-
Chương 116
Quăng một vò rượu đi, lại vớ lấy một vò nữa, rượu vào lòng đắng, thì ra là tư vị như thế.
Có lẽ chỉ có Mai Vũ mới rõ ràng nhất, vì sao phải không say không nghỉ.
Nàng thường tự nhủ với mình, những gì ánh mắt và tâm nhìn thấy, không giống nhau.
Nhưng khi An Thiếu Hàn ôm nữ tử kia, đi xa ngay trước mặt nàng.
Mai Vũ đột nhiên không thể tự thuyết phục mình như vậy nữa.
Là nàng tự tay buông hắn ra, tàn nhẫn chặt đứt tơ hồng của hai người.
Là nàng buộc hắn thề, là chính nàng không muốn làm món đồ chơi của hắn.
Nhưng tất cả trong trí nhớ ấy, vẫn giống như ngọn lửa không thể dập tắt, thiêu đốt trong lòng nàng.
Nàng nhớ.
Bên cạnh giếng cạn, hắn nắm tay nàng nói: Sau này, nếu có thể giữ được, vậy thì cứ cố gắng giữ lấy đi.
An Thiếu Hàn, ta đã thử qua, có thể giữ được, thì phải cố gắng giữ lấy. Nhưng sau đó, ta cũng phát hiện, có một vài thứ, cần phải buông tay.
Rốt cục ta đã không hề ngây thơ cho rằng, chỉ cần cố gắng là có thể đạt được tất cả nữa.
Rốt cục ta cũng đã không hề cho rằng, tất cả còn có thể giống như trước khi bị thương.
Có phải, từ giây phút ta bước ra khỏi thành Dương Châu kia, đã nhất định không liên quan đến ngươi nữa hay không.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ không biết đã uống đến vò rượu thứ bao nhiêu, yên lặng liếm vết thương trong lòng.
Đôi khi, vận mệnh luôn trớ trêu như vậy.
Chúng ta có thể oanh oanh liệt liệt cùng nhau, nhưng lại không thể bình thường với nhau.
Chúng ta có thể tra tấn lẫn nhau, nhưng lại không thể cho cả hai hạnh phúc.
Vận mệnh ư, cuối cùng vẫn là thứ ta không thể hiểu rõ.
Ngươi, rồi Vân Khinh, và rất nhiều người nữa, ta đều thấy rất mệt mỏi.
Nhưng…… Ta không đủ tiêu sái.
Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi cười, khiến hoa đào bay tán loạn, đứng trên bờ vươn tay với ta.
Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi trong hoàng hôn ôm lấy eo ta, bước thong thả trong ánh tà dương.
Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi trong đêm tối, thắp sáng cho ta một khoảng trời.
Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi thắt tơ hồng ở ngón út của ta.
Trong lòng ta có một nơi bí mật, đó là một cấm kỵ, một khi chạm vào, ta sẽ không thề gạt được ngươi nữa.
Ta biết câu thần chú của cấm kỵ ấy, nó chính là -- -- An Thiếu Hàn.
Giang Nam tràn đầy hương vị của ngươi, là tự ta muốn tới, cho nên không thể trốn thoát được.
Trong những tiếng than kinh ngạc, Mai Vũ ngà ngà say vớ lấy vò rượu con cuối cùng.
Hoa Tử Nguyệt đứng lên, muốn đoạt lấy vò rượu kia, lại bị Mục Vô Ca cản lại.
“Đừng vậy, để cho nàng say đi.” Hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Mai Vũ, ngươi nhớ hắn sao?
Đã thương, đã đau, nhưng vẫn không quên được chút dịu dàng thoáng qua của hắn.
Ngươi… nhớ hắn ư.
Say đi, say đi.
Quên tất cả những thứ đó trong mộng say đi.
Dường như Hoa Tử Nguyệt hiểu được cái gì, lại quay về ngồi xuống.
Thanh Vân, Hoa Tử Nguyệt, Mục Vô Ca cứ ngồi dàn hàng như vậy nhìn nàng uống cạn vò rượu con cuối cùng.
Khí phách quăng lên trên bàn, lớn tiếng nói: “Rượu ngon.”
Rượu ngon, rượu ngon, say người say lòng, quả nhiên là rượu ngon.
Mặt Đông Thần Hạo hơi vặn vẹo, hung hăng trừng hắn.
Mà Mai Vũ mở đôi mắt ngà say, cười cười liếm môi.
Dáng vẻ đó, ướt át đến mức Đông Thần Hạo không thể chịu đựng được, đầu óc phải thừa nhận kích thích quá mạnh, phản ứng đầu tiên của hắn dĩ nhiên lại là chảy máu mũi…
-- -- ||
Đừng vậy chứ! Hắn không nên chảy máu mũi với một nam nhân chứ!
Loạn rồi, đêm ở thanh lâu hôm nay, chỉ là một giấc mộng thôi.
Nào có nam nhân nào lại đẹp mắt như vậy.
Sắc mặt hơi đỏ lên, Đông Thần Hạo đảo tròng mắt.
Hơi choáng chút, Mai Vũ mất thăng bằng ngã về phía sau, Đông Thần Hạo theo bản năng giang hai tay ra đón.
Lại thấy một người còn xông qua nhanh hơn hắn, chặn ngang kéo nàng vào trong lòng.
Hoa Tử Nguyệt bế ngang Mai Vũ đã say đến không biết trời đâu đất đâu, trong ánh mắt nghi ngờ giật mình của mọi người, lộ ra một nụ cười không thân thiện gì đối với Đông Thần Hạo, xoay người rời đi.
Mai Vũ trừng mắt, vươn tay túm lấy tóc Hoa Tử Nguyệt, vừa túm vừa ầm ĩ: “Hoa Tử Nguyệt, ta vẫn còn uống được ba ngàn chén nữa, thả ta xuống.”
Hoa Tử Nguyệt bị nàng túm đau, kêu to: “Mục Vô Ca, mau đến giúp cái.”
Nha đầu chết tiệt này, xuống tay cũng không biết lưu tình.
Mục Vô Ca vội vàng đi lên trấn áp Mai Vũ.
Lúc này Đông Thần Thanh Vân cũng đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, sau lưng lại truyền tới một tiếng cười khẽ.
Người kia lướt qua người nàng, nhỏ giọng nói một câu: “Đông Thần Thanh Vân, ta muốn giết hắn đấy, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Thân mình Đông Thần Thanh Vân cứng ngắc ngay tại chỗ.
Nhận ra, quả nhiên hắn nhận ra nàng rồi.
Đông Thần Hạo!
Nàng biết người trong miệng hắn là ai.
Nhắm mắt lại, Đông Thần Thanh Vân nhẹ giọng trả lời: “Cho ta thêm ba ngày nữa đi.”
Ba ngày nữa là được rồi, để cho nàng làm một bằng hữu đứng bên cạnh nữ tử đó đi.
Đông Thần Hạo nghe câu trả lời, mỉm cười đi ra ngoài.
Để lại Đông Thần Thanh Vân, một mình cứng ngắc.
Không còn… thời gian nữa…
+++
Hôm nay là một ngày đảo lộn sao.
Vương gia, đột nhiên đối xử đặc biệt tốt với Quận chúa.
Cả ngày hôm nay đều cười với nàng, đi đâu cũng cẩn thận che chở cho nàng.
Hạ nhân trong vương phủ, đều thấy được dáng vẻ ân ái của hai người.
Trạng thái này, dường như bắt đầu sau khi Quận chúa tỉnh lại.
Hình như là vì Quận chúa cản thích khách cho Vương gia.
Bọn hạ nhân không khỏi bội phục, vị Quận chúa này thật sự là không đơn giản đâu.
Vương gia lợi hại như vậy, thế mà nàng lại lo hắn bị thương mà đỡ kiếm cho hắn, có thể thấy nàng nặng tình bao nhiêu đối với Vương gia.
Trở về phòng, Vô Hoan vui vẻ cười.
Tựa như được ăn mật đường.
Đông Thần Hạo lạnh lùng nhìn dáng vẻ của nàng, nói: “Đừng có rơi vào, đừng quên, ngươi không phải là Quận chúa chân chính.”
Nét mặt Vô Hoan cứng ngắc, vội vàng nở lại nụ cười của mình, nói: “Dạ, chủ tử.”
Nàng cũng biết, mình có thân phận gì.
Nhưng người nam nhân kia quá dịu dàng, nàng mới không tự giác chìm vào đó.
Bình thường hắn luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, đột nhiên được hắn dịu dàng đối đãi, nàng không tự chủ được có cảm giác tự hào, tựa như nàng là khác biệt vậy.
Cho dù biết, mình chỉ là một Quận chúa giả, nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ.
Đông Thần Hạo không nhìn nàng, ngược lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong đầu, lại hiện ra gương mặt của nam tử đêm qua kia.
Rốt cuộc hắn là ai đây?
“Này, ngươi có biết một người tên là Tiêu Lộng Vũ trên giang hồ không?” Đông Thần Hạo hỏi.
Vô Hoan suy nghĩ một chút, xác nhận không có người này mới trả lời: “Bẩm chủ tử, trên giang hồ không có người nào như vậy.”
Đông Thần Hạo nghiến răng.
Đáng chết, hắn nói tên giả.
Càng đáng chết hơn là, bản thân mình lại không hề nghi ngờ hắn có thể dùng tên giả.
-- -- ||
Lại nói, mình cũng nói tên giả. Hơn nữa, lúc đó cũng không có thời gian quan tâm vấn đề tên tuổi.
Nghĩ tới đây, ánh mặt lại rơi xuống những đóa sen đang không ngừng đong đưa trong viện.
Đêm nay, lại đi dạo chút đi, có lẽ còn có thể gặp lại.
Không biết là ôm tâm trạng như thế nào, Đông Thần Hạo yên lặng nghĩ.
+++
Say rượu, quả nhiên -- -- - rất khó chịu mà!
Mãi đến chiều hôm sau, Mai Vũ mới hoàn toàn khôi phục lại.
Hoa Tử Nguyệt vừa bón nàng ăn cháo, vừa chê cười nàng: “Thì ra Vũ Thần của chúng ta cũng không đối phó được cơn say nhỉ.”
Mai Vũ trừng mắt, suy nghĩ có nên cắn một miếng rụng ngón tay của hắn hay không.
Đứa nhỏ chết tiệt, Vũ Thần cũng là người kia mà.
Say rượu ấy mà, cũng giống như ăn cơm, người người đều không thể tránh né đấy thôi.
Tóm lại, đến buổi chiều, một Mai Vũ mới lại ra đời.
Đi theo cơn say kia, là nỗi đau không tên dâng lên ngày ấy.
Mà giờ phút này, Mai Vũ nghĩ thông suốt rồi.
Những gì thuộc về nàng, không phải là của người khác. Mà những gì thuộc về người khác, nàng muốn đoạt cũng không đoạt được.
“Đêm nay, đi chơi đi.” Mai Vũ cười sáng lạn.
Nói xong liền xoay người về phòng thay y phục.
Đêm nay, nàng phải đóng vai Vân Chu.
Mục Vô Ca bật cười.
Khôi phục rất nhanh.
Mai Vũ lại đứng trong viện, cười khẽ.
Cái gọi là bằng hữu.
Hẳn là như vậy đi, lúc chật vật, có thể giao mình cho bọn họ, lúc mất mát, có thể càn quấy.
Cho dù tùy hứng như vậy, cũng có thể giao hết những chuyện sau đó cho họ.
Nàng mơ hồ nhớ rõ, sau khi mình say, đã túm mạnh tóc Hoa Tử Nguyệt, còn xé rách y phục của Mục Vô Ca.
Nhưng, sẽ không bị trách tội.
Hít thở sâu một hơi, Mai Vũ dần dần điều chỉnh lại nụ cười. Những ngày này, không được phép khổ sở.
Nàng thích ngày hội, thích hoa đăng, thích pháo hoa đầy trời.
Nó dường như thành một cái hình thức.
Cuộc sống như thế, nên trôi qua trong lãng mạn và dịu dàng. Sung sướng, mỉm cười.
Trong trí nhớ, mấy ngày này phải trôi qua như vậy mới đúng.
Vuốt cây trâm hình quạt cắm trên búi tóc.
Mai Vũ cười.
Ít nhất, đây lại những hồi ức hắn để lại cho mình.
Chỉ cần vuốt cây trâm này, giống như tay của hắn đang nhẹ nhàng nâng tóc của nàng lên, chải cho nàng.
Lục lạc trên tay, cũng là hắn tặng. Lắc lắc, dường như hắn vẫn luôn ở đây.
An Thiếu Hàn, để cho chúng ta giữ nguyên khoảng cách ấy đi.
Ngươi cũng sẽ nhớ tới ta nhỉ, trong một nháy mắt nào đó, vậy là đủ rồi.
Có lẽ chỉ có Mai Vũ mới rõ ràng nhất, vì sao phải không say không nghỉ.
Nàng thường tự nhủ với mình, những gì ánh mắt và tâm nhìn thấy, không giống nhau.
Nhưng khi An Thiếu Hàn ôm nữ tử kia, đi xa ngay trước mặt nàng.
Mai Vũ đột nhiên không thể tự thuyết phục mình như vậy nữa.
Là nàng tự tay buông hắn ra, tàn nhẫn chặt đứt tơ hồng của hai người.
Là nàng buộc hắn thề, là chính nàng không muốn làm món đồ chơi của hắn.
Nhưng tất cả trong trí nhớ ấy, vẫn giống như ngọn lửa không thể dập tắt, thiêu đốt trong lòng nàng.
Nàng nhớ.
Bên cạnh giếng cạn, hắn nắm tay nàng nói: Sau này, nếu có thể giữ được, vậy thì cứ cố gắng giữ lấy đi.
An Thiếu Hàn, ta đã thử qua, có thể giữ được, thì phải cố gắng giữ lấy. Nhưng sau đó, ta cũng phát hiện, có một vài thứ, cần phải buông tay.
Rốt cục ta đã không hề ngây thơ cho rằng, chỉ cần cố gắng là có thể đạt được tất cả nữa.
Rốt cục ta cũng đã không hề cho rằng, tất cả còn có thể giống như trước khi bị thương.
Có phải, từ giây phút ta bước ra khỏi thành Dương Châu kia, đã nhất định không liên quan đến ngươi nữa hay không.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ không biết đã uống đến vò rượu thứ bao nhiêu, yên lặng liếm vết thương trong lòng.
Đôi khi, vận mệnh luôn trớ trêu như vậy.
Chúng ta có thể oanh oanh liệt liệt cùng nhau, nhưng lại không thể bình thường với nhau.
Chúng ta có thể tra tấn lẫn nhau, nhưng lại không thể cho cả hai hạnh phúc.
Vận mệnh ư, cuối cùng vẫn là thứ ta không thể hiểu rõ.
Ngươi, rồi Vân Khinh, và rất nhiều người nữa, ta đều thấy rất mệt mỏi.
Nhưng…… Ta không đủ tiêu sái.
Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi cười, khiến hoa đào bay tán loạn, đứng trên bờ vươn tay với ta.
Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi trong hoàng hôn ôm lấy eo ta, bước thong thả trong ánh tà dương.
Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi trong đêm tối, thắp sáng cho ta một khoảng trời.
Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi thắt tơ hồng ở ngón út của ta.
Trong lòng ta có một nơi bí mật, đó là một cấm kỵ, một khi chạm vào, ta sẽ không thề gạt được ngươi nữa.
Ta biết câu thần chú của cấm kỵ ấy, nó chính là -- -- An Thiếu Hàn.
Giang Nam tràn đầy hương vị của ngươi, là tự ta muốn tới, cho nên không thể trốn thoát được.
Trong những tiếng than kinh ngạc, Mai Vũ ngà ngà say vớ lấy vò rượu con cuối cùng.
Hoa Tử Nguyệt đứng lên, muốn đoạt lấy vò rượu kia, lại bị Mục Vô Ca cản lại.
“Đừng vậy, để cho nàng say đi.” Hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Mai Vũ, ngươi nhớ hắn sao?
Đã thương, đã đau, nhưng vẫn không quên được chút dịu dàng thoáng qua của hắn.
Ngươi… nhớ hắn ư.
Say đi, say đi.
Quên tất cả những thứ đó trong mộng say đi.
Dường như Hoa Tử Nguyệt hiểu được cái gì, lại quay về ngồi xuống.
Thanh Vân, Hoa Tử Nguyệt, Mục Vô Ca cứ ngồi dàn hàng như vậy nhìn nàng uống cạn vò rượu con cuối cùng.
Khí phách quăng lên trên bàn, lớn tiếng nói: “Rượu ngon.”
Rượu ngon, rượu ngon, say người say lòng, quả nhiên là rượu ngon.
Mặt Đông Thần Hạo hơi vặn vẹo, hung hăng trừng hắn.
Mà Mai Vũ mở đôi mắt ngà say, cười cười liếm môi.
Dáng vẻ đó, ướt át đến mức Đông Thần Hạo không thể chịu đựng được, đầu óc phải thừa nhận kích thích quá mạnh, phản ứng đầu tiên của hắn dĩ nhiên lại là chảy máu mũi…
-- -- ||
Đừng vậy chứ! Hắn không nên chảy máu mũi với một nam nhân chứ!
Loạn rồi, đêm ở thanh lâu hôm nay, chỉ là một giấc mộng thôi.
Nào có nam nhân nào lại đẹp mắt như vậy.
Sắc mặt hơi đỏ lên, Đông Thần Hạo đảo tròng mắt.
Hơi choáng chút, Mai Vũ mất thăng bằng ngã về phía sau, Đông Thần Hạo theo bản năng giang hai tay ra đón.
Lại thấy một người còn xông qua nhanh hơn hắn, chặn ngang kéo nàng vào trong lòng.
Hoa Tử Nguyệt bế ngang Mai Vũ đã say đến không biết trời đâu đất đâu, trong ánh mắt nghi ngờ giật mình của mọi người, lộ ra một nụ cười không thân thiện gì đối với Đông Thần Hạo, xoay người rời đi.
Mai Vũ trừng mắt, vươn tay túm lấy tóc Hoa Tử Nguyệt, vừa túm vừa ầm ĩ: “Hoa Tử Nguyệt, ta vẫn còn uống được ba ngàn chén nữa, thả ta xuống.”
Hoa Tử Nguyệt bị nàng túm đau, kêu to: “Mục Vô Ca, mau đến giúp cái.”
Nha đầu chết tiệt này, xuống tay cũng không biết lưu tình.
Mục Vô Ca vội vàng đi lên trấn áp Mai Vũ.
Lúc này Đông Thần Thanh Vân cũng đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, sau lưng lại truyền tới một tiếng cười khẽ.
Người kia lướt qua người nàng, nhỏ giọng nói một câu: “Đông Thần Thanh Vân, ta muốn giết hắn đấy, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Thân mình Đông Thần Thanh Vân cứng ngắc ngay tại chỗ.
Nhận ra, quả nhiên hắn nhận ra nàng rồi.
Đông Thần Hạo!
Nàng biết người trong miệng hắn là ai.
Nhắm mắt lại, Đông Thần Thanh Vân nhẹ giọng trả lời: “Cho ta thêm ba ngày nữa đi.”
Ba ngày nữa là được rồi, để cho nàng làm một bằng hữu đứng bên cạnh nữ tử đó đi.
Đông Thần Hạo nghe câu trả lời, mỉm cười đi ra ngoài.
Để lại Đông Thần Thanh Vân, một mình cứng ngắc.
Không còn… thời gian nữa…
+++
Hôm nay là một ngày đảo lộn sao.
Vương gia, đột nhiên đối xử đặc biệt tốt với Quận chúa.
Cả ngày hôm nay đều cười với nàng, đi đâu cũng cẩn thận che chở cho nàng.
Hạ nhân trong vương phủ, đều thấy được dáng vẻ ân ái của hai người.
Trạng thái này, dường như bắt đầu sau khi Quận chúa tỉnh lại.
Hình như là vì Quận chúa cản thích khách cho Vương gia.
Bọn hạ nhân không khỏi bội phục, vị Quận chúa này thật sự là không đơn giản đâu.
Vương gia lợi hại như vậy, thế mà nàng lại lo hắn bị thương mà đỡ kiếm cho hắn, có thể thấy nàng nặng tình bao nhiêu đối với Vương gia.
Trở về phòng, Vô Hoan vui vẻ cười.
Tựa như được ăn mật đường.
Đông Thần Hạo lạnh lùng nhìn dáng vẻ của nàng, nói: “Đừng có rơi vào, đừng quên, ngươi không phải là Quận chúa chân chính.”
Nét mặt Vô Hoan cứng ngắc, vội vàng nở lại nụ cười của mình, nói: “Dạ, chủ tử.”
Nàng cũng biết, mình có thân phận gì.
Nhưng người nam nhân kia quá dịu dàng, nàng mới không tự giác chìm vào đó.
Bình thường hắn luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, đột nhiên được hắn dịu dàng đối đãi, nàng không tự chủ được có cảm giác tự hào, tựa như nàng là khác biệt vậy.
Cho dù biết, mình chỉ là một Quận chúa giả, nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ.
Đông Thần Hạo không nhìn nàng, ngược lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong đầu, lại hiện ra gương mặt của nam tử đêm qua kia.
Rốt cuộc hắn là ai đây?
“Này, ngươi có biết một người tên là Tiêu Lộng Vũ trên giang hồ không?” Đông Thần Hạo hỏi.
Vô Hoan suy nghĩ một chút, xác nhận không có người này mới trả lời: “Bẩm chủ tử, trên giang hồ không có người nào như vậy.”
Đông Thần Hạo nghiến răng.
Đáng chết, hắn nói tên giả.
Càng đáng chết hơn là, bản thân mình lại không hề nghi ngờ hắn có thể dùng tên giả.
-- -- ||
Lại nói, mình cũng nói tên giả. Hơn nữa, lúc đó cũng không có thời gian quan tâm vấn đề tên tuổi.
Nghĩ tới đây, ánh mặt lại rơi xuống những đóa sen đang không ngừng đong đưa trong viện.
Đêm nay, lại đi dạo chút đi, có lẽ còn có thể gặp lại.
Không biết là ôm tâm trạng như thế nào, Đông Thần Hạo yên lặng nghĩ.
+++
Say rượu, quả nhiên -- -- - rất khó chịu mà!
Mãi đến chiều hôm sau, Mai Vũ mới hoàn toàn khôi phục lại.
Hoa Tử Nguyệt vừa bón nàng ăn cháo, vừa chê cười nàng: “Thì ra Vũ Thần của chúng ta cũng không đối phó được cơn say nhỉ.”
Mai Vũ trừng mắt, suy nghĩ có nên cắn một miếng rụng ngón tay của hắn hay không.
Đứa nhỏ chết tiệt, Vũ Thần cũng là người kia mà.
Say rượu ấy mà, cũng giống như ăn cơm, người người đều không thể tránh né đấy thôi.
Tóm lại, đến buổi chiều, một Mai Vũ mới lại ra đời.
Đi theo cơn say kia, là nỗi đau không tên dâng lên ngày ấy.
Mà giờ phút này, Mai Vũ nghĩ thông suốt rồi.
Những gì thuộc về nàng, không phải là của người khác. Mà những gì thuộc về người khác, nàng muốn đoạt cũng không đoạt được.
“Đêm nay, đi chơi đi.” Mai Vũ cười sáng lạn.
Nói xong liền xoay người về phòng thay y phục.
Đêm nay, nàng phải đóng vai Vân Chu.
Mục Vô Ca bật cười.
Khôi phục rất nhanh.
Mai Vũ lại đứng trong viện, cười khẽ.
Cái gọi là bằng hữu.
Hẳn là như vậy đi, lúc chật vật, có thể giao mình cho bọn họ, lúc mất mát, có thể càn quấy.
Cho dù tùy hứng như vậy, cũng có thể giao hết những chuyện sau đó cho họ.
Nàng mơ hồ nhớ rõ, sau khi mình say, đã túm mạnh tóc Hoa Tử Nguyệt, còn xé rách y phục của Mục Vô Ca.
Nhưng, sẽ không bị trách tội.
Hít thở sâu một hơi, Mai Vũ dần dần điều chỉnh lại nụ cười. Những ngày này, không được phép khổ sở.
Nàng thích ngày hội, thích hoa đăng, thích pháo hoa đầy trời.
Nó dường như thành một cái hình thức.
Cuộc sống như thế, nên trôi qua trong lãng mạn và dịu dàng. Sung sướng, mỉm cười.
Trong trí nhớ, mấy ngày này phải trôi qua như vậy mới đúng.
Vuốt cây trâm hình quạt cắm trên búi tóc.
Mai Vũ cười.
Ít nhất, đây lại những hồi ức hắn để lại cho mình.
Chỉ cần vuốt cây trâm này, giống như tay của hắn đang nhẹ nhàng nâng tóc của nàng lên, chải cho nàng.
Lục lạc trên tay, cũng là hắn tặng. Lắc lắc, dường như hắn vẫn luôn ở đây.
An Thiếu Hàn, để cho chúng ta giữ nguyên khoảng cách ấy đi.
Ngươi cũng sẽ nhớ tới ta nhỉ, trong một nháy mắt nào đó, vậy là đủ rồi.
Bình luận facebook