạ Hộ chọn trà xong đã quay lại, phía sau là mấy tiểu nhị cầm trà cụ. Tạ Hộ hướng dẫn bọn họ đặt khay trà, chum trà, ấm trà, tách trà có nắp, chung trà, lá trà, nước sôi tất cả bày ra trên bàn, sau đó từ nàng tự mình biểu diễn trà nghệ.
Tráng ly, đong trà, đổ nước, ngửi hương, ngâm trà, sau khi hoàn thành một loạt động tác cảnh đẹp ý vui, từ ấm trà rót ra ba chung trà thơm, chỉ thấy nước trà vàng cam, màu vàng trong vắt thể hiện sự tươi mới xen lẫn sắc đỏ ấm áp, bã trà màu đồng sáng ẩn hiện sắc hồng.
Tạ Hộ đưa tay ra dấu "thỉnh" với hai người, lại không nói lời nào cứ vậy mà thối lui sang một bên. Tạ Thiều trước tiên mời Thẩm Hấp, Thẩm Hấp cũng không chối từ liền nâng chung trà lên, trước tiên hít vào hương trà rồi sau đó mới nhấp một ngụm. Thẩm Hấp cảm thấy vị trà trong miệng rất nồng nàn, mềm mại, thuần hậu, không đắng không chát, vị trà giữ lại rất lâu, lại có vị ngọt sau khi nuốt xuống, khiến hương vị thơm ngọt vẫn còn lưu lại mãi trong miệng người phẩm trà.
Thẩm Hấp sau khi nhấp một ngụm liền biết đây là trà quý, kinh ngạc nhìn nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy nàng rũ mi mắt, tư thái trang nghiêm chăm chú thưởng thức chung trà trong tay, bộ điệu rất thành kính, nếm từng ngụm rất nhỏ, toàn thân toát ra một vẻ thánh khiết bất khả xâm phạm. Thân mình của nàng tựa hồ xuất ra một cỗ hương cam ngọt thanh, nhan sắc thanh nhã kiều diễm, gương mặt thật sự tinh xảo không thể tả, mỗi một biểu tình rất nhỏ đều thật sự động lòng người. Dung mạo này mà nhiều một phân thì sẽ trở nên quá tục diễm, thiếu một phân thì sẽ thành nhạt nhẽo, khó khăn lắm mới có thể dung hòa một cách thật thích hợp để cho ra một nhan sắc khuynh thành như vậy.
Sau khi ba người phẩm trà, Tạ Thiều nhấp miệng nhìn về phía Thẩm Hấp, chỉ thấy Thẩm Hấp cứ từng ngụm từng ngụm uống cạn chung trà, đây coi như là sự tán thưởng lớn nhất cho người pha trà. Thẩm Hấp đặt chung trà đã cạn trên tay xuống bàn, lúc này mới mỉm cười gật đầu khen Tạ Hộ: "Trà ngon."
Tạ Thiều cũng chẳng biết phẩm trà, đâu uống ra lá trà ngon hay dở, chỉ thấy lúc nãy những động tác của muội muội nhìn thật xinh đẹp. Nếu thật bắt Tạ Thiều nói ra nguyên nhân vì sao trà ngon thì hắn cũng nghĩ không ra, bèn không nói lời nào chờ hai người kia mở miệng trước, nghe Thẩm Hấp đánh giá xong mới cười sung sướng tiếp lời: "Thật là trà ngon. Ngay cả đệ không thích uống trà cũng cảm thấy trà này uống rất ngon."
Thẩm Hấp không đáp lại Tạ Thiều, bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, dường như rừng trúc rì rào lay động trong gió hay những cành mai lung linh khoe sắc cũng không so được với khí chất ôn nhã như ngọc của vị Thẩm Hấp này.
Tạ Hộ chỉ cười cười đáp trả Thẩm Hấp và Tạ Thiều, đặc biệt liếc một cái thật nhanh về phía Tạ Thiều, sau đó lại mau chóng thu liễm ánh mắt, không nói gì thêm.
Thẩm Hấp thấy nàng mặt mày như họa, biểu tình sinh động, vốn đang chỉ là rũ mắt uống trà tư thế đẹp như bức họa trên vách, nhưng nháy mắt vừa liếc Tạ Thiều một cái thì biểu tình linh động ấy mới thật đáng tán dương, giống như tiểu tiên nữ trên bức họa kia đột nhiên thức tỉnh, vừa ngây thơ trong sáng lại lộ ra vẻ thông minh giảo hoạt. Tuy chỉ một cái chớp mắt lại khiến Thẩm Hấp thầm cảm thán thật lâu, phá lệ phát ra kỳ tưởng, nếu ánh mắt kia dừng ở trên người mình thì sẽ có cảm thụ gì?!
Tạ Thiều không phát giác ánh mắt của Tạ Hộ, còn đang ngồi ngây ngốc phẩm trà với Thẩm Hấp. Thẩm Hấp cũng thật nhẫn nại, thế nhưng lại thật sự ngồi nghe "gà mờ" Tạ Thiều nói chuyện. Tạ Hộ co đầu rút cổ, một chút cũng không tính muốn nổi bật trước mặt chủ tử. Nàng không dám mở miệng mà Thẩm Hấp cũng không nói lời nào, nhìn quanh bàn cũng chỉ có Tạ Thiều đang một mình miệng lưỡi lưu loát.
Thẩm Hấp nghe Tạ Thiều nói rất hứng khởi cũng không chuẩn bị ngắt lời hắn, duỗi tay định cầm chung trà phía bên tay phải uống thêm, lại bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy đã uống xong, ánh mắt mới liếc đến ấm bạc đang giữ nóng trên lò đồng, liền thấy một bóng hình mang theo hương thơm mát đến bên cạnh. Tạ Hộ đã sớm đứng lên đi đến bên cạnh Thẩm Hấp rót thêm trà nóng, động tác thành thạo như nước chảy mây trôi, dường như châm trà đổ nước cho hắn là kỹ năng trời sinh của nàng.
Tạ Thiều thấy Tạ Hộ đứng dậy châm trà cho Thẩm Hấp vốn dĩ cũng không cảm thấy có gì, cho rằng Tạ Hộ sau khi châm trà cho Thẩm Hấp xong thì tiếp theo sẽ tới châm trà cho vị ca ca này. Ai ngờ Tạ Thiều phát hiện mình đã nâng chung trà lên đợi sẵn mà nha đầu kia thế nhưng lại "có quyền" không phát hiện, chỉ thấy nàng cụp mắt xuống, lại quy quy củ củ về chỗ ngồi, động tác mạch lạc lưu loát, ngồi xuống liền trầm mặc cứ như người vừa rồi chạy tới châm trà cho người ta không phải là nàng.
Đúng là nha đầu thúi vô nhân tính, trong mắt chỉ biết người khác phái!
Trong lòng đang bất đắc dĩ chửi thầm, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng la "kinh hỉ" rất thanh thúy: "Nhị ca ca, Ngũ muội muội, hai người cũng ở đây à."
Tạ Thiều và Tạ Hộ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Hành cùng Tạ Ngọc song song đi vào trà lâu, phía sau các nàng còn có mấy học sinh mặc đồng phục của Đông Lăng thư viện, trong đó bao gồm Tạ Trọng và Tạ Triều, còn có hai thanh niên không quen biết, đi ở cuối cùng không phải vị Tam công tử Lý Trăn tuấn nhã u buồn thì còn là ai nữa chứ?
Tạ Hành thấy Tạ Hộ như được tiếp máu gà, hưng phấn chạy tới ôm chặt tay Tạ Hộ, giọng điệu kiểu vừa làm nũng vừa hiềm nghi nói: "Ngũ muội muội, sáng sớm ta muốn kêu muội cùng ra du ngoạn, chỉ là muội không ở trong viện, ta đành phải cùng tứ muội cùng đi, vừa vặn trên đường gặp Đại ca cùng Tam ca. Thật sự xảo hợp quá, rốt cuộc hóa ra chúng ta vẫn gặp nhau ở đây."
Tạ Hộ nghe ngữ điệu giả dối này của Tạ Hành thực sự da đầu tê dại, nhìn qua đám người thì thấy Lý Trăn đang liếc nhìn các nàng một cách thấu hiểu, Tạ Hộ liền minh bạch rốt cuộc chuyện gì xảy ra, trong miệng đáp: "Sáng sớm mọi người đều bị kêu đến chủ viện rang đậu, không gặp các tỷ ở đó muội còn thấy chán nữa đó."
Xét theo lương tâm mà nói thì Tạ Hộ cũng không nên có sinh tử cừu hận gì với Tạ Hành. Đời trước dù cho nàng lưu luyến si mê Lý Trăn không có kết quả, nhưng cũng đâu phải là lỗi của Tạ Hành? Mọi người đều có duyên phận với nhau, Lý Trăn không thích nàng thì nàng cũng đâu thể hoàn toàn đổ lên người Tạ Hành. Đời trước Tạ Hành đối xử với nàng không được tốt lắm nhưng nàng cũng đâu đối xử tốt với Tạ Hành hơn bao nhiêu, hai người cuối cùng đều chết, không có ai thắng ai thua.
Đời trước nàng đang ở trong sương mù nên nhìn mọi chuyện không rõ ràng, luôn cho rằng Tạ Hành đoạt đi hết thảy của mình, cứ nghĩ nếu Tạ Hành mà chết đi thì Lý Trăn liền sẽ yêu nàng, ôm ý tưởng không thực tế này sống qua nhiều năm, đem nỗi hận mình không cầu được tình cảm của Lý Trăn toàn bộ đổ hết trên người Tạ Hành, thực sự oan uổng nàng ta. Mãi đến khi Tạ Hành thật sự chết đi còn mình thì bị Lý Trăn giết chết, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại, dứt tuyệt phần niệm tưởng kia.
Mà từ sau khi nàng đoạt tuyệt niệm tưởng với Lý Trăn, mặc dù vẫn không thể nào nói là thích Tạ Hành, nhưng cũng không có phản ứng khắc nghiệt như đời trước. Tạ Hành thích lăn lộn thì cứ để nàng ta lăn lộn cho thoải mái, dù sao hậu quả cũng không còn phải do mình gánh vác, chỉ cần không đụng đến mình thì Tạ Hộ cũng sẽ không xé rách mặt với Tạ Hành là được.
Tạ Hành tựa hồ thật hài lòng với sự thức thời của Tạ Hộ. Các học sinh của Đông Lăng thư viện đi vào trà lâu, vốn dĩ đang nói chuyện thì một người mắt sắc thấy Thẩm Hấp kinh ngạc kêu lên: "Kia không phải là... Yến Tuy huynh sao?"
Lời nói vừa phát ra thì mọi người mới thấy Thẩm Hấp ngồi phía bên phải của Tạ Thiều, vội vàng tiến đến chào hỏi. Thẩm Hấp đứng lên cùng mọi người đáp lễ, hai bên nói xong mấy lời khách sáo thì các học sinh nhất định kêu chủ quán nối bàn, bọn họ ai cũng muốn ngồi cùng bàn tâm tình với Thẩm Hấp.
Lý Trăn đi đến phía trước chấp tay thi lễ với Tạ Thiều và Thẩm Hấp: "Duy Trinh, Yến Tuy huynh, làm phiền rồi. Ngũ cô nương cũng vậy."
Nói xong, Lý Trăn cũng gật gật đầu với Tạ Hộ. Tạ Hộ thong dong ứng đối, cùng mọi người ngồi xuống, chỉ đáng thương nàng bị Tạ Hành và Tạ Ngọc kẹp ở giữa, thực sự có chút không được tự nhiên.
Tạ Thiều cười vui vẻ: "Xuân Sơn huynh nói quá lời, mau mời ngồi. Ngày thường muốn mời cũng không được, hôm nay để tiểu đệ làm chủ, mời mọi người uống một chén trà, mong rằng các huynh nể mặt."
Tạ Thiều là người hào sảng, học hành tuy rằng không đến đâu nhưng nói chuyện làm việc đều rất có khí thế, rất dễ dàng khiến người khác có hảo cảm và tăng thêm sự coi trọng. Mọi người sôi nổi nói lời cảm tạ với sự ra tay của Tạ Thiều. Tạ Trọng và Tạ Triều liếc nhau, đều cảm thấy tiểu tử Tạ Thiều này thật không có đạo nghĩa, những người này đều do bọn họ mời ra, hiện giờ lại bán cho Tạ Thiều một cái nhân tình, quyết định trước tiên không cùng tiểu tử lỗ mãng này tranh cãi tại đây, để về sau hẵng nói.
Trên bàn đã có sẵn trà cụ cùng lá trà, nhiệm vụ pha trà đương nhiên giao cho vị Tạ Hộ có kinh nghiệm vừa rồi đã biểu diễn tài nghệ tới làm.
Tạ Hộ âm thầm cười khổ, ca ca này thật không sợ kiếm thêm chuyện cho nàng ôm đồm. Pha trà cho chủ tử thật là một vinh hạnh cho mấy đời tổ tiên nên nàng nguyện ý một ngàn một vạn lần, chỉ là pha trà cho đám ô hợp kia thì thật quá phí phạm tài năng của nàng. Nhưng "tên đã lên dây, không thể không bắn", nhiều cặp mắt nhìn như vậy nàng cũng không tiện phát tác ngay tại chỗ quẳng gánh nói không làm, nếu đã làm vậy nhất định phải làm cho tốt, đây là tôn chỉ của Tạ Hộ cũng là bí quyết để ở đời trước nàng có thể bảo mệnh -- -- ít nói, làm nhiều, làm tốt!
Lại một phen động tác ưu nhã thuần thục làm cho hai bàn tài tử giai nhân nhìn không nháy mắt, chỉ cảm thấy cô nương trước mắt này toàn thân đều lộ ra một cỗ am hiểu về trà đạo từ thuở xa xưa, mỗi một động tác đều là cảnh đẹp ý vui, kiến người luyến tiếc dời đi ánh mắt.
Tạ Hộ xăn tay áo châm trà, cuối cùng làm một động tác kết thúc, vẫn như cũ không nói lời nào chỉ đưa tay ra hiệu mời mọi người. Tất cả đều nâng chung trà thưởng thức, đa số đều là người am hiểu về trà, cho dù người không biết gì về trà cũng bị một loại động tác ưu nhã kia tạo cho ba phần nhã hứng, cũng theo mọi người phẩm trà.
Lý Trăn cầm lên chung trà đầu tiên là nhẹ ngửi, chỉ cảm thấy hương trà hợp lòng người, tựa hồ thoảng chút hương vị trái cây như có như không, uống vào một ngụm chỉ cảm thấy mềm mại thuần hậu, không tự chủ được nhẹ khen một tiếng: "Trà ngon. Là Kim tuấn mi thượng đẳng." Lại uống một ngụm nữa, dư vị vẫn còn đọng lại, cảm giác được hương trà vẫn còn giữ mãi.
"Không ngờ có thể uống được trà Kim tuấn mi hảo hạng ngon đến như vậy ở chỗ này." Lý Trăn nhìn về phía Tạ Thiều gật đầu nói: "Thật làm Duy Trinh tiêu tốn rồi."
Tạ Thiều thấy hắn cố ý nói lời cảm tạ với mình, không khỏi cảm thấy kỳ quái xua tay nói: "Ai nha, nói cái gì mà tiêu pha chứ, chỉ một chén trà mà thôi."
Lý Trăn nghe hắn nói như vậy cũng không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục phẩm trà. Uống xong một ngụm ánh mắt lại không tự giác nâng lên nhìn về phía người pha trà, trong lòng thầm ngạc nhiên không thôi, một tiểu cô nương mười hai tuổi lại có trà nghệ tuyệt vời như vậy thật khiến người phải lau mắt mà nhìn.
Tạ Thiệu đi trước một bước kéo ghế ra mời Thẩm Hấp ngồi, bộ dáng chân chó làm Tạ Hộ cảm thấy đỏ mặt. Sau khi Thẩm Hấp ngồi xuống, Tạ Thiều cũng không quên kéo ghế cho Tạ Hộ. Tạ Hộ nhìn chỗ ngồi đối diện với Thẩm Hấp có chút lắp bắp, vẫn không thể nào có đủ dũng khí để cùng ngồi cùng ăn với chủ tử, đừng nói lại còn ngồi đối diện.
Tạ Hộ hơi có chút không được tự nhiên, vừa may tiểu nhị tới hỏi muốn kêu trà nào, Tạ Thiều do dự nửa ngày cũng không thể quyết định, Tạ Hộ bèn đứng lên tiếp nhận danh mục các loại trà trong tay tiểu nhị nói: "Mang ta đi nhìn lá trà một chút."
Thư hương trà lâu kinh doanh chỉ có trà, dùng trà để lấy lòng khách, bởi vậy trước nay đều không ngại khách nhân tự mình chọn lựa lá trà. Tạ Hộ cũng không phải là khách nhân đầu tiên đưa ra yêu cầu muốn đích thân tuyển chọn lá trà, tiểu nhị cũng là người có học, thấy vị cô nương này tuổi tuy nhỏ nhưng giơ tay nhấc chân đều là phong phạm tiểu thư khuê các, bộ dáng lại thanh lệ thuần mỹ sáng bóng như châu ngọc, đâu dám chậm trễ bèn đưa Tạ Hộ đi ngay.
Tạ Thiều đang phát sầu không biết kêu trà gì để đãi khách. Hắn chẳng hiểu biết chút gì về trà đạo, nếu chọn sai trà làm mất phẩm vị thì cũng không phải là một sự kiện sáng rọi. Hiện giờ có Tạ Hộ tiếp nhận chuyện khó khăn này, mặc kệ muội muội chọn trà ngon hay dở thì đối với Tạ Thiều mà nói đều là giải vây.
Tạ Thiều cười cười với vị Thẩm Hấp biểu tình thong dong quang hoa nội liễm: "Yến Tuy huynh có điều không biết, đừng nhìn muội muội kia của đệ tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu biết lại không ít chút nào đâu. Đệ đối với trà thuật dốt đặc cán mai, vậy cứ để nàng đi chọn thôi."
Thẩm Hấp nhếch môi cười, tâm tình rất tốt giọng điệu ôn nhã nói: "Lệnh muội rất là đa tài."
Tạ Thiều ngượng ngùng sờ đầu cười: "Muội ấy đấy à, từ nhỏ đúng là con mọt sách, từ khi biết chữ thì đã ngày đêm ôm sách đọc. Mẫu thân của đệ thường nói muội ấy nếu không phải đi thi Trạng Nguyên thì cần khổ học như vậy làm gì? Vậy mà cứ khuyên thế nào muội ấy đều không nghe. Tuổi còn nhỏ mà tài học so với đệ tốt hơn nhiều, kiến thức so với đệ biết nhiều hơn, thật khiến đệ phải xấu hổ."
Nghe Tạ Thiều tận hết sức lực khen ngợi muội muội của mình, Thẩm Hấp cũng không nói lời nào cứ vậy mà nghe một cách ôn hòa. Rốt cuộc lại là Tạ Thiều nói xong lại cảm thấy xấu hổ vì mình nói hơi nhiều.
Đúng lúc, Tạ Hộ chọn trà xong đã quay lại, phía sau là mấy tiểu nhị cầm trà cụ. Tạ Hộ hướng dẫn bọn họ đặt khay trà, chum trà, ấm trà, tách trà có nắp, chung trà, lá trà, nước sôi tất cả bày ra trên bàn, sau đó từ nàng tự mình biểu diễn trà nghệ.
Tráng ly, đong trà, đổ nước, ngửi hương, ngâm trà, sau khi hoàn thành một loạt động tác cảnh đẹp ý vui, từ ấm trà rót ra ba chung trà thơm, chỉ thấy nước trà vàng cam, màu vàng trong vắt thể hiện sự tươi mới xen lẫn sắc đỏ ấm áp, bã trà màu đồng sáng ẩn hiện sắc hồng.
Tạ Hộ đưa tay ra dấu "thỉnh" với hai người, lại không nói lời nào cứ vậy mà thối lui sang một bên. Tạ Thiều trước tiên mời Thẩm Hấp, Thẩm Hấp cũng không chối từ liền nâng chung trà lên, trước tiên hít vào hương trà rồi sau đó mới nhấp một ngụm. Thẩm Hấp cảm thấy vị trà trong miệng rất nồng nàn, mềm mại, thuần hậu, không đắng không chát, vị trà giữ lại rất lâu, lại có vị ngọt sau khi nuốt xuống, khiến hương vị thơm ngọt vẫn còn lưu lại mãi trong miệng người phẩm trà.
Thẩm Hấp sau khi nhấp một ngụm liền biết đây là trà quý, kinh ngạc nhìn nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy nàng rũ mi mắt, tư thái trang nghiêm chăm chú thưởng thức chung trà trong tay, bộ điệu rất thành kính, nếm từng ngụm rất nhỏ, toàn thân toát ra một vẻ thánh khiết bất khả xâm phạm. Thân mình của nàng tựa hồ xuất ra một cỗ hương cam ngọt thanh, nhan sắc thanh nhã kiều diễm, gương mặt thật sự tinh xảo không thể tả, mỗi một biểu tình rất nhỏ đều thật sự động lòng người. Dung mạo này mà nhiều một phân thì sẽ trở nên quá tục diễm, thiếu một phân thì sẽ thành nhạt nhẽo, khó khăn lắm mới có thể dung hòa một cách thật thích hợp để cho ra một nhan sắc khuynh thành như vậy.
Sau khi ba người phẩm trà, Tạ Thiều nhấp miệng nhìn về phía Thẩm Hấp, chỉ thấy Thẩm Hấp cứ từng ngụm từng ngụm uống cạn chung trà, đây coi như là sự tán thưởng lớn nhất cho người pha trà. Thẩm Hấp đặt chung trà đã cạn trên tay xuống bàn, lúc này mới mỉm cười gật đầu khen Tạ Hộ: "Trà ngon."
Tạ Thiều cũng chẳng biết phẩm trà, đâu uống ra lá trà ngon hay dở, chỉ thấy lúc nãy những động tác của muội muội nhìn thật xinh đẹp. Nếu thật bắt Tạ Thiều nói ra nguyên nhân vì sao trà ngon thì hắn cũng nghĩ không ra, bèn không nói lời nào chờ hai người kia mở miệng trước, nghe Thẩm Hấp đánh giá xong mới cười sung sướng tiếp lời: "Thật là trà ngon. Ngay cả đệ không thích uống trà cũng cảm thấy trà này uống rất ngon."
Thẩm Hấp không đáp lại Tạ Thiều, bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, dường như rừng trúc rì rào lay động trong gió hay những cành mai lung linh khoe sắc cũng không so được với khí chất ôn nhã như ngọc của vị Thẩm Hấp này.
Tạ Hộ chỉ cười cười đáp trả Thẩm Hấp và Tạ Thiều, đặc biệt liếc một cái thật nhanh về phía Tạ Thiều, sau đó lại mau chóng thu liễm ánh mắt, không nói gì thêm.
Thẩm Hấp thấy nàng mặt mày như họa, biểu tình sinh động, vốn đang chỉ là rũ mắt uống trà tư thế đẹp như bức họa trên vách, nhưng nháy mắt vừa liếc Tạ Thiều một cái thì biểu tình linh động ấy mới thật đáng tán dương, giống như tiểu tiên nữ trên bức họa kia đột nhiên thức tỉnh, vừa ngây thơ trong sáng lại lộ ra vẻ thông minh giảo hoạt. Tuy chỉ một cái chớp mắt lại khiến Thẩm Hấp thầm cảm thán thật lâu, phá lệ phát ra kỳ tưởng, nếu ánh mắt kia dừng ở trên người mình thì sẽ có cảm thụ gì?!
Tạ Thiều không phát giác ánh mắt của Tạ Hộ, còn đang ngồi ngây ngốc phẩm trà với Thẩm Hấp. Thẩm Hấp cũng thật nhẫn nại, thế nhưng lại thật sự ngồi nghe "gà mờ" Tạ Thiều nói chuyện. Tạ Hộ co đầu rút cổ, một chút cũng không tính muốn nổi bật trước mặt chủ tử. Nàng không dám mở miệng mà Thẩm Hấp cũng không nói lời nào, nhìn quanh bàn cũng chỉ có Tạ Thiều đang một mình miệng lưỡi lưu loát.
Thẩm Hấp nghe Tạ Thiều nói rất hứng khởi cũng không chuẩn bị ngắt lời hắn, duỗi tay định cầm chung trà phía bên tay phải uống thêm, lại bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy đã uống xong, ánh mắt mới liếc đến ấm bạc đang giữ nóng trên lò đồng, liền thấy một bóng hình mang theo hương thơm mát đến bên cạnh. Tạ Hộ đã sớm đứng lên đi đến bên cạnh Thẩm Hấp rót thêm trà nóng, động tác thành thạo như nước chảy mây trôi, dường như châm trà đổ nước cho hắn là kỹ năng trời sinh của nàng.
Tạ Thiều thấy Tạ Hộ đứng dậy châm trà cho Thẩm Hấp vốn dĩ cũng không cảm thấy có gì, cho rằng Tạ Hộ sau khi châm trà cho Thẩm Hấp xong thì tiếp theo sẽ tới châm trà cho vị ca ca này. Ai ngờ Tạ Thiều phát hiện mình đã nâng chung trà lên đợi sẵn mà nha đầu kia thế nhưng lại "có quyền" không phát hiện, chỉ thấy nàng cụp mắt xuống, lại quy quy củ củ về chỗ ngồi, động tác mạch lạc lưu loát, ngồi xuống liền trầm mặc cứ như người vừa rồi chạy tới châm trà cho người ta không phải là nàng.
Đúng là nha đầu thúi vô nhân tính, trong mắt chỉ biết người khác phái!
Trong lòng đang bất đắc dĩ chửi thầm, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng la "kinh hỉ" rất thanh thúy: "Nhị ca ca, Ngũ muội muội, hai người cũng ở đây à."
Tạ Thiều và Tạ Hộ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Hành cùng Tạ Ngọc song song đi vào trà lâu, phía sau các nàng còn có mấy học sinh mặc đồng phục của Đông Lăng thư viện, trong đó bao gồm Tạ Trọng và Tạ Triều, còn có hai thanh niên không quen biết, đi ở cuối cùng không phải vị Tam công tử Lý Trăn tuấn nhã u buồn thì còn là ai nữa chứ?
Tạ Hành thấy Tạ Hộ như được tiếp máu gà, hưng phấn chạy tới ôm chặt tay Tạ Hộ, giọng điệu kiểu vừa làm nũng vừa hiềm nghi nói: "Ngũ muội muội, sáng sớm ta muốn kêu muội cùng ra du ngoạn, chỉ là muội không ở trong viện, ta đành phải cùng tứ muội cùng đi, vừa vặn trên đường gặp Đại ca cùng Tam ca. Thật sự xảo hợp quá, rốt cuộc hóa ra chúng ta vẫn gặp nhau ở đây."
Tạ Hộ nghe ngữ điệu giả dối này của Tạ Hành thực sự da đầu tê dại, nhìn qua đám người thì thấy Lý Trăn đang liếc nhìn các nàng một cách thấu hiểu, Tạ Hộ liền minh bạch rốt cuộc chuyện gì xảy ra, trong miệng đáp: "Sáng sớm mọi người đều bị kêu đến chủ viện rang đậu, không gặp các tỷ ở đó muội còn thấy chán nữa đó."
Xét theo lương tâm mà nói thì Tạ Hộ cũng không nên có sinh tử cừu hận gì với Tạ Hành. Đời trước dù cho nàng lưu luyến si mê Lý Trăn không có kết quả, nhưng cũng đâu phải là lỗi của Tạ Hành? Mọi người đều có duyên phận với nhau, Lý Trăn không thích nàng thì nàng cũng đâu thể hoàn toàn đổ lên người Tạ Hành. Đời trước Tạ Hành đối xử với nàng không được tốt lắm nhưng nàng cũng đâu đối xử tốt với Tạ Hành hơn bao nhiêu, hai người cuối cùng đều chết, không có ai thắng ai thua.
Đời trước nàng đang ở trong sương mù nên nhìn mọi chuyện không rõ ràng, luôn cho rằng Tạ Hành đoạt đi hết thảy của mình, cứ nghĩ nếu Tạ Hành mà chết đi thì Lý Trăn liền sẽ yêu nàng, ôm ý tưởng không thực tế này sống qua nhiều năm, đem nỗi hận mình không cầu được tình cảm của Lý Trăn toàn bộ đổ hết trên người Tạ Hành, thực sự oan uổng nàng ta. Mãi đến khi Tạ Hành thật sự chết đi còn mình thì bị Lý Trăn giết chết, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại, dứt tuyệt phần niệm tưởng kia.
Mà từ sau khi nàng đoạt tuyệt niệm tưởng với Lý Trăn, mặc dù vẫn không thể nào nói là thích Tạ Hành, nhưng cũng không có phản ứng khắc nghiệt như đời trước. Tạ Hành thích lăn lộn thì cứ để nàng ta lăn lộn cho thoải mái, dù sao hậu quả cũng không còn phải do mình gánh vác, chỉ cần không đụng đến mình thì Tạ Hộ cũng sẽ không xé rách mặt với Tạ Hành là được.
Tạ Hành tựa hồ thật hài lòng với sự thức thời của Tạ Hộ. Các học sinh của Đông Lăng thư viện đi vào trà lâu, vốn dĩ đang nói chuyện thì một người mắt sắc thấy Thẩm Hấp kinh ngạc kêu lên: "Kia không phải là... Yến Tuy huynh sao?"
Lời nói vừa phát ra thì mọi người mới thấy Thẩm Hấp ngồi phía bên phải của Tạ Thiều, vội vàng tiến đến chào hỏi. Thẩm Hấp đứng lên cùng mọi người đáp lễ, hai bên nói xong mấy lời khách sáo thì các học sinh nhất định kêu chủ quán nối bàn, bọn họ ai cũng muốn ngồi cùng bàn tâm tình với Thẩm Hấp.
Lý Trăn đi đến phía trước chấp tay thi lễ với Tạ Thiều và Thẩm Hấp: "Duy Trinh, Yến Tuy huynh, làm phiền rồi. Ngũ cô nương cũng vậy."
Nói xong, Lý Trăn cũng gật gật đầu với Tạ Hộ. Tạ Hộ thong dong ứng đối, cùng mọi người ngồi xuống, chỉ đáng thương nàng bị Tạ Hành và Tạ Ngọc kẹp ở giữa, thực sự có chút không được tự nhiên.
Tạ Thiều cười vui vẻ: "Xuân Sơn huynh nói quá lời, mau mời ngồi. Ngày thường muốn mời cũng không được, hôm nay để tiểu đệ làm chủ, mời mọi người uống một chén trà, mong rằng các huynh nể mặt."
Tạ Thiều là người hào sảng, học hành tuy rằng không đến đâu nhưng nói chuyện làm việc đều rất có khí thế, rất dễ dàng khiến người khác có hảo cảm và tăng thêm sự coi trọng. Mọi người sôi nổi nói lời cảm tạ với sự ra tay của Tạ Thiều. Tạ Trọng và Tạ Triều liếc nhau, đều cảm thấy tiểu tử Tạ Thiều này thật không có đạo nghĩa, những người này đều do bọn họ mời ra, hiện giờ lại bán cho Tạ Thiều một cái nhân tình, quyết định trước tiên không cùng tiểu tử lỗ mãng này tranh cãi tại đây, để về sau hẵng nói.
Trên bàn đã có sẵn trà cụ cùng lá trà, nhiệm vụ pha trà đương nhiên giao cho vị Tạ Hộ có kinh nghiệm vừa rồi đã biểu diễn tài nghệ tới làm.
Tạ Hộ âm thầm cười khổ, ca ca này thật không sợ kiếm thêm chuyện cho nàng ôm đồm. Pha trà cho chủ tử thật là một vinh hạnh cho mấy đời tổ tiên nên nàng nguyện ý một ngàn một vạn lần, chỉ là pha trà cho đám ô hợp kia thì thật quá phí phạm tài năng của nàng. Nhưng "tên đã lên dây, không thể không bắn", nhiều cặp mắt nhìn như vậy nàng cũng không tiện phát tác ngay tại chỗ quẳng gánh nói không làm, nếu đã làm vậy nhất định phải làm cho tốt, đây là tôn chỉ của Tạ Hộ cũng là bí quyết để ở đời trước nàng có thể bảo mệnh -- -- ít nói, làm nhiều, làm tốt!
Lại một phen động tác ưu nhã thuần thục làm cho hai bàn tài tử giai nhân nhìn không nháy mắt, chỉ cảm thấy cô nương trước mắt này toàn thân đều lộ ra một cỗ am hiểu về trà đạo từ thuở xa xưa, mỗi một động tác đều là cảnh đẹp ý vui, kiến người luyến tiếc dời đi ánh mắt.
Tạ Hộ xăn tay áo châm trà, cuối cùng làm một động tác kết thúc, vẫn như cũ không nói lời nào chỉ đưa tay ra hiệu mời mọi người. Tất cả đều nâng chung trà thưởng thức, đa số đều là người am hiểu về trà, cho dù người không biết gì về trà cũng bị một loại động tác ưu nhã kia tạo cho ba phần nhã hứng, cũng theo mọi người phẩm trà.
Lý Trăn cầm lên chung trà đầu tiên là nhẹ ngửi, chỉ cảm thấy hương trà hợp lòng người, tựa hồ thoảng chút hương vị trái cây như có như không, uống vào một ngụm chỉ cảm thấy mềm mại thuần hậu, không tự chủ được nhẹ khen một tiếng: "Trà ngon. Là Kim tuấn mi thượng đẳng." Lại uống một ngụm nữa, dư vị vẫn còn đọng lại, cảm giác được hương trà vẫn còn giữ mãi.
"Không ngờ có thể uống được trà Kim tuấn mi hảo hạng ngon đến như vậy ở chỗ này." Lý Trăn nhìn về phía Tạ Thiều gật đầu nói: "Thật làm Duy Trinh tiêu tốn rồi."
Tạ Thiều thấy hắn cố ý nói lời cảm tạ với mình, không khỏi cảm thấy kỳ quái xua tay nói: "Ai nha, nói cái gì mà tiêu pha chứ, chỉ một chén trà mà thôi."
Lý Trăn nghe hắn nói như vậy cũng không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục phẩm trà. Uống xong một ngụm ánh mắt lại không tự giác nâng lên nhìn về phía người pha trà, trong lòng thầm ngạc nhiên không thôi, một tiểu cô nương mười hai tuổi lại có trà nghệ tuyệt vời như vậy thật khiến người phải lau mắt mà nhìn.
Bình luận facebook