Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Edited by Bà Còm
Lý Trăn tuy rằng tức giận, nhưng cũng biết lúc này tuyệt đối không nên tranh cãi ầm ĩ bèn lạnh lùng quét mắt lườm Tạ Ngọc một cái, nhân tiện đảo mắt qua liếc về phía Tạ Hộ. Lý Trăn thấy nàng mang mũ mành, toàn thân trên dưới đều lộ rõ vẻ phú quý, ánh mắt của hắn lại dừng trên bàn tay giao nắm của phu thê bọn họ, trong lòng dậy lên một trận chua xót, giữa mày hiện ra nét đau thương, bèn cuống quít tránh đi ánh mắt không dám nhìn nữa.
Thẩm Hấp nghe được câu nói kia của Tạ Ngọc sắc mặt cũng biến đổi, nhéo nhéo lòng bàn tay của Tạ Hộ, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua Tạ Ngọc rõ ràng phạm lỗi rồi nhưng vẻ mặt vẫn kiêu căng.
Triệu Tam Bảo dắt ngựa lại, Thẩm Hấp liền chắp tay thi lễ cáo biệt với Phó Câu và Lý Trăn. Tạ Hộ lại nắm tay Tạ Xước, sau đó cùng chúng nữ gật đầu cáo biệt.
Đi đến trước ngựa, Tạ Hộ vốn nghĩ sẽ tự mình lên yên, ai ngờ lại cảm thấy thân hình đột nhiên nhẹ bổng, cả người lại được Thẩm Hấp bế lên. Hai người bèn cỡi chung một con ngựa cứ thế mà rời đi.
Lý Khấu nhìn tư thái thân mật của bọn họ cảm thấy thật sự đỏ mắt, không khỏi châm chích: “Hừ, thật không quy củ! Cứ tuỳ tiện như vậy, còn xứng xuất thân là tiểu thư khuê các sao? Quả thực làm mất mặt tiểu thư khuê các!”
Phó Câu sắc mặt hoàn toàn không tốt, khinh miệt quét mắt nhìn Lý Khấu từ trên xuống dưới một lần. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên, cái thứ tiểu thư khuê các này ở đêm động phòng hoa chúc cố tình làm bộ như thế nào -- bộ điệu ra vẻ rụt rè ghê tởm, làm như chuyện hắn muốn cùng nàng ta hành "Chu Công chi lễ" chính là khinh nhờn nàng ta, chỗ nào cũng không cho chạm vào, chạm vào liền thét chói tai, cuối cùng khiến cho hứng thú của hắn hoàn toàn mất sạch, động ba phát phá thân nàng ta xong liền ngủ. Hắn đâu ngờ muốn cưới về một lão bà lại cưới nhằm một Bồ Tát không thể đụng vào? Nàng ta muốn bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các thì cứ để nàng ta diễn cho đã ghiền, dù sao thông phòng thiếp thị bên người hắn có rất nhiều, người nào mà không hầu hạ tốt hơn so với nàng ta?
Còn phải kể đến hôm nay nàng ta còn ở trước mặt Thẩm ca ca làm hắn mất thể diện, Phó Câu đối với loại nữ nhân này càng ngày càng không có hảo cảm.
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ ngồi trên lưng ngựa sâu kín thở dài. Cả người đột nhiên được một cánh tay của Thẩm Hấp ép sát hơn vào người chàng, bên tai truyền đến giọng nói ấm áp của phu quân: “Có người đối với nàng nói chuyện không lựa lời, ta đều nhớ kỹ. Nàng không cần phải phiền muộn.”
Tạ Hộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, thấy bộ dáng nghiêm túc của phu quân không khỏi mỉm cười: “Có gì đâu chứ! Nếu chỉ một chút lời nói như thế mà thiếp đã chịu không nổi, vậy không phải đầu óc đã thành miếng đậu hủ rồi sao? Thiếp chỉ đang thấy lo, vừa rồi Tứ tỷ tỷ nói Lý công tử từng đi Tạ gia đề thân với thiếp, phu quân có giận thiếp hay không?”
Thẩm Hấp cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Vậy trong lòng của nàng có cảm giác gì với Lý Trăn? Không gả được cho hắn cảm thấy tiếc nuối à?”
Tạ Hộ ngồi ngay ngắn, trả lời một cách quyết đoán: “Đương nhiên là không! Thiếp đối với Lý công tử... vốn dĩ không biết phải nói như thế nào? Thiếp cũng không biết lúc đó Lý công tử vì sao đột nhiên đi cầu hôn? Hiện tại thiếp đã gả cho phu quân, Lý công tử cũng cưới Tam tỷ tỷ, thiếp và Lý công tử càng không có khả năng liên quan gì với nhau, phu quân ngàn vạn lần phải tin tưởng thiếp nha.”
Thẩm Hấp cúi đầu nhìn biểu tình nghiêm túc của Tạ Hộ, trông thật đáng yêu, ở trên cằm nàng nhéo một chút rồi nói: “Ta đâu có nói là ta không tin, nàng khẩn trương như vậy làm gì?” Nhéo cằm nàng còn ngại không đủ, lại chậm rãi chuyển qua vành tai của nàng mân mê thùy tai mềm mại rồi nhận xét: “Những người nào khác ta có khả năng không biết rõ lắm, nhưng đối với Lý Trăn ta vẫn có điểm hiểu được -- Hắn là loại người đặc biệt cố chấp, tài văn chương ngập trời nhưng lại yêu thích âm luật thành si, có bao nhiêu tinh lực đều đặt cả vào âm luật mất rồi, bằng không hắn tuyệt đối không chỉ là Thám Hoa lang. Ta nghĩ hắn đối với nàng, có khả năng chính là từ khi nghe được tiếng đàn của nàng mới bắt đầu yêu thích.”
Nghe thấy Thẩm Hấp bình tĩnh phân tích nguyên nhân Lý Trăn thích mình, Tạ Hộ vẫn cảm thấy có chút đứng ngồi không yên. Tạ Hộ muốn ngồi thẳng thân mình giải thích nhưng lại bị Thẩm Hấp ép chặt dựa vào lòng của chàng. Thẩm Hấp tiếp tục nhận xét: “Bất quá, ý thích của hắn đối với nàng cũng không thuần túy! Hắn thích chính là bộ dáng đánh đàn của nàng, là xuyên thấu qua âm luật mà điểm tô cho nàng trở nên rực rỡ. Còn ta thích chính là con người của nàng, mặc kệ nàng có thói quen tốt hay thói quen xấu ta đều thích. Hắn dám tự mình đến cửa cầu hôn cũng đã là chuyện cực hạn mà hắn có thể làm vì nàng -- nếu gia đình hắn lại gây áp lực lớn thì ta cảm thấy hắn không có đủ quyết đoán để có thể vì nàng mà đối kháng với người nhà. Hắn làm chuyện gì đều quá lo trước tính sau, trốn tránh là tật xấu không thể đổi được của hắn. Nếu nàng cũng thích hắn, cho dù là gả vào nhà bọn họ, ta đoán chừng hắn cũng sẽ không cùng nàng lưu lại trong nhà, hoặc là tự thỉnh được điều đi xa. Tóm lại hắn chỉ biết mang theo nàng cùng nhau trốn tránh, sẽ không cùng nàng đối mặt với khó khăn. Cảm tình như thế thật không đáng để ý. Ta nói vậy nàng nghe có thể hiểu rõ không?”
Tạ Hộ quả thực phải dùng ánh mắt khiếp sợ lẫn sùng bái mà nhìn Thẩm Hấp, cảm thấy sở dĩ Thẩm Hấp có thể đăng cơ quả thật là có nguyên nhân.
Thẩm Hấp nhìn người thật sự quá chuẩn xác, quá độc ác. Lý Trăn quả thật không phải là một người đúng y như vậy sao? Đời trước hắn thích Tạ Hành, vì Tạ Hành tuyệt thực kháng nghị, chính là cuối cùng Tạ Hành vẫn phải gả cho hắn làm thiếp. Làm thiếp xong hắn cũng không cùng Tạ Hành sống ở Lý gia mà đem Tạ Hành đưa tới phương xa, chờ cho đến khi Tĩnh An Hầu qua đời thì hắn mới đưa Tạ Hành trở về. Tình cảm của hắn thật sự được thành lập trên sự trốn tránh.
Bất quá, mấy vấn đề này nàng đã từng trải qua một đời nên biết cũng không có gì đáng nói, nhưng Thẩm Hấp chưa bao giờ trải qua những chuyện đó, vậy mà chàng lại có thể phân tích ra một cách chuẩn xác như vậy, có thể thấy được chàng nhận xét người rất sâu, tâm cơ thâm trầm, có thể thấy được điểm tiêu biểu trên từng con người.
“Như thế nào? Nàng không đồng ý với nhận xét của ta?” Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ vẫn luôn ngẩng đầu nhìn mình, không khỏi vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng hỏi.
Tạ Hộ lắc đầu, thốt lên lời khen thật tình phát ra từ nội tâm: “Phu quân, thiếp cảm thấy chàng là nam nhân lợi hại nhất trên đời này.”
“...”
Đối mặt với sự khích lệ thình lình của Tạ Hộ, Thẩm Hấp nhịn không được ngẩn người, sờ sờ cái trán của nha đầu này, xác định nàng không có nóng lên bèn bật cười, nhanh chóng hôn một cái trên má của nàng, ở bên tai nàng thầm thì: “Ta cho rằng nàng đã sớm biết rồi chứ. Mỗi ngày buổi tối đều phải xin tha, nàng...”
Tạ Hộ được một nụ hôn bất ngờ của phu quân nên mặt mày đỏ bừng, lại đúng lúc nghe phu quân nói chuyện ỡm ờ như vậy, lập tức vội vàng xoay người sang chỗ khác, một tay bưng kín miệng Thẩm Hấp còn đang muốn "nói hươu nói vượn" gắt nhẹ: “Không cho nói nữa! Rõ ràng là ban ngày mà chàng cũng không biết e ngại.”
Thẩm Hấp bất đắc dĩ kéo tay nàng xuống nhưng lại không buông ra, dứt khoát nương theo động tác này để ngón cái của mình trộm vuốt ve cánh môi non mềm của nàng khiến Tạ Hộ phải kêu lên phản kháng. Tạ Hộ cực kỳ buồn bực liền há miệng cắn ngón cái của chàng nhưng lại không nỡ cắn mạnh. Thẩm Hấp liền thừa cơ hội nàng không nỡ dùng sức để cắn, ngón cái tham lam đưa vào trong miệng của nàng, âm thầm khi dễ một phen.
Tạ Hộ vừa gấp lại vừa bực, may mắn nàng đội mũ mành nên người ngoài nhìn không thấy tay của phu quân đang làm gì. Nếu không Tạ Hộ thật cảm thấy bản thân có thể không cần làm người, chỉ cần ánh mắt của người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ cũng đủ khiến nàng xấu hổ đến mức đóng cửa từ chối tiếp khách.
Rốt cuộc Tạ Hộ quyết tâm cắn mạnh vào ngón tay người nào đó ngăn không cho làm ra chuyện gì càng hoang đường hơn.
Thẩm Hấp chỉ cảm thấy ngón cái có chút tê dại, biết nếu cứ tiếp tục thì nàng thật phải tức giận, vuốt ve ngón cái nỗ lực quên đi xúc cảm non mềm của lúc nãy, đem tâm tình có chút quay cuồng thoáng bình phục lại.
Không còn bị quấy rầy, Tạ Hộ mới có thể thoải mái dựa vào lòng ngực của phu quân xem cảnh sắc của kinh thành, cùng nhau đi tới Đường Sơn ở Tây giao.
*Đăng tại Wattpad*
Hôm nay Đường Sơn phá lệ náo nhiệt. Dưới chân núi có một bãi cỏ rộng lớn, rất nhiều hài tử đang chạy lung tung truy đuổi nhau trên bãi cỏ, số còn lại trong tay giơ diều lao về phía trước. Dọc theo sườn của Đường Sơn có tu sửa một đường bậc thang lót đá, có thể leo một lèo từ chân núi lên tới đỉnh núi. Mỗi năm vào Tết Trùng Dương ngọn núi này đều hấp dẫn rất nhiều văn nhân thi sĩ đến đây để "đăng cao nhìn xa", nghe nói phía trên Đường Sơn có rất nhiều bức họa đẹp do danh nhân lưu lại, trước đây Tạ Hộ chỉ là nghe nói qua nhưng chưa từng thấy tận mắt.
Thẩm Hấp đích thân cột gọn lại ống tay áo cho nàng, xác định nàng có thể bước đi thoải mái mới nắm tay nàng, dẫn nàng từng bước leo bậc thang lên núi.
Hôm nay biểu hiện của Tạ Hộ thật ra không tệ, leo đại khái nửa canh giờ mà không than mệt. Thẩm Hấp một đường vừa lôi kéo vừa cổ vũ, cuối cùng hai người cũng leo lên tới đỉnh núi, nhìn xuống có thể thấy toàn bộ cảnh sắc của kinh thành không sót một chút gì. Tạ Hộ chưa bao giờ thể nghiệm qua loại cảm giác "đăng cao nhìn xa" này, trước đây chỗ cao nhất mà nàng leo lên là... tửu lầu bốn tầng. Hiện giờ đứng trên đỉnh cao nhìn cảnh trí tuyệt vời dưới chân núi, còn có người phía dưới nhỏ như con kiến, đột nhiên cảm thấy nỗi lòng rộng mở thông suốt, cực kỳ hưng phấn ôm cánh tay Thẩm Hấp nhảy tưng tưng.
Trên đỉnh Đường Sơn có một ngôi miếu, trong miếu cung cấp nước trà cùng cơm chay, Tạ Hộ và Thẩm Hấp cũng đến dùng một ít cơm chay, uống chút nước trà rồi đi xuống núi. Mãi đến bây giờ Tạ Hộ mới cảm thấy chân của mình thật sự có chút nhũn ra, lúc lên núi không cảm thấy, chỉ chăm chú vùi đầu về phía trước mà bước, nhưng hiện giờ xuống núi mới thấy gian nan.
Thẩm Hấp lại không cảm thấy nàng phiền toái, chủ động đi xuống trước hai bậc thang, đứng quay lưng trước mặt nàng vỗ vỗ vai lưng rộng lớn: “Lên đây đi. Vi phu cõng nàng xuống núi.”
Thẩm Hấp nói xong, không đợi Tạ Hộ phản ứng liền vươn tay tóm lấy eo của nàng kéo nàng lên lưng mình. Tạ Hộ mất thăng bằng sợ tới mức ôm choàng lấy cổ phu quân, Thẩm Hấp liền tiện đà xốc Tạ Hộ lên để nàng nằm úp sấp trên lưng của mình rồi cõng nàng từng bước đi xuống chân núi.
“Phu quân, chàng đối xử với thiếp thật sự tốt quá. Thiếp cũng không biết phải báo đáp chàng thế nào?” Tạ Hộ ôm cổ Thẩm Hấp, giọng điệu vô cùng cảm động, thanh âm nghe thấy có chút rầu rĩ.
Thẩm Hấp hơi mỉm cười hỏi lại: “Nàng thật muốn báo đáp ta sao?”
Tạ Hộ liên tục gật đầu, nhìn bậc thang đá xanh chạy dài trước mắt càng cảm thấy ngượng ngùng. Vốn dĩ nàng nên hầu hạ chủ tử, chính là hiện tại lại thường xuyên biến thành chủ tử hầu hạ nàng. Nếu nói trong lòng Tạ Hộ không áy náy đó là gạt người, hiện tại đừng nói chủ tử muốn nàng báo đáp, ngay cả chủ tử muốn nàng "lên núi đao xuống chảo dầu" nàng cũng cam tâm tình nguyện, dĩ nhiên không nảy sinh bất kỳ nghi vấn gì với câu hỏi của Thẩm Hấp.
“Nếu thật muốn báo đáp ta, vậy buổi tối hãy cố gắng ghi điểm, đừng luôn muốn ngủ. Được không?”
“...”
Hay thật đấy! Phương thức mà chủ tử muốn nàng báo đáp, coi bộ trước nay đều chỉ có một con đường...
Lý Trăn tuy rằng tức giận, nhưng cũng biết lúc này tuyệt đối không nên tranh cãi ầm ĩ bèn lạnh lùng quét mắt lườm Tạ Ngọc một cái, nhân tiện đảo mắt qua liếc về phía Tạ Hộ. Lý Trăn thấy nàng mang mũ mành, toàn thân trên dưới đều lộ rõ vẻ phú quý, ánh mắt của hắn lại dừng trên bàn tay giao nắm của phu thê bọn họ, trong lòng dậy lên một trận chua xót, giữa mày hiện ra nét đau thương, bèn cuống quít tránh đi ánh mắt không dám nhìn nữa.
Thẩm Hấp nghe được câu nói kia của Tạ Ngọc sắc mặt cũng biến đổi, nhéo nhéo lòng bàn tay của Tạ Hộ, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua Tạ Ngọc rõ ràng phạm lỗi rồi nhưng vẻ mặt vẫn kiêu căng.
Triệu Tam Bảo dắt ngựa lại, Thẩm Hấp liền chắp tay thi lễ cáo biệt với Phó Câu và Lý Trăn. Tạ Hộ lại nắm tay Tạ Xước, sau đó cùng chúng nữ gật đầu cáo biệt.
Đi đến trước ngựa, Tạ Hộ vốn nghĩ sẽ tự mình lên yên, ai ngờ lại cảm thấy thân hình đột nhiên nhẹ bổng, cả người lại được Thẩm Hấp bế lên. Hai người bèn cỡi chung một con ngựa cứ thế mà rời đi.
Lý Khấu nhìn tư thái thân mật của bọn họ cảm thấy thật sự đỏ mắt, không khỏi châm chích: “Hừ, thật không quy củ! Cứ tuỳ tiện như vậy, còn xứng xuất thân là tiểu thư khuê các sao? Quả thực làm mất mặt tiểu thư khuê các!”
Phó Câu sắc mặt hoàn toàn không tốt, khinh miệt quét mắt nhìn Lý Khấu từ trên xuống dưới một lần. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên, cái thứ tiểu thư khuê các này ở đêm động phòng hoa chúc cố tình làm bộ như thế nào -- bộ điệu ra vẻ rụt rè ghê tởm, làm như chuyện hắn muốn cùng nàng ta hành "Chu Công chi lễ" chính là khinh nhờn nàng ta, chỗ nào cũng không cho chạm vào, chạm vào liền thét chói tai, cuối cùng khiến cho hứng thú của hắn hoàn toàn mất sạch, động ba phát phá thân nàng ta xong liền ngủ. Hắn đâu ngờ muốn cưới về một lão bà lại cưới nhằm một Bồ Tát không thể đụng vào? Nàng ta muốn bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các thì cứ để nàng ta diễn cho đã ghiền, dù sao thông phòng thiếp thị bên người hắn có rất nhiều, người nào mà không hầu hạ tốt hơn so với nàng ta?
Còn phải kể đến hôm nay nàng ta còn ở trước mặt Thẩm ca ca làm hắn mất thể diện, Phó Câu đối với loại nữ nhân này càng ngày càng không có hảo cảm.
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ ngồi trên lưng ngựa sâu kín thở dài. Cả người đột nhiên được một cánh tay của Thẩm Hấp ép sát hơn vào người chàng, bên tai truyền đến giọng nói ấm áp của phu quân: “Có người đối với nàng nói chuyện không lựa lời, ta đều nhớ kỹ. Nàng không cần phải phiền muộn.”
Tạ Hộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, thấy bộ dáng nghiêm túc của phu quân không khỏi mỉm cười: “Có gì đâu chứ! Nếu chỉ một chút lời nói như thế mà thiếp đã chịu không nổi, vậy không phải đầu óc đã thành miếng đậu hủ rồi sao? Thiếp chỉ đang thấy lo, vừa rồi Tứ tỷ tỷ nói Lý công tử từng đi Tạ gia đề thân với thiếp, phu quân có giận thiếp hay không?”
Thẩm Hấp cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Vậy trong lòng của nàng có cảm giác gì với Lý Trăn? Không gả được cho hắn cảm thấy tiếc nuối à?”
Tạ Hộ ngồi ngay ngắn, trả lời một cách quyết đoán: “Đương nhiên là không! Thiếp đối với Lý công tử... vốn dĩ không biết phải nói như thế nào? Thiếp cũng không biết lúc đó Lý công tử vì sao đột nhiên đi cầu hôn? Hiện tại thiếp đã gả cho phu quân, Lý công tử cũng cưới Tam tỷ tỷ, thiếp và Lý công tử càng không có khả năng liên quan gì với nhau, phu quân ngàn vạn lần phải tin tưởng thiếp nha.”
Thẩm Hấp cúi đầu nhìn biểu tình nghiêm túc của Tạ Hộ, trông thật đáng yêu, ở trên cằm nàng nhéo một chút rồi nói: “Ta đâu có nói là ta không tin, nàng khẩn trương như vậy làm gì?” Nhéo cằm nàng còn ngại không đủ, lại chậm rãi chuyển qua vành tai của nàng mân mê thùy tai mềm mại rồi nhận xét: “Những người nào khác ta có khả năng không biết rõ lắm, nhưng đối với Lý Trăn ta vẫn có điểm hiểu được -- Hắn là loại người đặc biệt cố chấp, tài văn chương ngập trời nhưng lại yêu thích âm luật thành si, có bao nhiêu tinh lực đều đặt cả vào âm luật mất rồi, bằng không hắn tuyệt đối không chỉ là Thám Hoa lang. Ta nghĩ hắn đối với nàng, có khả năng chính là từ khi nghe được tiếng đàn của nàng mới bắt đầu yêu thích.”
Nghe thấy Thẩm Hấp bình tĩnh phân tích nguyên nhân Lý Trăn thích mình, Tạ Hộ vẫn cảm thấy có chút đứng ngồi không yên. Tạ Hộ muốn ngồi thẳng thân mình giải thích nhưng lại bị Thẩm Hấp ép chặt dựa vào lòng của chàng. Thẩm Hấp tiếp tục nhận xét: “Bất quá, ý thích của hắn đối với nàng cũng không thuần túy! Hắn thích chính là bộ dáng đánh đàn của nàng, là xuyên thấu qua âm luật mà điểm tô cho nàng trở nên rực rỡ. Còn ta thích chính là con người của nàng, mặc kệ nàng có thói quen tốt hay thói quen xấu ta đều thích. Hắn dám tự mình đến cửa cầu hôn cũng đã là chuyện cực hạn mà hắn có thể làm vì nàng -- nếu gia đình hắn lại gây áp lực lớn thì ta cảm thấy hắn không có đủ quyết đoán để có thể vì nàng mà đối kháng với người nhà. Hắn làm chuyện gì đều quá lo trước tính sau, trốn tránh là tật xấu không thể đổi được của hắn. Nếu nàng cũng thích hắn, cho dù là gả vào nhà bọn họ, ta đoán chừng hắn cũng sẽ không cùng nàng lưu lại trong nhà, hoặc là tự thỉnh được điều đi xa. Tóm lại hắn chỉ biết mang theo nàng cùng nhau trốn tránh, sẽ không cùng nàng đối mặt với khó khăn. Cảm tình như thế thật không đáng để ý. Ta nói vậy nàng nghe có thể hiểu rõ không?”
Tạ Hộ quả thực phải dùng ánh mắt khiếp sợ lẫn sùng bái mà nhìn Thẩm Hấp, cảm thấy sở dĩ Thẩm Hấp có thể đăng cơ quả thật là có nguyên nhân.
Thẩm Hấp nhìn người thật sự quá chuẩn xác, quá độc ác. Lý Trăn quả thật không phải là một người đúng y như vậy sao? Đời trước hắn thích Tạ Hành, vì Tạ Hành tuyệt thực kháng nghị, chính là cuối cùng Tạ Hành vẫn phải gả cho hắn làm thiếp. Làm thiếp xong hắn cũng không cùng Tạ Hành sống ở Lý gia mà đem Tạ Hành đưa tới phương xa, chờ cho đến khi Tĩnh An Hầu qua đời thì hắn mới đưa Tạ Hành trở về. Tình cảm của hắn thật sự được thành lập trên sự trốn tránh.
Bất quá, mấy vấn đề này nàng đã từng trải qua một đời nên biết cũng không có gì đáng nói, nhưng Thẩm Hấp chưa bao giờ trải qua những chuyện đó, vậy mà chàng lại có thể phân tích ra một cách chuẩn xác như vậy, có thể thấy được chàng nhận xét người rất sâu, tâm cơ thâm trầm, có thể thấy được điểm tiêu biểu trên từng con người.
“Như thế nào? Nàng không đồng ý với nhận xét của ta?” Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ vẫn luôn ngẩng đầu nhìn mình, không khỏi vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng hỏi.
Tạ Hộ lắc đầu, thốt lên lời khen thật tình phát ra từ nội tâm: “Phu quân, thiếp cảm thấy chàng là nam nhân lợi hại nhất trên đời này.”
“...”
Đối mặt với sự khích lệ thình lình của Tạ Hộ, Thẩm Hấp nhịn không được ngẩn người, sờ sờ cái trán của nha đầu này, xác định nàng không có nóng lên bèn bật cười, nhanh chóng hôn một cái trên má của nàng, ở bên tai nàng thầm thì: “Ta cho rằng nàng đã sớm biết rồi chứ. Mỗi ngày buổi tối đều phải xin tha, nàng...”
Tạ Hộ được một nụ hôn bất ngờ của phu quân nên mặt mày đỏ bừng, lại đúng lúc nghe phu quân nói chuyện ỡm ờ như vậy, lập tức vội vàng xoay người sang chỗ khác, một tay bưng kín miệng Thẩm Hấp còn đang muốn "nói hươu nói vượn" gắt nhẹ: “Không cho nói nữa! Rõ ràng là ban ngày mà chàng cũng không biết e ngại.”
Thẩm Hấp bất đắc dĩ kéo tay nàng xuống nhưng lại không buông ra, dứt khoát nương theo động tác này để ngón cái của mình trộm vuốt ve cánh môi non mềm của nàng khiến Tạ Hộ phải kêu lên phản kháng. Tạ Hộ cực kỳ buồn bực liền há miệng cắn ngón cái của chàng nhưng lại không nỡ cắn mạnh. Thẩm Hấp liền thừa cơ hội nàng không nỡ dùng sức để cắn, ngón cái tham lam đưa vào trong miệng của nàng, âm thầm khi dễ một phen.
Tạ Hộ vừa gấp lại vừa bực, may mắn nàng đội mũ mành nên người ngoài nhìn không thấy tay của phu quân đang làm gì. Nếu không Tạ Hộ thật cảm thấy bản thân có thể không cần làm người, chỉ cần ánh mắt của người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ cũng đủ khiến nàng xấu hổ đến mức đóng cửa từ chối tiếp khách.
Rốt cuộc Tạ Hộ quyết tâm cắn mạnh vào ngón tay người nào đó ngăn không cho làm ra chuyện gì càng hoang đường hơn.
Thẩm Hấp chỉ cảm thấy ngón cái có chút tê dại, biết nếu cứ tiếp tục thì nàng thật phải tức giận, vuốt ve ngón cái nỗ lực quên đi xúc cảm non mềm của lúc nãy, đem tâm tình có chút quay cuồng thoáng bình phục lại.
Không còn bị quấy rầy, Tạ Hộ mới có thể thoải mái dựa vào lòng ngực của phu quân xem cảnh sắc của kinh thành, cùng nhau đi tới Đường Sơn ở Tây giao.
*Đăng tại Wattpad*
Hôm nay Đường Sơn phá lệ náo nhiệt. Dưới chân núi có một bãi cỏ rộng lớn, rất nhiều hài tử đang chạy lung tung truy đuổi nhau trên bãi cỏ, số còn lại trong tay giơ diều lao về phía trước. Dọc theo sườn của Đường Sơn có tu sửa một đường bậc thang lót đá, có thể leo một lèo từ chân núi lên tới đỉnh núi. Mỗi năm vào Tết Trùng Dương ngọn núi này đều hấp dẫn rất nhiều văn nhân thi sĩ đến đây để "đăng cao nhìn xa", nghe nói phía trên Đường Sơn có rất nhiều bức họa đẹp do danh nhân lưu lại, trước đây Tạ Hộ chỉ là nghe nói qua nhưng chưa từng thấy tận mắt.
Thẩm Hấp đích thân cột gọn lại ống tay áo cho nàng, xác định nàng có thể bước đi thoải mái mới nắm tay nàng, dẫn nàng từng bước leo bậc thang lên núi.
Hôm nay biểu hiện của Tạ Hộ thật ra không tệ, leo đại khái nửa canh giờ mà không than mệt. Thẩm Hấp một đường vừa lôi kéo vừa cổ vũ, cuối cùng hai người cũng leo lên tới đỉnh núi, nhìn xuống có thể thấy toàn bộ cảnh sắc của kinh thành không sót một chút gì. Tạ Hộ chưa bao giờ thể nghiệm qua loại cảm giác "đăng cao nhìn xa" này, trước đây chỗ cao nhất mà nàng leo lên là... tửu lầu bốn tầng. Hiện giờ đứng trên đỉnh cao nhìn cảnh trí tuyệt vời dưới chân núi, còn có người phía dưới nhỏ như con kiến, đột nhiên cảm thấy nỗi lòng rộng mở thông suốt, cực kỳ hưng phấn ôm cánh tay Thẩm Hấp nhảy tưng tưng.
Trên đỉnh Đường Sơn có một ngôi miếu, trong miếu cung cấp nước trà cùng cơm chay, Tạ Hộ và Thẩm Hấp cũng đến dùng một ít cơm chay, uống chút nước trà rồi đi xuống núi. Mãi đến bây giờ Tạ Hộ mới cảm thấy chân của mình thật sự có chút nhũn ra, lúc lên núi không cảm thấy, chỉ chăm chú vùi đầu về phía trước mà bước, nhưng hiện giờ xuống núi mới thấy gian nan.
Thẩm Hấp lại không cảm thấy nàng phiền toái, chủ động đi xuống trước hai bậc thang, đứng quay lưng trước mặt nàng vỗ vỗ vai lưng rộng lớn: “Lên đây đi. Vi phu cõng nàng xuống núi.”
Thẩm Hấp nói xong, không đợi Tạ Hộ phản ứng liền vươn tay tóm lấy eo của nàng kéo nàng lên lưng mình. Tạ Hộ mất thăng bằng sợ tới mức ôm choàng lấy cổ phu quân, Thẩm Hấp liền tiện đà xốc Tạ Hộ lên để nàng nằm úp sấp trên lưng của mình rồi cõng nàng từng bước đi xuống chân núi.
“Phu quân, chàng đối xử với thiếp thật sự tốt quá. Thiếp cũng không biết phải báo đáp chàng thế nào?” Tạ Hộ ôm cổ Thẩm Hấp, giọng điệu vô cùng cảm động, thanh âm nghe thấy có chút rầu rĩ.
Thẩm Hấp hơi mỉm cười hỏi lại: “Nàng thật muốn báo đáp ta sao?”
Tạ Hộ liên tục gật đầu, nhìn bậc thang đá xanh chạy dài trước mắt càng cảm thấy ngượng ngùng. Vốn dĩ nàng nên hầu hạ chủ tử, chính là hiện tại lại thường xuyên biến thành chủ tử hầu hạ nàng. Nếu nói trong lòng Tạ Hộ không áy náy đó là gạt người, hiện tại đừng nói chủ tử muốn nàng báo đáp, ngay cả chủ tử muốn nàng "lên núi đao xuống chảo dầu" nàng cũng cam tâm tình nguyện, dĩ nhiên không nảy sinh bất kỳ nghi vấn gì với câu hỏi của Thẩm Hấp.
“Nếu thật muốn báo đáp ta, vậy buổi tối hãy cố gắng ghi điểm, đừng luôn muốn ngủ. Được không?”
“...”
Hay thật đấy! Phương thức mà chủ tử muốn nàng báo đáp, coi bộ trước nay đều chỉ có một con đường...
Bình luận facebook