-
Chương 119
Edit: Ngân Lam
Thời gian không dừng lại giây hắn nói một câu ấy.
Mai Vũ đứng đó, im lặng, cầu nguyện thời gian vĩnh viễn ngừng chảy.
Pháo hoa vẫn rực rỡ trên trời, hắn chẳng nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Trong đầu Mai Vũ rất loạn, đột nhiên chẳng biết nên nói gì.
Hắn nói hắn sắp thú phi.
Thú nữ tử kia, nữ tử tên Thanh Vân ấy.
Nàng ấy thật sự rất tốt, thật sự.
Thiện lương, dịu dàng, hơn nữa gia thế cũng tốt. Nàng chẳng có lý do và tư cách gì để bác bỏ.
Nên nàng hiểu, cuối cùng ngày này cũng sẽ đến.
Chẳng qua Mai Vũ không biết, khi ngày này thật sự đến, nàng lại yếu ớt như vậy.
Yếu ớt đến mức hi vọng thời gian ngừng trôi.
Thật ra nàng chẳng có gì với An Thiếu Hàn cả.
Ngay cả chính nàng cũng không thể tìm được một từ thích hợp để hình dung quan hệ của hai người.
Liều mạng rời khỏi hắn, thật sự rời đi rồi thì lại bắt đầu nhớ hắn.
Đèn đánh cá, đèn đánh cá, Mai Vũ là đèn đánh cá le lói, để An Thiếu Hàn trở thành bọt biển vỡ tan.
Nhưng nàng vẫn rất rõ ràng, dù An Thiếu Hàn không thú phi, giữa nàng và An Thiếu Hàn vẫn chỉ là một sợi dây quan hệ không nói nên lời.
Rối rắm một lúc, vẫn chỉ có thể im lặng.
Ít nhất, chúc phúc cho hắn một câu nhỉ, hắn đang chờ mà.
Nắm chặt ống tay áo, Mai Vũ cố gắng để mình tự nhiên hơn, nhẹ giọng: “Thiếu Hàn, chúc hạnh phúc.”
Gió thổi bay tóc nàng, dường như cả hồng y cũng muốn bay theo, cùng với nụ cười hơi tê tái ấy.
Nàng… không muốn sao…
Ta cực kỳ vui vẻ, nàng nghe câu đó lại có phản ứng này.
Nhưng mà, tại sao nơi ngực trái bị gió thổi vào của ta, lại đau như thế. Tại sao lại đau như vậy…
Thì ra, đau lòng là tư vị thế này ư.
Hắn biết rõ, mình bại bởi thế đời.
Trong lòng An vương có thể là một thiên hạ, lại không thể là một nữ nhân.
Hắn cực kỳ tỉnh táo, và biết rõ mình đang làm gì.
Khác với loại kích động muốn lưu nàng lại mãi mãi xuất hiện trong phút chốc lúc nhìn thấy nàng qua cửa sổ.
Bên bờ sông gió thổi vi vu, hắn tỉnh táo, biết rõ mình là một vương gia, phải kết hôn với một nữ nhân là quận chúa nước láng giềng.
Tiểu Vũ, ở lại bên cạnh ta đi. Trong lòng An Thiếu Hàn nói vậy, lại biết, lòng mình không thể khống chế được miệng mình, vĩnh viễn không nói được nên lời.
Tiểu Vũ, nàng là đồ chơi của ta, nhưng lại là món đồ chơi tốt nhất mà ta có trên đời này.
“Tiểu Vũ, ta muốn trừng phạt nàng nha, trừng phạt thái độ lạnh nhạt đó của nàng.” An Thiếu Hàn không nhìn nàng, mắt hướng lên trời, cố tỏ vẻ thoải mái.
Lệ Mai Vũ lập tức đầy hốc mắt, nhưng lại bị ép ở đó.
An Thiếu Hàn, chàng thật sự rất xấu xa. Chàng biết rõ, ta không phóng khoáng như vậy, cũng biết rõ, ta không thể phản bác.
“Ừ.” Mai Vũ nhẹ giọng đáp.
Gần như chỉ trong một giây, hắn đã vượt qua khoảng cách vài bước ấy, kéo nàng vào trong lòng.
Hơi thô bạo, lại mang theo sự kích động hiếm có không thuộc về An Thiếu Hàn.
Cúi đầu, không cho Mai Vũ cơ hội đổi ý, môi An Thiếu Hàn đã kề lên môi nàng.
Mạnh mẽ, thậm chí còn mang theo mùi vị tàn phá, đó là nụ hôn của An Thiếu Hàn.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ từ từ đáp lại hắn.
Nàng cảm nhận được, sự quyết tuyệt và bi thương của An Thiếu Hàn.
Đang giãy dụa sao. Thật ra, Thiếu Hàn à, chàng không nói, ta vẫn biết.
Sự dịu dàng mà chàng đã từng cho ta, là thật.
Nỗi đau khổ mà chàng đã từng cho ta, ta cũng biết.
Nhưng cuối cùng, chàng vẫn phải hi sinh cho Tây Thự này, một khi chàng vẫn còn sống.
Từ đó chàng An nổi danh thiên hạ, cô quạnh đêm khuya.
Ta không cầu nguyện chàng không phải là Vương gia nữa, bởi vì chàng vẫn là Vương gia, cũng bởi vì, có cầu nguyện nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được kết cục của đèn đánh cá và bọt biển khơi.
Buông nàng ra, giọng An Thiếu Hàn trầm thấp run rẩy nói : “Tiểu Vũ, đây là lần cuối ta thả nàng đi. Ta sẽ không lừa nàng nữa, đừng trêu chọc ta nữa được không ? Nếu không, dù tổn thương nàng, ta cũng sẽ không buông tay lần nữa.”
Ta không có nhiều lòng khoan dung và sự vĩ đại như vậy.
Giờ phút này, tất cả khoan dung của An Thiếu Hàn đã cạn rồi.
Cho nên, xin nàng, đừng cho ta lý do để tổn thương và truy đuổi nàng nữa.
Ta sẽ không thể tự kiềm chế mà trở nên điên cuồng, trở nên tàn nhẫn, trở nên đê tiện.
Dù ta biết đây là bản tính của ta, nhưng ít nhất, ta muốn duy trì một bóng dáng tốt đẹp trong lòng nàng.
Mai Vũ nén lệ, dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói : “Ừ, ta thề, nếu Mai Vũ lại trêu chọc An Thiếu Hàn, vậy bất kể An Thiếu Hàn làm gì, Mai Vũ đều phải đáp lại rằng : cam tâm tình nguyện.”
Chỉ có như vậy, mới có thể chặn lại tất cả đường lui của mình.
An Thiếu Hàn, chỉ có như vậy, ta mới có thể phá vỡ tất cả mộng tưởng.
An Thiếu Hàn vuốt tóc của nàng, trong mắt như có sao sa, dịu dàng mà bi thương, nỉ non : “Tiểu Vũ, nàng nói như vậy, ta sẽ không nhịn được mà ôm chặt nàng.”
Mai Vũ mỉm cười, chờ độ ấm trên mặt bay đi theo gió.
Trong không khí là cái vị Phong Tín Tử mát lạnh lan xa.
Gió đêm đột nhiên nổi lên, nam tử tóc đen áo đen ấy, xoay người lại, bóng hắn kéo thật dài trên đất, dưới pháo hoa, lớn tiếng nói : “Tiểu Vũ, xoay người lại đi. Cứ chia tay như vậy thôi.”
Lệ của Mai Vũ, cuối cùng cũng tuôn rơi.
Sợ hắn sẽ đột nhiên xoay người lại, Mai Vũ nhanh chóng quay đi.
Bên bờ bông, hai chiếc bóng quấn quýt lấy nhau.
Như gió thì thầm, nam tử ấy đang nói : “Đừng quay đầu…”
Đừng quay đầu.
Cứ như vậy đi, ai cũng đừng mong ai xoay người lại, cứ đi, mới có thể đi đến ly biệt.
Mai Vũ khóc, cắn môi, dùng sức gật đầu.
Dưới chân dường như là những thanh châm, hung hăng đâm Mai Vũ.
Mỗi một bước, Mai Vũ đều cảm nhận được một phần đau khổ.
Mỗi một cảnh đều là hồi ức vỡ vụn trong trí nhớ.
Hắn xuất hiện trong cơn mưa Giang Nam, dưới tàng hoa đào, bên nước hồ gợn sóng, trong sắc hoa đăng rực rỡ, và giữa dòng người tấp nập.
Mai Vũ khóc cực kỳ đau lòng, lại thủy chung không quay đầu lại.
Bởi nàng sợ, sợ vừa quay đầu lại, thì sẽ không thể dời mắt đi được nữa.
An Thiếu Hàn, ta thích chàng, thật sự rất thích chàng.
Cuối cùng ta vẫn chỉ có thể mắng chính mình, làm sao lại thích người tàn nhẫn như chàng. Đúng là ta không thể khống chế được chính mình, ta rất rõ ràng, ta thích chàng.
Mai Vũ vô cùng ngốc nghếch, không biết yêu là gì.
Chỉ biết dựa vào cảm giác để thích một người.
Ta nghĩ, ngày mưa đầu mùa tháng tư Giang Nam ấy, lúc ta nghe được hơi thở mê người lại nguy hiểm qua đoàn người thật dài kia, ta đã nhất định phải thích chàng.
Dưới trời đêm mê man, An Thiếu Hàn lẳng lặng nhìn nàng đi xa.
Không quay đầu lại, nàng thủy chung vẫn không quay đầu lại.
Khóe môi vẽ nên một nụ cười đau đớn, An Thiếu Hàn nghĩ, vậy cũng tốt.
Vậy cũng tốt, nàng không quay đầu, mình cũng sẽ chẳng xông lên giữ nàng lại.
Mãi đến khi nàng biến mất bên bờ sông, An Thiếu Hàn mới xoay người rời đi.
Để Giang Nam mỹ lệ thêm phần tư sắc, để nó là hồi biệt ly đẹp đầy thê lương.
Liệu đêm có giễu cợt sự bất đắc dĩ của nỗi bi thương này.
Chịu được đau xót, cho nổi ấm áp, duy chỉ không thể hứa với nàng đi đến bạc đầu.
Mãi đến bình minh, Mai Vũ mới về.
Đi một mình lên đỉnh núi ngắm bình minh, mang toàn thân sương mai về khách điếm.
Thanh Vân chờ một đêm, cuối cùng mới thấy nàng về, vội vàng đi qua.
Mai Vũ nhìn nàng ta một cái, lạnh nhạt nói : “Ta sắp mệt chết rồi, có chuyện gì đợi ta tỉnh rồi nói.”
Nói xong đã đóng cửa.
Thanh Vân bị chặn, tay chân luống cuống, Mục Vô Ca an ủi nàng ta : “Nàng ấy thật sự mệt mỏi, có chuyện gì thì nói sau đi.”
Mai Vũ trốn ở trong phòng, nghe tiếng bước chân dần xa.
Người dần trượt xuống đất.
Căm ghét, căm ghét nữ nhân đó.
Dù biết điều này chẳng liên quan gì đến nàng ta, nhưng trong mớ cảm xúc hỗn độn này, vẫn có một phần căm ghét.
Dù sao, nàng ta là người sẽ trở thành phu thê với An Thiếu Hàn.
Sẽ trở thành một nhân tố quan trọng để An Thiếu Hàn dần lãng quên nàng.
Cắn môi, Mai Vũ ôm chặt đầu gối.
Sẽ lập tức tốt lên thôi, một lúc nữa, nàng sẽ đuổi được cái Mai Vũ kỳ lạ ấy đi. Một lúc nữa, nàng sẽ đuổi được cái Mai Vũ không rõ phải trái ấy đi.
Nhưng, có thể cho nàng căm ghét nữ tử tên Đông Thần Thanh Vân ấy thêm một lúc nữa được không ?
Vì nữ tử ấy, có được nhiều hơn nàng quá nhiều.
Cũng chỉ có lúc này, người chưa từng nghĩ muốn làm một tiểu thư khuê các như Mai Vũ, mới hâm mộ Đông Thần Thanh Vân là quận chúa.
Mai Vũ tự giễu cười, cười nhạo mình.
Mai Vũ, mi thật sự là một nữ nhân ngu ngốc…
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, tiếng bước chân mềm nhẹ liền rời đi.
Mai Vũ nghe được tiếng có gì đó được đặt xuống.
Nhẹ nhàng mở cửa, Mai Vũ thấy một đĩa bánh hoa quế nhỏ.
Mắt Mai Vũ cay cay, lấy bánh hoa quế vào, nhét vội vào miệng như để hả giận.
Trong cái vị ngọt của bánh hoa quế, lại xen lẫn chút chua xót.
Vung đao vì bằng hữu, không màng sống chết vì huynh đệ, xông pha khói lửa vì người nhà.
Vì sao ta… lại ngu ngốc đến mức nói như vậy với ngươi.
Đông Thần Thanh Vân, ta thật sự rất căm ghét ngươi.
Vì sao ngươi không phải là một nữ nhân khốn kiếp, vì sao ngươi không phải là một quận chúa hư hỏng ? Vì sao ngươi lại là một nữ nhân tốt vừa khờ dại lại vừa thiện lương như thế !
Chỉ vì một thứ vẫn còn sống trong người, mà ta làm như thế. Ta nhất định là một kẻ ngu.
Dù căm ghét, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu. Cho nên, Đông Thần Thanh Vân, ngươi phải hạnh phúc, phải khiến cho hắn hạnh phúc.
Ngươi… sẽ làm được.
Thời gian không dừng lại giây hắn nói một câu ấy.
Mai Vũ đứng đó, im lặng, cầu nguyện thời gian vĩnh viễn ngừng chảy.
Pháo hoa vẫn rực rỡ trên trời, hắn chẳng nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Trong đầu Mai Vũ rất loạn, đột nhiên chẳng biết nên nói gì.
Hắn nói hắn sắp thú phi.
Thú nữ tử kia, nữ tử tên Thanh Vân ấy.
Nàng ấy thật sự rất tốt, thật sự.
Thiện lương, dịu dàng, hơn nữa gia thế cũng tốt. Nàng chẳng có lý do và tư cách gì để bác bỏ.
Nên nàng hiểu, cuối cùng ngày này cũng sẽ đến.
Chẳng qua Mai Vũ không biết, khi ngày này thật sự đến, nàng lại yếu ớt như vậy.
Yếu ớt đến mức hi vọng thời gian ngừng trôi.
Thật ra nàng chẳng có gì với An Thiếu Hàn cả.
Ngay cả chính nàng cũng không thể tìm được một từ thích hợp để hình dung quan hệ của hai người.
Liều mạng rời khỏi hắn, thật sự rời đi rồi thì lại bắt đầu nhớ hắn.
Đèn đánh cá, đèn đánh cá, Mai Vũ là đèn đánh cá le lói, để An Thiếu Hàn trở thành bọt biển vỡ tan.
Nhưng nàng vẫn rất rõ ràng, dù An Thiếu Hàn không thú phi, giữa nàng và An Thiếu Hàn vẫn chỉ là một sợi dây quan hệ không nói nên lời.
Rối rắm một lúc, vẫn chỉ có thể im lặng.
Ít nhất, chúc phúc cho hắn một câu nhỉ, hắn đang chờ mà.
Nắm chặt ống tay áo, Mai Vũ cố gắng để mình tự nhiên hơn, nhẹ giọng: “Thiếu Hàn, chúc hạnh phúc.”
Gió thổi bay tóc nàng, dường như cả hồng y cũng muốn bay theo, cùng với nụ cười hơi tê tái ấy.
Nàng… không muốn sao…
Ta cực kỳ vui vẻ, nàng nghe câu đó lại có phản ứng này.
Nhưng mà, tại sao nơi ngực trái bị gió thổi vào của ta, lại đau như thế. Tại sao lại đau như vậy…
Thì ra, đau lòng là tư vị thế này ư.
Hắn biết rõ, mình bại bởi thế đời.
Trong lòng An vương có thể là một thiên hạ, lại không thể là một nữ nhân.
Hắn cực kỳ tỉnh táo, và biết rõ mình đang làm gì.
Khác với loại kích động muốn lưu nàng lại mãi mãi xuất hiện trong phút chốc lúc nhìn thấy nàng qua cửa sổ.
Bên bờ sông gió thổi vi vu, hắn tỉnh táo, biết rõ mình là một vương gia, phải kết hôn với một nữ nhân là quận chúa nước láng giềng.
Tiểu Vũ, ở lại bên cạnh ta đi. Trong lòng An Thiếu Hàn nói vậy, lại biết, lòng mình không thể khống chế được miệng mình, vĩnh viễn không nói được nên lời.
Tiểu Vũ, nàng là đồ chơi của ta, nhưng lại là món đồ chơi tốt nhất mà ta có trên đời này.
“Tiểu Vũ, ta muốn trừng phạt nàng nha, trừng phạt thái độ lạnh nhạt đó của nàng.” An Thiếu Hàn không nhìn nàng, mắt hướng lên trời, cố tỏ vẻ thoải mái.
Lệ Mai Vũ lập tức đầy hốc mắt, nhưng lại bị ép ở đó.
An Thiếu Hàn, chàng thật sự rất xấu xa. Chàng biết rõ, ta không phóng khoáng như vậy, cũng biết rõ, ta không thể phản bác.
“Ừ.” Mai Vũ nhẹ giọng đáp.
Gần như chỉ trong một giây, hắn đã vượt qua khoảng cách vài bước ấy, kéo nàng vào trong lòng.
Hơi thô bạo, lại mang theo sự kích động hiếm có không thuộc về An Thiếu Hàn.
Cúi đầu, không cho Mai Vũ cơ hội đổi ý, môi An Thiếu Hàn đã kề lên môi nàng.
Mạnh mẽ, thậm chí còn mang theo mùi vị tàn phá, đó là nụ hôn của An Thiếu Hàn.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ từ từ đáp lại hắn.
Nàng cảm nhận được, sự quyết tuyệt và bi thương của An Thiếu Hàn.
Đang giãy dụa sao. Thật ra, Thiếu Hàn à, chàng không nói, ta vẫn biết.
Sự dịu dàng mà chàng đã từng cho ta, là thật.
Nỗi đau khổ mà chàng đã từng cho ta, ta cũng biết.
Nhưng cuối cùng, chàng vẫn phải hi sinh cho Tây Thự này, một khi chàng vẫn còn sống.
Từ đó chàng An nổi danh thiên hạ, cô quạnh đêm khuya.
Ta không cầu nguyện chàng không phải là Vương gia nữa, bởi vì chàng vẫn là Vương gia, cũng bởi vì, có cầu nguyện nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được kết cục của đèn đánh cá và bọt biển khơi.
Buông nàng ra, giọng An Thiếu Hàn trầm thấp run rẩy nói : “Tiểu Vũ, đây là lần cuối ta thả nàng đi. Ta sẽ không lừa nàng nữa, đừng trêu chọc ta nữa được không ? Nếu không, dù tổn thương nàng, ta cũng sẽ không buông tay lần nữa.”
Ta không có nhiều lòng khoan dung và sự vĩ đại như vậy.
Giờ phút này, tất cả khoan dung của An Thiếu Hàn đã cạn rồi.
Cho nên, xin nàng, đừng cho ta lý do để tổn thương và truy đuổi nàng nữa.
Ta sẽ không thể tự kiềm chế mà trở nên điên cuồng, trở nên tàn nhẫn, trở nên đê tiện.
Dù ta biết đây là bản tính của ta, nhưng ít nhất, ta muốn duy trì một bóng dáng tốt đẹp trong lòng nàng.
Mai Vũ nén lệ, dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói : “Ừ, ta thề, nếu Mai Vũ lại trêu chọc An Thiếu Hàn, vậy bất kể An Thiếu Hàn làm gì, Mai Vũ đều phải đáp lại rằng : cam tâm tình nguyện.”
Chỉ có như vậy, mới có thể chặn lại tất cả đường lui của mình.
An Thiếu Hàn, chỉ có như vậy, ta mới có thể phá vỡ tất cả mộng tưởng.
An Thiếu Hàn vuốt tóc của nàng, trong mắt như có sao sa, dịu dàng mà bi thương, nỉ non : “Tiểu Vũ, nàng nói như vậy, ta sẽ không nhịn được mà ôm chặt nàng.”
Mai Vũ mỉm cười, chờ độ ấm trên mặt bay đi theo gió.
Trong không khí là cái vị Phong Tín Tử mát lạnh lan xa.
Gió đêm đột nhiên nổi lên, nam tử tóc đen áo đen ấy, xoay người lại, bóng hắn kéo thật dài trên đất, dưới pháo hoa, lớn tiếng nói : “Tiểu Vũ, xoay người lại đi. Cứ chia tay như vậy thôi.”
Lệ của Mai Vũ, cuối cùng cũng tuôn rơi.
Sợ hắn sẽ đột nhiên xoay người lại, Mai Vũ nhanh chóng quay đi.
Bên bờ bông, hai chiếc bóng quấn quýt lấy nhau.
Như gió thì thầm, nam tử ấy đang nói : “Đừng quay đầu…”
Đừng quay đầu.
Cứ như vậy đi, ai cũng đừng mong ai xoay người lại, cứ đi, mới có thể đi đến ly biệt.
Mai Vũ khóc, cắn môi, dùng sức gật đầu.
Dưới chân dường như là những thanh châm, hung hăng đâm Mai Vũ.
Mỗi một bước, Mai Vũ đều cảm nhận được một phần đau khổ.
Mỗi một cảnh đều là hồi ức vỡ vụn trong trí nhớ.
Hắn xuất hiện trong cơn mưa Giang Nam, dưới tàng hoa đào, bên nước hồ gợn sóng, trong sắc hoa đăng rực rỡ, và giữa dòng người tấp nập.
Mai Vũ khóc cực kỳ đau lòng, lại thủy chung không quay đầu lại.
Bởi nàng sợ, sợ vừa quay đầu lại, thì sẽ không thể dời mắt đi được nữa.
An Thiếu Hàn, ta thích chàng, thật sự rất thích chàng.
Cuối cùng ta vẫn chỉ có thể mắng chính mình, làm sao lại thích người tàn nhẫn như chàng. Đúng là ta không thể khống chế được chính mình, ta rất rõ ràng, ta thích chàng.
Mai Vũ vô cùng ngốc nghếch, không biết yêu là gì.
Chỉ biết dựa vào cảm giác để thích một người.
Ta nghĩ, ngày mưa đầu mùa tháng tư Giang Nam ấy, lúc ta nghe được hơi thở mê người lại nguy hiểm qua đoàn người thật dài kia, ta đã nhất định phải thích chàng.
Dưới trời đêm mê man, An Thiếu Hàn lẳng lặng nhìn nàng đi xa.
Không quay đầu lại, nàng thủy chung vẫn không quay đầu lại.
Khóe môi vẽ nên một nụ cười đau đớn, An Thiếu Hàn nghĩ, vậy cũng tốt.
Vậy cũng tốt, nàng không quay đầu, mình cũng sẽ chẳng xông lên giữ nàng lại.
Mãi đến khi nàng biến mất bên bờ sông, An Thiếu Hàn mới xoay người rời đi.
Để Giang Nam mỹ lệ thêm phần tư sắc, để nó là hồi biệt ly đẹp đầy thê lương.
Liệu đêm có giễu cợt sự bất đắc dĩ của nỗi bi thương này.
Chịu được đau xót, cho nổi ấm áp, duy chỉ không thể hứa với nàng đi đến bạc đầu.
Mãi đến bình minh, Mai Vũ mới về.
Đi một mình lên đỉnh núi ngắm bình minh, mang toàn thân sương mai về khách điếm.
Thanh Vân chờ một đêm, cuối cùng mới thấy nàng về, vội vàng đi qua.
Mai Vũ nhìn nàng ta một cái, lạnh nhạt nói : “Ta sắp mệt chết rồi, có chuyện gì đợi ta tỉnh rồi nói.”
Nói xong đã đóng cửa.
Thanh Vân bị chặn, tay chân luống cuống, Mục Vô Ca an ủi nàng ta : “Nàng ấy thật sự mệt mỏi, có chuyện gì thì nói sau đi.”
Mai Vũ trốn ở trong phòng, nghe tiếng bước chân dần xa.
Người dần trượt xuống đất.
Căm ghét, căm ghét nữ nhân đó.
Dù biết điều này chẳng liên quan gì đến nàng ta, nhưng trong mớ cảm xúc hỗn độn này, vẫn có một phần căm ghét.
Dù sao, nàng ta là người sẽ trở thành phu thê với An Thiếu Hàn.
Sẽ trở thành một nhân tố quan trọng để An Thiếu Hàn dần lãng quên nàng.
Cắn môi, Mai Vũ ôm chặt đầu gối.
Sẽ lập tức tốt lên thôi, một lúc nữa, nàng sẽ đuổi được cái Mai Vũ kỳ lạ ấy đi. Một lúc nữa, nàng sẽ đuổi được cái Mai Vũ không rõ phải trái ấy đi.
Nhưng, có thể cho nàng căm ghét nữ tử tên Đông Thần Thanh Vân ấy thêm một lúc nữa được không ?
Vì nữ tử ấy, có được nhiều hơn nàng quá nhiều.
Cũng chỉ có lúc này, người chưa từng nghĩ muốn làm một tiểu thư khuê các như Mai Vũ, mới hâm mộ Đông Thần Thanh Vân là quận chúa.
Mai Vũ tự giễu cười, cười nhạo mình.
Mai Vũ, mi thật sự là một nữ nhân ngu ngốc…
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, tiếng bước chân mềm nhẹ liền rời đi.
Mai Vũ nghe được tiếng có gì đó được đặt xuống.
Nhẹ nhàng mở cửa, Mai Vũ thấy một đĩa bánh hoa quế nhỏ.
Mắt Mai Vũ cay cay, lấy bánh hoa quế vào, nhét vội vào miệng như để hả giận.
Trong cái vị ngọt của bánh hoa quế, lại xen lẫn chút chua xót.
Vung đao vì bằng hữu, không màng sống chết vì huynh đệ, xông pha khói lửa vì người nhà.
Vì sao ta… lại ngu ngốc đến mức nói như vậy với ngươi.
Đông Thần Thanh Vân, ta thật sự rất căm ghét ngươi.
Vì sao ngươi không phải là một nữ nhân khốn kiếp, vì sao ngươi không phải là một quận chúa hư hỏng ? Vì sao ngươi lại là một nữ nhân tốt vừa khờ dại lại vừa thiện lương như thế !
Chỉ vì một thứ vẫn còn sống trong người, mà ta làm như thế. Ta nhất định là một kẻ ngu.
Dù căm ghét, nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu. Cho nên, Đông Thần Thanh Vân, ngươi phải hạnh phúc, phải khiến cho hắn hạnh phúc.
Ngươi… sẽ làm được.
Bình luận facebook