Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Edited by Bà Còm
Ba ngày sau, Thẩm gia quả thực đưa tới Tam thư -- Sính thư, Lễ thư, Nghênh thân thư. Tạ gia trịnh trọng nhận lấy. Tiếp theo là lễ Nạp thái -- Thẩm gia đưa tới lễ vật tượng trưng cho "Phúc lộc cát tường", "Gắn bó keo sơn" và "Thuận theo âm dương" kèm theo mười tám gánh lễ hỏi, theo ấn lễ Tạ gia hồi lại một nửa. Sau đó là lễ Vấn danh, Nạp cát -- trao đổi canh thiếp để tính toán sinh thần bát tự của hai người, bói được quẻ đại cát. Sau một phen bận rộn là đến lễ Nạp chinh, thể theo dân gian gọi là lễ Hạ sính -- Thẩm gia đưa tới ba mươi sáu gánh, trong đó có sáu gánh châu báu trang sức, mười hai gánh gấm vóc tơ lụa, sính lễ này chính xác là quy củ dành để hỏi cưới đích nữ. Sau khi đưa sính lễ thì đến lúc Thỉnh kỳ -- Tạ gia nói Tạ Hộ vừa mới mười lăm, muốn giữ lại trong phủ lâu hơn một chút, định vào tháng ba năm sau; bất quá Thẩm gia lại nói thẳng là Thẩm Hấp tuổi không còn nhỏ, nếu chờ thêm một năm thì thật uổng phí thời gian nên muốn mau chóng thành hôn, liền đưa ra đề nghị tháng sáu năm nay tới cửa; Tạ Cận và Vân thị thương lượng một phen, cuối cùng quyết định vào ngày tám tháng tám. Lễ Thịnh kỳ kết thúc, đến lúc này, bên cô nương gia chỉ cần chờ ngày phu gia tới cửa làm lễ Thân nghênh.
Hai nhà Thẩm Tạ tụ lại bên nhau, thương nghị trong suốt ngày nào thì tâm Tạ Hộ cũng dày vò ngày đó. Tam thư lục lễ đã qua hơn phân nửa cũng không tới phiên Tạ Hộ ra mặt, nàng chỉ có thể thông qua hội báo của nha hoàn để biết được tiến triển. Trên thực tế, tuy nói là nàng thành thân, nhưng ngay từ ngày Tam thư được đưa tới thì Hình thị đã thu nhận rồi mang vào từ đường báo cho tổ tiên, Tạ Hộ là đương sự mà ngay cả hôn thư trông như thế nào cũng chưa nhìn thấy.
Sau khi định hôn thì Tạ Hộ liền bận rộn hẳn lên.
Đầu tiên là đo kích cỡ, may giá y, sau đó là định ra của hồi môn. Nhị phòng Tạ gia những năm gần đây nhờ vào kinh doanh của Tạ Thiều nên vấn đề tiền bạc thực sự không còn eo hẹp như xưa, cho nên dù mới hạ sính lễ thật lớn cho Vinh An Quận vương phủ, nhị phòng vẫn nắm chắc đặt mua của hồi môn không tồi cho Tạ Hộ xuất giá.
Đầu tiên Vân thị lấy ra hai ngàn lượng để đặt mua của hồi môn bình thường. Đồ trang sức gì đó thì không cần phải lo, tất cả đều do một mình Tạ Thiều bao thầu. Rốt cuộc Tạ Hộ cũng chính là Nhị lão bản, các tinh phẩm của Đa Bảo các đương nhiên tùy nàng chọn lựa. Tạ Thiều còn kêu thợ thủ công của Đa Bảo các chế tạo thêm tám bộ trang sức kiểu dáng mới mẻ độc đáo không tiêu thụ trên thị trường. Chỉ riêng tám bộ trang sức không xuất hàng này có thể biết được giá trị cao đến cỡ nào, Tạ Thiều cho Tạ Hộ sáu bộ làm của hồi môn, còn hai bộ giữ lại trong phòng cho thê tử tháng sau sẽ vào cửa.
Lại nói bên phía Hình thị, Tạ gia cũng không phải lần đầu tiên gả nữ nhi, nhưng mỗi lần Hình thị cũng chỉ thêm trang theo ấn lệ, không nhiều hơn một phân một hào. Tuy nhiên, có lẽ việc hôn nhân của Tạ Hộ làm Hình thị thật sự quá vừa lòng, vì thế phá lệ cấp cho Tạ Hộ thêm sáu gánh của hồi môn, cộng với sáu gánh vốn dĩ Hình thị sẽ cho theo ấn lệ -- nói cách khác, chỉ một mình Hình thị đã cho Tạ Hộ mười hai gánh của hồi môn. Chuyện này làm Vân thị vui sướng không biết kể sao cho hết, vội vàng đến viện gặp Hình thị nói lời cảm tạ.
Từ sau khi định ra hôn kỳ với Thẩm gia, Tạ Hộ thể theo yêu cầu của Tạ Cận đã bị đưa đến bên người Hình thị học quy củ quản gia. Hình thị cũng an bài Đại phu nhân cùng dạy -- nội trạch của Tạ phủ tuy nói là do Hình thị chủ quản, nhưng thật ra tất cả những đại sản nghiệp cùng thôn trang hay cửa hàng gì đó đều do Đại phu nhân nắm chặt trong tay -- Tạ Hộ muốn học quản gia hẳn nên theo học với Đại phu nhân.
Đại phu nhân đối với việc Tạ Hộ có thể gả cho Thẩm gia cũng cảm thấy tương đối bất ngờ. Tuy nhiên, Đại phu nhân cũng là người thức thời, mặc kệ Tạ Hộ làm thế nào leo lên được cửa này, một khi nàng đã làm được thì nếu Đại phu nhân bà đây có khó xử nàng cũng không có ý nghĩa gì -- hai nhà đã trao đổi thiếp canh, đây là chuyện "ván đã đóng thuyền". Hơn nữa Tạ Hộ lại là đích nữ của nhị phòng, Tạ Cận và Tạ Thai lại là huynh đệ ruột thịt, lão Nhị trong những năm gần đây có xu hướng bay cao, nhiều khi sau này đại phòng bọn họ còn phải cần lão Nhị giúp đỡ. Bởi vậy đối với hôn sự của Tạ Hộ, Đại phu nhân không chỉ không phản đối mà ngược lại còn ủng hộ hết mình, Hình thị bảo bà dạy cái gì thì bà sẽ dạy cái đó, hơn nữa còn chủ động cho Tạ Hộ thêm bốn gánh của hồi môn.
Ngày hôm nay Tạ Hộ nghe Đại phu nhân dạy nàng như thế nào đối đãi hay xử lý hạ nhân trong phủ. Nghe xong thì cũng gần đến trưa, Hình thị liền lưu lại hai người ở chủ viện ăn cơm. Đại phu nhân nói cần phải về viện hầu hạ Đại lão gia nên không lưu lại, Hình thị cũng không miễn cưỡng, để bà trở về. Tạ Hộ cũng muốn chạy nhưng bị Hình thị lôi kéo, Tạ Hộ thấy vậy liền biết Hình thị có chuyện muốn nói riêng với mình.
Dùng cơm xong, Hình thị đưa Tạ Hộ tới phòng khách, nắm tay Tạ Hộ nói: “Ta cũng không có gì tốt tặng cho ngươi, ngươi lẻ loi một mình gả đến Thẩm gia, tuổi lại nhỏ như vậy nên ta vẫn luôn không yên tâm. Hôm kia ta tìm được mấy nha đầu lanh lợi, ta kêu các nàng tới cho ngươi coi một chút. Nếu nhìn đứa nào hợp nhãn thì cùng mang tới Thẩm gia, bên người có thêm nha đầu sai sử cũng là tốt, nếu có gì khó xử thì cứ sai các nàng đi làm, đừng ngượng ngùng.”
Hình thị đã nói tới mức này mà nếu Tạ Hộ còn chưa hiểu thì thật là khờ. Hình thị đây là muốn đích thân chọn nha đầu cho nàng để làm thị tỳ sao?
Hình thị triệu hoán một tiếng thì từ bên ngoài liền có một ma ma béo đi vào, phía sau dẫn theo bốn nha đầu mỹ mạo thật có thể lên mặt bàn, gương mặt xinh đẹp chỉ là thứ yếu, điểm mấu chốt là dáng người đều rất tuyệt, giống như đào mật mọng nước, đầy đặn no tròn, kiều diễm ướt át. Tạ Hộ theo bản năng liếc nhìn thân thể mình, mười lăm tuổi cũng là lúc nên phát dục, vậy mà hai luồng trước ngực thật đúng là không có gì để xem. Cũng không biết vì sao, dáng người của Vân thị đặc biệt đầy đặn trước nộn sau kiều, vậy mà tới phiên Tạ Hộ thì khi phát dục chỉ cao lên mà thôi, còn những chỗ cần "đồi núi nhấp nhô" thì lại bằng phẳng như đồng bằng.
“Lão phu nhân, người đã dẫn tới. Để các nàng báo danh cho Ngũ cô nương nghe một chút được không ạ?” Ma ma béo hỏi ý kiến Hình thị. Hình thị gật đầu cho phép, bốn cô nương thay phiên nhau báo đại danh, tất cả đều có chữ lót là "Xuân", từ trái đến phải là Xuân Hỉ, Xuân Vinh, Xuân Hiếu, Xuân Bình. Tạ Hộ nhìn các nàng không nói gì, Hình thị và ma ma béo liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi Hình thị mở miệng dạy dỗ: “Tốt. Báo danh xong thì các ngươi chính là người của Ngũ cô nương. Sau này phải tận tâm hầu hạ chủ tử, thay cô nương phân ưu mới là nha đầu tốt, có biết hay không?”
Bốn nha đầu đồng loạt chỉnh tề hành lễ với Hình thị: “Vâng.”
Hình thị lại nhìn về phía Tạ Hộ nói: “Được rồi, hôm nay giữ ngươi lại là vì chuyện này. Ngươi đem các nàng về cho mẫu thân của ngươi nhìn một cái. Chờ đến khi tháng tám xuất giá về Thẩm gia liền mang các nàng đi theo. Có các nàng ở Thẩm gia ngươi cũng nhẹ nhàng hơn, có người giúp đỡ. Bất quá chỉ là mấy nha đầu, thân khế của bọn họ lát nữa ta sẽ giao cho ngươi, ngươi muốn sai sử thế nào cũng được, cũng tạo không nổi bọt sóng gì. Ta cũng mệt mỏi rồi, ngươi trở về viện đi.”
“...”
Tạ Hộ bất đắc dĩ nhìn Hình thị, từ đầu tới đuôi Hình thị không hề hỏi qua ý tứ của nàng. Tuy nhiên coi bộ trong chuyện này, Hình thị có hỏi hay không thì Tạ Hộ cũng chỉ có thể tiếp thu. Rốt cuộc Hình thị là chủ mẫu, cho nữ nhi xuất giá mấy nha hoàn vốn là chuyện bình thường. Cũng may Hình thị sẽ giao thân khế của bọn họ cho nàng, đến lúc đó chẳng phải muốn dạy thế nào hoặc điều đến chỗ nào đều tùy theo ý của nàng hay sao? Bất quá chỉ là mấy nha đầu, nếu được chủ tử coi trọng thì coi như vận số bọn họ may mắn. Tạ Hộ thật ra cũng không để ý đến chuyện này, càng đừng nói trong thâm tâm, nàng không hề cảm thấy bốn nha đầu này có thể bò lên được giường của chủ tử.
Năm đó hậu cung của chủ tử có biết bao nhiêu mỹ nhân khuynh thành tuyệt thế, mập ốm cao thấp, cái gì cần có đều có, đâu bao giờ thấy chủ tử chọn trúng ai vì vẻ bề ngoài? Cho nên nói Hình thị vẫn quá ngây thơ rồi, căn bản không phải bà chỉ đưa mấy nha hoàn là chuyện có thể thành!
Cho nên, mấy nha hoàn này Tạ Hộ yên tâm thu nhận rất thoải mái, cũng cứ thế mà công khai mang về chủ viện của nhị phòng. Ai ngờ Vân thị vừa thấy mấy nha đầu này lập tức nhăn tít cả mặt mày, lôi kéo Tạ Hộ hỏi rõ bọn họ từ đâu tới? Tạ Hộ theo sự thực kể lại, không nghĩ tới Vân thị còn kích động hơn so với nàng là chính đương sự: “Sao lại có thể như vậy? A Đồng, con thật hồ đồ! Biết rõ bọn họ tới làm gì mà còn đồng ý thu bọn họ? Con thật là... Ai da, sao ta lại sinh ra một nha đầu ngu ngốc như con chứ? Thật tức chết ta rồi!”
Nhìn Vân thị đảo tới đảo lui ở đại sảnh, Tạ Hộ thật bị chóng mặt liền giải thích một câu: “Nương, bất quá chỉ là mấy nha đầu mà thôi. Lão phu nhân nói sẽ giao thân khế của bọn họ cho con, không có việc gì đâu.”
Vân thị nghe xong, liền dùng biểu tình "Hận rèn sắt không thành thép" nhìn Tạ Hộ mắng: “Con đúng là một tiểu nha đầu! Cô nương nhà người ta tránh những chuyện này còn không kịp, con thì phải khen ngược, không nói hai lời liền trực tiếp thu người, còn nói không có việc gì. Con biết bọn họ đi theo con để làm gì không? Nói khó nghe một chút chính là đi theo con để đoạt nam nhân. Bọn họ là nha đầu thì sao chứ? Nam nhân lúc mà đã cần thì đâu thèm để ý bọn họ là cái gì? Chờ đến khi bọn họ được sủng thì con mới biết thế nào là khổ.”
Tạ Hộ vô tội chớp chớp đôi mắt to nhìn Vân thị chống chế: “Không đến mức như vậy đâu.”
Vân thị lại nổi trận lôi đình: “Cái gì không đến mức như vậy? Con cũng không nhìn một cái xem Lão phu nhân chọn cho con loại người nào? Ngực to eo nhỏ mông kiều, loại thân hình này, đừng nói là nam nhân trẻ tuổi chưa nếm trải sự đời, ngay cả cha con lớn như vậy mà ta cũng không dám để loại người câu hồn như thế gần bên người. Con còn nói không đến mức hả? Cũng không nhìn một cái xem mình có "vốn liếng" gì, ngoại trừ một khuôn mặt dễ nhìn, thân hình của con có chỗ nào so được với bọn họ? Mệt con còn coi như không có việc gì, ngày thường thấy con cũng rất thông minh mà, sao gặp đại sự lại hồ đồ như vậy?!”
Tạ Hộ bị Vân thị mắng một tràng á khẩu không trả lời được, giương mắt nhìn nhìn dáng người Vân thị, lại nhìn xem thân mình -- nàng cũng muốn có chút "vốn liếng" chứ bộ, cũng không phải vì ông trời không cho sao?
Vừa lúc Tạ Cận từ bên ngoài trở về, thấy trong viện có bốn nha đầu đang đứng, đi vào liền hỏi Vân thị: “Ủa, mấy nha đầu kia từ đâu đến thế?”
Vân thị tức giận nhìn ông một cái sẵng giọng: “Cái gì nha đầu, không có chuyện của ông nhìn loạn làm gì?”
“...”
Tạ Cận có chút vô ngữ, ông bất quá chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà Vân thị lại khẩn trương đến thế. Hiếm khi thấy thê tử tức giận như vậy, Tạ Cận biết Vân thị thường ngày tính tình rất tốt, là người ôn nhu như nước, ngoại trừ lúc ghen thì thật sự lợi hại một chút, còn tất cả những mặt khác đều tốt, xinh đẹp mà không có tâm cơ, dáng người lại bảo dưỡng thật tốt, trong khuê phòng cũng rất phóng túng. Đúng là ở tuổi này Tạ Cận thật sự chỉ một lòng một dạ với thê tử, đời này ông không còn tơ tưởng gì khác, chỉ nghĩ cả đời chăm sóc thương yêu một nữ nhân, vậy là đủ rồi.
Bị Vân thị dấm dẳng một câu, Tạ Cận cũng không tức giận, sờ sờ cái mũi, tự động đi đến thư phòng, khi ra khỏi cửa quả thực không thèm liếc mắt một cái về phía mấy nha đầu đầy đặn kia.
Hiện tại Vân thị không có hơi đâu cùng phu quân đôi co, việc cấp bách là phải giải quyết mấy nha đầu này. Cũng chỉ ở phương diện này Vân thị mới trở nên quyết đoán: “Không được, mấy nha đầu kia không thể thu! Hiện giờ tuổi con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, ta cũng không thể hùa theo con được. Lão phu nhân cũng thật quá đáng, con còn chưa xuất giá vậy mà bà đã tính toán xong xuôi cả rồi. Nếu là chuyện gì khác thì thôi bỏ qua, chỉ một việc này ta tuyệt đối không đồng ý! Đồ vật có thể chia nhau để dùng, nam nhân tuyệt đối không thể xài chung!”
Tuyên bố xong những lời này, Vân thị liền nổi giận đùng đùng lạnh mặt ra khỏi đại sảnh, lấy tư thế đích mẫu nhị phòng, mang theo mấy ma ma hầu hạ bên người, sau đó giống như áp giải phạm nhân, áp tải bốn nha đầu kia về chủ viện.
Tạ Hộ muốn đi theo, lại hiếm khi bị Vân thị bá đạo đuổi về. Thật ra, loại tình huống này Tạ Hộ đến đó cũng không thích hợp, Hình thị rất có thể đem cầu đá đến chỗ Tạ Hộ, đến lúc đó Tạ Hộ bị kẹp giữa hai người, vậy rất khó xử.
Vân thị thật không làm nhục sứ mệnh, dây dưa ở đó đến mãi giờ Tuất mới hoàn toàn làm Hình thị thu lại những nha đầu kia. Nghe nói Vân thị chỉ trong một buổi chiều mà chảy đại khái cả một chén nước mắt, nói từ chuyện nhị phòng khó xử thế nào, đến việc Tạ Hộ không hiểu chuyện, sau đó lại dùng thái độ cường ngạnh hoàn trả bốn nha đầu kia về, nói nếu lần tới Hình thị lại đưa, bà liền đem đám nha đầu sung quân đến nhà bếp, muốn cho nha đầu đi theo nữ nhi của bà làm thị tỳ, trừ phi là bước qua xác của bà, không thì tuyệt không có khả năng!
Tạ Hộ thật chấn kinh trước sức chiến đấu của mẫu thân nhà mình, trong lòng cũng cảm động đến cực điểm. Trên đời này, cũng chỉ có mẫu thân mới có thể vì nàng làm được đến nông nỗi này.
*Đăng tại Wattpad*
Chú thích về Tam thư lục lễ
Sính thư: thư hỏi cưới do nhà trai giao cho nhà gái như là một bản khế ước đính hôn.
Lễ thư: thư liệt kê chủng loại và số lượng các lễ vật nhà trai sẽ mang đến nhà gái để làm lễ cưới hỏi.
Nghênh thân thư: thư dùng để chính thức nghênh thú tân nương.
Lễ Nạp thái: Nhà trai nhờ người mai mối sang nhà gái đặt vấn đề hôn sự, gọi là dạm ngõ. Lễ vật mang đến nhà gái phong phú đa dạng, có hơn 50 loại, đều có ý nghĩa tượng trưng. "Phúc lộc cát tường" dùng cặp hươu để tượng trưng vì chữ "lộc" là hươu còn "tường" là thú có sừng, muốn chúc phu thê may mắn; "Gắn bó keo sơn" dùng a giao (cao/keo da lừa) hay đôi uyên ương để tượng trưng, muốn chúc phu thê hòa hợp; "Thuận theo âm dương" dùng đôi chim nhạn để tượng trưng, ý nói trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, nên giống như chim nhạn đến lúc thích hợp tìm nơi ở mới; ngoài ra còn có cỏ bồ vĩ, tơ ngũ sắc, quyển bá, vân vân... tượng trưng cho sự dịu dàng và phục tùng của người vợ.
Lễ Vấn danh: trao đổi ngày, giờ, tháng, năm sinh (sinh thần bát tự) của hai người để bói xem có phù hợp lấy nhau hay không. Nếu bói ra quẻ "Cát" thì sẽ tiến tới bước kế tiếp, còn bói ra quẻ "Hung" thì sẽ hủy bỏ.
Lễ Nạp cát: sau khi bói được quẻ lành thì nhà trai chính thức định ra hôn ước, gọi là lễ đính hôn.
Lễ Nạp chinh: nhà trai sẽ mang sính lễ cầu hôn tới nhà gái, sau đó nhà gái sẽ hồi lại một phần sính lễ cho nhà trai.
Lễ Thỉnh kỳ: nhà trai tính ra ngày tốt để kết hôn rồi mời nhà gái xem. Sau đó hai nhà sẽ bàn bạc để thống nhất chọn ra một ngày làm lễ kết hôn.
Lễ Thân nghênh: ngày chú rể đến đón dâu, là ngày hôn lễ.
Ba ngày sau, Thẩm gia quả thực đưa tới Tam thư -- Sính thư, Lễ thư, Nghênh thân thư. Tạ gia trịnh trọng nhận lấy. Tiếp theo là lễ Nạp thái -- Thẩm gia đưa tới lễ vật tượng trưng cho "Phúc lộc cát tường", "Gắn bó keo sơn" và "Thuận theo âm dương" kèm theo mười tám gánh lễ hỏi, theo ấn lễ Tạ gia hồi lại một nửa. Sau đó là lễ Vấn danh, Nạp cát -- trao đổi canh thiếp để tính toán sinh thần bát tự của hai người, bói được quẻ đại cát. Sau một phen bận rộn là đến lễ Nạp chinh, thể theo dân gian gọi là lễ Hạ sính -- Thẩm gia đưa tới ba mươi sáu gánh, trong đó có sáu gánh châu báu trang sức, mười hai gánh gấm vóc tơ lụa, sính lễ này chính xác là quy củ dành để hỏi cưới đích nữ. Sau khi đưa sính lễ thì đến lúc Thỉnh kỳ -- Tạ gia nói Tạ Hộ vừa mới mười lăm, muốn giữ lại trong phủ lâu hơn một chút, định vào tháng ba năm sau; bất quá Thẩm gia lại nói thẳng là Thẩm Hấp tuổi không còn nhỏ, nếu chờ thêm một năm thì thật uổng phí thời gian nên muốn mau chóng thành hôn, liền đưa ra đề nghị tháng sáu năm nay tới cửa; Tạ Cận và Vân thị thương lượng một phen, cuối cùng quyết định vào ngày tám tháng tám. Lễ Thịnh kỳ kết thúc, đến lúc này, bên cô nương gia chỉ cần chờ ngày phu gia tới cửa làm lễ Thân nghênh.
Hai nhà Thẩm Tạ tụ lại bên nhau, thương nghị trong suốt ngày nào thì tâm Tạ Hộ cũng dày vò ngày đó. Tam thư lục lễ đã qua hơn phân nửa cũng không tới phiên Tạ Hộ ra mặt, nàng chỉ có thể thông qua hội báo của nha hoàn để biết được tiến triển. Trên thực tế, tuy nói là nàng thành thân, nhưng ngay từ ngày Tam thư được đưa tới thì Hình thị đã thu nhận rồi mang vào từ đường báo cho tổ tiên, Tạ Hộ là đương sự mà ngay cả hôn thư trông như thế nào cũng chưa nhìn thấy.
Sau khi định hôn thì Tạ Hộ liền bận rộn hẳn lên.
Đầu tiên là đo kích cỡ, may giá y, sau đó là định ra của hồi môn. Nhị phòng Tạ gia những năm gần đây nhờ vào kinh doanh của Tạ Thiều nên vấn đề tiền bạc thực sự không còn eo hẹp như xưa, cho nên dù mới hạ sính lễ thật lớn cho Vinh An Quận vương phủ, nhị phòng vẫn nắm chắc đặt mua của hồi môn không tồi cho Tạ Hộ xuất giá.
Đầu tiên Vân thị lấy ra hai ngàn lượng để đặt mua của hồi môn bình thường. Đồ trang sức gì đó thì không cần phải lo, tất cả đều do một mình Tạ Thiều bao thầu. Rốt cuộc Tạ Hộ cũng chính là Nhị lão bản, các tinh phẩm của Đa Bảo các đương nhiên tùy nàng chọn lựa. Tạ Thiều còn kêu thợ thủ công của Đa Bảo các chế tạo thêm tám bộ trang sức kiểu dáng mới mẻ độc đáo không tiêu thụ trên thị trường. Chỉ riêng tám bộ trang sức không xuất hàng này có thể biết được giá trị cao đến cỡ nào, Tạ Thiều cho Tạ Hộ sáu bộ làm của hồi môn, còn hai bộ giữ lại trong phòng cho thê tử tháng sau sẽ vào cửa.
Lại nói bên phía Hình thị, Tạ gia cũng không phải lần đầu tiên gả nữ nhi, nhưng mỗi lần Hình thị cũng chỉ thêm trang theo ấn lệ, không nhiều hơn một phân một hào. Tuy nhiên, có lẽ việc hôn nhân của Tạ Hộ làm Hình thị thật sự quá vừa lòng, vì thế phá lệ cấp cho Tạ Hộ thêm sáu gánh của hồi môn, cộng với sáu gánh vốn dĩ Hình thị sẽ cho theo ấn lệ -- nói cách khác, chỉ một mình Hình thị đã cho Tạ Hộ mười hai gánh của hồi môn. Chuyện này làm Vân thị vui sướng không biết kể sao cho hết, vội vàng đến viện gặp Hình thị nói lời cảm tạ.
Từ sau khi định ra hôn kỳ với Thẩm gia, Tạ Hộ thể theo yêu cầu của Tạ Cận đã bị đưa đến bên người Hình thị học quy củ quản gia. Hình thị cũng an bài Đại phu nhân cùng dạy -- nội trạch của Tạ phủ tuy nói là do Hình thị chủ quản, nhưng thật ra tất cả những đại sản nghiệp cùng thôn trang hay cửa hàng gì đó đều do Đại phu nhân nắm chặt trong tay -- Tạ Hộ muốn học quản gia hẳn nên theo học với Đại phu nhân.
Đại phu nhân đối với việc Tạ Hộ có thể gả cho Thẩm gia cũng cảm thấy tương đối bất ngờ. Tuy nhiên, Đại phu nhân cũng là người thức thời, mặc kệ Tạ Hộ làm thế nào leo lên được cửa này, một khi nàng đã làm được thì nếu Đại phu nhân bà đây có khó xử nàng cũng không có ý nghĩa gì -- hai nhà đã trao đổi thiếp canh, đây là chuyện "ván đã đóng thuyền". Hơn nữa Tạ Hộ lại là đích nữ của nhị phòng, Tạ Cận và Tạ Thai lại là huynh đệ ruột thịt, lão Nhị trong những năm gần đây có xu hướng bay cao, nhiều khi sau này đại phòng bọn họ còn phải cần lão Nhị giúp đỡ. Bởi vậy đối với hôn sự của Tạ Hộ, Đại phu nhân không chỉ không phản đối mà ngược lại còn ủng hộ hết mình, Hình thị bảo bà dạy cái gì thì bà sẽ dạy cái đó, hơn nữa còn chủ động cho Tạ Hộ thêm bốn gánh của hồi môn.
Ngày hôm nay Tạ Hộ nghe Đại phu nhân dạy nàng như thế nào đối đãi hay xử lý hạ nhân trong phủ. Nghe xong thì cũng gần đến trưa, Hình thị liền lưu lại hai người ở chủ viện ăn cơm. Đại phu nhân nói cần phải về viện hầu hạ Đại lão gia nên không lưu lại, Hình thị cũng không miễn cưỡng, để bà trở về. Tạ Hộ cũng muốn chạy nhưng bị Hình thị lôi kéo, Tạ Hộ thấy vậy liền biết Hình thị có chuyện muốn nói riêng với mình.
Dùng cơm xong, Hình thị đưa Tạ Hộ tới phòng khách, nắm tay Tạ Hộ nói: “Ta cũng không có gì tốt tặng cho ngươi, ngươi lẻ loi một mình gả đến Thẩm gia, tuổi lại nhỏ như vậy nên ta vẫn luôn không yên tâm. Hôm kia ta tìm được mấy nha đầu lanh lợi, ta kêu các nàng tới cho ngươi coi một chút. Nếu nhìn đứa nào hợp nhãn thì cùng mang tới Thẩm gia, bên người có thêm nha đầu sai sử cũng là tốt, nếu có gì khó xử thì cứ sai các nàng đi làm, đừng ngượng ngùng.”
Hình thị đã nói tới mức này mà nếu Tạ Hộ còn chưa hiểu thì thật là khờ. Hình thị đây là muốn đích thân chọn nha đầu cho nàng để làm thị tỳ sao?
Hình thị triệu hoán một tiếng thì từ bên ngoài liền có một ma ma béo đi vào, phía sau dẫn theo bốn nha đầu mỹ mạo thật có thể lên mặt bàn, gương mặt xinh đẹp chỉ là thứ yếu, điểm mấu chốt là dáng người đều rất tuyệt, giống như đào mật mọng nước, đầy đặn no tròn, kiều diễm ướt át. Tạ Hộ theo bản năng liếc nhìn thân thể mình, mười lăm tuổi cũng là lúc nên phát dục, vậy mà hai luồng trước ngực thật đúng là không có gì để xem. Cũng không biết vì sao, dáng người của Vân thị đặc biệt đầy đặn trước nộn sau kiều, vậy mà tới phiên Tạ Hộ thì khi phát dục chỉ cao lên mà thôi, còn những chỗ cần "đồi núi nhấp nhô" thì lại bằng phẳng như đồng bằng.
“Lão phu nhân, người đã dẫn tới. Để các nàng báo danh cho Ngũ cô nương nghe một chút được không ạ?” Ma ma béo hỏi ý kiến Hình thị. Hình thị gật đầu cho phép, bốn cô nương thay phiên nhau báo đại danh, tất cả đều có chữ lót là "Xuân", từ trái đến phải là Xuân Hỉ, Xuân Vinh, Xuân Hiếu, Xuân Bình. Tạ Hộ nhìn các nàng không nói gì, Hình thị và ma ma béo liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi Hình thị mở miệng dạy dỗ: “Tốt. Báo danh xong thì các ngươi chính là người của Ngũ cô nương. Sau này phải tận tâm hầu hạ chủ tử, thay cô nương phân ưu mới là nha đầu tốt, có biết hay không?”
Bốn nha đầu đồng loạt chỉnh tề hành lễ với Hình thị: “Vâng.”
Hình thị lại nhìn về phía Tạ Hộ nói: “Được rồi, hôm nay giữ ngươi lại là vì chuyện này. Ngươi đem các nàng về cho mẫu thân của ngươi nhìn một cái. Chờ đến khi tháng tám xuất giá về Thẩm gia liền mang các nàng đi theo. Có các nàng ở Thẩm gia ngươi cũng nhẹ nhàng hơn, có người giúp đỡ. Bất quá chỉ là mấy nha đầu, thân khế của bọn họ lát nữa ta sẽ giao cho ngươi, ngươi muốn sai sử thế nào cũng được, cũng tạo không nổi bọt sóng gì. Ta cũng mệt mỏi rồi, ngươi trở về viện đi.”
“...”
Tạ Hộ bất đắc dĩ nhìn Hình thị, từ đầu tới đuôi Hình thị không hề hỏi qua ý tứ của nàng. Tuy nhiên coi bộ trong chuyện này, Hình thị có hỏi hay không thì Tạ Hộ cũng chỉ có thể tiếp thu. Rốt cuộc Hình thị là chủ mẫu, cho nữ nhi xuất giá mấy nha hoàn vốn là chuyện bình thường. Cũng may Hình thị sẽ giao thân khế của bọn họ cho nàng, đến lúc đó chẳng phải muốn dạy thế nào hoặc điều đến chỗ nào đều tùy theo ý của nàng hay sao? Bất quá chỉ là mấy nha đầu, nếu được chủ tử coi trọng thì coi như vận số bọn họ may mắn. Tạ Hộ thật ra cũng không để ý đến chuyện này, càng đừng nói trong thâm tâm, nàng không hề cảm thấy bốn nha đầu này có thể bò lên được giường của chủ tử.
Năm đó hậu cung của chủ tử có biết bao nhiêu mỹ nhân khuynh thành tuyệt thế, mập ốm cao thấp, cái gì cần có đều có, đâu bao giờ thấy chủ tử chọn trúng ai vì vẻ bề ngoài? Cho nên nói Hình thị vẫn quá ngây thơ rồi, căn bản không phải bà chỉ đưa mấy nha hoàn là chuyện có thể thành!
Cho nên, mấy nha hoàn này Tạ Hộ yên tâm thu nhận rất thoải mái, cũng cứ thế mà công khai mang về chủ viện của nhị phòng. Ai ngờ Vân thị vừa thấy mấy nha đầu này lập tức nhăn tít cả mặt mày, lôi kéo Tạ Hộ hỏi rõ bọn họ từ đâu tới? Tạ Hộ theo sự thực kể lại, không nghĩ tới Vân thị còn kích động hơn so với nàng là chính đương sự: “Sao lại có thể như vậy? A Đồng, con thật hồ đồ! Biết rõ bọn họ tới làm gì mà còn đồng ý thu bọn họ? Con thật là... Ai da, sao ta lại sinh ra một nha đầu ngu ngốc như con chứ? Thật tức chết ta rồi!”
Nhìn Vân thị đảo tới đảo lui ở đại sảnh, Tạ Hộ thật bị chóng mặt liền giải thích một câu: “Nương, bất quá chỉ là mấy nha đầu mà thôi. Lão phu nhân nói sẽ giao thân khế của bọn họ cho con, không có việc gì đâu.”
Vân thị nghe xong, liền dùng biểu tình "Hận rèn sắt không thành thép" nhìn Tạ Hộ mắng: “Con đúng là một tiểu nha đầu! Cô nương nhà người ta tránh những chuyện này còn không kịp, con thì phải khen ngược, không nói hai lời liền trực tiếp thu người, còn nói không có việc gì. Con biết bọn họ đi theo con để làm gì không? Nói khó nghe một chút chính là đi theo con để đoạt nam nhân. Bọn họ là nha đầu thì sao chứ? Nam nhân lúc mà đã cần thì đâu thèm để ý bọn họ là cái gì? Chờ đến khi bọn họ được sủng thì con mới biết thế nào là khổ.”
Tạ Hộ vô tội chớp chớp đôi mắt to nhìn Vân thị chống chế: “Không đến mức như vậy đâu.”
Vân thị lại nổi trận lôi đình: “Cái gì không đến mức như vậy? Con cũng không nhìn một cái xem Lão phu nhân chọn cho con loại người nào? Ngực to eo nhỏ mông kiều, loại thân hình này, đừng nói là nam nhân trẻ tuổi chưa nếm trải sự đời, ngay cả cha con lớn như vậy mà ta cũng không dám để loại người câu hồn như thế gần bên người. Con còn nói không đến mức hả? Cũng không nhìn một cái xem mình có "vốn liếng" gì, ngoại trừ một khuôn mặt dễ nhìn, thân hình của con có chỗ nào so được với bọn họ? Mệt con còn coi như không có việc gì, ngày thường thấy con cũng rất thông minh mà, sao gặp đại sự lại hồ đồ như vậy?!”
Tạ Hộ bị Vân thị mắng một tràng á khẩu không trả lời được, giương mắt nhìn nhìn dáng người Vân thị, lại nhìn xem thân mình -- nàng cũng muốn có chút "vốn liếng" chứ bộ, cũng không phải vì ông trời không cho sao?
Vừa lúc Tạ Cận từ bên ngoài trở về, thấy trong viện có bốn nha đầu đang đứng, đi vào liền hỏi Vân thị: “Ủa, mấy nha đầu kia từ đâu đến thế?”
Vân thị tức giận nhìn ông một cái sẵng giọng: “Cái gì nha đầu, không có chuyện của ông nhìn loạn làm gì?”
“...”
Tạ Cận có chút vô ngữ, ông bất quá chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà Vân thị lại khẩn trương đến thế. Hiếm khi thấy thê tử tức giận như vậy, Tạ Cận biết Vân thị thường ngày tính tình rất tốt, là người ôn nhu như nước, ngoại trừ lúc ghen thì thật sự lợi hại một chút, còn tất cả những mặt khác đều tốt, xinh đẹp mà không có tâm cơ, dáng người lại bảo dưỡng thật tốt, trong khuê phòng cũng rất phóng túng. Đúng là ở tuổi này Tạ Cận thật sự chỉ một lòng một dạ với thê tử, đời này ông không còn tơ tưởng gì khác, chỉ nghĩ cả đời chăm sóc thương yêu một nữ nhân, vậy là đủ rồi.
Bị Vân thị dấm dẳng một câu, Tạ Cận cũng không tức giận, sờ sờ cái mũi, tự động đi đến thư phòng, khi ra khỏi cửa quả thực không thèm liếc mắt một cái về phía mấy nha đầu đầy đặn kia.
Hiện tại Vân thị không có hơi đâu cùng phu quân đôi co, việc cấp bách là phải giải quyết mấy nha đầu này. Cũng chỉ ở phương diện này Vân thị mới trở nên quyết đoán: “Không được, mấy nha đầu kia không thể thu! Hiện giờ tuổi con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, ta cũng không thể hùa theo con được. Lão phu nhân cũng thật quá đáng, con còn chưa xuất giá vậy mà bà đã tính toán xong xuôi cả rồi. Nếu là chuyện gì khác thì thôi bỏ qua, chỉ một việc này ta tuyệt đối không đồng ý! Đồ vật có thể chia nhau để dùng, nam nhân tuyệt đối không thể xài chung!”
Tuyên bố xong những lời này, Vân thị liền nổi giận đùng đùng lạnh mặt ra khỏi đại sảnh, lấy tư thế đích mẫu nhị phòng, mang theo mấy ma ma hầu hạ bên người, sau đó giống như áp giải phạm nhân, áp tải bốn nha đầu kia về chủ viện.
Tạ Hộ muốn đi theo, lại hiếm khi bị Vân thị bá đạo đuổi về. Thật ra, loại tình huống này Tạ Hộ đến đó cũng không thích hợp, Hình thị rất có thể đem cầu đá đến chỗ Tạ Hộ, đến lúc đó Tạ Hộ bị kẹp giữa hai người, vậy rất khó xử.
Vân thị thật không làm nhục sứ mệnh, dây dưa ở đó đến mãi giờ Tuất mới hoàn toàn làm Hình thị thu lại những nha đầu kia. Nghe nói Vân thị chỉ trong một buổi chiều mà chảy đại khái cả một chén nước mắt, nói từ chuyện nhị phòng khó xử thế nào, đến việc Tạ Hộ không hiểu chuyện, sau đó lại dùng thái độ cường ngạnh hoàn trả bốn nha đầu kia về, nói nếu lần tới Hình thị lại đưa, bà liền đem đám nha đầu sung quân đến nhà bếp, muốn cho nha đầu đi theo nữ nhi của bà làm thị tỳ, trừ phi là bước qua xác của bà, không thì tuyệt không có khả năng!
Tạ Hộ thật chấn kinh trước sức chiến đấu của mẫu thân nhà mình, trong lòng cũng cảm động đến cực điểm. Trên đời này, cũng chỉ có mẫu thân mới có thể vì nàng làm được đến nông nỗi này.
*Đăng tại Wattpad*
Chú thích về Tam thư lục lễ
Sính thư: thư hỏi cưới do nhà trai giao cho nhà gái như là một bản khế ước đính hôn.
Lễ thư: thư liệt kê chủng loại và số lượng các lễ vật nhà trai sẽ mang đến nhà gái để làm lễ cưới hỏi.
Nghênh thân thư: thư dùng để chính thức nghênh thú tân nương.
Lễ Nạp thái: Nhà trai nhờ người mai mối sang nhà gái đặt vấn đề hôn sự, gọi là dạm ngõ. Lễ vật mang đến nhà gái phong phú đa dạng, có hơn 50 loại, đều có ý nghĩa tượng trưng. "Phúc lộc cát tường" dùng cặp hươu để tượng trưng vì chữ "lộc" là hươu còn "tường" là thú có sừng, muốn chúc phu thê may mắn; "Gắn bó keo sơn" dùng a giao (cao/keo da lừa) hay đôi uyên ương để tượng trưng, muốn chúc phu thê hòa hợp; "Thuận theo âm dương" dùng đôi chim nhạn để tượng trưng, ý nói trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, nên giống như chim nhạn đến lúc thích hợp tìm nơi ở mới; ngoài ra còn có cỏ bồ vĩ, tơ ngũ sắc, quyển bá, vân vân... tượng trưng cho sự dịu dàng và phục tùng của người vợ.
Lễ Vấn danh: trao đổi ngày, giờ, tháng, năm sinh (sinh thần bát tự) của hai người để bói xem có phù hợp lấy nhau hay không. Nếu bói ra quẻ "Cát" thì sẽ tiến tới bước kế tiếp, còn bói ra quẻ "Hung" thì sẽ hủy bỏ.
Lễ Nạp cát: sau khi bói được quẻ lành thì nhà trai chính thức định ra hôn ước, gọi là lễ đính hôn.
Lễ Nạp chinh: nhà trai sẽ mang sính lễ cầu hôn tới nhà gái, sau đó nhà gái sẽ hồi lại một phần sính lễ cho nhà trai.
Lễ Thỉnh kỳ: nhà trai tính ra ngày tốt để kết hôn rồi mời nhà gái xem. Sau đó hai nhà sẽ bàn bạc để thống nhất chọn ra một ngày làm lễ kết hôn.
Lễ Thân nghênh: ngày chú rể đến đón dâu, là ngày hôn lễ.
Bình luận facebook