Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Edited by Bà Còm
Tạ Hộ liếc mắt một cái liền chọn ngay một vại trà trong vô số lá trà trên kệ. Chủ tử thích uống trà nhưng thiên về vị thơm thuần hậu của hồng trà, còn trà xanh thì chủ tử chỉ muốn uống vào mùa hè. Hiện giờ đã là tháng mười, khí hậu tuy chưa rét lạnh nhưng cũng tới lúc uống hồng trà.
Chọn lá trà xong, Tạ Hộ lại đến quầy thấp chọn một bộ trà cụ bằng sứ trắng, tuy nhìn đơn giản nhưng lại là một trong những bộ trà cụ quý nhất khó tạo ra nhất. Sứ trắng dễ tìm nhưng bộ sứ trắng mỏng như cánh ve thì lại hiếm có, loại sứ này mỏng đến nỗi có thể nhìn xuyên qua, chỉ cần nâng cái chén về hướng ánh sáng thì giống như nhìn qua một tấm lụa trắng, có thể nhìn thấu bên trong.
Tạ Hộ mang tới một tấm nệm, ngồi quỳ trước bàn thấp nghiêm túc pha trà.
Tuy Thẩm Hấp ngồi phía sau án thư nhưng trong lòng không thể an tĩnh, ánh mắt luôn nhịn không được hướng lên người nàng. Thẩm Hấp ngắm nàng nghiêm trang ngồi quỳ trên đệm mềm, lưng duỗi thẳng, rất chăm chú nhưng không kém phần kiêu hãnh, thắt lưng bản to bằng gấm vòng quanh eo làm vòng eo của nàng càng thêm thon thả, thoạt nhìn chỉ cần một tay có thể ôm hết. Không thể không công nhận, trong mắt Thẩm Hấp cô nương này thật vô cùng mỹ lệ, chỉ nhìn bóng lưng nàng thôi mà cũng có thể khiến hắn quên hết tất cả.
Tạ Hộ nghiêm túc pha trà thật tốt, vừa đứng dậy liền bắt gặp ánh mắt nhìn nàng chăm chú không chút nào che đậy của Thẩm Hấp, tức khắc có loại cảm giác quẫn bách như mình đang "đục nước béo cò" bị chủ tử bắt gặp. Tuy nàng không hề "đục nước béo cò" nhưng ánh mắt của chủ tử chính là làm nàng sinh ra cảm giác như vậy.
“Công tử, trà đã pha xong. Công tử muốn uống ở đâu?”
Thẩm Hấp buông quyển sách dùng làm đạo cụ trong tay (hoàn toàn không để ý đọc sách, vậy không phải cầm để làm đạo cụ sao?) đứng lên, cũng từ bên cạnh quầy thấp lấy một tấm đệm mềm mang tới, sau đó lấy một khay trà, đem trà ngon Tạ Hộ vừa pha đặt trên trên, hai người cứ thế mặt đối mặt ngồi xuống.
Nhìn thoáng qua lá trà và trà cụ nàng chọn, Thẩm Hấp khẽ mỉm cười hài lòng, giơ tay cầm lên một chén, đầu tiên là để dưới mũi nhẹ hít vào, sau đó liền nhấp một ngụm, rồi không nói gì uống cạn chén trà, lúc này mới hỏi: “Tay nghề pha trà của muội là học từ ai?”
Tạ Hộ đang uống trà một cách hưởng thụ, bị Thẩm Hấp hỏi bất ngờ vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, muốn trả lời nhưng lại phát hiện mình thật không biết phải trả lời thế nào. Một tay trà nghệ này của nàng cũng có quan hệ với chủ tử, đời trước nàng ở trong cung có học qua với trà sư, bất quá sau khi đến hầu hạ ngự tiền, chủ tử chê bai nàng pha trà chưa tới liền tự mình chỉ điểm một phen, sau đó mới có tay nghề như hiện giờ.
Chỉ là, loại chuyện này phải giải thích với chủ tử như thế nào?
Cúi đầu nghĩ nghĩ, Tạ Hộ ấp úng: “Muội... cha muội thích uống trà. Ông, ông dạy muội.”
Lão cha Tạ Cận thật là một tấm bia tốt. Thật ra chỉ có người trong nhà mới biết Tạ Cận ngày thường ngoại trừ đi xã giao thì căn bản không hề uống trà. Nếu nhất định phải chọn một loại trà để thích thì chỉ có thể là trà sữa ngựa, ngày thường ông chỉ uống sữa bò và sữa dê mà thôi... Đừng nhìn Tạ Cận nghiêm trang uy phong như vậy, thật ra trong xương cốt vẫn chưa... cai sữa! Mà Tạ Hộ vẫn luôn cho rằng, Tạ Cận đối với Vân thị nhiều năm sủng ái không suy, thực sự có quan hệ chặt chẽ đến bộ phận trước ngực của Vân thị.
Thẩm Hấp thấy gương mặt của nàng khẽ động, trong mắt lộ ra tia sáng ranh mãnh, thắc mắc không biết trong cái đầu nhỏ kia suy nghĩ điều gì mà biểu tình vô cùng đáng yêu. Thẩm Hấp nhìn chiếc miệng nhỏ xinh của nàng nhấp từng ngụm trà, thật sự hấp dẫn, đôi môi vốn dĩ đỏ hồng bị nước trà làm ẩm ướt nhìn càng trơn bóng mềm mại quyến rũ.
Thu hồi ánh mắt, Thẩm Hấp cảm thấy không khí trầm mặc có chút xấu hổ, tìm đề tài hỏi: “Tạ đại nhân ngày thường yêu thích những gì?”
Tạ Hộ thiếu chút nữa phun ra ngụm trà trong miệng, nàng mới vừa thầm nghĩ trong đầu lão cha thích uống sữa, chủ tử liền hỏi cha nàng thích gì, phải trả lời thế nào? Nói ra thì một đời anh danh của cha nàng có thể hoàn toàn hủy diệt.
“Cũng không có gì yêu thích.” Ngượng ngùng, nàng chỉ có thể nói như vậy. Tuy rằng có thể làm chủ tử hiềm nghi, nhưng đây cũng không còn cách nào, cũng phải bận tâm mặt mũi của lão nhân gia chứ!
May mắn Thẩm Hấp cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không tính thật sự nghiên cứu cha Tạ Hộ yêu thích những gì. Sau khi trầm mặc uống thêm một chén trà, Thẩm Hấp đột nhiên nói thêm: “Ngày ấy ta nghe Quốc Công và Lão thái quân có nhắc tới muội.”
Tạ Hộ kinh hãi: “Hả? Nhắc đến muội làm gì?”
Thẩm Hấp thấy bộ dạng mở to mắt, miệng cũng khẽ nhếch lên của nàng, bất giác cảm thấy buồn cười, giải thích: “Tựa hồ là từ chỗ nào đó nghe thấy chút tin đồn về muội. Chính là chuyện lần trước...”
Tạ Hộ lập tức minh bạch là vụ nào, nghĩ đến Lão thái quân chắc cũng nghe thấy từ miệng của Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ. Vụ kia chính chủ tử cũng biết nội tình, cho nên Tạ Hộ ở trước mặt Thẩm Hấp cũng không cảm thấy chột dạ xấu hổ, chỉ là vô cùng phẫn nộ với những kẻ truyền bá lời đồn. Bất quá miệng mọc trên mặt của người ta, nàng cũng đâu thể nào quản được người ta nói như thế nào? Ngẫm lại bọn họ cũng chỉ là nghe xong lời "nói bóng nói gió", vậy mà đã có thể đem chuyện đó lén truyền khai đến nỗi như thế; nếu thật sự có chứng cứ hôm đó nàng bị bắt cóc, có thể biết được lời đồn đãi kia sẽ tràn lan thành cái dạng gì.
“Quốc Công còn hỏi muội có hứa gả cho ai hay chưa...” Thẩm Hấp tiếp tục nói về đề tài này lại khiến Tạ Hộ không thể hiểu được. Quốc công đã nghe nói ‘Công tích vĩ đại’ của nàng vậy mà còn hỏi nàng có hứa gả cho ai hay chưa sao?
Thẩm Hấp nói xong câu này cũng cảm thấy tựa hồ có chút không diễn đạt được hết ý. Nhưng hôm nay hắn đưa nàng tới nơi này thật ra mục đích chính cũng chỉ vì muốn nói tới vấn đề này. Thẩm Hấp buông chén trà, hít sâu một hơi, lại hỏi: “Muội có nghĩ tới, tương lai muốn gả cho dạng người gì hay không?”
Tạ Hộ chỉ cảm thấy ba câu nói liên tiếp của chủ tử đều làm nàng không biết trả lời thế nào? Hai câu trước còn đỡ, chỉ là trần thuật bình thường mà thôi, nàng không trả lời cũng không sao. Bất quá câu thứ ba này chính là một câu hỏi, nàng đâu thể không trả lời. Ngay cả nàng cũng biết, vấn đề này nếu chủ tử hỏi bất kỳ một nữ hài nhi nào cũng là thập phần đường đột.
Thấy ánh mắt thanh minh của chủ tử nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Hộ cũng nghiêm mặt buông xuống chén trà, trả lời Thẩm Hấp: "Muội muốn gả cho một người... rất tốt với muội.”
Ánh mắt Thẩm Hấp khẽ động: “Còn gì nữa không? Đối với thân phận có yêu cầu gì hay không?”
Chủ tử làm sao vậy? Tạ Hộ khó hiểu nhìn Thẩm Hấp, trong miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Thân phận không có yêu cầu gì, chỉ cần nhân phẩm tốt, cho dù gia cảnh bần hàn cũng không sao.”
“À, hóa ra là vậy.” Thẩm Hấp nghe xong Tạ Hộ trả lời, gật gật đầu như đang suy tư gì, sau đó không nói gì nữa. Ngay lúc Tạ Hộ cho rằng cuộc đối thoại này cứ như vậy mà kết thúc, Thẩm Hấp đột nhiên lại mở miệng: “Qua năm nay ta đã hai mươi, đã tới tuổi thành thân. Trong nhà từng định cho ta hai mối, bất quá... cũng không thể thành, một là đích trưởng nữ nhà Ngự Sử Đài, một là đích thứ nữ của Thiếu Phủ Giám. Trước khi đính hôn các nàng đều xảy ra chuyện, cho nên tới hôm nay ta cũng chưa có thể định thân.”
Tạ Hộ ôm chén trà trong tay, ngốc ngốc nhìn Thẩm Hấp như đang báo cáo xuất thân, nhất thời không biết nên có phản ứng gì, sửng sốt hơn nửa ngày mới nhớ đáp lại: “À à à. Vâng.”
Thẩm Hấp nói xong những lời này cũng tự cảm thấy kỳ cục, không nhìn vào mắt Tạ Hộ mà chỉ cười cười với nàng, sau đó lại bưng chén trà lên nhấp từng ngụm.
Bởi vì Tạ Hộ không góp lời, cho nên cuộc đối thoại của hai người cũng không duy trì bao lâu. Uống trà xong, Thẩm Hấp chỉ chỉ kệ sách, kêu Tạ Hộ chọn một quyển sách để đọc, còn mình thì lui về sau án thư, cầm quyển sách lúc nãy còn chưa đọc, tùy ý lật ra vài trang.
Tuy rằng Tạ Hộ muốn mau chút trở về, bất quá cũng biết nơi này tuyệt không phải một mình nàng có thể tìm được đường ra, mà hiện tại chủ tử rõ ràng không muốn nhích người đưa nàng trở về. Tạ Hộ lại không dám lên tiếng sợ chọc giận chủ tử, nghĩ dù sao rảnh rỗi không có việc gì, quyết định cứ đọc sách là tốt nhất, chỉ đọc một lát thôi rồi kêu chủ tử đưa về, nghĩ đến lúc đó chủ tử sẽ không đến nỗi bực mình.
Nghĩ như vậy nên Tạ Hộ liền nghe theo đi đến kệ sách chọn một quyển, ngồi xuống ghế thái sư trước cửa sổ phía nam mở ra xem. Trong lúc này trà thất chỉ có tiếng lật sách, kim rớt cũng có thể nghe. Hai người đều thích tĩnh lặng, cho nên mặc dù không nói lời nào, nhưng trong tay có một quyển sách liền đủ để cho họ giết thời gian.
*Đăng tại Wattpad*
Vốn dĩ Tạ Hộ chỉ nghĩ đọc trong chốc lát, nhưng không ngờ đọc qua vài trang liền bị nội dung hấp dẫn thật sâu, cho nên dần dần biến thành đọc mê mang, cứ xem xong một trang lại muốn xem thêm một trang nữa ngay lập tức. Cứ bất tri bất giác như vậy mà qua hơn một canh giờ.
Thẩm Hấp nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, buông sách xuống đi đến trước mặt Tạ Hộ. Chỉ là nha đầu này đọc sách quá mê mẩn, ngay cả hắn đứng trước mặt mà cũng không biết, đành phải ho nhẹ một tiếng. Nghe tiếng động nha đầu kia mới ngẩng đầu lên mơ màng nhìn hắn một cái, cặp mắt sáng tựa sao trời, dường như chỉ trong nháy mắt có thể câu mất hồn của hắn. Thẩm Hấp vội vàng thu hồi ánh mắt, lại khụ một tiếng rồi mới nói: “Canh giờ đã không còn sớm, ta đưa muội trở về.”
Nếu dựa theo tâm tư của hắn, Thẩm Hấp thật muốn cứ đem nàng giấu ở chỗ này, mỗi ngày cũng chỉ một mình hắn đến gặp nàng mà thôi. Thẩm Hấp tiếp xúc với cô nương này càng lâu càng cảm thấy hai người rất phù hợp, những gì hắn yêu thích dường như cũng thập phần tương tự như nàng, hai người sẽ không quấy rầy nhau, nàng cũng sẽ không làm hắn cảm thấy phiền chán. Tuy nói hiện tại nàng đối mặt với hắn vẫn có chút khẩn trương, bất quá Thẩm Hấp quy tội cho sự khẩn trương này là do nữ hài nhi rụt rè, chỉ cần về sau ở chung với nhau một thời gian dài, nàng nhất định sẽ là một người đồng hành tuyệt vời.
Tạ Hộ đương nhiên không biết khoảng khắc này trong đầu chủ tử đang nghĩ cái gì. Nghe Thẩm Hấp nói xong, Tạ Hộ liền nhìn ra bên ngoài thăm dò, thấy đã sắp đến trưa nàng giật nảy mình, từ trên ghế thái sư đứng phách dậy cuống quít nói: “Thôi chết, đã đã trễ thế này, không xong rồi.”
Thẩm Hấp thấy nàng kinh hoảng, bất giác lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, yến hội còn chưa bắt đầu. Hiện tại ta đưa muội về vẫn kịp.”
Tạ Hộ lúc này mới yên tâm. Thẩm Hấp đột nhiên vươn tay về phía nàng làm Tạ Hộ kinh ngạc. Thẩm Hấp thấy nàng thất thần bất động, lúc này mới nói: “Cầm lấy tay ta, ta sẽ đưa muội trở lại.”
“...”
Tạ Hộ ngập ngừng giao ra bàn tay của mình. Tuy rằng trong lòng cảm thấy chủ tử cầm tay đưa mình về tất nhiên cũng không có liên hệ gì, nhưng khi bàn tay được chủ tử nắm lấy thì cảm giác thật quá tuyệt vời. Tạ Hộ không biết sau này mình còn có phúc khí cùng cơ hội như vậy hay không, nhưng hôm nay nếu chủ tử khai ân, vậy nàng cũng không ngại hưởng thụ một lần đãi ngộ đặc thù này.
Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ thẹn thùng cười giao bàn tay cho mình, lúc này mới yên lặng cong cong khóe miệng, cầm thật chặt bàn tay trắng mịn như ngọc dương chi, mang theo nàng xuyên qua rừng trúc vượt qua vườn hoa. Chưa bao giờ Thẩm Hấp cảm thấy một khắc quý giá như vậy, chỉ hy vọng thời gian chạy chậm một chút, cho dù là ngừng lại cũng được.
Tạ Hộ liếc mắt một cái liền chọn ngay một vại trà trong vô số lá trà trên kệ. Chủ tử thích uống trà nhưng thiên về vị thơm thuần hậu của hồng trà, còn trà xanh thì chủ tử chỉ muốn uống vào mùa hè. Hiện giờ đã là tháng mười, khí hậu tuy chưa rét lạnh nhưng cũng tới lúc uống hồng trà.
Chọn lá trà xong, Tạ Hộ lại đến quầy thấp chọn một bộ trà cụ bằng sứ trắng, tuy nhìn đơn giản nhưng lại là một trong những bộ trà cụ quý nhất khó tạo ra nhất. Sứ trắng dễ tìm nhưng bộ sứ trắng mỏng như cánh ve thì lại hiếm có, loại sứ này mỏng đến nỗi có thể nhìn xuyên qua, chỉ cần nâng cái chén về hướng ánh sáng thì giống như nhìn qua một tấm lụa trắng, có thể nhìn thấu bên trong.
Tạ Hộ mang tới một tấm nệm, ngồi quỳ trước bàn thấp nghiêm túc pha trà.
Tuy Thẩm Hấp ngồi phía sau án thư nhưng trong lòng không thể an tĩnh, ánh mắt luôn nhịn không được hướng lên người nàng. Thẩm Hấp ngắm nàng nghiêm trang ngồi quỳ trên đệm mềm, lưng duỗi thẳng, rất chăm chú nhưng không kém phần kiêu hãnh, thắt lưng bản to bằng gấm vòng quanh eo làm vòng eo của nàng càng thêm thon thả, thoạt nhìn chỉ cần một tay có thể ôm hết. Không thể không công nhận, trong mắt Thẩm Hấp cô nương này thật vô cùng mỹ lệ, chỉ nhìn bóng lưng nàng thôi mà cũng có thể khiến hắn quên hết tất cả.
Tạ Hộ nghiêm túc pha trà thật tốt, vừa đứng dậy liền bắt gặp ánh mắt nhìn nàng chăm chú không chút nào che đậy của Thẩm Hấp, tức khắc có loại cảm giác quẫn bách như mình đang "đục nước béo cò" bị chủ tử bắt gặp. Tuy nàng không hề "đục nước béo cò" nhưng ánh mắt của chủ tử chính là làm nàng sinh ra cảm giác như vậy.
“Công tử, trà đã pha xong. Công tử muốn uống ở đâu?”
Thẩm Hấp buông quyển sách dùng làm đạo cụ trong tay (hoàn toàn không để ý đọc sách, vậy không phải cầm để làm đạo cụ sao?) đứng lên, cũng từ bên cạnh quầy thấp lấy một tấm đệm mềm mang tới, sau đó lấy một khay trà, đem trà ngon Tạ Hộ vừa pha đặt trên trên, hai người cứ thế mặt đối mặt ngồi xuống.
Nhìn thoáng qua lá trà và trà cụ nàng chọn, Thẩm Hấp khẽ mỉm cười hài lòng, giơ tay cầm lên một chén, đầu tiên là để dưới mũi nhẹ hít vào, sau đó liền nhấp một ngụm, rồi không nói gì uống cạn chén trà, lúc này mới hỏi: “Tay nghề pha trà của muội là học từ ai?”
Tạ Hộ đang uống trà một cách hưởng thụ, bị Thẩm Hấp hỏi bất ngờ vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, muốn trả lời nhưng lại phát hiện mình thật không biết phải trả lời thế nào. Một tay trà nghệ này của nàng cũng có quan hệ với chủ tử, đời trước nàng ở trong cung có học qua với trà sư, bất quá sau khi đến hầu hạ ngự tiền, chủ tử chê bai nàng pha trà chưa tới liền tự mình chỉ điểm một phen, sau đó mới có tay nghề như hiện giờ.
Chỉ là, loại chuyện này phải giải thích với chủ tử như thế nào?
Cúi đầu nghĩ nghĩ, Tạ Hộ ấp úng: “Muội... cha muội thích uống trà. Ông, ông dạy muội.”
Lão cha Tạ Cận thật là một tấm bia tốt. Thật ra chỉ có người trong nhà mới biết Tạ Cận ngày thường ngoại trừ đi xã giao thì căn bản không hề uống trà. Nếu nhất định phải chọn một loại trà để thích thì chỉ có thể là trà sữa ngựa, ngày thường ông chỉ uống sữa bò và sữa dê mà thôi... Đừng nhìn Tạ Cận nghiêm trang uy phong như vậy, thật ra trong xương cốt vẫn chưa... cai sữa! Mà Tạ Hộ vẫn luôn cho rằng, Tạ Cận đối với Vân thị nhiều năm sủng ái không suy, thực sự có quan hệ chặt chẽ đến bộ phận trước ngực của Vân thị.
Thẩm Hấp thấy gương mặt của nàng khẽ động, trong mắt lộ ra tia sáng ranh mãnh, thắc mắc không biết trong cái đầu nhỏ kia suy nghĩ điều gì mà biểu tình vô cùng đáng yêu. Thẩm Hấp nhìn chiếc miệng nhỏ xinh của nàng nhấp từng ngụm trà, thật sự hấp dẫn, đôi môi vốn dĩ đỏ hồng bị nước trà làm ẩm ướt nhìn càng trơn bóng mềm mại quyến rũ.
Thu hồi ánh mắt, Thẩm Hấp cảm thấy không khí trầm mặc có chút xấu hổ, tìm đề tài hỏi: “Tạ đại nhân ngày thường yêu thích những gì?”
Tạ Hộ thiếu chút nữa phun ra ngụm trà trong miệng, nàng mới vừa thầm nghĩ trong đầu lão cha thích uống sữa, chủ tử liền hỏi cha nàng thích gì, phải trả lời thế nào? Nói ra thì một đời anh danh của cha nàng có thể hoàn toàn hủy diệt.
“Cũng không có gì yêu thích.” Ngượng ngùng, nàng chỉ có thể nói như vậy. Tuy rằng có thể làm chủ tử hiềm nghi, nhưng đây cũng không còn cách nào, cũng phải bận tâm mặt mũi của lão nhân gia chứ!
May mắn Thẩm Hấp cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không tính thật sự nghiên cứu cha Tạ Hộ yêu thích những gì. Sau khi trầm mặc uống thêm một chén trà, Thẩm Hấp đột nhiên nói thêm: “Ngày ấy ta nghe Quốc Công và Lão thái quân có nhắc tới muội.”
Tạ Hộ kinh hãi: “Hả? Nhắc đến muội làm gì?”
Thẩm Hấp thấy bộ dạng mở to mắt, miệng cũng khẽ nhếch lên của nàng, bất giác cảm thấy buồn cười, giải thích: “Tựa hồ là từ chỗ nào đó nghe thấy chút tin đồn về muội. Chính là chuyện lần trước...”
Tạ Hộ lập tức minh bạch là vụ nào, nghĩ đến Lão thái quân chắc cũng nghe thấy từ miệng của Lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ. Vụ kia chính chủ tử cũng biết nội tình, cho nên Tạ Hộ ở trước mặt Thẩm Hấp cũng không cảm thấy chột dạ xấu hổ, chỉ là vô cùng phẫn nộ với những kẻ truyền bá lời đồn. Bất quá miệng mọc trên mặt của người ta, nàng cũng đâu thể nào quản được người ta nói như thế nào? Ngẫm lại bọn họ cũng chỉ là nghe xong lời "nói bóng nói gió", vậy mà đã có thể đem chuyện đó lén truyền khai đến nỗi như thế; nếu thật sự có chứng cứ hôm đó nàng bị bắt cóc, có thể biết được lời đồn đãi kia sẽ tràn lan thành cái dạng gì.
“Quốc Công còn hỏi muội có hứa gả cho ai hay chưa...” Thẩm Hấp tiếp tục nói về đề tài này lại khiến Tạ Hộ không thể hiểu được. Quốc công đã nghe nói ‘Công tích vĩ đại’ của nàng vậy mà còn hỏi nàng có hứa gả cho ai hay chưa sao?
Thẩm Hấp nói xong câu này cũng cảm thấy tựa hồ có chút không diễn đạt được hết ý. Nhưng hôm nay hắn đưa nàng tới nơi này thật ra mục đích chính cũng chỉ vì muốn nói tới vấn đề này. Thẩm Hấp buông chén trà, hít sâu một hơi, lại hỏi: “Muội có nghĩ tới, tương lai muốn gả cho dạng người gì hay không?”
Tạ Hộ chỉ cảm thấy ba câu nói liên tiếp của chủ tử đều làm nàng không biết trả lời thế nào? Hai câu trước còn đỡ, chỉ là trần thuật bình thường mà thôi, nàng không trả lời cũng không sao. Bất quá câu thứ ba này chính là một câu hỏi, nàng đâu thể không trả lời. Ngay cả nàng cũng biết, vấn đề này nếu chủ tử hỏi bất kỳ một nữ hài nhi nào cũng là thập phần đường đột.
Thấy ánh mắt thanh minh của chủ tử nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Hộ cũng nghiêm mặt buông xuống chén trà, trả lời Thẩm Hấp: "Muội muốn gả cho một người... rất tốt với muội.”
Ánh mắt Thẩm Hấp khẽ động: “Còn gì nữa không? Đối với thân phận có yêu cầu gì hay không?”
Chủ tử làm sao vậy? Tạ Hộ khó hiểu nhìn Thẩm Hấp, trong miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Thân phận không có yêu cầu gì, chỉ cần nhân phẩm tốt, cho dù gia cảnh bần hàn cũng không sao.”
“À, hóa ra là vậy.” Thẩm Hấp nghe xong Tạ Hộ trả lời, gật gật đầu như đang suy tư gì, sau đó không nói gì nữa. Ngay lúc Tạ Hộ cho rằng cuộc đối thoại này cứ như vậy mà kết thúc, Thẩm Hấp đột nhiên lại mở miệng: “Qua năm nay ta đã hai mươi, đã tới tuổi thành thân. Trong nhà từng định cho ta hai mối, bất quá... cũng không thể thành, một là đích trưởng nữ nhà Ngự Sử Đài, một là đích thứ nữ của Thiếu Phủ Giám. Trước khi đính hôn các nàng đều xảy ra chuyện, cho nên tới hôm nay ta cũng chưa có thể định thân.”
Tạ Hộ ôm chén trà trong tay, ngốc ngốc nhìn Thẩm Hấp như đang báo cáo xuất thân, nhất thời không biết nên có phản ứng gì, sửng sốt hơn nửa ngày mới nhớ đáp lại: “À à à. Vâng.”
Thẩm Hấp nói xong những lời này cũng tự cảm thấy kỳ cục, không nhìn vào mắt Tạ Hộ mà chỉ cười cười với nàng, sau đó lại bưng chén trà lên nhấp từng ngụm.
Bởi vì Tạ Hộ không góp lời, cho nên cuộc đối thoại của hai người cũng không duy trì bao lâu. Uống trà xong, Thẩm Hấp chỉ chỉ kệ sách, kêu Tạ Hộ chọn một quyển sách để đọc, còn mình thì lui về sau án thư, cầm quyển sách lúc nãy còn chưa đọc, tùy ý lật ra vài trang.
Tuy rằng Tạ Hộ muốn mau chút trở về, bất quá cũng biết nơi này tuyệt không phải một mình nàng có thể tìm được đường ra, mà hiện tại chủ tử rõ ràng không muốn nhích người đưa nàng trở về. Tạ Hộ lại không dám lên tiếng sợ chọc giận chủ tử, nghĩ dù sao rảnh rỗi không có việc gì, quyết định cứ đọc sách là tốt nhất, chỉ đọc một lát thôi rồi kêu chủ tử đưa về, nghĩ đến lúc đó chủ tử sẽ không đến nỗi bực mình.
Nghĩ như vậy nên Tạ Hộ liền nghe theo đi đến kệ sách chọn một quyển, ngồi xuống ghế thái sư trước cửa sổ phía nam mở ra xem. Trong lúc này trà thất chỉ có tiếng lật sách, kim rớt cũng có thể nghe. Hai người đều thích tĩnh lặng, cho nên mặc dù không nói lời nào, nhưng trong tay có một quyển sách liền đủ để cho họ giết thời gian.
*Đăng tại Wattpad*
Vốn dĩ Tạ Hộ chỉ nghĩ đọc trong chốc lát, nhưng không ngờ đọc qua vài trang liền bị nội dung hấp dẫn thật sâu, cho nên dần dần biến thành đọc mê mang, cứ xem xong một trang lại muốn xem thêm một trang nữa ngay lập tức. Cứ bất tri bất giác như vậy mà qua hơn một canh giờ.
Thẩm Hấp nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, buông sách xuống đi đến trước mặt Tạ Hộ. Chỉ là nha đầu này đọc sách quá mê mẩn, ngay cả hắn đứng trước mặt mà cũng không biết, đành phải ho nhẹ một tiếng. Nghe tiếng động nha đầu kia mới ngẩng đầu lên mơ màng nhìn hắn một cái, cặp mắt sáng tựa sao trời, dường như chỉ trong nháy mắt có thể câu mất hồn của hắn. Thẩm Hấp vội vàng thu hồi ánh mắt, lại khụ một tiếng rồi mới nói: “Canh giờ đã không còn sớm, ta đưa muội trở về.”
Nếu dựa theo tâm tư của hắn, Thẩm Hấp thật muốn cứ đem nàng giấu ở chỗ này, mỗi ngày cũng chỉ một mình hắn đến gặp nàng mà thôi. Thẩm Hấp tiếp xúc với cô nương này càng lâu càng cảm thấy hai người rất phù hợp, những gì hắn yêu thích dường như cũng thập phần tương tự như nàng, hai người sẽ không quấy rầy nhau, nàng cũng sẽ không làm hắn cảm thấy phiền chán. Tuy nói hiện tại nàng đối mặt với hắn vẫn có chút khẩn trương, bất quá Thẩm Hấp quy tội cho sự khẩn trương này là do nữ hài nhi rụt rè, chỉ cần về sau ở chung với nhau một thời gian dài, nàng nhất định sẽ là một người đồng hành tuyệt vời.
Tạ Hộ đương nhiên không biết khoảng khắc này trong đầu chủ tử đang nghĩ cái gì. Nghe Thẩm Hấp nói xong, Tạ Hộ liền nhìn ra bên ngoài thăm dò, thấy đã sắp đến trưa nàng giật nảy mình, từ trên ghế thái sư đứng phách dậy cuống quít nói: “Thôi chết, đã đã trễ thế này, không xong rồi.”
Thẩm Hấp thấy nàng kinh hoảng, bất giác lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, yến hội còn chưa bắt đầu. Hiện tại ta đưa muội về vẫn kịp.”
Tạ Hộ lúc này mới yên tâm. Thẩm Hấp đột nhiên vươn tay về phía nàng làm Tạ Hộ kinh ngạc. Thẩm Hấp thấy nàng thất thần bất động, lúc này mới nói: “Cầm lấy tay ta, ta sẽ đưa muội trở lại.”
“...”
Tạ Hộ ngập ngừng giao ra bàn tay của mình. Tuy rằng trong lòng cảm thấy chủ tử cầm tay đưa mình về tất nhiên cũng không có liên hệ gì, nhưng khi bàn tay được chủ tử nắm lấy thì cảm giác thật quá tuyệt vời. Tạ Hộ không biết sau này mình còn có phúc khí cùng cơ hội như vậy hay không, nhưng hôm nay nếu chủ tử khai ân, vậy nàng cũng không ngại hưởng thụ một lần đãi ngộ đặc thù này.
Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ thẹn thùng cười giao bàn tay cho mình, lúc này mới yên lặng cong cong khóe miệng, cầm thật chặt bàn tay trắng mịn như ngọc dương chi, mang theo nàng xuyên qua rừng trúc vượt qua vườn hoa. Chưa bao giờ Thẩm Hấp cảm thấy một khắc quý giá như vậy, chỉ hy vọng thời gian chạy chậm một chút, cho dù là ngừng lại cũng được.
Bình luận facebook