-
Chương 126
Cuối cùng, chỉ là vận mệnh của người cá.
Mai Vũ nghĩ, có lẽ mình thật sự là người cá. Chỉ là nước mắt của nàng không đủ quý báu, nên không thể biến thành trân châu.
Không quan tâm, người kia hoàn toàn không quan tâm đến nàng.
Hắn mặc kệ nàng ở trong mưa, bị mưa xối, lại dịu dàng nói với Vương Phi của hắn: Cẩn thận, đừng để mưa làm cho nàng bị bệnh.
Trong lúc đau thấu tâm can, rốt cuộc Mai Vũ đã có thể đối mặt với thực tế tàn nhẫn.
Nàng muốn buông tay, buông tất cả những thống khổ này ra.
Từng ở trong mơ, vô số lần nhìn thấy trong mơ, buổi chiều ngày hôm ấy, hắn mỉm cười vươn tay với mình ở trong nước.
Như vậy, Mai Vũ gặp được An Thiếu Hàn mê người nhất.
Có lẽ đã có quá nhiều thứ lần lượt mất đi một cách tàn nhẫn, nàng mới có thể chân chính hiểu được, giấc mơ giống với buổi chiều kia, đã qua.
Tối nay, An Thiếu Hàn không nắm lấy tay Mai Vũ.
Mai Vũ cũng bắt đầu chính thức thanh tỉnh.
Không có cơ hội.
An Thiếu Hàn, ta không bao giờ có cơ hội vươn tay ra với ngươi nữa.
Cho dù....
Ta chết.....
Thân thể dần trở nên mềm nhũn, Mai Vũ nhắm mắt lại, chìm vào trong nước.
Nỗi bi thương sâu trong Nam Hải, có phải giống như nàng hay không?
Máu chảy ra khỏi cơ thể, sẽ tản ra thành vầng huyết hoa (*) sao? Nếu như có thể, lan ra thành hình dáng gốc cây mây được không?
(*) Huyết hoa = hoa máu.
Ta thích loại hoa này.
An Thiếu Hàn nghe thấy ở phía sau, có tiếng bọt nước thật nhỏ.
Hình như linh cảm được gì đó, cơ thể không tự chủ được dừng lại, tay cầm dù không ngừng run rẩy.
“Mai Vũ!” Phía sau, vang lên tiếng kêu to của Hoa Vũ Đình, như xuyên thấu thân thể hắn đến tận xương.
An Thiếu Hàn cứng ngắc ngoái đầu nhìn lại, trong ao trống trơn, có một mảng lớn huyết hoa đang nở rộ.
Làm đau đôi mắt lạnh lùng của An Thiếu Hàn.
Mới vừa rồi, nữ tử kia, vươn tay.
Có lẽ, đó là nàng đã cố lấy hết tất cả dũng khí để vươn tay ra.
Nâng mắt nhìn, khuôn mặt tái nhợt thống khổ nhìn hắn.
Có chút hiểu được, hàm nghĩa kia.
Chính là, thứ mình cầm, không phải là tay nàng, mà là cây trâm kia.
Là chính mình, lại cự tuyệt nàng một lần nữa, đẩy nàng về phía vực sâu.
An Thiếu Hàn gần như không thể khống chế được sự run rẩy của chính mình.
Trong đầu, tất cả đều là nụ cười tái nhợt như ngọc của nàng.
Ở trong nước, vươn tay với hắn.
Đông Thần Thanh Vân cũng nhìn theo, không nhịn được há to miệng.
Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Vũ Đình đã nhảy vào trong nước.
Dù rơi trên mặt đất, An Thiếu Hàn giống như nổi điên xẹt qua bên cạnh Đông Thần Thanh Vân, nhảy thẳng vào trong ao.
Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
Một lúc sau, Đông Thần Thanh Vân mới thống khổ che mắt lại.
Rốt cuộc, ta đã làm gì nàng ấy?
Nàng không muốn nàng ấy chết đâu.
Ở dưới nước, lo lắng tìm kiếm hình bóng của Mai Vũ.
Tìm tòi một lúc, An Thiếu Hàn nhìn thấy trong nước, hình bóng của nàng đang từ từ chìm xuống.
Tim như nứt ra một lỗ hổng thật to.
Bơi đến, ôm lấy thiên hạ yếu ớt kia. An Thiếu Hàn dùng sức ngoi lên mặt nước, trèo lên bờ. Ôm chặt nàng vào trong ngực.
Trong lòng An Thiếu Hàn tràn đầy sợ hãi.
Đừng chết, Mai Vũ, nàng đừng chết.
Ta không biết mình đang làm gì nữa, thật sự không biết.
Bây giờ ta nên làm cái gì, nên làm cái gì bây giờ?
Hoa Vũ Đình đi đến bên cạnh hắn, lạnh lùng cất giọng nói: “Nếu như muốn nàng sống, thì giao nàng cho ta đi.”
Tóc An Thiếu Hàn dính trên trán, tay không ngừng run lên.
Buông ra, có phải nàng sẽ không trở về nữa hay không?
Trong mắt Hoa Vũ Đình chứa đầy lạnh lẽo, lạnh lùng đoạt Mai Vũ đi, lớn tiếng nói: “Nếu như nàng chết, An Thiếu Hàn, chính tay ngươi đã giết chết nàng.”
Trên đời, tại sao lại có người tàn nhẫn như vậy chứ.
Trên người đột nhiên mất đi độ ấm, khiến cho An Thiếu Hàn sợ hãi.
Điều khiến cho An Thiếu Hàn càng sợ hơn, là những lời nói của Hoa Vũ Đình.
Tự tay.... giết chết nàng....
Nếu nàng chết đi, nhất định là lỗi của mình.
Nhận thức được điều này suýt nữa làm An Thiếu Hàn sụp đổ.
Một lần lại một lần, An Thiếu Hàn thật sự không biết hắn phải làm như thế nào mới tốt.
Tình yêu là thuốc độc, tình yêu là thuốc độc.
Như vậy, An Thiếu Hàn đã bị trúng độc rồi. Hắn liều mạng chống lại, nhưng trong quá trình chống lại thứ chất độc này, hắn đã làm tổn thương nữ tử kia, hay là chính mình đây?
Mai Vũ đang hôn mê không thể hiểu được, An Thiếu Hàn cũng không cách nào hiểu được.
Mục Vô Ca nằm mơ thấy Mai Vũ, cả người đầy máu đứng trước mặt hắn.
Bộ dạng thê thảm như vậy, đột nhiên Mục Vô Ca gào thét, bật dậy.
Hoa Tử Nguyệt ngồi bên cạnh, đang ngủ ngon lành.
Bị giật mình, đứng lên.
“Chuyện gì! Chuyện gì!” Hoa Tử Nguyệt quay trái quay phải, cuối cùng quay về phía Mục Vô Ca.
“Này! Ngươi la hét cái quỷ gì chứ?” Bực dọc nói một câu, Hoa Tử Nguyệt lại ngồi xuống.
Mục Vô Ca thở dốc một lúc, dần dần bình tĩnh lại. Nhìn thấy Hoa Tử Nguyệt, từ từ hiểu ra mình không phải đang ở Diêm Vương Điện.
Nằm ở trên giường, Mục Vô Ca nói: “Ta mơ thấy Mai Vũ cả người đều là máu.”
Hoa Tử Nguyệt cau mày, nói: “Đừng có nói mấy câu xui xẻo như vậy chứ.”
Mục Vô Ca này, không thể mơ thấy nàng tốt chút nào sao.
Mục Vô Ca cắn môi, nói tiếp: “Ngươi đã trở về, nàng đâu rồi?”
Hoa Tử Nguyệt cúi đầu, thở dài: “Nàng ở trong Vương Phủ, bị An Thiếu Hàn giam giữ. Ta thăm dò được chút tin tức, nói là nàng bị thương, đang hôn mê, tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng.”
Mục Vô Ca chợt ngồi dậy, kêu to: “Không nguy hiểm đến tính mạng? Đông Thần Thanh Vân muốn hãm hại nàng, sẽ để nàng sống trên cõi đời này sao?”
Hoa Tử Nguyệt nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Ta đang muốn hỏi ngươi về chuyện của Đông Thần Thanh Vân. Ngươi yên tâm, trong Vương Phủ có người chăm sóc cho Mai Vũ, nàng không sao đâu.”
Thật ra, Hoa Tử Nguyệt không muốn gặp mặt người kia. Dù sao trong ba huynh đệ, người kia cũng được xem là người kì quái nhất.
Làm sát thủ không tốt hay sao, nhất định đi làm đại phu. Thật là đáng ghét.
Người kia, đương nhiên là một người khác của Hoa gia- Hoa Vũ Đình.
Quên đi, người người cùng làm luôn dễ dàng hơn.
Mục Vô Ca vì kích động đã tác động đến miệng vết thương, đau đớn rên lên, xoay người thống khổ nằm xuống, khẽ nói: “Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo liên thủ tính kế Mai Vũ. Vu oan nàng muốn giết Đông Thần Thanh Vân. Đông Thần Hạo muốn đem Mai Vũ về Đông Thần Quốc. Mà Đông Thần Thanh Vân lại muốn An Thiếu Hàn. Từ trong Hoàng Thất đi ra, quả nhiên không có người nào tốt.”
Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt nở một nụ cười nguy hiểm. Nhìn vào đôi mắt trên gương mặt hắn, còn lưu lại một chút âm u đáng sợ.
Đông Thần Thanh Vân, ngươi dám đụng đến nàng.
Được, xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt việc gánh chịu hậu quả.
Mục Vô Ca cảm thấy toàn bộ căn phòng đột nhiên tràn đầy sát khí, dịch người vào trong.
Nhắc nhở hắn: “Thật xin lỗi, bây giờ ở trước mặt ngươi không phải là Đông Thần Thanh Vân, mà là Mục Vô Ca bị thương, xin ngươi hãy giữ bình tĩnh.”
Thật là, có cần đáng sợ như vậy không chứ.
Hắn cũng muốn giết chết nữ nhân đó thật nhanh.
Hoa Tử Nguyệt liếc nhìn hắn, bưng chén thuốc đầy trong tay đưa cho hắn. Mùi hương kì quái truyền đến, Mục Vô Ca không nhịn được gào to: “Đây là cái gì?”
“Thuốc.” Hoa Tử Nguyệt mỉm cười.
“Ta không uống.”
“Này! Này! Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, mặt của bổn thiếu gia chỉ có thể cho nữ nhân chạm vào thôi! Ô! Ô!”
Kết quả, dưới cơn giận dữ của Hoa Tử Nguyệt, Mục Vô Ca bị ép buộc uống thuốc.
Hoa XX, ngươi chờ đó, ta sẽ trả thù.
Ban đêm, Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca đã thỏa thuận với nhau. Hoa Tử Nguyệt đi vào trong Vương Phủ, nghĩ cách cứu người. Còn hắn tiếp ứng ở bên ngoài.
Giữ liên lạc khi có thể.
Ban đêm, Hoa Vũ Đình uống rượu một mình, bị người khác cưỡng ép kéo vào trong hẻm nhỏ.
Con dao màu bạc đặt trên cổ, tên cướp kia nói với hắn: “Nghĩ cách cho ta vào Vương Phủ đi.”
Hoa Vũ Đình bất đắc dĩ.
Chết tiệt, sớm biết như vậy sẽ không nói cho hắn biết mình ở trong Vương Phủ.
“Không thể nào.” Hoa Vũ Đình dứt khoát từ chối.
Nhưng mà, nếu như ngươi cầu xin ta, cũng có thể.
Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ Hoa gia, dù sao thì phụ thân của ngươi cũng gọi phụ thân của ta một tiếng đại ca.
Nếu như ngươi gọi ta một tiếng đại ca, có lẽ ta sẽ miễn cưỡng đáp ứng.
Con dao nhỏ màu bạc trong tay Hoa Tử Nguyệt tiếp tục ép vào trong một chút, mỉm cười, giọng nói truyền vào tai Hoa Vũ Đình hình như có chút sung sướng.
“Ngươi dám nói một chữ “Không”, ta sẽ giết ngươi đó nha.”
Hoa Vũ Đình run rẩy.
Mẹ nó! Tiểu tử đáng ghét, đừng có cười đáng sợ như vậy chứ!
“Được rồi, chỉ là, ngươi phải cùng ta đi đổi quần áo khác. Ta sẽ nói ngươi là đệ đệ của ta ở dưới quê, đến Vương Phủ tìm việc làm kiếm sống. Còn nữa, quan trọng nhất là phải che giấu gương mặt của ngươi.” Hoa Vũ Đình vừa nói, vừa đẩy cây dao trên cổ ra xa.
Lớn lên khôi ngô tuấn tú như vậy làm gì chứ, thật là đáng ghét.
Nhất định phải phá hủy hình tượng của ngươi.
Tuy rằng Hoa Tử Nguyệt rất muốn phản bác. Nhưng mà không còn cách nào khác, bây giờ hắn nhất định phải đến bên cạnh nàng.
Cho nên chỉ có thể nhịn. Cười lên, vỗ vai Hoa Vũ Đình nói: “Ha ha, vẫn là huynh đệ nhà mình tốt nhất.”
Đại đầu quỷ, ngươi được lắm! Chờ đó cho bổn thiếu gia.
“Đó là đương nhiên rồi.” Hoa Vũ Đình cười ha hả.
Tiểu tử, ngươi còn non lắm!
Hai người nói xong đi về hướng tửu lâu.
Cứ như vậy, Hoa Tử Nguyệt coi như đã bước được một chân vào Vương Phủ.
Nữ tử kia, đang ở nơi này chờ hắn.
Mai Vũ, chờ ta, ta sẽ đến bên cạnh ngươi nhanh thôi.
Mai Vũ nghĩ, có lẽ mình thật sự là người cá. Chỉ là nước mắt của nàng không đủ quý báu, nên không thể biến thành trân châu.
Không quan tâm, người kia hoàn toàn không quan tâm đến nàng.
Hắn mặc kệ nàng ở trong mưa, bị mưa xối, lại dịu dàng nói với Vương Phi của hắn: Cẩn thận, đừng để mưa làm cho nàng bị bệnh.
Trong lúc đau thấu tâm can, rốt cuộc Mai Vũ đã có thể đối mặt với thực tế tàn nhẫn.
Nàng muốn buông tay, buông tất cả những thống khổ này ra.
Từng ở trong mơ, vô số lần nhìn thấy trong mơ, buổi chiều ngày hôm ấy, hắn mỉm cười vươn tay với mình ở trong nước.
Như vậy, Mai Vũ gặp được An Thiếu Hàn mê người nhất.
Có lẽ đã có quá nhiều thứ lần lượt mất đi một cách tàn nhẫn, nàng mới có thể chân chính hiểu được, giấc mơ giống với buổi chiều kia, đã qua.
Tối nay, An Thiếu Hàn không nắm lấy tay Mai Vũ.
Mai Vũ cũng bắt đầu chính thức thanh tỉnh.
Không có cơ hội.
An Thiếu Hàn, ta không bao giờ có cơ hội vươn tay ra với ngươi nữa.
Cho dù....
Ta chết.....
Thân thể dần trở nên mềm nhũn, Mai Vũ nhắm mắt lại, chìm vào trong nước.
Nỗi bi thương sâu trong Nam Hải, có phải giống như nàng hay không?
Máu chảy ra khỏi cơ thể, sẽ tản ra thành vầng huyết hoa (*) sao? Nếu như có thể, lan ra thành hình dáng gốc cây mây được không?
(*) Huyết hoa = hoa máu.
Ta thích loại hoa này.
An Thiếu Hàn nghe thấy ở phía sau, có tiếng bọt nước thật nhỏ.
Hình như linh cảm được gì đó, cơ thể không tự chủ được dừng lại, tay cầm dù không ngừng run rẩy.
“Mai Vũ!” Phía sau, vang lên tiếng kêu to của Hoa Vũ Đình, như xuyên thấu thân thể hắn đến tận xương.
An Thiếu Hàn cứng ngắc ngoái đầu nhìn lại, trong ao trống trơn, có một mảng lớn huyết hoa đang nở rộ.
Làm đau đôi mắt lạnh lùng của An Thiếu Hàn.
Mới vừa rồi, nữ tử kia, vươn tay.
Có lẽ, đó là nàng đã cố lấy hết tất cả dũng khí để vươn tay ra.
Nâng mắt nhìn, khuôn mặt tái nhợt thống khổ nhìn hắn.
Có chút hiểu được, hàm nghĩa kia.
Chính là, thứ mình cầm, không phải là tay nàng, mà là cây trâm kia.
Là chính mình, lại cự tuyệt nàng một lần nữa, đẩy nàng về phía vực sâu.
An Thiếu Hàn gần như không thể khống chế được sự run rẩy của chính mình.
Trong đầu, tất cả đều là nụ cười tái nhợt như ngọc của nàng.
Ở trong nước, vươn tay với hắn.
Đông Thần Thanh Vân cũng nhìn theo, không nhịn được há to miệng.
Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Vũ Đình đã nhảy vào trong nước.
Dù rơi trên mặt đất, An Thiếu Hàn giống như nổi điên xẹt qua bên cạnh Đông Thần Thanh Vân, nhảy thẳng vào trong ao.
Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
Một lúc sau, Đông Thần Thanh Vân mới thống khổ che mắt lại.
Rốt cuộc, ta đã làm gì nàng ấy?
Nàng không muốn nàng ấy chết đâu.
Ở dưới nước, lo lắng tìm kiếm hình bóng của Mai Vũ.
Tìm tòi một lúc, An Thiếu Hàn nhìn thấy trong nước, hình bóng của nàng đang từ từ chìm xuống.
Tim như nứt ra một lỗ hổng thật to.
Bơi đến, ôm lấy thiên hạ yếu ớt kia. An Thiếu Hàn dùng sức ngoi lên mặt nước, trèo lên bờ. Ôm chặt nàng vào trong ngực.
Trong lòng An Thiếu Hàn tràn đầy sợ hãi.
Đừng chết, Mai Vũ, nàng đừng chết.
Ta không biết mình đang làm gì nữa, thật sự không biết.
Bây giờ ta nên làm cái gì, nên làm cái gì bây giờ?
Hoa Vũ Đình đi đến bên cạnh hắn, lạnh lùng cất giọng nói: “Nếu như muốn nàng sống, thì giao nàng cho ta đi.”
Tóc An Thiếu Hàn dính trên trán, tay không ngừng run lên.
Buông ra, có phải nàng sẽ không trở về nữa hay không?
Trong mắt Hoa Vũ Đình chứa đầy lạnh lẽo, lạnh lùng đoạt Mai Vũ đi, lớn tiếng nói: “Nếu như nàng chết, An Thiếu Hàn, chính tay ngươi đã giết chết nàng.”
Trên đời, tại sao lại có người tàn nhẫn như vậy chứ.
Trên người đột nhiên mất đi độ ấm, khiến cho An Thiếu Hàn sợ hãi.
Điều khiến cho An Thiếu Hàn càng sợ hơn, là những lời nói của Hoa Vũ Đình.
Tự tay.... giết chết nàng....
Nếu nàng chết đi, nhất định là lỗi của mình.
Nhận thức được điều này suýt nữa làm An Thiếu Hàn sụp đổ.
Một lần lại một lần, An Thiếu Hàn thật sự không biết hắn phải làm như thế nào mới tốt.
Tình yêu là thuốc độc, tình yêu là thuốc độc.
Như vậy, An Thiếu Hàn đã bị trúng độc rồi. Hắn liều mạng chống lại, nhưng trong quá trình chống lại thứ chất độc này, hắn đã làm tổn thương nữ tử kia, hay là chính mình đây?
Mai Vũ đang hôn mê không thể hiểu được, An Thiếu Hàn cũng không cách nào hiểu được.
Mục Vô Ca nằm mơ thấy Mai Vũ, cả người đầy máu đứng trước mặt hắn.
Bộ dạng thê thảm như vậy, đột nhiên Mục Vô Ca gào thét, bật dậy.
Hoa Tử Nguyệt ngồi bên cạnh, đang ngủ ngon lành.
Bị giật mình, đứng lên.
“Chuyện gì! Chuyện gì!” Hoa Tử Nguyệt quay trái quay phải, cuối cùng quay về phía Mục Vô Ca.
“Này! Ngươi la hét cái quỷ gì chứ?” Bực dọc nói một câu, Hoa Tử Nguyệt lại ngồi xuống.
Mục Vô Ca thở dốc một lúc, dần dần bình tĩnh lại. Nhìn thấy Hoa Tử Nguyệt, từ từ hiểu ra mình không phải đang ở Diêm Vương Điện.
Nằm ở trên giường, Mục Vô Ca nói: “Ta mơ thấy Mai Vũ cả người đều là máu.”
Hoa Tử Nguyệt cau mày, nói: “Đừng có nói mấy câu xui xẻo như vậy chứ.”
Mục Vô Ca này, không thể mơ thấy nàng tốt chút nào sao.
Mục Vô Ca cắn môi, nói tiếp: “Ngươi đã trở về, nàng đâu rồi?”
Hoa Tử Nguyệt cúi đầu, thở dài: “Nàng ở trong Vương Phủ, bị An Thiếu Hàn giam giữ. Ta thăm dò được chút tin tức, nói là nàng bị thương, đang hôn mê, tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng.”
Mục Vô Ca chợt ngồi dậy, kêu to: “Không nguy hiểm đến tính mạng? Đông Thần Thanh Vân muốn hãm hại nàng, sẽ để nàng sống trên cõi đời này sao?”
Hoa Tử Nguyệt nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Ta đang muốn hỏi ngươi về chuyện của Đông Thần Thanh Vân. Ngươi yên tâm, trong Vương Phủ có người chăm sóc cho Mai Vũ, nàng không sao đâu.”
Thật ra, Hoa Tử Nguyệt không muốn gặp mặt người kia. Dù sao trong ba huynh đệ, người kia cũng được xem là người kì quái nhất.
Làm sát thủ không tốt hay sao, nhất định đi làm đại phu. Thật là đáng ghét.
Người kia, đương nhiên là một người khác của Hoa gia- Hoa Vũ Đình.
Quên đi, người người cùng làm luôn dễ dàng hơn.
Mục Vô Ca vì kích động đã tác động đến miệng vết thương, đau đớn rên lên, xoay người thống khổ nằm xuống, khẽ nói: “Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo liên thủ tính kế Mai Vũ. Vu oan nàng muốn giết Đông Thần Thanh Vân. Đông Thần Hạo muốn đem Mai Vũ về Đông Thần Quốc. Mà Đông Thần Thanh Vân lại muốn An Thiếu Hàn. Từ trong Hoàng Thất đi ra, quả nhiên không có người nào tốt.”
Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt nở một nụ cười nguy hiểm. Nhìn vào đôi mắt trên gương mặt hắn, còn lưu lại một chút âm u đáng sợ.
Đông Thần Thanh Vân, ngươi dám đụng đến nàng.
Được, xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt việc gánh chịu hậu quả.
Mục Vô Ca cảm thấy toàn bộ căn phòng đột nhiên tràn đầy sát khí, dịch người vào trong.
Nhắc nhở hắn: “Thật xin lỗi, bây giờ ở trước mặt ngươi không phải là Đông Thần Thanh Vân, mà là Mục Vô Ca bị thương, xin ngươi hãy giữ bình tĩnh.”
Thật là, có cần đáng sợ như vậy không chứ.
Hắn cũng muốn giết chết nữ nhân đó thật nhanh.
Hoa Tử Nguyệt liếc nhìn hắn, bưng chén thuốc đầy trong tay đưa cho hắn. Mùi hương kì quái truyền đến, Mục Vô Ca không nhịn được gào to: “Đây là cái gì?”
“Thuốc.” Hoa Tử Nguyệt mỉm cười.
“Ta không uống.”
“Này! Này! Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, mặt của bổn thiếu gia chỉ có thể cho nữ nhân chạm vào thôi! Ô! Ô!”
Kết quả, dưới cơn giận dữ của Hoa Tử Nguyệt, Mục Vô Ca bị ép buộc uống thuốc.
Hoa XX, ngươi chờ đó, ta sẽ trả thù.
Ban đêm, Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca đã thỏa thuận với nhau. Hoa Tử Nguyệt đi vào trong Vương Phủ, nghĩ cách cứu người. Còn hắn tiếp ứng ở bên ngoài.
Giữ liên lạc khi có thể.
Ban đêm, Hoa Vũ Đình uống rượu một mình, bị người khác cưỡng ép kéo vào trong hẻm nhỏ.
Con dao màu bạc đặt trên cổ, tên cướp kia nói với hắn: “Nghĩ cách cho ta vào Vương Phủ đi.”
Hoa Vũ Đình bất đắc dĩ.
Chết tiệt, sớm biết như vậy sẽ không nói cho hắn biết mình ở trong Vương Phủ.
“Không thể nào.” Hoa Vũ Đình dứt khoát từ chối.
Nhưng mà, nếu như ngươi cầu xin ta, cũng có thể.
Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ Hoa gia, dù sao thì phụ thân của ngươi cũng gọi phụ thân của ta một tiếng đại ca.
Nếu như ngươi gọi ta một tiếng đại ca, có lẽ ta sẽ miễn cưỡng đáp ứng.
Con dao nhỏ màu bạc trong tay Hoa Tử Nguyệt tiếp tục ép vào trong một chút, mỉm cười, giọng nói truyền vào tai Hoa Vũ Đình hình như có chút sung sướng.
“Ngươi dám nói một chữ “Không”, ta sẽ giết ngươi đó nha.”
Hoa Vũ Đình run rẩy.
Mẹ nó! Tiểu tử đáng ghét, đừng có cười đáng sợ như vậy chứ!
“Được rồi, chỉ là, ngươi phải cùng ta đi đổi quần áo khác. Ta sẽ nói ngươi là đệ đệ của ta ở dưới quê, đến Vương Phủ tìm việc làm kiếm sống. Còn nữa, quan trọng nhất là phải che giấu gương mặt của ngươi.” Hoa Vũ Đình vừa nói, vừa đẩy cây dao trên cổ ra xa.
Lớn lên khôi ngô tuấn tú như vậy làm gì chứ, thật là đáng ghét.
Nhất định phải phá hủy hình tượng của ngươi.
Tuy rằng Hoa Tử Nguyệt rất muốn phản bác. Nhưng mà không còn cách nào khác, bây giờ hắn nhất định phải đến bên cạnh nàng.
Cho nên chỉ có thể nhịn. Cười lên, vỗ vai Hoa Vũ Đình nói: “Ha ha, vẫn là huynh đệ nhà mình tốt nhất.”
Đại đầu quỷ, ngươi được lắm! Chờ đó cho bổn thiếu gia.
“Đó là đương nhiên rồi.” Hoa Vũ Đình cười ha hả.
Tiểu tử, ngươi còn non lắm!
Hai người nói xong đi về hướng tửu lâu.
Cứ như vậy, Hoa Tử Nguyệt coi như đã bước được một chân vào Vương Phủ.
Nữ tử kia, đang ở nơi này chờ hắn.
Mai Vũ, chờ ta, ta sẽ đến bên cạnh ngươi nhanh thôi.
Bình luận facebook